Tình Phu Gây Lầm Lỗi

Chương 3

Linh hồn giao triền, hồn nhiên vong ngã ôm chặt đối phương, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong không khí tràn ngập mùi tình dục hoan ái.

Hắn ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, cấp tốc luật động, đầu lưỡi tùy ý khiêu khích mỗi một bộ phận mẫn cảm của nàng, thẳng đến thở gấp liên tục, hắn mới kích động ở trong nụ hoa ngọt ngào của nàng phóng thích chính mình…

Thân thể không chịu khống chế run rẩy, Đái Tương Luân mạnh mẽ mở ra hai mắt, mới phát hiện chính mình vừa rồi cư nhiên mộng xuân.

Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy rõ chỗ mình đang nằm như là một khách sạn, cả người hắn còn trần trụi.

Ôm đầu có chút đau đớn, hắn cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Hắn bị đồng sự chuốc rượu, sau, có một nữ nhân vì hắn uống thay, cuối cùng, nàng say rối tinh rối mù, còn ôm hắn cười, bộ dáng vừa khôi hài vừa đáng yêu, hắn không cầm giữ được, cúi xuống hôn một nữ nhân ngay cả tên cũng không biết.

Nhưng làm cho hắn tức là, nữ nhân kia cư nhiên phun toàn bộ vào hắn, làm cho hai người một thân chật vật, cho nên hắn đành phải thuê phòng tại khách sạn làm lễ khánh thành.

Sau đó… hắn bỗng dưng rên rỉ ra tiếng.

Bọn họ thật sự phát sinh quan hệ!

Đái Tương Luân tự nhận phong lưu không hạ lưu, yêu cầu đối với cuộc sống cực cao, không phải nam nhân tùy tiện, nhưng tối hôm qua…hắn thế nhưng giống như một tên tình dục cuồng bị mê hoặc, một lần lại một lần mất đi lý trí.

Hắn đang gặp tình huống quỷ gì trước mắt? nữ nhân vốn nên nằm bên cạnh hắn lại không thấy bóng dáng, hắn nhíu mày, bắt đầu hoài nghi tất cả từ đầu đến cuối chỉ là một hồi mộng xuân.

Nhưng trên giường có dấu vết hỗn độn, cùng với vết máu chói mắt kia lại làm cho hắn mất đi nghi ngờ.

Gặp quỷ! Nữ nhân kia họ gì, tên gì, nhà ở nơi nào, hắn xác thực hoàn toàn không biết, nói cách khác, một đêm qua đi, hắn cứ như vậy quên mất.

Hắn tức giận rửa mặt chải đầu xong, về nhà thay đổi bộ quần áo, mới chạy tới công ty, đi đến phòng nhân viên tìm hiểu tư liệu của nữ nhân kia, rốt cuộc biết được tư liệu của nàng.

Hoa Lộ Dư, cùng tuổi với hắn, cũng là hai năm trước cùng hắn bước vào đại môn của tập đoàn Quang Minh.

Chính là tính cách của nàng quá mức hướng nội, hàng ngày thường không giao tiếp, cho nên trừ bỏ đồng sự cùng ngành coi như quen thuộc, những người khác đều rất ít biết nàng.

Này cũng khó trách bọn họ cùng làm tại một công ty lâu như vậy, hắn còn không biết sự tồn tại của nàng.

Càng làm cho trong lòng hắn bất bình là, một nữ nhân không tên tuổi như vậy lại cùng hắn….sau khi xảy ra quan hệ còn chạy mất không nói một lời.

Mang theo tức giận cùng bất mãn, hắn một đường đến bộ tài vụ, vừa bước vào cửa, liền nghe được đối thoại bên trong.

-“Tiểu Dư, ngày hôm qua mọi người đều uống say, sau đó ai đưa ngươi về nhà?"

Phó Tiểu Mĩ tối hôm qua tuy rằng uống rượu, nhưng loáng thoáng vẫn cảm giác được ánh mắt của đại soái ca luôn nhìn chằm chằm vào Hoa Lộ Dư đã say ở một góc.

Nếu không phải bạn trai nàng tới đón nàng về nhà, nàng nhất định sẽ bỏ toàn bộ hành trình theo dõi đại soái ca đến lúc không thấy mới thôi.

-“Ách…ngày hôm qua ta…là chính mình gọi xe trở về."

Hoa Lộ Dư ngồi tại vị trí của mình sắc mặt thập phần khó coi, đối với đồng sự tò mò, ngay cả đầu cũng không dám nâng.

Nàng chết cũng sẽ không thừa nhận sáng sớm tỉnh dậy lại nhìn thấy mình cùng một nam nhân trong công ty trần truồng lõa lồ cùng nằm trên giường.

Hơn nữa dấu vết hai người “phấn khích", tối hôm qua quả thật hai người đã làm chuyện ái muội.

Loại ác mộng này nằm ngoài dự kiến của nàng, cho nên thừa dịp nam nhân kia còn không có tỉnh lại, nàng liền phi ra khỏi hiện trường, cũng tính sau khi trở về cuộc sống bình thường sẽ không cùng vật sáng kia cả đời không qua lại với nhau.

-“Nhưng là, ta lại nhìn thấy hình như Đái Tương Luân có đi tìm ngươi nha"

-“Làm sao có thể?" nàng vội vã ngẩng đầu, bén nhọn phủ nhận –“Ta cùng hắn không quen, ách…là một chút cũng không thân, hắn đi đường hắn, ta đi đường ta, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không có nửa điểm quan hệ"

Thái độ nành vội vàng phiết thanh, nghe vào trong tai Đái Tương Luân, giống như hắn ở trong sinh mệnh của nàng cũng giống như một lần tiểu tiện, đại tiện, làm cho nàng tránh né không kịp, nên càng phẫn nộ.

Phó Tiểu Mĩ còn muốn nói gì đó đột nhiên nhìn thấy Đái Tương Luân xuất hiện, lập tức hưng phấn hai mắt sáng lên.

-“Đái quản lí, sao hôm nay lại có rảnh đến bộ tài vụ? muốn tìm trưởng phòng chúng ta sao? Nhưng là hiện tại hắn bị tổng tài gọi đi họp nha."

Hắn không có trả lời, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, mày gắt gao nhíu lại cùng một chỗ, hai mắt tối đen cũng bắn ra quang mang âm lãnh, tiến sát từng bước.

Hoa Lộ Dư nghe được Phó Tiểu Mĩ kinh hô, toàn thân lập tức cứng lại, thẳng đến bóng ma chắn đi ánh sáng của nàng, bên tai cũng truyền đến một đạo âm thanh trầm thấp khêu gợi.

-“Hoa tiểu thư, ta có một số việc nghĩ muốn nói cùng mình cô, có thể hay không cùng ta ra ngoài một chút?"

Nàng kiên trì nhìn phía hắn, cố gắng bỏ qua ánh mắt tìm hiểu liên tiếp phóng về phía mình.

-“Ách…Đái quản lý, có chuyện gì có thể nói ở trong này cũng được." nam nhân này điên rồi? cư nhiên còn trước mặt nhiều đồng sự như vậy nói muốn cùng một mình nàng nói chuyện.

Ánh mắt nhíu lại, Đái Tương Luân lộ ra nụ cười hồ ly xấu xa –“Chúng ta ngay tại nơi này nói về chuyện đêm qua…"

Nói còn chưa xong, chỉ thấy Hoa Lộ Dư lập tức kinh người nhảy lên, một tay che miệng của hắn.

Động tác này, nhất thời làm cho nhóm đồng sự tò mò.

-“Ách… mặt của anh vừa có con muỗi." nàng tìm lý do sứt sẹo giải thích cho hành vi của mình.

Kéo tay nàng xuống, ánh mắt của hắn liền ác liệt chớp mắt tình –“Hoa tiểu thư, văn phòng điều kiện tốt như vậy, tuy rằng vừa mới bị cô bắt một con muỗi, nhưng tin tưởng ta, nhất định không có con thứ hai, đúng không?"

Nam nhân này rõ ràng đang cảnh cáo nàng! Hoa Lộ Dư bất đắc dĩ, đành phải đồng ý rời đi văn phòng.

Hai người đến thang lầu của công ty, vì sợ bị người phát hiện ra hành tung của mình, dọc đường đi theo Hoa Lộ Dư vẫn mãnh liệt cúi đầu, chỉ sợ người khác nhìn thấy nàng cùng vật sáng đi cùng một chỗ sẽ gây ra nhiều lời đồn.

Làm cho khi Đái Tương Luân quay đầu, nhìn đến nữ nhân tị hắn như rắn rết tả thiểm hữu trốn, hắn tức giận đến liếc nàng một cái.

-“Cô có tất yếu sợ tới mức này sao? Ta cũng sẽ không ăn cô"

Thật vất vả tránh đi ánh mắt của đám người, Hoa Lộ Dư rốt cuộc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn –“Anh…tìm tôi ra đây, đến tột cùng là có chuyện gì?"

Nàng mau chóng cần phải trở lại bộ tài vụ, miễn ột lát sau sẽ bị đám đồng sự vây quanh hỏi đông hỏi tây.

-“Ta tìm cô có chuyện gì, ta nghĩ trong lòng lẫn nhau đều biết rõ đi?" hắn hừ lạnh một tiếng, lại nói –“Cũng là cô đem hết tất cả mọi chuyện phát sinh đêm qua quên hết?"

Sắc mặt của nàng nhất thời trắng bệch, có chút khẩn trương nhìn hắn –“Uy, anh không cần nói hươu nói vượn, đêm qua chúng ta phát sinh chuyện gì? Tôi chỉ nhớ rõ ngày hôm qua bị mọi người chuốc rượu, sau đó uống rượu, mọi người chụp ảnh xong đều tự mình về nhà."

Đái Tương Luân bị nàng nói một phen vừa tức giận đến dở khóc dở cười, hắn tự nhận trong mắt nữ nhân chưa kết hôn hắn là đối tượng cực kì được hâm mộ, nhưng nàng lại cố tình cùng hắn phủ nhận không còn một mảnh, thật sự đả thương tự tôn nam tính của hắn.

Hảo, nếu nàng muốn cùng hắn giả bộ không quen, hắn càng muốn làm cho nàng nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

-“Vì sao mọi chuyện trong trí nhớ của ta cùng lời cô nói bất đồng? ta nhớ rõ ngày hôm qua cô bị đồng sự chuốc say, ngay cả đường về nhà cũng không nhớ, bất đắc dĩ, ta chỉ có thể đem cô vào phòng khách sạn."

Thấy nàng bởi vì lời nói tự thuật của mình mà sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi, Đái Tương Luân biết mình đạt tới mục đích.

-“Nếu cô không tin lời ta nói, ta có thể cung cấp chứng cớ, đúng rồi, khách sạn kia chính là…ngô"

Giây tiếp theo, ta nhỏ bé của nàng liền lập tức che lại cái miệng của hắn.

Hoa Lộ Dư nhìn xung quanh bốn phía vài lần, xác định không có người đi qua mới tức giận trừng mắt nhìn hắn.

-“Anh tốt nhất không cần nói lung tung, tôi cái gì cũng không nhớ rõ."

Hắn cụp xuống hai con mắt, chóp mũi rõ ràng ngửi được hương thơm thản nhiên từ bàn tay nàng truyền đến.

Ngón tay mềm mại kia dính sát với da thịt của hắn cùng một chỗ, cùng chuyện nhiệt tình tối hôm qua giống nhau như đúc, làm cho tâm của hắn lại ngứa ngáy.

Từ nhỏ đến lớn, hắn bởi vì điều kiện ưu việt, hơn nữa có năng lực, đương nhiên trở thành đối tượng để các cô gái vây quanh.

Nhưng hắn hướng đến đa tình, có thể gặp thì chơi, cũng không tin cái gì là chân tình, cho nên bên người hắn cho đến bây giờ cũng không có một bạn gái cô định, cảm giác của hắn chỉ là thuần túy giải quyết dục vọng.

Nhưng là con chuột có lá gan lớn này, lại làm cho hắn có cảm thụ không hề giống, cho nên muốn đào móc nàng, nghiê cứu nàng, nhìn xem nàng rốt cuộc có cái gì không giống người thường.

Khi ý nghĩ như vậy vừa sinh ra, hắn vừa long nở nụ cười.

-“Hoa tiểu thư…"

Hắn nhẹ nhàng kéo ra bàn tay nhỏ bé che lại miệng mình, ái muội đem bàn tay nàng cầm trong bàn tay to lớn của hắn –“Có một số việc, cũng không phải nói một câu chúng ta không quen biết là có thể dễ dàng giải quyết, tối hôm qua…"

Hắn nhẹ nhàng vuốt ngón tay mềm mại của nàng, Hoa Lộ Dư lúc này mới cảm thấy động tác của bọn họ có bao nhiêu ái muội làm cho nàng sợ tới mức lập tức rút lại bàn tay bị hắn nắm, phòng bị giấu ở phía sau lưng.

Đái Tương Luân khẽ mỉm cười, cũng không tức giận –“Lúc ấy cô uống say, cho nên đã quên những chuyện chúng ta đã làm ta cũng có thể hiểu được, dù sao ta cũng sẽ “có lòng tốt" nhắc nhở cô. Đêm qua, cô uống rượu rồi loạn tính." Bạc môi gợi cảm đột nhiên đến bên tai nàng –“Thế cho nên cô thật không kiêng nể cường bạo ta." ( hộc máu mà chết, bây giờ ta mới thấy nữ cường bạo nam)

-“Cái gì?"

Tiếng thét chói tai nhất thời vang lên toàn bộ không gian thang lầu, Hoa Lộ Dư vội vàng che lại miệng của mình, nuốt nước miếng một cái, mới khinh xích –“Anh…anh không cần nói hượu nói vượn."

Hắn trầm giọng cười –“Lúc ấy cô uống say, không nhớ rõ chuyện ta có thể hiểu, cô chỉ cần nhớ rõ, từ nay về sau phải chịu trách nhiệm với ta là tốt rồi." ( câu đối thoại ngược quá đi.)

-“Cái gì, cái gì?"

Hoa lộ Dư chết cũng không dám tin tưởng, nàng cư nhiên bị người lừa bịp tống tiền.

Nguyên nhân thật hoang đường, cùng một câu “cô phải chịu trách nhiệm với tôi" ngu xuẩn, cuộc sống nhân sinh của nàng bắt đầu biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trước kia suốt hai năm thời gian hắn xuất hiện vô cùng tốt đẹp, đã trở thành quá khứ.

Bởi vì Đái Tương Luân là âm hồn bất tán cố ý giường như cùng nàng đối nghịch, mỗi ngày sẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, phòng họp, nhà ăn viên công, trong thang máy, tùy cơ tùy thời đều ngoài ý muốn gặp hắn.

Vì né tránh hắn, cơ hồ nàng đã dùng hết tất cả mọi thủ đoạn,tránh cùng hắn xuất hiện một chỗ. Nhưng nàng thật hoài nghi có phải hắn gắn thiết bị thu tin trên người nàng, nếu không như thế nào ngay cả đi toilet cũng không cẩn thận gặp phải ôn thần này?

Càng làm cho nàng chán nản là, mỗi lần nam nhân này nhìn nàng, đều lộ ta một cái mỉm cười tà ác, bằng không chính là cố ý chế tạo một bầu không khí ái muội ở trong nhà ăn viên công, vì thế, Phó Tiểu Mĩ đã không chỉ một lần dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng thám thính tin tức, vì an toàn của chính mình, nàng chỉ có thể tiếp tục kiên trì chính mình không quen biết cái tên họ Đái kia.

Nhưng có người cố tình không nhìn nàng kính nhi viễn chi, hiện tại ngay cả sau kho kết thúc công việc cũng muốn tiếp tục chơi trò chơi theo dõi này.

Hôm nay, Hoa Lộ Dư thật vất vả đem tất cả công việc tháng này tổng kết xong, tính chờ sau khi trở về làm thành bảng, ngày mai báo cáo kết quả công tác.

Nhưng khi tan tầm, nàng vừa mới đi ra khỏi cửa lớn, liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Đái Tương Luân đột nhiên hướng nàng nhấn loa.

Chẳng những nàng không thể không để ý đến tiết mục gây chú ý của hắn, ngay cả đồng sự khác cũng đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hướng về phía này.

Phó Tiểu Mĩ cùng nàng sánh vai đến trạm xe buýt dùng ánh mắt ái muội trừng mắt nhìn, lại dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých nàng một cái.

-“Đái quản lý gọi ngươi có phải hay không?"

-“Làm sao có thể, ta cùng Đái quản lý không quen." Hoa Lộ Dư chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy lên tận yết hầu, bước đi không khỏi nhanh hơn.

“Bá bá! Bá bá!"

Tiếng còi chói tai lại vang lên, lúc này, không chỉ có Phó Tiểu Mĩ cảm thấy không thích hợp, ngay cả đồng sỠkhác cũng bắt đầu ngóng nhìn, tiếng cười nhỏ giọng thảo luận vang lên.

-“Đái quản lý gần đây rất kì quái nha, từ sau khi tham gia bữa tiệc khánh thành, hắn cùng với người nào đó ở bộ tài vụ hình như rất thân thiết."

-“Lần trước sau khi bữa tiệc khánh thành kết thúc, ta đã liền cảm thấy Đái quản lý củng tổ viên bộ tài vụ kia thật ái muội, lúc ấy nàng còn động thân thay Đái quản lý uống rượu, hai người trong lúc đó…"

Làm cho tầm mắt của Hoa Lộ Dư bay đến hai đồng sự khẽ bàn bạc kia, đồng sự của nàng lập tức dời đi ánh mắt, làm một bộ biểu tình cùng ta không quan biết.

Lúc này, xe thể thao của Đái Tương Luân đã đến bên hai người, hắn ngồi ở trên xe, bộ dáng tao nhã như cũ –“Hoa tiểu thư, hai vị về nhà sao? Muốn hay không ta đưa hai người một đoạn đường?"

-“Tốt! may mắn có thể ngồi vào xe của Đái quản lý, đó là vinh hạnh của Phó Tiểu Mĩ ta nha."nàng đã sớm sùng bái Đái Tương Luân, hận không thể lập tức phi lên xe của hắn.

Mà Hoa Lộ Dư chỉ xả ra một cái tươi cười –“Tiểu Mĩ, ta đột nhiên nhớ tới có việc làm, nếu Đái quản lý có lòng tốt như vậy, vậy phiền hắn đưa ngươi về nhà trước đi."

-“Nhưng là…"

-“Hoa tiểu thư, kỳ thật hôm nay ta tìm cô, còn có chuyện khác, nếu cô hiện tại không có phương tiện, vậy chờ việc tư của cô xong xuôi, buổi tối ta lại đến nhà cô…"

Hắn cố ý nói thật ái muội, thành công thấy vẻ mặt xấu hổ cùng vô thố của Hoa Lộ Dư.

Ánh mắt của Phó Tiểu Mĩ xuyên qua hai người, lại kéo cổ tay nàng –“Tiểu Dư, ngươi cùng Đái quản lý khi nào thì thân mật đến mức đến nhà nhau nói chuyện?"

-“Không có!"

Da đầu của Hoa Lộ Dư run lên một trận, hơn nữa tiếp xúc ánh mắt tà mị của Đái Tương Luân kia, lại hận không thể một quyền đánh nát sự tự phụ trên mặt hắn.

Người này rõ ràng trước mặt người khác đều là cử chỉ có lễ, có phong độ, rõ ràng tính đem người ta bức đến tuyệt cảnh, nhưng biểu tình lại như trước thân thiết lại vô tội, thật sự là ác ma đáng sợ!

Nàng cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn nam nhân tươi cười ngồi trong xe –“Không biết Đái quản lý tìm tôi có việc gì?"

Đái Tương Luân như cũ tao nhã cười, ánh mắt lại bay tới trên mặt Phó Tiểu Mĩ, đối phương nhất thời hiểu được, cười hì hì nói –“Được rồi được rồi, nếu Đái quản lý có bí mật cùng nói với Tiểu Dư, ta đây hôm nay không quấy rầy." nói xong, vỗ vai Hoa Lộ Dư –“Ta đi trước."

-“Uy, không phải, giữa chúng ta không có bí mật gì muốn nói, Tiểu Mĩ"

Mắt thấy Phó Tiểu Mĩ liền đem chính mình bỏ lại tại chỗ, nàng thật sự là tức cũng không được, giận cũng không xong, lại nhìn hướng Đái Tương Luân, rõ ràng cười gian một bộ quỷ kế thực hiện được.

Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ làm cho đồng sự chung quanh xem náo nhiệt, đơn giản lên xe hắn, cũng ý bảo hắn nhanh chút phóng xe đi khỏi nơi này, nếu không buổi sáng ngày mai nhân vật chính trong những câu chuyện của đám bát quái tuyệt đối là Hoa Lộ Dư nàng.

Xe ly khai được một khoảng cách, nàng vù vù mở miệng –“Xin hỏi anh có chuyện gì muốn nói?"

Đái Tương Luân ngồi ở chỗ điều khiển xe, rất quen khống chế tay lái, trong ánh mắt đều là ánh cười nhu hòa –“Cũng không có gì, chẳng qua nhìn cô gần đây trốn ta thật vất vả, cho nên muốn mời cô đi ăn bữa tối, thay cô an ủi."

Ngữ khí rõ ràng mang trêu chọc, hắn lại chậm rãi nói, biểu tình thập phần thích ý.

Hoa Lộ Dư không thể tin được trừng mắt nhìn nam nhân đang lái xe –“Anh…anh trước mặt toàn nhân viên công ty nói tìm tôi có chuyện muốn nói, chính là nghĩ nói cho tôi biết…muốn tôi cùng anh đi ăn cơm?"

Đái Tương Luân không nhanh không chậm sửa đúng –“không phải cô giúp ta đi ăn cơm, là ta mời cô đi ăn cơm." Không biết vì sao, mỗi lần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận, đáy lòng của hắn đều không nhịn được cười trộm.

-“Dừng xe! Dừng xe, tôi muốn xuống xe!"

Mỗi ngày nàng đi làm đều giống như lên chiến trường, toàn thân đề phòng, tinh thần khẩn trương, rõ ràng không nghĩ cùng loại nam nhân sáng ngời này thân cận, nhưng hắn lại làm bộ dáng không thể không nhiễu loạn cuộc sống của nàng.

Loại cảm giác này, sẽ lại làm cho nàng nhớ lại lớp trưởng anh tuấn thời nàng còn đi học, ý đồ gây rối tiếp cận chính mình, khi làm cho nàng ngoan ngoãn đầu hàng, lại tàn khốc nói cho nàng biết, tất cả chỉ là một trò chơi.

Chẳng lẽ nàng nhất định phải trở thành một tiểu sửu ọi người đùa bỡn sao?

Trước kia là lớp trưởng, bây giờ lại đến Đái Tương Luân?

Trí nhớ tàn khốc lại hiện lên, nàng lại thấy Đái Tương Luân không chịu dừng xe, không thể nhịn được nữa dùng túi xách gõ vào bờ vai của hắn –“Nhanh chút dừng xe! Tôi mới không cần cùng anh ăn bữa cơm quỷ kia, lại càng không muốn cùng anh có nhiều tiếp xúc như vậy, từ nay về sau anh tốt nhất cách xa tôi ra một chút, không cần đến quấy rầy tôi."

-“Uy, cô không cần lộn xộn, cẩn thận ta lái xe đụng vào người ta…"

Đang gào thét,túi xách của Hoa Lộ Dư đột nhiên buông lỏng, một vật gì đó rớt ra từ bên trong, đó là một tập văn kiện, bị gió thổi qua phân tán đầy trời.

-“Trời ạ, báo cáo tôi tổng kết suốt một tuần!" nàng kinh ngạc ngây dại.

Chỉ thấy trang giấy theo gió bay đi, hơn nữa chiếc xe đi tới, rất nhanh liền bay đầy đường. còn có một ít bị bánh xe cuốn đi, tình huống vô cùng thê thảm.

Đái Tương Luân vội vàng phanh xe lại, thấy vẻ mặt kinh hoảng của nàng, hắn lập tức an ủi nàng –“Không sao, ta giúp cô tìm trở về."

Nói xong, hắn nhảy xuống xe, nhặt lại văn kiện vương đầy đường, nhưng chỉ nhặt được tới tay chưa đến một phần ba.

Hoa Lộ Dư khóc tang khuôn mặt nhỏ nhắn –“Anh có biết hay không báo cáo này tôi mất bao lâu thời gian mới làm được? còn chưa có đưa vào máy tính làm thành bảng, ngày mai nếu không kịp nộp, tôi…tôi sẽ bị cuốn gói."

Vẻ mặt của Đái Tương Luân là tự trách, nhìn văn kiện trong tay, xác thực đều là tự tay viết ra, hơn nữa thân là một phần tử tập đoàn Quang Minh, hắn biết ngày mai đúng là ngày đầu tháng, bộ tài vụ xác thực phải nộp báo cáo tháng trước về các khoản thu chi.

Cũng khó trách vẻ mặt của nàng đều là muốn khóc ra, giao không ra này nọ, xác thực sẽ bị lão bản mắng.

-“Cô không cần khổ sở, chuyện này…ách, nếu là do ta gây nên, ta tất nhiên sẽ phụ trách."

Hắn nhẹ nhàng vỗ bả vai của nàng, vươn bàn tay to lau đi giọt mồ hôi trên trán nàng. Động tác mềm nhẹ này, giống như có tác dụng trấn an, làm cho Hoa Lộ Dư có cảm giác an tâm.

Nàng lần đầu tiên thanh tỉnh cùng hắn gần gũi như vậy, bàn tay của hắn dị thường ấm áp,hai tròng mắt tối đen tản ra ôn nhu làm cho người ta động tâm.

Nàng bị ánh mắt như vậy rung động, tâm hung hăng bị đánh, lập tức bối rối tỉnh lại.

Không thể bị ảnh hưởng! không thể bị ảnh hưởng! –“Anh, anh như thế nào phụ trách? Anh là quản lý bộ nghiệp vụ, làm sao có thể biết được loại này? Cho dù anh có biết này nọ rầy rà, nhưng cũng không thể trong một đêm ngắn ngủi làm xong toàn bộ công việc của một tuần"

Tuy rằng văn kiện là do nàng xúc động nên mới bay đi, nhưng nếu không có hắn khiêu khích, nàng có thể làm ra chuyện không có đầu óc này sao?

Dù sao nói đi nói lại, đều là lỗi của hắn!

Từ lúc chào đời tới nay, Hoa Lộ Dư lần đầu tiên không nghĩ đối mặt với sai lầm của chính mình.

Hắn đưa nàng một nụ cười trấn an –“Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, tóm lại, ta nhất định sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện."

Nghe vậy, ngực của nàng cứng lại.

Đáng giận! nam nhân này chẳng những thật chán ghét, ngay cả cươi cười cũng thật chướng mắt!

Nắm chặt áo, nàng ỏ mặt, bực mình suy nghĩ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Lộ Dư tự biết không giao ra báo cáo, nơm nớp lo sợ đị vào công ty chờ đợi trách phạt.

Nhưng chờ đến chờ đi, sắp đến giữa trưa, cũng không có nghe thấy quản lý truyền lời.

Kì quái, mỗi tháng cấp trên đều thật khó khăn, lần này nàng không đúng hạn giao ra báo cáo, theo lẽ thường mà nói, khẳng định sẽ bị mắng một chút.

Nhưng vì sao cho đến bây giờ vẫn gió êm sóng lặng?

-“Ông trời, này không phải sự thật đi?"

Ngay tại thời điểm tâm thần của nàng không yên, đột nhiên nghe được tiếng kinh hô của đồng sự.

-“Đái Tương Luân thật sự bị lão bản giáng chức?"

-“Tin tức thập phần tin cậy, nghe nói Đái quản lý bởi vì làm việc sơ sẩy, đem báo cáo tháng này của công ty ném vào máy hủy tài liệu, tổng tài tức giận đến nổi trận lôi đình, hiện tại còn đang bị giáo huấn trong văn phòng tổng tài đâu"

Nghe đến đó, tâm của Hoa Lộ Dư đột nhiên nhảy dựng.

Cái tên ngốc kia, còn nói chính mình sẽ suy nghĩ biện pháp tuyệt diệu, hóa ra là nói dối với đại lão bản, chẳng lẽ hắn không suy nghĩ cho tiền đồ của chính mình sao?

Khó trách khi buổi sáng đi làm, quản lí lại dùng ánh mắt thật ái muội nhìn nàng, còn nói Đái quản lí sẽ thay nàng đem báo cáo đến phòng tổng tài.

Lúc ấy nàng còn cảm thấy kì quái, báo cáo rõ ràng không tốt, nhưng đối mặt thủ trưởng ái muội, nàng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể kiên trì chờ đợi chịu trừng phạt.

Kết quả…nam nhân kia lại nghĩ ra chiêu này để giúp nàng giải thoát?

Hoa Lộ Dư đứng ngồi không yên rốt cuộc thừa nhận là lỗi của chính mình, cho dù nàng chán ghét Đái Tương Luân, cũng không thể làm cho hắn vô duyên vô cớ chịu tiếng xấu thay người khác.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy, một hơi đi đến phòng tổng tài.

Thư kí xinh đẹp nhìn thấy nàng, còn mỉm cười hướng nàng chào hỏi –“Hoa tiểu thư, tổng tái cùng Đái quản lí còn đang nói chuyện, tạm thời không có thời gian gặp cô."

-Ách…kì thật là tổng tài tự mình gọi điện cho tôi nói tôi đến văn phòng tìm ngài ấy."

Thuận miệng tìm lí do nói dối, Hoa Lộ Dư lập tức xông vào.

-“Nhưng là…"

Không kịp để cho thư kí khó hiểu, nàng vội vàng đẩy đại môn của văn phòng ra, chỉ thấy tổng tài Tần Mạc Dương đang ngồi trên ghế, trên gương mặt tuấn tú tản mát ra lãnh ý làm cho người ta sợ hãi.

Tần Mạc Dương, ba mươi tuổi, gương mặt anh tuấn, năng lực siêu phàm, hơn nữa ý nghĩ thập phần linh hoạt.

Lão bản như vậy là một thần tượng trong lòng viên công, tuy rằng không thường cùng viên công gặp mặt, nhưng ngẫu nhiên khi có hoạt động, hắn vẫn tự thân tham dự, cho nên Hoa Lộ Dư đối hắn không xa lạ.

Mà trong văn phòng còn có một nam nhân khác –Đái Tương Luân,thực quy củ đứng ở trước bàn làm việc, một bộ dáng chờ đợi giáo huấn.

Chẳng qua xem trên mặt tuấn mĩ của tên kia, vì sao lại toát ra thần thái bất cần đời? là nàng nhìn lầm sao?

Thấy nàng đột nhiên xâm nhập, hai nam nhân kia đồng thời nhìn về phía cửa, mặt mang khó hiểu.

Hoa Lộ Dư nhát gan nói lúc này không sợ chính là gạt người, nhưng là nàng cũng không thể làm cho Đái Tương Luân chịu oan.

-“Tần tổng tài…thật xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói thẳng thắn với ngài…"

Cố lấy dũng khí, nàng tiến lên từng bước, rất có phong thái nghĩa hiệp.

Bên trong, Tần Mạc Dương nhíu mày, Đái Tương Luân vẻ mặt thú vị, thập phần tò mò đánh giá tiểu nữ nhân đột nhiên xâp nhập.

Ngồi sau bàn làm việc, Tần Mạc Dương vuốt ve cằm, sắc mặt âm trầm như cũ, chẳng qua ánh mắt thiếu một tia sắc bén.

-“Nga? Cô có chuyện gì cần nói thẳng thắn với ta?" trên thực tế, hắn càng muốn hỏi nữ nhân lỗ mãng này rốt cuộc là người ngành nào.

-“Cái kia…chính là, có liên quan đến báo cáo tháng này, là do chính tôi….ngô"

Mới nói được một nửa, cái miệng của nàng đột nhiên bị người ta che lại, nàng kích động nghiêng đầu, mới phát hiện Đái Tương Luân không biết khi nào đã chạy đến phía sau nàng, một tay ôm lấy cổ nàng, một tay che miệng của nàng.

-“Tổng tài, ta đoán nàng không đành lòng thấy ta bị giáng chức hoặc giảm lương gì đó, bởi vì ở công ty ta là người rất thành công, mà viên công trong công ty đều yêu quý, cho nên mới tưởng thay ta chịu tiếng xấu."

-“Ngô,ngô"

Miệng bị che lại, Hoa Lộ Dư liều mạng lắc đầu, vừa văn lại bị Đái Tương Luân số chết chế trụ.

Hắn cười hì hì hướng nam nhân anh tuấn sau bàn công tác phất phất tay, sau đó liền kéo nàng hướng cửa đi –“Sai lầm có liên quan đến công việc của ta, ta sẽ nhận quyết định của tổng tài. Ta biết tổng tài nhiều việc, chúng ta sẽ không quấy rầy."

-“Ngô, ngô!"

Hoa Lộ Dư còn muốn giãy dụa nói chuyện, cứ như vậy bị kéo ra ngoài.
Tác giả : Minh Tinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại