Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 2 - Chương 42: Lần thứ hai quang lâm
Phương Minh Nguy ngẫm lại từ tế, nhưng vẫn không nghĩ ra được diễm phúc của mình là ở đâu.
"Đừng giả vờ giả vịt nữa, kỳ thực tôi cũng hâm mộ thằng nhóc em lắm đấy, nói cho em biết, nếu như thật sự vừa ý thì mau hạ thủ đi." Tiến sĩ Tạp Tu thay đổi vẻ nghiểm túc thường ngày, khóe miệng cười tủm tỉm.
Phương Minh Nguy ho khẽ một tiếng, hoài nghi hỏi: "Tiến sĩ, thầy nói cả nửa ngày rồi, rốt cuộc là đang nói ai vậy?"
"Thằng ngốc, đương nhiên là Khắc Lỵ Tư rồi. Gia tộc Khải Lý đã phát thiếp mời, mời cậu tham gia tham gia yến hội sinh nhật của Khắc Lỵ Tư vào tháng sau đó."
Phương Minh Nguy ngây ra, sau đó dở khóc dở cười: "Tiến sĩ, chẳng qua là một yến hội sinh nhật thôi mà, ngày sao lại đánh đồng với cả diễm phúc thế..."
"Hừ hừ, chút tâm tư của em mà tưởng giấu được tôi à?" Tiến sĩ Tạp Tu nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, nói: "Đừng nói tôi không giúp em, nói cho cậu một tin tức tốt nhé. La Bá Đặc đã thông qua quân phương, tiết lộ thứ mà cậu phát minh ra cho mấy quân hòa thương (người buôn vũ khí) chủ chốt rồi, cậu hiểu chưa?"
"Tôi hiểu cái gì?" Phương Minh Nguy giống như là vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả, cái này thì có liên quan gì tới mình nhỉ?
Tiến sĩ Tạp Tu lắc lắc đầu, tên đệ tử thiên tài này sao lại biến thành cái mõ thế nhỉ.
"Quân phương nếu như có thành quá nghiên cứu khoa học gì, sẽ chỉ định một nhà trong số những quân hòa thương chủ yếu, để họ chế tạo hộ mà gia tộc Khải Lý chính là một trong những quân hòa thương chủ yếu đó."
Phương Minh Nguy hơi gật đầu, nhưng trong mắt vẫn là một mảng mê man.
"Đồ mà em phát minh, việc cải tạo sau này cần có sự tham dự của em, cho nên nếu như cậu đề xuất với La Bá Đặc rằng hi vọng gia tộc Khải Lý tiếp nhận cuộc làm ăn này, vậy thì y trên cơ bản sẽ không phản đối. Em hiện tại đã hiểu chưa hả?"
"Em hiểu rồi." Phương Minh Nguy gật đầu.
Tiến sĩ Tạp Tu thở dài, thằng đệ tử này tuy trên phương diện cơ giáp thì có thiên phú mà người ta không thể sánh bằng, nhưng trên đại cục quan thì vẫn khiếm khuyết nhiều, có điều cũng không thể nào trách hắn được, một thằng nhóc chưa tới hai mươi tuổi sinh ra trong gia đình bình thường, đương nhiên cũng không thể nào suy nghĩ chu toàn được.
"Tiến sĩ, thầy nói em đời bao nhiêu tiền hoa hồng thì là hợp lý?" Phương Minh Nguy khiểm tốn thỉnh giáo.
"Tiền hoa hồng? em đời tiền hoa hồng gì cơ?" Tiến sĩ Tạp Tu lấy làm lạ, hỏi.
"Thầy vừa rồi không phải nói rằng ý kiến của em rất quan trọng ư, cho nên em định đi gõ cho nhà Khải Lý một gậy."
Mặt tiến sĩ Tạp Tu càng lúc càng tối sầm lại, y cuối cùng không nhịn được nữa rồi, há miệng mắng: "Đồ ngu, cậu nếu dám thu tiền hoa hồng, ông đây lột da cậu."
Hậm hực cắt đường truyền, tiến sĩ Tạp Tu quay đầu lại, nhìn Thi Nại Đức đang cười trộm ở bên cạnh, không khỏi phát hỏa: "Thi Nại Đức, cậu cười cái gì?"
"A, cháu có cười gì đâu, ông chú yêu quý."
"Được, không cười à, đi theo tôi."
"Đi đâu?"
"Sân bác kích, chúng ta đến giờ huấn luyện rồi."
"Quác, không.."
Đóng máy liên lạc trên cổ tay, miệng Phương Minh Nguy lộ ra một nụ cười khổ.
Ý tứ của tiến sĩ Tạp Tu hắn đương nhiên hiểu, máy điều tiết năng lượng này là một món làm ăn lớn, nếu như chủ động giao cho Khải Lý gia, khẳng định, sẽ nhận được hảo cảm của họ.
Nếu như Khắc Lỵ Tư và hắn thật sự là lưỡng tình, tương duyệt, vậy thì hắn làm vậy là điều đương nhiên rồi. Nhưng Phương Minh Nguy vẫn có chút tự biết lấy mình, biết rằng với vẻ mặt của Khắc Lý Tư lúc đó, không phải là thích mình, mà do dưới sự kết nối linh hồn mà sinh ra hậu di chứng nào đó mà thôi.
Cho nên dưới hảo ý của tiến sĩ Tạp Tu,hắn cũng chỉ đành giả vờ câm điếc, coi như không biết gì.
Có điều bất kể là hắn nghĩ như thế nào, sinh nhật của Khắc Lỵ Tư vào tháng sau hắn vẫn phải tham gia. Có lẽ tới lúc đó, Khắc Lỵ Tư đã khôi phục rồi, mà Thi Nại Đức bọn họ cũng sẽ không lấy chuyện này ra làm trò cười nữa.
Lắc lắc đầu, bóng hình xinh đẹp đó bị đè xuổng trong đầu.
Loại tướng mạo mỹ lệ này, không phải là mình có thể có được.
Ngẩng đầu lên nhìn mình ở trong gương, tâm tư của hắn lại một lần nữa quay về linh hồn của Ai Khắc ở trong đầu.
Từ tế nghĩ lại những gì vừa mới phát sinh, trong lòng Phương Minh Nguy dâng lên một trận minh ngộ. Hắn sở dĩ phát sinh loại biến hóa khiến đển bản thân hắn cũng không dám tin đều là bởi vì lực lượng tinh thần của mình thấp nhập vào linh hồn của Ai Khắc.
Tựa hồ như sau khi lực lượng tinh thần của mình đề thăng tới cấp chín, có thể lờ mờ tiếp nhận được một loại năng lượng nào đó trong linh hồn của Ai Khắc, từ đó khiến cho khí chất của hắn cũng có sự cải biến khác hẳn.
Ai Khắc là tội phạm truy nã cấp bốn của quốc gia La Mai Lâm, đồng thời cũng là một cựu lính đánh thêu vũ trụ cao cấp. gã giỏi nhất chính là chiến đấu, từ những cảnh tượng ở trong đầu cho thấy, cho dù là dùng từ giết người như ma để hình dung cũng không phải là quá đáng.
Khí chất mà dạng nhân vật này biểu hiện ra chính là sát khí, loại sát khí trùng tiên coi trăm vạn sinh mệnh của con người chỉ như cỏ rác.
Vừa nghĩ tới đây, Phương Minh Nguy bất giác rùng mình sợ hãi, đối với một người lớn
lên dưới hoàn cảnh hòa bình như hắn, cỗ sát khí này thực sự là quá cường đại, cũng quá xa lạ.
Ý nghĩ xoay chuyển, sức chú ý của Phương Minh Nguy chuyển sang linh hồn của tộc nhân Thiên Dực.
Tuy không có bất kỳ căn cứ nào, nhưng Phương Minh Nguy biết rằng, sự cường đại của tộc nhân Thiên Dực lúc sinh tiền quyết không dưới Ai Khắc, vậy người này sẽ có dạng khí chất như thế nào?
Tâm niệm vừa động, một dòng lực lượng tinh thần mờ nhạt từ từ tiến vào sâu trong linh hồn của tộc nhân Thiên Dực.
Sự cường đại của lực lượng tinh thần cấp chín đủ để khiến hắn có thể tiếp xúc tới bí mật ở sâu trong linh hồn, tuy chỉ có thể tiếp tục trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đối với hắn mà nói, thế cũng là đủ rồi.
Gió ôn nhu, ánh dương nhàn nhạt, đóa hoa mỹ lệ, một cảnh sắc thong dong.
Ở sâu trong linh hồn của tộc nhân Thiên Dực không có chiến tranh, không có khói lửa, cũng không có sự hiểm ác người với người hục hặc nhau, chỉ có một vườn hoa tĩnh lặng an tường.
Mở mắt nhìn thấy mình ở trong gương, Phương Minh Nguy không ngờ lại có một loại cảm giác xa lạ.
Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là thân hình đó, nhưng cả người giống như là thoát thai thoát cốt, tràn đây một loại khí chất thanh nhã điềm tĩnh, và bình thản.
Đây... không phải là mình, tuyệt đổi không phải là mình.
Phương Minh Nguy hai mắt cứng lại, trong lòng run lên, lực lượng tinh thần liên hệ với linh hồn của tộc nhân Tinh Dục lập tức bị ngắt.
Người trong gương cũng tựa hồ như mây từ trên trời rơi xuống, lại biến thành một kẻ phàm phu tục tử, không có bất kỳ điểm dáng đáng để khoe.
Thực lực của tinh cầu Tạp Lý Mỗ ngay cả ở trong cả liên minh địa cầu cũng chỉ xếp ở hạng trung hạ đẳng.
Trong mắt dân chúng bình thường, Tạp Lỹ Mỗ không phải là một địa phương quan trọng gì, trong mắt mấy vị đại lão cao nhất của liên minh, gia tộc Khải Lý khởi nghiệp ở Tạp Lý Mỗ lại là một ngoại lệ trong đó.
Nó là một tập đoàn cỡ lớn với cung ứng một phần ba cơ giáp và chiến hạm trong liên minh, chế tạo phi thuyền dân dụng đời thứ hai, nắm ba mươi phần trăm đất đai trên năm tinh cầu hành chính và có ba khối khoáng thạch thành thục.
Đây chính là thực lực chân chính của gia tộc Khải Lý.
Có lẽ trong cả vũ trụ, gia tộc Khải Lý căn bản không được xếp ở tầng trên, nhưng tại liên minh địa cầu, địa vị của nó tuyệt đối không thể lung lay.
Khắc Lý Tư là trưởng nữ trong gia tộc Khải Lý, cũng là người kế thừa số một của đời này, sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô ta tất nhiên không thể qua loa.
Chỉ là Khải Lý gia trước giờ không thích khoa trương, cho nên chỉ mời một số người có thân phận, cùng với một số thành viên gia tộc có quan hệ tốt. Nhưng cho dù là vậy, vào ngày sinh nhật của cô ta, tòa biệt thự ở lưng chừng núi của gia tộc Khải Lý vẫn chật kín khách.
Một chiếc xe kiểu nhà cỡ lớn chậm rãi lái vào trong Khải Lý gia, tiêu chí bên trên lộ rõ thân phận của người lái.
Quản gia đón khách không dám chậm trễ vội vàng bước lên cung kính đứng đợi.
Cửa xe mở ra, tiến sĩ Tạp Tu, Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy bước xuống.
Tuy tiến sĩ Tạp Tu trước giờ luôn biểu hiện mình chỉ là một tiến sĩ bình thường, nhưng khi La Bá Đặc không thể phân thân y vẫn đành phải xuất hiện cùng với Thi Nại Đức tại Khải Lý gia.
Còn Phương Minh Nguy, nguyên đo mời hắn tới có chút kỳ lạ. Có điều khiến tiến sĩ Tạp Tu và Thi Nại Đức cảm thấy bội phục là người đương sự nó có thái độ thản nhiên như không, tựa hồ như coi gia tộc Khải Lý là một gia đình bình thường vậy. Nhưng chỉ phần công phu trấn định này đã đủ khiến hai người bọn họ nhìn hắn với ánh mắt khác rồi.
Còn vị cao thủ trẻ tuổi Từ Vân, sau khi theo Phương Minh Nguy hơn nửa tháng đã về Thủ đô tinh rồi.
Hai cao thủ thể thuật cấp mười hai thay cho hắn lúc này đang sống ở cạnh nhà Phương Minh Nguy.
Lần này Phương Minh Nguy phải tới Khải Lý gia dự tiệc, tất cả công tác bảo an tất nhiên là đo Khải Lý gia phụ trách. Nếu như ở nơi này mà cũng gặp điều gì bất trắc, vậy thì đừng nói là hai vị cao thủ thể thuật cấp mười hai, cho dù là nhân số bảo tiêu có nhiều hơn gấp bội thì cũng vô dụng.
Tiến sĩ Tạp Tu đi trước, dưới sự dẫn đường của quản gia đi thẳng vào chính sảnh, Thi Nại Đức và Phương Minh Nguy thì theo sát đằng sau.
Người phụ trách đón khách ở ngoài của là Lý Minh, bạn cũ của Phương Minh Nguy, trên mặt gã từ đầu đển cuối đều treo một nụ cười ôn hòa, bất kể là đối đãi với bất kỳ ai, y đều lộ ra vẻ lễ phép lịch sự.
"Tiến sĩ Tạp Tu, lâu rồikhông gặp."
"Đúng vậy, nếu như có thể, tôi thật sự là không muốn thấy anh nữa." Tiến sĩ Tạp Tu nói một cách không chút khách khí.
"Chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm mà thôi..."
Tiến sĩ Tạp Tu xua xua tay ngắt lời gã, nói: "Đừng nhắc tới chuyện năm xưa gì nữa, tôi hiện tại sống rất tốt, Giai Lệ cũng rất tốt, thế là đủ rồi." Y thò tay ra kéo hai thằng nhóc ở phía sau lại gần: "Đây là Thi Nại Đức, đây là Phương Minh Nguy, anh chắc cũng gặp rồi."
"Đúng vậy." Trên mặt Lý Minh không có một chút khách khí, tựa hồ như vô lễ của tiến sĩ Tạp Tu đã nắm trong dự đoán của y: "Các chàng trai, hoan nghênh sự có mặt của các cậu."
"Đừng giả vờ giả vịt nữa, kỳ thực tôi cũng hâm mộ thằng nhóc em lắm đấy, nói cho em biết, nếu như thật sự vừa ý thì mau hạ thủ đi." Tiến sĩ Tạp Tu thay đổi vẻ nghiểm túc thường ngày, khóe miệng cười tủm tỉm.
Phương Minh Nguy ho khẽ một tiếng, hoài nghi hỏi: "Tiến sĩ, thầy nói cả nửa ngày rồi, rốt cuộc là đang nói ai vậy?"
"Thằng ngốc, đương nhiên là Khắc Lỵ Tư rồi. Gia tộc Khải Lý đã phát thiếp mời, mời cậu tham gia tham gia yến hội sinh nhật của Khắc Lỵ Tư vào tháng sau đó."
Phương Minh Nguy ngây ra, sau đó dở khóc dở cười: "Tiến sĩ, chẳng qua là một yến hội sinh nhật thôi mà, ngày sao lại đánh đồng với cả diễm phúc thế..."
"Hừ hừ, chút tâm tư của em mà tưởng giấu được tôi à?" Tiến sĩ Tạp Tu nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, nói: "Đừng nói tôi không giúp em, nói cho cậu một tin tức tốt nhé. La Bá Đặc đã thông qua quân phương, tiết lộ thứ mà cậu phát minh ra cho mấy quân hòa thương (người buôn vũ khí) chủ chốt rồi, cậu hiểu chưa?"
"Tôi hiểu cái gì?" Phương Minh Nguy giống như là vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả, cái này thì có liên quan gì tới mình nhỉ?
Tiến sĩ Tạp Tu lắc lắc đầu, tên đệ tử thiên tài này sao lại biến thành cái mõ thế nhỉ.
"Quân phương nếu như có thành quá nghiên cứu khoa học gì, sẽ chỉ định một nhà trong số những quân hòa thương chủ yếu, để họ chế tạo hộ mà gia tộc Khải Lý chính là một trong những quân hòa thương chủ yếu đó."
Phương Minh Nguy hơi gật đầu, nhưng trong mắt vẫn là một mảng mê man.
"Đồ mà em phát minh, việc cải tạo sau này cần có sự tham dự của em, cho nên nếu như cậu đề xuất với La Bá Đặc rằng hi vọng gia tộc Khải Lý tiếp nhận cuộc làm ăn này, vậy thì y trên cơ bản sẽ không phản đối. Em hiện tại đã hiểu chưa hả?"
"Em hiểu rồi." Phương Minh Nguy gật đầu.
Tiến sĩ Tạp Tu thở dài, thằng đệ tử này tuy trên phương diện cơ giáp thì có thiên phú mà người ta không thể sánh bằng, nhưng trên đại cục quan thì vẫn khiếm khuyết nhiều, có điều cũng không thể nào trách hắn được, một thằng nhóc chưa tới hai mươi tuổi sinh ra trong gia đình bình thường, đương nhiên cũng không thể nào suy nghĩ chu toàn được.
"Tiến sĩ, thầy nói em đời bao nhiêu tiền hoa hồng thì là hợp lý?" Phương Minh Nguy khiểm tốn thỉnh giáo.
"Tiền hoa hồng? em đời tiền hoa hồng gì cơ?" Tiến sĩ Tạp Tu lấy làm lạ, hỏi.
"Thầy vừa rồi không phải nói rằng ý kiến của em rất quan trọng ư, cho nên em định đi gõ cho nhà Khải Lý một gậy."
Mặt tiến sĩ Tạp Tu càng lúc càng tối sầm lại, y cuối cùng không nhịn được nữa rồi, há miệng mắng: "Đồ ngu, cậu nếu dám thu tiền hoa hồng, ông đây lột da cậu."
Hậm hực cắt đường truyền, tiến sĩ Tạp Tu quay đầu lại, nhìn Thi Nại Đức đang cười trộm ở bên cạnh, không khỏi phát hỏa: "Thi Nại Đức, cậu cười cái gì?"
"A, cháu có cười gì đâu, ông chú yêu quý."
"Được, không cười à, đi theo tôi."
"Đi đâu?"
"Sân bác kích, chúng ta đến giờ huấn luyện rồi."
"Quác, không.."
Đóng máy liên lạc trên cổ tay, miệng Phương Minh Nguy lộ ra một nụ cười khổ.
Ý tứ của tiến sĩ Tạp Tu hắn đương nhiên hiểu, máy điều tiết năng lượng này là một món làm ăn lớn, nếu như chủ động giao cho Khải Lý gia, khẳng định, sẽ nhận được hảo cảm của họ.
Nếu như Khắc Lỵ Tư và hắn thật sự là lưỡng tình, tương duyệt, vậy thì hắn làm vậy là điều đương nhiên rồi. Nhưng Phương Minh Nguy vẫn có chút tự biết lấy mình, biết rằng với vẻ mặt của Khắc Lý Tư lúc đó, không phải là thích mình, mà do dưới sự kết nối linh hồn mà sinh ra hậu di chứng nào đó mà thôi.
Cho nên dưới hảo ý của tiến sĩ Tạp Tu,hắn cũng chỉ đành giả vờ câm điếc, coi như không biết gì.
Có điều bất kể là hắn nghĩ như thế nào, sinh nhật của Khắc Lỵ Tư vào tháng sau hắn vẫn phải tham gia. Có lẽ tới lúc đó, Khắc Lỵ Tư đã khôi phục rồi, mà Thi Nại Đức bọn họ cũng sẽ không lấy chuyện này ra làm trò cười nữa.
Lắc lắc đầu, bóng hình xinh đẹp đó bị đè xuổng trong đầu.
Loại tướng mạo mỹ lệ này, không phải là mình có thể có được.
Ngẩng đầu lên nhìn mình ở trong gương, tâm tư của hắn lại một lần nữa quay về linh hồn của Ai Khắc ở trong đầu.
Từ tế nghĩ lại những gì vừa mới phát sinh, trong lòng Phương Minh Nguy dâng lên một trận minh ngộ. Hắn sở dĩ phát sinh loại biến hóa khiến đển bản thân hắn cũng không dám tin đều là bởi vì lực lượng tinh thần của mình thấp nhập vào linh hồn của Ai Khắc.
Tựa hồ như sau khi lực lượng tinh thần của mình đề thăng tới cấp chín, có thể lờ mờ tiếp nhận được một loại năng lượng nào đó trong linh hồn của Ai Khắc, từ đó khiến cho khí chất của hắn cũng có sự cải biến khác hẳn.
Ai Khắc là tội phạm truy nã cấp bốn của quốc gia La Mai Lâm, đồng thời cũng là một cựu lính đánh thêu vũ trụ cao cấp. gã giỏi nhất chính là chiến đấu, từ những cảnh tượng ở trong đầu cho thấy, cho dù là dùng từ giết người như ma để hình dung cũng không phải là quá đáng.
Khí chất mà dạng nhân vật này biểu hiện ra chính là sát khí, loại sát khí trùng tiên coi trăm vạn sinh mệnh của con người chỉ như cỏ rác.
Vừa nghĩ tới đây, Phương Minh Nguy bất giác rùng mình sợ hãi, đối với một người lớn
lên dưới hoàn cảnh hòa bình như hắn, cỗ sát khí này thực sự là quá cường đại, cũng quá xa lạ.
Ý nghĩ xoay chuyển, sức chú ý của Phương Minh Nguy chuyển sang linh hồn của tộc nhân Thiên Dực.
Tuy không có bất kỳ căn cứ nào, nhưng Phương Minh Nguy biết rằng, sự cường đại của tộc nhân Thiên Dực lúc sinh tiền quyết không dưới Ai Khắc, vậy người này sẽ có dạng khí chất như thế nào?
Tâm niệm vừa động, một dòng lực lượng tinh thần mờ nhạt từ từ tiến vào sâu trong linh hồn của tộc nhân Thiên Dực.
Sự cường đại của lực lượng tinh thần cấp chín đủ để khiến hắn có thể tiếp xúc tới bí mật ở sâu trong linh hồn, tuy chỉ có thể tiếp tục trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đối với hắn mà nói, thế cũng là đủ rồi.
Gió ôn nhu, ánh dương nhàn nhạt, đóa hoa mỹ lệ, một cảnh sắc thong dong.
Ở sâu trong linh hồn của tộc nhân Thiên Dực không có chiến tranh, không có khói lửa, cũng không có sự hiểm ác người với người hục hặc nhau, chỉ có một vườn hoa tĩnh lặng an tường.
Mở mắt nhìn thấy mình ở trong gương, Phương Minh Nguy không ngờ lại có một loại cảm giác xa lạ.
Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là thân hình đó, nhưng cả người giống như là thoát thai thoát cốt, tràn đây một loại khí chất thanh nhã điềm tĩnh, và bình thản.
Đây... không phải là mình, tuyệt đổi không phải là mình.
Phương Minh Nguy hai mắt cứng lại, trong lòng run lên, lực lượng tinh thần liên hệ với linh hồn của tộc nhân Tinh Dục lập tức bị ngắt.
Người trong gương cũng tựa hồ như mây từ trên trời rơi xuống, lại biến thành một kẻ phàm phu tục tử, không có bất kỳ điểm dáng đáng để khoe.
Thực lực của tinh cầu Tạp Lý Mỗ ngay cả ở trong cả liên minh địa cầu cũng chỉ xếp ở hạng trung hạ đẳng.
Trong mắt dân chúng bình thường, Tạp Lỹ Mỗ không phải là một địa phương quan trọng gì, trong mắt mấy vị đại lão cao nhất của liên minh, gia tộc Khải Lý khởi nghiệp ở Tạp Lý Mỗ lại là một ngoại lệ trong đó.
Nó là một tập đoàn cỡ lớn với cung ứng một phần ba cơ giáp và chiến hạm trong liên minh, chế tạo phi thuyền dân dụng đời thứ hai, nắm ba mươi phần trăm đất đai trên năm tinh cầu hành chính và có ba khối khoáng thạch thành thục.
Đây chính là thực lực chân chính của gia tộc Khải Lý.
Có lẽ trong cả vũ trụ, gia tộc Khải Lý căn bản không được xếp ở tầng trên, nhưng tại liên minh địa cầu, địa vị của nó tuyệt đối không thể lung lay.
Khắc Lý Tư là trưởng nữ trong gia tộc Khải Lý, cũng là người kế thừa số một của đời này, sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô ta tất nhiên không thể qua loa.
Chỉ là Khải Lý gia trước giờ không thích khoa trương, cho nên chỉ mời một số người có thân phận, cùng với một số thành viên gia tộc có quan hệ tốt. Nhưng cho dù là vậy, vào ngày sinh nhật của cô ta, tòa biệt thự ở lưng chừng núi của gia tộc Khải Lý vẫn chật kín khách.
Một chiếc xe kiểu nhà cỡ lớn chậm rãi lái vào trong Khải Lý gia, tiêu chí bên trên lộ rõ thân phận của người lái.
Quản gia đón khách không dám chậm trễ vội vàng bước lên cung kính đứng đợi.
Cửa xe mở ra, tiến sĩ Tạp Tu, Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy bước xuống.
Tuy tiến sĩ Tạp Tu trước giờ luôn biểu hiện mình chỉ là một tiến sĩ bình thường, nhưng khi La Bá Đặc không thể phân thân y vẫn đành phải xuất hiện cùng với Thi Nại Đức tại Khải Lý gia.
Còn Phương Minh Nguy, nguyên đo mời hắn tới có chút kỳ lạ. Có điều khiến tiến sĩ Tạp Tu và Thi Nại Đức cảm thấy bội phục là người đương sự nó có thái độ thản nhiên như không, tựa hồ như coi gia tộc Khải Lý là một gia đình bình thường vậy. Nhưng chỉ phần công phu trấn định này đã đủ khiến hai người bọn họ nhìn hắn với ánh mắt khác rồi.
Còn vị cao thủ trẻ tuổi Từ Vân, sau khi theo Phương Minh Nguy hơn nửa tháng đã về Thủ đô tinh rồi.
Hai cao thủ thể thuật cấp mười hai thay cho hắn lúc này đang sống ở cạnh nhà Phương Minh Nguy.
Lần này Phương Minh Nguy phải tới Khải Lý gia dự tiệc, tất cả công tác bảo an tất nhiên là đo Khải Lý gia phụ trách. Nếu như ở nơi này mà cũng gặp điều gì bất trắc, vậy thì đừng nói là hai vị cao thủ thể thuật cấp mười hai, cho dù là nhân số bảo tiêu có nhiều hơn gấp bội thì cũng vô dụng.
Tiến sĩ Tạp Tu đi trước, dưới sự dẫn đường của quản gia đi thẳng vào chính sảnh, Thi Nại Đức và Phương Minh Nguy thì theo sát đằng sau.
Người phụ trách đón khách ở ngoài của là Lý Minh, bạn cũ của Phương Minh Nguy, trên mặt gã từ đầu đển cuối đều treo một nụ cười ôn hòa, bất kể là đối đãi với bất kỳ ai, y đều lộ ra vẻ lễ phép lịch sự.
"Tiến sĩ Tạp Tu, lâu rồikhông gặp."
"Đúng vậy, nếu như có thể, tôi thật sự là không muốn thấy anh nữa." Tiến sĩ Tạp Tu nói một cách không chút khách khí.
"Chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm mà thôi..."
Tiến sĩ Tạp Tu xua xua tay ngắt lời gã, nói: "Đừng nhắc tới chuyện năm xưa gì nữa, tôi hiện tại sống rất tốt, Giai Lệ cũng rất tốt, thế là đủ rồi." Y thò tay ra kéo hai thằng nhóc ở phía sau lại gần: "Đây là Thi Nại Đức, đây là Phương Minh Nguy, anh chắc cũng gặp rồi."
"Đúng vậy." Trên mặt Lý Minh không có một chút khách khí, tựa hồ như vô lễ của tiến sĩ Tạp Tu đã nắm trong dự đoán của y: "Các chàng trai, hoan nghênh sự có mặt của các cậu."
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc