Tinh Thần Châu
Chương 3: Điều dưỡng
Biểu ca của Dược Thiên Sầu tên gọi Tiết Cái Bảo, là con trai độc nhất của anh trai mẹ hắn. Tiết gia thuộc dòng họ phú quý cự đầu, Dược Trường Quý cũng một phần vì cưới nữ nhi nhà họ Tiết nên mới gây dựng được sản nghiệp. Mấy năm trước, nhà họ Tiết đắc tội quan gia, bị hãm hại đến mức tan nhà nát cửa, chỉ còn duy nhất Tiết Cái Bảo là độc đinh, đến nương nhờ cô cô Tiết Nhị Nương, cũng chính là mẹ của Dược Thiên Sầu.
Nửa tháng trước, Tiết Cái Bảo rủ biểu đệ Dược Thiên Sầu đi ra ngoại thành dạo chơi. Kết quả gặp phải toán cướp. Tiết Cái Bảo trốn thoát được, còn Dược Thiên Sầu bị thổ phỉ trói lên sơn trại. Sau đó, theo miệng tên thủ lĩnh mới biết được, kế hoạch bắt cóc lần này chính là do biểu ca của hắn hợp mưu cùng bọn cướp tạo thành. Thời gian đầu bị giam trên son trại, Dược Thiên Sầu còn không tin, thẳng cho đến một hôm, vô tình trông thấy biểu ca đi vào sơn trại, hắn mới chấp nhận sự thật phũ phàng.
Coi như Dược Thiên Sầu mạng lớn, ngay hòm biểu ca hắn lên son trại. Thì con chó hắn nuôi tên Đại Hoàng, cũng lần theo dấu vết tìm thấy hắn, sau khi cắn đứt dây thừng, một người một chó chạy trốn xuống núi. May mắn Đại Hoàng biết đường, chạy trốn khoảng ba ngày hai đêm. Rốt cuộc cũng đi tới bìa rừng, ngoại thành Yến Tử. Tâm tình nôn nóng muốn về nhà ngay, nhưng đúng lúc này Dược thiếu gia lại bị cơn đói dày vò, hắn nằm té xỉu luôn ở trên mặt đất.
Sau khi Quách Kiến Quân chết, cũng chẳng hiểu mò tê gì, hồn phách lại nhập vào người Dược Thiên Sầu. Lúc tỉnh dậy, hắn không biết con chó kia! Kết quả hung hăng làm thịt nó. Thôi, coi như Đại Hoàng công cao, cứu chủ hai lần đi! Chỉ là trông nó có vẻ như không cam lòng đầu thai mà thôi.
Vị Dược thiếu gia lúc trước nghĩ mãi không hiếu, vì sao biếu ca lại muốn hại mình. Hắn không thông suốt, nhưng không có nghĩa là Quách Kiến Quân cũng mờ mịt như hắn. Dược gia chỉ có một đứa con trai, con trai độc nhất đã chết, khối gia tài khổng lồ kia tự nhiên sẽ chuyên đến tay đứa cháu này.
Trên mặt Tiết Cái Bảo lộ ra một tia bất an, nhưng rất nhanh đã bị che giấu đi. Hắn bước tới, nhìn Quách Kiến Quân mỉm cười thân thiện. À., phải rồi....Hiện giờ nên gọi là Dược Thiên Sầu mới chính xác.
"Thằng chó hoang này, dám chủ mưu muốn giết lão tử ah! Nhiều năm qua làm đại ca, lão tử ghét nhất cái loại người vong ân phụ nghĩa đó! Để xem tao thu thập mày như thế nào nhé." Dược Thiên Sầu thầm nghĩ.
Lúc này, đại phu cũng tới khám bệnh cho hắn. Qua loa một chút, liền nói thân thế của hắn còn suy nhược, nhưng không đáng ngại lắm, chỉ tĩnh dường mấy ngày là sẽ khỏi.
Khoảng nửa ngày sau, Dược Thiên Sầu xem như cũng đã minh bạch tất cả rồi. Địa phương này dựa theo lý luận lúc trước, hẳn là thuộc thời đại kim cổ đi? Bất quá, ngoại trừ chữ viết cùng ngôn ngữ ra, thì nó lại không hề giống với bất cứ một triều đại nào mà kiếp trước hắn biết đến. Hắn chỉ nghe nha hoàn nói, nơi này kêu là Hạ Hoa đế quốc. Tóm lại, phong tục tập quán ở nơi này so sánh cùng thời Trung Quốc cổ đại không khác nhau bao nhiêu.
Dược Thiên Sầu kinh hi, kiếp trước đọc qua không ít tiểu thuyết xuyên việt. Nhân vật chính đều công thành danh toại, hỗn tới mức phong vương phong tướng. Bất quá, suy nghĩ lại hắn đành bỏ quên ý tưởng này, nhân vật chính trị rất đáng sợ, đầu óc lúc nào cũng phải căng ra. Kiếp trước hắn may mắn tiếp xúc cùng một số người, chơi không đẹp, cho nên mới chết tới nơi này đó.
Hắn theo trí nhớ của Dược Thiên Sầu, kinh ngạc phát hiện ra. Trong thế giới này, cư nhiên lại có cả thần tiên chung sống.
Ngày trước, Dược Thiên Sầu thường xuyên ra ngoài du ngoạn. Tới một địa phương non xanh nước biếc, phát hiện ra tuyệt đại mỹ nữ đang tắm bên suối. Bất quá, ngay sau đó mỹ nữ đã phát hiện ra Dược Thiên Sầu, nàng liền hừ lạnh một tiếng, đứng lên khoác áo vào....Trường kiếm sau lưng cũng bắn ra, mỹ nữ chân đạp lưu quang bay đi. Để lại Dược Thiên Sầu đứng tại nơi đó, trân trối thật lâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hồi tưởng lại một màn này trong trí nhớ cũ, Dược Thiên Sầu bi thống kinh hô lên:
"Ta kháo!"
Nha hoàn Thanh Thảo ở bên ngoài, nghe thấy thiếu gia gọi, liền vội vàng chạy vào hỏi: "Thiếu gia! Người khát nước sao? Để nô tì đi rót nước cho người."
Rất nhanh, Thanh Thảo bưng một chén nước tới. Dược Thiên Sầu vươn tay đón nhận, tiếp đó nhấp một ngụm nhỏ. Ngửi quanh mùi thơm trinh nữ quyện ở bên mũi, hắn không khôi liếc mắt nhìn Thanh Thảo, thầm nghĩ: "Nơi này có một chút ưu điểm. Mấy thứ kiếp trước đã tuyệt chủng, thì ở nơi này lại có không ít đi!"
Bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng, không biết vị mỹ nữ tuyệt sắc kia đã có chủ hay chưa? Dung mạo tịnh lệ như vậy, phỏng chừng có không ít người nhòm ngó đi! Hỏng.., hỏng rồi....
Mới vừa rồi còn nằm tỉnh queo ở trên giường. Lúc này Dược Thiên Sầu đã ngồi bật dậy. Nha hoàn Thanh Thảo không khỏi hoảng sợ, vội vàng chạy tới nâng đỡ hắn, cũng dò hỏi: "Thiếu gia! Người muốn làm gì vậy?"
Nàng đâu có biết, ở trong lòng thiếu gia đã hạ quyết tâm, đời này nhất định cần phải tu tiên rồi.
"Haiiiz!" Dược Thiên Sầu thở dài một tiếng, nằm bệt xuống giường. Ở trong lòng thầm nghĩ: "Đi nơi nào tu tiên đây? Một chút manh mối đều không có. Chờ đến khi mình tu thành tiên, mỹ nữ cũng bị người khác ăn thịt mất rồi!"
Ngay khi hắn đang âm thầm đau khổ thì Tiết Cái Bảo lại bưng theo một bát canh tiến vào, Thanh Thảo vội vàng tiếp nhận.
Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy người này, nhất thời cảnh giác lên. Tiết Cái Bảo chậm rãi ngồi xuống giường, lắc đầu cười khổ nói: "Biểu đệ, tất cả đều là do biểu ca không tốt. Nếu ngày ấy ta không mang đệ ra ngoài dạo chơi, cũng sẽ không gặp phải thổ phi, hại ngươi chịu khổ. May mắn ngươi bình an trở về, bằng không biểu ca sẽ ân hận cả đời."
"Mẹ kiếp, thằng vương bát đản này, còn dám chơi trò mèo khóc chuột ư? Lão tử không phải cái tên thư sinh Dược Thiên Sầu kia đâu!" Trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài mặt Dược Thiên Sầu vẫn tươi cười nói: "Việc này chẳng thể trách ai được. Biểu ca đừng suy nghĩ nhiều! Sự tình trong quá khứ coi như xong, coi như vận khí của ta đen đủi."
"Biểu đệ nghĩ thông suốt như vậy! Ta đây cung kính không bằng phụng mệnh." Nói xong, trên khóe mắt của Tiết Cái Bảo nhỏ ra hai dòng lệ, cầm chén canh trong tay Thanh Thảo nói: "Bát canh gà này do ta tự mình xuống bếp căn dặn hạ nhân nấu. Coi như chút thành ý bồi tội với biểu đệ đi! Thanh Thảo, ngươi nâng biêu đệ dậy, để ta đích thân đút canh cho hắn uống."
Thanh Thảo vừa bước qua, nhưng Dược Thiên Sầu đã vội vàng ngăn cản. Hắn thần tình nghiêm trang nói: "Biêu ca! Đã nói mọi chuyện coi như xong, ngươi làm vậy là có ý gi? Quân tử phải xa nhà bếp, biểu ca đích thân xuống nhà bếp chuẩn bị canh gà cho ta uống, hay là biểu ca muốn ta phải day dứt cả đời sao? Bát canh gà này, làm sao ta dám uống đây?"
"Đây là...." Tiết Cái Bảo vừa muốn giải thích, Dược Thiên Sầu đã vội vàng chen ngang: "Biểu ca đừng nói nữa. Bát canh gà này, ngàn vạn lần ta không thể uống. Thanh Thảo, ngươi tiễn biểu ca ra ngoài đi." Dứt lời, hắn xoay lưng nhìn vào trong vách giường, giả bộ như đang tức giận.
Tiết Cái Bảo hơi sửng sốt, không thể tin được vị biểu đệ luôn ngoan ngoãn phục tùng chính mình, hôm nay cư nhiên lại cường ngạnh đến vậy. Trong lòng hắn bất an, hay là hành động của mình đã bị phát hiện rồi. Ngẫm lại thấy phương án này không có khả năng, diễn cảm hơi giãn ra, ngượng ngùng nói: "Một khi đã như vậy. Biểu ca cũng đi trước, biểu đệ nghi ngơi cho tốt nha."
Đợi sau khi Tiết Cái Bảo rời khỏi nơi này. Dược Thiên Sầu mới xoay người, nhìn bát canh trên bàn, thầm nhủ: "Ta còn dám ăn đồ vật của ngươi nữa sao? Ai biết ngươi có hạ độc hay không? Tình hình này không thể kéo dài thêm được, nên mau chóng thu dọn hắn. Nếu ngày nào cũng phải sống trong cảnh đề phòng, thì thật là khó chịu!"
Nửa tháng trước, Tiết Cái Bảo rủ biểu đệ Dược Thiên Sầu đi ra ngoại thành dạo chơi. Kết quả gặp phải toán cướp. Tiết Cái Bảo trốn thoát được, còn Dược Thiên Sầu bị thổ phỉ trói lên sơn trại. Sau đó, theo miệng tên thủ lĩnh mới biết được, kế hoạch bắt cóc lần này chính là do biểu ca của hắn hợp mưu cùng bọn cướp tạo thành. Thời gian đầu bị giam trên son trại, Dược Thiên Sầu còn không tin, thẳng cho đến một hôm, vô tình trông thấy biểu ca đi vào sơn trại, hắn mới chấp nhận sự thật phũ phàng.
Coi như Dược Thiên Sầu mạng lớn, ngay hòm biểu ca hắn lên son trại. Thì con chó hắn nuôi tên Đại Hoàng, cũng lần theo dấu vết tìm thấy hắn, sau khi cắn đứt dây thừng, một người một chó chạy trốn xuống núi. May mắn Đại Hoàng biết đường, chạy trốn khoảng ba ngày hai đêm. Rốt cuộc cũng đi tới bìa rừng, ngoại thành Yến Tử. Tâm tình nôn nóng muốn về nhà ngay, nhưng đúng lúc này Dược thiếu gia lại bị cơn đói dày vò, hắn nằm té xỉu luôn ở trên mặt đất.
Sau khi Quách Kiến Quân chết, cũng chẳng hiểu mò tê gì, hồn phách lại nhập vào người Dược Thiên Sầu. Lúc tỉnh dậy, hắn không biết con chó kia! Kết quả hung hăng làm thịt nó. Thôi, coi như Đại Hoàng công cao, cứu chủ hai lần đi! Chỉ là trông nó có vẻ như không cam lòng đầu thai mà thôi.
Vị Dược thiếu gia lúc trước nghĩ mãi không hiếu, vì sao biếu ca lại muốn hại mình. Hắn không thông suốt, nhưng không có nghĩa là Quách Kiến Quân cũng mờ mịt như hắn. Dược gia chỉ có một đứa con trai, con trai độc nhất đã chết, khối gia tài khổng lồ kia tự nhiên sẽ chuyên đến tay đứa cháu này.
Trên mặt Tiết Cái Bảo lộ ra một tia bất an, nhưng rất nhanh đã bị che giấu đi. Hắn bước tới, nhìn Quách Kiến Quân mỉm cười thân thiện. À., phải rồi....Hiện giờ nên gọi là Dược Thiên Sầu mới chính xác.
"Thằng chó hoang này, dám chủ mưu muốn giết lão tử ah! Nhiều năm qua làm đại ca, lão tử ghét nhất cái loại người vong ân phụ nghĩa đó! Để xem tao thu thập mày như thế nào nhé." Dược Thiên Sầu thầm nghĩ.
Lúc này, đại phu cũng tới khám bệnh cho hắn. Qua loa một chút, liền nói thân thế của hắn còn suy nhược, nhưng không đáng ngại lắm, chỉ tĩnh dường mấy ngày là sẽ khỏi.
Khoảng nửa ngày sau, Dược Thiên Sầu xem như cũng đã minh bạch tất cả rồi. Địa phương này dựa theo lý luận lúc trước, hẳn là thuộc thời đại kim cổ đi? Bất quá, ngoại trừ chữ viết cùng ngôn ngữ ra, thì nó lại không hề giống với bất cứ một triều đại nào mà kiếp trước hắn biết đến. Hắn chỉ nghe nha hoàn nói, nơi này kêu là Hạ Hoa đế quốc. Tóm lại, phong tục tập quán ở nơi này so sánh cùng thời Trung Quốc cổ đại không khác nhau bao nhiêu.
Dược Thiên Sầu kinh hi, kiếp trước đọc qua không ít tiểu thuyết xuyên việt. Nhân vật chính đều công thành danh toại, hỗn tới mức phong vương phong tướng. Bất quá, suy nghĩ lại hắn đành bỏ quên ý tưởng này, nhân vật chính trị rất đáng sợ, đầu óc lúc nào cũng phải căng ra. Kiếp trước hắn may mắn tiếp xúc cùng một số người, chơi không đẹp, cho nên mới chết tới nơi này đó.
Hắn theo trí nhớ của Dược Thiên Sầu, kinh ngạc phát hiện ra. Trong thế giới này, cư nhiên lại có cả thần tiên chung sống.
Ngày trước, Dược Thiên Sầu thường xuyên ra ngoài du ngoạn. Tới một địa phương non xanh nước biếc, phát hiện ra tuyệt đại mỹ nữ đang tắm bên suối. Bất quá, ngay sau đó mỹ nữ đã phát hiện ra Dược Thiên Sầu, nàng liền hừ lạnh một tiếng, đứng lên khoác áo vào....Trường kiếm sau lưng cũng bắn ra, mỹ nữ chân đạp lưu quang bay đi. Để lại Dược Thiên Sầu đứng tại nơi đó, trân trối thật lâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hồi tưởng lại một màn này trong trí nhớ cũ, Dược Thiên Sầu bi thống kinh hô lên:
"Ta kháo!"
Nha hoàn Thanh Thảo ở bên ngoài, nghe thấy thiếu gia gọi, liền vội vàng chạy vào hỏi: "Thiếu gia! Người khát nước sao? Để nô tì đi rót nước cho người."
Rất nhanh, Thanh Thảo bưng một chén nước tới. Dược Thiên Sầu vươn tay đón nhận, tiếp đó nhấp một ngụm nhỏ. Ngửi quanh mùi thơm trinh nữ quyện ở bên mũi, hắn không khôi liếc mắt nhìn Thanh Thảo, thầm nghĩ: "Nơi này có một chút ưu điểm. Mấy thứ kiếp trước đã tuyệt chủng, thì ở nơi này lại có không ít đi!"
Bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng, không biết vị mỹ nữ tuyệt sắc kia đã có chủ hay chưa? Dung mạo tịnh lệ như vậy, phỏng chừng có không ít người nhòm ngó đi! Hỏng.., hỏng rồi....
Mới vừa rồi còn nằm tỉnh queo ở trên giường. Lúc này Dược Thiên Sầu đã ngồi bật dậy. Nha hoàn Thanh Thảo không khỏi hoảng sợ, vội vàng chạy tới nâng đỡ hắn, cũng dò hỏi: "Thiếu gia! Người muốn làm gì vậy?"
Nàng đâu có biết, ở trong lòng thiếu gia đã hạ quyết tâm, đời này nhất định cần phải tu tiên rồi.
"Haiiiz!" Dược Thiên Sầu thở dài một tiếng, nằm bệt xuống giường. Ở trong lòng thầm nghĩ: "Đi nơi nào tu tiên đây? Một chút manh mối đều không có. Chờ đến khi mình tu thành tiên, mỹ nữ cũng bị người khác ăn thịt mất rồi!"
Ngay khi hắn đang âm thầm đau khổ thì Tiết Cái Bảo lại bưng theo một bát canh tiến vào, Thanh Thảo vội vàng tiếp nhận.
Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy người này, nhất thời cảnh giác lên. Tiết Cái Bảo chậm rãi ngồi xuống giường, lắc đầu cười khổ nói: "Biểu đệ, tất cả đều là do biểu ca không tốt. Nếu ngày ấy ta không mang đệ ra ngoài dạo chơi, cũng sẽ không gặp phải thổ phi, hại ngươi chịu khổ. May mắn ngươi bình an trở về, bằng không biểu ca sẽ ân hận cả đời."
"Mẹ kiếp, thằng vương bát đản này, còn dám chơi trò mèo khóc chuột ư? Lão tử không phải cái tên thư sinh Dược Thiên Sầu kia đâu!" Trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài mặt Dược Thiên Sầu vẫn tươi cười nói: "Việc này chẳng thể trách ai được. Biểu ca đừng suy nghĩ nhiều! Sự tình trong quá khứ coi như xong, coi như vận khí của ta đen đủi."
"Biểu đệ nghĩ thông suốt như vậy! Ta đây cung kính không bằng phụng mệnh." Nói xong, trên khóe mắt của Tiết Cái Bảo nhỏ ra hai dòng lệ, cầm chén canh trong tay Thanh Thảo nói: "Bát canh gà này do ta tự mình xuống bếp căn dặn hạ nhân nấu. Coi như chút thành ý bồi tội với biểu đệ đi! Thanh Thảo, ngươi nâng biêu đệ dậy, để ta đích thân đút canh cho hắn uống."
Thanh Thảo vừa bước qua, nhưng Dược Thiên Sầu đã vội vàng ngăn cản. Hắn thần tình nghiêm trang nói: "Biêu ca! Đã nói mọi chuyện coi như xong, ngươi làm vậy là có ý gi? Quân tử phải xa nhà bếp, biểu ca đích thân xuống nhà bếp chuẩn bị canh gà cho ta uống, hay là biểu ca muốn ta phải day dứt cả đời sao? Bát canh gà này, làm sao ta dám uống đây?"
"Đây là...." Tiết Cái Bảo vừa muốn giải thích, Dược Thiên Sầu đã vội vàng chen ngang: "Biểu ca đừng nói nữa. Bát canh gà này, ngàn vạn lần ta không thể uống. Thanh Thảo, ngươi tiễn biểu ca ra ngoài đi." Dứt lời, hắn xoay lưng nhìn vào trong vách giường, giả bộ như đang tức giận.
Tiết Cái Bảo hơi sửng sốt, không thể tin được vị biểu đệ luôn ngoan ngoãn phục tùng chính mình, hôm nay cư nhiên lại cường ngạnh đến vậy. Trong lòng hắn bất an, hay là hành động của mình đã bị phát hiện rồi. Ngẫm lại thấy phương án này không có khả năng, diễn cảm hơi giãn ra, ngượng ngùng nói: "Một khi đã như vậy. Biểu ca cũng đi trước, biểu đệ nghi ngơi cho tốt nha."
Đợi sau khi Tiết Cái Bảo rời khỏi nơi này. Dược Thiên Sầu mới xoay người, nhìn bát canh trên bàn, thầm nhủ: "Ta còn dám ăn đồ vật của ngươi nữa sao? Ai biết ngươi có hạ độc hay không? Tình hình này không thể kéo dài thêm được, nên mau chóng thu dọn hắn. Nếu ngày nào cũng phải sống trong cảnh đề phòng, thì thật là khó chịu!"
Tác giả :
Thiên Sầu