Tinh Thần Châu
Chương 101: Thí Luyện Yêu Quỷ Vực (một)
"Di!" Dược Thiên Sầu dừng lại tại không trung, nhìn về phương hướng Tu Chân Các, chỉ thấy mấy trăm đạo nhân ảnh nhảy lên không bay đi, hắn lần đầu tiên nhìn thấy trên Phù Tiên Đảo có nhiều người xuất động như vậy, hắn ngừng lại ý muốn đi vào, lắc đầu thầm nghĩ, dù sao không liên quan chuyện của ta, như vậy đi tìm Phí lão đầu hỏi một chút sẽ biết.
Vạn Phân Viên được xem là chỗ quen thuộc nhất của Dược Thiên Sầu trên Phù Tiên Đảo, đệ tử canh giữ bên ngoài đại điện chủ sự thấy hắn đến cũng không có ý tứ ngăn cản, chỉ hơi liếc mắt nhìn liền thu hồi ánh mắt, hắn nghênh ngang tiêu sái đi vào, giống như quay về chính nhà của mình.
Ở ngay giữa đại đường, Phí Đức Nam đang ngồi ngay ngắn chính giữa, ở trước mặt có ba nữ đệ tử tuổi tác khác nhau đang đứng, tựa hồ đang dặn dò bọn họ chuyện gì. Vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu, sắc mặt Phí Đức Nam có điểm âm trầm nhìn ba người phất tay nói: "Các ngươi xuống dưới trước đi!" Ba người xin cáo lui.
Dược Thiên Sầu nhận thức ba người, khi gặp họ thoáng gật đầu, nhưng phát hiện sắc mặt ba người tựa hồ không tốt lắm, đi tới ngay giữa tùy ý thi lễ nói: "Phí trưởng lão."
Sau đó sờ sờ bụng nói: "Phí trưởng lão, chỗ ngươi có gì ăn không? Vài ngày nay ta chưa ăn gì cả." Lời này hắn nói ra thật thuận miệng.
"Hừ! Ngươi cho Vạn Phân Viên là địa phương gì vậy? Ở chỗ ta không có thứ gì cho ngươi ăn." Phí Đức Nam cắn răng nói.
Thấy Dược Thiên Sầu hắn liền ôm một bụng lửa giận, người này mỗi lần đến nếu không phải gạt nữ nhi của mình, thì cũng đòi thứ gì đó, thực sự không đòi được thứ gì thì lại đòi ăn, nói chung hiện tại Vạn Phân Viên đã biến thành nhà bếp của hắn, hiện nay mà nói, tên lưu manh này quả thật không có gì ăn sẽ không đến điện tam bảo. Nhưng lúc đi tìm hắn thì không tìm được, chờ khi hắn đói bụng sẽ tự tới, ngươi nói có đáng giận hay không đây.
Dược Thiên Sầu gãi đầu nói: "Như vậy a! Ta đã rất đói bụng, phải tìm thứ gì ăn đã, đệ tử cáo từ trước." Nói xong không chút do dự quay đầu định đi. Gương mặt Phí Đức Nam co quắp, có dấu hiệu muốn bạo phát.
"Dược Thiên Sầu." Phù Dung nghe tiếng đi từ sau điện chạy ra, trong tay cầm túi trữ vật do Dược Thiên Sầu tặng cho, đi nhanh tới.
"A! Sư tỷ! Sao ngươi ở đây?" Dược Thiên Sầu xoay người kinh ngạc nói, mỗi lần hắn đều dùng loại biểu tình này, loại biểu tình mà Phí Đức Nam phi thường thống hận.
Phù Dung gật đầu, nhược nhược nói: "Ngươi phải đi rồi sao?"
"Ai! Không có biện pháp, ngươi không biết ta ở Luyện Đan Các bận rộn tới bao nhiêu, mệt mỏi bao nhiêu. Sư tỷ, đã vài ngày ta không có ăn gì, ta đi tìm chỗ nào ăn no bụng đã, sau đó tìm sư tỷ ngoạn." Dược Thiên Sầu phất tay cúi chào.
"Chờ…chờ." Phù Dung có chút sốt ruột nói.
"Sư tỷ, có chuyện gì chờ ta ăn no rồi hãy nói." Dược Thiên Sầu làm như có điểm ủy khuất nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Ta…ta…" Phù Dung không biết nên nói gì, quay đầu khiếp đảm nhìn về phía Phí Đức Nam.
Người sau thấy Dược Thiên Sầu lại đang gạt gẫm con gái của mình, vẻ mặt giận dữ, chòm râu dưới cằm không gió tự động, lại nhìn thấy gương mặt quấn quýt của con gái, cùng ánh mắt tội nghiệp xin giúp đỡ nhìn mình, lửa giận đầy ngập của Phí Đức Nam tiêu tan thành mây khói, trong lòng vỡ tan, vô lực phất tay nói: "Con dẫn hắn ra sau ăn chút gì đi!"
Trên thực tế bằng tu vi Độ Kiếp sơ kỳ của Phí Đức Nam, đã sớm không cần ăn ngũ cốc hoa màu của thế tục, nhưng nữ nhi còn chưa tới Kết Đan kỳ ích cốc, đang cần ăn, cho nên cố ý nhờ người mua đủ loại món ngon mỹ vị, thế nhưng con gái rất ít ăn, vừa nhìn tới thân thể gầy yếu của nàng, nội tâm Phí Đức Nam không ngừng dâng lên sự tự trách vô tận.
Hậu đường đại điện, Phù Dung giống như hiến vật quý, đem đồ ăn mà Phí Đức Nam nhờ người mua tới bày đầy một bàn, Dược Thiên Sầu không chút khách khí lại nhét lia lịa vào miệng, còn không ngừng ậm ừ nói: "Ăn ngon, ăn ngon."
"Oa! Thứ này ta ăn rồi, là vịt nướng của Toàn Xá Đức tại kinh thành Hoa Hạ, đã lâu không tới, sư tỷ phiền phức giúp ta một chút." Trong miệng Dược Thiên Sầu đang nhét một miếng thịt vịt, cầm đùi gà chỉ vào vịt nướng hàm hồ nói, Phù Dung thật nghe lời bưng qua.
Phí Đức Nam ngồi một bên thấy kiểu ăn của Dược Thiên Sầu, đều cảm thấy xót ruột, những thứ này đều do hắn mua về cho nữ nhi ăn, nhưng Dược Thiên Sầu lại lộ hình dạng không ăn không bỏ qua.
Dược Thiên Sầu thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, thầm nghĩ, lão già kia, ngày trước ngươi bức lão tử giúp nữ nhi ngươi bón phân người một năm, hiện tại lão tử phải tới thu lợi tức, không ăn thì uổng phí. Hắn nắm lên một bầu rượu uống sùng sục, đem thực vật trong miệng nuốt vào bụng, bỗng nhiên giật mình nói: "Sư tỷ, ngươi đừng ngồi không xem ta ăn chứ! Ngươi cũng ăn đi!" Nói xong kéo xuống một chân vịt đưa qua: "Sư tỷ, không ăn ta sẽ mất hứng đó."
Phù Dung vạn phần nghe lời gật đầu, bàn tay cầm lên miệng nhẹ nhàng cắn ăn. Mỗi khi đến lúc này, ánh mắt Phí Đức Nam nhìn Dược Thiên Sầu mới bình thản hơn một chút, mặc kệ những lời này có phải đang gạt chính nữ nhi của mình hay không, ít nhất là lời nói dối có thiện ý đối với thân thể của nữ nhi.
"Phí trưởng lão, lúc ta tới có nhìn thấy mấy trăm người của Tu Chân Các cùng bay ra Phù Tiên Đảo, lẽ nào bên ngoài đảo xảy ra chuyện gì?" Dược Thiên Sầu nắm chặt thời cơ, biết lúc này hắn không hề phản cảm mình liền hỏi.
Phù Dung cắn chân vịt, hiếu kỳ nhìn về phía vị phụ thân mà cho tới bây giờ nàng vẫn không chịu gọi là phụ thân, tựa hồ đang chờ hắn trả lời, dù sao chỉ cần những đề tài do Dược Thiên Sầu mang đến từ bên ngoài nàng đều có hứng thú biết. Bởi vì nàng chưa bao giờ nguyện ý cùng người khác tiếp xúc, Dược Thiên Sầu là ngoại lệ.
Phí Đức Nam vô ý thức nhìn gương mặt bị hủy hoại của con gái, trầm giọng nói: "Cũng do Thanh Quang Tông gây ra chuyện."
"Thanh Quang Tông?" Dược Thiên Sầu hỏi một câu, phát hiện Phù Dung đã ăn gần xong đùi vịt, tiện tay cầm một giò heo đưa cho nàng, nói: " Đã ăn thấy xương luôn rồi, ăn cái này." Dù sao hắn đã ăn no, cũng không có tâm tư nghĩ người khác ăn cái gì.
Phù Dung buông xương vịt trong tay, cầm lấy chậm rãi ăn, vẫn bày ra thần tình lắng nghe hai người nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện thứ trong tay cũng không dễ cắn ăn, nhưng vẫn từ từ cắn, chỉ cần là thứ Dược Thiên Sầu đưa nàng ăn, có khó ăn thế nào nàng cũng không bỏ qua.
Phí Đức Nam dừng một chút nói: "Thanh Quang Tông dẫn đầu tổ chức một Trừ Ma đại hội, kéo một ít tiểu phái sinh sự khắp nơi, không ngừng hạ sát thủ đối với ma đạo, kết quả giết chết tôn tử của đại trưởng lão Huyết Ma Cung, Huyết Ma Cung bài danh đệ nhị đại phái của ma đạo, dù so với Vạn Ma Cung cũng không kém bao nhiêu, bọn họ sao lại sợ Thanh Quang Tông làm ra cái gì mà Trừ Ma đại hội chó má, giận dữ xuất động phân nửa Huyết Ma Cung liên tiếp tiêu diệt bảy tám môn phái chính đạo, càng cường công Thanh Quang Tông. May là Thanh Quang Tông cũng không phải miệng cọp gan thỏ, bên trong ẩn tàng không ít hảo thủ, không ngờ đứng vững, trong lúc nhất thời Huyết Ma Cung không thể đắc thủ, nhưng cũng chống đỡ không được bao lâu, lại nghe được đối phương điều thêm nhân thủ tới, Thanh Quang Tông cũng luống cuống, vì vậy liên hợp cầu viện cầu tới Phù Tiên Đảo chúng ta."
Về chuyện Trừ Ma đại hội, Dược Thiên Sầu có nghe Yến Tử Hà nói qua, không nghĩ tới Thanh Quang Tông lại nháo ra chuyện lớn như vậy, tâm trạng có chút rối loạn, Khúc Bình Nhi còn đang ở Thanh Quang Tông a! Liền vội vàng hỏi: "Những người từ Tu Chân Các đi ra ngoài là đến Thanh Quang Tông trợ trận sao?"
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Vạn Phân Viên được xem là chỗ quen thuộc nhất của Dược Thiên Sầu trên Phù Tiên Đảo, đệ tử canh giữ bên ngoài đại điện chủ sự thấy hắn đến cũng không có ý tứ ngăn cản, chỉ hơi liếc mắt nhìn liền thu hồi ánh mắt, hắn nghênh ngang tiêu sái đi vào, giống như quay về chính nhà của mình.
Ở ngay giữa đại đường, Phí Đức Nam đang ngồi ngay ngắn chính giữa, ở trước mặt có ba nữ đệ tử tuổi tác khác nhau đang đứng, tựa hồ đang dặn dò bọn họ chuyện gì. Vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu, sắc mặt Phí Đức Nam có điểm âm trầm nhìn ba người phất tay nói: "Các ngươi xuống dưới trước đi!" Ba người xin cáo lui.
Dược Thiên Sầu nhận thức ba người, khi gặp họ thoáng gật đầu, nhưng phát hiện sắc mặt ba người tựa hồ không tốt lắm, đi tới ngay giữa tùy ý thi lễ nói: "Phí trưởng lão."
Sau đó sờ sờ bụng nói: "Phí trưởng lão, chỗ ngươi có gì ăn không? Vài ngày nay ta chưa ăn gì cả." Lời này hắn nói ra thật thuận miệng.
"Hừ! Ngươi cho Vạn Phân Viên là địa phương gì vậy? Ở chỗ ta không có thứ gì cho ngươi ăn." Phí Đức Nam cắn răng nói.
Thấy Dược Thiên Sầu hắn liền ôm một bụng lửa giận, người này mỗi lần đến nếu không phải gạt nữ nhi của mình, thì cũng đòi thứ gì đó, thực sự không đòi được thứ gì thì lại đòi ăn, nói chung hiện tại Vạn Phân Viên đã biến thành nhà bếp của hắn, hiện nay mà nói, tên lưu manh này quả thật không có gì ăn sẽ không đến điện tam bảo. Nhưng lúc đi tìm hắn thì không tìm được, chờ khi hắn đói bụng sẽ tự tới, ngươi nói có đáng giận hay không đây.
Dược Thiên Sầu gãi đầu nói: "Như vậy a! Ta đã rất đói bụng, phải tìm thứ gì ăn đã, đệ tử cáo từ trước." Nói xong không chút do dự quay đầu định đi. Gương mặt Phí Đức Nam co quắp, có dấu hiệu muốn bạo phát.
"Dược Thiên Sầu." Phù Dung nghe tiếng đi từ sau điện chạy ra, trong tay cầm túi trữ vật do Dược Thiên Sầu tặng cho, đi nhanh tới.
"A! Sư tỷ! Sao ngươi ở đây?" Dược Thiên Sầu xoay người kinh ngạc nói, mỗi lần hắn đều dùng loại biểu tình này, loại biểu tình mà Phí Đức Nam phi thường thống hận.
Phù Dung gật đầu, nhược nhược nói: "Ngươi phải đi rồi sao?"
"Ai! Không có biện pháp, ngươi không biết ta ở Luyện Đan Các bận rộn tới bao nhiêu, mệt mỏi bao nhiêu. Sư tỷ, đã vài ngày ta không có ăn gì, ta đi tìm chỗ nào ăn no bụng đã, sau đó tìm sư tỷ ngoạn." Dược Thiên Sầu phất tay cúi chào.
"Chờ…chờ." Phù Dung có chút sốt ruột nói.
"Sư tỷ, có chuyện gì chờ ta ăn no rồi hãy nói." Dược Thiên Sầu làm như có điểm ủy khuất nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Ta…ta…" Phù Dung không biết nên nói gì, quay đầu khiếp đảm nhìn về phía Phí Đức Nam.
Người sau thấy Dược Thiên Sầu lại đang gạt gẫm con gái của mình, vẻ mặt giận dữ, chòm râu dưới cằm không gió tự động, lại nhìn thấy gương mặt quấn quýt của con gái, cùng ánh mắt tội nghiệp xin giúp đỡ nhìn mình, lửa giận đầy ngập của Phí Đức Nam tiêu tan thành mây khói, trong lòng vỡ tan, vô lực phất tay nói: "Con dẫn hắn ra sau ăn chút gì đi!"
Trên thực tế bằng tu vi Độ Kiếp sơ kỳ của Phí Đức Nam, đã sớm không cần ăn ngũ cốc hoa màu của thế tục, nhưng nữ nhi còn chưa tới Kết Đan kỳ ích cốc, đang cần ăn, cho nên cố ý nhờ người mua đủ loại món ngon mỹ vị, thế nhưng con gái rất ít ăn, vừa nhìn tới thân thể gầy yếu của nàng, nội tâm Phí Đức Nam không ngừng dâng lên sự tự trách vô tận.
Hậu đường đại điện, Phù Dung giống như hiến vật quý, đem đồ ăn mà Phí Đức Nam nhờ người mua tới bày đầy một bàn, Dược Thiên Sầu không chút khách khí lại nhét lia lịa vào miệng, còn không ngừng ậm ừ nói: "Ăn ngon, ăn ngon."
"Oa! Thứ này ta ăn rồi, là vịt nướng của Toàn Xá Đức tại kinh thành Hoa Hạ, đã lâu không tới, sư tỷ phiền phức giúp ta một chút." Trong miệng Dược Thiên Sầu đang nhét một miếng thịt vịt, cầm đùi gà chỉ vào vịt nướng hàm hồ nói, Phù Dung thật nghe lời bưng qua.
Phí Đức Nam ngồi một bên thấy kiểu ăn của Dược Thiên Sầu, đều cảm thấy xót ruột, những thứ này đều do hắn mua về cho nữ nhi ăn, nhưng Dược Thiên Sầu lại lộ hình dạng không ăn không bỏ qua.
Dược Thiên Sầu thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, thầm nghĩ, lão già kia, ngày trước ngươi bức lão tử giúp nữ nhi ngươi bón phân người một năm, hiện tại lão tử phải tới thu lợi tức, không ăn thì uổng phí. Hắn nắm lên một bầu rượu uống sùng sục, đem thực vật trong miệng nuốt vào bụng, bỗng nhiên giật mình nói: "Sư tỷ, ngươi đừng ngồi không xem ta ăn chứ! Ngươi cũng ăn đi!" Nói xong kéo xuống một chân vịt đưa qua: "Sư tỷ, không ăn ta sẽ mất hứng đó."
Phù Dung vạn phần nghe lời gật đầu, bàn tay cầm lên miệng nhẹ nhàng cắn ăn. Mỗi khi đến lúc này, ánh mắt Phí Đức Nam nhìn Dược Thiên Sầu mới bình thản hơn một chút, mặc kệ những lời này có phải đang gạt chính nữ nhi của mình hay không, ít nhất là lời nói dối có thiện ý đối với thân thể của nữ nhi.
"Phí trưởng lão, lúc ta tới có nhìn thấy mấy trăm người của Tu Chân Các cùng bay ra Phù Tiên Đảo, lẽ nào bên ngoài đảo xảy ra chuyện gì?" Dược Thiên Sầu nắm chặt thời cơ, biết lúc này hắn không hề phản cảm mình liền hỏi.
Phù Dung cắn chân vịt, hiếu kỳ nhìn về phía vị phụ thân mà cho tới bây giờ nàng vẫn không chịu gọi là phụ thân, tựa hồ đang chờ hắn trả lời, dù sao chỉ cần những đề tài do Dược Thiên Sầu mang đến từ bên ngoài nàng đều có hứng thú biết. Bởi vì nàng chưa bao giờ nguyện ý cùng người khác tiếp xúc, Dược Thiên Sầu là ngoại lệ.
Phí Đức Nam vô ý thức nhìn gương mặt bị hủy hoại của con gái, trầm giọng nói: "Cũng do Thanh Quang Tông gây ra chuyện."
"Thanh Quang Tông?" Dược Thiên Sầu hỏi một câu, phát hiện Phù Dung đã ăn gần xong đùi vịt, tiện tay cầm một giò heo đưa cho nàng, nói: " Đã ăn thấy xương luôn rồi, ăn cái này." Dù sao hắn đã ăn no, cũng không có tâm tư nghĩ người khác ăn cái gì.
Phù Dung buông xương vịt trong tay, cầm lấy chậm rãi ăn, vẫn bày ra thần tình lắng nghe hai người nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện thứ trong tay cũng không dễ cắn ăn, nhưng vẫn từ từ cắn, chỉ cần là thứ Dược Thiên Sầu đưa nàng ăn, có khó ăn thế nào nàng cũng không bỏ qua.
Phí Đức Nam dừng một chút nói: "Thanh Quang Tông dẫn đầu tổ chức một Trừ Ma đại hội, kéo một ít tiểu phái sinh sự khắp nơi, không ngừng hạ sát thủ đối với ma đạo, kết quả giết chết tôn tử của đại trưởng lão Huyết Ma Cung, Huyết Ma Cung bài danh đệ nhị đại phái của ma đạo, dù so với Vạn Ma Cung cũng không kém bao nhiêu, bọn họ sao lại sợ Thanh Quang Tông làm ra cái gì mà Trừ Ma đại hội chó má, giận dữ xuất động phân nửa Huyết Ma Cung liên tiếp tiêu diệt bảy tám môn phái chính đạo, càng cường công Thanh Quang Tông. May là Thanh Quang Tông cũng không phải miệng cọp gan thỏ, bên trong ẩn tàng không ít hảo thủ, không ngờ đứng vững, trong lúc nhất thời Huyết Ma Cung không thể đắc thủ, nhưng cũng chống đỡ không được bao lâu, lại nghe được đối phương điều thêm nhân thủ tới, Thanh Quang Tông cũng luống cuống, vì vậy liên hợp cầu viện cầu tới Phù Tiên Đảo chúng ta."
Về chuyện Trừ Ma đại hội, Dược Thiên Sầu có nghe Yến Tử Hà nói qua, không nghĩ tới Thanh Quang Tông lại nháo ra chuyện lớn như vậy, tâm trạng có chút rối loạn, Khúc Bình Nhi còn đang ở Thanh Quang Tông a! Liền vội vàng hỏi: "Những người từ Tu Chân Các đi ra ngoài là đến Thanh Quang Tông trợ trận sao?"
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Tác giả :
Thiên Sầu