Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 3 - Chương 12: Bí mật điều khiển
“Con không tin sao?" Vương Tự Cường nhàn nhạt hỏi.
Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, cười khổ nói:"Đệ tử không dám."
“Không dám? Đó chính là không tin."
Phương Minh Nguy chợp mắt, dứt khoát cho ông ta một sự im lặng.
Bọn người Trương Cảnh Vân đều bội phục lá gan ghê gớm của tiểu sư đệ này, dám làm trái ý lão sư. Nhưng mà, càng làm cho bọn họ giật mình chính là, Vương Tự Cường chẳng những không hề tức giận gì cả, ngược lại còn có chút vui vẻ.
“Minh Nguy, tuy bọn họ chỉ có ba người, nhưng thực lực bọn họ vô cùng cường đại, nếu như có thể cam đoan đủ hậu cần, như vậy thì cho dù đối mặt với quân đoàn đệ nhất vũ trụ của liên minh địa cầu, bọn họ cũng tuyệt đối không thua kém."
“Không có khả năng" Phương Minh Nguy kinh hô lên: “Quân đoàn đệ nhất vũ trụ của liên minh địa cầu có hơn cả vạn phi thuyền như vậy, cho dù là chen nhau cũng đủ đè chết bọn họ."
Vương Tự Cường mỉm cười nói: “Hồ đồ, bọn họ chỉ có ba chiếc phi thuyền, làm sao mà đối chiến với hơn vạn phi thuyền khồng lồ to lớn chứ?"
“Không đối chiến? Chẳng lẽ muốn đánh du kích?"
“Không chỉ là đánh du kích, còn có đánh tiêu hao." Vương Tự Cường nhẹ nhàng khoát tay, nói: “Thực lực của bọn họ không chỉ có thể điều khiển một phi thuyền mà thôi."
Trong hai mắt của Phương Minh Nguy lóe lên một ánh mắt mơ hồ, không hiểu chút nào về cái này cả.
“Mọi người bọn họ đều có thể đồng thời điều khiển ba chiếc phi thuyền cùng loại như vậy, nếu như là đối đầu với kẻ địch, chỉ cẩn phái hai chiếc phi thuyền đi tới, đụng với đối phương một cái, thì cũng có thể đồng quy vu tận rồi" Vương Tự Cường cười mà giống như không cười: “Sau đó, bọn họ về nhà, lại điều khiển thêm ba chiếc phi thuyền khác ra, mỗi lần đâm cháy hai chiến thuyền rất dễ dàng. Cứ như vậy, trải qua một thời gian ngắn, cam đoan là không có quân đội nào có thể chịu đựng tổn thất như vậy."
Phương Minh Nguy nghe xong trợn mắt há mồm ngay, trong hai mắt nổi lên vô số sao nhỏ, hắn nói: “Lão sư, chiến
thuật như vậy mà ngài cũng có thể nghĩ ra, quả thật quá hèn hạ... không không, quá lợi hại."
Vương Tự Cường bật cười, nói: “Không phải là ta lợi hại, mà những nhân tài có năng lực được quốc gia bồi dưỡng, đều làm như vậy cả."
Phương Minh Nguy gật đầu, đối với trình độ vô sỉ của các quốc gia lớn trong vũ trụ cũng có thêm một nhận thức mới vô cùng rõ ràng.
Một phi thuyền vũ trụ tuy rằng xa xỉ, nhưng mà thứ quý giá nhất không phải là máy móc bên trong, mà chính là nhân viên thao tác bên trong.
Những nhân viên này không phải là người thường, muốn đào tạo ra một nhân viên điều khiển phi thuyền hợp quy tắc, thì cần phải bỏ ra rất nhiều thứ.
Bồi dưỡng ra đủ nhân viên cho một chiếc phi thuyền, số tiền tiêu hao này và thời gian đủ để làm mười chiếc phi thuyền rồi. Nếu như dựa theo cách nói của Vương Tự Cường, đừng nói là lấy một chiếc phi thuyền liều mạng với đối phương, cho dù là hai đổi một, cũng là một chuyện vô cùng có lời.
Tuy rằng địa vị của liên minh địa cầu trong vũ trụ không kém, nhưng mà nếu để tiêu hao như vậy, thì sợ rằng không được bao lâu, ngay cả nhân viên lên thuyền cũng không tìm thấy đâu.
Tròng mắt vừa chuyển, Phương Minh Nguy hỏi: “Lão sư, có phải tất cả người có lực lượng tinh thần đạt đến ngoài cấp mười đều có thể làm được vậy không?"
“Không được, còn cần một điều kiện"
“A!" Phương Minh Nguy lập tức bừng tỉnh nói; “Một tâm chia hai"
“Không sai, điểm này là quan trọng nhất, nếu như không có năng lực đồng thời điều khiển nhiều loại máy móc khác nhau. Như vậy, vô luận là tinh thần lực cao bao nhiêu, cũng không làm được điều này."
Phương Minh Nguy nhìn lên đỉnh đầu xa xa, giờ phút này mới hiểu được, thì ra ba người Bố Lô Tư đều là người mang năng lực một tâm chia hai cả!
“Đương nhiên, điều kiện lực lượng tinh thần đột phá cấp mười cũng rất quan trọng." Vương Tự Cường lên tiếng “Chỉ có lực lượng tinh thần đột phá cấp mười, mới có thể được làm chỉ huy điều khiển chính thức."
Phương Minh Nguy khẽ giật mình hỏi: “Lão sư, chỉ huy điều khiển nhất định cần lực lượng tinh thần ngoài cấp mười sao?"
“Đúng vậy."
“Nhưng mà..." Phương Minh Nguy do dự, nói: “Nhưng theo con được biết, trong liên minh cũng có nhiều thiết bị điều khiển vậy, nếu như dụng những thứ này, chẳng phải có thể làm được điều này đơn giản sao?"
Vương Tự Cường cười ha hả, nói: “Dựa vào trang bị điều khiển lên chiến trường, cũng chỉ có con mới nghĩ ra."
Trương Cảnh Vân cũng cười trộm, nói: “Tiểu sư đệ, trang bị điều khiển dựa vào năng lượng sóng điện, chỉ cần quân địch phát ra sóng điện quấy nhiễu, vậy thì những trang bị này sẽ lập tức không nháy. Khi đó, vô luận điều khiển cơ giáp hay là chiến hạm, đều sẽ trở nên vướng víu, Càng đáng lo hơn là, nếu như chiến đấu thất bại, những chiến lời phẩm này không phải là tặng không cho người ta sao."
Sắc mặt của Phương Minh Nguy đỏ lên, quả thật là không tưởng được, thì ra trang bị điều khiển còn có chỗ thiếu hụt này! Hắn ho khan một tiếng, chỉ vào cơ giáp không người lái trên cao, hỏi:" Nếu như không sử dụng trang bị điều khiển, như vậy những cơ giáp này là do ai khống chế?"
“Đương nhiên là bọn người Bố Lô Tư." Trương Cảnh Vân thay mặt lão sư, giảng giải cho hắn: “Một khi lực lượng tinh thần vượt qua cấp mười, sẽ sinh ra một loại sóng tinh thần đặc biệt của từng cá nhân. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có bất kỳ quốc gia nào nghiên cứu được loại sóng tinh thần này từ đâu mà có, cũng không có bất kỳ quốc gia nào nghiên cứu được loại sóng tinh thần này truyền đi thông qua vật nào. Điều duy nhất chúng ta hiểu rõ chính là,
thông qua loại sóng điều khiển máy móc này, trừ phi là chịu đả kích mang tính hủy diệt ra, thì nếu không tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ lực lượng khác quấy nhiễu."
Phương Minh Nguy chậm rãi gật đầu, giờ phút này hắn đã hiểu rõ vì sao Vương Tự Cường nguyên soái lại coi trọng mình như vậy, thì ra ông ta cho rằng, mình thật sự chính là một cao thủ siêu cấp có thể chia một tâm ra làm hai!
Vương Tự Cường đột nhiên chỉ vào vài đệ tử của mình nói: “Minh Nguy, con xem tư chất của bọn người Cảnh Vận thế nào?"
Phương Minh Nguy vội vàng thu lại tâm thần, cung kính nói: “Sư huynh bọn họ đều có năng lực thể thuật cấp mười lăm trác tuyệt cả, đương nhiên là rồng phượng trong loài người."
Ba người Trương Cảnh Vận lập tức cười khổ không thôi, hắn thở dài nói: “Tiểu sư đệ, thật ra lão sư chỉ có vỏn vẹn bốn đệ tử nhập môn thôi."
Phương Minh Nguy kinh hãi, thất thanh hỏi: “Sư huynh nói cái gì?"
“Thật ra thì với tư chất của ba người bọn anh kiếp này có thể đạt đến năng lực thể thuật cấp mười lăm, đã không thể tiếp tục tiếp thêm một bước nào nửa cả." Trương Cảnh Vận cười khổ nói: “Mà trong năng lực thể thuật, người chính thức thừa kế y bát của lão sư, có hi vọng đột phá đến cấp mười sáu, cũng chỉ có một người, đó chính là lục sư đệ Khoa Lâm."
Phương Minh Nguy quay đầu nhìn về phía Vương Tự Cường, thấy ông ta không nói một lời, hiển nhiên là đã chấp nhận.
“Tiểu sư đệ, dựa theo ý của lão sư là, muốn thu nhận một truyền nhân có thể thừa kế năng lực thể thuật của ngài, mà cũng có lực lượng tinh thần đặc biệt như ba người Bố Lô Tư." Trương Cảnh Vận nói: “Nhưng mà, lão sư về sau lại phát lòng từ bi, trong vô số đệ tử ký danh để cho bọn người Bố Lô Tư chọn lựa một đệ tử thu vào. Mà ba người bọn anh chính là ba người được chọn ấy"
Phương Minh Nguy gật đầu không hiểu, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, thốt lên: “Em hiểu rồi, ý của lão sư là muốn các anh làm bảo tiêu cho mấy sư huynh Bố Lô Tư."
“Không sai" Trương Cảnh Vận cười nói: “Đúng là vì nguyên nhân này, cho nên mới để cho mấy sư đệ Bố Lô Tư đích thân chọn lựa ra một người nhà thích hợp nhất để tiến hành tài bối, mà ba người bọn anh may mắn được sự trợ giúp của lão sư, cũng đạt đến cảnh giới cực hạn của năng lực thể thuật cấp mười lăm."
Phương Minh Nguy chậm rãi gật đầu, hôm nay đúng là gặp phải rất nhiều bất ngờ, thì ra đều là đệ tử nhập môn của Vương nguyên soái, mà còn phân chia ra thành hai loại cấp bậc.
“Minh Nguy, con cũng nên bắt đầu lựa chọn đi." Vương Tự Cường tựa hồ thuận miệng nói.
“Chọn cái gì ạ?" Phương Minh Nguy vừa nói ra khỏi miệng liền hiểu rõ, ngượng ngùng thè lưỡi làm mặt quỷ một cái.
Vương Tự Cường lắc đầu cười khổ, ở trong liên minh địa cầu này, vô luận là ai nhìn thấy ông ta đều là cái bộ dạng cung kính cúi đầu cả. Riêng chỉ có đệ tử thiên tài mười chín tuổi này lại có vẻ vô cùng hoạt bát và hiếu động. Đối mặt với một sư phụ như ông ta mà chỉ có vỏn vẹn là tôn kính chứ không hề có sùng bái.
Nhưng mà bởi như vậy cũng đã gây cho ông một cảm xúc kỳ dị, ngược lại còn khiến cho ông ta coi trọng nhiều hơn.
Thật ra, ông ta cũng không biết, Phương Minh Nguy giờ phút này đã dùng lực lượng tinh thần liên lạc với linh hồn người Thiên Dực tộc trong đầu của hắn. Mà người Thiên Dực tộc kia khi còn sống là một nhân vật rất giỏi, nhìn thấy cao thủ nhiều như biển, cho nên sẽ không hề có lòng sùng bái một cao thủ có năng lực thể thuật cấp mười sáu, Vương Tự Cường trầm ngâm một hồi, nói: “Lúc nãy trong đám người đi theo con, có bốn người có tư chất vô cùng
tốt, con có thể lựa chọn một trong bốn người đó làm sư huynh hoặc sư tỷ của con."
Phương Minh Nguy nghĩ nghĩ, hắn tất nhiên là hiểu rõ ý của lão sư, nói sư huynh sư tỷ cái gì đó, tất cả chỉ là lời nói khách khí nhưng thật ra là vì muốn những người này bảo vệ mình cho nên mới tìm một danh phận mà thôi.
Bốn người?
Nghĩ nghĩ đến biểu hiện của mọi người lúc ở tứ hợp viện ban đầu, hắn lập tức hiểu rõ bốn người mà Vương Tự Cường nói chính là Trương Nhuận Thủy, Khắc Lỵ Tư, Hạ Linh Lung và Viên Ninh.
Nhưng mà muốn lựa chọn một người từ trong bốn người này quả thật là một chuyện vô cùng khó xử.
Có lẽ là nhìn ra chỗ khó xử của hắn, cho nên Vương Tự Cường lại nói: “Nếu như bốn người này đều không hợp ý, như vậy thì trong số đệ tử ký danh của ta, con cứ lựa chọn một người đi. Nhưng người này đều có gia thế trong sạch cả, cũng có thiên phú nhất đỉnh ta chắc chắn, trong mấy năm nữa, bọn họ sẽ đạt đến tiêu chuẩn đỉnh cao của thể thuật cấp mười lăm."
Phương Minh Nguy suy nghĩ một chút, hỏi: “Lão sư, đệ tử ký danh của ngài có bao nhiêu người?"
“Rất nhiều, ta cũng không nhớ rõ." Vương Tự Cường bổ sung một câu: “Tư chất của Từ Quân kia cũng có thể, con thấy thế nào?"
Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, nói: “Cái này... để cho đệ tử từ từ suy nghĩ một chút."
“Được, quyết định rồi thì nói cho ta biết."
“Vâng, đa tạ lão sư."
“Ầm."
Theo một tiếng vang lớn, ba chiếc phi thuyền trên không trung đã chậm rãi đáp xuống, ba vị sư huynh nối đuôi nhau đi ra khỏi phi thuyền, trong nội tâm của Phương Minh Nguy đột nhiên dâng lên một cảm giác hào hùng. Sẽ có một ngày, mình nhất định sẽ khống chế nhiều phi thuyền hơn bọn họ...
Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, cười khổ nói:"Đệ tử không dám."
“Không dám? Đó chính là không tin."
Phương Minh Nguy chợp mắt, dứt khoát cho ông ta một sự im lặng.
Bọn người Trương Cảnh Vân đều bội phục lá gan ghê gớm của tiểu sư đệ này, dám làm trái ý lão sư. Nhưng mà, càng làm cho bọn họ giật mình chính là, Vương Tự Cường chẳng những không hề tức giận gì cả, ngược lại còn có chút vui vẻ.
“Minh Nguy, tuy bọn họ chỉ có ba người, nhưng thực lực bọn họ vô cùng cường đại, nếu như có thể cam đoan đủ hậu cần, như vậy thì cho dù đối mặt với quân đoàn đệ nhất vũ trụ của liên minh địa cầu, bọn họ cũng tuyệt đối không thua kém."
“Không có khả năng" Phương Minh Nguy kinh hô lên: “Quân đoàn đệ nhất vũ trụ của liên minh địa cầu có hơn cả vạn phi thuyền như vậy, cho dù là chen nhau cũng đủ đè chết bọn họ."
Vương Tự Cường mỉm cười nói: “Hồ đồ, bọn họ chỉ có ba chiếc phi thuyền, làm sao mà đối chiến với hơn vạn phi thuyền khồng lồ to lớn chứ?"
“Không đối chiến? Chẳng lẽ muốn đánh du kích?"
“Không chỉ là đánh du kích, còn có đánh tiêu hao." Vương Tự Cường nhẹ nhàng khoát tay, nói: “Thực lực của bọn họ không chỉ có thể điều khiển một phi thuyền mà thôi."
Trong hai mắt của Phương Minh Nguy lóe lên một ánh mắt mơ hồ, không hiểu chút nào về cái này cả.
“Mọi người bọn họ đều có thể đồng thời điều khiển ba chiếc phi thuyền cùng loại như vậy, nếu như là đối đầu với kẻ địch, chỉ cẩn phái hai chiếc phi thuyền đi tới, đụng với đối phương một cái, thì cũng có thể đồng quy vu tận rồi" Vương Tự Cường cười mà giống như không cười: “Sau đó, bọn họ về nhà, lại điều khiển thêm ba chiếc phi thuyền khác ra, mỗi lần đâm cháy hai chiến thuyền rất dễ dàng. Cứ như vậy, trải qua một thời gian ngắn, cam đoan là không có quân đội nào có thể chịu đựng tổn thất như vậy."
Phương Minh Nguy nghe xong trợn mắt há mồm ngay, trong hai mắt nổi lên vô số sao nhỏ, hắn nói: “Lão sư, chiến
thuật như vậy mà ngài cũng có thể nghĩ ra, quả thật quá hèn hạ... không không, quá lợi hại."
Vương Tự Cường bật cười, nói: “Không phải là ta lợi hại, mà những nhân tài có năng lực được quốc gia bồi dưỡng, đều làm như vậy cả."
Phương Minh Nguy gật đầu, đối với trình độ vô sỉ của các quốc gia lớn trong vũ trụ cũng có thêm một nhận thức mới vô cùng rõ ràng.
Một phi thuyền vũ trụ tuy rằng xa xỉ, nhưng mà thứ quý giá nhất không phải là máy móc bên trong, mà chính là nhân viên thao tác bên trong.
Những nhân viên này không phải là người thường, muốn đào tạo ra một nhân viên điều khiển phi thuyền hợp quy tắc, thì cần phải bỏ ra rất nhiều thứ.
Bồi dưỡng ra đủ nhân viên cho một chiếc phi thuyền, số tiền tiêu hao này và thời gian đủ để làm mười chiếc phi thuyền rồi. Nếu như dựa theo cách nói của Vương Tự Cường, đừng nói là lấy một chiếc phi thuyền liều mạng với đối phương, cho dù là hai đổi một, cũng là một chuyện vô cùng có lời.
Tuy rằng địa vị của liên minh địa cầu trong vũ trụ không kém, nhưng mà nếu để tiêu hao như vậy, thì sợ rằng không được bao lâu, ngay cả nhân viên lên thuyền cũng không tìm thấy đâu.
Tròng mắt vừa chuyển, Phương Minh Nguy hỏi: “Lão sư, có phải tất cả người có lực lượng tinh thần đạt đến ngoài cấp mười đều có thể làm được vậy không?"
“Không được, còn cần một điều kiện"
“A!" Phương Minh Nguy lập tức bừng tỉnh nói; “Một tâm chia hai"
“Không sai, điểm này là quan trọng nhất, nếu như không có năng lực đồng thời điều khiển nhiều loại máy móc khác nhau. Như vậy, vô luận là tinh thần lực cao bao nhiêu, cũng không làm được điều này."
Phương Minh Nguy nhìn lên đỉnh đầu xa xa, giờ phút này mới hiểu được, thì ra ba người Bố Lô Tư đều là người mang năng lực một tâm chia hai cả!
“Đương nhiên, điều kiện lực lượng tinh thần đột phá cấp mười cũng rất quan trọng." Vương Tự Cường lên tiếng “Chỉ có lực lượng tinh thần đột phá cấp mười, mới có thể được làm chỉ huy điều khiển chính thức."
Phương Minh Nguy khẽ giật mình hỏi: “Lão sư, chỉ huy điều khiển nhất định cần lực lượng tinh thần ngoài cấp mười sao?"
“Đúng vậy."
“Nhưng mà..." Phương Minh Nguy do dự, nói: “Nhưng theo con được biết, trong liên minh cũng có nhiều thiết bị điều khiển vậy, nếu như dụng những thứ này, chẳng phải có thể làm được điều này đơn giản sao?"
Vương Tự Cường cười ha hả, nói: “Dựa vào trang bị điều khiển lên chiến trường, cũng chỉ có con mới nghĩ ra."
Trương Cảnh Vân cũng cười trộm, nói: “Tiểu sư đệ, trang bị điều khiển dựa vào năng lượng sóng điện, chỉ cần quân địch phát ra sóng điện quấy nhiễu, vậy thì những trang bị này sẽ lập tức không nháy. Khi đó, vô luận điều khiển cơ giáp hay là chiến hạm, đều sẽ trở nên vướng víu, Càng đáng lo hơn là, nếu như chiến đấu thất bại, những chiến lời phẩm này không phải là tặng không cho người ta sao."
Sắc mặt của Phương Minh Nguy đỏ lên, quả thật là không tưởng được, thì ra trang bị điều khiển còn có chỗ thiếu hụt này! Hắn ho khan một tiếng, chỉ vào cơ giáp không người lái trên cao, hỏi:" Nếu như không sử dụng trang bị điều khiển, như vậy những cơ giáp này là do ai khống chế?"
“Đương nhiên là bọn người Bố Lô Tư." Trương Cảnh Vân thay mặt lão sư, giảng giải cho hắn: “Một khi lực lượng tinh thần vượt qua cấp mười, sẽ sinh ra một loại sóng tinh thần đặc biệt của từng cá nhân. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có bất kỳ quốc gia nào nghiên cứu được loại sóng tinh thần này từ đâu mà có, cũng không có bất kỳ quốc gia nào nghiên cứu được loại sóng tinh thần này truyền đi thông qua vật nào. Điều duy nhất chúng ta hiểu rõ chính là,
thông qua loại sóng điều khiển máy móc này, trừ phi là chịu đả kích mang tính hủy diệt ra, thì nếu không tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ lực lượng khác quấy nhiễu."
Phương Minh Nguy chậm rãi gật đầu, giờ phút này hắn đã hiểu rõ vì sao Vương Tự Cường nguyên soái lại coi trọng mình như vậy, thì ra ông ta cho rằng, mình thật sự chính là một cao thủ siêu cấp có thể chia một tâm ra làm hai!
Vương Tự Cường đột nhiên chỉ vào vài đệ tử của mình nói: “Minh Nguy, con xem tư chất của bọn người Cảnh Vận thế nào?"
Phương Minh Nguy vội vàng thu lại tâm thần, cung kính nói: “Sư huynh bọn họ đều có năng lực thể thuật cấp mười lăm trác tuyệt cả, đương nhiên là rồng phượng trong loài người."
Ba người Trương Cảnh Vận lập tức cười khổ không thôi, hắn thở dài nói: “Tiểu sư đệ, thật ra lão sư chỉ có vỏn vẹn bốn đệ tử nhập môn thôi."
Phương Minh Nguy kinh hãi, thất thanh hỏi: “Sư huynh nói cái gì?"
“Thật ra thì với tư chất của ba người bọn anh kiếp này có thể đạt đến năng lực thể thuật cấp mười lăm, đã không thể tiếp tục tiếp thêm một bước nào nửa cả." Trương Cảnh Vận cười khổ nói: “Mà trong năng lực thể thuật, người chính thức thừa kế y bát của lão sư, có hi vọng đột phá đến cấp mười sáu, cũng chỉ có một người, đó chính là lục sư đệ Khoa Lâm."
Phương Minh Nguy quay đầu nhìn về phía Vương Tự Cường, thấy ông ta không nói một lời, hiển nhiên là đã chấp nhận.
“Tiểu sư đệ, dựa theo ý của lão sư là, muốn thu nhận một truyền nhân có thể thừa kế năng lực thể thuật của ngài, mà cũng có lực lượng tinh thần đặc biệt như ba người Bố Lô Tư." Trương Cảnh Vận nói: “Nhưng mà, lão sư về sau lại phát lòng từ bi, trong vô số đệ tử ký danh để cho bọn người Bố Lô Tư chọn lựa một đệ tử thu vào. Mà ba người bọn anh chính là ba người được chọn ấy"
Phương Minh Nguy gật đầu không hiểu, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, thốt lên: “Em hiểu rồi, ý của lão sư là muốn các anh làm bảo tiêu cho mấy sư huynh Bố Lô Tư."
“Không sai" Trương Cảnh Vận cười nói: “Đúng là vì nguyên nhân này, cho nên mới để cho mấy sư đệ Bố Lô Tư đích thân chọn lựa ra một người nhà thích hợp nhất để tiến hành tài bối, mà ba người bọn anh may mắn được sự trợ giúp của lão sư, cũng đạt đến cảnh giới cực hạn của năng lực thể thuật cấp mười lăm."
Phương Minh Nguy chậm rãi gật đầu, hôm nay đúng là gặp phải rất nhiều bất ngờ, thì ra đều là đệ tử nhập môn của Vương nguyên soái, mà còn phân chia ra thành hai loại cấp bậc.
“Minh Nguy, con cũng nên bắt đầu lựa chọn đi." Vương Tự Cường tựa hồ thuận miệng nói.
“Chọn cái gì ạ?" Phương Minh Nguy vừa nói ra khỏi miệng liền hiểu rõ, ngượng ngùng thè lưỡi làm mặt quỷ một cái.
Vương Tự Cường lắc đầu cười khổ, ở trong liên minh địa cầu này, vô luận là ai nhìn thấy ông ta đều là cái bộ dạng cung kính cúi đầu cả. Riêng chỉ có đệ tử thiên tài mười chín tuổi này lại có vẻ vô cùng hoạt bát và hiếu động. Đối mặt với một sư phụ như ông ta mà chỉ có vỏn vẹn là tôn kính chứ không hề có sùng bái.
Nhưng mà bởi như vậy cũng đã gây cho ông một cảm xúc kỳ dị, ngược lại còn khiến cho ông ta coi trọng nhiều hơn.
Thật ra, ông ta cũng không biết, Phương Minh Nguy giờ phút này đã dùng lực lượng tinh thần liên lạc với linh hồn người Thiên Dực tộc trong đầu của hắn. Mà người Thiên Dực tộc kia khi còn sống là một nhân vật rất giỏi, nhìn thấy cao thủ nhiều như biển, cho nên sẽ không hề có lòng sùng bái một cao thủ có năng lực thể thuật cấp mười sáu, Vương Tự Cường trầm ngâm một hồi, nói: “Lúc nãy trong đám người đi theo con, có bốn người có tư chất vô cùng
tốt, con có thể lựa chọn một trong bốn người đó làm sư huynh hoặc sư tỷ của con."
Phương Minh Nguy nghĩ nghĩ, hắn tất nhiên là hiểu rõ ý của lão sư, nói sư huynh sư tỷ cái gì đó, tất cả chỉ là lời nói khách khí nhưng thật ra là vì muốn những người này bảo vệ mình cho nên mới tìm một danh phận mà thôi.
Bốn người?
Nghĩ nghĩ đến biểu hiện của mọi người lúc ở tứ hợp viện ban đầu, hắn lập tức hiểu rõ bốn người mà Vương Tự Cường nói chính là Trương Nhuận Thủy, Khắc Lỵ Tư, Hạ Linh Lung và Viên Ninh.
Nhưng mà muốn lựa chọn một người từ trong bốn người này quả thật là một chuyện vô cùng khó xử.
Có lẽ là nhìn ra chỗ khó xử của hắn, cho nên Vương Tự Cường lại nói: “Nếu như bốn người này đều không hợp ý, như vậy thì trong số đệ tử ký danh của ta, con cứ lựa chọn một người đi. Nhưng người này đều có gia thế trong sạch cả, cũng có thiên phú nhất đỉnh ta chắc chắn, trong mấy năm nữa, bọn họ sẽ đạt đến tiêu chuẩn đỉnh cao của thể thuật cấp mười lăm."
Phương Minh Nguy suy nghĩ một chút, hỏi: “Lão sư, đệ tử ký danh của ngài có bao nhiêu người?"
“Rất nhiều, ta cũng không nhớ rõ." Vương Tự Cường bổ sung một câu: “Tư chất của Từ Quân kia cũng có thể, con thấy thế nào?"
Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, nói: “Cái này... để cho đệ tử từ từ suy nghĩ một chút."
“Được, quyết định rồi thì nói cho ta biết."
“Vâng, đa tạ lão sư."
“Ầm."
Theo một tiếng vang lớn, ba chiếc phi thuyền trên không trung đã chậm rãi đáp xuống, ba vị sư huynh nối đuôi nhau đi ra khỏi phi thuyền, trong nội tâm của Phương Minh Nguy đột nhiên dâng lên một cảm giác hào hùng. Sẽ có một ngày, mình nhất định sẽ khống chế nhiều phi thuyền hơn bọn họ...
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc