Tinh Tế Gieo Trồng Đại Sư
Chương 22
Thú bóng tối, là tên gọi chung của quái thú ngoài hành tinh xâm lược Trái Đất trong lịch sử. Từ năm 2014 đến năm 1021 Tinh lịch, nhân loại và thú bóng tối đã giằng co hơn nghìn năm. Chiến tranh khiến hàng ngàn hàng vạn hành tinh bị hủy diệt, vô số nhân loại bỏ mạng, nhưng thú bóng tối tựa như dòi trong xương, giết mãi không hết.
Nhân loại không biết rốt cuộc thú bóng tối từ đâu tới? Chúng nó có tổ chức xã hội hay không? Vũ trụ rộng lớn như vậy, vì sao thú bóng tối chỉ đối với nhân loại đuổi sát không bỏ? Quá nhiều vấn đề khiến nhân loại bối rối, điều duy nhất có thể xác định chính là nhân loại không có đường lui, đối đầu với thú bóng tối đã là việc không chết không dừng.
Trong nháy mắt khi thú triều xuất hiện, Lâm Tế và Trang Vĩ đồng thời nhìn lên bầu trời. "Tại sao Phá Tinh lại có thú triều?" Hai người nhìn nhau, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Trang Vĩ vặn mở nút không gian tùy thân, cơ giáp màu đỏ xuất hiện. Ông bám vào cánh tay kim loại nhảy vào khoang cơ giáp, hướng Lâm Tế nói lời mời "Lâm thượng giáo nếu không ngại thì có thể rời đi cùng tôi, chúng tôi phải nhanh một chút trở về Diên Vĩ hạm, đó có thể là con đường duy nhất rời khỏi Phá Tinh."
Lâm Tế từ chối đề nghị của Trang Vĩ "Cảm ơn ý tốt của tướng quân, chỉ sợ người của Diên Vĩ hạm chưa chắc đã nguyện ý tiếp nhận sự tồn tại của tôi." Hắn tự mình hiểu được, cái tên Diên Vĩ hạm này, cộng thêm quân phục màu đen của Quân đoàn 7, khẳng định không thoát khỏi quan hệ với Diên Vĩ Tinh năm ấy. Lâm Tế bước hai bước đến rìa sân thượng, hỏi Trang Vĩ một vấn đề cuối cùng "Trang tướng quân tới Phá Tinh là vì tìm Hàn Kỳ?"
Trang Vĩ gật đầu, "Tin tức Hàn Kỳ gửi cho tôi có bí ẩn, tôi tìm kiếm ba năm mới tìm được ngọn nguồn, là ở Phá Tinh."
Lâm Tế trầm mặc sau đó cười khổ, "Sau thú triều, chỉ sợ Phá Tinh là Diên Vĩ Tinh tiếp theo, Trang tướng quân phải một chuyến tay không rồi."
Hắn nói câu này xong liền từ sân thượng nhảy xuống, thân hình nháy mắt biến mất giữa phế tích. Trang Vĩ nhìn bóng dáng hắn, mấp máy môi "Sống sót." Sau đó không dám tiếp tục trì hoãn, đóng khoang cơ giáp liên hệ mọi người.
"Lục thiếu giáo, tôi là Trang Vĩ. Cậu đang ở đâu?"
Trả lời ông chính là một trận tạp âm, sắc mặt Trang Vĩ trở nên khó coi, thả ra cảm quan khuếch tán khắp nơi. Cách đó vài km, hai bên đã đình chỉ giao chiến, cơ giáp màu đen vội vàng rời đi, phương hướng đúng là phía Diên Vĩ hạm. Thân vệ của ông vẫn canh giữ tại chỗ, Trang Vĩ điều khiển cơ giáp rời đi, tính toán trước tiên hội họp với thân vệ.
..
Khu phế tích A-8, Lục Ly lần thứ ba nhấn mở kênh đội ngũ, tiếng ồn của tín hiệu bị nhiễu truyền ra. Hắn đen mặt cắt đứt liên kết, đem năng lượng tăng lên mức lớn nhất, giữa việc vòng về Diên Vĩ hạm và tới khu A-3 tìm Tô Hòa liền không chút do dự mà chọn vế sau.
Trước khi thú triều xuất hiện, Lục Ly nhận được cấp báo của Liêu Khải liền chạy tới khu A-9. Hiện tại hắn có chút hối hận, buổi chiều hắn nên lấy thái độ kiên quyết hơn một chút để giữ Tô Hòa lại Diên Vĩ hạm, hoặc nếu hắn không để thù hận chi phối, thì bây giờ thành viên đội tiên phong sẽ không đến mức khi thú triều xuất hiện lại phân tán khắp phế tích.
Nhưng ai có thể nghĩ đến Phá Tinh vậy mà sẽ xuất hiện thú triều? Nơi này vừa không phải hành tinh năng lượng, cũng không phải hành tinh quân sự, thậm chí cũng không thể tính là một hành tinh cư trú, lý do gì để thú triều lựa chọn bùng nổ ở đây? Trong lòng Lục Ly mơ hồ, thực sự không thể đoán được lý do thú triều nổ ra. Nếu nói đến giá trị của hành tinh này, chỉ sợ một mình Trang tướng quân còn quan trọng hơn cả Phá Tinh. Ý nghĩ này vừa hiện lên, Lục Ly tựa như bị tia sét đánh trúng, một suy đoán không dám tin nhảy ra. Vô số manh mối nhảy múa, đại não của Lục Ly giống như quang não đỉnh cấp vận chuyển thông tin thật nhanh. Hắn mạnh mẽ áp xuống suy nghĩ này, nói với bản thân việc cấp bách bây giờ là còn sống mà rời khỏi đây.
Cùng với chiếc cơ giáp đang chạy như bay, Lục Ly cố gắng hết sức thả ra cảm quan khuếch tán khắp bốn phía. Tiếng mưa rơi ồn ào vội vàng, âm thanh xao động của thú bóng tối hoang dã bên ngoài phế tích, tiếng nổ của thú bóng tối vũ trụ va chạm với không khí, âm thanh gào góc của đám người hoảng loạn...... Các loại thanh âm đồng loạt ùa tới, hắn hơi nhíu mày, cảm giác này đối với lính gác mà nói tuyệt đối là một cơn ác mộng, Lục Ly yên lặng nghĩ. Hắn tăng cảm quan thêm một bước, mở rộng phạm vi đủ để nó bao trùm lên mấy khu vực xung quanh.
Sau khi cố gắng chịu đựng mọi thứ, Lục Ly ở trong phạm vi cảm quan tìm được sự tồn tại của mấy người Liêu Khải. Xác định bọn họ đang cố gắng chạy về Diên Vĩ hạm, Lục Ly mới yên tâm hơn một chút. Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra bây giờ yên tâm còn quá sớm, đợt sóng thú bóng tối lập lòe ánh sáng xanh lam đầu tiên đã tới mặt đất, trong đó có một con đang chặn đường của hắn.
Trước đây Lục Ly chưa từng gặp qua thú bóng tối cùng loại, chúng nó nhìn khá giống với bạch tuộc, cái đầu phồng lên cực lớn, hơn hai mươi sợi xúc tua rậm rạp múa máy, lấy tốc độ thật nhanh vượt dự tính của hắn mà vung về phía hắn. Trong quá trình di chuyển, bên trêи thân thể xanh lam của thú bóng tối phát ra đốm điện rất nhỏ vang lên tiếng lách tách, từ trường trong không khí nhiễu loạn, Lục Ly cơ bản đoán ra được nguyên nhân hệ thống quang não mất đi hiệu lực.
Hắn rút ra kiếm ánh sáng cơ giáp mang theo, không tiến cũng không lui, chủ động đón lấy đòn tấn công như tia sáng xanh lóe lên của thú bóng tối. Có thể đoán được trong thời gian ngắn, toàn bộ Phá Tinh sẽ bị thú bóng tối bao phủ, tựa như chính Diên Vĩ Tinh năm ấy. Khắp nơi đều là thú bóng tối, con người cơ bản không có đường lui, chỉ có giết thẳng ra ngoài mới là đường sống duy nhất. Kiếm ánh sáng trong tay Lục Ly phát ra tia sáng chói mắt, hắn thả người nhảy quanh phế tích, thanh kiếm lấy một góc độ xảo quyệt mà đâm về phía đôi mắt của "Bạch tuộc xanh". Bạch tuộc xanh vung vẩy xúc tua, cuốn lấy kiếm ánh sáng, Lục Ly thuận thế hướng về trước, cánh tay cơ giáp bên trái biến đổi, pháo năng lượng cao loại nhỏ xuất hiện, nhắm vào trán Bạch tuộc xanh.
Không khí xung quanh chấn động, cơ giáp màu đen thật nhanh bay lùi về sau, hoàn toàn nhìn không ra một thân cao to cồng kềnh, ngược lại mọi hành động như ẩn chứa tiết tấu ưu nhã mà nhẹ nhàng uyển chuyển. "Ầm" một tiếng thật lớn, đầu của Bạch tuộc xanh nổ tung, máu màu đen văng ra, rơi trêи mặt đất cùng kim loại phát ra âm thanh xì xèo, ăn mòn thành những lỗ thủng to nhỏ không có quy tắc.
Chân mày Lục Ly nhíu chặt, máu có khả năng ăn mòn cực mạnh? Điều này đối với cơ giáp chính là một phiền toái lớn. Hắn vung kiếm ánh sáng một đường giết thẳng, quãng đường tới khu A-3 còn cách một đoạn không nhỏ.
..
Sau khi đợt sóng thú bóng tối đầu tiên hoàn toàn rơi xuống mặt đất, tin tức Phá Tinh đụng phải thú triều mới truyền tới thế giới ngầm. Đám người trêи mặt đất điên cuồng trốn xuống bên dưới, tựa như chui sâu thêm mấy chục mét là có thể tránh được thú bóng tối. Trầm Mặc Đoàn liền nhanh chóng hành động, bắn nổ vách tường bùn đất ngụy trang, đủ loại kiểu dáng cơ giáp chạy ra. Có những cơ giáp cùng một loại với cơ giáp định chế kϊƈɦ cỡ của quân đội mà Lục Ly điều khiển, cũng có cơ giáp nhìn qua không giống như cơ giáp quân dụng, mà dường như là lấy quặng dân dụng khai quật để cải tạo thành cơ giáp.
Lính gác Tạp Nhung đã tỉnh lại, gã bị thương không nhẹ, nếu là ngày thường thì như thế nào gã cũng phải nghỉ ngơi đến dăm ba bữa. Nhưng đối mặt với thú triều tập kϊƈɦ, muốn giữ cái mạng thì dù còn một hơi thở cũng phải cố mà bò dậy. Tạp Nhung giãy giụa bò vào cơ giáp, hung tợn cắn răng nói "Cùng tôi lao ra đi, ở lại nơi này chính là chờ chết." Trầm Mặc Đoàn có để lại ở phế tích số 27 một con tàu tinh hạm, mục tiêu của Tạp Nhung chính là nơi đó.
Cư dân khu trung tâm ồn ào chạy ra ngoài, cùng với đám người dũng mãnh trêи mặt đất bất đồng, phương hướng của bọn họ vừa hay lại tương phản, ngược dòng người muốn chạy trốn lên mặt đất. Sự an toàn của thế giới ngầm chỉ là tạm thời, một khi làn sóng thú triều xâm nhập căn bản là không có đường trốn.
Ồn ào náo loạn bên ngoài kinh động đến Tô Hòa, cậu hậu tri hậu giác* mà chui ra cửa hang, vô số cảm xúc sợ hãi tuyệt vọng đánh úp về phía cậu, lá chắn tinh thần của Tô Hòa trước cơn lũ cảm xúc đánh sâu vào lung lay như sắp sụp đổ. Toàn bộ thế giới dưới lòng đất tựa như địa ngục hỗn loạn, âm thanh mọi người gào khóc rêи rỉ, cảm xúc âm u cùng cực trong lòng bị phóng đại vô hạn, mãnh liệt mà đánh phá về phía Tô Hòa.
*Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra
Sắc mặt Tô Hòa trắng bệch, không ngừng gia cố lá chắn tinh thần cho bản thân. Cậu nghe được tin tức thú triều vọng với, trong đầu hiện lên ký ức của Lục Ly. Giữa hình ảnh che trời ấy, bóng dáng Hàn Thụy cùng Lục Ly thay nhau xuất hiện, Tô Hòa bất chấp bỏ lại đồ vật trong hang động, ngược dòng người điên cuồng mà chạy về phía mặt đất.
Ở xa, Lục Ly dùng một kiếm chém chết Bạch tuộc xanh bên người, dù hắn đã kịp thời tránh đi, nhưng vẫn như cũ có vài giọt máu đen rơi trúng cơ giáp. Giữa tiếng vang xì xèo, một thú bóng tối khác lại rơi xuống mặt đất, ánh sáng lập lòe, bề mặt Phá Tinh tựa như một vùng biển màu xanh huỳnh quang dịch chuyển không ngừng. Cánh tay pháo năng lượng cao của Lục Ly nâng lên, xoay tròn bắn ra, dùng hết khả năng dọn sạch con đường phía trước. Hắn cảm nhận được lời kêu gọi mãnh liệt của Tô Hòa, cánh tay khác luôn vững vàng cầm kiếm khẽ run nhè nhẹ.
Tô Hòa gặp phải nguy hiểm sao? Cậu đang sợ hãi thú triều xuất hiện ư? Trước khi hắn kịp đuổi tới Tô Hòa có năng lực tự bảo vệ mình hay không? Bản năng của lính gác tra tấn hắn, làm hắn muốn ngay lập tức có thể xuất hiện trước mặt Tô Hòa.
Bên trong ống dẫn, Tô Hòa cũng không quá thuận lợi. Có quá nhiều người muốn đi vào thế giới ngầm. Dù cơ giáp của Trầm Mặc Đoàn đã vô tình giẫm đạp ra một con đường máu, nhưng chỉ cần hơi lộ ra một chút kẽ hở, đám người liền lập tức xô đẩy lấp đầy. Tô Hòa giãy giụa giữa đám đông, chịu đựng cảm xúc xung quanh đang đánh vào. Mầm nhỏ trong thế giới tinh thần có chút uể oải, nỗ lực giúp Tô Hòa củng cố lại lá chắn tinh thần.
Tiếng nam nhân hét chói tai vang lên "Cứu mạng, là thú bóng tối!"
Đám người đang chen chúc xung quanh cách nơi phát ra tiếng hét của nam nhân không quá mấy mét. Hai cái xúc tua xấu xí từ trong vách tường chui ra, ống dẫn kim loại bị ăn mòn thành một cái lỗ thật lớn, Bạch tuộc xanh ló đầu ra, một ngụm cắn lấy nam nhân đang giãy giụa giữa xúc tua.
Đám người hoảng loạn mà chạy tứ tán khắp nơi, Tô Hòa cảm giác được nguy cơ mãnh liệt. Trước khi ngã xuống đất, cậu thật nhanh một tay chống xuống lấy thế bật dậy mà chạy, trước mặt cậu sau một trận khói trắng mịt mù liền xuất hiện một cái lỗ mấy chục cm. Thú bóng tối xâm nhập xuống buộc một bộ phận người phải thay đổi phương hướng, ống dẫn thông lên mặt đất so với trước đó ngược lại thông thuận hơn. Tô Hòa một đường cực kỳ nguy hiểm tránh thoát mấy con quái vật màu xanh, lại qua một khúc cua lối ra đã xuất hiện phía trước, nhưng đám người lại liều mạng mà lui về phía sau. Ở cửa ra, một con quái vật màu xanh lam thật lớn đang muốn chui vào trong.
"Tô Hòa!"
Cơ giáp của Lục Ly đuổi tới, cảm giác được sự tồn tại của Tô Hòa ở đâu đó quanh đây. Phế tích trêи mặt đất có rất ít nhân loại, bạch tuộc xanh ở không trung tuần tra tới lui. Lục Ly thả ra cảm quan, một kiếm hung hăng bổ về phía thú bóng tối đang ngăn cản lối ra.
Bên dưới ống dẫn, Tô Hòa cắn răng, ném ra mười mấy hạt giống. Ánh sáng màu trắng bao trùm, mười mấy dây leo thô to như cánh tay quấn lại, Tô Hòa bị khóa lại bên trong đó, xông thẳng về phía chân trời. Thú bóng tối màu xanh ngã xuống, dây leo màu lục vươn thẳng về trước, Tô Hòa nắm lấy dây leo nhìn xuống dưới, trêи mặt đất lúc nhúc rậm rạp bạch tuộc xanh đang phát ra ánh sáng.
"Tô Hòa!"
Cơ giáp màu đen bay lên, thanh âm của Lục Ly tựa như phát ra từ bầu trời. Gốc dây leo bắt đầu khô héo, Lục Ly hô to: "Nhảy!"
Tô Hòa thả người, săn chuẩn màu đen bay ra giữa không trung bắt được Tô Hòa. Lục Ly giơ bàn tay, săn chuẩn bắt lấy Tô Hòa rơi xuống. Khoang cơ giáp mở ra, Tô Hòa bám theo cánh tay cơ giáp mà nhảy vô, rớt vào trong lòng Lục Ly.
__
"Chúng ta sẽ có cứu viện chứ?" Không chỉ cậu không tìm thấy Hàn Thụy, mà Lục Ly cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Hàn Thụy, nhưng Tô Hòa vẫn hy vọng Hàn Thụy có thể ở một nơi cậu không biết mà chống đỡ đến khi cứu viện tới.
Pháo năng lượng cao trong tay Lục Ly lóe lên ánh sáng chói mắt, đầu của một con thú bóng tối gần đó nổ tung, cơ giáp màu đen linh hoạt di chuyển trái phải, như một bước nhảy kỳ diệu nào đó. Hắn cúi đầu nhìn Tô Hòa thật sâu, ăn ngay nói thật, "Tôi cũng không chắc."
Nhân loại không biết rốt cuộc thú bóng tối từ đâu tới? Chúng nó có tổ chức xã hội hay không? Vũ trụ rộng lớn như vậy, vì sao thú bóng tối chỉ đối với nhân loại đuổi sát không bỏ? Quá nhiều vấn đề khiến nhân loại bối rối, điều duy nhất có thể xác định chính là nhân loại không có đường lui, đối đầu với thú bóng tối đã là việc không chết không dừng.
Trong nháy mắt khi thú triều xuất hiện, Lâm Tế và Trang Vĩ đồng thời nhìn lên bầu trời. "Tại sao Phá Tinh lại có thú triều?" Hai người nhìn nhau, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Trang Vĩ vặn mở nút không gian tùy thân, cơ giáp màu đỏ xuất hiện. Ông bám vào cánh tay kim loại nhảy vào khoang cơ giáp, hướng Lâm Tế nói lời mời "Lâm thượng giáo nếu không ngại thì có thể rời đi cùng tôi, chúng tôi phải nhanh một chút trở về Diên Vĩ hạm, đó có thể là con đường duy nhất rời khỏi Phá Tinh."
Lâm Tế từ chối đề nghị của Trang Vĩ "Cảm ơn ý tốt của tướng quân, chỉ sợ người của Diên Vĩ hạm chưa chắc đã nguyện ý tiếp nhận sự tồn tại của tôi." Hắn tự mình hiểu được, cái tên Diên Vĩ hạm này, cộng thêm quân phục màu đen của Quân đoàn 7, khẳng định không thoát khỏi quan hệ với Diên Vĩ Tinh năm ấy. Lâm Tế bước hai bước đến rìa sân thượng, hỏi Trang Vĩ một vấn đề cuối cùng "Trang tướng quân tới Phá Tinh là vì tìm Hàn Kỳ?"
Trang Vĩ gật đầu, "Tin tức Hàn Kỳ gửi cho tôi có bí ẩn, tôi tìm kiếm ba năm mới tìm được ngọn nguồn, là ở Phá Tinh."
Lâm Tế trầm mặc sau đó cười khổ, "Sau thú triều, chỉ sợ Phá Tinh là Diên Vĩ Tinh tiếp theo, Trang tướng quân phải một chuyến tay không rồi."
Hắn nói câu này xong liền từ sân thượng nhảy xuống, thân hình nháy mắt biến mất giữa phế tích. Trang Vĩ nhìn bóng dáng hắn, mấp máy môi "Sống sót." Sau đó không dám tiếp tục trì hoãn, đóng khoang cơ giáp liên hệ mọi người.
"Lục thiếu giáo, tôi là Trang Vĩ. Cậu đang ở đâu?"
Trả lời ông chính là một trận tạp âm, sắc mặt Trang Vĩ trở nên khó coi, thả ra cảm quan khuếch tán khắp nơi. Cách đó vài km, hai bên đã đình chỉ giao chiến, cơ giáp màu đen vội vàng rời đi, phương hướng đúng là phía Diên Vĩ hạm. Thân vệ của ông vẫn canh giữ tại chỗ, Trang Vĩ điều khiển cơ giáp rời đi, tính toán trước tiên hội họp với thân vệ.
..
Khu phế tích A-8, Lục Ly lần thứ ba nhấn mở kênh đội ngũ, tiếng ồn của tín hiệu bị nhiễu truyền ra. Hắn đen mặt cắt đứt liên kết, đem năng lượng tăng lên mức lớn nhất, giữa việc vòng về Diên Vĩ hạm và tới khu A-3 tìm Tô Hòa liền không chút do dự mà chọn vế sau.
Trước khi thú triều xuất hiện, Lục Ly nhận được cấp báo của Liêu Khải liền chạy tới khu A-9. Hiện tại hắn có chút hối hận, buổi chiều hắn nên lấy thái độ kiên quyết hơn một chút để giữ Tô Hòa lại Diên Vĩ hạm, hoặc nếu hắn không để thù hận chi phối, thì bây giờ thành viên đội tiên phong sẽ không đến mức khi thú triều xuất hiện lại phân tán khắp phế tích.
Nhưng ai có thể nghĩ đến Phá Tinh vậy mà sẽ xuất hiện thú triều? Nơi này vừa không phải hành tinh năng lượng, cũng không phải hành tinh quân sự, thậm chí cũng không thể tính là một hành tinh cư trú, lý do gì để thú triều lựa chọn bùng nổ ở đây? Trong lòng Lục Ly mơ hồ, thực sự không thể đoán được lý do thú triều nổ ra. Nếu nói đến giá trị của hành tinh này, chỉ sợ một mình Trang tướng quân còn quan trọng hơn cả Phá Tinh. Ý nghĩ này vừa hiện lên, Lục Ly tựa như bị tia sét đánh trúng, một suy đoán không dám tin nhảy ra. Vô số manh mối nhảy múa, đại não của Lục Ly giống như quang não đỉnh cấp vận chuyển thông tin thật nhanh. Hắn mạnh mẽ áp xuống suy nghĩ này, nói với bản thân việc cấp bách bây giờ là còn sống mà rời khỏi đây.
Cùng với chiếc cơ giáp đang chạy như bay, Lục Ly cố gắng hết sức thả ra cảm quan khuếch tán khắp bốn phía. Tiếng mưa rơi ồn ào vội vàng, âm thanh xao động của thú bóng tối hoang dã bên ngoài phế tích, tiếng nổ của thú bóng tối vũ trụ va chạm với không khí, âm thanh gào góc của đám người hoảng loạn...... Các loại thanh âm đồng loạt ùa tới, hắn hơi nhíu mày, cảm giác này đối với lính gác mà nói tuyệt đối là một cơn ác mộng, Lục Ly yên lặng nghĩ. Hắn tăng cảm quan thêm một bước, mở rộng phạm vi đủ để nó bao trùm lên mấy khu vực xung quanh.
Sau khi cố gắng chịu đựng mọi thứ, Lục Ly ở trong phạm vi cảm quan tìm được sự tồn tại của mấy người Liêu Khải. Xác định bọn họ đang cố gắng chạy về Diên Vĩ hạm, Lục Ly mới yên tâm hơn một chút. Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra bây giờ yên tâm còn quá sớm, đợt sóng thú bóng tối lập lòe ánh sáng xanh lam đầu tiên đã tới mặt đất, trong đó có một con đang chặn đường của hắn.
Trước đây Lục Ly chưa từng gặp qua thú bóng tối cùng loại, chúng nó nhìn khá giống với bạch tuộc, cái đầu phồng lên cực lớn, hơn hai mươi sợi xúc tua rậm rạp múa máy, lấy tốc độ thật nhanh vượt dự tính của hắn mà vung về phía hắn. Trong quá trình di chuyển, bên trêи thân thể xanh lam của thú bóng tối phát ra đốm điện rất nhỏ vang lên tiếng lách tách, từ trường trong không khí nhiễu loạn, Lục Ly cơ bản đoán ra được nguyên nhân hệ thống quang não mất đi hiệu lực.
Hắn rút ra kiếm ánh sáng cơ giáp mang theo, không tiến cũng không lui, chủ động đón lấy đòn tấn công như tia sáng xanh lóe lên của thú bóng tối. Có thể đoán được trong thời gian ngắn, toàn bộ Phá Tinh sẽ bị thú bóng tối bao phủ, tựa như chính Diên Vĩ Tinh năm ấy. Khắp nơi đều là thú bóng tối, con người cơ bản không có đường lui, chỉ có giết thẳng ra ngoài mới là đường sống duy nhất. Kiếm ánh sáng trong tay Lục Ly phát ra tia sáng chói mắt, hắn thả người nhảy quanh phế tích, thanh kiếm lấy một góc độ xảo quyệt mà đâm về phía đôi mắt của "Bạch tuộc xanh". Bạch tuộc xanh vung vẩy xúc tua, cuốn lấy kiếm ánh sáng, Lục Ly thuận thế hướng về trước, cánh tay cơ giáp bên trái biến đổi, pháo năng lượng cao loại nhỏ xuất hiện, nhắm vào trán Bạch tuộc xanh.
Không khí xung quanh chấn động, cơ giáp màu đen thật nhanh bay lùi về sau, hoàn toàn nhìn không ra một thân cao to cồng kềnh, ngược lại mọi hành động như ẩn chứa tiết tấu ưu nhã mà nhẹ nhàng uyển chuyển. "Ầm" một tiếng thật lớn, đầu của Bạch tuộc xanh nổ tung, máu màu đen văng ra, rơi trêи mặt đất cùng kim loại phát ra âm thanh xì xèo, ăn mòn thành những lỗ thủng to nhỏ không có quy tắc.
Chân mày Lục Ly nhíu chặt, máu có khả năng ăn mòn cực mạnh? Điều này đối với cơ giáp chính là một phiền toái lớn. Hắn vung kiếm ánh sáng một đường giết thẳng, quãng đường tới khu A-3 còn cách một đoạn không nhỏ.
..
Sau khi đợt sóng thú bóng tối đầu tiên hoàn toàn rơi xuống mặt đất, tin tức Phá Tinh đụng phải thú triều mới truyền tới thế giới ngầm. Đám người trêи mặt đất điên cuồng trốn xuống bên dưới, tựa như chui sâu thêm mấy chục mét là có thể tránh được thú bóng tối. Trầm Mặc Đoàn liền nhanh chóng hành động, bắn nổ vách tường bùn đất ngụy trang, đủ loại kiểu dáng cơ giáp chạy ra. Có những cơ giáp cùng một loại với cơ giáp định chế kϊƈɦ cỡ của quân đội mà Lục Ly điều khiển, cũng có cơ giáp nhìn qua không giống như cơ giáp quân dụng, mà dường như là lấy quặng dân dụng khai quật để cải tạo thành cơ giáp.
Lính gác Tạp Nhung đã tỉnh lại, gã bị thương không nhẹ, nếu là ngày thường thì như thế nào gã cũng phải nghỉ ngơi đến dăm ba bữa. Nhưng đối mặt với thú triều tập kϊƈɦ, muốn giữ cái mạng thì dù còn một hơi thở cũng phải cố mà bò dậy. Tạp Nhung giãy giụa bò vào cơ giáp, hung tợn cắn răng nói "Cùng tôi lao ra đi, ở lại nơi này chính là chờ chết." Trầm Mặc Đoàn có để lại ở phế tích số 27 một con tàu tinh hạm, mục tiêu của Tạp Nhung chính là nơi đó.
Cư dân khu trung tâm ồn ào chạy ra ngoài, cùng với đám người dũng mãnh trêи mặt đất bất đồng, phương hướng của bọn họ vừa hay lại tương phản, ngược dòng người muốn chạy trốn lên mặt đất. Sự an toàn của thế giới ngầm chỉ là tạm thời, một khi làn sóng thú triều xâm nhập căn bản là không có đường trốn.
Ồn ào náo loạn bên ngoài kinh động đến Tô Hòa, cậu hậu tri hậu giác* mà chui ra cửa hang, vô số cảm xúc sợ hãi tuyệt vọng đánh úp về phía cậu, lá chắn tinh thần của Tô Hòa trước cơn lũ cảm xúc đánh sâu vào lung lay như sắp sụp đổ. Toàn bộ thế giới dưới lòng đất tựa như địa ngục hỗn loạn, âm thanh mọi người gào khóc rêи rỉ, cảm xúc âm u cùng cực trong lòng bị phóng đại vô hạn, mãnh liệt mà đánh phá về phía Tô Hòa.
*Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra
Sắc mặt Tô Hòa trắng bệch, không ngừng gia cố lá chắn tinh thần cho bản thân. Cậu nghe được tin tức thú triều vọng với, trong đầu hiện lên ký ức của Lục Ly. Giữa hình ảnh che trời ấy, bóng dáng Hàn Thụy cùng Lục Ly thay nhau xuất hiện, Tô Hòa bất chấp bỏ lại đồ vật trong hang động, ngược dòng người điên cuồng mà chạy về phía mặt đất.
Ở xa, Lục Ly dùng một kiếm chém chết Bạch tuộc xanh bên người, dù hắn đã kịp thời tránh đi, nhưng vẫn như cũ có vài giọt máu đen rơi trúng cơ giáp. Giữa tiếng vang xì xèo, một thú bóng tối khác lại rơi xuống mặt đất, ánh sáng lập lòe, bề mặt Phá Tinh tựa như một vùng biển màu xanh huỳnh quang dịch chuyển không ngừng. Cánh tay pháo năng lượng cao của Lục Ly nâng lên, xoay tròn bắn ra, dùng hết khả năng dọn sạch con đường phía trước. Hắn cảm nhận được lời kêu gọi mãnh liệt của Tô Hòa, cánh tay khác luôn vững vàng cầm kiếm khẽ run nhè nhẹ.
Tô Hòa gặp phải nguy hiểm sao? Cậu đang sợ hãi thú triều xuất hiện ư? Trước khi hắn kịp đuổi tới Tô Hòa có năng lực tự bảo vệ mình hay không? Bản năng của lính gác tra tấn hắn, làm hắn muốn ngay lập tức có thể xuất hiện trước mặt Tô Hòa.
Bên trong ống dẫn, Tô Hòa cũng không quá thuận lợi. Có quá nhiều người muốn đi vào thế giới ngầm. Dù cơ giáp của Trầm Mặc Đoàn đã vô tình giẫm đạp ra một con đường máu, nhưng chỉ cần hơi lộ ra một chút kẽ hở, đám người liền lập tức xô đẩy lấp đầy. Tô Hòa giãy giụa giữa đám đông, chịu đựng cảm xúc xung quanh đang đánh vào. Mầm nhỏ trong thế giới tinh thần có chút uể oải, nỗ lực giúp Tô Hòa củng cố lại lá chắn tinh thần.
Tiếng nam nhân hét chói tai vang lên "Cứu mạng, là thú bóng tối!"
Đám người đang chen chúc xung quanh cách nơi phát ra tiếng hét của nam nhân không quá mấy mét. Hai cái xúc tua xấu xí từ trong vách tường chui ra, ống dẫn kim loại bị ăn mòn thành một cái lỗ thật lớn, Bạch tuộc xanh ló đầu ra, một ngụm cắn lấy nam nhân đang giãy giụa giữa xúc tua.
Đám người hoảng loạn mà chạy tứ tán khắp nơi, Tô Hòa cảm giác được nguy cơ mãnh liệt. Trước khi ngã xuống đất, cậu thật nhanh một tay chống xuống lấy thế bật dậy mà chạy, trước mặt cậu sau một trận khói trắng mịt mù liền xuất hiện một cái lỗ mấy chục cm. Thú bóng tối xâm nhập xuống buộc một bộ phận người phải thay đổi phương hướng, ống dẫn thông lên mặt đất so với trước đó ngược lại thông thuận hơn. Tô Hòa một đường cực kỳ nguy hiểm tránh thoát mấy con quái vật màu xanh, lại qua một khúc cua lối ra đã xuất hiện phía trước, nhưng đám người lại liều mạng mà lui về phía sau. Ở cửa ra, một con quái vật màu xanh lam thật lớn đang muốn chui vào trong.
"Tô Hòa!"
Cơ giáp của Lục Ly đuổi tới, cảm giác được sự tồn tại của Tô Hòa ở đâu đó quanh đây. Phế tích trêи mặt đất có rất ít nhân loại, bạch tuộc xanh ở không trung tuần tra tới lui. Lục Ly thả ra cảm quan, một kiếm hung hăng bổ về phía thú bóng tối đang ngăn cản lối ra.
Bên dưới ống dẫn, Tô Hòa cắn răng, ném ra mười mấy hạt giống. Ánh sáng màu trắng bao trùm, mười mấy dây leo thô to như cánh tay quấn lại, Tô Hòa bị khóa lại bên trong đó, xông thẳng về phía chân trời. Thú bóng tối màu xanh ngã xuống, dây leo màu lục vươn thẳng về trước, Tô Hòa nắm lấy dây leo nhìn xuống dưới, trêи mặt đất lúc nhúc rậm rạp bạch tuộc xanh đang phát ra ánh sáng.
"Tô Hòa!"
Cơ giáp màu đen bay lên, thanh âm của Lục Ly tựa như phát ra từ bầu trời. Gốc dây leo bắt đầu khô héo, Lục Ly hô to: "Nhảy!"
Tô Hòa thả người, săn chuẩn màu đen bay ra giữa không trung bắt được Tô Hòa. Lục Ly giơ bàn tay, săn chuẩn bắt lấy Tô Hòa rơi xuống. Khoang cơ giáp mở ra, Tô Hòa bám theo cánh tay cơ giáp mà nhảy vô, rớt vào trong lòng Lục Ly.
__
"Chúng ta sẽ có cứu viện chứ?" Không chỉ cậu không tìm thấy Hàn Thụy, mà Lục Ly cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Hàn Thụy, nhưng Tô Hòa vẫn hy vọng Hàn Thụy có thể ở một nơi cậu không biết mà chống đỡ đến khi cứu viện tới.
Pháo năng lượng cao trong tay Lục Ly lóe lên ánh sáng chói mắt, đầu của một con thú bóng tối gần đó nổ tung, cơ giáp màu đen linh hoạt di chuyển trái phải, như một bước nhảy kỳ diệu nào đó. Hắn cúi đầu nhìn Tô Hòa thật sâu, ăn ngay nói thật, "Tôi cũng không chắc."
Tác giả :
Lý Tùng Nho