Tình Phi Đắc Ý
Chương 84: Đại kết cục (2)
Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng Hoa Tâm Nhị đứng ở một bên, vui vẻ nhìn mây bay qua trước mắt... Tề Hoàng đế mới vừa rồi còn nửa chết nửa sống, hiện tại đã tinh thần hưng phấn, lập tức quay sang bốn vết bớt của Nhạn đại giở trò, sờ soạng hồi lâu, nói đang kiểm tra vết bớt thực hay giả, không bằng nói là đang ăn đậu hủ Nhạn đại. Làm cái quỷ gì?
Tề Hoàng đế hỏi: "Mẫu thân của ngươi là người phương nào?"
Nhạn đại liếc mắt nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, nói: "Điêu Bất Thiền." (Đừng đánh ta, nghĩ tên rất đau đầu.)
Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức bị sặc nước miếng, Điêu Bất Thiền, không phải mẹ nàng sao, sao lại biến thành mẹ Nhạn đại?! Tề Hoàng đế lắc đầu, nữ nhân từng lên giường quá nhiều, hắn không nhận ra tên này. Nhạn đại từ trong người lấy ra nửa miếng ngọc bội, đó là nửa khuôn mặt của một nữ hài tử, Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy điêu khắc không tốt lắm, miễn cưỡng mới nhìn ra được là một người mà thôi. Bởi vì, nửa miếng ngọc bội này, nàng cũng có a!
Tề Hoàng đế lại như bắt được vật chí bảo, cầm trong tay, săm soi, hưng phấn mà nói: "Trẫm cuộc đời này duy nhất một lần tự mình khắc một khối ngọc, không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy nó một lần nữa."
Điêu Điêu Tiểu Cửu phun nước miếng, hết cách, thưởng thức này, tay nghề này, nàng thật sự không có cách nào không phun.
Tề Hoàng đế hưng phấn một hồi rồi lập tức hạ thánh chỉ: "Trẫm mệnh ngươi... Àh, phải rồi, ngươi tên là gì?"
Môi bạc Nhạn đại khẽ mở nói: "Nhạn Vô Ngân."
Tề Hoàng đế tiếp tục: "Trẫm mệnh ngươi, Nhạn Vô Ngân ngay hôm nay thành hôn cùng Tề công chúa, cùng tiếp nhận thiên thu nghiệp lớn của Đại Tề."
Điêu Điêu Tiểu Cửu vội gọi: "Không thể a!" Tay nhỏ bé của nàng khẩn cấp khua loạn. Tề Hoàng đế, Nhạn đại cùng Hoa Tâm Nhị đều nhìn nàng, không rõ tại sao không thể. Điêu Điêu Tiểu Cửu bị nhìn vậy một hồi chột dạ, nhẹ nhàng, yếu ớt lật lại một vấn đề:
"Hoàng thượng, ngươi không phải đã cho rằng Nhạn đại sư huynh là nhi tử ngươi sao?"
Tề Hoàng đế gật đầu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu quẹt mồ hôi, nói: "Tề công chúa chính là nữ nhi của ngươi."
Tề Hoàng đế gật đầu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu vững tâm, nàng có lý nha, "Nhi tử thân sinh cũng nữ nhi thân sinh của ngươi sao có thể kết hôn?"
Tề Hoàng đế cười to, "Đại trượng phu hoàn thành nghiệp lớn không câu nệ tiểu tiết, Nhạn Vô Ngân, ngươi dám cưới muội muội của ngươi sao?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu hôn mê, huynh muội thành thân, là tiểu tiết sao?
Nhạn đại lỗi lạc ngọc lập, một lúc lâu, cười khẽ: "Vì giang sơn Đại Tề, Nhạn mỗ dù phải hy sinh thì cũng có ngại gì?"
Lời này nói ra thật vĩ đại, theo lời nói trước sau như một của Nhạn đại, vì người khác hy sinh bản thân cũng không có gì. Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu lại cảm thấy hình tượng cao lớn của Nhạn đại trong cảm nhận của nàng lập tức sụp đổ. Thế giới sụp đổ... Điêu Điêu Tiểu Cửu muốn tìm đến Long Tại Thiên, cố định thân thể lung lay sắp đổ của nàng, không được, nàng nhất định là đầu óc không tỉnh táo, thế giới này thật là đáng sợ, nàng muốn trở lại Điêu môn.
Rầm rập... Ai gọi một đội đại quân tới đây? Không cần hỏi, cũng biết là Long Tại Thiên đã triệu hoán quân đoàn thú của Điêu Điêu Tiểu Cửu. Một đám người phía sau theo phía trước chen vào, Long Tại Thiên ngăn cũng ngăn không được.
"Thần Long Tại Thiên tham kiến Hoàng thượng."
Long Tại Thiên cố ý đề cao thanh âm, làm bộ dáng cho quần dân vùng thiếu văn minh trông mèo vẽ hổ này. Kết quả:
"Thiếp Liễu Như Thế tham kiến Hoàng thượng"
"Cô Điêu Chân Hữu tham kiến Hoàng thượng"
"Bà Thi Tiểu Vân tham kiến Hoàng thượng"
"Qua Lý Nhị Ngũ tham kiến Hoàng thượng"
... Long Tại Thiên không biết nên khóc hay cười, nói Nhị Ngũ là một đứa ngốc, nhưng nhìn nàng cũng không tệ a, ai ai, nhóm người này a, muốn từng người từng người điểm danh, chỉ sợ một ngày cũng không báo xong.
Hôm nay Hoàng đế tâm tình không tệ, mệnh đã cứu trở về, còn thêm một nhi tử. Hắn ha ha cười nói: "Miễn lễ. Được công chúa a, ngươi tới đây gặp chút, vị... Nhạn Vô Ngân này là ca ca thất lạc nhiều năm của ngươi."
Tề công chúa liếc mắt nhìn Nhạn Vô Ngân, lớn lên cũng không tệ lắm, lập tức hừ lạnh một tiếng không nói gì.
"Thân thể Trẫm không khỏe, các ngươi đi bố trí cho bạn của Hoàng thái tử, sau đó chọn thời gian gần một chút để Nhạn nhi cùng công chúa thành thân đi!"
A... Miệng Tề công chúa há hốc. Nàng như vậy, quần chúng cũng rất có ý kiến.
"Các nàng là huynh muội nha!"
"Nhạn đại sư của chúng ta sao có thể sẽ lấy muội muội của mình."
"... "
Tề Hoàng đế rất không bình tĩnh, nói, "Ngươi quyết định đi, ngươi chỉ cần cưới công chúa, là có thể kế thừa Đại Tề, không cưới, ta liền phong ngươi làm vương tới một nơi xa xôi hẻo lánh gì cũng nên."
Mọi ánh mắt nhất nhất rơi trên người Nhạn đại. Nhạn đại một thân bạch y, như tiên nhân, tiên phong đạo cốt, đến một tia tục khí cũng không có, nhân vật như vậy, sao lại vì một cái vương vị, tin một người điên phát rồ nói năng loạn xạ. Mặt Nhạn đại hơi thẹn thùng, sau đó, cũng gật đầu một cái.
Điêu Điêu Tiểu Cửu chậm rãi lui đến bên người Long Tại Thiên, dán sau lưng Long Tại Thiên, nàng thề, nàng sau này sẽ không mặc xiêm y trắng, hơn nữa, nàng cũng sẽ không cho Long Tại Thiên mặc, màu trắng là màu sắc bẩn nhất... trên thế giới này, mặc dù nhìn không bẩn, giấu kín phía dưới nó còn có nhiều đồ bẩn hơn so với màu đen. Long Tại Thiên mặc một kiện xiêm y màu xanh trên người, đó là... đó là chế phục cấp số thiên sư của bọn họ. Không đúng, màu xanh... Màu xanh... Màu trắng... Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên chỉ vào Nhạn đại hét rầm lên:
"Là ngươi, trời là ngươi."
Nàng nghĩ tới, lần nàng ở hoa viên Long vương phủ nghe được kẻ giả Long Tại Thiên cùng Hoa Tâm Nhị nói chuyện yêu đương, thương tâm nên nàng triệu hoán Nhạn đại sư huynh, nhưng nàng nhớ rõ lúc bản thân nhào vào trong lòng Nhạn đại sư huynh, thấy mặc màu xanh đã mắt. Hắn bốn mùa không thay đổi áo trắng, tại sao một lần đó lại mặc áo xanh đây? Nhất định là lúc ấy Nhạn đại không kịp thay quần áo. Nhạn đại đã ở đó từ sớm, lại còn lừa bản thân. Nhưng tại sao đây? Vì đạt được ngôi vị Hoàng đế, có liên quan gì tới nàng?
Long Tại Thiên nghi hoặc hỏi: "Tiểu yêu, ngươi đang nói cái gì?" Thế giới này biến hóa thật nhanh. Ca cùng người ta đánh nhau gần chết, kết quả là do một người khác dùng xiêm y giả. Cũng may, ca hiện tại chỉ ngất đi rồi, nếu tỉnh, nói không chừng lại kích động mà hôn mê. Đối với Long Tại Thiên mà nói, hắn từ đầu tới đuôi chỉ cần tiểu yêu, không hơn không kém.
"Ngày ở hoa viên người giả mạo ngươi nói chuyện cùng Hoa Tâm Nhị chính là hắn."
Tay ngọc Điêu Điêu Tiểu Cửu dương lên, thấy ánh mắt dịu dàng của Nhạn đại nhẹ nhàng đảo qua, lập tức phát lạnh, ngón tay đột nhiên hạ xuống, chỉ dưới đất. 5555555... Nàng không có gan lớn như vậy. Tất cả mọi người cố gắng tìm người xấu kia trên mặt đất, thậm chí có hai người còn nằm trên đất, săm soi Long Sàng. Không nghĩ ra, thật sự phát hiện ra người.
"Dưới giường có người?"
Tam cô thét chói tai, quá nhiều hưng phấn kinh ngạc, ha ha, chuyện hôm nay thấy, đủ nàng về nhà nói cả một hai năm a.
"Đi ra, đi ra!"
Chúng nhân cười vang... Sau đó, một người chậm rì rì bò ra, một hàng râu mép dài dầy tuyết trắng khiến Long Tại Thiên cảm thấy rất quen thuộc, hóa ra là Ẩn đại nhân ở Nghiên học bộ.
Chuyện quái đản hàng năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều, Ẩn đại nhân gục ở dưới Long sàng muốn làm cái gì?! Thay Vương giết Vua sao?
"Hoàng thượng."
"Ẩn đại nhân."
Tất cả mọi người không hề... phát biểu ý kiến nữa, bởi vì, nghĩ phá đầu bọn họ cũng không nghĩ ra Ẩn đại nhân tại sao lại xuất hiện dưới Long sàng...
"Hoàng thượng dựa vào cái gì nhận định vị... Nhạn đại này là Hoàng tử của ngài." Ẩn đại nhân vuốt râu dài hỏi.
Tề Hoàng đế nói: "Hắn có bốn vết bớt đỏ."
Ẩn đại nhân nói: "Người có bốn vết bớt đỏ này thì nhất định là Hoàng tử sao? Hắn cũng có." Ngón tay Ẩn đại nhân chỉ qua Long Tại Thiên.
Long Tại Thiên lắc đầu phủ nhận lời đồn đại không có thật này, hắn không có, hắn toàn thân mặc kệ là vết bớt đỏ đen xanh lam gì cũng không có.
Tề Hoàng đế nói: "Ở đâu?" Ẩn đại nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại khái ở trên PP hắn đi!"
Long Tại Thiên tuyệt vọng trợn mắt, ngài đây là đang đùa ta sao, ta cảm thấy hài hước của ngươi cũng không hay ho gì, ngài cũng không cần tùy tiện nói giỡn.
Tề Hoàng đế nói: "Long Tại Thiên, xoay người lại, cởi quần, để trẫm nhìn qua." Tề Hoàng đế biết Long Tại Thiên căn bản không phải là con mình, nhưng oa oa oa, hắn muốn nhìn PP thật của Long Tại Thiên, hôm nay rốt cục cũng có cơ hội.
Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không thấy sao cả, PP Long Tại Thiên nàng đã xem qua nhiều, căn bản không có bốn vết bớt, là phía sau chân nàng có mới đúng.
"Cởi cởi cởi cởi cởi cởi..."
Toàn bộ quần chúng nhất trí đồng ý, nói giỡn, Long Tại Thiên ai oán, hắn là soái nam soái nhất thiên hạ... nha, PP hắn sao lại không khiến vạn dân kính ngưỡng, mọi người chờ mong!
Vẻ mặt Long Tại Thiên sợ hãi, hắn không cần làm cái Hoàng thượng gì đó, tại sao phải cởi quần? Nhưng phương diện này hắn tính đi tính lại cũng coi như không hơn được cái gì, sớm đã bị Điêu môn cường nhân đưa trên tay rồi không biết sống chết ném xuống, bước hai ba bước, đưa PP quay phía Tề Hoàng đế, cởi sạch sẽ... Long Tại Thiên rất muốn học Điêu Điêu Tiểu Cửu khóc lên một hồi. Mẹ kiếp, thật sự quá dọa người. Từ khi gặp phải Điêu Điêu Tiểu Cửu, chất lượng dây lưng hắn liền không tốt lắm, luôn vô duyên vô cớ rớt ra, cho mọi người có thời gian quan sát... PP soái nhất trên đời là bộ dáng gì.
Tề Hoàng đế vừa lòng nhìn hồi lâu, mới chảy nước miếng nói với Ẩn đại sư: "Không a, không có bớt a."
Quần chúng nhất trí phản ứng, "Bớt ở trên tiểu kê kê(17) của hắn."
Long Tại Thiên đau khổ không thôi, thật là kỳ quái, trên tiểu kê kê của hắn lúc nào thì có bốn vết bớt đỏ nhỏ, là ở trên chân Điêu Điêu Tiểu Cửu. Không phải là hắn... Thật vất vả, Long Tại Thiên để mọi người từ nhiều khía cạnh đa góc độ nhìn đủ rồi, mới có thể kéo quần lại, vội hỏi Điêu Điêu Tiểu Cửu:
"Vết bớt trên chân ngươi đâu?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu cởi hài, hả một tiếng, bớt của nàng không còn, vừa hay lại xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ của Long Tại Thiên?!
"Ha ha ha ha..." Ẩn đại nhân lớn lên rất giống sơn dương giải thích nói: "Vị... Điêu Điêu tiểu thư này mới là do cung nữ được Hoàng thượng cưng chiều nhất sinh ra. Bởi vì hậu cung bất luận là ai mang thai hài tử, đều không hiểu sao mà chết thảm. Cho nên, cung nữ này cùng một tên thị vệ chạy ra khỏi cung, sinh vị... Tiểu công chúa này. Phải biết rằng nốn vết bớt này không phải dấu hiệu huyết thống hoàng thất, mà là một loại độc. Bởi vì Hoàng thượng năm xưa từng trúng một loại độc, mặc dù cứu trị nhiều cách, dù Hoàng đế vô sự, nhưng loại độc này sẽ truyền đến con nối dòng vẫn còn trong bụng của hắn, trên cơ bản cũng không thể còn sống sót được sinh ra. Nếu sinh ra được thì sẽ có bốn vết bớt này. Loại độc chất này sẽ chuyển dời đi, khi tiến hành giao hợp nam nữ sẽ chuyển cho đối phương. Cho nên, hiện tại bốn vết bớt này đã từ trên người Tiểu công chúa chuyển dời đến trên người Long Tại Thiên."
"Ta cùng Nhạn đại còn cả Tề công chúa đều là huynh muội sao?" Điêu Điêu Tiểu Cửu nghĩ đến đây thì hơi sợ hãi, trừ Long Tại Thiên ra ai nàng cũng không muốn gả cho ai.
"Vị... Nhạn huynh này, không giống Long Tại Thiên, hắn cũng tìm được một vị Tiểu công chúa khác ở dân gian."
"Ách... Tiểu công chúa còn nhiều lắm sao?!"
"Đúng vậy, nghe đồn bốn vị Long nữ đều là bốn vị Tiểu công chúa. Bởi vì có thân phận Long nữ, mới có thể ngăn trở độc tính, mới có thể sống đến lúc trưởng thành." Ẩn đại nhân giải thích.
"Nàng là ai?!" Long Tại Thiên chỉ vào Cơm Cái Xẻng, nghĩ trong bụng, cũng chỉ có một mình nàng là tương đối giống Hoàng thượng.
Ẩn đại nhân lắc đầu: "Nàng chỉ là thế thân Tề công chúa thôi. Trong bốn vị Long nữ, chỉ có nàng là giả"
"A... hiện tại?"
Ẩn đại nhân nói: "Hiện tại chỉ có Tề công chúa và Điêu Điêu Tiểu công chúa còn sống, còn hai người đã chết bởi Nhạn đại cùng Long Chi Hưng."
Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên nhớ ra, chỉ vào Nhạn đại nói: "Vốn dĩ muội muội A Đạt mang thai hài tử của ngươi, ngươi, ngươi lại có thể tự tay móc con mình từ bụng mẫu thân hắn! Ọe..." Điêu Điêu Tiểu Cửu bắt đầu ói ra. Thật sự là quá kinh khủng.
Tề Hoàng đế nói: "Được, hiện tại ta chỉ muốn từ trong ba người các ngươi chọn ra một người kế thừa nghiệp lớn. Nhạn Vô Ngân, ngươi điên rồi, ta rất thưởng thức, nhưng nữ nhi kia của ta đã chết, truyện ngôi cho ngươi là không có khả năng. Long Chi Hưng cũng vậy. Trừ phi công chúa muốn gả cho hai người các ngươi."
Tề công chúa lắc đầu, nàng không muốn gả đi, có Điêu Điêu Tiểu Cửu làm muội muội, gánh nặng này nàng có thể buông xuống. "Hai người xấu xa này ta đều không muốn, ta muốn ra ngoài tiêu dao mấy năm, chuyện ngôi vị Hoàng đế, phụ hoàng, ngươi đã có nữ nhi, đừng... làm phiền ta nữa, ta đã hy sinh rất nhiều"
Tề Hoàng đế gật đầu, thâm tình nhìn về phía Long Tại Thiên: "Được rồi, ta liền truyền ngôi cho ngươi đi. Ngươi nguyện ý cùng nữ nhi của ta, phải rồi, ngươi tên gì?"
"Điêu Điêu Tiểu Cửu."
Tề Hoàng đế nói: "Long Tại Thiên ngươi muốn cưới nàng sao?"
Long Tại Thiên cười: "Điêu Điêu công chúa đã là Vương phi của thần."
Tề Hoàng đế nói: "Không tệ không tệ, nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi đời này cũng không thể cưới thêm nữ tử khác làm phi."
Long Tại Thiên rất sung sướng gật đầu, hắn thật là cao hứng, muốn bay nhanh trở về gần gũi Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Tề Hoàng đế đưa ánh mắt hướng tới Điêu Điêu Tiểu Cửu, "Nhưng ngươi là nữ nhi của trẫm, sau này ngươi vẫn có thể muốn thêm vài người nam nhân khác"
Mặt Long Tại Thiên đen đi một nửa. Điêu Điêu Tiểu Cửu ha ha cười, không nói lời nào. Vợ chồng son đang ‘liếc mắt đưa tình’, tán tỉnh quên trời quên đất, đột nhiên Điêu Điêu Tiểu Cửu biến sắc, nhìn về phía Nhạn đại.
Nhạn đại một tay cầm cổ nhỏ của Điêu Điêu Tiểu Cửu, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vòng cổ tình chú. Ba một tiếng, chặt đứt nó, ném xuống đất.
"Điêu Điêu, ngươi muốn gả cho hắn hay cho ta?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu sợ hãi nói không nên lời. Đại sư huynh vốn dịu dàng đôn hậu sao đột nhiên như biến thành ma quỷ, khiến nàng không thích ứng kịp.
"Thả nàng ra." Thanh âm Long Tại Thiên lo lắng, thanh âm Tam Thiểu tỉnh táo, thanh âm Cúng Thất Tuần độc ác, ba người vây quanh Nhạn đại.
"Ngươi tại sao không muốn gả cho ta? Ta bảo vệ ngươi nhiều năm như vậy?" Nhạn đại như không nghe thấy lời chúng nhân nói, chỉ nhẹ giọng nói với một mình Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu sợ hãi lắc đầu.
Nhạn đại nói: "Bọn họ nói ngươi sinh ra nhất định là mệnh Hoàng hậu, được, vì ngươi ta chết cũng sẽ làm Hoàng thượng. Ta thật vất vả để lão đầu đáp ứng cho cưới ngươi, nhưng không ngờ tới, hắn đang gạt ta. Ta vừa đi khỏi sẽ gả ngươi cho Long Tại Thiên. Ta đuổi tới Long phủ tướng cứu ngươi về Điêu môn, nhưng ta mới đi một hồi, ngươi lại phải gả cho Liễu Liễu, ta thật hận... Thật hận, ngươi hiểu chưa? Ngươi tại sao người nào cũng có thể cưới, lại hết lần này tới lần khác không thể cưới ta làm chồng?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ giọng nói: "Ngươi ở trong lòng ta, là thần thánh, là một con người, sẽ không muốn cưới thần thánh" Xem ra Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng có một chút tiêu chuẩn đạo đức, nàng không muốn thông hôn với chủng tộc khác loài người.
Tiêu chuẩn đạo đức của Tam Thiểu tương đối thấp, nói: "Ngươi giết muội muội của A Đạt thì thôi, tại sao đến A Đạt cũng giết?"
Nhạn đại: "Hắn muốn đem Điêu Điêu rời khỏi ta, ai cho hắn có quyền làm như thế!"
Tiêu chuẩn đạo đức của Cúng Thất Tuần càng thấp, "Ngươi giết A Đạt còn chưa tính, tại sao đến lão đầu của chúng ta cũng muốn giết?" Điêu môn chưởng môn dù có một ngàn một vạn lần không tốt, cũng nuôi bọn họ từ nhỏ lớn thành người. Mặc kệ vì cái gì, cũng không thể giết hắn a. Có thể chạm đến điểm mấu chốt trong đạo đức của Cúng Thất Tuần, Nhạn đại tự tung tự tác, thật đúng là không thể tha thứ a!
Nhạn đại đột nhiên phát ra một chàng cười lớn: "Ai kêu hắn nhất định phải cách trở ta cùng Điêu Điêu, hắn chỉ nên trách bản thân mệnh không tốt. Điêu Điêu, đi theo ta đi, chúng ta ở chung một chỗ, không phải rất hạnh phúc sao?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu cả kinh, Nhạn đại có dấu hiệu biến thành ma, hắn đang rối loạn, ánh mắt xanh đen, môi đỏ tươi chảy máu, mặc áo trắng hơn tuyết, một bộ dáng diễm lệ, xem ra tâm ma của hắn phát ra hết, sẽ nhanh chóng mất trí. Hắn vừa ra tay lại bắt đầu khiến trời âm đất ám, gió mây biến sắc, Long Tại Thiên kêu lên một tiếng:
"Mọi người mau lui ra ngoài."
Một đám người đâu cần hắn nhắc nhở, đã chạy trốn như bay, đến mức cửa cũng sắp nổ tung, Tề Hoàng đế nửa chết nửa sống ngồi dí trên giường cũng bị Ẩn đại nhân mang đi. Trừ Long Tại Thiên cùng Điêu môn Tiểu Cửu ra, cũng chỉ có Hoa Tâm Nhị đang lui tại góc tường cùng Long Chi Hưng đang hôn mê bất tỉnh. Điêu Điêu Tiểu Cửu ở trong lòng Nhạn đại nhìn kỹ đám người đang bay trên không trung, đang chơi diều sao? Một người hai người bay tới, rớt xuống, đụng tường, trượt xuống, bò lổm ngổm đứng lên, lại tiếp tục bay tới...... Gió thật lớn, khiến nàng không mở mắt ra được, chỉ cảm thấy cát vàng cuồn cuộn bốn phía. Trời ạ, nàng lại tụt về phía sau, tiến vào ác mộng.
A... Những... nam nhân cát vàng đầu bóng lưỡng quái dị này lại xuất hiện, thật là đáng sợ. Chạy, đang còn bị Nhạn đại ôm, chạy không được! Chờ đã, tất cả thiên sư nàng biết đều đang chơi cùng Nhạn đại, lại không ai tới cứu nàng? Nam nhân cát vàng đầu bóng lưỡng quái dị đuổi theo tới, mở lớn miệng, nuốt cả cái đầu nhỏ của nàng vào...
Long Tại Thiên thấy sắc mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu trắng bệch rồi lại đỏ lên, rõ ràng là bị Nhạn đại khống chế hô hấp, lòng nóng như lửa đốt: "Tiểu yêu, há to miệng hít thở."
Lần này hắn vọt tới, Nhạn đại tung một chưởng đánh tới, hắn cũng không cố tránh ra, chỉ kéo tay Nhạn đại lệch đi một chút, để Điêu Điêu Tiểu Cửu hít thở một hơi, nếu không hít thở, thật sự là thần tiên cũng không cứu được Điêu Điêu Tiểu Cửu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều tím tái. Chưởng của Nhạn đại cách ngực Long Tại Thiên nửa phân, đột nhiên một người ngồi chỗ cuối vọt lại, đẩy Long Tại Thiên ra, bị một chưởng của Nhạn đại đánh bay ra ngoài, máu tươi ba bước... Chính là Long Chi Hưng vừa thức tỉnh lại! Long Tại Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, bên này mệnh Điêu Điêu Tiểu Cửu đang nguy khốn, bên kia sinh mệnh ca ca cũng bị đe dọa... Đây là muốn không ngừng hành hạ tử hắn sao?
Tam Thiểu cùng Cúng Thất Tuần đang thét chói tai: "Nhạn đại, ngươi sắp giết chết Tiểu Cửu."
Nhạn đại cúi đầu, hắn sẽ không giết chết Điêu Điêu, hắn vẫn luôn, vẫn luôn rất dịu dàng. Cũng chưa từng áp bách nàng, Điêu Điêu làm sao vậy.... Mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu đang biến thành màu đen, hiển nhiên đang bị áp bách hô hấp. A... Đó là ác mộng của nàng. Ác mộng mặc dù là xuất hiện từ tưởng tượng kinh khủng, nhưng nó thực sự có thể giết người trong mộng. Sắc mặt Nhạn đại đột nhiên trở nên dịu dàng, phân một bộ phận hồn phách ra tiến vào trong mộng của Điêu Điêu Tiểu Cửu. Hắn một chưởng đánh nát cát vàng, lôi Điêu Điêu Tiểu Cửu ra, hai người nhìn nhau rất lâu, Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên khóc:
"55555555... Ta thật sợ, Nhạn đại sư huynh 5555555..."
"Không phải sợ, ta hôm nay sẽ thay ngươi hoàn toàn phá tan cái ác mộng này đi." Nhạn đại kéo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó phất tay hành lệnh.
Trời vốn là cực xanh cực cao, mây cũng chỉ có một tia, nhưng cùng với tiếng gió rít, một đóa đóa mây trắng đầy đặn quanh co khúc khuỷu từ từ từ bốn phía tụ lại đây, từng chút, che lại thái dương mãnh liệt. Sau đó tầng mây càng lúc càng dày, đè thấp xuống, cuối cùng cùng với một cái tiếng sấm đột ngột, mưa xuống... Mưa to tầm tã mắt người cũng không mở ra được, chỉ cảm thấy đất trên sa mạc trở nên mềm nhũn, sau đó, từ từ, tạnh mưa rồi, Điêu Điêu Tiểu Cửu kinh ngạc phát hiện, một nhánh hai nhánh cỏ nhỏ xanh biếc từ nơi này nơi đó vươn lên... Sau đó từ từ lớn lên, nở hoa, những... cát trên sa mạc này cũng không thấy đâu, đều biến thành đất màu vàng.
Nhạn đại nói: "Sau này, lúc ngươi nằm mơ, cũng sẽ chỉ mơ thấy cỏ xanh cùng hoa thơm, tất cả kinh khủng ưu phiền đều rời khỏi ngươi"
Điêu Điêu Tiểu Cửu nước mắt trong suốt, nhẹ nhàng gật đầu. Nhạn đại áo trắng, trong lòng hắn, lại một lần hiểu rõ ràng. Dù hắn đối xử với người khác thế nào, đối xử với nàng, luôn tốt như vậy, dịu dàng như vậy.
"Nếu có kiếp sau, ngươi nguyện ý gả cho ta sao?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu đang chuẩn bị gật đầu an ủi hắn, đột nhiên phát hiện Nhạn đại đang chảy máu tươi... Cả kinh nói: "Nhạn đại sư huynh, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ a!"
Nhạn đại cười to, hắn không muốn nói hắn đối đầu kẻ địch mạnh lại phân thần để giải cứu Điêu Điêu, hiện tại, thân thể đại khái đã bị các sư đệ đánh gần chết. Nhưng thấy trong mắt đẹp Điêu Điêu Tiểu Cửu ánh lên sự tín nhiệm thân thiết, hắn cảm thấy rất đáng giá, hắn đã rơi... vào con đường dục vọng này quá sâu quá xa. Hiện tại, hắn phải bị trừng trị. Hắn phải rời khỏi đây.
"Không cần a, không cần a..." Điêu Điêu Tiểu Cửu ôm Nhạn đại đau khổ!
Tất cả mọi người ở đây, ở trong lòng bọn họ Nhạn đại cũng có một địa vị tương đối cao. Long Tại Thiên ôm ca ca, rơi lệ nói:
"Ngươi sao có thể hy sinh bản thân để cứu ta đây, ngươi chính là Hoàng đế tương lai của Đại Tề a."
Long Chi Hưng nhẹ nhàng cười: "Ta muốn tìm công chúa về." Hắn nhẹ nhàng lấy ra một sợi tóc dài, đó là tóc của thiếu nữ ốc trúc. "Ta sẽ xuyên qua đến thế giới nàng hồi sinh kia, chờ ta tìm được nàng, chúng ta có thể trở về. Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt thân thể của chúng ta."
Long Tại Thiên nghẹn ngào nói: "Ta nhất định sẽ làm vậy, ca ca ngươi đi rồi có thể bị mất trí nhớ hay không?"
Long Chi Hưng nói: "Ta cũng không biết, chúng ta đều dùng pháp thuật thay đổi thời gian chuyển ngược qua không gian, cũng chưa ai nghịch chuyển quá hạn, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì đây. Nhưng cho dù ta không nhớ rõ cũng không sao, bốn vết bớt này có thể chỉ dẫn ta tìm được nàng, sau khi tìm được nàng, ta sẽ nhớ ra được."
Long Chi Hưng lại ói ra một búng máu, tắt thở. Long Tại Thiên ôm thi thể ca ca khóc lớn lên. Ca ca, luôn bắt nạt hắn, luôn tư lợi, nhưng đến cuối cùng, lại dùng tính mạng của chính mình để cứu hắn. Nhạn đại, ta không giết ngươi, thề không làm người. Đáng tiếc không thấy Nhạn đại đâu, trước khi chết hắn đã dùng thuật biến đổi thời không chạy thoát. Người Điêu môn thấy hắn đã chạy trốn vào một cái quan tài hàn băng ngàn năm. Không người nào đuổi theo hắn. Tất cả mọi người trầm mặc, trận ác chiến này khiến tất cả mọi người mệt mỏi không chịu nổi. Chỉ có một người là ngoại lệ, Điêu Điêu Tiểu Cửu đang đắm chìm trong bi thống, đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, một cây đao hung hăng đâm vào lưng nàng, Tam Thiểu vung tay lên, thích khách liền cùng với đao lùi lại góc tường, hóa ra là Hoa Tâm Nhị, nàng vừa thổ huyết vừa cười nói:
"Là ngươi giết ca ca của ta, ca ca của ta yêu ngươi như vậy, ngươi liền chôn cùng hắn đi!"
Điêu Điêu Tiểu Cửu muốn nói: "Ta không giết..." Máu trong miệng chảy ra... như suối...
Hoa Tâm Nhị chỉ vào nơi Nhạn đại biến mất, khóc ròng nói: "Ca ca, ngươi tại sao không muốn làm quốc sư Đại Tề, không muốn làm vua một nước, hóa ra là ngươi yêu nữ nhân này, yêu sâu đậm như vậy, ta đưa nàng đi có được hay không. Hiện tại, Long Tại Thiên không thể cướp nàng với ngươi nữa."
"Nữ nhân đáng chết!"
Cúng Thất Tuần đi qua, một cước đá bay Hoa Tâm Nhị, máu bay đầy trời, Hoa Tâm Nhị dung nhan mỹ lệ giờ tái nhợt như tuyết, nàng rốt cục cũng có thể trở lại bên người ca ca yêu mến. Ánh mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu ảm đạm. Long Tại Thiên căn bản không ngừng rơi lệ, trời ạ, sao mới một hồi, hắn liền mất đi tất cả hạnh phúc!
"Tiểu yêu, tiểu yêu!" Long Chi Hưng cùng Nhạn đại phần lớn đều tu qua pháp thuật thời không nghịch thiên tối cao thâm, cho nên có thể xuyên qua đến nơi mong muốn rồi sau đó trở về. Nhưng tiểu yêu, pháp lực cơ bản cũng không sử dụng được, nếu nàng ra đi, thật sự là không thể nào tìm lại. Long Tại Thiên quả thực sắp phát điên.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng cười, thanh âm thật yếu ớt: "Ta - yêu - ngươi."
"Ta cũng yêu ngươi, tiểu yêu!" Long Tại Thiên quay sang biểu lộ thâm tình với Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Một đám người ngây ra như phỗng. Chuyện sao lại biến thành thế này. Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên giang hai tay, trong lòng bàn tay nàng hiện ra một bùa chú màu vàng... Đó là... Đó là thứ Đại bá trước khi chết cho nàng. Cái bùa chú kia giống như bị gió thổi đi, chậm rãi, ở lòng bàn tay nàng biến mất... Tùy tiện mang sinh mệnh Điêu Điêu Tiểu Cửu đi. Trong trời đất, chỉ nghe thấy tiếng Long Tại Thiên bi thương điên cuồng hét lên...
........................
Lưu Quang Cung
Tề công chúa mãnh liệt muốn chuyển nhà. Nhà nàng hiện tại đặt ba cái quan tài lớn, mặc dù chất liệu hàn băng ngọc y tinh quan cao quý, tạo hình tao nhã, nhưng mẹ kiếp, nó cũng quan tài a! Trong phòng trống rỗng đặt ba cái quan tài lớn, nàng đương nhiên không muốn. Nàng là công chúa của một nước, lại để nàng làm người trông mộ, Long Tại Thiên thật là một tên Vương bát đản!
"Này, ngươi thật sự không lo làm Hoàng thượng, vẫn muốn tự sát a?" Tề công chúa hỏi Long Tại Thiên.
Long Tại Thiên giả vờ không sao cả nói: "Ta khi nào thì tự sát, ta sẽ không như bọn họ, đem thân thể nhét vào nơi này, ta là đuổi theo tiểu yêu nhà ta, muội muội nhà ngươi."
Tề công chúa nói: "Cái kia, ta cảm thấy ngươi cũng nên quên nàng đi, cùng ta kết hôn, cùng nhau an hưởng Đại Tề không tốt sao?"
Long Tại Thiên lắc đầu, lời nói thấm thía: "Ngươi một lần nữa tìm nam nhân có thể gây sức ép được đi."
Tề công chúa hừ nói: "Rất giỏi, được, ta thích Cúng Thất Tuần nhà Điêu Điêu Tiểu Cửu, mặc dù không tính là... soái nhất, nhưng ta thích sự tà đạo của hắn. Ta theo đuổi hắn làm Hoàng thượng Đại Tề có được không?"
Ánh mắt Long Tại Thiên lập tức mở thật lớn, bất đắc dĩ thán phục: "Ngươi muốn cho ta chết không nhắm mắt có phải không, ngươi có thể... tìm một nam nhân lương thiện một chút bình thường một chút làm Hoàng đế a. Dù sao Đại Tề Quốc còn có ngàn vạn dân chúng, không thể coi thường."
Tề công chúa xấu tính nói: "Ngươi vừa thiện lương lại bình thường, tại sao ngươi không cưới ta?"
Long Tại Thiên nói: "Phụ hoàng ngươi vẫn còn ở nhân thế, nói không chừng anh ta cùng muội muội ngươi rất nhanh sẽ trở lại. Ngươi sẽ được giải thoát."
Tề công chúa kéo Long Tại Thiên, nhẹ giọng nói: "Ngươi nhất định phải đi sao?"
Long Tại Thiên gật đầu: "Phải!"
Tề công chúa nhẹ giọng nói: "Thay ta chào hỏi Tiểu Cửu nhi cho tốt, nói ta nhớ nàng, để nàng sớm trở về một chút."
Long Tại Thiên sờ sờ tóc Tề công chúa, gật đầu. "Ta đi!" "Ta sẽ dẫn tiểu yêu cùng trở về"
Tề công chúa rơi lệ nói: "Ta sẽ trông coi thi thể bọn họ cẩn thận, ta sẽ làm được, xác còn ta còn, xác mất ta mất."
Long Tại Thiên không biết nên khóc hay cười, không chết cũng muốn dùng chú cho nàng chết đi. Cánh cửa thời không hoa lệ lại xuất hiện... Long Tại Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người hướng tới thế giới chưa biết kia. Cái thế giới chưa biết kia có bao nhiêu đáng sợ cỡ nào kinh khủng cũng không sao, chỉ cần có tiểu yêu, thì nơi nào cũng đều là cõi yên vui tiên hương với hắn. Hắn sẽ đuổi theo tiểu yêu, vô luận nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, hắn đều sẽ nhìn lần đầu tiên liền nhận ra nàng, sau đó, để nàng một lần nữa yêu hắn. Hai người bọn họ căn bản là sẽ không bị những... thời gian cùng không gian hỗn loạn này tách ra.
Tề công chúa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như ngủ thiếp đi của Điêu Điêu Tiểu Cửu trong quan tài, nhẹ nhàng nói: "Nhất định phải sống lại, nhất định phải cùng Long Tại Thiên trở về, nhất định phải hạnh phúc!"
Tề Hoàng đế hỏi: "Mẫu thân của ngươi là người phương nào?"
Nhạn đại liếc mắt nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, nói: "Điêu Bất Thiền." (Đừng đánh ta, nghĩ tên rất đau đầu.)
Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức bị sặc nước miếng, Điêu Bất Thiền, không phải mẹ nàng sao, sao lại biến thành mẹ Nhạn đại?! Tề Hoàng đế lắc đầu, nữ nhân từng lên giường quá nhiều, hắn không nhận ra tên này. Nhạn đại từ trong người lấy ra nửa miếng ngọc bội, đó là nửa khuôn mặt của một nữ hài tử, Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy điêu khắc không tốt lắm, miễn cưỡng mới nhìn ra được là một người mà thôi. Bởi vì, nửa miếng ngọc bội này, nàng cũng có a!
Tề Hoàng đế lại như bắt được vật chí bảo, cầm trong tay, săm soi, hưng phấn mà nói: "Trẫm cuộc đời này duy nhất một lần tự mình khắc một khối ngọc, không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy nó một lần nữa."
Điêu Điêu Tiểu Cửu phun nước miếng, hết cách, thưởng thức này, tay nghề này, nàng thật sự không có cách nào không phun.
Tề Hoàng đế hưng phấn một hồi rồi lập tức hạ thánh chỉ: "Trẫm mệnh ngươi... Àh, phải rồi, ngươi tên là gì?"
Môi bạc Nhạn đại khẽ mở nói: "Nhạn Vô Ngân."
Tề Hoàng đế tiếp tục: "Trẫm mệnh ngươi, Nhạn Vô Ngân ngay hôm nay thành hôn cùng Tề công chúa, cùng tiếp nhận thiên thu nghiệp lớn của Đại Tề."
Điêu Điêu Tiểu Cửu vội gọi: "Không thể a!" Tay nhỏ bé của nàng khẩn cấp khua loạn. Tề Hoàng đế, Nhạn đại cùng Hoa Tâm Nhị đều nhìn nàng, không rõ tại sao không thể. Điêu Điêu Tiểu Cửu bị nhìn vậy một hồi chột dạ, nhẹ nhàng, yếu ớt lật lại một vấn đề:
"Hoàng thượng, ngươi không phải đã cho rằng Nhạn đại sư huynh là nhi tử ngươi sao?"
Tề Hoàng đế gật đầu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu quẹt mồ hôi, nói: "Tề công chúa chính là nữ nhi của ngươi."
Tề Hoàng đế gật đầu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu vững tâm, nàng có lý nha, "Nhi tử thân sinh cũng nữ nhi thân sinh của ngươi sao có thể kết hôn?"
Tề Hoàng đế cười to, "Đại trượng phu hoàn thành nghiệp lớn không câu nệ tiểu tiết, Nhạn Vô Ngân, ngươi dám cưới muội muội của ngươi sao?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu hôn mê, huynh muội thành thân, là tiểu tiết sao?
Nhạn đại lỗi lạc ngọc lập, một lúc lâu, cười khẽ: "Vì giang sơn Đại Tề, Nhạn mỗ dù phải hy sinh thì cũng có ngại gì?"
Lời này nói ra thật vĩ đại, theo lời nói trước sau như một của Nhạn đại, vì người khác hy sinh bản thân cũng không có gì. Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu lại cảm thấy hình tượng cao lớn của Nhạn đại trong cảm nhận của nàng lập tức sụp đổ. Thế giới sụp đổ... Điêu Điêu Tiểu Cửu muốn tìm đến Long Tại Thiên, cố định thân thể lung lay sắp đổ của nàng, không được, nàng nhất định là đầu óc không tỉnh táo, thế giới này thật là đáng sợ, nàng muốn trở lại Điêu môn.
Rầm rập... Ai gọi một đội đại quân tới đây? Không cần hỏi, cũng biết là Long Tại Thiên đã triệu hoán quân đoàn thú của Điêu Điêu Tiểu Cửu. Một đám người phía sau theo phía trước chen vào, Long Tại Thiên ngăn cũng ngăn không được.
"Thần Long Tại Thiên tham kiến Hoàng thượng."
Long Tại Thiên cố ý đề cao thanh âm, làm bộ dáng cho quần dân vùng thiếu văn minh trông mèo vẽ hổ này. Kết quả:
"Thiếp Liễu Như Thế tham kiến Hoàng thượng"
"Cô Điêu Chân Hữu tham kiến Hoàng thượng"
"Bà Thi Tiểu Vân tham kiến Hoàng thượng"
"Qua Lý Nhị Ngũ tham kiến Hoàng thượng"
... Long Tại Thiên không biết nên khóc hay cười, nói Nhị Ngũ là một đứa ngốc, nhưng nhìn nàng cũng không tệ a, ai ai, nhóm người này a, muốn từng người từng người điểm danh, chỉ sợ một ngày cũng không báo xong.
Hôm nay Hoàng đế tâm tình không tệ, mệnh đã cứu trở về, còn thêm một nhi tử. Hắn ha ha cười nói: "Miễn lễ. Được công chúa a, ngươi tới đây gặp chút, vị... Nhạn Vô Ngân này là ca ca thất lạc nhiều năm của ngươi."
Tề công chúa liếc mắt nhìn Nhạn Vô Ngân, lớn lên cũng không tệ lắm, lập tức hừ lạnh một tiếng không nói gì.
"Thân thể Trẫm không khỏe, các ngươi đi bố trí cho bạn của Hoàng thái tử, sau đó chọn thời gian gần một chút để Nhạn nhi cùng công chúa thành thân đi!"
A... Miệng Tề công chúa há hốc. Nàng như vậy, quần chúng cũng rất có ý kiến.
"Các nàng là huynh muội nha!"
"Nhạn đại sư của chúng ta sao có thể sẽ lấy muội muội của mình."
"... "
Tề Hoàng đế rất không bình tĩnh, nói, "Ngươi quyết định đi, ngươi chỉ cần cưới công chúa, là có thể kế thừa Đại Tề, không cưới, ta liền phong ngươi làm vương tới một nơi xa xôi hẻo lánh gì cũng nên."
Mọi ánh mắt nhất nhất rơi trên người Nhạn đại. Nhạn đại một thân bạch y, như tiên nhân, tiên phong đạo cốt, đến một tia tục khí cũng không có, nhân vật như vậy, sao lại vì một cái vương vị, tin một người điên phát rồ nói năng loạn xạ. Mặt Nhạn đại hơi thẹn thùng, sau đó, cũng gật đầu một cái.
Điêu Điêu Tiểu Cửu chậm rãi lui đến bên người Long Tại Thiên, dán sau lưng Long Tại Thiên, nàng thề, nàng sau này sẽ không mặc xiêm y trắng, hơn nữa, nàng cũng sẽ không cho Long Tại Thiên mặc, màu trắng là màu sắc bẩn nhất... trên thế giới này, mặc dù nhìn không bẩn, giấu kín phía dưới nó còn có nhiều đồ bẩn hơn so với màu đen. Long Tại Thiên mặc một kiện xiêm y màu xanh trên người, đó là... đó là chế phục cấp số thiên sư của bọn họ. Không đúng, màu xanh... Màu xanh... Màu trắng... Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên chỉ vào Nhạn đại hét rầm lên:
"Là ngươi, trời là ngươi."
Nàng nghĩ tới, lần nàng ở hoa viên Long vương phủ nghe được kẻ giả Long Tại Thiên cùng Hoa Tâm Nhị nói chuyện yêu đương, thương tâm nên nàng triệu hoán Nhạn đại sư huynh, nhưng nàng nhớ rõ lúc bản thân nhào vào trong lòng Nhạn đại sư huynh, thấy mặc màu xanh đã mắt. Hắn bốn mùa không thay đổi áo trắng, tại sao một lần đó lại mặc áo xanh đây? Nhất định là lúc ấy Nhạn đại không kịp thay quần áo. Nhạn đại đã ở đó từ sớm, lại còn lừa bản thân. Nhưng tại sao đây? Vì đạt được ngôi vị Hoàng đế, có liên quan gì tới nàng?
Long Tại Thiên nghi hoặc hỏi: "Tiểu yêu, ngươi đang nói cái gì?" Thế giới này biến hóa thật nhanh. Ca cùng người ta đánh nhau gần chết, kết quả là do một người khác dùng xiêm y giả. Cũng may, ca hiện tại chỉ ngất đi rồi, nếu tỉnh, nói không chừng lại kích động mà hôn mê. Đối với Long Tại Thiên mà nói, hắn từ đầu tới đuôi chỉ cần tiểu yêu, không hơn không kém.
"Ngày ở hoa viên người giả mạo ngươi nói chuyện cùng Hoa Tâm Nhị chính là hắn."
Tay ngọc Điêu Điêu Tiểu Cửu dương lên, thấy ánh mắt dịu dàng của Nhạn đại nhẹ nhàng đảo qua, lập tức phát lạnh, ngón tay đột nhiên hạ xuống, chỉ dưới đất. 5555555... Nàng không có gan lớn như vậy. Tất cả mọi người cố gắng tìm người xấu kia trên mặt đất, thậm chí có hai người còn nằm trên đất, săm soi Long Sàng. Không nghĩ ra, thật sự phát hiện ra người.
"Dưới giường có người?"
Tam cô thét chói tai, quá nhiều hưng phấn kinh ngạc, ha ha, chuyện hôm nay thấy, đủ nàng về nhà nói cả một hai năm a.
"Đi ra, đi ra!"
Chúng nhân cười vang... Sau đó, một người chậm rì rì bò ra, một hàng râu mép dài dầy tuyết trắng khiến Long Tại Thiên cảm thấy rất quen thuộc, hóa ra là Ẩn đại nhân ở Nghiên học bộ.
Chuyện quái đản hàng năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều, Ẩn đại nhân gục ở dưới Long sàng muốn làm cái gì?! Thay Vương giết Vua sao?
"Hoàng thượng."
"Ẩn đại nhân."
Tất cả mọi người không hề... phát biểu ý kiến nữa, bởi vì, nghĩ phá đầu bọn họ cũng không nghĩ ra Ẩn đại nhân tại sao lại xuất hiện dưới Long sàng...
"Hoàng thượng dựa vào cái gì nhận định vị... Nhạn đại này là Hoàng tử của ngài." Ẩn đại nhân vuốt râu dài hỏi.
Tề Hoàng đế nói: "Hắn có bốn vết bớt đỏ."
Ẩn đại nhân nói: "Người có bốn vết bớt đỏ này thì nhất định là Hoàng tử sao? Hắn cũng có." Ngón tay Ẩn đại nhân chỉ qua Long Tại Thiên.
Long Tại Thiên lắc đầu phủ nhận lời đồn đại không có thật này, hắn không có, hắn toàn thân mặc kệ là vết bớt đỏ đen xanh lam gì cũng không có.
Tề Hoàng đế nói: "Ở đâu?" Ẩn đại nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại khái ở trên PP hắn đi!"
Long Tại Thiên tuyệt vọng trợn mắt, ngài đây là đang đùa ta sao, ta cảm thấy hài hước của ngươi cũng không hay ho gì, ngài cũng không cần tùy tiện nói giỡn.
Tề Hoàng đế nói: "Long Tại Thiên, xoay người lại, cởi quần, để trẫm nhìn qua." Tề Hoàng đế biết Long Tại Thiên căn bản không phải là con mình, nhưng oa oa oa, hắn muốn nhìn PP thật của Long Tại Thiên, hôm nay rốt cục cũng có cơ hội.
Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không thấy sao cả, PP Long Tại Thiên nàng đã xem qua nhiều, căn bản không có bốn vết bớt, là phía sau chân nàng có mới đúng.
"Cởi cởi cởi cởi cởi cởi..."
Toàn bộ quần chúng nhất trí đồng ý, nói giỡn, Long Tại Thiên ai oán, hắn là soái nam soái nhất thiên hạ... nha, PP hắn sao lại không khiến vạn dân kính ngưỡng, mọi người chờ mong!
Vẻ mặt Long Tại Thiên sợ hãi, hắn không cần làm cái Hoàng thượng gì đó, tại sao phải cởi quần? Nhưng phương diện này hắn tính đi tính lại cũng coi như không hơn được cái gì, sớm đã bị Điêu môn cường nhân đưa trên tay rồi không biết sống chết ném xuống, bước hai ba bước, đưa PP quay phía Tề Hoàng đế, cởi sạch sẽ... Long Tại Thiên rất muốn học Điêu Điêu Tiểu Cửu khóc lên một hồi. Mẹ kiếp, thật sự quá dọa người. Từ khi gặp phải Điêu Điêu Tiểu Cửu, chất lượng dây lưng hắn liền không tốt lắm, luôn vô duyên vô cớ rớt ra, cho mọi người có thời gian quan sát... PP soái nhất trên đời là bộ dáng gì.
Tề Hoàng đế vừa lòng nhìn hồi lâu, mới chảy nước miếng nói với Ẩn đại sư: "Không a, không có bớt a."
Quần chúng nhất trí phản ứng, "Bớt ở trên tiểu kê kê(17) của hắn."
Long Tại Thiên đau khổ không thôi, thật là kỳ quái, trên tiểu kê kê của hắn lúc nào thì có bốn vết bớt đỏ nhỏ, là ở trên chân Điêu Điêu Tiểu Cửu. Không phải là hắn... Thật vất vả, Long Tại Thiên để mọi người từ nhiều khía cạnh đa góc độ nhìn đủ rồi, mới có thể kéo quần lại, vội hỏi Điêu Điêu Tiểu Cửu:
"Vết bớt trên chân ngươi đâu?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu cởi hài, hả một tiếng, bớt của nàng không còn, vừa hay lại xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ của Long Tại Thiên?!
"Ha ha ha ha..." Ẩn đại nhân lớn lên rất giống sơn dương giải thích nói: "Vị... Điêu Điêu tiểu thư này mới là do cung nữ được Hoàng thượng cưng chiều nhất sinh ra. Bởi vì hậu cung bất luận là ai mang thai hài tử, đều không hiểu sao mà chết thảm. Cho nên, cung nữ này cùng một tên thị vệ chạy ra khỏi cung, sinh vị... Tiểu công chúa này. Phải biết rằng nốn vết bớt này không phải dấu hiệu huyết thống hoàng thất, mà là một loại độc. Bởi vì Hoàng thượng năm xưa từng trúng một loại độc, mặc dù cứu trị nhiều cách, dù Hoàng đế vô sự, nhưng loại độc này sẽ truyền đến con nối dòng vẫn còn trong bụng của hắn, trên cơ bản cũng không thể còn sống sót được sinh ra. Nếu sinh ra được thì sẽ có bốn vết bớt này. Loại độc chất này sẽ chuyển dời đi, khi tiến hành giao hợp nam nữ sẽ chuyển cho đối phương. Cho nên, hiện tại bốn vết bớt này đã từ trên người Tiểu công chúa chuyển dời đến trên người Long Tại Thiên."
"Ta cùng Nhạn đại còn cả Tề công chúa đều là huynh muội sao?" Điêu Điêu Tiểu Cửu nghĩ đến đây thì hơi sợ hãi, trừ Long Tại Thiên ra ai nàng cũng không muốn gả cho ai.
"Vị... Nhạn huynh này, không giống Long Tại Thiên, hắn cũng tìm được một vị Tiểu công chúa khác ở dân gian."
"Ách... Tiểu công chúa còn nhiều lắm sao?!"
"Đúng vậy, nghe đồn bốn vị Long nữ đều là bốn vị Tiểu công chúa. Bởi vì có thân phận Long nữ, mới có thể ngăn trở độc tính, mới có thể sống đến lúc trưởng thành." Ẩn đại nhân giải thích.
"Nàng là ai?!" Long Tại Thiên chỉ vào Cơm Cái Xẻng, nghĩ trong bụng, cũng chỉ có một mình nàng là tương đối giống Hoàng thượng.
Ẩn đại nhân lắc đầu: "Nàng chỉ là thế thân Tề công chúa thôi. Trong bốn vị Long nữ, chỉ có nàng là giả"
"A... hiện tại?"
Ẩn đại nhân nói: "Hiện tại chỉ có Tề công chúa và Điêu Điêu Tiểu công chúa còn sống, còn hai người đã chết bởi Nhạn đại cùng Long Chi Hưng."
Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên nhớ ra, chỉ vào Nhạn đại nói: "Vốn dĩ muội muội A Đạt mang thai hài tử của ngươi, ngươi, ngươi lại có thể tự tay móc con mình từ bụng mẫu thân hắn! Ọe..." Điêu Điêu Tiểu Cửu bắt đầu ói ra. Thật sự là quá kinh khủng.
Tề Hoàng đế nói: "Được, hiện tại ta chỉ muốn từ trong ba người các ngươi chọn ra một người kế thừa nghiệp lớn. Nhạn Vô Ngân, ngươi điên rồi, ta rất thưởng thức, nhưng nữ nhi kia của ta đã chết, truyện ngôi cho ngươi là không có khả năng. Long Chi Hưng cũng vậy. Trừ phi công chúa muốn gả cho hai người các ngươi."
Tề công chúa lắc đầu, nàng không muốn gả đi, có Điêu Điêu Tiểu Cửu làm muội muội, gánh nặng này nàng có thể buông xuống. "Hai người xấu xa này ta đều không muốn, ta muốn ra ngoài tiêu dao mấy năm, chuyện ngôi vị Hoàng đế, phụ hoàng, ngươi đã có nữ nhi, đừng... làm phiền ta nữa, ta đã hy sinh rất nhiều"
Tề Hoàng đế gật đầu, thâm tình nhìn về phía Long Tại Thiên: "Được rồi, ta liền truyền ngôi cho ngươi đi. Ngươi nguyện ý cùng nữ nhi của ta, phải rồi, ngươi tên gì?"
"Điêu Điêu Tiểu Cửu."
Tề Hoàng đế nói: "Long Tại Thiên ngươi muốn cưới nàng sao?"
Long Tại Thiên cười: "Điêu Điêu công chúa đã là Vương phi của thần."
Tề Hoàng đế nói: "Không tệ không tệ, nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi đời này cũng không thể cưới thêm nữ tử khác làm phi."
Long Tại Thiên rất sung sướng gật đầu, hắn thật là cao hứng, muốn bay nhanh trở về gần gũi Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Tề Hoàng đế đưa ánh mắt hướng tới Điêu Điêu Tiểu Cửu, "Nhưng ngươi là nữ nhi của trẫm, sau này ngươi vẫn có thể muốn thêm vài người nam nhân khác"
Mặt Long Tại Thiên đen đi một nửa. Điêu Điêu Tiểu Cửu ha ha cười, không nói lời nào. Vợ chồng son đang ‘liếc mắt đưa tình’, tán tỉnh quên trời quên đất, đột nhiên Điêu Điêu Tiểu Cửu biến sắc, nhìn về phía Nhạn đại.
Nhạn đại một tay cầm cổ nhỏ của Điêu Điêu Tiểu Cửu, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vòng cổ tình chú. Ba một tiếng, chặt đứt nó, ném xuống đất.
"Điêu Điêu, ngươi muốn gả cho hắn hay cho ta?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu sợ hãi nói không nên lời. Đại sư huynh vốn dịu dàng đôn hậu sao đột nhiên như biến thành ma quỷ, khiến nàng không thích ứng kịp.
"Thả nàng ra." Thanh âm Long Tại Thiên lo lắng, thanh âm Tam Thiểu tỉnh táo, thanh âm Cúng Thất Tuần độc ác, ba người vây quanh Nhạn đại.
"Ngươi tại sao không muốn gả cho ta? Ta bảo vệ ngươi nhiều năm như vậy?" Nhạn đại như không nghe thấy lời chúng nhân nói, chỉ nhẹ giọng nói với một mình Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu sợ hãi lắc đầu.
Nhạn đại nói: "Bọn họ nói ngươi sinh ra nhất định là mệnh Hoàng hậu, được, vì ngươi ta chết cũng sẽ làm Hoàng thượng. Ta thật vất vả để lão đầu đáp ứng cho cưới ngươi, nhưng không ngờ tới, hắn đang gạt ta. Ta vừa đi khỏi sẽ gả ngươi cho Long Tại Thiên. Ta đuổi tới Long phủ tướng cứu ngươi về Điêu môn, nhưng ta mới đi một hồi, ngươi lại phải gả cho Liễu Liễu, ta thật hận... Thật hận, ngươi hiểu chưa? Ngươi tại sao người nào cũng có thể cưới, lại hết lần này tới lần khác không thể cưới ta làm chồng?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ giọng nói: "Ngươi ở trong lòng ta, là thần thánh, là một con người, sẽ không muốn cưới thần thánh" Xem ra Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng có một chút tiêu chuẩn đạo đức, nàng không muốn thông hôn với chủng tộc khác loài người.
Tiêu chuẩn đạo đức của Tam Thiểu tương đối thấp, nói: "Ngươi giết muội muội của A Đạt thì thôi, tại sao đến A Đạt cũng giết?"
Nhạn đại: "Hắn muốn đem Điêu Điêu rời khỏi ta, ai cho hắn có quyền làm như thế!"
Tiêu chuẩn đạo đức của Cúng Thất Tuần càng thấp, "Ngươi giết A Đạt còn chưa tính, tại sao đến lão đầu của chúng ta cũng muốn giết?" Điêu môn chưởng môn dù có một ngàn một vạn lần không tốt, cũng nuôi bọn họ từ nhỏ lớn thành người. Mặc kệ vì cái gì, cũng không thể giết hắn a. Có thể chạm đến điểm mấu chốt trong đạo đức của Cúng Thất Tuần, Nhạn đại tự tung tự tác, thật đúng là không thể tha thứ a!
Nhạn đại đột nhiên phát ra một chàng cười lớn: "Ai kêu hắn nhất định phải cách trở ta cùng Điêu Điêu, hắn chỉ nên trách bản thân mệnh không tốt. Điêu Điêu, đi theo ta đi, chúng ta ở chung một chỗ, không phải rất hạnh phúc sao?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu cả kinh, Nhạn đại có dấu hiệu biến thành ma, hắn đang rối loạn, ánh mắt xanh đen, môi đỏ tươi chảy máu, mặc áo trắng hơn tuyết, một bộ dáng diễm lệ, xem ra tâm ma của hắn phát ra hết, sẽ nhanh chóng mất trí. Hắn vừa ra tay lại bắt đầu khiến trời âm đất ám, gió mây biến sắc, Long Tại Thiên kêu lên một tiếng:
"Mọi người mau lui ra ngoài."
Một đám người đâu cần hắn nhắc nhở, đã chạy trốn như bay, đến mức cửa cũng sắp nổ tung, Tề Hoàng đế nửa chết nửa sống ngồi dí trên giường cũng bị Ẩn đại nhân mang đi. Trừ Long Tại Thiên cùng Điêu môn Tiểu Cửu ra, cũng chỉ có Hoa Tâm Nhị đang lui tại góc tường cùng Long Chi Hưng đang hôn mê bất tỉnh. Điêu Điêu Tiểu Cửu ở trong lòng Nhạn đại nhìn kỹ đám người đang bay trên không trung, đang chơi diều sao? Một người hai người bay tới, rớt xuống, đụng tường, trượt xuống, bò lổm ngổm đứng lên, lại tiếp tục bay tới...... Gió thật lớn, khiến nàng không mở mắt ra được, chỉ cảm thấy cát vàng cuồn cuộn bốn phía. Trời ạ, nàng lại tụt về phía sau, tiến vào ác mộng.
A... Những... nam nhân cát vàng đầu bóng lưỡng quái dị này lại xuất hiện, thật là đáng sợ. Chạy, đang còn bị Nhạn đại ôm, chạy không được! Chờ đã, tất cả thiên sư nàng biết đều đang chơi cùng Nhạn đại, lại không ai tới cứu nàng? Nam nhân cát vàng đầu bóng lưỡng quái dị đuổi theo tới, mở lớn miệng, nuốt cả cái đầu nhỏ của nàng vào...
Long Tại Thiên thấy sắc mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu trắng bệch rồi lại đỏ lên, rõ ràng là bị Nhạn đại khống chế hô hấp, lòng nóng như lửa đốt: "Tiểu yêu, há to miệng hít thở."
Lần này hắn vọt tới, Nhạn đại tung một chưởng đánh tới, hắn cũng không cố tránh ra, chỉ kéo tay Nhạn đại lệch đi một chút, để Điêu Điêu Tiểu Cửu hít thở một hơi, nếu không hít thở, thật sự là thần tiên cũng không cứu được Điêu Điêu Tiểu Cửu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều tím tái. Chưởng của Nhạn đại cách ngực Long Tại Thiên nửa phân, đột nhiên một người ngồi chỗ cuối vọt lại, đẩy Long Tại Thiên ra, bị một chưởng của Nhạn đại đánh bay ra ngoài, máu tươi ba bước... Chính là Long Chi Hưng vừa thức tỉnh lại! Long Tại Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, bên này mệnh Điêu Điêu Tiểu Cửu đang nguy khốn, bên kia sinh mệnh ca ca cũng bị đe dọa... Đây là muốn không ngừng hành hạ tử hắn sao?
Tam Thiểu cùng Cúng Thất Tuần đang thét chói tai: "Nhạn đại, ngươi sắp giết chết Tiểu Cửu."
Nhạn đại cúi đầu, hắn sẽ không giết chết Điêu Điêu, hắn vẫn luôn, vẫn luôn rất dịu dàng. Cũng chưa từng áp bách nàng, Điêu Điêu làm sao vậy.... Mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu đang biến thành màu đen, hiển nhiên đang bị áp bách hô hấp. A... Đó là ác mộng của nàng. Ác mộng mặc dù là xuất hiện từ tưởng tượng kinh khủng, nhưng nó thực sự có thể giết người trong mộng. Sắc mặt Nhạn đại đột nhiên trở nên dịu dàng, phân một bộ phận hồn phách ra tiến vào trong mộng của Điêu Điêu Tiểu Cửu. Hắn một chưởng đánh nát cát vàng, lôi Điêu Điêu Tiểu Cửu ra, hai người nhìn nhau rất lâu, Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên khóc:
"55555555... Ta thật sợ, Nhạn đại sư huynh 5555555..."
"Không phải sợ, ta hôm nay sẽ thay ngươi hoàn toàn phá tan cái ác mộng này đi." Nhạn đại kéo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó phất tay hành lệnh.
Trời vốn là cực xanh cực cao, mây cũng chỉ có một tia, nhưng cùng với tiếng gió rít, một đóa đóa mây trắng đầy đặn quanh co khúc khuỷu từ từ từ bốn phía tụ lại đây, từng chút, che lại thái dương mãnh liệt. Sau đó tầng mây càng lúc càng dày, đè thấp xuống, cuối cùng cùng với một cái tiếng sấm đột ngột, mưa xuống... Mưa to tầm tã mắt người cũng không mở ra được, chỉ cảm thấy đất trên sa mạc trở nên mềm nhũn, sau đó, từ từ, tạnh mưa rồi, Điêu Điêu Tiểu Cửu kinh ngạc phát hiện, một nhánh hai nhánh cỏ nhỏ xanh biếc từ nơi này nơi đó vươn lên... Sau đó từ từ lớn lên, nở hoa, những... cát trên sa mạc này cũng không thấy đâu, đều biến thành đất màu vàng.
Nhạn đại nói: "Sau này, lúc ngươi nằm mơ, cũng sẽ chỉ mơ thấy cỏ xanh cùng hoa thơm, tất cả kinh khủng ưu phiền đều rời khỏi ngươi"
Điêu Điêu Tiểu Cửu nước mắt trong suốt, nhẹ nhàng gật đầu. Nhạn đại áo trắng, trong lòng hắn, lại một lần hiểu rõ ràng. Dù hắn đối xử với người khác thế nào, đối xử với nàng, luôn tốt như vậy, dịu dàng như vậy.
"Nếu có kiếp sau, ngươi nguyện ý gả cho ta sao?"
Điêu Điêu Tiểu Cửu đang chuẩn bị gật đầu an ủi hắn, đột nhiên phát hiện Nhạn đại đang chảy máu tươi... Cả kinh nói: "Nhạn đại sư huynh, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ a!"
Nhạn đại cười to, hắn không muốn nói hắn đối đầu kẻ địch mạnh lại phân thần để giải cứu Điêu Điêu, hiện tại, thân thể đại khái đã bị các sư đệ đánh gần chết. Nhưng thấy trong mắt đẹp Điêu Điêu Tiểu Cửu ánh lên sự tín nhiệm thân thiết, hắn cảm thấy rất đáng giá, hắn đã rơi... vào con đường dục vọng này quá sâu quá xa. Hiện tại, hắn phải bị trừng trị. Hắn phải rời khỏi đây.
"Không cần a, không cần a..." Điêu Điêu Tiểu Cửu ôm Nhạn đại đau khổ!
Tất cả mọi người ở đây, ở trong lòng bọn họ Nhạn đại cũng có một địa vị tương đối cao. Long Tại Thiên ôm ca ca, rơi lệ nói:
"Ngươi sao có thể hy sinh bản thân để cứu ta đây, ngươi chính là Hoàng đế tương lai của Đại Tề a."
Long Chi Hưng nhẹ nhàng cười: "Ta muốn tìm công chúa về." Hắn nhẹ nhàng lấy ra một sợi tóc dài, đó là tóc của thiếu nữ ốc trúc. "Ta sẽ xuyên qua đến thế giới nàng hồi sinh kia, chờ ta tìm được nàng, chúng ta có thể trở về. Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt thân thể của chúng ta."
Long Tại Thiên nghẹn ngào nói: "Ta nhất định sẽ làm vậy, ca ca ngươi đi rồi có thể bị mất trí nhớ hay không?"
Long Chi Hưng nói: "Ta cũng không biết, chúng ta đều dùng pháp thuật thay đổi thời gian chuyển ngược qua không gian, cũng chưa ai nghịch chuyển quá hạn, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì đây. Nhưng cho dù ta không nhớ rõ cũng không sao, bốn vết bớt này có thể chỉ dẫn ta tìm được nàng, sau khi tìm được nàng, ta sẽ nhớ ra được."
Long Chi Hưng lại ói ra một búng máu, tắt thở. Long Tại Thiên ôm thi thể ca ca khóc lớn lên. Ca ca, luôn bắt nạt hắn, luôn tư lợi, nhưng đến cuối cùng, lại dùng tính mạng của chính mình để cứu hắn. Nhạn đại, ta không giết ngươi, thề không làm người. Đáng tiếc không thấy Nhạn đại đâu, trước khi chết hắn đã dùng thuật biến đổi thời không chạy thoát. Người Điêu môn thấy hắn đã chạy trốn vào một cái quan tài hàn băng ngàn năm. Không người nào đuổi theo hắn. Tất cả mọi người trầm mặc, trận ác chiến này khiến tất cả mọi người mệt mỏi không chịu nổi. Chỉ có một người là ngoại lệ, Điêu Điêu Tiểu Cửu đang đắm chìm trong bi thống, đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, một cây đao hung hăng đâm vào lưng nàng, Tam Thiểu vung tay lên, thích khách liền cùng với đao lùi lại góc tường, hóa ra là Hoa Tâm Nhị, nàng vừa thổ huyết vừa cười nói:
"Là ngươi giết ca ca của ta, ca ca của ta yêu ngươi như vậy, ngươi liền chôn cùng hắn đi!"
Điêu Điêu Tiểu Cửu muốn nói: "Ta không giết..." Máu trong miệng chảy ra... như suối...
Hoa Tâm Nhị chỉ vào nơi Nhạn đại biến mất, khóc ròng nói: "Ca ca, ngươi tại sao không muốn làm quốc sư Đại Tề, không muốn làm vua một nước, hóa ra là ngươi yêu nữ nhân này, yêu sâu đậm như vậy, ta đưa nàng đi có được hay không. Hiện tại, Long Tại Thiên không thể cướp nàng với ngươi nữa."
"Nữ nhân đáng chết!"
Cúng Thất Tuần đi qua, một cước đá bay Hoa Tâm Nhị, máu bay đầy trời, Hoa Tâm Nhị dung nhan mỹ lệ giờ tái nhợt như tuyết, nàng rốt cục cũng có thể trở lại bên người ca ca yêu mến. Ánh mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu ảm đạm. Long Tại Thiên căn bản không ngừng rơi lệ, trời ạ, sao mới một hồi, hắn liền mất đi tất cả hạnh phúc!
"Tiểu yêu, tiểu yêu!" Long Chi Hưng cùng Nhạn đại phần lớn đều tu qua pháp thuật thời không nghịch thiên tối cao thâm, cho nên có thể xuyên qua đến nơi mong muốn rồi sau đó trở về. Nhưng tiểu yêu, pháp lực cơ bản cũng không sử dụng được, nếu nàng ra đi, thật sự là không thể nào tìm lại. Long Tại Thiên quả thực sắp phát điên.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng cười, thanh âm thật yếu ớt: "Ta - yêu - ngươi."
"Ta cũng yêu ngươi, tiểu yêu!" Long Tại Thiên quay sang biểu lộ thâm tình với Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Một đám người ngây ra như phỗng. Chuyện sao lại biến thành thế này. Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên giang hai tay, trong lòng bàn tay nàng hiện ra một bùa chú màu vàng... Đó là... Đó là thứ Đại bá trước khi chết cho nàng. Cái bùa chú kia giống như bị gió thổi đi, chậm rãi, ở lòng bàn tay nàng biến mất... Tùy tiện mang sinh mệnh Điêu Điêu Tiểu Cửu đi. Trong trời đất, chỉ nghe thấy tiếng Long Tại Thiên bi thương điên cuồng hét lên...
........................
Lưu Quang Cung
Tề công chúa mãnh liệt muốn chuyển nhà. Nhà nàng hiện tại đặt ba cái quan tài lớn, mặc dù chất liệu hàn băng ngọc y tinh quan cao quý, tạo hình tao nhã, nhưng mẹ kiếp, nó cũng quan tài a! Trong phòng trống rỗng đặt ba cái quan tài lớn, nàng đương nhiên không muốn. Nàng là công chúa của một nước, lại để nàng làm người trông mộ, Long Tại Thiên thật là một tên Vương bát đản!
"Này, ngươi thật sự không lo làm Hoàng thượng, vẫn muốn tự sát a?" Tề công chúa hỏi Long Tại Thiên.
Long Tại Thiên giả vờ không sao cả nói: "Ta khi nào thì tự sát, ta sẽ không như bọn họ, đem thân thể nhét vào nơi này, ta là đuổi theo tiểu yêu nhà ta, muội muội nhà ngươi."
Tề công chúa nói: "Cái kia, ta cảm thấy ngươi cũng nên quên nàng đi, cùng ta kết hôn, cùng nhau an hưởng Đại Tề không tốt sao?"
Long Tại Thiên lắc đầu, lời nói thấm thía: "Ngươi một lần nữa tìm nam nhân có thể gây sức ép được đi."
Tề công chúa hừ nói: "Rất giỏi, được, ta thích Cúng Thất Tuần nhà Điêu Điêu Tiểu Cửu, mặc dù không tính là... soái nhất, nhưng ta thích sự tà đạo của hắn. Ta theo đuổi hắn làm Hoàng thượng Đại Tề có được không?"
Ánh mắt Long Tại Thiên lập tức mở thật lớn, bất đắc dĩ thán phục: "Ngươi muốn cho ta chết không nhắm mắt có phải không, ngươi có thể... tìm một nam nhân lương thiện một chút bình thường một chút làm Hoàng đế a. Dù sao Đại Tề Quốc còn có ngàn vạn dân chúng, không thể coi thường."
Tề công chúa xấu tính nói: "Ngươi vừa thiện lương lại bình thường, tại sao ngươi không cưới ta?"
Long Tại Thiên nói: "Phụ hoàng ngươi vẫn còn ở nhân thế, nói không chừng anh ta cùng muội muội ngươi rất nhanh sẽ trở lại. Ngươi sẽ được giải thoát."
Tề công chúa kéo Long Tại Thiên, nhẹ giọng nói: "Ngươi nhất định phải đi sao?"
Long Tại Thiên gật đầu: "Phải!"
Tề công chúa nhẹ giọng nói: "Thay ta chào hỏi Tiểu Cửu nhi cho tốt, nói ta nhớ nàng, để nàng sớm trở về một chút."
Long Tại Thiên sờ sờ tóc Tề công chúa, gật đầu. "Ta đi!" "Ta sẽ dẫn tiểu yêu cùng trở về"
Tề công chúa rơi lệ nói: "Ta sẽ trông coi thi thể bọn họ cẩn thận, ta sẽ làm được, xác còn ta còn, xác mất ta mất."
Long Tại Thiên không biết nên khóc hay cười, không chết cũng muốn dùng chú cho nàng chết đi. Cánh cửa thời không hoa lệ lại xuất hiện... Long Tại Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người hướng tới thế giới chưa biết kia. Cái thế giới chưa biết kia có bao nhiêu đáng sợ cỡ nào kinh khủng cũng không sao, chỉ cần có tiểu yêu, thì nơi nào cũng đều là cõi yên vui tiên hương với hắn. Hắn sẽ đuổi theo tiểu yêu, vô luận nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, hắn đều sẽ nhìn lần đầu tiên liền nhận ra nàng, sau đó, để nàng một lần nữa yêu hắn. Hai người bọn họ căn bản là sẽ không bị những... thời gian cùng không gian hỗn loạn này tách ra.
Tề công chúa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như ngủ thiếp đi của Điêu Điêu Tiểu Cửu trong quan tài, nhẹ nhàng nói: "Nhất định phải sống lại, nhất định phải cùng Long Tại Thiên trở về, nhất định phải hạnh phúc!"
Tác giả :
Hạ Quảng Hàn