Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi
Quyển 5 Chương 14: Tình yêu không biên giới (14)
Đến Du Châu đã là đầu tháng hai.
Thời tiết ấm áp, mùa xuân đã về, chồi non cũng từ khe đá chồi ra. Bên ngoài, gió thổi tới cũng không còn lạnh buốt.
Ta dựa vào lòng hắn, lo lắng hỏi: "Chàng mang theo ít người như vậy, có nguy hiểm không?"
Hắn khẽ cười: "Có gì nguy hiểm? Hắn ta tới, cũng không mang theo nhiều người. Nàng cho rằng hắn ta dẫn ai theo? Thanh Tuyệt? Hay là ám vệ của trẫm?"
Ta ngẩn ra, đúng vậy, kẻ đó sẽ không để Thái Hoàng Thái Hậu biết việc này, nếu muốn âm thầm giải quyết Nguyên Thừa Hạo, những người đó hắn đều không thể dẫn theo. Hắn rời kinh, càng đơn giản càng tốt. Bọn họ đều muốn giải quyết việc này bằng cách im lặng nhất.
"Nhưng, tên đó có người ở Du Châu." Nguyên Thừa Hạo chắc chắn sẽ không quên chuyện hắn bị ám sát ở Du Châu.
"Yên tâm đi, trẫm có chuẩn bị."
Hắn đã nói thế, ta cũng không còn gì để nhiều lời. Đột nhiên nhớ tới một việc, ta hơi chần chờ, cuối cùng vẫn hỏi: "Đêm đó, ai đã cứu chàng?" Nguyên Phi cẩm bảo phát hiện hắn ở nơi trước đó đã phái người tìm kiếm, sau đó sao hắn có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ ấy?
Hắn nhíu mày nhìn ta, khó hiểu hỏi: "Sao lại hỏi như vậy? Cứu trẫm đương nhiên là Phi Cẩm."
Nguyên Phi Cẩm...
Xem ra hắn cũng không biết. Ta miễn cưỡng cười, không hỏi nữa.
Xe ngựa vào thành Du Châu, không khí ăn Tết đã qua, đường phố đã khôi phục dáng vẻ của ngày thường. Xe ngựa của chúng ta tới Cung phủ, không đi từ cửa chính, mà vào từ cổng sau.
Thấy ta, quản gia kinh ngạc: "Nương nương..."
Ta cười: "Vẫn là gọi Nhị tiểu thư đi."
Gã gật đầu: "Vâng vâng, Nhị tiểu thư, lão gia và phu nhân hình như có chuyện gì đó, bọn họ đều đi rồi, trong phủ chỉ còn lại lão nô canh giữ."
"Không sao, ta tới không phải để tìm bọn họ. Ngươi cũng không cần quản chúng ta, chúng ta chỉ có mấy người thôi."
"Vâng." Quản gia cao hứng, "Vậy để lão nô đi làm chút đồ ăn cho mọi người, lão gia và phu nhân đều ở đây, một mình lão nô cũng không có gì làm." Thấy Nguyên Thừa Hạo, gã thức thời gọi một tiếng "Công tử", không hỏi gì khác.
Về phòng, hắn kéo ta ngồi xuống mép giường, cười hỏi: "Phòng của nàng?"
Ta gật đầu.
"Trẫm chưa từng tới. Phòng của nàng thật sự rất đẹp."
Ta đánh hắn một cái: "Đẹp bằng tẩm cung của chàng sao?"
Hắn ôm ta vào lòng, đẩy ngã ta xuống giường, cười cười: "Nàng muốn nói gì?"
Ta kinh hãi, vội đẩy hắn ra: "Ban ngày ban mặt, chàng làm gì vậy?"
Dùng sức ngậm lấy môi ta, hắn nghiến răng: "Đi đường lâu như vậy, mệt rồi, không quản ban ngày hay trời tối."
"Hạo..."
"Ừ, ta muốn nàng."
Dứt lời, hai tay bắt đầu không an phận...
Cả Cung phủ đều vô cùng an tĩnh, không có ai tới quấy rầy.
OoOoO
Thời điểm chúng ta ra ngoài trời đã tối, quản gia làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi chúng ta. Nguyên Thừa Hạo bảo mọi người cùng ngồi xuống, cũng mời quản gia cùng dùng bữa.
Tùy thái y nói: "Đã lâu rồi không ăn món ăn của Du Châu."
Đúng vậy, ta cũng lâu rồi không ăn.
Ở Cung phủ ba ngày, tất cả đều khỏe mạnh.
Hôm nay tỉnh lại, bên gối không thấy Nguyên Thừa Hạo, ta hoảng sợ, cuống quít đứng lên, đẩy cửa ra ngoài, liền thấy hắn bưng ly trà đứng trong sân. Mặt trời đã lên cao, còn mang theo gió xuân ấm áp nhè nhẹ.
"Sao dậy sớm như vậy?" Ta nhỏ giọng gọi hắn.
Hắn quay đầu nhìn ta: "Ngủ không được, nên mới ra đây. Tỉnh rồi sao?"
Ta gật đầu.
Hắn xoay người gác ly trà trong tay xuống, kéo ta qua: "Ra ngoài cùng trẫm một chút."
Tùy thái y đuổi theo đến cửa, hắn lại nói: "Không cần theo, không phải chuyện lớn gì."
Ta vốn định khuyên răng, nghe hắn nói thế, chỉ đành im lặng.
Ra khỏi Cung phủ, xuyên qua con hẻm nhỏ, đi thẳng vào đường lớn của Du Châu. Chậm rãi đi về phía trước, từ xa trông thấy một tiệm bán mặt nạ, lòng ta thoáng động. Còn nhớ trừ tịch năm đó, ta và hắn ở đầu đường kinh thành cũng mua một đôi mặt nạ.
Hắn cũng nhìn thấy, lập tức kéo ta qua.
"Lão bản, có mặt nạ Long Thái Tử và Tiểu Long Nữ không?" Hắn vừa tới liền hỏi.
Ta ngượng ngùng, vội vàng kéo hắn: "Đã bao nhiêu tuổi rồi còn mua thứ này?"
Lão bản nhiệt tình tiếp đón chúng ta: "Có có, ngài chờ một lát."
"Hạo." Ta nhỏ giọng gọi hắn.
Hắn khẽ cười: "Yên tâm, hôm nay trẫm có mang theo tiền."
Ngây ra, ta nào nghĩ tới vấn đề này?
Lão bản đưa hai cái mặt nạ mới tinh cho hắn, hắn trả tiền, sau đó đưa mặt nạ Tiểu Long Nữ cho ta: "Cầm đi, lần này trẫm không làm hư nó." Thì ra hắn vẫn còn nhớ, lần đó, hắn đã dẫm hư mặt nạ của minh.
Thở dài một tiếng, ta chỉ đành nhận lấy.
"Sao thế? Không thích hả?" Hắn nhíu mày hỏi.
Ta lắc đầu, sao có thể không thích? Chỉ là cảm khái mà thôi.
Hai người chúng ta sóng vai đi dạo, đột nhiên trông thấy cỗ kiệu của Hứa đại nhân đi tới. Hộ vệ đi trước giương nanh múa vuốt kêu: "Tránh ra tránh ra! Hứa đại nhân của chúng ta tới, còn không mau tránh đường!"
Ta nhíu mày, Hứa đại nhân này đúng là ngày càng dương dương tự đắc.
Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hắn không nói gì, chỉ kéo ta tránh sang một bên. Cỗ kiệu chậm rãi đi qua chúng ta, hắn chỉ nhìn theo, vẫn im lặng không nói câu nào.
Nếu để Hứa đại nhân kia biết Hoàng Thượng đang ở Du Châu, ông ta chắc chắn sợ tới mức từ trong kiệu bò ra đây.
Nghĩ tới, ta không khỏi muốn cười.
Lại đi thêm một đoạn, ta bỗng nhiên dừng bước, bởi vì nếu còn tiếp tục đi, chúng ta sẽ tới yển hồ.
"Tới đó làm gì?" Ta từng nói ta sẽ nhảy Lăng Ba cho hắn xem, chẳng lẽ hắn muốn...
Hắn chỉ kéo ta đi về phía trước, ta lúc này chỉ đành từ bỏ.
Yển hồ vẫn vô cùng an tĩnh, một người cũng không có. Hắn kéo ta vào đình, đẩy ta ngồi xuống, tự mình đeo mặt nạ lên, nháy mắt: "Nàng nói xem cái mặt nạ này của trẫm có đẹp hơn cái trước đó không?"
Đột nhiên hỏi một câu như vậy khiến ta sững sờ.
Đêm đó ánh sáng không tốt, ta nào nhìn kỹ? Hắn duỗi tay giúp ta đeo lên, cười nói: "Ngây ra làm gì? Đeo lên xem, trẫm đúng là chưa từng nhận lầm người, long nữ... A." Hắn có lẽ nhớ tới lời đồn người nhảy Lăng Ba là long nữ do mình truyền ra.
Ta trừng mắt nhìn hắn: "Cũng mệt chàng bịa chuyện ra được."
Hắn cười rộ: "Chuyện đã qua bao lâu rồi, nàng còn ghi thù sao?"
Nhất thời nghẹn họng, sao lại biến thành ta ghi thù?
Ta nghiến răng: "Chàng không chịu hỏi rõ ràng, không phân biệt trắng đen đã nhận định tỷ tỷ thiếp hại chàng, may là chưa xảy ra chuyện lớn gì, nếu không..."
"Nếu không thì thế nào? Hận chết trẫm?" Hắn thò đầu ra, híp mắt cười.
Cắn môi, ta sao có thể hận chết hắn?
Hắn cười ra tiếng, ôm ta vào lòng, ánh mắt hướng về yển hồ: "Năm năm trước chính là ở nơi này." Hắn thấp giọng.
Hai tay nắm chặt tay hắn.
Hắn thì thầm: "Không sao, không cần lo lắng."
Sao có thể không sao? Những chuyện đã xảy ra đó, không thể không có việc gì.
Đứng bên yển hồ một lúc, hắn không hề bảo ta nhảy Lăng Ba. Gió dần nổi lên, ta ngước mắt: "Về thôi."
Hắn lại nói: "Trẫm còn muốn tới một nơi."
Không hỏi hắn định đi đâu, hắn nói muốn đi, ta sẽ đi cùng hắn.
Kỳ thật ta sớm đã đoán ra được, là mộ phần của Tân Vương.
Đây không phải lần đầu tiên ta tới nơi này. Hắn kéo ta tiến lên, quỳ trước mộ.
"Tổ mẫu, phụ vương, mẫu thân, Đàm Nhi tới thăm các người." Hắn cúi người dập đầu.
Ta cắn môi, đột nhiên nhớ tới người đó từng hỏi "Phụ vương, ngài nhìn thấy không". Nếu như Tân Vương thật sự ở trên trời có linh, xin ngài hãy mở to mắt nhìn xem. Nếu ngài thật sự ở trên trời có linh, xin ngài hãy phù hộ Nguyên Thừa Hạo.
Hai chiếc mặt nạ chúng ta đặt cạnh nhau, hắn ngơ ngác mà quỳ, thật lâu sau cũng không nói chuyện. Ta hít sâu một hơi, nhỏ giọng: "Chàng không chịu nói chúng ta sẽ tới nơi này, bằng không có thể ở nhà chuẩn bị ít đồ tế bái mang tới đây."
Hắn lúc này mới hoàn hồn nhìn ta, cười nói: "Không quan trọng, ta tới, tổ mẫu sẽ nhìn thấy."
Ta gật đầu: "Bọn họ sẽ rất vui." Hắn vô cùng hiếu thuận, bọn họ đều sẽ trông thấy.
Quỳ thêm một lúc, ta mới dìu hắn đứng dậy: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta về thôi."
Hắn gật đầu đứng dậy. Thời điểm xoay người, hắn đột nhiên nói: "Thiếu chút quên cái này." Dứt lời liền nhặt hai cái mặt nạ bên cạnh.
Ta ngẩn ra, hắn không nhắc, ta đúng là thật sự quên mất.
Đi được vài bước, hắn bỗng dưng dừng lại. Không nghĩ hắn sẽ đột ngột như thế, ta không kịp đề phòng, đầu đụng vào lưng hắn. Giật mình nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt nhìn phía trước đã trở nên sắc bén.
Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, ta nhìn theo ánh mắt hắn.
Cách ba trượng, dưới gốc cây thủy sam (1), một gương mặt giống Nguyên Thừa Hạo như đúc đang nhìn chúng ta chằm chằm.
(1) Thủy sam: là loại cây lấy gỗ lớn mọc nhiều ở vùng Hồ Bắc, Tứ Xuyên thuộc Trung Quốc.
Trái tim thắt chặt, ta theo bản năng nắm chặt tay hắn. Hắn nắm ngược lại, nghiêng mặt mỉm cười với ta, ý bảo ta đừng căng thẳng. Nhưng ta, có thể không căng thẳng sao?
Chúng ta cứ tới như vậy, ai cũng không mang theo, chỉ có vài thị vệ, hiện tại bọn họ đều ở Cung phủ.
Bên cạnh tên đó ta cũng không nhìn thấy ai, nhưng ta biết, tên đó không phải tới một mình, tuyệt đối không thể.
Ba người cứ nhìn nhau như thế. Ánh mắt của tên đó chậm rãi dời khỏi chúng ta nhìn về phía ba tòa mộ bia ở sau lưng. Thật lâu sau, tên đó mới nâng bước đi tới, chúng ta nghiêng người, để tên đó đi qua. Tên đó giơ tay chỉ vào bia mộ của Tân Vương: "Đợi ngươi đã lâu, biết ngươi đã đến Du Châu, tất nhiên sẽ tới nơi này."
Nguyên Thừa Hạo cười cười: "Vậy ngươi nên kêu nhiều người canh giữ, lần này tuyệt đối không thể để trẫm sống sót rời đi."
Thời tiết ấm áp, mùa xuân đã về, chồi non cũng từ khe đá chồi ra. Bên ngoài, gió thổi tới cũng không còn lạnh buốt.
Ta dựa vào lòng hắn, lo lắng hỏi: "Chàng mang theo ít người như vậy, có nguy hiểm không?"
Hắn khẽ cười: "Có gì nguy hiểm? Hắn ta tới, cũng không mang theo nhiều người. Nàng cho rằng hắn ta dẫn ai theo? Thanh Tuyệt? Hay là ám vệ của trẫm?"
Ta ngẩn ra, đúng vậy, kẻ đó sẽ không để Thái Hoàng Thái Hậu biết việc này, nếu muốn âm thầm giải quyết Nguyên Thừa Hạo, những người đó hắn đều không thể dẫn theo. Hắn rời kinh, càng đơn giản càng tốt. Bọn họ đều muốn giải quyết việc này bằng cách im lặng nhất.
"Nhưng, tên đó có người ở Du Châu." Nguyên Thừa Hạo chắc chắn sẽ không quên chuyện hắn bị ám sát ở Du Châu.
"Yên tâm đi, trẫm có chuẩn bị."
Hắn đã nói thế, ta cũng không còn gì để nhiều lời. Đột nhiên nhớ tới một việc, ta hơi chần chờ, cuối cùng vẫn hỏi: "Đêm đó, ai đã cứu chàng?" Nguyên Phi cẩm bảo phát hiện hắn ở nơi trước đó đã phái người tìm kiếm, sau đó sao hắn có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ ấy?
Hắn nhíu mày nhìn ta, khó hiểu hỏi: "Sao lại hỏi như vậy? Cứu trẫm đương nhiên là Phi Cẩm."
Nguyên Phi Cẩm...
Xem ra hắn cũng không biết. Ta miễn cưỡng cười, không hỏi nữa.
Xe ngựa vào thành Du Châu, không khí ăn Tết đã qua, đường phố đã khôi phục dáng vẻ của ngày thường. Xe ngựa của chúng ta tới Cung phủ, không đi từ cửa chính, mà vào từ cổng sau.
Thấy ta, quản gia kinh ngạc: "Nương nương..."
Ta cười: "Vẫn là gọi Nhị tiểu thư đi."
Gã gật đầu: "Vâng vâng, Nhị tiểu thư, lão gia và phu nhân hình như có chuyện gì đó, bọn họ đều đi rồi, trong phủ chỉ còn lại lão nô canh giữ."
"Không sao, ta tới không phải để tìm bọn họ. Ngươi cũng không cần quản chúng ta, chúng ta chỉ có mấy người thôi."
"Vâng." Quản gia cao hứng, "Vậy để lão nô đi làm chút đồ ăn cho mọi người, lão gia và phu nhân đều ở đây, một mình lão nô cũng không có gì làm." Thấy Nguyên Thừa Hạo, gã thức thời gọi một tiếng "Công tử", không hỏi gì khác.
Về phòng, hắn kéo ta ngồi xuống mép giường, cười hỏi: "Phòng của nàng?"
Ta gật đầu.
"Trẫm chưa từng tới. Phòng của nàng thật sự rất đẹp."
Ta đánh hắn một cái: "Đẹp bằng tẩm cung của chàng sao?"
Hắn ôm ta vào lòng, đẩy ngã ta xuống giường, cười cười: "Nàng muốn nói gì?"
Ta kinh hãi, vội đẩy hắn ra: "Ban ngày ban mặt, chàng làm gì vậy?"
Dùng sức ngậm lấy môi ta, hắn nghiến răng: "Đi đường lâu như vậy, mệt rồi, không quản ban ngày hay trời tối."
"Hạo..."
"Ừ, ta muốn nàng."
Dứt lời, hai tay bắt đầu không an phận...
Cả Cung phủ đều vô cùng an tĩnh, không có ai tới quấy rầy.
OoOoO
Thời điểm chúng ta ra ngoài trời đã tối, quản gia làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi chúng ta. Nguyên Thừa Hạo bảo mọi người cùng ngồi xuống, cũng mời quản gia cùng dùng bữa.
Tùy thái y nói: "Đã lâu rồi không ăn món ăn của Du Châu."
Đúng vậy, ta cũng lâu rồi không ăn.
Ở Cung phủ ba ngày, tất cả đều khỏe mạnh.
Hôm nay tỉnh lại, bên gối không thấy Nguyên Thừa Hạo, ta hoảng sợ, cuống quít đứng lên, đẩy cửa ra ngoài, liền thấy hắn bưng ly trà đứng trong sân. Mặt trời đã lên cao, còn mang theo gió xuân ấm áp nhè nhẹ.
"Sao dậy sớm như vậy?" Ta nhỏ giọng gọi hắn.
Hắn quay đầu nhìn ta: "Ngủ không được, nên mới ra đây. Tỉnh rồi sao?"
Ta gật đầu.
Hắn xoay người gác ly trà trong tay xuống, kéo ta qua: "Ra ngoài cùng trẫm một chút."
Tùy thái y đuổi theo đến cửa, hắn lại nói: "Không cần theo, không phải chuyện lớn gì."
Ta vốn định khuyên răng, nghe hắn nói thế, chỉ đành im lặng.
Ra khỏi Cung phủ, xuyên qua con hẻm nhỏ, đi thẳng vào đường lớn của Du Châu. Chậm rãi đi về phía trước, từ xa trông thấy một tiệm bán mặt nạ, lòng ta thoáng động. Còn nhớ trừ tịch năm đó, ta và hắn ở đầu đường kinh thành cũng mua một đôi mặt nạ.
Hắn cũng nhìn thấy, lập tức kéo ta qua.
"Lão bản, có mặt nạ Long Thái Tử và Tiểu Long Nữ không?" Hắn vừa tới liền hỏi.
Ta ngượng ngùng, vội vàng kéo hắn: "Đã bao nhiêu tuổi rồi còn mua thứ này?"
Lão bản nhiệt tình tiếp đón chúng ta: "Có có, ngài chờ một lát."
"Hạo." Ta nhỏ giọng gọi hắn.
Hắn khẽ cười: "Yên tâm, hôm nay trẫm có mang theo tiền."
Ngây ra, ta nào nghĩ tới vấn đề này?
Lão bản đưa hai cái mặt nạ mới tinh cho hắn, hắn trả tiền, sau đó đưa mặt nạ Tiểu Long Nữ cho ta: "Cầm đi, lần này trẫm không làm hư nó." Thì ra hắn vẫn còn nhớ, lần đó, hắn đã dẫm hư mặt nạ của minh.
Thở dài một tiếng, ta chỉ đành nhận lấy.
"Sao thế? Không thích hả?" Hắn nhíu mày hỏi.
Ta lắc đầu, sao có thể không thích? Chỉ là cảm khái mà thôi.
Hai người chúng ta sóng vai đi dạo, đột nhiên trông thấy cỗ kiệu của Hứa đại nhân đi tới. Hộ vệ đi trước giương nanh múa vuốt kêu: "Tránh ra tránh ra! Hứa đại nhân của chúng ta tới, còn không mau tránh đường!"
Ta nhíu mày, Hứa đại nhân này đúng là ngày càng dương dương tự đắc.
Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hắn không nói gì, chỉ kéo ta tránh sang một bên. Cỗ kiệu chậm rãi đi qua chúng ta, hắn chỉ nhìn theo, vẫn im lặng không nói câu nào.
Nếu để Hứa đại nhân kia biết Hoàng Thượng đang ở Du Châu, ông ta chắc chắn sợ tới mức từ trong kiệu bò ra đây.
Nghĩ tới, ta không khỏi muốn cười.
Lại đi thêm một đoạn, ta bỗng nhiên dừng bước, bởi vì nếu còn tiếp tục đi, chúng ta sẽ tới yển hồ.
"Tới đó làm gì?" Ta từng nói ta sẽ nhảy Lăng Ba cho hắn xem, chẳng lẽ hắn muốn...
Hắn chỉ kéo ta đi về phía trước, ta lúc này chỉ đành từ bỏ.
Yển hồ vẫn vô cùng an tĩnh, một người cũng không có. Hắn kéo ta vào đình, đẩy ta ngồi xuống, tự mình đeo mặt nạ lên, nháy mắt: "Nàng nói xem cái mặt nạ này của trẫm có đẹp hơn cái trước đó không?"
Đột nhiên hỏi một câu như vậy khiến ta sững sờ.
Đêm đó ánh sáng không tốt, ta nào nhìn kỹ? Hắn duỗi tay giúp ta đeo lên, cười nói: "Ngây ra làm gì? Đeo lên xem, trẫm đúng là chưa từng nhận lầm người, long nữ... A." Hắn có lẽ nhớ tới lời đồn người nhảy Lăng Ba là long nữ do mình truyền ra.
Ta trừng mắt nhìn hắn: "Cũng mệt chàng bịa chuyện ra được."
Hắn cười rộ: "Chuyện đã qua bao lâu rồi, nàng còn ghi thù sao?"
Nhất thời nghẹn họng, sao lại biến thành ta ghi thù?
Ta nghiến răng: "Chàng không chịu hỏi rõ ràng, không phân biệt trắng đen đã nhận định tỷ tỷ thiếp hại chàng, may là chưa xảy ra chuyện lớn gì, nếu không..."
"Nếu không thì thế nào? Hận chết trẫm?" Hắn thò đầu ra, híp mắt cười.
Cắn môi, ta sao có thể hận chết hắn?
Hắn cười ra tiếng, ôm ta vào lòng, ánh mắt hướng về yển hồ: "Năm năm trước chính là ở nơi này." Hắn thấp giọng.
Hai tay nắm chặt tay hắn.
Hắn thì thầm: "Không sao, không cần lo lắng."
Sao có thể không sao? Những chuyện đã xảy ra đó, không thể không có việc gì.
Đứng bên yển hồ một lúc, hắn không hề bảo ta nhảy Lăng Ba. Gió dần nổi lên, ta ngước mắt: "Về thôi."
Hắn lại nói: "Trẫm còn muốn tới một nơi."
Không hỏi hắn định đi đâu, hắn nói muốn đi, ta sẽ đi cùng hắn.
Kỳ thật ta sớm đã đoán ra được, là mộ phần của Tân Vương.
Đây không phải lần đầu tiên ta tới nơi này. Hắn kéo ta tiến lên, quỳ trước mộ.
"Tổ mẫu, phụ vương, mẫu thân, Đàm Nhi tới thăm các người." Hắn cúi người dập đầu.
Ta cắn môi, đột nhiên nhớ tới người đó từng hỏi "Phụ vương, ngài nhìn thấy không". Nếu như Tân Vương thật sự ở trên trời có linh, xin ngài hãy mở to mắt nhìn xem. Nếu ngài thật sự ở trên trời có linh, xin ngài hãy phù hộ Nguyên Thừa Hạo.
Hai chiếc mặt nạ chúng ta đặt cạnh nhau, hắn ngơ ngác mà quỳ, thật lâu sau cũng không nói chuyện. Ta hít sâu một hơi, nhỏ giọng: "Chàng không chịu nói chúng ta sẽ tới nơi này, bằng không có thể ở nhà chuẩn bị ít đồ tế bái mang tới đây."
Hắn lúc này mới hoàn hồn nhìn ta, cười nói: "Không quan trọng, ta tới, tổ mẫu sẽ nhìn thấy."
Ta gật đầu: "Bọn họ sẽ rất vui." Hắn vô cùng hiếu thuận, bọn họ đều sẽ trông thấy.
Quỳ thêm một lúc, ta mới dìu hắn đứng dậy: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta về thôi."
Hắn gật đầu đứng dậy. Thời điểm xoay người, hắn đột nhiên nói: "Thiếu chút quên cái này." Dứt lời liền nhặt hai cái mặt nạ bên cạnh.
Ta ngẩn ra, hắn không nhắc, ta đúng là thật sự quên mất.
Đi được vài bước, hắn bỗng dưng dừng lại. Không nghĩ hắn sẽ đột ngột như thế, ta không kịp đề phòng, đầu đụng vào lưng hắn. Giật mình nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt nhìn phía trước đã trở nên sắc bén.
Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, ta nhìn theo ánh mắt hắn.
Cách ba trượng, dưới gốc cây thủy sam (1), một gương mặt giống Nguyên Thừa Hạo như đúc đang nhìn chúng ta chằm chằm.
(1) Thủy sam: là loại cây lấy gỗ lớn mọc nhiều ở vùng Hồ Bắc, Tứ Xuyên thuộc Trung Quốc.
Trái tim thắt chặt, ta theo bản năng nắm chặt tay hắn. Hắn nắm ngược lại, nghiêng mặt mỉm cười với ta, ý bảo ta đừng căng thẳng. Nhưng ta, có thể không căng thẳng sao?
Chúng ta cứ tới như vậy, ai cũng không mang theo, chỉ có vài thị vệ, hiện tại bọn họ đều ở Cung phủ.
Bên cạnh tên đó ta cũng không nhìn thấy ai, nhưng ta biết, tên đó không phải tới một mình, tuyệt đối không thể.
Ba người cứ nhìn nhau như thế. Ánh mắt của tên đó chậm rãi dời khỏi chúng ta nhìn về phía ba tòa mộ bia ở sau lưng. Thật lâu sau, tên đó mới nâng bước đi tới, chúng ta nghiêng người, để tên đó đi qua. Tên đó giơ tay chỉ vào bia mộ của Tân Vương: "Đợi ngươi đã lâu, biết ngươi đã đến Du Châu, tất nhiên sẽ tới nơi này."
Nguyên Thừa Hạo cười cười: "Vậy ngươi nên kêu nhiều người canh giữ, lần này tuyệt đối không thể để trẫm sống sót rời đi."
Tác giả :
Hoại Phi Vãn Vãn