Tinh Thần Biến
Chương 20: Sinh Tử (1)
Những tiếng ngựa kêu vang lên không dứt. Mã tặc chết hết nên những con ngựa liền hoảng loạn gõ mạnh bốn vó chạy tản ra khắp nơi để lại sau lưng đầy bụi. Tần Vũ đứng đó giữa chiến trường trong đám bụi mờ.
Những thôn dân may mắn còn sống kinh hoàng nhìn thân hình Tần Vũ mơ hồ trong đám bụi. Nguyên trong mắt họ thì Tần Vũ là một thiếu niên thiện lương lễ độ, không ai có thể tưởng tượng được thiếu niên này chỉ vừa mới trước đây đã giết toàn bộ đám mã tặc khủng bố đó, bọn mã tặc thậm chí không thể có một chút phản kháng nào. Chúng nhân ánh mắt đều nhìn trên người Tần Vũ, lúc đó Tần Vũ đang hơi cúi đầu thở gấp.
Không ai biết lúc này Tần Vũ đang nghĩ gì, Tần Vũ chỉ cúi đầu thở gấp. Vì không nhìn vào mắt Tần Vũ nên họ không thể tưởng tượng được lúc đó trong lòng Tần Vũ đang vô cùng kích động. Tuy rằng sát nhân với thủ đoạn tàn độc nhưng đây mới là lần đầu tiên nó giết người. Đúng vậy, lần đầu tiên!
Tần Vũ đối xử với mọi người rất chân thành, rất hiếm khi nổi sát tâm với người nào. Lần này nhìn thấy Tiểu Lộ khả ái bị chém cụt một tay, những thôn dân thuần phác lại bị giết mấy chục người nên sát tâm của Tần Vũ mới bùng lên trong cơn tức giận đã giết sạch toàn bộ đám mã tặc.
"Ta đã làm gì vậy?" trong lòng Tần Vũ cảm thấy khủng hoảng.
Tuy rằng tâm trí của Tần Vũ rất kiên định nhưng nói gì thì nói nó bất quá mới chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi. Bình thường Tần Vũ đối đãi với mọi người rất mực thiện lương chân thành lần này lại một lúc sát hại năm mươi người nên trong tâm trí xuất hiện sự khủng hoảng. Không tự chủ được, thân hình Tần Vũ khẽ run.
"Tiểu Vũ." Thiết Sơn lại gần vỗ nhẹ lên vai Tần Vũ, trong mắt hơi có chút bàng hoàng.
"Tiểu Vũ, ta biết ngươi cảm thấy thế nào bởi vì ta cũng lần đầu tiên sát nhân nhưng ngươi phải minh bạch một điều chúng là ác ma và chúng đáng bị giết. Nếu ngươi không giết chúng thì toàn bộ dân làng sẽ bị chúng giết hết. Giết những kẻ ác nhân đó có thể cứu cả trăm người. Những kẻ ác nhân đó đáng phải chết, chúng đáng chết hàng ngàn lần!" Thiết Sơn nói với Tần Vũ bằng giọng nói đầy cừu hận.
Phụ thân đã chết, muội muội lại bị chặt đứt tay nên Thiết Sơn đối với đám mã tặc vô cùng phẫn nộ. Tần Vũ thân hình chấn động.
"Giết một kẻ ác nhân có thể cứu cả trăm người." Tần Vũ mím môi, lại cúi đầu xuống như trước.
Thiết Sơn nhìn vào biểu tình trên mặt của Tần Vũ không thể biết được lúc đó Tần Vũ đang nghĩ gì.
Một lát sau Tần Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe sáng quay sang Thiết Sơn nói: "Đa tạ huynh Đại Sơn, ta nghĩ…ta đã minh bạch rồi."
Đột nhiên Tần Vũ trên mặt xuất hiện một nụ cười: "Đại Sơn, còn không mau cứu người."
"A, đúng vậy." Thiết Sơn đã bị cừu hận bao phủ trong đầu được Tần Vũ đề tỉnh bèn lập tức cùng với những thôn dân khác cứu giúp những người bị trọng thương. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong nhà của Tiểu Lộ. Tiểu Lộ sắc mặt trắng bệch đang nằm hôn mê trên giường.
Tần Vũ ở bên cạnh im lặng nhìn Tiểu Lộ trong mắt hiện lên tia phức tạp: "Tiểu Lộ, ta xin lỗi, tại ta tới muộn. Ta xin lỗi, thành thật xin lỗi muội."
Tần Vũ nhận huyền thiết chiến đao và búp bê vải từ vương phủ, tiện thể dạo một vòng quanh Viêm kinh thành rồi mới quay về. Nếu như nó nhanh hơn thì Tiểu Lộ đã không bị chặt cụt tay.
"Xin lỗi."
Tần Vũ hồi ức lại hình ảnh Tiểu Lộ cầm cốc trà đến cho nó thật đáng yêu, trong lòng lại dậy lên nỗi buồn phiền.
Đột nhiên.
Tần Vũ đứng dậy hai mắt bạo xuất tia hàn quang hãi nhân nhìn ra ngoài khung cửa sổ, trên mặt toát ra sự kiên nghị: "Phụ vương và đại ca nhị ca họ đã nói là Tiềm Long đại lục có cả trăm triệu người và có đủ mọi loại hạng người. Có những người không lạm dụng lòng tốt của người khác, chân thành đối đãi với mọi người rất tốt, nhưng cũng có những kẻ trong lòng đầy ác ý. Những kẻ đó phải giết, phải giết sạch!"
Tần Vũ trong lòng như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Tần Chính, Tần Phong và Trấn Đông Vương Tần Đức đối với Tần Vũ không hề cảm thấy yên tâm bởi vì họ biết Tần Vũ tâm tính quá lương thiện, mà tâm tính như vậy tại Tiềm Long đại lục nơi mà cường giả được tôn sùng thì chỉ chịu thiệt thòi. Nhưng mà bọn Tần Đức tin rằng Tần Vũ sớm muộn cũng sẽ hiểu ra…cách đối nhân xử thế như thế nào. Tần gia trong lịch sử chưa từng xuất hiện một người nào lương thiện như vậy. Đã là người của Tần gia thì sâu trong huyết mạch luôn ẩn dấu một sự ham thích giết người tàn bạo.
"Bất quá…lúc nãy chiến đấu thật khiến cho nhiệt huyết sôi lên."
Tần Vũ hai mắt lóe sáng, trong đầu đang hiện lại cảnh chiến đấu lúc nãy. Sử dụng lực lượng ít nhất công kích những bộ vị yếu hại nhất, mỗi phân lực khí phát ra đều là lực công kích lớn nhất sử dụng tốc độ cực nhanh trực tiếp kết liễu tính mạng kẻ địch.
Cận chiến chỉ trong đường tơ kẽ tóc cũng có thể quyết định sinh tử.
"Trong bọn chúng chỉ có tên độc nhãn là hơi khó khăn còn lại đều yếu cả. Chỉ khi chiến đấu với cao thủ cùng đẳng cấp thì ta mới có thể tăng cường khả năng chiến đấu, tại giờ phút sinh tử mới có thể bạo phát lực chiến đấu mạnh nhất…giống như là lưu tinh." Tần Vũ lại nhớ đến cảnh tượng khi lưu tinh xuất hiện.
Lúc đó Thiết Sơn đi vào căn phòng, trực tiếp nhìn vào thân thể của Tiểu Lộ sau đó lại nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lộ. Mẫu thân của họ khi sinh Tiểu Lộ vì sinh khó nên đã qua đời ngay sau đó, hiện tại phụ thân cũng đã chết. Thiết Sơn chính là thân nhân duy nhất của Tiểu Lộ.
"Tiểu lộ, xin lỗi muội, đại ca xin lỗi muội." Thiết Sơn nhìn vào thần sắc của Tiểu Lộ trong mắt hiện lên sự bi thống.
"Đại Sơn."
Tần Vũ vỗ nhẹ lên vai Đại Sơn, cả hai đều quan ái nhìn Tiểu Lộ đang ngủ. Họ không thể tưởng tượng được khi Tiểu Lộ tỉnh lại sẽ chấp nhận sự thật này như thế nào. Đoàn mã tặc Hắc Phong lúc đó đang nghỉ ở La Đình sơn không xa thôn trang lắm.
"Đại ca, có vẻ không ổn rồi. Tại sao Bạch Tam tiểu tử lại không quay lại? Thời gian đã khá lâu rồi." Một trung niên nhân toàn thân mặc hắc y đi lại gần một đại hán trông man dại gần đó nhíu mày nói.
Trung niên nhân đó chính là lão nhị của Hắc Phong mã tặc đoàn tên là Cổ Minh. Hắn nội công vô cùng thâm hậu được biết là đã đạt đến hậu thiên hậu kỳ, mạnh hơn xa lão tam của Hắc Phong mã tặc đoàn.
Đại hán man dại rất cao lớn và khỏe mạnh, cơ bắp phát triển đến cực độ. Theo đạo lý thì cơ bắp đã phát triển thì đầu óc rất đơn giản, có điều lão nhị của Hắc Phong mã tặc đoàn đối với lão đại vô cùng ùy kị bởi vì ngoài thực lực của bản thân thì hắn còn có tâm tư vô cùng thâm độc.
Lão đại của Hắc Phong mã tặc đoàn chính là Ô Đoàn. Bản thân hắn thực lực đã đạt đến hậu thiên cực trí, một thân nội công đã đạt đến mức vô cùng khủng bố. Lão tam Bạch Tam một chiêu của Ô Đoàn cũng không thể tiếp được.
"Hừm!"
Ô Đoàn hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên vỗ mạnh một cái vào cự thạch ở bên cạnh. Cự thạch chấn động rồi phát ra một tiếng "oanh" vô cùng mãnh liệt, vô số mảnh vụn văng ra. Thực lực cường đại của Ô Đoàn hoàn toàn có thể so sánh với tám vị cao thủ ngoại công được Tần Vũ tuyển chọn và hơn xa Tần Vũ lúc đó. Hắc Phong mã tặc đoàn nổi danh chính là vì nhờ có thanh danh của cá nhân Ô Đoàn. Trong mắt Ô Đoàn hàn quang lóe lên.
"Phế vật, Bạch Tam chỉ là phế vật làm lãng phí thời gian. Các ngươi lên ngựa theo ta đi xem đã phát sinh sự tình gì!" Ô Đoàn toàn thân mặc hắc y phi lên ngựa lập tức xuất ra mệnh lệnh thanh âm lạnh lẽo vô tả.
Trăm tên mã tặc bao gồm cả lão nhị Cổ Minh liền theo lệnh lên ngựa. "Đi!"
Ô Đoàn ra lệnh cả trăm tên mã tặc lập tức điều khiển ngựa nhanh chóng nhắm hướng thôn dân tiến tới.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị