Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 2 - Chương 60: Giết người
Cảm thụ tỉ mỉ lực lượng tinh thần trong đầu mình loại cảm giác trùng kích cường đại đó khiến hắn mất đi quyền khống chế đối với lực lượng tinh thần.
Thời khắc này, hắn lại có chút hối hận, mình vừa rồi hút quá nhiều.
Linh hồn và ý thức của Nhất Dạ Tình đã triệt để tiêu tán rồi, nhưng lực lượng tinh thần thì vẫn lưu lại, hơn nữa sự cường đại của lực lượng lưu lại vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Khi hắn hít lực lượng tinh thần của Mã Khổ Tư, lực lượng tinh thần của bản thân đã đạt tới cấp tám, cho nên mới có thể trong vòng vài giây hoàn toàn quá trình hấp thu toàn bộ lực lượng tinh thần, hơn nữa không có bất kỳ di chứng nào.
Nhưng lần này thì khác, lực lượng thể thuật của Nhất Dạ Tình đạt tới cấp mười hai, nhưng lực lượng tinh thần của hắn lại càng khiếp người hơn, không ngờ lại là một đại cao thủ cấp mười bốn.
Cấp mười bốn là khái niệm gì, là chỉ cần tiến thêm hai cấp nữa là thành siêu cấp cao thủ cấp mười sáu, cảnh giới phi nhân.
Bằng vào lực lượng tinh thần chỉ mới cấp chín của Phương Minh Nguy lúc này, ngay cả tư cách liếm gót đối phương cũng không có.
Nếu không phải là trong đầu hắn có sự tồn tại của hai linh hồn siêu cấp, sau khi tùy tiện hấp thu lực lượng tinh thần nhiều như vậy, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
May mắn là, trong dòng xoáy linh hồn, mười thành lực lượng tinh thần của Nhất Dạ Tình bị Phương Minh Nguy hấp thu chỉ có một thành mà thôi.
Còn chín thành lực lượng còn lại đã ngưng tụ thành một quầng sáng trắng tồn tại ở trong não hải của Phương Minh Nguy.
Quầng sáng này khác với linh hồn của Ai Khắc và tộc nhân Thiên Dực, nó không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào cả, mà thành một viên lực lượng tinh thần ngưng kết lại tổ thành.
Phương Minh Nguy có thể từ trong đó rút ra lực lượng tinh thần để bổ sung cho sự tổn hao của mình nhưng hắn lại không có cách nào chỉ huy điểm sáng này giống như thao túng linh hồn của Ai Khắc.
Mở khoang kín ra, hai chân Phương Minh Nguy có chút mềm oặt.
Hắn hít sâu một hơi, đi tới khoang kín ở đối diện, ấn vào nút mở.
Một lát sau, nắp mở ra, khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt vô thần của Nhất Dạ Tình Nhìn đôi mắt giống như cá chết đó, Phương Minh Nguy lại rùng mình ớn lạnh.
Người thực vật, đã trở thành người thực vật rồi.
Tuy tim y đập vẫn có lực, tuy y vẫn là một cao thủ thể thuật cấp mười hai, nhưng Phương Minh Nguy biết rằng y cả đời này cũng không thể dựa vào lực lượng của mình để động đậy lại được nữa.
Sờ sờ da đầu đã có chút tê dại, Phương Minh Nguy không khỏi cảm thán vận may của mình.
Tuy dòng xoáy linh hồn có thể thấp thu lực lượng tinh thần của người này, nhưng dòng xoáy này cũng có một nhược điểm. Đó chính là lực lượng tinh thần hấp thu không được vượt quá bản thân nhiều.
Bất kể là Khắc Lỵ Tư hay là Mã Khổ Tư, đều có thực lực tương đương với Phương Minh Nguy, cho nên mới có thể dễ dàng bắt được họ.
Nhưng Nhất Dạ Tình thì khác, lực lượng tinh thần của lão già này dạt tới cấp mười bốn khủng bố.
Nếu Phương Minh Nguy vẫn án chiếu theo biện pháp đã đối phó với Mã Khổ Tư, trong lúc bác đầu hấp thu lực lượng tinh thần của đối phương, vậy thì rất có khả năng bởi vì lực lượng tinh thần của Nhất Dạ Tình quá cường đại mà khiến y đào thoát được trước khi rơi vào dòng xoáy linh hồn.
Cho nên Phương Minh Nguy mới cố ý đánh trận giá với đối phương, từng bước làm đối phương buông lỏng cảnh giác, hơn nữa vào lúc quan kiện cuối cùng, đề xuất đối phương vứt bỏ sự chống đỡ, để mặc mình thắng một trận.
Chính bởi vì Nhất Dạ Tình buông lỏng cảnh giác và tất cả phòng bị, mới có thể vào lúc y trở tay không kịp, không có năng lực chống đỡ hút vào trong dòng xoáy linh hồn đại biểu cho tử vong đó.
Có điều cho dù là vậy, trong dòng xoáy linh hồn, Nhất Dạ Tình vẫn chống cự hơn một tiếng mới triệt để tiêu vong. Dạng lực lượng cường đại này, không khỏi khiến người ta kinh thán không thôi.
Mà chân chính khiến Phương Minh Nguy cảm thấy sợ hãi là, nếu như lão già này cầm cự thêm năm phút nữa, vậy thì người không thể chống đỡ được trước rất có thể chính là Phương Minh Nguy.
Dạng cao thủ này không ngờ cuối cùng lại gặp kết cục này, cũng có thể coi là ý trời.
Nhắm mắt ngồi xuống, án chiếu theo phương pháp mà Thi Nại Đức truyền thu, hô hấp trầm ổn. Rất lâu sau, Phương Minh Nguy mở mắt, trong hai mắt lóe lên quang mang cực kỳ lăng lệ.
Tất cả sự khiếp nhược, sợ hãi, lo lắng vừa rồi đều biến mất toàn bộ, thay thế chúng là lòng tin và sự quả cảm vô hạn.
Hắn quay người tiến vào khoang kín, trước tiên kiểm tra lực lượng tinh thần của mình một chút. Năm phút sau, hắn lặng lẽ bước ra, trong mắt có thêm một ti vui mừng.
Cấp mười, mình không ngờ lại tăng thêm một cấp lực lượng tinh thần, đã đạt tới trạng thái đỉnh phong của lực lượng tinh thần trung cấp rồi.
Nếu có thể tiến thêm một bước, trở thành một người có lực lượng tinh thần cấp cao rồi.
Trong liên minh địa cầu, chỉ có khoảng một phần trăm người có thể đạt được tiêu chuẩn trung cấp, bọn họ đã là quần thể nhất đẳng trong liên minh địa cầu rồi.
Có điều, tinh hoa chân chính của liên minh là những siêu cấp cường giả vượt quá cấp mười.
Bất kề là năng lực thể thuật hay là lực lượng tinh thần, chỉ cần vượt quá cấp mười, vậy thì dù không có một nhất nghệ tinh nhưng cũng vẫn là đối tượng được quốc gia và các gia tộc liều mạng lôi kéo.
Nếu như Phương Minh Nguy không phải là tự mình nghiên cứu ra máy khống chế năng lực đã tới trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia cấp bốn, La Bá Đặc tướng quân cũng sẽ không sử dụng đặc quyền, ai bài cho hắn hai cao bảo tiêu cấp mười hai.
Phải biết rằng trong mười vạn người mới có một người vượt qua tiêu chuẩn cấp mười, liên minh địa cầu có một trăm tỉ dân, cộng tất cả tinh anh trên cấp mười lại cũng tới một trăm vạn.
Ví dụ này đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề rồi.
Cấp mười...
Phương Minh Nguy lại nhắm mắt lại, từ từ cảm ứng linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của tộc nhân Thiên Dực ở trong đầu.
Tựa hồ như theo sự gia tăng của lực lượng tinh thần, cự ly giữa hắn và hai linh hồn này càng lúc càng gần. Hơn nữa lấy ký ức của đối phương và hạ mệnh lệnh cũng tự nhiên dễ dàng hơn nhiều,
Ví dụ như lúc này, Phương Minh Nguy lờ mờ cảm thấy, hai linh hồn này tựa hồ đã hợp với hắn thành một thể, tất cả chuyện đã xảy ra trong đời họ đều rất chân thực, khiến hắn sản sinh ra cảm giác như đang nằm mơ.
Từng hình ảnh lại một lần nữa xuất hiện trong đầu hắn, có điều lần này hắn không còn quan khán với thân phận của người bàng quang nữa, mà là thay cho Ai Khắc trải qua đoạn trảng cảnh trong ký ức của gã.
Quyền đầu, đao, thương bác kích.
Một cơn đau truyền vào trong đầu, Phương Minh Nguy bỗng giật mình tỉnh lại, hắn phát giác mình hai tay đang nắm quyền, một quyền đầu đã đánh mạnh lên vách tường của du thuyền, hơn nữa còn để lại một vết lõm trên bức tường được gia công đặc biệt này.
Trời ạ, hắn hít một hơi lạnh cơn đau kịch liệt từ quyền đầu truyền tới khiến hắn lờ mờ cảm thấy rằng xương ngón tay của mình bị gãy rồi.
Vào thời khắc vừa rồi, hắn coi mình chính là Ai Khắc thân kinh bách chiến, mấy quyền đánh ra chính là động tác luyện tập mà Ai Khắc thường ngày am hiểu nhất.
Chỉ có điều hắn và Ai Khắc dẫu sao cũng có khác biệt lớn.
Năng lực thể thuật của hắn chỉ có cấp ba, dưới một kích toàn lực tuy đánh ra một vết lõm trên vách thuyền, nhưng cái giá phải trà là xương ngón tay bị gãy.
Được không bằng mất, tuyệt đối là được không bằng mất.
Ánh mắt hắn tìm kiềm xung quanh muốn tìm thứ gì đó như dung dịch lạnh để giảm cơn đau, có điều thứ đầu tiên mà hắn nhìn thấy vẫn là Nhất Dạ Tình đang nằm vật trong khoang kín.
Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu hắn, nếu như để quân phương phát hiện ra tình trạng sống thực vật của y, vậy mình phải giải thích như thế nào?
Phương Minh Nguy ngây ra nhìn Nhất Dạ Tình vẫn hít thở đều đều, không hề biết gì về hoàn cảnh bên ngoài, ánh mắt hắn từ từ chuyển hóa thành dữ tợn.
Quay người, đi một vòng trong du thuyền, tìm thấy thuốc giảm đau dự phòng trên thuyền, phun mấy cái lên tay, cơn đau lập tức dịu đi nhiều.
Hắn biết rằng, hiện tại chỉ bớt đau thòi, nếu muốn khỏi hắn thì phải tới bệnh viện trị mới được.
Có điều chuyện mà hắn phải làm lúc này không phải là báo cảnh mà là tiêu diệt hậu hoạn.
Đi tới trước khoang kín, Phương Minh Nguy dùng một tay nhấc Nhất Dạ Tình lên, đặt lên chiếc giường duy nhất trong căn phòng bên cạnh. Tuy lão già này là một cao thủ có thể thuật cấp mười hai, nhưng cao thủ mất đi ý thức thì không biết phản kháng, để mặc cho Phương Minh Nguy bày bố, không có một chút ý tứ phản kháng nào.
Tay trái cầm dao gọt hoa quả sắc lên, đây là vũ khí sắc nhất trên chiếc du thuyền này rồi.
Có lẽ là Nhất Dạ Tình quá tự tin về bản thân cho nên trên thuyền trừ con dao nhỏ gọt hoa quả ra, không còn dụng cụ sắc nào khác.
Hít sâu một hơi, cổ tay Phương Minh Nguy hơi run.
Hút lực lượng tinh thần của người khác và tự tay động thủ giết người, đó là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Có thể ở trong thế giới điện tử thản nhiên phá hủy cơ giáp của người khác, nhưng không chứng tỏ rằng ở trong thế giới thực cũng có thể coi thường sinh mạng
Lực lượng tinh thần của hắn bỗng dưng sôi trào, lờ mờ, lại kiến lập liên hệ với linh hồn của Ai Khắc, lát sau, sát ý điên cuồng xộc lên đầu, trong mắt hắn, Nhất Dạ Tình đang nằm lặng yên đã trở thành cái đỉnh trong mắt hắn, phải diệt trừ bằng được.
Giết...
Tiếng rống thê lương vang lên trong đầu, hai mắt hắn nháy mắt đầy màu máu.
Cổ tay lại run run, dao gọt hoa quá hóa thành một luồng ánh sáng trắng, đâm vào ngực Nhất Dạ Tình
Nhất Dạ Tình tuy mất đi ý thức, nhưng năng lực thể thuật của y vẫn còn, da thịt trước ngực một khi gặp công kích, liền co lại theo bản năng lực độ của con dao lệch sang sườn.
Song, cánh tay vừa rồi còn run rẩy lúc này lại vững như Thái Sơn, mũi đao thuận theo tần suất run rẩy của cơ nhục, thuận lợi đâm thủng cơ ngực, cắm sâu vào trong.
Thân thể của Nhất Dạ Tình co giật kịch liệt, trong đôi mắt đang mê man tựa hồ như có thêm một tia thống khổ, từ trong cổ họng phát ra tiếng ọc ọc, sau đó, thân thể của y không động đậy nữa, con mắt như mắt cá chết đã không còn một tia sinh cơ nào nữa rồi.
Thời khắc này, hắn lại có chút hối hận, mình vừa rồi hút quá nhiều.
Linh hồn và ý thức của Nhất Dạ Tình đã triệt để tiêu tán rồi, nhưng lực lượng tinh thần thì vẫn lưu lại, hơn nữa sự cường đại của lực lượng lưu lại vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Khi hắn hít lực lượng tinh thần của Mã Khổ Tư, lực lượng tinh thần của bản thân đã đạt tới cấp tám, cho nên mới có thể trong vòng vài giây hoàn toàn quá trình hấp thu toàn bộ lực lượng tinh thần, hơn nữa không có bất kỳ di chứng nào.
Nhưng lần này thì khác, lực lượng thể thuật của Nhất Dạ Tình đạt tới cấp mười hai, nhưng lực lượng tinh thần của hắn lại càng khiếp người hơn, không ngờ lại là một đại cao thủ cấp mười bốn.
Cấp mười bốn là khái niệm gì, là chỉ cần tiến thêm hai cấp nữa là thành siêu cấp cao thủ cấp mười sáu, cảnh giới phi nhân.
Bằng vào lực lượng tinh thần chỉ mới cấp chín của Phương Minh Nguy lúc này, ngay cả tư cách liếm gót đối phương cũng không có.
Nếu không phải là trong đầu hắn có sự tồn tại của hai linh hồn siêu cấp, sau khi tùy tiện hấp thu lực lượng tinh thần nhiều như vậy, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
May mắn là, trong dòng xoáy linh hồn, mười thành lực lượng tinh thần của Nhất Dạ Tình bị Phương Minh Nguy hấp thu chỉ có một thành mà thôi.
Còn chín thành lực lượng còn lại đã ngưng tụ thành một quầng sáng trắng tồn tại ở trong não hải của Phương Minh Nguy.
Quầng sáng này khác với linh hồn của Ai Khắc và tộc nhân Thiên Dực, nó không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào cả, mà thành một viên lực lượng tinh thần ngưng kết lại tổ thành.
Phương Minh Nguy có thể từ trong đó rút ra lực lượng tinh thần để bổ sung cho sự tổn hao của mình nhưng hắn lại không có cách nào chỉ huy điểm sáng này giống như thao túng linh hồn của Ai Khắc.
Mở khoang kín ra, hai chân Phương Minh Nguy có chút mềm oặt.
Hắn hít sâu một hơi, đi tới khoang kín ở đối diện, ấn vào nút mở.
Một lát sau, nắp mở ra, khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt vô thần của Nhất Dạ Tình Nhìn đôi mắt giống như cá chết đó, Phương Minh Nguy lại rùng mình ớn lạnh.
Người thực vật, đã trở thành người thực vật rồi.
Tuy tim y đập vẫn có lực, tuy y vẫn là một cao thủ thể thuật cấp mười hai, nhưng Phương Minh Nguy biết rằng y cả đời này cũng không thể dựa vào lực lượng của mình để động đậy lại được nữa.
Sờ sờ da đầu đã có chút tê dại, Phương Minh Nguy không khỏi cảm thán vận may của mình.
Tuy dòng xoáy linh hồn có thể thấp thu lực lượng tinh thần của người này, nhưng dòng xoáy này cũng có một nhược điểm. Đó chính là lực lượng tinh thần hấp thu không được vượt quá bản thân nhiều.
Bất kể là Khắc Lỵ Tư hay là Mã Khổ Tư, đều có thực lực tương đương với Phương Minh Nguy, cho nên mới có thể dễ dàng bắt được họ.
Nhưng Nhất Dạ Tình thì khác, lực lượng tinh thần của lão già này dạt tới cấp mười bốn khủng bố.
Nếu Phương Minh Nguy vẫn án chiếu theo biện pháp đã đối phó với Mã Khổ Tư, trong lúc bác đầu hấp thu lực lượng tinh thần của đối phương, vậy thì rất có khả năng bởi vì lực lượng tinh thần của Nhất Dạ Tình quá cường đại mà khiến y đào thoát được trước khi rơi vào dòng xoáy linh hồn.
Cho nên Phương Minh Nguy mới cố ý đánh trận giá với đối phương, từng bước làm đối phương buông lỏng cảnh giác, hơn nữa vào lúc quan kiện cuối cùng, đề xuất đối phương vứt bỏ sự chống đỡ, để mặc mình thắng một trận.
Chính bởi vì Nhất Dạ Tình buông lỏng cảnh giác và tất cả phòng bị, mới có thể vào lúc y trở tay không kịp, không có năng lực chống đỡ hút vào trong dòng xoáy linh hồn đại biểu cho tử vong đó.
Có điều cho dù là vậy, trong dòng xoáy linh hồn, Nhất Dạ Tình vẫn chống cự hơn một tiếng mới triệt để tiêu vong. Dạng lực lượng cường đại này, không khỏi khiến người ta kinh thán không thôi.
Mà chân chính khiến Phương Minh Nguy cảm thấy sợ hãi là, nếu như lão già này cầm cự thêm năm phút nữa, vậy thì người không thể chống đỡ được trước rất có thể chính là Phương Minh Nguy.
Dạng cao thủ này không ngờ cuối cùng lại gặp kết cục này, cũng có thể coi là ý trời.
Nhắm mắt ngồi xuống, án chiếu theo phương pháp mà Thi Nại Đức truyền thu, hô hấp trầm ổn. Rất lâu sau, Phương Minh Nguy mở mắt, trong hai mắt lóe lên quang mang cực kỳ lăng lệ.
Tất cả sự khiếp nhược, sợ hãi, lo lắng vừa rồi đều biến mất toàn bộ, thay thế chúng là lòng tin và sự quả cảm vô hạn.
Hắn quay người tiến vào khoang kín, trước tiên kiểm tra lực lượng tinh thần của mình một chút. Năm phút sau, hắn lặng lẽ bước ra, trong mắt có thêm một ti vui mừng.
Cấp mười, mình không ngờ lại tăng thêm một cấp lực lượng tinh thần, đã đạt tới trạng thái đỉnh phong của lực lượng tinh thần trung cấp rồi.
Nếu có thể tiến thêm một bước, trở thành một người có lực lượng tinh thần cấp cao rồi.
Trong liên minh địa cầu, chỉ có khoảng một phần trăm người có thể đạt được tiêu chuẩn trung cấp, bọn họ đã là quần thể nhất đẳng trong liên minh địa cầu rồi.
Có điều, tinh hoa chân chính của liên minh là những siêu cấp cường giả vượt quá cấp mười.
Bất kề là năng lực thể thuật hay là lực lượng tinh thần, chỉ cần vượt quá cấp mười, vậy thì dù không có một nhất nghệ tinh nhưng cũng vẫn là đối tượng được quốc gia và các gia tộc liều mạng lôi kéo.
Nếu như Phương Minh Nguy không phải là tự mình nghiên cứu ra máy khống chế năng lực đã tới trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia cấp bốn, La Bá Đặc tướng quân cũng sẽ không sử dụng đặc quyền, ai bài cho hắn hai cao bảo tiêu cấp mười hai.
Phải biết rằng trong mười vạn người mới có một người vượt qua tiêu chuẩn cấp mười, liên minh địa cầu có một trăm tỉ dân, cộng tất cả tinh anh trên cấp mười lại cũng tới một trăm vạn.
Ví dụ này đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề rồi.
Cấp mười...
Phương Minh Nguy lại nhắm mắt lại, từ từ cảm ứng linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của tộc nhân Thiên Dực ở trong đầu.
Tựa hồ như theo sự gia tăng của lực lượng tinh thần, cự ly giữa hắn và hai linh hồn này càng lúc càng gần. Hơn nữa lấy ký ức của đối phương và hạ mệnh lệnh cũng tự nhiên dễ dàng hơn nhiều,
Ví dụ như lúc này, Phương Minh Nguy lờ mờ cảm thấy, hai linh hồn này tựa hồ đã hợp với hắn thành một thể, tất cả chuyện đã xảy ra trong đời họ đều rất chân thực, khiến hắn sản sinh ra cảm giác như đang nằm mơ.
Từng hình ảnh lại một lần nữa xuất hiện trong đầu hắn, có điều lần này hắn không còn quan khán với thân phận của người bàng quang nữa, mà là thay cho Ai Khắc trải qua đoạn trảng cảnh trong ký ức của gã.
Quyền đầu, đao, thương bác kích.
Một cơn đau truyền vào trong đầu, Phương Minh Nguy bỗng giật mình tỉnh lại, hắn phát giác mình hai tay đang nắm quyền, một quyền đầu đã đánh mạnh lên vách tường của du thuyền, hơn nữa còn để lại một vết lõm trên bức tường được gia công đặc biệt này.
Trời ạ, hắn hít một hơi lạnh cơn đau kịch liệt từ quyền đầu truyền tới khiến hắn lờ mờ cảm thấy rằng xương ngón tay của mình bị gãy rồi.
Vào thời khắc vừa rồi, hắn coi mình chính là Ai Khắc thân kinh bách chiến, mấy quyền đánh ra chính là động tác luyện tập mà Ai Khắc thường ngày am hiểu nhất.
Chỉ có điều hắn và Ai Khắc dẫu sao cũng có khác biệt lớn.
Năng lực thể thuật của hắn chỉ có cấp ba, dưới một kích toàn lực tuy đánh ra một vết lõm trên vách thuyền, nhưng cái giá phải trà là xương ngón tay bị gãy.
Được không bằng mất, tuyệt đối là được không bằng mất.
Ánh mắt hắn tìm kiềm xung quanh muốn tìm thứ gì đó như dung dịch lạnh để giảm cơn đau, có điều thứ đầu tiên mà hắn nhìn thấy vẫn là Nhất Dạ Tình đang nằm vật trong khoang kín.
Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu hắn, nếu như để quân phương phát hiện ra tình trạng sống thực vật của y, vậy mình phải giải thích như thế nào?
Phương Minh Nguy ngây ra nhìn Nhất Dạ Tình vẫn hít thở đều đều, không hề biết gì về hoàn cảnh bên ngoài, ánh mắt hắn từ từ chuyển hóa thành dữ tợn.
Quay người, đi một vòng trong du thuyền, tìm thấy thuốc giảm đau dự phòng trên thuyền, phun mấy cái lên tay, cơn đau lập tức dịu đi nhiều.
Hắn biết rằng, hiện tại chỉ bớt đau thòi, nếu muốn khỏi hắn thì phải tới bệnh viện trị mới được.
Có điều chuyện mà hắn phải làm lúc này không phải là báo cảnh mà là tiêu diệt hậu hoạn.
Đi tới trước khoang kín, Phương Minh Nguy dùng một tay nhấc Nhất Dạ Tình lên, đặt lên chiếc giường duy nhất trong căn phòng bên cạnh. Tuy lão già này là một cao thủ có thể thuật cấp mười hai, nhưng cao thủ mất đi ý thức thì không biết phản kháng, để mặc cho Phương Minh Nguy bày bố, không có một chút ý tứ phản kháng nào.
Tay trái cầm dao gọt hoa quả sắc lên, đây là vũ khí sắc nhất trên chiếc du thuyền này rồi.
Có lẽ là Nhất Dạ Tình quá tự tin về bản thân cho nên trên thuyền trừ con dao nhỏ gọt hoa quả ra, không còn dụng cụ sắc nào khác.
Hít sâu một hơi, cổ tay Phương Minh Nguy hơi run.
Hút lực lượng tinh thần của người khác và tự tay động thủ giết người, đó là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Có thể ở trong thế giới điện tử thản nhiên phá hủy cơ giáp của người khác, nhưng không chứng tỏ rằng ở trong thế giới thực cũng có thể coi thường sinh mạng
Lực lượng tinh thần của hắn bỗng dưng sôi trào, lờ mờ, lại kiến lập liên hệ với linh hồn của Ai Khắc, lát sau, sát ý điên cuồng xộc lên đầu, trong mắt hắn, Nhất Dạ Tình đang nằm lặng yên đã trở thành cái đỉnh trong mắt hắn, phải diệt trừ bằng được.
Giết...
Tiếng rống thê lương vang lên trong đầu, hai mắt hắn nháy mắt đầy màu máu.
Cổ tay lại run run, dao gọt hoa quá hóa thành một luồng ánh sáng trắng, đâm vào ngực Nhất Dạ Tình
Nhất Dạ Tình tuy mất đi ý thức, nhưng năng lực thể thuật của y vẫn còn, da thịt trước ngực một khi gặp công kích, liền co lại theo bản năng lực độ của con dao lệch sang sườn.
Song, cánh tay vừa rồi còn run rẩy lúc này lại vững như Thái Sơn, mũi đao thuận theo tần suất run rẩy của cơ nhục, thuận lợi đâm thủng cơ ngực, cắm sâu vào trong.
Thân thể của Nhất Dạ Tình co giật kịch liệt, trong đôi mắt đang mê man tựa hồ như có thêm một tia thống khổ, từ trong cổ họng phát ra tiếng ọc ọc, sau đó, thân thể của y không động đậy nữa, con mắt như mắt cá chết đã không còn một tia sinh cơ nào nữa rồi.
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc