Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

Chương 33 Khắc Khẩu

Chương 33 khắc khẩu

Tần Duệ mệt mỏi nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên đầu.

Tần Duệ cảm thấy tức giận trong lòng, lại không biết tìm ai tới phát tiết.

Tần Duệ nhìn máy truyền tin trên tay, tâm tình rối rắm phức tạp, Lục Vân Sơ hiện tại có lựa chọn tốt hơn, đối với mình sợ rằng chỉ còn lại chán ghét.

Tần Duệ nhìn cái tên trên danh bạ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong mắt chỉ cảm thấy ê ẩm.

Số liên lạc của Lục Vân Sơ đã thay đổi từ lâu, Tần Duệ cũng đã có được số liên lạc mới, nhưng không có dũng khí gọi.

Tần Duệ do dự thật lâu rồi mới bấm số liên lạc của Lục Vân Sơ.

“Xin chào, tôi là Lục Vân Sơ, tôi hiện tại đang bận, vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp......"

Tần Duệ không biết nên thất vọng hay nhẹ nhõm khi nghe thấy âm thanh máy móc từ máy liên lạc.


Tần Duệ chần chờ thật lâu mới nói với máy truyền tin, “Anh xin lỗi."

Lục Vân Sơ nghe giọng nói truyền tới từ máy liên lạc thì nhíu mày.

Lục Vân Sơ cười khổ, lắc đầu, tiếp tục tập trung vào chế tạo cơ giáp. Thời gian lâu như vậy, Tần Duệ đến bây giờ mới nói xin lỗi , phản xạ hình cung của tên này quá dài.

Lục Vân Sơ hoàn thành công việc trên tay, phát hiện Tần Thiến đã gọi cho cậu nhiều lần.

“Vân Sơ ca ca." Lục Vân Sơ gọi lại cho

Tần Thiến, khuôn mặt Tần Thiến lập tức nhảy ra.

“Có chuyện gì!" Lục Vân Sơ nhìn Tần Thiến nói.

Tần Thiến trừng mắt, nói: “Vân Sơ ca ca, Tần Phàm vừa tới đây."

Lục Vân Sơ nhướng mày, nói: “Ồ."

“Vân Sơ ca ca, lúc trước là anh họ Tần Phàm trộm đồ của anh, sao anh không nói a!" Tần Thiến khó hiểu mà nhìn Lục Vân Sơ nói.

Lục Vân Sơ cười, cậu có nói nhưng không có ai tin mà thôi.


Lúc trước Tần Duệ đem chuyện này ép xuống, nói với bên ngoài chỉ là hiểu lầm.

Lúc ấy, Tần Duệ nghĩ làm vậy là tốt cho cậu, cho dù cậu có “Ăn cắp", Tần Duệ vẫn sẽ lựa chọn một sự nhịn chín sự lành.

Tần Duệ đại khái là không tin cậu, lúc Tần Duệ làm chuyện này không biết là anh ta quan tâm cậu, hay do cậu chỉ là thế thân nên phẩm hạnh như thế nào cũng không để ý.

Đồ của cậu bị trộm, lại còn phải thiếu Tần Duệ một ân tình, giờ nghĩ lại cậu cũng đủ xui xẻo.

“Nói ra cũng phải có người tin mới được!" Lục Vân Sơ nói. Ai kêu cậu “Sinh ra thấp kém"? “Sinh ra thấp kém" liền thấp cổ bé họng a!

Kỳ thật, loại chuyện này nhìn mãi cũng quen.

Khi cậu còn học ở Học Viện Hoàng Gia, học viên khoa bình dân có tài hoa lại không có tiền, nhiều người vì không có tài chính đành phải bán rẻ thành quả để lấy tiền tiếp tục nghiên cứu, trong đám nhân vật thiên tài tiếng tăm lẫy lừng có không ít người là hữu danh vô thực.


“Khả Dao tỷ tỷ cũng thật quá đáng, không rõ sự tình mà đã làm loạn lên." Tần Thiến bất mãn nói.

Lục Vân Sơ cười khổ, với tính tình Tần Khả Dao cho dù biết Tần Phàm trộm bản thiết kế của cậu thì cũng không khác gì, trong mắt cô ta cậu chính một kẻ không quan trọng, đáng ghê tởm, mà Tần Phàm là người Tần gia, trên người Tần Phàm không thể lưu lại vết nhơ.

Lục Vân Sơ cau mày, sự tình lúc đó chứng cứ đối với cậu bất lợi, nếu công khai cũng không có chỗ tốt.

Càng quan trọng hơn là bản thiết kế mà Tần Phàm rất xem trọng đó, chỉ là bản thảo cậu vứt đi.

Lục Vân Sơ cảm thấy vì một bản thảo vứt đi mà làm lớn chuyện thì thật không đáng.

Nếu Tần Duệ lựa chọn đem sự tình đè ép xuống, thì cứ vậy đi.

“Khả Dao tỷ tỷ của em chính là cái đồ đê tiện, em còn trông cậy cô ta có thể làm gì?" Lục Vân Sơ nghiêng đầu nói.
Tần Thiến sửng sốt một chút, hi hi ha ha vui vẻ cười.

Ở trong mắt người nhà, nàng tùy tiện, không đoan trang thục nhã, không có gia giáo, chỉ có Vân Sơ ca ca tuệ nhãn như đuốc, lập tức nhìn ra chân tướng a!

Lục Vân Sơ nhìn Tần Thiến, nói: “Ván trượt mà em muốn, hẳn là sắp tới rồi."

“Di, nhanh như vậy?" Tần Thiến sửng sốt nói.

Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Đúng vậy! Đi cửa sau, cho nên tới tương đối mau."

“Ai nha, Vân Sơ ca ca anh thật ghê gớm, khó trách anh không cần Tần Duệ ca ca, chênh lệch quá lớn, nếu em là anh, em cũng không cần Tần Duệ ca ca." Tần Thiến lắc đầu nói.

Lục Vân Sơ: “……"

…………

Sau khi Tần Phàm rời đi, không khí trong biệt thự Tần gia lập tức trở nên căng thẳng.

Tần Duệ tránh ở trong phòng không lộ mặt, Tần Khả Dao ở dưới lầu giận dỗi, Tần Thiến sợ chọc giận Tần Khả Dao dù đã đói bụng cũng không dám xuống lầu ăn cơm, đành phải ở trong phòng gặm bánh quy.
Một số liên lạc lạ gọi đến, “Tần Thiến tiểu thư, chuyển phát nhanh của ngài đã tới."

Tần Thiến hai mắt lập tức sáng rực, so với ván trượt, Tần Khả Dao thì tính là cái gì!

Tần Khả Dao nhìn Tần Thiến hưng phấn xuống lầu, trong lòng tức khắc buồn bực, không khí trong nhà thành ra như vậy, Tần Thiến vẫn còn vui vẻ được.

“Tiểu Thiến, ngươi làm gì mà lỗ mãng như vậy?" Tần Khả Dao nói với Tần Thiến.

Tần Thiến cười cười, nói: “Đồ của em tới rồi."

“Lại mua loạn cái gì?" Tần Khả Dao bất mãn nói.

“Không có gì." Tần Thiến có lệ nói.

Tần Thiến vui vẻ ký nhận chuyển phát nhanh.

Tần Khả Dao đi theo, tò mò hỏi: “Mua thứ gì mà vui vẻ như vậy?"

Tần Thiến ôm hộp hàng, ánh mắt có chút trốn tránh nói: “Không có gì, chỉ là món đồ chơi bình thường."

Tần Khả Dao híp mắt, nói: “Tiểu Thiến, có phải ngươi mua thứ gì đáng xấu hổ không."
Tần Thiến bất mãn mà trừng mắt Tần Khả Dao, nói: “Khả Dao tỷ tỷ, sao chị có thể nghĩ em như vậy!"

“Không phải thứ đồ đáng xấu hổ thì ngươi trốn tránh cái gì." Nếu là ngày thường, Tần Khả Dao sẽ không nhạy bén như vậy, chỉ là hôm nay nàng đang nghẹn một bụng hỏa, cần cấp bách trút giận, Tần Thiến vừa vặn đụng vào họng súng, Tần Thiến có quan hệ tốt với Lục Vân Sơ, điều này làm Tần Khả Dao rất bất mãn.

Tần Thiến đen mặt, nói: “Khả Dao tỷ tỷ, em cũng cần có riêng tư, chị đừng quản nhiều như vậy, được không!"

Tần Khả Dao phản bác: “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, cũng dám nói cần riêng tư làm gì."

Tần Duệ nằm ở trên giường, nghe dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào.

“Từ đâu ngươi có cái này? Ván trượt lưu quang của tập đoàn Phương thị còn chưa đưa ra thị trường, chỉ những người có giao tình với Phương thị mới có được." Tần Khả Dao chất vấn.
Tần Thiến không cam lòng yếu thế nói: “Nhân duyên của em tốt, có người cho em."

“Nhân duyên tốt, sao ta không biết nhân duyên của ngươi tốt như vậy?" Tần Khả Dao tràn đầy châm chọc nói.

“Khả Dao tỷ tỷ, nhân duyên của chị kém như vậy, đương nhiên không biết nhân duyên của em tốt thế nào." Tần Thiến không cam lòng yếu thế nói.

“Có phải ngươi nhận đồ của Vân Sơ, Tần Thiến, ngươi đây là ăn cây táo, rào cây sung." Tần Khả Dao tức giận trừng mắt Tần Thiến nói.

“Khả Dao tỷ tỷ, chị đang nói cái gì vậy? Em chỉ qua lại với Vân Sơ ca ca một chút, chính là ăn cây táo, rào cây sung, vậy Tần Duệ ca ca từng làm người yêu với Vân Sơ ca ca thì gọi là gì a!" Tần Thiến không cam lòng yếu thế nói.

“Bọn họ đã chia tay." Tần Khả Dao đen mặt nói.

Tần Thiến gật đầu, nói: “Đúng! Bọn họ đã chia tay, Khả Dao tỷ tỷ, chị góp công không nhỏ đâu."
“Ngươi dám nói chuyện như vậy, có còn giáo dưỡng hay không!" Tần Khả Dao nhìn chằm chằm Tần Thiến nói.

Tần Thiến tính tình như pháo trúc, bị Tần Khả Dao kích động tới mức nói không lựa lời,: “Khả Dao tỷ tỷ, chị nói thế nào a! Chị có giáo dưỡng như vậy còn không biết phân rõ trắng đen thực hư, khắp nơi oan uổng người khác, muốn nói đến giáo dưỡng chị mới là người không có!"

Tần Khả Dao sửng sốt một chút, trợn to hai mắt, không dám tin mà nhìn Tần Thiến, “Tiểu Thiến, ngươi nói bậy cái gì đấy, ngươi bị Lục Vân Sơ làm cho lú lẫn rồi."

“Chẳng lẽ em nói không phải sự thật sao?" Tần Thiến nói.

Tần Khả Dao nhìn Tần Thiến, nói: “Ta thấy ngươi trúng độc không nhẹ, ta sẽ tìm thúc thúc hảo hảo giáo huấn lại ngươi."

Nghe lời Tần Khả Dao nói, Tần Thiến tức khắc nổi giận, “Đồ đê tiện chỉ biết ngậm máu phun người, suốt ngày chỉ biết tìm phụ thân ta mách lẽo."
……

“Các ngươi ở đây nháo cái gì?" Tần Duệ nhìn Tần Khả Dao cùng Tần Thiến đánh nhau, đen mặt nói.

Nhìn thấy Tần Duệ, Tần Khả Dao cùng Tần Thiến lập tức tách ra...

“Khả Dao tỷ tỷ bôi nhọ em ăn cây táo, rào cây sung." Tần Thiến nói.

“Ngươi thu đồ của Lục Vân Sơ, còn không phải ăn cây táo, rào cây sung." Tần Khả Dao nói.

“Vân Sơ ca ca có làm chuyện gì thiên nộ nhân oán với Tần gia sao? Dựa vào cái gì mà nói em nhận đồ của Lục Vân Sơ  chính là ăn cây táo, rào cây sung." Tần Thiến nói.

“Ngươi cưỡng từ đoạt lí."

“Chị đừng có chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, chị chưa từng nhận lễ vật của Vân Sơ ca ca sao? Chị nhận còn vui vẻ không ít đi."

“Đủ rồi, hai người đừng cãi nữa." Tần Duệ nói.

Tần Khả Dao cắn môi, nói: “Ca ca, Tiểu Thiến mắng em là đồ đê tiện, anh không nghe thấy sao, nó cư nhiên dám mắng em là đồ đê tiện."
Tần Thiến quay mặt đi, nói: “Là chị muốn cướp ván trượt của tôi trước! Đồ của tôi chị dựa vào cái gì mà muốn đoạt!"

“Ca ca, anh nhìn nó đi!" Tần Khả Dao bất mãn.

“Khả Dao, em đã lớn như vậy, không thể nhường Tiểu Thiến một chút sao?" Tần Duệ nói.

Tần Khả Dao tràn đầy ủy khuất hung hăng trừng mắt nhìn Tần Duệ, che tay áo, xoay người rời đi.

Tần Thiến nhìn bóng lưng “Vạn niệm câu hôi" của Tần Khả Dao, trong lòng chỉ còn cảm thấy chán nản.

Tần Khả Dao thì có ủy khuất gì, Tần Thiến chỉ muốn nói nàng đã lớn không cần Tần Khả Dao lúc nào cũng nhìn trộm riêng tư của nàng, Tần Khả Dao không những không nghe còn nói bị ủy khuất, nàng mới ủy khuất nhất.

*

vạn niệm câu hôi: không còn hy vọng gì.

..........

Tác giả : Diệp Ức Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại