Tình Phi Đắc Dĩ
Chương 92: Giao dịch
Sirius Black trở thành mục tiêu mới của 《 nhật báo tiên tri 》 , lời thú tội của “anh hùng ngày xưa" đã giúp nam nhân này lấy lại tự do, cùng vinh quang.
Đại sư độc dược vẻ mặt âm u chán ghét vứt tờ báo qua một bên, sau đó sắc mặt lạnh băng tiếp tục ăn món sườn cừu xào với củ hành, không để thừa lại chút gì, ăn xong y ngẩng đầu nhìn về hướng dãy bàn Slytherin, con đỡ đầu của y nhìn tờ báo trầm tư, gương mặt lạnh lùng không biểu hiện cảm xúc gì. Ánh mắt Snape lại đảo qua dãy bàn Gryffindor, Harry đang cao hứng chạm cốc với Granger, ánh mắt Snape trở nên âm u, sau đó thu hồi tầm mắt.
Rõ ràng biết kết cục sẽ thế nào, chỉ có thể lẳng lặng nhìn, hoàn toàn bất lực, loại tư vị này thực sự khổ sở. Snape oán hận cục diện mình không thể kiểm soát được.
Phần mộ cũng đã được đào sẵn, hiện tại chỉ cần chờ người nhảy vào trong!
Snape đẩy chén dĩa ra, sau đó mang theo vẻ mặt oán hận rời khỏi đại sảnh đường.
Ánh mắt Harry vẫn luôn quan sát bàn giáo sư, vừa thấy vị trí kia trống không cậu liền ngoảnh đầu lại xem, suy nghĩ, yên lặng thở dài, mâu thuẫn của người yêu và cha đỡ đầu có vẻ không thể giải hòa nỗi.
Thực hiển nhiên, Harry cảm nhận được Snape đang mất hứng, nhưng đoán sai nguyên nhân.
……….
Xem xong tin tức, Draco không chút hoang mang dùng cơm, khí độ tao nhã như thường.
Sirius có ra tòa làm chứng hay không?
Có, đương nhiên sẽ đi.
Với tính cách căm ghét cái ác của nam nhân đó nhất định sẽ làm như vậy.
Bất quá, trước đó, Sirius nhất định sẽ có hành động bên cậu.
Quả nhiên, lúc Draco trở về phòng ngủ liền phát hiện trên sàn nhà có một tờ giấy, được nhé qua cửa phòng, nội dung như sau.
Draco:
Về chuyện cha em, tôi muốn nói chuyện với em, buổi tối gặp nhau ở lều hét, thông qua cây liễu roi ở ngoài tòa lâu đài, em có thể tiến vào.
Hi vọng em sẽ đến.
Sirius.
Draco không chút biến đổi xé nát tấm da dê, sau đó ném vào thùng rác.
Nguyên buổi chiều, không có lớp học, Draco im lặng ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, lại tựa hồ không có, ngay cả buổi cơm tối cũng không đi.
Màn đêm buông xuống, thẳng đến 9 giờ, Draco mới rời khỏi ký túc xá.
Dùng chú ngữ đánh trúng cơ quan trên gốc liễu roi, cây liễu lập tức ngừng chuyển động, Draco ngừng một chút mới tiếp túc bước tới trước.
Những ngày qua, Sirius nói cho cậu biết rất nhiều thứ, cũng như dạy cậu rất nhiều điều, nếu đứng ở lập trường của riêng mình, Draco thực sự cảm kích, nhưng bất luận cảm kích thế nào, có một số việc Draco nhất định không chịu thỏa hiệp.
Xuyên qua thông đạo âm u, Draco đẩy cánh cửa đang khép hờ.
Nam nhân cao lớn đang nhìn chằm chằm cánh cửa, vừa thấy thiếu niên bước vào lập tức xoay mặt đi, bộ dáng lúng túng.
Draco thuận tay khép cửa lại, thản nhiên nói: “Có gì cứ nói thẳng."
Sirius vò đầu, người trước mắt không hề lớn tiếng chửi mắng thực ngoài dự kiến của hắn, bất quá, hắn nhanh chóng phát hiện ra Draco đang bày ra biểu tình quen thuộc của đám Slytherin——hờ hững, biểu tình như vậy so với lúc thiếu niên nháo một trận với hắn trong phòng ngủ hoàn toàn một trời một vực, Sirius đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Draco lạnh lùng nhìn, chờ đợi.
“………Tôi xin lỗi." Sirius cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh trầm thấp: “Chuyện cha em, tôi không biết làm thế nào để nói với em, tôi…….."
“Anh sẽ đi xác nhận ông có tội." Draco đánh gãy lời nam nhân, giọng điệu khẳng định.
Sirius nghẹn, ánh mắt mù mờ, trầm mặc.
“Vì thế anh tới tìm tôi, muốn nói cho tôi biết anh tính toán để cha tôi tiếp tục ngồi chồm hổm trong ngục giam, bảo tôi không cần để ý?" Draco mỉa mai hỏi.
“Tôi……….." Sirius không biết nói gì, hơn nữa ngày mới nói: “Hắn đã làm sai phải bị trừng phạt."
“……….có lẽ." Khóe miệng Draco nhếch lên một độ cung lạnh như băng, cậu nheo mắt lại: “Nhưng mà, anh xác định có thể ra làm chứng ở tòa án?"
“Có ý gì?" Sirius nhíu mày.
“Làm giao dịch, Black." Draco đã dự tính trước đề cao âm điệu: “Tôi tin rằng đối với anh mà nói, vật này chắc chắn quan trọng hơn tự do của cha tôi."
Hermione làm huynh trưởng vừa lúc hôm nay có nhiệm vụ tuần tra, làm xong hết, cô gái thuận tiện đi tới văn phòng của McGonagall lấy bài tập về nhà đã chỉnh xong ôm về ký túc xá. Vừa rời khỏi lâu đài, ánh mắt Hermione liền nhìn thấy ở một chỗ khá xa, Malfoy đang quay về ký túc xá Slytherin, mái tóc bạch kim đặc trưng của gia tộc Malfoy đặc biệt chói lọi dưới ánh trăng.
Gần 10 giờ rồi, Malfoy còn đi nơi nào? Hermione nghi hoặc.
Không bao lâu sau, bóng dáng thiếu niên bạch kim biến mất, Hermione lắc lắc đầu, tiếp tục hành trình của mình, đại khái tâm tình không tốt nên Draco ra ngoài tản bộ đi? Dù sao sau khi thân phận của Sirius được hợp pháp hóa, Malfoy liền xong đời.
…………
Buổi xét xử Lucius Malfoy diễn ra vào cuối tuần.
Sáng sớm, Ron liền đánh thức Harry, nói muốn đi xem.
Harry ngáp dài, vẫn chưa ngủ đã.
“Nghe nói Percy là thư ký." Ron khó chịu: “Mình thực không hiểu anh ta có phẩm chất gì."
Harry không nói gì, đột nhiên nhớ tới buổi xét xử Malfoy, có lẽ Snape cũng tới xem? Nghĩ như vậy cậu lập tức nhảy xuống giường, cơ hội gặp Snape vốn đã ít ỏi, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua.
Hermione tới phòng bếp lấy một ít điểm tâm, tính toán đưa cho Remus, cho tới giờ vị giáo sư người sói này đã giúp đỡ bọn họ không ít.
Vì thế tổ hoàng kim ba người cùng dắt tay nhau đi.
Toàn án có vẻ âm u, thành viên Hội Phượng Hoàng tập trung ở một khu vực, Harry liếc mắt một cái liền nhận ra.
“Hey, bên ngày." Tonks đổi tóc thành màu đó ngoắc tay với ba đứa trẻ.
Sau khi ngồi xuống, Harry lập tức quan sát xung quanh, rất lớn, người tới rất đông, ở đâu a? Harry cảm thấy với giao tình của Snape và Malfoy, anh nhất định sẽ tới.
Quả nhiên, trong một biển người, Harry nhìn thấy Snape, anh ngồi ở vị trí gần cuối, lông mày Harry nhíu lại, bởi vì cậu nhìn thấy Draco Malfoy đang ngồi cạnh Snape, chỗ gần cửa ra vào.
Snape đại khái đang an ủi Draco Malfoy?
Harry đột nhiên có vài phần đồng tình với Draco Malfoy, mặc kệ Malfoy là ai, đối với nó, chung quy vẫn là cha.
Thở ra một hơi, Harry thu hồi tầm mắt, quay lại nói chuyện với Remus: “Sirius đâu?"
Remus đang ăn bánh nướng Hermione đem tới, nhưng người khác cũng đang ăn, vô cùng vui vẻ, cứ như một buổi dã ngoại.
“Một lát nữa sẽ ra." Remus nói.
Ước chừng nửa giờ sau, buổi xét xử bắt đầu.
Quý tộc bạch kim tiều tụy nhưng không hề mất khí thế, vẫn duy trì bộ dáng cao ngạo đứng ở vị trí bị cáo.
Hiện trường lập tức ồn ào, tràn ngập tiếng la ó cùng chửi mắng.
Ngồi gần chỗ bị cáo nhất là Narcissa Malfoy, ánh mắt bà chăm chăm nhìn chồng mình, dường như không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Kế tiếp là màn mở đầu rườm rà với bài phát biểu nhàm chán của thẩm phán, ít ra Harry cho là vậy, không biết qua bao lâu, thời điểm mấu chốt cũng tới.
“Nhân chứng Sirius Black, cho vào." Quan tòa tuyên bố.
Nam nhân tóc đen cao lớn chậm rãi đi lên khu vực nhân chứng, bên dưới vang lên tiếng hoan hô vang dội.
“Sirius hình như có chút kỳ lạ." Harry nhỏ giọng nói.
Chính xác, không phải vẻ mặt tùy ý vô cùng hưng phấn như bình thường, ngược lại có chút nôn nóng, gương mặt cúi gầm xuống.
“Có lẽ tối qua ngủ không ngon." Tonks thì thào.
Remus nhíu mày, cho dù Sirius không ngủ một đêm cũng không có bộ dáng như vậy, anh đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Sirius Black, hãy thuật lại hoàn cảnh lúc anh phát hiện Lucius, cùng với hành vi phạm tội cùng quá trình bắt được tội phạm."
Trước mắt bao nhiêu người, nam nhân nhìn Malfoy, người nọ oán hận trừng mắt nhìn hắn, Sirius lại nhìn về phía chị họ ở phía sau, ánh mắt của bà làm hắn chột dạ.
“Sirius Black?" Bên tai tuyền tới âm thanh thúc giục.
Sirius cuối cùng nhìn thoáng qua chiếc ghế cuối cùng, sau đó thu lại tầm mắt, nhắm mắt lại: “………..không biết."
“Cái gì?" Tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe nhầm.
Sirius cắn môi, hít sâu vài lần, sau đó rống lớn: “Con mẹ nó tôi nói không biết, lỗ tai các người điếc hết rồi sao? ! Tôi cái gì cũng không biết!"
Toàn hội trường chìm trong yên lặng.
Sirius xoay người bước đi, buồn bực đẩy ra đám phù thủy có ý ngăn cản, biến mất sau cánh cửa.
“……….đây là chuyện gì?" Harry nghe thấy âm thanh mình vô cùng gượng gạo.
“Vì cái gì lại như vậy?" Ron cũng mờ mịt.
Hermione ngơ ngác, không thể tin được, cô quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Draco Malfoy rời khỏi, Hermione chớp mắt, vội vàng đuổi theo. Rời khỏi hội trường, Hermione quan sát xung quanh, tốt lắm không có ai bên ngoài trừ Malfoy, cô gái cẩn thận làm chú ngữ tiêu thanh dưới chân mình. Đợi Malfoy dừng lại, Hermione nhanh nhẹn núp sau một cột đá, cô cũng không biết vì cái gì phải theo dõi, chỉ có cảm giác sự thật ở ngay đó.
Vãnh tai, Hermione nghe được tiếng bước chân của người khác.
“Thật sự là gương mặt khó coi, Black." Âm thanh lạnh nhạt của thiếu niên phá vỡ im lặng.
Hermione trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi. Malfoy nói chuyện với Sirius?
“Cha em được tự do, bây giờ, trả thứ đó cho tôi." Đáp lại là âm thanh phẫn nộ của Sirius.
“Là anh dấu chúng nó quá tệ, không nên trách tôi." Draco lấy ra quyển nhật ký bọc da rồng, đưa qua: “Thanh toán xong."
Sirius thực đau đầu, từ lúc biết Draco có được quyển nhật ký của Regulus, thần trí hắn không lúc nào bình tĩnh, sớm biết vậy không nên dấu thứ này trong phòng ngủ: “Em cam đoan không nói nội dung bên trong cho bất cứ ai."
“Draco nhướng mi: “Này không nằm trong phạm vi giao dịch, tôi chỉ đáp ứng trả thứ này cho anh mà thôi."
“Chết tiệt, em có biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào không!" Sirius lòng nóng như lửa đốt.
Ánh mắt Draco chợt lóe, sau một lúc lâu mới nói: “Cứ xem như tôi không hề biết nội dung bên trong, Black, tôi cũng không muốn tìm cái chết. Còn nữa, nếu tôi là anh, tôi sẽ đốt nó đi, nhất định anh hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này?"
Sirius siết chặt quyển nhật ký.
“………hay nên nói là, anh muốn dùng nó để lật lại bản án của chủ nhân quyển nhật ký?" Ngữ khí Draco vô cùng bén nhọn.
Sirius kiềm lòng không được lui về sau vài bước, thiếu niên trước mặt quả nhiên rất nhạy bén. Quyển nhật ký này là vật chứng quan trọng để lật lại bản án của Regulus, vì thế bất luận thế nào hắn cũng phải giữ nó lại.
“Anh cho rằng lúc nào thích hợp để công bố nó? Lúc nào?" Draco trào phúng: “Black, anh thực sự ngu xuẩn."
“Không liên quan tới em." Sirius cứng ngắc phản bác.
Draco hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết anh cũng không có gì hay ho để nói, việc cấp bách bây giờ anh nên suy nghĩ biện pháp giải thích với đám người trong Hội Phượng Hoàng về chuyện phát sinh hôm nay, anh nói xem?" Nói xong lời cuối cùng, âm điệu Draco tràn ngập châm chọc.
Draco nhanh chóng bước đi.
Sirius tức giận mắng: “Chết tiệt."
Hoàn
Đại sư độc dược vẻ mặt âm u chán ghét vứt tờ báo qua một bên, sau đó sắc mặt lạnh băng tiếp tục ăn món sườn cừu xào với củ hành, không để thừa lại chút gì, ăn xong y ngẩng đầu nhìn về hướng dãy bàn Slytherin, con đỡ đầu của y nhìn tờ báo trầm tư, gương mặt lạnh lùng không biểu hiện cảm xúc gì. Ánh mắt Snape lại đảo qua dãy bàn Gryffindor, Harry đang cao hứng chạm cốc với Granger, ánh mắt Snape trở nên âm u, sau đó thu hồi tầm mắt.
Rõ ràng biết kết cục sẽ thế nào, chỉ có thể lẳng lặng nhìn, hoàn toàn bất lực, loại tư vị này thực sự khổ sở. Snape oán hận cục diện mình không thể kiểm soát được.
Phần mộ cũng đã được đào sẵn, hiện tại chỉ cần chờ người nhảy vào trong!
Snape đẩy chén dĩa ra, sau đó mang theo vẻ mặt oán hận rời khỏi đại sảnh đường.
Ánh mắt Harry vẫn luôn quan sát bàn giáo sư, vừa thấy vị trí kia trống không cậu liền ngoảnh đầu lại xem, suy nghĩ, yên lặng thở dài, mâu thuẫn của người yêu và cha đỡ đầu có vẻ không thể giải hòa nỗi.
Thực hiển nhiên, Harry cảm nhận được Snape đang mất hứng, nhưng đoán sai nguyên nhân.
……….
Xem xong tin tức, Draco không chút hoang mang dùng cơm, khí độ tao nhã như thường.
Sirius có ra tòa làm chứng hay không?
Có, đương nhiên sẽ đi.
Với tính cách căm ghét cái ác của nam nhân đó nhất định sẽ làm như vậy.
Bất quá, trước đó, Sirius nhất định sẽ có hành động bên cậu.
Quả nhiên, lúc Draco trở về phòng ngủ liền phát hiện trên sàn nhà có một tờ giấy, được nhé qua cửa phòng, nội dung như sau.
Draco:
Về chuyện cha em, tôi muốn nói chuyện với em, buổi tối gặp nhau ở lều hét, thông qua cây liễu roi ở ngoài tòa lâu đài, em có thể tiến vào.
Hi vọng em sẽ đến.
Sirius.
Draco không chút biến đổi xé nát tấm da dê, sau đó ném vào thùng rác.
Nguyên buổi chiều, không có lớp học, Draco im lặng ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, lại tựa hồ không có, ngay cả buổi cơm tối cũng không đi.
Màn đêm buông xuống, thẳng đến 9 giờ, Draco mới rời khỏi ký túc xá.
Dùng chú ngữ đánh trúng cơ quan trên gốc liễu roi, cây liễu lập tức ngừng chuyển động, Draco ngừng một chút mới tiếp túc bước tới trước.
Những ngày qua, Sirius nói cho cậu biết rất nhiều thứ, cũng như dạy cậu rất nhiều điều, nếu đứng ở lập trường của riêng mình, Draco thực sự cảm kích, nhưng bất luận cảm kích thế nào, có một số việc Draco nhất định không chịu thỏa hiệp.
Xuyên qua thông đạo âm u, Draco đẩy cánh cửa đang khép hờ.
Nam nhân cao lớn đang nhìn chằm chằm cánh cửa, vừa thấy thiếu niên bước vào lập tức xoay mặt đi, bộ dáng lúng túng.
Draco thuận tay khép cửa lại, thản nhiên nói: “Có gì cứ nói thẳng."
Sirius vò đầu, người trước mắt không hề lớn tiếng chửi mắng thực ngoài dự kiến của hắn, bất quá, hắn nhanh chóng phát hiện ra Draco đang bày ra biểu tình quen thuộc của đám Slytherin——hờ hững, biểu tình như vậy so với lúc thiếu niên nháo một trận với hắn trong phòng ngủ hoàn toàn một trời một vực, Sirius đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Draco lạnh lùng nhìn, chờ đợi.
“………Tôi xin lỗi." Sirius cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh trầm thấp: “Chuyện cha em, tôi không biết làm thế nào để nói với em, tôi…….."
“Anh sẽ đi xác nhận ông có tội." Draco đánh gãy lời nam nhân, giọng điệu khẳng định.
Sirius nghẹn, ánh mắt mù mờ, trầm mặc.
“Vì thế anh tới tìm tôi, muốn nói cho tôi biết anh tính toán để cha tôi tiếp tục ngồi chồm hổm trong ngục giam, bảo tôi không cần để ý?" Draco mỉa mai hỏi.
“Tôi……….." Sirius không biết nói gì, hơn nữa ngày mới nói: “Hắn đã làm sai phải bị trừng phạt."
“……….có lẽ." Khóe miệng Draco nhếch lên một độ cung lạnh như băng, cậu nheo mắt lại: “Nhưng mà, anh xác định có thể ra làm chứng ở tòa án?"
“Có ý gì?" Sirius nhíu mày.
“Làm giao dịch, Black." Draco đã dự tính trước đề cao âm điệu: “Tôi tin rằng đối với anh mà nói, vật này chắc chắn quan trọng hơn tự do của cha tôi."
Hermione làm huynh trưởng vừa lúc hôm nay có nhiệm vụ tuần tra, làm xong hết, cô gái thuận tiện đi tới văn phòng của McGonagall lấy bài tập về nhà đã chỉnh xong ôm về ký túc xá. Vừa rời khỏi lâu đài, ánh mắt Hermione liền nhìn thấy ở một chỗ khá xa, Malfoy đang quay về ký túc xá Slytherin, mái tóc bạch kim đặc trưng của gia tộc Malfoy đặc biệt chói lọi dưới ánh trăng.
Gần 10 giờ rồi, Malfoy còn đi nơi nào? Hermione nghi hoặc.
Không bao lâu sau, bóng dáng thiếu niên bạch kim biến mất, Hermione lắc lắc đầu, tiếp tục hành trình của mình, đại khái tâm tình không tốt nên Draco ra ngoài tản bộ đi? Dù sao sau khi thân phận của Sirius được hợp pháp hóa, Malfoy liền xong đời.
…………
Buổi xét xử Lucius Malfoy diễn ra vào cuối tuần.
Sáng sớm, Ron liền đánh thức Harry, nói muốn đi xem.
Harry ngáp dài, vẫn chưa ngủ đã.
“Nghe nói Percy là thư ký." Ron khó chịu: “Mình thực không hiểu anh ta có phẩm chất gì."
Harry không nói gì, đột nhiên nhớ tới buổi xét xử Malfoy, có lẽ Snape cũng tới xem? Nghĩ như vậy cậu lập tức nhảy xuống giường, cơ hội gặp Snape vốn đã ít ỏi, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua.
Hermione tới phòng bếp lấy một ít điểm tâm, tính toán đưa cho Remus, cho tới giờ vị giáo sư người sói này đã giúp đỡ bọn họ không ít.
Vì thế tổ hoàng kim ba người cùng dắt tay nhau đi.
Toàn án có vẻ âm u, thành viên Hội Phượng Hoàng tập trung ở một khu vực, Harry liếc mắt một cái liền nhận ra.
“Hey, bên ngày." Tonks đổi tóc thành màu đó ngoắc tay với ba đứa trẻ.
Sau khi ngồi xuống, Harry lập tức quan sát xung quanh, rất lớn, người tới rất đông, ở đâu a? Harry cảm thấy với giao tình của Snape và Malfoy, anh nhất định sẽ tới.
Quả nhiên, trong một biển người, Harry nhìn thấy Snape, anh ngồi ở vị trí gần cuối, lông mày Harry nhíu lại, bởi vì cậu nhìn thấy Draco Malfoy đang ngồi cạnh Snape, chỗ gần cửa ra vào.
Snape đại khái đang an ủi Draco Malfoy?
Harry đột nhiên có vài phần đồng tình với Draco Malfoy, mặc kệ Malfoy là ai, đối với nó, chung quy vẫn là cha.
Thở ra một hơi, Harry thu hồi tầm mắt, quay lại nói chuyện với Remus: “Sirius đâu?"
Remus đang ăn bánh nướng Hermione đem tới, nhưng người khác cũng đang ăn, vô cùng vui vẻ, cứ như một buổi dã ngoại.
“Một lát nữa sẽ ra." Remus nói.
Ước chừng nửa giờ sau, buổi xét xử bắt đầu.
Quý tộc bạch kim tiều tụy nhưng không hề mất khí thế, vẫn duy trì bộ dáng cao ngạo đứng ở vị trí bị cáo.
Hiện trường lập tức ồn ào, tràn ngập tiếng la ó cùng chửi mắng.
Ngồi gần chỗ bị cáo nhất là Narcissa Malfoy, ánh mắt bà chăm chăm nhìn chồng mình, dường như không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Kế tiếp là màn mở đầu rườm rà với bài phát biểu nhàm chán của thẩm phán, ít ra Harry cho là vậy, không biết qua bao lâu, thời điểm mấu chốt cũng tới.
“Nhân chứng Sirius Black, cho vào." Quan tòa tuyên bố.
Nam nhân tóc đen cao lớn chậm rãi đi lên khu vực nhân chứng, bên dưới vang lên tiếng hoan hô vang dội.
“Sirius hình như có chút kỳ lạ." Harry nhỏ giọng nói.
Chính xác, không phải vẻ mặt tùy ý vô cùng hưng phấn như bình thường, ngược lại có chút nôn nóng, gương mặt cúi gầm xuống.
“Có lẽ tối qua ngủ không ngon." Tonks thì thào.
Remus nhíu mày, cho dù Sirius không ngủ một đêm cũng không có bộ dáng như vậy, anh đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Sirius Black, hãy thuật lại hoàn cảnh lúc anh phát hiện Lucius, cùng với hành vi phạm tội cùng quá trình bắt được tội phạm."
Trước mắt bao nhiêu người, nam nhân nhìn Malfoy, người nọ oán hận trừng mắt nhìn hắn, Sirius lại nhìn về phía chị họ ở phía sau, ánh mắt của bà làm hắn chột dạ.
“Sirius Black?" Bên tai tuyền tới âm thanh thúc giục.
Sirius cuối cùng nhìn thoáng qua chiếc ghế cuối cùng, sau đó thu lại tầm mắt, nhắm mắt lại: “………..không biết."
“Cái gì?" Tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe nhầm.
Sirius cắn môi, hít sâu vài lần, sau đó rống lớn: “Con mẹ nó tôi nói không biết, lỗ tai các người điếc hết rồi sao? ! Tôi cái gì cũng không biết!"
Toàn hội trường chìm trong yên lặng.
Sirius xoay người bước đi, buồn bực đẩy ra đám phù thủy có ý ngăn cản, biến mất sau cánh cửa.
“……….đây là chuyện gì?" Harry nghe thấy âm thanh mình vô cùng gượng gạo.
“Vì cái gì lại như vậy?" Ron cũng mờ mịt.
Hermione ngơ ngác, không thể tin được, cô quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Draco Malfoy rời khỏi, Hermione chớp mắt, vội vàng đuổi theo. Rời khỏi hội trường, Hermione quan sát xung quanh, tốt lắm không có ai bên ngoài trừ Malfoy, cô gái cẩn thận làm chú ngữ tiêu thanh dưới chân mình. Đợi Malfoy dừng lại, Hermione nhanh nhẹn núp sau một cột đá, cô cũng không biết vì cái gì phải theo dõi, chỉ có cảm giác sự thật ở ngay đó.
Vãnh tai, Hermione nghe được tiếng bước chân của người khác.
“Thật sự là gương mặt khó coi, Black." Âm thanh lạnh nhạt của thiếu niên phá vỡ im lặng.
Hermione trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi. Malfoy nói chuyện với Sirius?
“Cha em được tự do, bây giờ, trả thứ đó cho tôi." Đáp lại là âm thanh phẫn nộ của Sirius.
“Là anh dấu chúng nó quá tệ, không nên trách tôi." Draco lấy ra quyển nhật ký bọc da rồng, đưa qua: “Thanh toán xong."
Sirius thực đau đầu, từ lúc biết Draco có được quyển nhật ký của Regulus, thần trí hắn không lúc nào bình tĩnh, sớm biết vậy không nên dấu thứ này trong phòng ngủ: “Em cam đoan không nói nội dung bên trong cho bất cứ ai."
“Draco nhướng mi: “Này không nằm trong phạm vi giao dịch, tôi chỉ đáp ứng trả thứ này cho anh mà thôi."
“Chết tiệt, em có biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào không!" Sirius lòng nóng như lửa đốt.
Ánh mắt Draco chợt lóe, sau một lúc lâu mới nói: “Cứ xem như tôi không hề biết nội dung bên trong, Black, tôi cũng không muốn tìm cái chết. Còn nữa, nếu tôi là anh, tôi sẽ đốt nó đi, nhất định anh hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này?"
Sirius siết chặt quyển nhật ký.
“………hay nên nói là, anh muốn dùng nó để lật lại bản án của chủ nhân quyển nhật ký?" Ngữ khí Draco vô cùng bén nhọn.
Sirius kiềm lòng không được lui về sau vài bước, thiếu niên trước mặt quả nhiên rất nhạy bén. Quyển nhật ký này là vật chứng quan trọng để lật lại bản án của Regulus, vì thế bất luận thế nào hắn cũng phải giữ nó lại.
“Anh cho rằng lúc nào thích hợp để công bố nó? Lúc nào?" Draco trào phúng: “Black, anh thực sự ngu xuẩn."
“Không liên quan tới em." Sirius cứng ngắc phản bác.
Draco hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết anh cũng không có gì hay ho để nói, việc cấp bách bây giờ anh nên suy nghĩ biện pháp giải thích với đám người trong Hội Phượng Hoàng về chuyện phát sinh hôm nay, anh nói xem?" Nói xong lời cuối cùng, âm điệu Draco tràn ngập châm chọc.
Draco nhanh chóng bước đi.
Sirius tức giận mắng: “Chết tiệt."
Hoàn
Tác giả :
Băng Lương Tửu