Tinh Thần Châu
Chương 37: Thanh Quang Tông dương oai
"Chỉ giáo chưa nói tới, ta cũng chỉ nghe tin bên đường, hai vị cũng nói như vậy. Bất quá năm gần đây Thanh Quang tông giảo đến mức tu chân giới như gà bay chó sủa chính là sự thực. Nguyên nhân gây ra sự tình hình như do Huyễn Ma Cung cướp một nhóm linh thạch của Thanh Quang Tông gây ra." Lão giả nói.
Dược Thiên Sầu nheo mắt hỏi: "Cung chủ Huyễn Ma Cung chính là Bách Mị Yêu Cơ?"
"Không sai!" Lão giả gật đầu, than thở: "Huyễn Ma Cung bài danh đại phái đệ ngũ trong ma đạo a! Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, không ngờ đã hưng sư động chúng đến cướp linh thạch trong linh thạch quáng của Thanh Quang Tông. Thanh Quang Tông yên lặng nhiều năm trong tu chân giới, đệ tử môn hạ một đời không bằng một đời. Nhưng chuyện này cũng triệt để chọc giận Thanh Quang Tông, nghe đồn tu sĩ Độ Kiếp kỳ tiềm tu sau núi đã đi ra hơn ba mươi người, đây là hơn ba mươi danh tu sĩ Độ Kiếp kỳ a! Phóng mắt toàn bộ chính ma lưỡng đạo có mấy môn phái có thực lực như thế! Những người này, dẫn theo gần trăm tên trưởng lão Nguyên Anh kỳ cường công Huyễn Ma Cung, thế nhưng chỉ trong vòng nửa ngày, Huyễn Ma Cung bài danh thứ năm trong ma đạo đã bị xóa sổ, cung chủ cùng mấy vị nguyên lão thân bị trọng thương chẳng biết đi đâu nữa."
"Thật lợi hại!" Quan Vũ khiếp sợ nói.
Dược Thiên Sầu đối với thực lực các phái trong tu chân giới cũng không có nhiều khái niệm, nhưng không nghĩ tới môn phái bài danh thứ sáu trong chính đạo lại tiêu diệt được môn phái bài danh thứ năm trong ma đạo chỉ trong vòng nửa ngày thời gian, Huyễn Ma Cung cứ như vậy đã bị san bằng mất rồi?
Ờ tại Thanh Quang Tông ngây người thời gian dài như vậy, chỉ biết Thanh Quang Tông bài danh thứ sáu, về phần hạng thứ sáu này thực lực mạnh bao nhiêu, hắn căn bản không biết, tuyệt không rõ ràng. Bất quá Huyễn Ma Cung cũng thật không may mắn, muốn cướp linh thạch là thật, nhưng không cướp được, linh thạch đều rơi vào túi người khác, kết quả còn rước lấy đại họa cho chính mình. Chỉ hơi đáng tiếc cho cung chủ xinh đẹp kia, không biết hiện tại đang lưu lạc ở đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nghĩ đến một đống lớn linh thạch đang ở trong tay của chính mình, trước mắt ăn uống đều dùng linh thạch đó để giao dịch, Dược Thiên Sầu cũng chỉ cười nhạt nói: "Thanh Quang Tông cũng thật lợi hại."
"Không chỉ Huyễn Ma Cung, năm gần đây có những tiểu phái ma đạo có chút va chạm với Thanh Quang Tông, hết thảy cũng bị san bằng. Cử động liên tiếp của Thanh Quang Tông thực sự đúng là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì nổi danh! Sự cân đối thể lực của toàn bộ tu chân giới rốt cục bị hoàn toàn đánh vỡ, chỉ sợ tu chân giới vốn có được sự bình tĩnh khó được lại muốn nhấc lên một hồi phong ba." Lão giả lắc đầu, uống xong một chén rượu, liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu trêu chọc: "Cho nên ta mới gọi ngươi không nên tùy ý trêu chọc Thanh Quang Tông."
"Nào dám! Chỉ là thấy người đẹp nên nhìn thêm vài lần mà thôi." Dược Thiên Sầu xấu hổ ứng phó, thấy Quan Vũ và lão giả cười đến hèn mọn, không khỏi hỏi sang chuyện khác: "Lão tiền bối tướng mạo bất phàm, còn chưa thỉnh giáo là cao nhân môn phái nào."
Dáng tươi cười trên mặt lão giả cứng lại, sờ sờ mặt mình, lại nhìn trên người mình, hắc hắc nói: "Tiểu tử ngươi thật giả dối, lão nhân ta còn là lần đầu tiên nghe được có người nói ta tướng mạo bất phàm."
Dược Thiên Sầu liền nói: "Ta nói chính là nội hàm, nội hàm!" Quan Vũ ở một bên thầm cười trộm.
"Nga! Xem ra là lão nhân ta cô lậu quả văn (kiến thứ thấp kém), nguyên lai còn có thể dùng tướng mạo bất phàm để hình dung cho nội hàm. Bỏ đi! Nế tình rượu ngon thịt ngon không thèm tính toán với ngươi. Lão phu là Vạn Ma Cung Cừu Vô Oán." Lão giả đạm nhiên nói.
Quan Vũ đột nhiên cả kinh nói: "Ngươi là người của ma đạo đệ nhất đại phái Vạn Ma Cung?"
"Thế nào? Lão phu là người của Vạn Ma Cung có gì không thích hợp sao?" Cừu Vô Oán nói, nhưng đôi mắt lại liếc nhìn Dược Thiên Sầu. Trong lòng nghĩ kỳ quái, quan sát đã lâu, thanh niên nhân trước mắt này rõ ràng là một vị tu sĩ, nhưng bằng chính tu vi của mình không ngờ nhìn không ra tu vi của đối phương, điều này thực sự là kỳ quái,
Lẽ nào tu vi của thanh niên nhân này còn cao hơn cả mình sao?
Dược Thiên Sầu không biết Cừu Vô Oán suy nghĩ chuyện gì, đối với việc Vạn Ma Cung là chính đạo hay tà phái cũng không có gì phản cảm, theo hắn xem ra gọi là ma đạo chẳng qua cũng không khác gì xã hội đen. Hắn chắp tay nói: "Nguyên lai là Cừu lão tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!"
Khuôn mặt Cừu Vô Oán có chút co quắp nói: "Ngươi ngưỡng mộ đã lâu cái gì? Lẽ nào ngươi nghe qua danh hào của lão phu?"
"Ác..." Lão gia hỏa này sao cứ thích để tâm vào chuyện vụn vặt, biết rõ ta chỉ nói Khách khí, cũng không cấp chút mặt mũi. Dược Thiên Sầu cười nói: "Không nói nữa, uống rượu, dùng bữa thôi!"
Ăn no uống say, hai người khách khí đưa Cừu Vô Oán ra khỏi Bách Hoa Cư.
Đã xong, Dược Thiên Sầu xoay người định trở lên lầu, chuẩn bị đi gặp thần tiên tỷ tỷ, lại bị Quan Vũ kéo đi dạo chợ đêm, hiện tại hắn đâu có tâm tư, nhưng nhìn lên thời gian vẫn còn sớm, làm không tốt Lưu Chính Quang và Khúc Bình Nhi vẫn còn đang ở chung một chỗ, đành nghe lời Quan Vũ, hai người ôm cái bụng no nê đi dạo chung quanh.
Quan Vũ bỗng nhiên nhìn thấy túi trữ vật trên lưng Dược Thiên Sầu, ánh mắt sáng lên nói: "Ta còn chưa từng dùng qua túi trữ vật, ta cũng muốn mua một túi."
"Nga! Vậy ngươi đi mua đi! Ta đi dạo ở đây, trở về tìm ta." Dược Thiên Sầu gật đầu nói.
Quan Vũ đưa tay nói: "Cho ta!"
"Cho cái gì?"
"Linh thạch mua túi trữ vật."
"Ta kháo! Ngươi ăn của ta ở của ta, ngay cả tiền tiêu vặt cũng tìm ta đòi, có phải đã hơi quá mức rồi không?"
"Ngươi không phải nói làm lão đại của ta, bảo ta hỗn với ngươi sao? Hơn nữa vài khối linh thạch trên người ta căn bản không đủ mua túi trữ vật, ngươi làm lão đại không nhỏ mọn như vậy chứ! Ngươi lại có nhiều..."
Dược Thiên Sầu vội vàng ngắt lời, nói: "Được rồi, ồn ào cái gì, ta cho ngươi."
Nói xong giả vờ thò tay vào túi trữ vật lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch đưa cho hắn, Quan Vũ tiếp nhận linh thạch lắc đầu nói: "Thiếu, cho thêm chút nữa. Kỳ hoa dị thảo tại Bách Hoa Cốc rất nhiều, ta còn muốn mua thêm mầm móng hoa cỏ mang về tặng cho tỷ tỷ của ngươi."
"Mua lễ vật tặng cho tỷ tỷ của ta? Ngươi không phải coi trọng tỷ tỷ ta đi? Ta khuyên ngươi nên sớm bỏ đi ý niệm này trong đầu, nếu nàng mất hứng ngươi sẽ thảm." Dược Thiên Sầu hồ nghi nói.
"Không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải ngươi nói tỷ tỷ ngươi thích hoa cỏ sao? Còn muốn ta hướng tên gì đó học tập sao?" Quan Vũ nói.
Dược Thiên Sầu sửng sốt, nhớ tới mình xác thực có nói qua với hắn như vậy, nguyên lại thật đúng là tự làm tự chịu, vẻ mặt xót của lấy ra một nhóm linh thạch cho hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thực sự không lo gia đình không biết củi gạo mắm muối đắt, mua xong thì trở lại, lão tử không đi nữa." Nói xong quay đầu đi về, tâm tình tốt bị Quan Vũ giảo phá sạch sẽ.
"Khúc Binh Nhi ở gian phòng nào?" Dược Thiên Sầu bồi hồi ngay trên hành lang dãy phòng hảo hạng của Bách Hoa Cư. Mới vừa rồi hỏi thăm chưởng quỹ dưới lầu, nhưng người ta lại cười tủm tỉm nói không thể nói với hắn. Lại nhớ tới dáng người tuyệt vời của Khúc Binh Nhi, thực sự làm người ta sốt ruột a!
Bất đắc dĩ, Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía thấy không ai, rón ra rón rén dán mặt lên cánh cửa, lóng tai nghe. Qua khoảng bảy tám phòng như vậy, ở trước một phòng nghe được thanh âm nịnh nọt lấy lòng của Lưu Chính Quang, nhìn vị trí gian phòng vừa lúc ngay sát vách phòng mình, không khỏi dán lỗ tai tới, muốn nghe một chút hắn đang nói gì.
Dược Thiên Sầu nheo mắt hỏi: "Cung chủ Huyễn Ma Cung chính là Bách Mị Yêu Cơ?"
"Không sai!" Lão giả gật đầu, than thở: "Huyễn Ma Cung bài danh đại phái đệ ngũ trong ma đạo a! Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, không ngờ đã hưng sư động chúng đến cướp linh thạch trong linh thạch quáng của Thanh Quang Tông. Thanh Quang Tông yên lặng nhiều năm trong tu chân giới, đệ tử môn hạ một đời không bằng một đời. Nhưng chuyện này cũng triệt để chọc giận Thanh Quang Tông, nghe đồn tu sĩ Độ Kiếp kỳ tiềm tu sau núi đã đi ra hơn ba mươi người, đây là hơn ba mươi danh tu sĩ Độ Kiếp kỳ a! Phóng mắt toàn bộ chính ma lưỡng đạo có mấy môn phái có thực lực như thế! Những người này, dẫn theo gần trăm tên trưởng lão Nguyên Anh kỳ cường công Huyễn Ma Cung, thế nhưng chỉ trong vòng nửa ngày, Huyễn Ma Cung bài danh thứ năm trong ma đạo đã bị xóa sổ, cung chủ cùng mấy vị nguyên lão thân bị trọng thương chẳng biết đi đâu nữa."
"Thật lợi hại!" Quan Vũ khiếp sợ nói.
Dược Thiên Sầu đối với thực lực các phái trong tu chân giới cũng không có nhiều khái niệm, nhưng không nghĩ tới môn phái bài danh thứ sáu trong chính đạo lại tiêu diệt được môn phái bài danh thứ năm trong ma đạo chỉ trong vòng nửa ngày thời gian, Huyễn Ma Cung cứ như vậy đã bị san bằng mất rồi?
Ờ tại Thanh Quang Tông ngây người thời gian dài như vậy, chỉ biết Thanh Quang Tông bài danh thứ sáu, về phần hạng thứ sáu này thực lực mạnh bao nhiêu, hắn căn bản không biết, tuyệt không rõ ràng. Bất quá Huyễn Ma Cung cũng thật không may mắn, muốn cướp linh thạch là thật, nhưng không cướp được, linh thạch đều rơi vào túi người khác, kết quả còn rước lấy đại họa cho chính mình. Chỉ hơi đáng tiếc cho cung chủ xinh đẹp kia, không biết hiện tại đang lưu lạc ở đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nghĩ đến một đống lớn linh thạch đang ở trong tay của chính mình, trước mắt ăn uống đều dùng linh thạch đó để giao dịch, Dược Thiên Sầu cũng chỉ cười nhạt nói: "Thanh Quang Tông cũng thật lợi hại."
"Không chỉ Huyễn Ma Cung, năm gần đây có những tiểu phái ma đạo có chút va chạm với Thanh Quang Tông, hết thảy cũng bị san bằng. Cử động liên tiếp của Thanh Quang Tông thực sự đúng là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì nổi danh! Sự cân đối thể lực của toàn bộ tu chân giới rốt cục bị hoàn toàn đánh vỡ, chỉ sợ tu chân giới vốn có được sự bình tĩnh khó được lại muốn nhấc lên một hồi phong ba." Lão giả lắc đầu, uống xong một chén rượu, liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu trêu chọc: "Cho nên ta mới gọi ngươi không nên tùy ý trêu chọc Thanh Quang Tông."
"Nào dám! Chỉ là thấy người đẹp nên nhìn thêm vài lần mà thôi." Dược Thiên Sầu xấu hổ ứng phó, thấy Quan Vũ và lão giả cười đến hèn mọn, không khỏi hỏi sang chuyện khác: "Lão tiền bối tướng mạo bất phàm, còn chưa thỉnh giáo là cao nhân môn phái nào."
Dáng tươi cười trên mặt lão giả cứng lại, sờ sờ mặt mình, lại nhìn trên người mình, hắc hắc nói: "Tiểu tử ngươi thật giả dối, lão nhân ta còn là lần đầu tiên nghe được có người nói ta tướng mạo bất phàm."
Dược Thiên Sầu liền nói: "Ta nói chính là nội hàm, nội hàm!" Quan Vũ ở một bên thầm cười trộm.
"Nga! Xem ra là lão nhân ta cô lậu quả văn (kiến thứ thấp kém), nguyên lai còn có thể dùng tướng mạo bất phàm để hình dung cho nội hàm. Bỏ đi! Nế tình rượu ngon thịt ngon không thèm tính toán với ngươi. Lão phu là Vạn Ma Cung Cừu Vô Oán." Lão giả đạm nhiên nói.
Quan Vũ đột nhiên cả kinh nói: "Ngươi là người của ma đạo đệ nhất đại phái Vạn Ma Cung?"
"Thế nào? Lão phu là người của Vạn Ma Cung có gì không thích hợp sao?" Cừu Vô Oán nói, nhưng đôi mắt lại liếc nhìn Dược Thiên Sầu. Trong lòng nghĩ kỳ quái, quan sát đã lâu, thanh niên nhân trước mắt này rõ ràng là một vị tu sĩ, nhưng bằng chính tu vi của mình không ngờ nhìn không ra tu vi của đối phương, điều này thực sự là kỳ quái,
Lẽ nào tu vi của thanh niên nhân này còn cao hơn cả mình sao?
Dược Thiên Sầu không biết Cừu Vô Oán suy nghĩ chuyện gì, đối với việc Vạn Ma Cung là chính đạo hay tà phái cũng không có gì phản cảm, theo hắn xem ra gọi là ma đạo chẳng qua cũng không khác gì xã hội đen. Hắn chắp tay nói: "Nguyên lai là Cừu lão tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!"
Khuôn mặt Cừu Vô Oán có chút co quắp nói: "Ngươi ngưỡng mộ đã lâu cái gì? Lẽ nào ngươi nghe qua danh hào của lão phu?"
"Ác..." Lão gia hỏa này sao cứ thích để tâm vào chuyện vụn vặt, biết rõ ta chỉ nói Khách khí, cũng không cấp chút mặt mũi. Dược Thiên Sầu cười nói: "Không nói nữa, uống rượu, dùng bữa thôi!"
Ăn no uống say, hai người khách khí đưa Cừu Vô Oán ra khỏi Bách Hoa Cư.
Đã xong, Dược Thiên Sầu xoay người định trở lên lầu, chuẩn bị đi gặp thần tiên tỷ tỷ, lại bị Quan Vũ kéo đi dạo chợ đêm, hiện tại hắn đâu có tâm tư, nhưng nhìn lên thời gian vẫn còn sớm, làm không tốt Lưu Chính Quang và Khúc Bình Nhi vẫn còn đang ở chung một chỗ, đành nghe lời Quan Vũ, hai người ôm cái bụng no nê đi dạo chung quanh.
Quan Vũ bỗng nhiên nhìn thấy túi trữ vật trên lưng Dược Thiên Sầu, ánh mắt sáng lên nói: "Ta còn chưa từng dùng qua túi trữ vật, ta cũng muốn mua một túi."
"Nga! Vậy ngươi đi mua đi! Ta đi dạo ở đây, trở về tìm ta." Dược Thiên Sầu gật đầu nói.
Quan Vũ đưa tay nói: "Cho ta!"
"Cho cái gì?"
"Linh thạch mua túi trữ vật."
"Ta kháo! Ngươi ăn của ta ở của ta, ngay cả tiền tiêu vặt cũng tìm ta đòi, có phải đã hơi quá mức rồi không?"
"Ngươi không phải nói làm lão đại của ta, bảo ta hỗn với ngươi sao? Hơn nữa vài khối linh thạch trên người ta căn bản không đủ mua túi trữ vật, ngươi làm lão đại không nhỏ mọn như vậy chứ! Ngươi lại có nhiều..."
Dược Thiên Sầu vội vàng ngắt lời, nói: "Được rồi, ồn ào cái gì, ta cho ngươi."
Nói xong giả vờ thò tay vào túi trữ vật lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch đưa cho hắn, Quan Vũ tiếp nhận linh thạch lắc đầu nói: "Thiếu, cho thêm chút nữa. Kỳ hoa dị thảo tại Bách Hoa Cốc rất nhiều, ta còn muốn mua thêm mầm móng hoa cỏ mang về tặng cho tỷ tỷ của ngươi."
"Mua lễ vật tặng cho tỷ tỷ của ta? Ngươi không phải coi trọng tỷ tỷ ta đi? Ta khuyên ngươi nên sớm bỏ đi ý niệm này trong đầu, nếu nàng mất hứng ngươi sẽ thảm." Dược Thiên Sầu hồ nghi nói.
"Không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải ngươi nói tỷ tỷ ngươi thích hoa cỏ sao? Còn muốn ta hướng tên gì đó học tập sao?" Quan Vũ nói.
Dược Thiên Sầu sửng sốt, nhớ tới mình xác thực có nói qua với hắn như vậy, nguyên lại thật đúng là tự làm tự chịu, vẻ mặt xót của lấy ra một nhóm linh thạch cho hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thực sự không lo gia đình không biết củi gạo mắm muối đắt, mua xong thì trở lại, lão tử không đi nữa." Nói xong quay đầu đi về, tâm tình tốt bị Quan Vũ giảo phá sạch sẽ.
"Khúc Binh Nhi ở gian phòng nào?" Dược Thiên Sầu bồi hồi ngay trên hành lang dãy phòng hảo hạng của Bách Hoa Cư. Mới vừa rồi hỏi thăm chưởng quỹ dưới lầu, nhưng người ta lại cười tủm tỉm nói không thể nói với hắn. Lại nhớ tới dáng người tuyệt vời của Khúc Binh Nhi, thực sự làm người ta sốt ruột a!
Bất đắc dĩ, Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía thấy không ai, rón ra rón rén dán mặt lên cánh cửa, lóng tai nghe. Qua khoảng bảy tám phòng như vậy, ở trước một phòng nghe được thanh âm nịnh nọt lấy lòng của Lưu Chính Quang, nhìn vị trí gian phòng vừa lúc ngay sát vách phòng mình, không khỏi dán lỗ tai tới, muốn nghe một chút hắn đang nói gì.
Tác giả :
Thiên Sầu