Tình Phi Đắc Dĩ
Chương 7: Nguyện ước giản đơn
Hai người đi dọc theo một con ngỏ nhỏ dài ngoằng.
Harry cảm thấy rất thoải mái, chính cậu cũng không ngờ mình có thể thả lỏng như vậy, ở cùng với Allen tuyệt đối không khó, Allen thích thẳng thắc bộc lộ quan điểm của mình, tuy rằng phương thức có chút đặc biệt, những người bạn ở trường của Harry, thậm chí kể cả Ron khi đối mặt với cậu sẽ trở nên rất kỳ quái, làm cậu không thể hiểu được họ.
Khi gần tới khách sạn, Harry đột nhiên nhớ ra đối phương nhất định sẽ không ở nơi này nữa: “Khuya rồi, trở về cẩn thận." Cậu dặn dò.
Snape vẫn luôn buồn bực nãy giờ trong lòng chợt run lên một chút, sau đó lập tức nói: “Nên cẩn thận chính là ngươi mới đúng, vị thành niên ở trong một khách sạn Muggle." Lại còn bày ra bộ mặt hiền lành như vậy, cư nhiên còn chưa bị người ta lừa đi.
Harry gõ đầu mình một cái, lớn tiếng nói: “Tôi thiếu chút nữa đã quên mất, anh biết độn thổ." Có thể tùy ý sử dụng pháp thuật, Allen lớn hơn cậu ít nhất cũng phải hai tuổi.
Snape nhìn thấy khách sạn Muggle cách đó không xa có chút không vui: “Muốn tới nhà ta không?"
Y nhất định đã điên rồi. Snape trong lòng phẫn nộ mà tự mắng mình, y đã làm gì? Mời Daniel tới căn phòng âm trầm tối như mực của mình? Mời một người mới nhận thức chưa được một ngày, a, một người mới quen 5 ngày về nhà? Lại còn là một Hufflepuff ngu ngốc! Y chắc chắn đã điên rồi!
Cự tuyệt, mau cự tuyệt đi!
Snape gầm nhẹ trong lòng, chỉ cần Daniel cự tuyệt hắn lập tức sẽ quay đầu đi, tất cả kết thúc trong hôm nay.
“Thật sự có thể sao?" Biểu tình Harry tràn ngập kinh ngạc.
Đương nhiên không thể! Snape xụ mặt, nhưng không phát ra tiếng.
“Cám ơn." Harry đáp ứng, nguyên nhân lớn nhất chính vì cậu nghĩ Allen cần cậu làm bạn, bởi vì Allen cũng chỉ có một mình.
Tên mặt dày mày dạn, Snape thầm phỉ báng trong lòng, đại não tức giận đến co giật, Snape đánh giá sắc bén.
Cuối cùng Snape cũng ấm ức dẫn đường, được rồi, dù sao đợi lát nữa Daniel nhìn thấy căn nhà ma kia cũng lập tức bị dọa thất kinh mà co giò chạy trốn.
Sẽ như vậy sao? Snape hiếm thấy có chút hoài nghi.
“Rất……có cá tính." Harry trợn mắt nhìn phòng ốc trước mắt, trên tường đều là bụi, trên cửa và xà nhà còn có mạng nhện.
“Ngươi có thể nói thẳng là kinh khủng." Snape khô cằn nói.
“Nơi tôi ở còn kinh khủng hơi." Harry nhún vai: “Vừa mở mắt ra sẽ có con nhện bấu trên mũi cùng một mớ tro bụi."
Snape ném ánh mắt tràn ngập nghi ngờ qua.
“Rất nhiều người cũng không tin nơi tôi ở lại tệ như vậy." Harry đá một viên sỏi trên mặt đất: “Tôi chỉ nói sự thật, mặc kệ anh nghĩ thế nào…….."
“Ta tin." Snape lại không thể quản được miệng mình, y không thể chịu đựng được việc bị Daniel quy mình vào phạm vi “rất nhiều người" kia.
Ánh mắt Harry bừng sáng tràn ngập cảm kích: “Cám ơn anh."
Này có gì phải cám ơn, Snape bỏ lơ hương vị không được tự nhiên đang bùng lên trong lòng, đẩy cửa ra.
Phòng khách đã được thanh lý sạch sẽ, hiện tại nhìn có chút trống rỗng, chỉ có một sô pha, một bàn, một ghế dựa còn lại cái gì cũng không có, vô cùng đơn giản.
Snape gục đầu xuống.
“Phòng của anh lớn hơn phòng khách sạn nhiều." Harry cảm nhận được cảm xúc của bạn đồng hành đang tụt dốc không phanh, vội vàng nói: “Nói thật, tôi vẫn luôn hi vọng có được một căn nhà của riêng mình."
“U ám giữa mùa đông?" Snape châm chọc.
“Đừng như vậy." Harry không thích Allen tự châm chọc hoàn cảnh của mình như vậy, cậu biết rõ có một số việc chính mình không thể lựa chọn được: “Tôi vẫn luôn có một ước nguyện."
Harry ngôi xuống sô pha, sô pha có mùi mốc thoang thoảng, tựa hồ đã bị bỏ quên rất lâu.
Snape ngồi xuống ghế, khiêu mi.
“Tôi luôn muốn có một ngôi nhà, thậm chí không cần lớn như thế này." Harry khoa tay múa chân: “Bên ngoài có một sân vườn nhỏ, trồng các loại hoa xinh đẹp, mỗi ngày có thể nằm phơi nắng ngoài sân, bình thản trải qua một ngày, có lẽ còn có thể nuôi một con chó." Một con chó đen lớn giống như Sirius vậy.
“Ta ghét chó." Snape bĩu môi.
“Thế mèo?" Harry thích những sinh vật có lớp lông mịn.
Snape lần thứ hai lắc đầu, y chán ghé những sinh vật có lông khờ khạo.
“Xà thì sao?" Lần này tới phiên Harry khiêu mi, cậu nhớ bùa hộ mệnh của Allen: “Nếu anh thích, ta nghĩ mình có thể chịu được." Cảm giác khi trốn thoát khỏi nanh vuốt của quái xà năm 11 tuổi kỳ thực cũng không tệ lắm: “Chúng ta có thể đồng thời nuôi chó và xà."
“Chúng ta?" Snape lập lại.
Harry đột ngột ý thức được mình đã nhầm lẫn, bọn họ đang nói tới là nguyện vọng của cậu, chứ không phải của hai người, cậu ngượng ngùng cười gượng hai tiếng: “Như vậy còn anh thì sao, có nguyện vọng gì không?"
“………không biết." Snape lẩm bẩm nói, y muốn người khác thừa nhận tài năng của mình, vì thế y mới muốn gặp vị kia, chính là y đột nhiên cảm thấy những người đó cũng không thể chấn chính tán thưởng mình, Slytherin biết lợi dụng nhiều hơn thưởng thức. Hiện tại, khi y nhìn đến Daniel y cảm thấy cảm giác của mình có thay đổi, có lẽ y càng hi vọng có một người nào đó có thể hiểu được mình, cùng trao đổi với mình, khi y thành thực bày tỏ quan điểm của mình cái nhận được không phải là châm chọc cùng phản kích.
“Nếu ta thích con nhện thì sao?" Snape thử hỏi.
Harry há to miệng, sở thích quái dị gì vậy a?
“Anh định mở một trang trại nuôi nhện sao?" Harry suy xét nguyên nhân dẫn tới ước mơ kì lạ này: “Nghe nói một vài loài nhện là dược liệu độc dược, có lẽ anh có thể kiếm một mớ tiền, bất quá nếu anh chỉ đơn thuần là muốn dưỡng sủng vật……." Harry sợ run cả người: “Nếu anh hoanh nghênh tôi tới làm khách thì, ít nhất lúc đó nhớ nhốt nó vào lồng sắt, tôi không thích chúng."
Snape biết, không có người nào có sở thích giống mình, trừ phi là chính mình đứng sau mặt gương, nhưng y không ngờ có người thật sự lo nghĩ cho mình.
Snape cảm thấy có chút vui vẻ vì đã đưa Daniel về.
“Muốn ăn chút gì không?" Snape chuyển đề tài.
Harry vừa được hỏi như vậy liền cảm thấy đói bụng: “Có gì?"
Ngay sau đó, hai người ngẩn người nhìn phòng bếp trống rỗng, ngay cả đồ dùng làm bếp cũng không có.
“Bình thường anh ăn cái gì?" Harry khó hiểu hỏi.
Thuận miệng nhai dược liệu độc dược, Snape nuốt câu trả lời vào bụng, có chút lúng túng.
“Anh có thể cao lớn như vậy đúng là kỳ tích." Harry khoa tay múa chân miêu tả độ cao chênh lệch giữa hai người, cậu kéo cánh tay đối phương lôi ra ngoài: “Đi siêu thị thôi!"
Hàng hóa trong siêu thị muôn màu muôn vẻ, Harry đưa xe đẩy giao cho người phía sau, tích cực đi phía trước chọn lựa đồ ăn này nọ.
Trứng gà, sữa, chân giò hun khói cùng một ít mì ăn liền.
“Anh thích ăn mì ý không?" Harry quay đầu lại hỏi.
Snape nhìn bao bì, là nguyên liệu chưa chế biến: “Ta sẽ không làm."
“Hương vị không tệ, Hogwarts không có món này." Harry lúc còn bé có ăn qua, chỉ là chút thức ăn thừa của Dudley, cậu đặt mì gói trở lên kệ, tiếp đó lấy thêm một gói mì ý: “Tôi sẽ làm, nếm thử một chút nhé?"
Snape ừ một tiếng trả lời.
Harry chạy tới khu bán đồ dùng sinh hoạt, mua khăn tắm, áo tắm cùng xà phòng, sau đó cầm lấy một cái nồi: “Thiếu chút nữa đã quên mua cái này."
“A, quên mua gia vị rồi." Lúc tính tiền, Harry đột nhiên nhớ tới liền vội vàng chạy ngược về phía các kệ hàng, một lát sau ôm một đống lớn gia vị chạy ra.
Người này thực lơ mơ.
Snape thầm nói trong lòng.
Chờ tới khi hai người xách bao lớn bao nhỏ trở về nhà, Harry phát hiện ra một chuyện vô cùng xấu hổ, nhà Allen không có bếp ga.
“Thần chú tạo lửa của anh thế nào?" Harry khô cằn hỏi.
Snape lập tức hiểu ra, liếc mắt nhìn về phía cái nồi, khiêu mi.
“Không được thì thôi vậy." Harry thở dài: “Phải mua mì gói thôi."
“……..Liệt hỏa hừng hực………." Snape chỉ đũa phép xuống đáy nồi, ngọn lửa lập tức bùng lên.
“Nhỏ một chút." Harry chỉ huy: “Nhỏ chút nữa."Meilin, lớn như vậy đủ để thiêu hủy cả phòng bếp.
Ngọn lửa dần dần được co rút, thu nhỏ lại.
“Anh thật lợi hại, tôi sẽ làm rất nhanh."
Harry lập tức xắn tay áo, bỏ vào chút dầu ô liu và các thành phần đầu tiên, cà rốt, hành lá thái nhỏ và cà chua, để tăng thêm hương vị cho thêm vào chút tiêu, muối và nước.
“Chờ thêm mười phút nữa cho mì ý vào là được." Harry quay đầu lại cười.
Snape giơ đũa phép duy trì tư thế bất động, y nhìn người nọ bận rộn xoay tới xoay lui trong căn phòng bếp nho nhỏ, đâu vào đấy, chóp mũi đổ mồ hôi cũng không hay biết, người nọ đột nhiên quay đầu lại nhìn y, mỉm cười thực ôn nhu. Tâm Snape run lên, ngọn lửa lập tức không ổn định. Nhưng y rất nhanh điều chỉnh lại.
“Anh thích ăn tương ớt không?" Harry quay đầu lại, tiếp tục hý hoáy với các loại gia vị: “Không phải khoe khoang chứ tôi có thể phối ra vài loại khẩu vị."
“Tùy tiện." Snape cố gắng áp chế những gợn sóng lăn tăn trong lòng mình.
“Tôi làm thêm vài loại, thử xem anh thích vị nào." Harry cẩn thận pha chế một chút gia vị thành từng phần nhỏ vào cái đĩa được tặng kèm.
Snape trắng trợn đánh giá thiếu niên đang chuyên tâm điều chế mà không để ý tới y, rõ ràng nhỏ hơn y nhiều, nhưng lại làm y có cảm giác rất an tâm, đây hoàn toàn không chỉ là cảm giác khi còn là một đứa nhỏ 5 tuổi, hiện tại cũng có cảm giác này.
Ở Slytherin, Snape tuyệt đối là người đa nghi nhất cũng là người khó thân cận nhất, người có quan hệ có thể xem là hòa bình nhất với y chỉ có học trưởng Malfoy, nhưng cũng đã phải qua rất nhiều năm cùng đồng hành và nghi ngờ mới miễn cưỡng có thể tiếp nhận là đồng bạn. Mà Daniel này, chỉ dùng vài ngày đã có thể tiếp cận y như vậy, mà loại thân mật này Snape trước tới giờ chưa bao giờ trải qua.
Gần quá, gần đến mức Snape nghĩ chính mình sẽ bị tổn thương.
Harry làm xong hết thảy, thời gian cũng vừa vặn liền bỏ mì ống vào trộn đều, hương thơm bốc lên nức mũi, rất hoàn hảo!
“Ta cuối cùng cũng hiểu được, chỉ số thông minh của ngươi tất cả đã dồn hết vào việc làm bếp." Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của thiếu niên, Snape đánh giá.
Harry cũng không giận, vừa dọn bàn vừa nói: “Ta có thể xem đây là khen ngợi nga, từ người ngu ngốc trong sinh hoạt." Nhân tiện bổ sung thêm một ánh mắt trêu tức.
Snape sửng sốt, ngược lại khóe miệng lại nhếch lên, thu hồi lại đũa phép.
Mùi vị món mì ý rất ngon, Snape lẩm bẩm dùng nĩa quấn mì, nước sốt cũng rất tuyệt, vị giác vô cùng thỏa mãn làm Snape nhận thức được tay nghề này đúng ra không nên xuất hiện trên người một thiếu niên chỉ mới 15 tuổi, cuộc sống của Daniel cũng không quá tốt đẹp.
Đúng vậy, Daniel từng nói qua, Snape tin lời Daniel nói, cũng không thể lí giải được những chuyện như vậy sao có thể phát sinh trên người một người ôn hòa như Daniel, Daniel có thể dễ dàng làm người ta yêu thích cùng tín nhiệm.
Nguyện vọng đơn giản của Daniel làm người ta phải chua xót, Snape đột nhiên nhớ tới câu chuyện khi nãy.
Trong nháy mắt, Snape đã nghĩ nếu như trong nhà có dưỡng một con chó cũng không đáng ngại lắm.
Hoàn
Harry cảm thấy rất thoải mái, chính cậu cũng không ngờ mình có thể thả lỏng như vậy, ở cùng với Allen tuyệt đối không khó, Allen thích thẳng thắc bộc lộ quan điểm của mình, tuy rằng phương thức có chút đặc biệt, những người bạn ở trường của Harry, thậm chí kể cả Ron khi đối mặt với cậu sẽ trở nên rất kỳ quái, làm cậu không thể hiểu được họ.
Khi gần tới khách sạn, Harry đột nhiên nhớ ra đối phương nhất định sẽ không ở nơi này nữa: “Khuya rồi, trở về cẩn thận." Cậu dặn dò.
Snape vẫn luôn buồn bực nãy giờ trong lòng chợt run lên một chút, sau đó lập tức nói: “Nên cẩn thận chính là ngươi mới đúng, vị thành niên ở trong một khách sạn Muggle." Lại còn bày ra bộ mặt hiền lành như vậy, cư nhiên còn chưa bị người ta lừa đi.
Harry gõ đầu mình một cái, lớn tiếng nói: “Tôi thiếu chút nữa đã quên mất, anh biết độn thổ." Có thể tùy ý sử dụng pháp thuật, Allen lớn hơn cậu ít nhất cũng phải hai tuổi.
Snape nhìn thấy khách sạn Muggle cách đó không xa có chút không vui: “Muốn tới nhà ta không?"
Y nhất định đã điên rồi. Snape trong lòng phẫn nộ mà tự mắng mình, y đã làm gì? Mời Daniel tới căn phòng âm trầm tối như mực của mình? Mời một người mới nhận thức chưa được một ngày, a, một người mới quen 5 ngày về nhà? Lại còn là một Hufflepuff ngu ngốc! Y chắc chắn đã điên rồi!
Cự tuyệt, mau cự tuyệt đi!
Snape gầm nhẹ trong lòng, chỉ cần Daniel cự tuyệt hắn lập tức sẽ quay đầu đi, tất cả kết thúc trong hôm nay.
“Thật sự có thể sao?" Biểu tình Harry tràn ngập kinh ngạc.
Đương nhiên không thể! Snape xụ mặt, nhưng không phát ra tiếng.
“Cám ơn." Harry đáp ứng, nguyên nhân lớn nhất chính vì cậu nghĩ Allen cần cậu làm bạn, bởi vì Allen cũng chỉ có một mình.
Tên mặt dày mày dạn, Snape thầm phỉ báng trong lòng, đại não tức giận đến co giật, Snape đánh giá sắc bén.
Cuối cùng Snape cũng ấm ức dẫn đường, được rồi, dù sao đợi lát nữa Daniel nhìn thấy căn nhà ma kia cũng lập tức bị dọa thất kinh mà co giò chạy trốn.
Sẽ như vậy sao? Snape hiếm thấy có chút hoài nghi.
“Rất……có cá tính." Harry trợn mắt nhìn phòng ốc trước mắt, trên tường đều là bụi, trên cửa và xà nhà còn có mạng nhện.
“Ngươi có thể nói thẳng là kinh khủng." Snape khô cằn nói.
“Nơi tôi ở còn kinh khủng hơi." Harry nhún vai: “Vừa mở mắt ra sẽ có con nhện bấu trên mũi cùng một mớ tro bụi."
Snape ném ánh mắt tràn ngập nghi ngờ qua.
“Rất nhiều người cũng không tin nơi tôi ở lại tệ như vậy." Harry đá một viên sỏi trên mặt đất: “Tôi chỉ nói sự thật, mặc kệ anh nghĩ thế nào…….."
“Ta tin." Snape lại không thể quản được miệng mình, y không thể chịu đựng được việc bị Daniel quy mình vào phạm vi “rất nhiều người" kia.
Ánh mắt Harry bừng sáng tràn ngập cảm kích: “Cám ơn anh."
Này có gì phải cám ơn, Snape bỏ lơ hương vị không được tự nhiên đang bùng lên trong lòng, đẩy cửa ra.
Phòng khách đã được thanh lý sạch sẽ, hiện tại nhìn có chút trống rỗng, chỉ có một sô pha, một bàn, một ghế dựa còn lại cái gì cũng không có, vô cùng đơn giản.
Snape gục đầu xuống.
“Phòng của anh lớn hơn phòng khách sạn nhiều." Harry cảm nhận được cảm xúc của bạn đồng hành đang tụt dốc không phanh, vội vàng nói: “Nói thật, tôi vẫn luôn hi vọng có được một căn nhà của riêng mình."
“U ám giữa mùa đông?" Snape châm chọc.
“Đừng như vậy." Harry không thích Allen tự châm chọc hoàn cảnh của mình như vậy, cậu biết rõ có một số việc chính mình không thể lựa chọn được: “Tôi vẫn luôn có một ước nguyện."
Harry ngôi xuống sô pha, sô pha có mùi mốc thoang thoảng, tựa hồ đã bị bỏ quên rất lâu.
Snape ngồi xuống ghế, khiêu mi.
“Tôi luôn muốn có một ngôi nhà, thậm chí không cần lớn như thế này." Harry khoa tay múa chân: “Bên ngoài có một sân vườn nhỏ, trồng các loại hoa xinh đẹp, mỗi ngày có thể nằm phơi nắng ngoài sân, bình thản trải qua một ngày, có lẽ còn có thể nuôi một con chó." Một con chó đen lớn giống như Sirius vậy.
“Ta ghét chó." Snape bĩu môi.
“Thế mèo?" Harry thích những sinh vật có lớp lông mịn.
Snape lần thứ hai lắc đầu, y chán ghé những sinh vật có lông khờ khạo.
“Xà thì sao?" Lần này tới phiên Harry khiêu mi, cậu nhớ bùa hộ mệnh của Allen: “Nếu anh thích, ta nghĩ mình có thể chịu được." Cảm giác khi trốn thoát khỏi nanh vuốt của quái xà năm 11 tuổi kỳ thực cũng không tệ lắm: “Chúng ta có thể đồng thời nuôi chó và xà."
“Chúng ta?" Snape lập lại.
Harry đột ngột ý thức được mình đã nhầm lẫn, bọn họ đang nói tới là nguyện vọng của cậu, chứ không phải của hai người, cậu ngượng ngùng cười gượng hai tiếng: “Như vậy còn anh thì sao, có nguyện vọng gì không?"
“………không biết." Snape lẩm bẩm nói, y muốn người khác thừa nhận tài năng của mình, vì thế y mới muốn gặp vị kia, chính là y đột nhiên cảm thấy những người đó cũng không thể chấn chính tán thưởng mình, Slytherin biết lợi dụng nhiều hơn thưởng thức. Hiện tại, khi y nhìn đến Daniel y cảm thấy cảm giác của mình có thay đổi, có lẽ y càng hi vọng có một người nào đó có thể hiểu được mình, cùng trao đổi với mình, khi y thành thực bày tỏ quan điểm của mình cái nhận được không phải là châm chọc cùng phản kích.
“Nếu ta thích con nhện thì sao?" Snape thử hỏi.
Harry há to miệng, sở thích quái dị gì vậy a?
“Anh định mở một trang trại nuôi nhện sao?" Harry suy xét nguyên nhân dẫn tới ước mơ kì lạ này: “Nghe nói một vài loài nhện là dược liệu độc dược, có lẽ anh có thể kiếm một mớ tiền, bất quá nếu anh chỉ đơn thuần là muốn dưỡng sủng vật……." Harry sợ run cả người: “Nếu anh hoanh nghênh tôi tới làm khách thì, ít nhất lúc đó nhớ nhốt nó vào lồng sắt, tôi không thích chúng."
Snape biết, không có người nào có sở thích giống mình, trừ phi là chính mình đứng sau mặt gương, nhưng y không ngờ có người thật sự lo nghĩ cho mình.
Snape cảm thấy có chút vui vẻ vì đã đưa Daniel về.
“Muốn ăn chút gì không?" Snape chuyển đề tài.
Harry vừa được hỏi như vậy liền cảm thấy đói bụng: “Có gì?"
Ngay sau đó, hai người ngẩn người nhìn phòng bếp trống rỗng, ngay cả đồ dùng làm bếp cũng không có.
“Bình thường anh ăn cái gì?" Harry khó hiểu hỏi.
Thuận miệng nhai dược liệu độc dược, Snape nuốt câu trả lời vào bụng, có chút lúng túng.
“Anh có thể cao lớn như vậy đúng là kỳ tích." Harry khoa tay múa chân miêu tả độ cao chênh lệch giữa hai người, cậu kéo cánh tay đối phương lôi ra ngoài: “Đi siêu thị thôi!"
Hàng hóa trong siêu thị muôn màu muôn vẻ, Harry đưa xe đẩy giao cho người phía sau, tích cực đi phía trước chọn lựa đồ ăn này nọ.
Trứng gà, sữa, chân giò hun khói cùng một ít mì ăn liền.
“Anh thích ăn mì ý không?" Harry quay đầu lại hỏi.
Snape nhìn bao bì, là nguyên liệu chưa chế biến: “Ta sẽ không làm."
“Hương vị không tệ, Hogwarts không có món này." Harry lúc còn bé có ăn qua, chỉ là chút thức ăn thừa của Dudley, cậu đặt mì gói trở lên kệ, tiếp đó lấy thêm một gói mì ý: “Tôi sẽ làm, nếm thử một chút nhé?"
Snape ừ một tiếng trả lời.
Harry chạy tới khu bán đồ dùng sinh hoạt, mua khăn tắm, áo tắm cùng xà phòng, sau đó cầm lấy một cái nồi: “Thiếu chút nữa đã quên mua cái này."
“A, quên mua gia vị rồi." Lúc tính tiền, Harry đột nhiên nhớ tới liền vội vàng chạy ngược về phía các kệ hàng, một lát sau ôm một đống lớn gia vị chạy ra.
Người này thực lơ mơ.
Snape thầm nói trong lòng.
Chờ tới khi hai người xách bao lớn bao nhỏ trở về nhà, Harry phát hiện ra một chuyện vô cùng xấu hổ, nhà Allen không có bếp ga.
“Thần chú tạo lửa của anh thế nào?" Harry khô cằn hỏi.
Snape lập tức hiểu ra, liếc mắt nhìn về phía cái nồi, khiêu mi.
“Không được thì thôi vậy." Harry thở dài: “Phải mua mì gói thôi."
“……..Liệt hỏa hừng hực………." Snape chỉ đũa phép xuống đáy nồi, ngọn lửa lập tức bùng lên.
“Nhỏ một chút." Harry chỉ huy: “Nhỏ chút nữa."Meilin, lớn như vậy đủ để thiêu hủy cả phòng bếp.
Ngọn lửa dần dần được co rút, thu nhỏ lại.
“Anh thật lợi hại, tôi sẽ làm rất nhanh."
Harry lập tức xắn tay áo, bỏ vào chút dầu ô liu và các thành phần đầu tiên, cà rốt, hành lá thái nhỏ và cà chua, để tăng thêm hương vị cho thêm vào chút tiêu, muối và nước.
“Chờ thêm mười phút nữa cho mì ý vào là được." Harry quay đầu lại cười.
Snape giơ đũa phép duy trì tư thế bất động, y nhìn người nọ bận rộn xoay tới xoay lui trong căn phòng bếp nho nhỏ, đâu vào đấy, chóp mũi đổ mồ hôi cũng không hay biết, người nọ đột nhiên quay đầu lại nhìn y, mỉm cười thực ôn nhu. Tâm Snape run lên, ngọn lửa lập tức không ổn định. Nhưng y rất nhanh điều chỉnh lại.
“Anh thích ăn tương ớt không?" Harry quay đầu lại, tiếp tục hý hoáy với các loại gia vị: “Không phải khoe khoang chứ tôi có thể phối ra vài loại khẩu vị."
“Tùy tiện." Snape cố gắng áp chế những gợn sóng lăn tăn trong lòng mình.
“Tôi làm thêm vài loại, thử xem anh thích vị nào." Harry cẩn thận pha chế một chút gia vị thành từng phần nhỏ vào cái đĩa được tặng kèm.
Snape trắng trợn đánh giá thiếu niên đang chuyên tâm điều chế mà không để ý tới y, rõ ràng nhỏ hơn y nhiều, nhưng lại làm y có cảm giác rất an tâm, đây hoàn toàn không chỉ là cảm giác khi còn là một đứa nhỏ 5 tuổi, hiện tại cũng có cảm giác này.
Ở Slytherin, Snape tuyệt đối là người đa nghi nhất cũng là người khó thân cận nhất, người có quan hệ có thể xem là hòa bình nhất với y chỉ có học trưởng Malfoy, nhưng cũng đã phải qua rất nhiều năm cùng đồng hành và nghi ngờ mới miễn cưỡng có thể tiếp nhận là đồng bạn. Mà Daniel này, chỉ dùng vài ngày đã có thể tiếp cận y như vậy, mà loại thân mật này Snape trước tới giờ chưa bao giờ trải qua.
Gần quá, gần đến mức Snape nghĩ chính mình sẽ bị tổn thương.
Harry làm xong hết thảy, thời gian cũng vừa vặn liền bỏ mì ống vào trộn đều, hương thơm bốc lên nức mũi, rất hoàn hảo!
“Ta cuối cùng cũng hiểu được, chỉ số thông minh của ngươi tất cả đã dồn hết vào việc làm bếp." Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của thiếu niên, Snape đánh giá.
Harry cũng không giận, vừa dọn bàn vừa nói: “Ta có thể xem đây là khen ngợi nga, từ người ngu ngốc trong sinh hoạt." Nhân tiện bổ sung thêm một ánh mắt trêu tức.
Snape sửng sốt, ngược lại khóe miệng lại nhếch lên, thu hồi lại đũa phép.
Mùi vị món mì ý rất ngon, Snape lẩm bẩm dùng nĩa quấn mì, nước sốt cũng rất tuyệt, vị giác vô cùng thỏa mãn làm Snape nhận thức được tay nghề này đúng ra không nên xuất hiện trên người một thiếu niên chỉ mới 15 tuổi, cuộc sống của Daniel cũng không quá tốt đẹp.
Đúng vậy, Daniel từng nói qua, Snape tin lời Daniel nói, cũng không thể lí giải được những chuyện như vậy sao có thể phát sinh trên người một người ôn hòa như Daniel, Daniel có thể dễ dàng làm người ta yêu thích cùng tín nhiệm.
Nguyện vọng đơn giản của Daniel làm người ta phải chua xót, Snape đột nhiên nhớ tới câu chuyện khi nãy.
Trong nháy mắt, Snape đã nghĩ nếu như trong nhà có dưỡng một con chó cũng không đáng ngại lắm.
Hoàn
Tác giả :
Băng Lương Tửu