Tình Phi Đắc Dĩ
Chương 76: Khúc mắc của sirius
Tình thế chuyển biến ngày càng rõ ràng, nhất là sau khi Gryffindor thắng cả hai trận đấu, lúc ăn cơm, nhóm sư tử hào hứng chúc mừng, cô gái tóc đỏ lại lôi kéo cánh tay Harry reo hò, tầm thủ của bọn họ là cầu thủ xuất sắc nhất!
Bảo thạch ghi điểm của Gryffindor đã tăng không ít, tất cả mọi người đều cao hứng, Hermione cũng không ngoại lệ, bất quá cô nàng vui vẻ nhưng trong lòng vẫn có một chút run sợ, bởi vì Snape giáo sư, nam nhân kia sắc mặt vẫn khó coi như trước nhưng rất kỳ quái, y không trừ điểm nhiều như trước, không chỉ như vậy, ngược lại còn thu liễm rất nhiều.
“Có lẽ hiệu trưởng Dumbledore đã nói gì đó." Lúc Hermione hỏi thử Harry, cậu trả lời như vậy.
Hermione không nghĩ cụ Dumbledore có thể ngăn cản người nào đó trừ điểm.
“Chuyện này có gì kỳ quái đâu, không có Harry quấn quít bên cạnh lão dơi vui muốn chết." Ron vỗ vỗ vai bạn tốt, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ bồ thích bị trừ điểm?"
Hermione lại càng lo lắng hơn, mọi người chỉ biết được một khía cạnh, cô gái lại biết tất cả.
Ai, quên đi, người trong cuộc không vội, cô chỉ là người xem thì lo lắng gì cơ chứ.
Hermione miễn cưỡng ôm sách đi về hướng thư viện, quả nhiên chỉ có sách là bằng hữu trung thành nhất của cô.
“Này, Granger." Âm thanh lạnh lùng vang lên, làm Hermione ngừng cước bộ.
Cô gái quay đầu, là Malfoy.
Hermione nhíu mi, úc, suýt chút nữa cô đã quên, còn có một người đồng mệnh với mình, thẳng sống lưng, cô gái học theo giọng điệu quý tộc nói: “Có việc?"
Draco bị nghẹn một chút, sau đó không kiên nhẫn nói: “Tụi mày rốt cuộc đang làm trò gì?"
“Tao không hiểu ý của mày." Hermione kỳ thật cũng hiểu đại khái, chỉ là làm bộ như không biết.
Mày Draco nhíu lại, giễu cợt: “Con Weasley kia?"
Khóe miệng Hermione run rẩy: “Xem ra tao không thể trông mong mày có chút lễ phép."
“…………..tao không tới để nói chuyện với mày về cái vấn đề lễ phép xã giao." Hai tay Draco đan trước ngực, cay nghiệt nói: “Đầu sẹo muốn làm gì? Hoàn lương?"
Hermione bị nghẹn, hi vọng Malfoy có thể nói ra lời dễ nghe đúng là chuyện xa vời.
“Thật là xứng đôi, một con bé đầy tàn nhang không biết xấu hổ với một………" Draco lạnh nhạt nói.
“Câm miệng!" Hermione tức giận đánh gãy lời quý tộc bạch kim: “Snape giáo sư không để ý, mày để ý cái gì?"
Draco nheo mắt hỏi lại: “Sao mày biết thầy không để ý?" Meilin biết, cha đỡ đầu của cậu mang theo luồng áp suất thấp tiến vào ký túc xá, đám Slytherin cấp thấp đều chịu không nỗi.
Một Slytherin giỏi che dấu sẽ không biểu hiện ra yêu thích của mình, giống như Snape hiện tại, mà đồng dạng là Slytherin Draco có thể nhìn được cha đỡ đầu càng ẩn nhẫn thì cơn giận trong lòng càng dữ dội.
Hermione chớp mắt: “A?"
“Tóm lại, tốt nhất mày nên bảo Potter đình chỉ hành vi ngu xuẩn của nó lại." Draco cứng rắn nói.
Hermione vẫn không nhúc nhích, Malfoy tới tìm cô ý là muốn nói Snape giáo sư rất để ý tới chuyện này? Đương nhiên, cũng không phải không nên để ý, nhưng chính xác biết nam nhân đó để ý vẫn có cảm giác không thể tin nỗi.
Draco chán ghét lườm cô gái sau đó tao nhã quay người rời đi, không thể không nói, cậu thật sự nhiều chuyện.
“Chờ đã." Hermione cuống quít nói: “Harry không biết mình đang làm cái gì."
“Cái gì?" Draco quay đầu.
“Tao nói là…….." Hermione xấu hổ cố bức mình nói rõ hơn: “Đầu óc Harry đều là vị Slytherin kia, không hề lưu ý tới hành động của Ginny."
Lần này tới phiên Draco trợn mắt há hốc: “Nó là heo sao?"
“Hermione vò đầu: “Đại khái là vậy."
Rất hiếm khi hai người này có chung một nhận thức về một vấn đề.
“Tao đề nghị mày nói chuyện với cậu ấy." Hermione cẩn thận nói.
“Sao tao phải đi?" Draco không vui.
“Vậy mày nghĩ tao phải nói sao giờ?" Hermione đau đầu: “Tao nói cái gì, cậu ấy đều cho là không có khả năng."
“Không có khả năng? Nó đã biến rất nhiều chuyện không thể thành có thể rồi, hừ, năng lực của cứu thế chủ thật thần kỳ." Draco tức giận.
“Tao nghĩ là……." Hermione quan sát biểu tình thiếu niên, nói tiếp: “Nếu Ginny cùng Harry có gì đó, mày phải cao hứng mới đúng, dù sao, mày cũng không hi vọng……."
Draco trừng Hermione, người kia lập tức theo phản xạ có điều kiện mà rụt cổ.
“Không phải không hi vọng, đúng hơn là chán ghét." Draco khó chịu, nói xong lại có chút bất đắc dĩ: “………Chuyện của y không tới phiên tao khoa tay múa chân."
“Y" ở đây đương nhiên chỉ Severus Snape.
Hermione đột nhiên cảm thấy Malfoy cũng không đến mức chán ghét.
“Một đám Gryffindor ngu xuẩn, trừ bỏ gây phiền phức còn biết làm gì." Trước khi đi, Draco còn thình lình quăng ra một câu.
Ách, vẫn rất đáng ghét, Hermione chép miệng nhìn bóng dáng người nào đó, nhịn không được mà phỉ nhổ trong lòng.
Draco trở lại phòng ngủ, cậu cẩu của cậu thành thật hơn trước nhiều, có lẽ cuộc nói chuyện lần trước làm nam nhân cảm động đi, Sirius cũng không còn chửi bới cha, hay người nhà nữa, bọn họ cũng không nhắc lại vấn đề này, lúc đầu Draco còn cảm thấy rất tốt nhưng sau đó, cậu liền cảm thấy không thích hợp, trừ bỏ khoảng thời gian luyện tập, Sirius rất ít khi có mặt trong phòng, phần lớn đều hóa thành cẩu đi dạo lung tung, tới tận khuya lúc ngủ mới trở về.
Draco nhiều lần dùng bản đồ đạo tặc xem thử, Sirius cũng không rời khỏi trường học, chỉ là một mình đi dạo bên ngoài, dường như không muốn nói chuyện với cậu, đúng vậy, trong khoảng thời gian này bọn họ nói chuyện hiếm tới cực điểm, Draco không nhờ Sirius luôn nháo động lúc lúng túng lại trở nên kỳ quái như vậy, lúc luyện tập luôn cố tỏ ra bình thường làm Draco không thể nói được gì.
Buổi chiều không có khóa, Draco lại lấy bản đồ đạo tặc ra xem, trước tiên tìm xem người ngu ngốc kia ở đâu, hừm, ở sân bóng Quidditch, thật chăm chỉ, nhìn nhìn tới cha đỡ đầu nhà mình, ách, tháp thiên văn, Draco thở dài, con bé Weasley kia không bị rơi xuống từ không trung thật sự là kỳ tích của Meilin.
Lại tìm tới bóng dáng cậu cẩu, đang lêu lổng gần rừng cấm, phạm vi 30 met xung quanh không có tên người khác, cậu đột nhiên nhớ tới Sirius từng nói qua lúc hóa thành cẩu khứu giác tăng rất mạnh, có thể dò xét các sinh vật khác trong một phạm vi nhất định, Sirius đang lẩn tránh mọi người, Draco nâng cằm cân nhắc, dường như Sirius thuộc dạng người lúc gặp phải những chuyện phức tạp sẽ đi tìm một chỗ kín đáo, hơn nữa cũng không muốn trao đổi với người khác.
Chẳng lẽ Sirius vẫn muốn lãng tránh cậu, không hi vọng cậu nhắc lại chuyện trước đó?
Nếu thật sự như vậy, Sirius so với trong tưởng tượng của cậu còn để ý tới…….Regulus hơn.
Nếu có mâu thuẫn mà thực sự để ý, nhất định phải đi xác minh, chính là Sirius vẫn còn trong trường học, chưa từng rời đi. Đây không phải vì cậu, Draco tự tin tình hình trước mắt không hề có nguy cơ gì nguy hiểm tới tính mạng để Sirius phải lo lắng không rời đi.
Như vậy…….vì cái gì?
Là một Slytherin giỏi suy luận, có gì đó đang rục rịch trong đầu Draco, cậu dường như có thể hiểu được.
Hơn bốn giờ, bên ngoài đột nhiên bắt đầu đổ mưa, hạt mưa nặng nề rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang, Draco tùy ý quét mắt về phía bản đồ đạo tặc, những người trong sân bóng Quidditch vội vã rời khỏi, người trên tháp thiên văn đã sớm không thấy tên, còn gần rừng cấm, cái tên Sirius Black vẫn không nhúch nhích.
Ánh mắt Draco dừng lại ngay cái tên kia, thật lâu thật lâu, người đó vẫn như cũ không hề có xu hướng di động.
“Ngu ngốc………" Draco cuối cùng vẫn đứng lên, lấy cây dù trong tủ quần áo.
Mưa rất lớn, bên ngoài không còn học trò nào, Draco tự giễu lắc đầu, vẫn miễn cưỡng bung dù bước ra ngoài.
Gần tới lễ Giáng Sinh thời tiết có chút rét lạnh, gió lạnh đánh vào cổ Draco, cậu dừng một chút, không hề co rụt tiếp tục bước tới trước.
Nhiệt độ gần rừng cấm còn thấp hơn trong lâu đài mấy độ, Draco lười nhìn bản đồ đạo tặc, cậu đi thẳng tới một phương hướng, trời mua cũng có chỗ tốt, ngay cả chó săn xuất sắc nhất cũng không ngửi được mùi vị đã bị nước mưa che lấp.
Sirius nằm dưới một gốc cây, tán cây không đủ che chắn gió mưa nhưng hắn không hề để ý, hắn không muốn quay về, trên người sớm đã ướt đẫm, lạnh ngắt, nhưng hắn vẫn không muốn động, cũng lười động.
“Không biết bà Pomfrey có thể trị bệnh cho chó không?" Một tán dù xuất hiện phía trên đỉnh đầu đại cẩu, đồng bộ là âm thanh nhàn nhạt của thiếu niên.
Sirius biết mình nên nhảy dựng lên, tùy tiện làm ra vẻ hắn đang tắm mưa, nhưng đại khái vì lạnh mà đầu óc có chút trì độn, hắn chỉ ngẩng đầu chó lên, không hơn.
“Còn chưa tỉnh?" Thiếu niên bạch kim miễn cưỡng cười cười nhìn sủng vật đang ngây ngẩn, suy nghĩ một chút, khép dù lại, ngẩng đầu nhìn trời, tùy ý để những hạt mưa đánh lên người, lần thứ hai tầm mắt dời về phía người cậu, giọng điệu vẫn bình thản như trước: “Còn muốn trốn tránh sao, Sirius?"
Sirius cả kinh, hắn lập tức bật dậy, Draco làm bộ như không phát hiện, ngược lại ngồi xuống bên cạnh Sirius: “Về Regulus, anh sợ tôi nói tới chuyện này vậy sao?"
Đại cẩu nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên vô cùng bình tĩnh, ngay sau đó hắn biến về hình dáng nam nhân, dựa lưng vào gốc cây, không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn vũng nước dưới chân, giọt mưa không ngừng rơi xuống làm mặt nước lăn tăn, hắn không thấy rõ mặt mình.
“Cha mẹ hay em trai của anh, bọn họ đã làm sai vì vậy đã chết hết, anh luôn nghĩ như vậy sao." Draco cố gắng ép mình mở miệng: “Hay đúng hơn, anh đã cố ép mình nghĩ anh và bọn họ không hề liên quan, như vậy anh không cần phải phụ trách hay khổ sở, như vậy anh có thể sống thoải mái?"
Cơ thể nam nhân nháy mắt cứng đờ, cơ mặt cũng căng cứng.
Draco liếc mắt nhìn Sirius một chút, kiên nhẫn chờ đối phương nói chuyện.
“………..tôi không chú ý tới việc bọn họ thích hay không, từ nhỏ đã vậy." Rốt cuộc, Sirius cũng mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn: “Cha hay mẹ, cho tới giờ vẫn luôn chán ghét tôi, nhưng Regulus, đứa em trai duy nhất đứng bên cạnh cuối cùng cũng rời bỏ tôi, em có thể hiểu được không? Rõ ràng là một gia đình, nhưng tôi và bọn họ lại khác biệt đến vậy." Quả thật, Sirius có rất nhiều bằng hữu, nhưng có nhiều thứ tình bạn không thể thay thế được.
Tựa như các bằng hữu không biết hắn phải trải qua các ngày lễ Giáng Sinh thế nào, một mình ở lại trường học, nhàm chán ngắm nhìn trần nhà trong phòng ngủ, hay nhìn ngọn nến trong phòng sinh hoạt chung, nhìn ánh nến lập lòe đến ngẩn người, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận lựa chọn của mình sai, chính xác hơn cho dù trong lòng đang bị tổn thương hắn cũng muốn mỉm cười thật to, vì thế chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa đó hắn sẽ cố gắng làm một Sirius Black tràn đầy sức sống mỗi ngày đều thực vui vẻ.
“Anh vẫn nhớ kỹ những người nhà dù họ đối xử không tốt sao?" Draco nhẹ nhàng hỏi.
Giống như bị cái gì đó chặn ngang cổ họng, một lúc lâu, Sirius nói: “Bằng không thì sao?" Kỳ thật hắn muốn nói em thì biết cái gì, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy Draco hiểu được rất nhiều chuyện, một người thừa kế xuất thân từ một gia tộc cổ xưa, Draco so với con đỡ đầu của hắn nhạy bén hơn nhiều lắm.
“Tôi đã gặp Bella, tôi thực chán ghét bà ta." Draco đột nhiên nói: “Cho dù bà ta là chị ruột của mẹ tôi."
Sirius nhíu mi, hắn cũng không có ấn tượng tốt với người chị họ này.
“Mẹ nói với tôi, bà ấy trước đây còn cõng mẹ đang bị bệnh chạy thẳng tới St Mungo." Draco nhắm mắt lại, chậm rãi nói tiếp: “Lúc mẹ nói tới chuyện này thực buồn bã, đại khái mẹ cũng hiểu người chị gái hiền lành này đã không còn tồn tại nữa, cho dù như vậy, mẹ vẫn muốn giữ lại những đoạn trí nhớ tốt đẹp đó."
Draco lần thứ hai mở mắt ra, cậu nhìn về phía nam nhân: “Còn anh? Ngay cả dũng khí đối mặt với người thân của mình cũng không có sao?"
Sirius ngơ ngác.
Nhà cũ Black, bức họa trên tường vĩnh vĩnh bị che lại, còn căn phòng của Regulus cũng bị khóa kín, Sirius ở đó, nhưng không hề chạm tới bất cứ thứ gì khơi gợi tới quá khứ, hắn theo bản năng kháng cự hết tất cả, bản năng cự tuyệt thừa nhận một nơi âm trầm tối đen đã từng cho hắn có cảm giác gia đình, cho dù đó chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi.
Cơ thể Draco có chút cứng ngắc, cậu chậm rãi đứng lên, thở dài phun ra luồng hơi lạnh phiêu tán trong không khí: “Để một Slytherin bàn luận vấn đề dũng khí, anh thực sự nên đập đầu mình vào tường." Ngữ khí cậu có vài phần đùa cợt.
“Hắc xì!" Thiếu niên bạch kim hắt hơi, nhu nhu mũi, cậu nhấc chân đá người nào đó: “Còn muốn ngây ngốc ở đây bao lâu?" Có chút mất kiên nhẫn.
Sirius cứ như một đứa ngốc há hốc mồm, cúi đầu lắc lắc đầu, cuối cùng biến thành đại cẩu theo đuôi Draco quay về.
Hoàn
Bảo thạch ghi điểm của Gryffindor đã tăng không ít, tất cả mọi người đều cao hứng, Hermione cũng không ngoại lệ, bất quá cô nàng vui vẻ nhưng trong lòng vẫn có một chút run sợ, bởi vì Snape giáo sư, nam nhân kia sắc mặt vẫn khó coi như trước nhưng rất kỳ quái, y không trừ điểm nhiều như trước, không chỉ như vậy, ngược lại còn thu liễm rất nhiều.
“Có lẽ hiệu trưởng Dumbledore đã nói gì đó." Lúc Hermione hỏi thử Harry, cậu trả lời như vậy.
Hermione không nghĩ cụ Dumbledore có thể ngăn cản người nào đó trừ điểm.
“Chuyện này có gì kỳ quái đâu, không có Harry quấn quít bên cạnh lão dơi vui muốn chết." Ron vỗ vỗ vai bạn tốt, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ bồ thích bị trừ điểm?"
Hermione lại càng lo lắng hơn, mọi người chỉ biết được một khía cạnh, cô gái lại biết tất cả.
Ai, quên đi, người trong cuộc không vội, cô chỉ là người xem thì lo lắng gì cơ chứ.
Hermione miễn cưỡng ôm sách đi về hướng thư viện, quả nhiên chỉ có sách là bằng hữu trung thành nhất của cô.
“Này, Granger." Âm thanh lạnh lùng vang lên, làm Hermione ngừng cước bộ.
Cô gái quay đầu, là Malfoy.
Hermione nhíu mi, úc, suýt chút nữa cô đã quên, còn có một người đồng mệnh với mình, thẳng sống lưng, cô gái học theo giọng điệu quý tộc nói: “Có việc?"
Draco bị nghẹn một chút, sau đó không kiên nhẫn nói: “Tụi mày rốt cuộc đang làm trò gì?"
“Tao không hiểu ý của mày." Hermione kỳ thật cũng hiểu đại khái, chỉ là làm bộ như không biết.
Mày Draco nhíu lại, giễu cợt: “Con Weasley kia?"
Khóe miệng Hermione run rẩy: “Xem ra tao không thể trông mong mày có chút lễ phép."
“…………..tao không tới để nói chuyện với mày về cái vấn đề lễ phép xã giao." Hai tay Draco đan trước ngực, cay nghiệt nói: “Đầu sẹo muốn làm gì? Hoàn lương?"
Hermione bị nghẹn, hi vọng Malfoy có thể nói ra lời dễ nghe đúng là chuyện xa vời.
“Thật là xứng đôi, một con bé đầy tàn nhang không biết xấu hổ với một………" Draco lạnh nhạt nói.
“Câm miệng!" Hermione tức giận đánh gãy lời quý tộc bạch kim: “Snape giáo sư không để ý, mày để ý cái gì?"
Draco nheo mắt hỏi lại: “Sao mày biết thầy không để ý?" Meilin biết, cha đỡ đầu của cậu mang theo luồng áp suất thấp tiến vào ký túc xá, đám Slytherin cấp thấp đều chịu không nỗi.
Một Slytherin giỏi che dấu sẽ không biểu hiện ra yêu thích của mình, giống như Snape hiện tại, mà đồng dạng là Slytherin Draco có thể nhìn được cha đỡ đầu càng ẩn nhẫn thì cơn giận trong lòng càng dữ dội.
Hermione chớp mắt: “A?"
“Tóm lại, tốt nhất mày nên bảo Potter đình chỉ hành vi ngu xuẩn của nó lại." Draco cứng rắn nói.
Hermione vẫn không nhúc nhích, Malfoy tới tìm cô ý là muốn nói Snape giáo sư rất để ý tới chuyện này? Đương nhiên, cũng không phải không nên để ý, nhưng chính xác biết nam nhân đó để ý vẫn có cảm giác không thể tin nỗi.
Draco chán ghét lườm cô gái sau đó tao nhã quay người rời đi, không thể không nói, cậu thật sự nhiều chuyện.
“Chờ đã." Hermione cuống quít nói: “Harry không biết mình đang làm cái gì."
“Cái gì?" Draco quay đầu.
“Tao nói là…….." Hermione xấu hổ cố bức mình nói rõ hơn: “Đầu óc Harry đều là vị Slytherin kia, không hề lưu ý tới hành động của Ginny."
Lần này tới phiên Draco trợn mắt há hốc: “Nó là heo sao?"
“Hermione vò đầu: “Đại khái là vậy."
Rất hiếm khi hai người này có chung một nhận thức về một vấn đề.
“Tao đề nghị mày nói chuyện với cậu ấy." Hermione cẩn thận nói.
“Sao tao phải đi?" Draco không vui.
“Vậy mày nghĩ tao phải nói sao giờ?" Hermione đau đầu: “Tao nói cái gì, cậu ấy đều cho là không có khả năng."
“Không có khả năng? Nó đã biến rất nhiều chuyện không thể thành có thể rồi, hừ, năng lực của cứu thế chủ thật thần kỳ." Draco tức giận.
“Tao nghĩ là……." Hermione quan sát biểu tình thiếu niên, nói tiếp: “Nếu Ginny cùng Harry có gì đó, mày phải cao hứng mới đúng, dù sao, mày cũng không hi vọng……."
Draco trừng Hermione, người kia lập tức theo phản xạ có điều kiện mà rụt cổ.
“Không phải không hi vọng, đúng hơn là chán ghét." Draco khó chịu, nói xong lại có chút bất đắc dĩ: “………Chuyện của y không tới phiên tao khoa tay múa chân."
“Y" ở đây đương nhiên chỉ Severus Snape.
Hermione đột nhiên cảm thấy Malfoy cũng không đến mức chán ghét.
“Một đám Gryffindor ngu xuẩn, trừ bỏ gây phiền phức còn biết làm gì." Trước khi đi, Draco còn thình lình quăng ra một câu.
Ách, vẫn rất đáng ghét, Hermione chép miệng nhìn bóng dáng người nào đó, nhịn không được mà phỉ nhổ trong lòng.
Draco trở lại phòng ngủ, cậu cẩu của cậu thành thật hơn trước nhiều, có lẽ cuộc nói chuyện lần trước làm nam nhân cảm động đi, Sirius cũng không còn chửi bới cha, hay người nhà nữa, bọn họ cũng không nhắc lại vấn đề này, lúc đầu Draco còn cảm thấy rất tốt nhưng sau đó, cậu liền cảm thấy không thích hợp, trừ bỏ khoảng thời gian luyện tập, Sirius rất ít khi có mặt trong phòng, phần lớn đều hóa thành cẩu đi dạo lung tung, tới tận khuya lúc ngủ mới trở về.
Draco nhiều lần dùng bản đồ đạo tặc xem thử, Sirius cũng không rời khỏi trường học, chỉ là một mình đi dạo bên ngoài, dường như không muốn nói chuyện với cậu, đúng vậy, trong khoảng thời gian này bọn họ nói chuyện hiếm tới cực điểm, Draco không nhờ Sirius luôn nháo động lúc lúng túng lại trở nên kỳ quái như vậy, lúc luyện tập luôn cố tỏ ra bình thường làm Draco không thể nói được gì.
Buổi chiều không có khóa, Draco lại lấy bản đồ đạo tặc ra xem, trước tiên tìm xem người ngu ngốc kia ở đâu, hừm, ở sân bóng Quidditch, thật chăm chỉ, nhìn nhìn tới cha đỡ đầu nhà mình, ách, tháp thiên văn, Draco thở dài, con bé Weasley kia không bị rơi xuống từ không trung thật sự là kỳ tích của Meilin.
Lại tìm tới bóng dáng cậu cẩu, đang lêu lổng gần rừng cấm, phạm vi 30 met xung quanh không có tên người khác, cậu đột nhiên nhớ tới Sirius từng nói qua lúc hóa thành cẩu khứu giác tăng rất mạnh, có thể dò xét các sinh vật khác trong một phạm vi nhất định, Sirius đang lẩn tránh mọi người, Draco nâng cằm cân nhắc, dường như Sirius thuộc dạng người lúc gặp phải những chuyện phức tạp sẽ đi tìm một chỗ kín đáo, hơn nữa cũng không muốn trao đổi với người khác.
Chẳng lẽ Sirius vẫn muốn lãng tránh cậu, không hi vọng cậu nhắc lại chuyện trước đó?
Nếu thật sự như vậy, Sirius so với trong tưởng tượng của cậu còn để ý tới…….Regulus hơn.
Nếu có mâu thuẫn mà thực sự để ý, nhất định phải đi xác minh, chính là Sirius vẫn còn trong trường học, chưa từng rời đi. Đây không phải vì cậu, Draco tự tin tình hình trước mắt không hề có nguy cơ gì nguy hiểm tới tính mạng để Sirius phải lo lắng không rời đi.
Như vậy…….vì cái gì?
Là một Slytherin giỏi suy luận, có gì đó đang rục rịch trong đầu Draco, cậu dường như có thể hiểu được.
Hơn bốn giờ, bên ngoài đột nhiên bắt đầu đổ mưa, hạt mưa nặng nề rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang, Draco tùy ý quét mắt về phía bản đồ đạo tặc, những người trong sân bóng Quidditch vội vã rời khỏi, người trên tháp thiên văn đã sớm không thấy tên, còn gần rừng cấm, cái tên Sirius Black vẫn không nhúch nhích.
Ánh mắt Draco dừng lại ngay cái tên kia, thật lâu thật lâu, người đó vẫn như cũ không hề có xu hướng di động.
“Ngu ngốc………" Draco cuối cùng vẫn đứng lên, lấy cây dù trong tủ quần áo.
Mưa rất lớn, bên ngoài không còn học trò nào, Draco tự giễu lắc đầu, vẫn miễn cưỡng bung dù bước ra ngoài.
Gần tới lễ Giáng Sinh thời tiết có chút rét lạnh, gió lạnh đánh vào cổ Draco, cậu dừng một chút, không hề co rụt tiếp tục bước tới trước.
Nhiệt độ gần rừng cấm còn thấp hơn trong lâu đài mấy độ, Draco lười nhìn bản đồ đạo tặc, cậu đi thẳng tới một phương hướng, trời mua cũng có chỗ tốt, ngay cả chó săn xuất sắc nhất cũng không ngửi được mùi vị đã bị nước mưa che lấp.
Sirius nằm dưới một gốc cây, tán cây không đủ che chắn gió mưa nhưng hắn không hề để ý, hắn không muốn quay về, trên người sớm đã ướt đẫm, lạnh ngắt, nhưng hắn vẫn không muốn động, cũng lười động.
“Không biết bà Pomfrey có thể trị bệnh cho chó không?" Một tán dù xuất hiện phía trên đỉnh đầu đại cẩu, đồng bộ là âm thanh nhàn nhạt của thiếu niên.
Sirius biết mình nên nhảy dựng lên, tùy tiện làm ra vẻ hắn đang tắm mưa, nhưng đại khái vì lạnh mà đầu óc có chút trì độn, hắn chỉ ngẩng đầu chó lên, không hơn.
“Còn chưa tỉnh?" Thiếu niên bạch kim miễn cưỡng cười cười nhìn sủng vật đang ngây ngẩn, suy nghĩ một chút, khép dù lại, ngẩng đầu nhìn trời, tùy ý để những hạt mưa đánh lên người, lần thứ hai tầm mắt dời về phía người cậu, giọng điệu vẫn bình thản như trước: “Còn muốn trốn tránh sao, Sirius?"
Sirius cả kinh, hắn lập tức bật dậy, Draco làm bộ như không phát hiện, ngược lại ngồi xuống bên cạnh Sirius: “Về Regulus, anh sợ tôi nói tới chuyện này vậy sao?"
Đại cẩu nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên vô cùng bình tĩnh, ngay sau đó hắn biến về hình dáng nam nhân, dựa lưng vào gốc cây, không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn vũng nước dưới chân, giọt mưa không ngừng rơi xuống làm mặt nước lăn tăn, hắn không thấy rõ mặt mình.
“Cha mẹ hay em trai của anh, bọn họ đã làm sai vì vậy đã chết hết, anh luôn nghĩ như vậy sao." Draco cố gắng ép mình mở miệng: “Hay đúng hơn, anh đã cố ép mình nghĩ anh và bọn họ không hề liên quan, như vậy anh không cần phải phụ trách hay khổ sở, như vậy anh có thể sống thoải mái?"
Cơ thể nam nhân nháy mắt cứng đờ, cơ mặt cũng căng cứng.
Draco liếc mắt nhìn Sirius một chút, kiên nhẫn chờ đối phương nói chuyện.
“………..tôi không chú ý tới việc bọn họ thích hay không, từ nhỏ đã vậy." Rốt cuộc, Sirius cũng mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn: “Cha hay mẹ, cho tới giờ vẫn luôn chán ghét tôi, nhưng Regulus, đứa em trai duy nhất đứng bên cạnh cuối cùng cũng rời bỏ tôi, em có thể hiểu được không? Rõ ràng là một gia đình, nhưng tôi và bọn họ lại khác biệt đến vậy." Quả thật, Sirius có rất nhiều bằng hữu, nhưng có nhiều thứ tình bạn không thể thay thế được.
Tựa như các bằng hữu không biết hắn phải trải qua các ngày lễ Giáng Sinh thế nào, một mình ở lại trường học, nhàm chán ngắm nhìn trần nhà trong phòng ngủ, hay nhìn ngọn nến trong phòng sinh hoạt chung, nhìn ánh nến lập lòe đến ngẩn người, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận lựa chọn của mình sai, chính xác hơn cho dù trong lòng đang bị tổn thương hắn cũng muốn mỉm cười thật to, vì thế chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa đó hắn sẽ cố gắng làm một Sirius Black tràn đầy sức sống mỗi ngày đều thực vui vẻ.
“Anh vẫn nhớ kỹ những người nhà dù họ đối xử không tốt sao?" Draco nhẹ nhàng hỏi.
Giống như bị cái gì đó chặn ngang cổ họng, một lúc lâu, Sirius nói: “Bằng không thì sao?" Kỳ thật hắn muốn nói em thì biết cái gì, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy Draco hiểu được rất nhiều chuyện, một người thừa kế xuất thân từ một gia tộc cổ xưa, Draco so với con đỡ đầu của hắn nhạy bén hơn nhiều lắm.
“Tôi đã gặp Bella, tôi thực chán ghét bà ta." Draco đột nhiên nói: “Cho dù bà ta là chị ruột của mẹ tôi."
Sirius nhíu mi, hắn cũng không có ấn tượng tốt với người chị họ này.
“Mẹ nói với tôi, bà ấy trước đây còn cõng mẹ đang bị bệnh chạy thẳng tới St Mungo." Draco nhắm mắt lại, chậm rãi nói tiếp: “Lúc mẹ nói tới chuyện này thực buồn bã, đại khái mẹ cũng hiểu người chị gái hiền lành này đã không còn tồn tại nữa, cho dù như vậy, mẹ vẫn muốn giữ lại những đoạn trí nhớ tốt đẹp đó."
Draco lần thứ hai mở mắt ra, cậu nhìn về phía nam nhân: “Còn anh? Ngay cả dũng khí đối mặt với người thân của mình cũng không có sao?"
Sirius ngơ ngác.
Nhà cũ Black, bức họa trên tường vĩnh vĩnh bị che lại, còn căn phòng của Regulus cũng bị khóa kín, Sirius ở đó, nhưng không hề chạm tới bất cứ thứ gì khơi gợi tới quá khứ, hắn theo bản năng kháng cự hết tất cả, bản năng cự tuyệt thừa nhận một nơi âm trầm tối đen đã từng cho hắn có cảm giác gia đình, cho dù đó chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi.
Cơ thể Draco có chút cứng ngắc, cậu chậm rãi đứng lên, thở dài phun ra luồng hơi lạnh phiêu tán trong không khí: “Để một Slytherin bàn luận vấn đề dũng khí, anh thực sự nên đập đầu mình vào tường." Ngữ khí cậu có vài phần đùa cợt.
“Hắc xì!" Thiếu niên bạch kim hắt hơi, nhu nhu mũi, cậu nhấc chân đá người nào đó: “Còn muốn ngây ngốc ở đây bao lâu?" Có chút mất kiên nhẫn.
Sirius cứ như một đứa ngốc há hốc mồm, cúi đầu lắc lắc đầu, cuối cùng biến thành đại cẩu theo đuôi Draco quay về.
Hoàn
Tác giả :
Băng Lương Tửu