Tình Phi Đắc Dĩ
Chương 81: Không nói cho anh biết
Harry chọn lựa nguyên liệu nấu ăn trong siêu thị.
Cụ Dumbledore có tới một chuyến, nhưng trong phòng bếp không có thứ gì để ăn cả. Đến lúc Snape tỉnh lại Harry không thể để anh bụng đói như vậy, cơ thể Snape vẫn còn rất suy yếu, cần phải bồi bổ.
Dầu mỡ không tốt, Harry cân nhắc, chọn vài củ cà rốt, tuy Snape không thích ăn cái này nhưng rất có dinh dưỡng, cứ hầm chung với cháo là được, chọn thêm chút thịt nạc, Harry tới quầy tính tiền, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy hình ảnh chính mình trên cửa thủy tinh.
Vẫn là gương mặt ngụy trang, thực không xong, như vậy Snape tỉnh lại nhìn thấy mình chỉ sợ………
Độc dược để ở nhà cũ Black, cậu đã quên mang theo, Harry bất đắc dĩ nhìn mớ túi plastic trong tay thở dài, nếu quay về nhất định ngày mai mới ra khỏi nhà được, quên đi, dù sao Snape cũng không phải không biết cậu là ai.
Harry nhức đầu không biết nên nói thế nào với Snape, bỏ đi vấn đề không được tự nhiên, cậu có thể tưởng tượng được bản tính kỳ quặc của Snape. Sợ gì chứ, bây giờ Snape rất yếu, cho dù rống lên cậu cũng chiếm ưu thế hơn. Harry nghĩ tới mà bất lực vỗ trán, sao cậu lại tưởng tượng tới cảnh cãi nhau thế này, là nói chuyện, hảo hảo nói chuyện với nhau.
Mở cửa, Harry đi vào, vừa nhấc đầu liền sửng sốt: “Anh……."
Snape tỉnh lại sớm hơn dự đoán, hơn nữa còn đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, chính là, điều làm Harry bất ngờ chính là gương mặt đối diện là Allen, người kia lại uống thuốc giảm tuổi!
Lúc trước Snape luôn uống thuốc giảm tuổi khi gặp cậu, chuyện này Harry có thể hiểu được, bấy quá lúc này thì sao chứ? Harry đột nhiên hiểu ra, Snape tỉnh lại sau cơn hôn mê không hề biết chuyện cậu đã tới, bởi vì bản thân đang ở đường Bàn Xoay nên lúc nào cũng uống thuốc giảm tuổi để đề phòng, tỷ như, Daniel đột ngột tới chơi.
Thiếu niên tóc đen không đứng lên, im lặng nhìn cậu, gương mặt tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng mất tự nhiên.
Harry siết chặt tay cầm túi plastic trong tay, cái mũi phun khí, người ngu ngốc này, chết tiệt, khốn khiếp! Bộ dạng như thế mà còn uống thuốc giảm tuổi! Rốt cuộc có muốn sống không a!
Lúc cơ thể bị thương không nên sử dụng độc dược thay đổi hình thể, điểm thường thức này Harry biết.
Chỉ vì không muốn bị cậu phát hiện sao, Harry nhận ra điều này thực sự đau lòng, cố nén lại cảm xúc.
“Ngươi định tiến vào? Hay muốn đi ra?" Người đánh vỡ không khí trầm mặc là Snape, giọng điệu vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước.
Harry trừng qua, người kia không có chút sợ hãi nào.
Đứa ngốc.
Harry mắng trong lòng, như vậy rồi còn muốn che dấu, vì cái gì không chịu tin cậu? Harry cảm thấy chua xót, hít sâu một hơi, cậu bình tĩnh đi qua, nhẹ giọng nói: “Chắc anh đói bụng rồi đi."
Snape nhìn thẳng về phía thiếu niên, ánh mắt bình tĩnh như nước, không hề có chút quái lạ.
Danh sư xuất cao đồ.
Harry thầm cười khổ, che dấu cảm xúc là bài học nhập môn của bế quan bí thuật, chỉ sợ Snape không thể nào ngờ hiện tại cậu có thể dễ dàng vận dụng.
Snape cũng thở nhẹ một hơi, lúc y tỉnh lại đầu đau như búa bổ, ý niệm đầu tiên trong đầu là uống thuốc giảm tuổi, chỉ sợ nhóc con động kinh này bất ngờ chạy tới tìm y, bất quá, sao y lại nằm trên giường? Đại khái đã có người tới, vô thanh vô thức giúp đỡ y chỉ có Dumbledore.
Harry chú ý người nào đó có chút miễn cưỡng, bất ngờ cậu đưa tay sờ trán đối phương: “Anh phát sốt?" Harry trợn mắt, khó trách sắc mặt ửng hồng như vậy.
“Không có gì." Snape rụt người về phía sau, kéo giãn khoảng cách.
Không có gì mới là lạ! Harry buồn bực, nam nhân này cứ làm người ta vừa tức lại vừa đau lòng, cho dù suy yếu đến sắp ngã xuống cũng gắng gượng đứng thẳng trước mặt cậu, không chịu mất đi khí thế.
Giây tiếp theo, Harry thầm thỏa hiệp: “Anh ngồi đi, tôi đi nấu cơm."
Snape nhíu mày, nhìn thiếu niên biến mất ở cửa phòng bếp, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, hai chân y có chút không chịu nghe lời, đại khái là di chứng của thần chú tra tấn đi, nhẫn nại một chút là tốt rồi.
Dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt Snape có chút lo lắng, lần phạt này ngoài dự kiến của y, Harry trúng tình dược cả ngày quấn lấy y rơi vào tai Chúa tể Hắc ám, Snape cũng đoán trước chuyện ồn ào trong trường học thế này thế nào cũng không thể bịt kín. Chúa tể Hắc ám rất tức giận, nghi ngờ lòng trung thành của y, y chỉ có thể lầy việc theo dõi Dumbledore làm tấm mộc, miễn cưỡng ứng phó cuối cùng kết quả là như vậy.
Còn sống thực sự đã rất may mắn.
Snape nhắm mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Trong bếp Harry vừa nấu cháo vừa dụi mắt, nước mắt không thể khống chế cứ trào ra, những hành động của Snape từ trước tới giờ đều là vì cậu, lúc tỉnh táo lại Harry dễ dàng hiểu ra, ngoài mặt là cay nghiệt cùng khi dễ, nhưng thực tế đang bảo hộ cùng dạy dỗ, dùng phương thức của riêng mình để biểu đạt tình yêu.
Đương nhiên, điều này không thể thay đổi sự thật người này chính là một nam nhân đầy dầu khốn khiếp.
Đồng dạng, cũng không thay đổi được chuyện cậu yêu cái tên đầy dầu khốn khiếp này.
Lúc Harry bưng thức ăn ra ngoài, cậu phát hiện giáo sư trong hình dạng thiếu niên đang dựa vào sô pha ngủ say.
Xem ra đã quá mệt mỏi, Harry nhẹ nhàng bước tới, tỉ mỉ đánh giá, thiếu niên cùng giáo sư lúc tuổi thật khác biệt rất lớn, tháng năm rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho người này? Harry hút khí, ngồi bên người Snape, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, người kia cũng không tỉnh.
………..
Lần thứ hai tỉnh lại Snape xác định mình đang nằm ở phòng khách, có lẽ đã tối.
Snape có chút ảo não, lúc định ngồi dậy mới phát hiện ra mình đang bị ôm, ý thức được là ai, y cứng đờ.
“Anh tỉnh?" Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai Snape.
Snape ngẩn ra, lần này y mạnh mẽ kéo giãn khoảng cách.
Trong bóng tối, Harry có thể nhìn thấy cặp mắt đen kia mang theo cảnh giác, cậu xấu hổ giải thích: “Tôi nghĩ anh cần nghỉ ngơi, nên…….."
“Sao ngươi không về nhà?" Snape đứng lên, mở đèn.
Ánh sáng bùng lên làm Harry nhịn không được nhắm mắt lại, vừa vặn người vừa nói: “Tôi nghĩ anh…. bệnh vẫn chưa hết." Harry bất giác nói dối, nói xong còn nghe thấy tim mình đập thình thịch, cậu không về Sirius nhất định sẽ nổi điên, úc, không, cụ Dumbledore nhất định sẽ đi nói một tiếng.
“Ta tốt lắm." Snape thản nhiên khẳng định.
Harry không ý kiến, cậu xoay cổ, hoạt động bả vai đã cứng ngắc, bởi vì tư thế lúc nãy không được thoải mái lại sợ đánh thức Snape nên cậu cứ nằm yên không nhúc nhích: “Ách, đồ ăn nguội hết rồi."
Snape quét mắt qua bàn, rút đũa phép quăng một câu chú ngữ, lập tức nóng hổi.
Harry nhếch mi, đũa phép lấy từ đâu ra? Âm thầm đánh giá, đũa phép trong tay đối phương một lần nữa được nhét vào túi bí mật.
Hai người ngồi đối diện nhau, thực im lặng.
Harry ăn hai ngụm, ngẩng đầu nhìn Snape, nghĩ nghĩ một hồi nói: “Thật sự không muốn?"
Snape khó hiểu nhìn qua.
“Về thân phận." Harry bất đắc dĩ tiếp nhận ánh mắt cảnh giác của người kia, cậu chống cằm: “Anh không muốn nói đến vậy sao?"
Một trận trầm mặc, Snape căng thẳng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Harry rời tầm mắt đi trước, Snape đến tột cùng là không tin chính mình hay không tin cậu, hoặc là cả hai? Một khi đã vậy, cậu cũng không miễn cưỡng, không chịu thẳng thắng là tổn thất của Snape, không phải cậu: “Không muốn nói thì thôi."
Ánh mắt Snape trong chớp mắt ảm đạm đi.
Harry nhạy bén quơ được chớp mắt này, cậu đại khái có thể đoán được suy nghĩ của Snape, ai, thật sự là một người kỳ cục, Harry một lần nữa cầm lấy nĩa ăn đâm một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhấm nuốt, người đối diện đã thả lỏng cảnh giác, Harry đột nhiên lại nói: “Mặc kệ anh là ai, tôi thích anh."
Snape sửng sốt, mày bất giác nhíu lại, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng trả lời: “Ừ."
“Hi vọng anh nhớ kỹ lời của tôi." Harry thực bất mãn phản ứng của Snape, tự nói với mình không cần chấp nhặt với người bệnh, cũng đừng hi vọng Snape có thể nói mí lời lãng mạn, nam nhân này tính tình thế nào không phải mình đã quá rõ rồi sao?
Cơm nước xong dĩ nhiên đã tận khuya, Snape tuyệt đối không đề nghị Harry quay về ổ chó kia lúc này, mà Harry cũng không tính toán để Snape một mình, vì thế hai người vô cùng ăn ý lảng tránh đi việc về nhà, muộn một chút, hai người cùng ngủ trên một giường, như những lần trước Harry từng qua đêm ở đây.
Người ta thường nói những lúc yếu ớt rất thích dựa vào người khác, Snape không biết mình có bị dính trạng thái này hay không, nhưng sau khi trải qua cuộc họp đẫm máu của Chúa tể Hắc ám, y thực sự nhớ hương vị của thiếu niên, sạch sẽ cùng ngọt ngào.
Như bình thường ôm lấy thắt lưng đối phương, Snape nhắm mắt lại, nhiệt độ cơ thể Harry khá cao làm y cảm thấy rất ấm áp.
Lần này Harry cũng không quá tự nhiên, cậu cảm nhận hai gò má mình đang nóng bừng lên, may mắn đã tắt đèn nếu không Snape nhất định sẽ phát giác điểm bất thường, cảm giác này thực quái lạ, lúc trước ôm Snape nằm ở sô pha, so với cảm giác bị Snape ôm thật khác biệt, cảm giác thân mật hơn hẳn.
Nếu là hình dáng thật của Snape……mặt Harry càng đỏ hơn, cậu đoán, cảm giác sẽ càng lớn hơn.
Đúng vậy, tuy rằng rất kỳ quái, nhưng lại có cảm giác tốt đẹp hơn.
Trong lúc hoảng hốt, có những hình ảnh bắt đầu chạy vào đầu Harry.
Căn hầm tràn ngập ánh sáng ấm áp, một thiếu niên nhu thuận nằm trong lòng ngực nam nhân, mơ mơ hồ hồ nói lời yêu.
Cũng là thiếu niên đó, ngồi trên đùi nam nhân, lớn tiếng đọc thơ, nam nhân đỏ mặt.
Thiếu niên lén chạy tới hôn trộm một cái, sau đó vui vẻ chạy vào phòng ngủ………
Harry chớp mắt, đoạn trí nhớ đang đảo trong đầu, đây là đoạn thời gian cậu trúng tình dược? Bởi vì cậu thừa nhận tình yêu với Snape nên….. trí nhớ quay về?
Nói như vậy, phúc linh tề không hề biến chất, chính xác nó đã cho cậu vận may tuyệt đối.
Harry nhúc nhích cơ thể, càng áp sát vào người nam nhân hơn, ngẩng đầu muốn cọ lên trên.
“Làm sao vậy?" Âm thanh nam nhân đột ngột vang lên đánh gãy động tác Harry, giọng có chút khàn.
Bất quá, điều này cũng trợ giúp Harry đột kích thành công, cậu chuẩn xác ngẩng đầu lên hôn lên môi Snape, thật mềm mại, có chút lạnh, cảm xúc giống hệt như trong trí nhớ.
“Ngủ ngon." Harry ôn nhu nói, một lần nữa lui về trong lòng ngực Snape.
“Ngủ ngon."
Hoàn
Cụ Dumbledore có tới một chuyến, nhưng trong phòng bếp không có thứ gì để ăn cả. Đến lúc Snape tỉnh lại Harry không thể để anh bụng đói như vậy, cơ thể Snape vẫn còn rất suy yếu, cần phải bồi bổ.
Dầu mỡ không tốt, Harry cân nhắc, chọn vài củ cà rốt, tuy Snape không thích ăn cái này nhưng rất có dinh dưỡng, cứ hầm chung với cháo là được, chọn thêm chút thịt nạc, Harry tới quầy tính tiền, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy hình ảnh chính mình trên cửa thủy tinh.
Vẫn là gương mặt ngụy trang, thực không xong, như vậy Snape tỉnh lại nhìn thấy mình chỉ sợ………
Độc dược để ở nhà cũ Black, cậu đã quên mang theo, Harry bất đắc dĩ nhìn mớ túi plastic trong tay thở dài, nếu quay về nhất định ngày mai mới ra khỏi nhà được, quên đi, dù sao Snape cũng không phải không biết cậu là ai.
Harry nhức đầu không biết nên nói thế nào với Snape, bỏ đi vấn đề không được tự nhiên, cậu có thể tưởng tượng được bản tính kỳ quặc của Snape. Sợ gì chứ, bây giờ Snape rất yếu, cho dù rống lên cậu cũng chiếm ưu thế hơn. Harry nghĩ tới mà bất lực vỗ trán, sao cậu lại tưởng tượng tới cảnh cãi nhau thế này, là nói chuyện, hảo hảo nói chuyện với nhau.
Mở cửa, Harry đi vào, vừa nhấc đầu liền sửng sốt: “Anh……."
Snape tỉnh lại sớm hơn dự đoán, hơn nữa còn đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, chính là, điều làm Harry bất ngờ chính là gương mặt đối diện là Allen, người kia lại uống thuốc giảm tuổi!
Lúc trước Snape luôn uống thuốc giảm tuổi khi gặp cậu, chuyện này Harry có thể hiểu được, bấy quá lúc này thì sao chứ? Harry đột nhiên hiểu ra, Snape tỉnh lại sau cơn hôn mê không hề biết chuyện cậu đã tới, bởi vì bản thân đang ở đường Bàn Xoay nên lúc nào cũng uống thuốc giảm tuổi để đề phòng, tỷ như, Daniel đột ngột tới chơi.
Thiếu niên tóc đen không đứng lên, im lặng nhìn cậu, gương mặt tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng mất tự nhiên.
Harry siết chặt tay cầm túi plastic trong tay, cái mũi phun khí, người ngu ngốc này, chết tiệt, khốn khiếp! Bộ dạng như thế mà còn uống thuốc giảm tuổi! Rốt cuộc có muốn sống không a!
Lúc cơ thể bị thương không nên sử dụng độc dược thay đổi hình thể, điểm thường thức này Harry biết.
Chỉ vì không muốn bị cậu phát hiện sao, Harry nhận ra điều này thực sự đau lòng, cố nén lại cảm xúc.
“Ngươi định tiến vào? Hay muốn đi ra?" Người đánh vỡ không khí trầm mặc là Snape, giọng điệu vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước.
Harry trừng qua, người kia không có chút sợ hãi nào.
Đứa ngốc.
Harry mắng trong lòng, như vậy rồi còn muốn che dấu, vì cái gì không chịu tin cậu? Harry cảm thấy chua xót, hít sâu một hơi, cậu bình tĩnh đi qua, nhẹ giọng nói: “Chắc anh đói bụng rồi đi."
Snape nhìn thẳng về phía thiếu niên, ánh mắt bình tĩnh như nước, không hề có chút quái lạ.
Danh sư xuất cao đồ.
Harry thầm cười khổ, che dấu cảm xúc là bài học nhập môn của bế quan bí thuật, chỉ sợ Snape không thể nào ngờ hiện tại cậu có thể dễ dàng vận dụng.
Snape cũng thở nhẹ một hơi, lúc y tỉnh lại đầu đau như búa bổ, ý niệm đầu tiên trong đầu là uống thuốc giảm tuổi, chỉ sợ nhóc con động kinh này bất ngờ chạy tới tìm y, bất quá, sao y lại nằm trên giường? Đại khái đã có người tới, vô thanh vô thức giúp đỡ y chỉ có Dumbledore.
Harry chú ý người nào đó có chút miễn cưỡng, bất ngờ cậu đưa tay sờ trán đối phương: “Anh phát sốt?" Harry trợn mắt, khó trách sắc mặt ửng hồng như vậy.
“Không có gì." Snape rụt người về phía sau, kéo giãn khoảng cách.
Không có gì mới là lạ! Harry buồn bực, nam nhân này cứ làm người ta vừa tức lại vừa đau lòng, cho dù suy yếu đến sắp ngã xuống cũng gắng gượng đứng thẳng trước mặt cậu, không chịu mất đi khí thế.
Giây tiếp theo, Harry thầm thỏa hiệp: “Anh ngồi đi, tôi đi nấu cơm."
Snape nhíu mày, nhìn thiếu niên biến mất ở cửa phòng bếp, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, hai chân y có chút không chịu nghe lời, đại khái là di chứng của thần chú tra tấn đi, nhẫn nại một chút là tốt rồi.
Dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt Snape có chút lo lắng, lần phạt này ngoài dự kiến của y, Harry trúng tình dược cả ngày quấn lấy y rơi vào tai Chúa tể Hắc ám, Snape cũng đoán trước chuyện ồn ào trong trường học thế này thế nào cũng không thể bịt kín. Chúa tể Hắc ám rất tức giận, nghi ngờ lòng trung thành của y, y chỉ có thể lầy việc theo dõi Dumbledore làm tấm mộc, miễn cưỡng ứng phó cuối cùng kết quả là như vậy.
Còn sống thực sự đã rất may mắn.
Snape nhắm mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Trong bếp Harry vừa nấu cháo vừa dụi mắt, nước mắt không thể khống chế cứ trào ra, những hành động của Snape từ trước tới giờ đều là vì cậu, lúc tỉnh táo lại Harry dễ dàng hiểu ra, ngoài mặt là cay nghiệt cùng khi dễ, nhưng thực tế đang bảo hộ cùng dạy dỗ, dùng phương thức của riêng mình để biểu đạt tình yêu.
Đương nhiên, điều này không thể thay đổi sự thật người này chính là một nam nhân đầy dầu khốn khiếp.
Đồng dạng, cũng không thay đổi được chuyện cậu yêu cái tên đầy dầu khốn khiếp này.
Lúc Harry bưng thức ăn ra ngoài, cậu phát hiện giáo sư trong hình dạng thiếu niên đang dựa vào sô pha ngủ say.
Xem ra đã quá mệt mỏi, Harry nhẹ nhàng bước tới, tỉ mỉ đánh giá, thiếu niên cùng giáo sư lúc tuổi thật khác biệt rất lớn, tháng năm rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho người này? Harry hút khí, ngồi bên người Snape, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, người kia cũng không tỉnh.
………..
Lần thứ hai tỉnh lại Snape xác định mình đang nằm ở phòng khách, có lẽ đã tối.
Snape có chút ảo não, lúc định ngồi dậy mới phát hiện ra mình đang bị ôm, ý thức được là ai, y cứng đờ.
“Anh tỉnh?" Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai Snape.
Snape ngẩn ra, lần này y mạnh mẽ kéo giãn khoảng cách.
Trong bóng tối, Harry có thể nhìn thấy cặp mắt đen kia mang theo cảnh giác, cậu xấu hổ giải thích: “Tôi nghĩ anh cần nghỉ ngơi, nên…….."
“Sao ngươi không về nhà?" Snape đứng lên, mở đèn.
Ánh sáng bùng lên làm Harry nhịn không được nhắm mắt lại, vừa vặn người vừa nói: “Tôi nghĩ anh…. bệnh vẫn chưa hết." Harry bất giác nói dối, nói xong còn nghe thấy tim mình đập thình thịch, cậu không về Sirius nhất định sẽ nổi điên, úc, không, cụ Dumbledore nhất định sẽ đi nói một tiếng.
“Ta tốt lắm." Snape thản nhiên khẳng định.
Harry không ý kiến, cậu xoay cổ, hoạt động bả vai đã cứng ngắc, bởi vì tư thế lúc nãy không được thoải mái lại sợ đánh thức Snape nên cậu cứ nằm yên không nhúc nhích: “Ách, đồ ăn nguội hết rồi."
Snape quét mắt qua bàn, rút đũa phép quăng một câu chú ngữ, lập tức nóng hổi.
Harry nhếch mi, đũa phép lấy từ đâu ra? Âm thầm đánh giá, đũa phép trong tay đối phương một lần nữa được nhét vào túi bí mật.
Hai người ngồi đối diện nhau, thực im lặng.
Harry ăn hai ngụm, ngẩng đầu nhìn Snape, nghĩ nghĩ một hồi nói: “Thật sự không muốn?"
Snape khó hiểu nhìn qua.
“Về thân phận." Harry bất đắc dĩ tiếp nhận ánh mắt cảnh giác của người kia, cậu chống cằm: “Anh không muốn nói đến vậy sao?"
Một trận trầm mặc, Snape căng thẳng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Harry rời tầm mắt đi trước, Snape đến tột cùng là không tin chính mình hay không tin cậu, hoặc là cả hai? Một khi đã vậy, cậu cũng không miễn cưỡng, không chịu thẳng thắng là tổn thất của Snape, không phải cậu: “Không muốn nói thì thôi."
Ánh mắt Snape trong chớp mắt ảm đạm đi.
Harry nhạy bén quơ được chớp mắt này, cậu đại khái có thể đoán được suy nghĩ của Snape, ai, thật sự là một người kỳ cục, Harry một lần nữa cầm lấy nĩa ăn đâm một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhấm nuốt, người đối diện đã thả lỏng cảnh giác, Harry đột nhiên lại nói: “Mặc kệ anh là ai, tôi thích anh."
Snape sửng sốt, mày bất giác nhíu lại, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng trả lời: “Ừ."
“Hi vọng anh nhớ kỹ lời của tôi." Harry thực bất mãn phản ứng của Snape, tự nói với mình không cần chấp nhặt với người bệnh, cũng đừng hi vọng Snape có thể nói mí lời lãng mạn, nam nhân này tính tình thế nào không phải mình đã quá rõ rồi sao?
Cơm nước xong dĩ nhiên đã tận khuya, Snape tuyệt đối không đề nghị Harry quay về ổ chó kia lúc này, mà Harry cũng không tính toán để Snape một mình, vì thế hai người vô cùng ăn ý lảng tránh đi việc về nhà, muộn một chút, hai người cùng ngủ trên một giường, như những lần trước Harry từng qua đêm ở đây.
Người ta thường nói những lúc yếu ớt rất thích dựa vào người khác, Snape không biết mình có bị dính trạng thái này hay không, nhưng sau khi trải qua cuộc họp đẫm máu của Chúa tể Hắc ám, y thực sự nhớ hương vị của thiếu niên, sạch sẽ cùng ngọt ngào.
Như bình thường ôm lấy thắt lưng đối phương, Snape nhắm mắt lại, nhiệt độ cơ thể Harry khá cao làm y cảm thấy rất ấm áp.
Lần này Harry cũng không quá tự nhiên, cậu cảm nhận hai gò má mình đang nóng bừng lên, may mắn đã tắt đèn nếu không Snape nhất định sẽ phát giác điểm bất thường, cảm giác này thực quái lạ, lúc trước ôm Snape nằm ở sô pha, so với cảm giác bị Snape ôm thật khác biệt, cảm giác thân mật hơn hẳn.
Nếu là hình dáng thật của Snape……mặt Harry càng đỏ hơn, cậu đoán, cảm giác sẽ càng lớn hơn.
Đúng vậy, tuy rằng rất kỳ quái, nhưng lại có cảm giác tốt đẹp hơn.
Trong lúc hoảng hốt, có những hình ảnh bắt đầu chạy vào đầu Harry.
Căn hầm tràn ngập ánh sáng ấm áp, một thiếu niên nhu thuận nằm trong lòng ngực nam nhân, mơ mơ hồ hồ nói lời yêu.
Cũng là thiếu niên đó, ngồi trên đùi nam nhân, lớn tiếng đọc thơ, nam nhân đỏ mặt.
Thiếu niên lén chạy tới hôn trộm một cái, sau đó vui vẻ chạy vào phòng ngủ………
Harry chớp mắt, đoạn trí nhớ đang đảo trong đầu, đây là đoạn thời gian cậu trúng tình dược? Bởi vì cậu thừa nhận tình yêu với Snape nên….. trí nhớ quay về?
Nói như vậy, phúc linh tề không hề biến chất, chính xác nó đã cho cậu vận may tuyệt đối.
Harry nhúc nhích cơ thể, càng áp sát vào người nam nhân hơn, ngẩng đầu muốn cọ lên trên.
“Làm sao vậy?" Âm thanh nam nhân đột ngột vang lên đánh gãy động tác Harry, giọng có chút khàn.
Bất quá, điều này cũng trợ giúp Harry đột kích thành công, cậu chuẩn xác ngẩng đầu lên hôn lên môi Snape, thật mềm mại, có chút lạnh, cảm xúc giống hệt như trong trí nhớ.
“Ngủ ngon." Harry ôn nhu nói, một lần nữa lui về trong lòng ngực Snape.
“Ngủ ngon."
Hoàn
Tác giả :
Băng Lương Tửu