Tình Phi Đắc Dĩ
Chương 55: Vấn đề tuổi tác
***Note: Snape trở thành giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám nhưng vẫn ở hầm nên cáo đoán chỗ ở của Slughorn giáo sư độc dược là văn phòng của giáo viên phòng chống nghệ thuật hắc ám. ^^! Mọi ng hiểu hok nà…
Harry chỉ cần làm theo những lời ghi chép đã có thể giành được tán thưởng của Slughorn, như vậy, với tài hoa của Allen nhất định là học trò được Slughorn ưu ái nhất.
Nghĩ như vậy, Harry lập tức chạy tới văn phòng phòng chống nghệ thuật hắc ám.
“A, Harry, thấy em làm thầy rất cao hứng, mau vào đây." Slughorn nhìn thấy Harry biểu tình lập tức vô cùng vui vẻ: “Tài năng trong lĩnh vực độc dược của em thực sự rất xuất sắc."
Harry mỉm cười, cẩn thận hỏi: “Giáo sư hẳn là đã gặp qua rất nhiều người tài giỏi đi."
“Đương nhiên, thầy thích những đứa nhỏ thông minh." Slughorn phàm là nói tới những học trò vĩ đại xung quanh ông sẽ rất đắc ý: “Đến, xem này." Slughorn dẫn Harry tới xem quyển album đặt trên kệ sách.
Trong đó có quan viên cao cấp của Bộ Pháp Thuật, có cầu thủ Quidditch của đội tuyển Anh Quốc, thậm chí có cả mẹ, Harry nhìn thấy ảnh chụp mà ngẩn người.
“Mẹ em là một học trò tài hoa, em kế thừa được thiên phú hoàn mỹ của trò ấy." Tầm mắt Slughorn dời lên người cậu, ông cảm khái nói: “Ba em cũng không tệ, chỉ là thích quấy phá một chút."
Harry thu hồi suy nghĩ, trở về vấn đề chính: “Đó là chuyện quá khứ sao, giáo sư, mấy năm gần đây thầy có gặp được tài năng độc dược nào không?"
“Gần đây à………" Slughorn nhớ lại: “Không tính em thì đúng là không tìm ra được ai."
“Không có?" Harry kinh ngạc, con mắt đảo tròn, cậu nói: “Học trò Slytherin luôn là người am hiểu độc dược nhất, em nghĩ thầy nhất định đã gặp được những học trò rất xuất sắc, chút thông minh của em tính là gì đâu."
“Harry, em rất khiêm tốn." Lão nhân mập mạp bảo Harry ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi nói: “St Mungo mới có hai trị liệu sư gia nhập, hai đứa nhỏ Ravenclaw, đã hơn 20 tuổi nhưng thực sự không tồi, bất quá xét về thiên phú độc dược bọn họ không bắt kịp một phần mười của em. Không gạt em, hàng năm Hogwarts tốt nghiệm, thầy luôn tổ chức một bữa tiệc hội họp, lắng nghe mọi người nói về các tài năng, nga, đúng rồi, trong số những giám thị cũng không ít từng là học trò của thầy."
Sao có thể như vậy? Harry nghi hoặc, vẫn cố gắng hỏi: “Em chắc chắn không phải học trò ưu tú nhất giáo sư từng gặp, nếu không đám học trò Slytherin nhất định sẽ khóc thét."
Lão nhân cười ha hả, đề cập đến vấn đề độc dược ban đầu, Slughorn càng nói nhiều hơn: “Nói thật, đại sư độc dược chân chính rất hiếm, bởi vì độc dược không phải chỉ cố gắng là được, cần phải có thiên phú, Lily rất giỏi, nhưng cũng không phải người đứng đầu, em có được thiên phú của mẹ, đứa nhỏ, chỉ cần cố gắng, thấy tin tưởng em sẽ có được thành công rất lớn."
“Cám ơn." Harry khô cằn nói.
“Nếu nói đến ưu tú nhất……." Trong mắt Slughorn có vài phần cảm khái: “Đương nhiên là đứa nhỏ của gia tộc Prince."
“Gia tộc Prince?" Harry nhẹ giọng phụ họa.
“Đúng vậy, gia tộc Prince là ma dược thế gia, chỉ tiếc hiện giờ cũng khá nghèo túng." Lão nhân lắc đầu: “Eileen xuất sắc như vậy…… đáng tiếc…….."
“Đáng tiếc?" Harry nuốt nước miếng.
“Để thầy tìm thử." Slughorn từ ngăn tủ tìm được một quyển sách cũ kĩ, lục lọi một hồi mới rút ra một tấm ảnh chụp: “Đây, đứa nhỏ này có chút quái gở, sau khi tốt nghiệp liền mất tích, mãi đến khi gia tộc Prince bị diệt vong cũng không trở về, đây là chuyện nhiều năm trước."
Trong tấm ảnh chụp cũ kĩ là một cô gái gương mặt khá bình thường, mặc đồng phục Slytherin, cô gái nhìn thấy bên ngoài có người liền lui vào góc ảnh chụp.
Prince, Prince, Harry lặp lại, chẳng lẽ kia không phải ý là hoàng tử, mà là một nửa Prince?
“Có lẽ cô ấy đã rời khỏi giới Pháp Thuật?" Harry giả thuyết.
“Cũng có người nói trò ấy đã tới giới Muggle." Slughorn buông tay: “Ai biết được."
“Ảnh chụp này có thể cho em được không?" Đột nhiên, Harry hỏi.
“A?" Lão nhân ngẩn người: “Cầm đi, đứa nhỏ."
Harry cầm lấy chiến lợi phẩm rời đi, cậu tin rằng cậu đã tìm được chút tin tức có quan hệ tới Allen, trở lại phòng nghỉ chung, cậu phát hiện Hermione vẫn ở đó chờ mình.
“Harry, mình phát hiện một vấn đề nghiêm trọng." Hermione vừa thấy cậu về liền bình tĩnh nòi.
“A?" Harry ngồi xuống.
“Bồ còn nhớ Flitwick giáo sư từng nói cho chúng ta về lời nguyền chống gian lận được ếm vào bút lông chim không?" Hermione bày ra gương mặt vạn sự thông nghiêm túc nói.
“Cái gì cơ?" Harry có chút mơ hồ.
“Bút lông chim chống gian lận, có thể giới hạn người sử dụng, giới hạn thời gian làm bài, tỷ như một cuộc thi là từ 10 giờ sáng tới 12 giờ, như vậy sau thời gian đó cây viết này sẽ không sử dụng được." Hermione ví dụ, sau đó nói tiếp: “Nói cách khác, thông qua chú ngữ đại khái có thể đo lường được thời gian của bản ghi chép."
“Kết luận?" Harry nhíu mày, nhìn chằm chằm quyển sách cũ trong tay Hermione.
“Loại bỏ các nhân tố ảnh hưởng làm cũ quyển sách, những bút ký còn lưu lại trên đó………." Hermione hít sâu một hơi: “Ít nhất là mười lăm năm, hoặc hai mươi năm."
Harry trừng to mắt, hoài nghi mình đã hiểu sai ý tứ của Hermione.
“Chính là như vậy." Hermione gật đầu: “Nếu vậy, quyển bút ký này không phải lưu lại vài năm nay, nếu người sử dụng vào năm lớp 6 đã lưu lại bút ký, như vậy hiện nay người này, hẳn phải từ 35 tới 40 tuổi."
“Không có khả năng!" Harry hoàn toàn bác bỏ: “Mình dám khẳng định đó là bút tích của Allen! Allen nhiều lắm cũng chỉ 20 tuổi!"
“Mình chỉ phỏng đoán theo kết quả kiểm tra." Hermione nhún vai, cô nàng cũng khá hoang mang về điều này: “Bồ đi chỗ giáo sư tra được gì rồi?"
“………dòng họ." Harry lấy tấm ảnh chụp ra: “Prince là họ, bồ có thể tra được tuổi của người trong ảnh không?"
“Không có bút tích sao." Hermione lật ra mặt sau: “Mình phải đọc tư liệu một chút, Flitwick giáo sư không dạy phần này, ý của bồ cô gái này có quan hệ với Allen?"
Harry gật mạnh đầu.
“Không thành vấn đề, mình sẽ điều tra." Hermione chính là loại người rõ ràng, hiện tại những điểm đáng ngờ xung quanh ngày càng nhiều, cô nàng nhất định phải điều tra rõ ràng, vì Harry.
………..
Phòng ngủ Slytherin, đêm nay cũng không bình yên.
Sirius bị vạch trần đang dùng hình người ngồi trên sô pha, bắt chéo chân ăn khuya.
“Quan hệ của anh với viện trưởng tôi rất tệ sao." Draco đột nhiên nói.
“Khụ khụ khụ…….." Sirius suýt chút nữa bị nghẹn chết.
Draco vô tâm nhếch mi, cậu không phải cố ý.
“Nói đúng hơn là đối đầu." Sirius cũng không che dấu, khôi phục lại hô hấp bình thường: “Chúng ta cùng khóa, đánh nhau từ khi vào trường tới lúc tốt nghiệp, tôi mặc kệ em có kính nể nó hay không, đối với nó tôi cũng không có gì hay ho để nói."
Gương mặt Draco hơi run rẩy, Sirius hoàn toàn không có chút uy nghiêm của trưởng bối, tâm tính hệt như một đứa trẻ, yêu ghét hoàn toàn lộ rõ trên mặt, người này sao lại sinh ra trong quý tộc thế gia?
Đối với một người cậu chán ghét cha đỡ đầu, Draco nên chán ghét mới đúng, nhưng kỳ lạ cậu một chút cũng không ghét Sirius, mỗi ngày phải đeo mặt nạ đối diện với một vòng Slytherin phức tạp, bị trống rỗng vây quanh, người như Sirius thực sự rất hiếm gặp. Đối với loại người thẳng như ruột ngựa thế này, Draco cảm thấy khá thoải mái.
“Quên đi." Draco xua tay, tỏ vẻ không quan tâm: “Anh đã tới bảo hộ tôi, như vậy nhất định am hiểu quyết đấu?"
“Đương nhiên, tôi là số một." Sirius vung nắm tay: “Đánh nhau với lão dơi tới giờ tôi luôn là người thắng."
Draco đỡ trán.
“Ngẫu nhiên cũng sẽ thua." Sirius nghĩ nghĩ, vẫn phải thừa nhận.
“Dạy tôi." Draco xem nhẹ ngôn từ vô lễ của Sirius, trực tiếp nói trọng điểm.
“A?" Sirius đặt chén dĩa xuống, kinh ngạc.
“Tôi muốn học nhiều hơn nữa, chỉ cần anh có thể dạy tôi." Draco nghiêm túc nói: “Tôi không thể để mẹ cứ phải gánh vác cho mình."
Nam nhân chớp mắt, khép mi, lập tức mở ra, hắn đưa tay xoa mạnh mái tóc chỉnh tề của thiếu niên.
“Anh làm gì, Sirius!" Draco xù lông, gạt tay đối phương, lại bị đối phương né được.
“Phải gọi bằng cậu, cháu ngoại trai bé bỏng." Sirius nhếch lên nụ cười không đứng đắng, lộ ra hai chiếc răng nanh.
Gân xanh Draco xuất hiện, giơ chân qua đạp, người kia phản ứng linh hoạt lập tức tránh né.
“Đánh được tôi rồi nói sau, cháu ngoại trai bé bỏng, em còn phải học nhiều lắm." Sirius đùa giỡn.
“Sirius!" Draco tức giận ngay cả đũa phép cũng quên mất, trên tay có thứ gì liền quăng về nam nhân, đồng thời đứng lên đuổi theo sau. Khổng tước bạch kim bé con dĩ nhiên không phải đối thủ của đại cẩu Black, người kia dẽ dàng hóa giải tất cả công kích của Draco.
Binh bang lách cách, phòng ngủ nháo loạn đến bất diệc nhạc hồ, bút thước chén dĩa ly tách phút trước còn nằm trên bàn phút sau đã chiễm chệ nằm trên mặt đất.
Vẫn không thể đánh trúng Sirius, Draco lại vướn một thứ gì đó dưới chân ngã ụp xuống đất.
“Ha ha ha ha!" Nam nhân cao lớn chống nạnh cười to.
“Chết tiệt!" Draco buồn bực gương mặt đỏ bừng: “Anh ——"
Sirius nhảy dựng lên, biến thân về Animagus bỏ nhào tới Draco, dùng cái mũi đẩy đẩy mặt đối phương, giống như đang dỗ Draco vui vẻ.
Draco nghiêng đầu qua một bên, không chịu tiếp nhận.
Đáng tiếc Sirius là nam nhân da mặt dày nhất cậu từng gặp phải, hoặc là con cẩu mặt dày mày dạn nhất, càng không phản ứng nó lại càng nhào tới, còn dùng nước miếng ghê tởm của nó làm vũ khí công kích.
“Tránh ra, tránh ra…….." Draco muốn ngồi dậy nhưng đại cẩu trên người không nghe lời, tiếp tục cọ loạn.
“Đừng nháo……." Draco nháo nãy giờ vốn đã không còn bao nhiêu khí lực, cậu lớn tiếng nói: “Còn nháo nữa có tin ngày mai tôi mua thực ăn cho chó cho anh không."
Biểu tình đại cẩu trong nháy mắt đứng hình, động tác cũng ngừng lại.
“Parkinson, chính là nữ sinh bị anh xé áo chùng hôm trước, hôm nay còn giới thiệu với tôi thức ăn nào thích hợp cho chó." Draco nheo mắt lại.
Đại cẩu thở phì phì, biển trở về hình người: “Cô gái đó một chút cũng không dễ ngửi, người toàn mùi vị nồng nặc chán ghét."
“Nga?" Draco híp mắt, đánh không lại không lẽ nói cũng chịu thua: “Biệt danh của cô nàng là chó xù, hai người khá xứng đôi a."
“Sao lại đối xử với cậu như vậy?" Sirius bị nghẹn lời, cố ý phụng phịu.
Anh có chút nào là bộ dáng của cậu? Draco vừa giận vừa buồn cười, ngoại trừ tuổi tác cùng thực lực, Sirius làm em trai mình còn ấu trĩ hơn!
“Mẹ bảo anh tới chăm sóc tôi." Draco đứng lên, đánh giá phòng: “Anh lại biến phòng tôi thành ổ chó, tính sao đây?"
Biểu tình đứng đắn của Sirius suy sụp trong nháy mắt, khó xử nhìn mớ lộn xộn trong phòng: “Có thể ở là được…. mà."
“Lôi thôi!" Draco đá một cước vào mông Sirius, lần này nam nhân không trốn tránh: “Mau dọn dẹp!" Vừa nói Draco vừa bắt đầu dọn, Sirius vẻ mặt đau khổ nhưng cũng nghe theo.
Mãi đến tận khuya, hai người mới dọn xong căn phòng.
“Phòng ngủ sao lại lớn tới vậy chứ." Sirius nhu nhu thắt lưng oán giận, ở nhà hắn cũng chưa làm nhiều đến vậy.
“Tôi đi tắm." Draco lườm Sirius, ôm quần áo đi vào phòng tắm, nửa giờ sau đi ra cậu thấy Sirius đã trở về dạng cẩu đang nằm trên chiếc giường nhỏ của mình.
Draco ngồi xổm xuống, có chút đăm chiêu nhìn đại cẩu đang ngủ say, đầu óc xoay chuyển, khóe miệng thình lình nhếch lên một độ cung.
Một thần chú giảm thanh cộng cạo râu, Draco nhìn cái mông cùng cái đuôi trụi lủi của đại cẩu vô cùng thê thảm lộ ra ngoài cười đắc ý: “Hừ, ai bảo dám khi dễ tôi."
Một điểm bị thua Malfoy cuối cùng cũng kéo lại thành hòa nhau.
“Ngủ ngon." Draco nhẹ nhàng chọt chọt đầu chó, thản nhiên leo lên giường của mình.
Cậu ngu ngốc, Draco thầm bổ xung trong lòng.
Hoàn
Harry chỉ cần làm theo những lời ghi chép đã có thể giành được tán thưởng của Slughorn, như vậy, với tài hoa của Allen nhất định là học trò được Slughorn ưu ái nhất.
Nghĩ như vậy, Harry lập tức chạy tới văn phòng phòng chống nghệ thuật hắc ám.
“A, Harry, thấy em làm thầy rất cao hứng, mau vào đây." Slughorn nhìn thấy Harry biểu tình lập tức vô cùng vui vẻ: “Tài năng trong lĩnh vực độc dược của em thực sự rất xuất sắc."
Harry mỉm cười, cẩn thận hỏi: “Giáo sư hẳn là đã gặp qua rất nhiều người tài giỏi đi."
“Đương nhiên, thầy thích những đứa nhỏ thông minh." Slughorn phàm là nói tới những học trò vĩ đại xung quanh ông sẽ rất đắc ý: “Đến, xem này." Slughorn dẫn Harry tới xem quyển album đặt trên kệ sách.
Trong đó có quan viên cao cấp của Bộ Pháp Thuật, có cầu thủ Quidditch của đội tuyển Anh Quốc, thậm chí có cả mẹ, Harry nhìn thấy ảnh chụp mà ngẩn người.
“Mẹ em là một học trò tài hoa, em kế thừa được thiên phú hoàn mỹ của trò ấy." Tầm mắt Slughorn dời lên người cậu, ông cảm khái nói: “Ba em cũng không tệ, chỉ là thích quấy phá một chút."
Harry thu hồi suy nghĩ, trở về vấn đề chính: “Đó là chuyện quá khứ sao, giáo sư, mấy năm gần đây thầy có gặp được tài năng độc dược nào không?"
“Gần đây à………" Slughorn nhớ lại: “Không tính em thì đúng là không tìm ra được ai."
“Không có?" Harry kinh ngạc, con mắt đảo tròn, cậu nói: “Học trò Slytherin luôn là người am hiểu độc dược nhất, em nghĩ thầy nhất định đã gặp được những học trò rất xuất sắc, chút thông minh của em tính là gì đâu."
“Harry, em rất khiêm tốn." Lão nhân mập mạp bảo Harry ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi nói: “St Mungo mới có hai trị liệu sư gia nhập, hai đứa nhỏ Ravenclaw, đã hơn 20 tuổi nhưng thực sự không tồi, bất quá xét về thiên phú độc dược bọn họ không bắt kịp một phần mười của em. Không gạt em, hàng năm Hogwarts tốt nghiệm, thầy luôn tổ chức một bữa tiệc hội họp, lắng nghe mọi người nói về các tài năng, nga, đúng rồi, trong số những giám thị cũng không ít từng là học trò của thầy."
Sao có thể như vậy? Harry nghi hoặc, vẫn cố gắng hỏi: “Em chắc chắn không phải học trò ưu tú nhất giáo sư từng gặp, nếu không đám học trò Slytherin nhất định sẽ khóc thét."
Lão nhân cười ha hả, đề cập đến vấn đề độc dược ban đầu, Slughorn càng nói nhiều hơn: “Nói thật, đại sư độc dược chân chính rất hiếm, bởi vì độc dược không phải chỉ cố gắng là được, cần phải có thiên phú, Lily rất giỏi, nhưng cũng không phải người đứng đầu, em có được thiên phú của mẹ, đứa nhỏ, chỉ cần cố gắng, thấy tin tưởng em sẽ có được thành công rất lớn."
“Cám ơn." Harry khô cằn nói.
“Nếu nói đến ưu tú nhất……." Trong mắt Slughorn có vài phần cảm khái: “Đương nhiên là đứa nhỏ của gia tộc Prince."
“Gia tộc Prince?" Harry nhẹ giọng phụ họa.
“Đúng vậy, gia tộc Prince là ma dược thế gia, chỉ tiếc hiện giờ cũng khá nghèo túng." Lão nhân lắc đầu: “Eileen xuất sắc như vậy…… đáng tiếc…….."
“Đáng tiếc?" Harry nuốt nước miếng.
“Để thầy tìm thử." Slughorn từ ngăn tủ tìm được một quyển sách cũ kĩ, lục lọi một hồi mới rút ra một tấm ảnh chụp: “Đây, đứa nhỏ này có chút quái gở, sau khi tốt nghiệp liền mất tích, mãi đến khi gia tộc Prince bị diệt vong cũng không trở về, đây là chuyện nhiều năm trước."
Trong tấm ảnh chụp cũ kĩ là một cô gái gương mặt khá bình thường, mặc đồng phục Slytherin, cô gái nhìn thấy bên ngoài có người liền lui vào góc ảnh chụp.
Prince, Prince, Harry lặp lại, chẳng lẽ kia không phải ý là hoàng tử, mà là một nửa Prince?
“Có lẽ cô ấy đã rời khỏi giới Pháp Thuật?" Harry giả thuyết.
“Cũng có người nói trò ấy đã tới giới Muggle." Slughorn buông tay: “Ai biết được."
“Ảnh chụp này có thể cho em được không?" Đột nhiên, Harry hỏi.
“A?" Lão nhân ngẩn người: “Cầm đi, đứa nhỏ."
Harry cầm lấy chiến lợi phẩm rời đi, cậu tin rằng cậu đã tìm được chút tin tức có quan hệ tới Allen, trở lại phòng nghỉ chung, cậu phát hiện Hermione vẫn ở đó chờ mình.
“Harry, mình phát hiện một vấn đề nghiêm trọng." Hermione vừa thấy cậu về liền bình tĩnh nòi.
“A?" Harry ngồi xuống.
“Bồ còn nhớ Flitwick giáo sư từng nói cho chúng ta về lời nguyền chống gian lận được ếm vào bút lông chim không?" Hermione bày ra gương mặt vạn sự thông nghiêm túc nói.
“Cái gì cơ?" Harry có chút mơ hồ.
“Bút lông chim chống gian lận, có thể giới hạn người sử dụng, giới hạn thời gian làm bài, tỷ như một cuộc thi là từ 10 giờ sáng tới 12 giờ, như vậy sau thời gian đó cây viết này sẽ không sử dụng được." Hermione ví dụ, sau đó nói tiếp: “Nói cách khác, thông qua chú ngữ đại khái có thể đo lường được thời gian của bản ghi chép."
“Kết luận?" Harry nhíu mày, nhìn chằm chằm quyển sách cũ trong tay Hermione.
“Loại bỏ các nhân tố ảnh hưởng làm cũ quyển sách, những bút ký còn lưu lại trên đó………." Hermione hít sâu một hơi: “Ít nhất là mười lăm năm, hoặc hai mươi năm."
Harry trừng to mắt, hoài nghi mình đã hiểu sai ý tứ của Hermione.
“Chính là như vậy." Hermione gật đầu: “Nếu vậy, quyển bút ký này không phải lưu lại vài năm nay, nếu người sử dụng vào năm lớp 6 đã lưu lại bút ký, như vậy hiện nay người này, hẳn phải từ 35 tới 40 tuổi."
“Không có khả năng!" Harry hoàn toàn bác bỏ: “Mình dám khẳng định đó là bút tích của Allen! Allen nhiều lắm cũng chỉ 20 tuổi!"
“Mình chỉ phỏng đoán theo kết quả kiểm tra." Hermione nhún vai, cô nàng cũng khá hoang mang về điều này: “Bồ đi chỗ giáo sư tra được gì rồi?"
“………dòng họ." Harry lấy tấm ảnh chụp ra: “Prince là họ, bồ có thể tra được tuổi của người trong ảnh không?"
“Không có bút tích sao." Hermione lật ra mặt sau: “Mình phải đọc tư liệu một chút, Flitwick giáo sư không dạy phần này, ý của bồ cô gái này có quan hệ với Allen?"
Harry gật mạnh đầu.
“Không thành vấn đề, mình sẽ điều tra." Hermione chính là loại người rõ ràng, hiện tại những điểm đáng ngờ xung quanh ngày càng nhiều, cô nàng nhất định phải điều tra rõ ràng, vì Harry.
………..
Phòng ngủ Slytherin, đêm nay cũng không bình yên.
Sirius bị vạch trần đang dùng hình người ngồi trên sô pha, bắt chéo chân ăn khuya.
“Quan hệ của anh với viện trưởng tôi rất tệ sao." Draco đột nhiên nói.
“Khụ khụ khụ…….." Sirius suýt chút nữa bị nghẹn chết.
Draco vô tâm nhếch mi, cậu không phải cố ý.
“Nói đúng hơn là đối đầu." Sirius cũng không che dấu, khôi phục lại hô hấp bình thường: “Chúng ta cùng khóa, đánh nhau từ khi vào trường tới lúc tốt nghiệp, tôi mặc kệ em có kính nể nó hay không, đối với nó tôi cũng không có gì hay ho để nói."
Gương mặt Draco hơi run rẩy, Sirius hoàn toàn không có chút uy nghiêm của trưởng bối, tâm tính hệt như một đứa trẻ, yêu ghét hoàn toàn lộ rõ trên mặt, người này sao lại sinh ra trong quý tộc thế gia?
Đối với một người cậu chán ghét cha đỡ đầu, Draco nên chán ghét mới đúng, nhưng kỳ lạ cậu một chút cũng không ghét Sirius, mỗi ngày phải đeo mặt nạ đối diện với một vòng Slytherin phức tạp, bị trống rỗng vây quanh, người như Sirius thực sự rất hiếm gặp. Đối với loại người thẳng như ruột ngựa thế này, Draco cảm thấy khá thoải mái.
“Quên đi." Draco xua tay, tỏ vẻ không quan tâm: “Anh đã tới bảo hộ tôi, như vậy nhất định am hiểu quyết đấu?"
“Đương nhiên, tôi là số một." Sirius vung nắm tay: “Đánh nhau với lão dơi tới giờ tôi luôn là người thắng."
Draco đỡ trán.
“Ngẫu nhiên cũng sẽ thua." Sirius nghĩ nghĩ, vẫn phải thừa nhận.
“Dạy tôi." Draco xem nhẹ ngôn từ vô lễ của Sirius, trực tiếp nói trọng điểm.
“A?" Sirius đặt chén dĩa xuống, kinh ngạc.
“Tôi muốn học nhiều hơn nữa, chỉ cần anh có thể dạy tôi." Draco nghiêm túc nói: “Tôi không thể để mẹ cứ phải gánh vác cho mình."
Nam nhân chớp mắt, khép mi, lập tức mở ra, hắn đưa tay xoa mạnh mái tóc chỉnh tề của thiếu niên.
“Anh làm gì, Sirius!" Draco xù lông, gạt tay đối phương, lại bị đối phương né được.
“Phải gọi bằng cậu, cháu ngoại trai bé bỏng." Sirius nhếch lên nụ cười không đứng đắng, lộ ra hai chiếc răng nanh.
Gân xanh Draco xuất hiện, giơ chân qua đạp, người kia phản ứng linh hoạt lập tức tránh né.
“Đánh được tôi rồi nói sau, cháu ngoại trai bé bỏng, em còn phải học nhiều lắm." Sirius đùa giỡn.
“Sirius!" Draco tức giận ngay cả đũa phép cũng quên mất, trên tay có thứ gì liền quăng về nam nhân, đồng thời đứng lên đuổi theo sau. Khổng tước bạch kim bé con dĩ nhiên không phải đối thủ của đại cẩu Black, người kia dẽ dàng hóa giải tất cả công kích của Draco.
Binh bang lách cách, phòng ngủ nháo loạn đến bất diệc nhạc hồ, bút thước chén dĩa ly tách phút trước còn nằm trên bàn phút sau đã chiễm chệ nằm trên mặt đất.
Vẫn không thể đánh trúng Sirius, Draco lại vướn một thứ gì đó dưới chân ngã ụp xuống đất.
“Ha ha ha ha!" Nam nhân cao lớn chống nạnh cười to.
“Chết tiệt!" Draco buồn bực gương mặt đỏ bừng: “Anh ——"
Sirius nhảy dựng lên, biến thân về Animagus bỏ nhào tới Draco, dùng cái mũi đẩy đẩy mặt đối phương, giống như đang dỗ Draco vui vẻ.
Draco nghiêng đầu qua một bên, không chịu tiếp nhận.
Đáng tiếc Sirius là nam nhân da mặt dày nhất cậu từng gặp phải, hoặc là con cẩu mặt dày mày dạn nhất, càng không phản ứng nó lại càng nhào tới, còn dùng nước miếng ghê tởm của nó làm vũ khí công kích.
“Tránh ra, tránh ra…….." Draco muốn ngồi dậy nhưng đại cẩu trên người không nghe lời, tiếp tục cọ loạn.
“Đừng nháo……." Draco nháo nãy giờ vốn đã không còn bao nhiêu khí lực, cậu lớn tiếng nói: “Còn nháo nữa có tin ngày mai tôi mua thực ăn cho chó cho anh không."
Biểu tình đại cẩu trong nháy mắt đứng hình, động tác cũng ngừng lại.
“Parkinson, chính là nữ sinh bị anh xé áo chùng hôm trước, hôm nay còn giới thiệu với tôi thức ăn nào thích hợp cho chó." Draco nheo mắt lại.
Đại cẩu thở phì phì, biển trở về hình người: “Cô gái đó một chút cũng không dễ ngửi, người toàn mùi vị nồng nặc chán ghét."
“Nga?" Draco híp mắt, đánh không lại không lẽ nói cũng chịu thua: “Biệt danh của cô nàng là chó xù, hai người khá xứng đôi a."
“Sao lại đối xử với cậu như vậy?" Sirius bị nghẹn lời, cố ý phụng phịu.
Anh có chút nào là bộ dáng của cậu? Draco vừa giận vừa buồn cười, ngoại trừ tuổi tác cùng thực lực, Sirius làm em trai mình còn ấu trĩ hơn!
“Mẹ bảo anh tới chăm sóc tôi." Draco đứng lên, đánh giá phòng: “Anh lại biến phòng tôi thành ổ chó, tính sao đây?"
Biểu tình đứng đắn của Sirius suy sụp trong nháy mắt, khó xử nhìn mớ lộn xộn trong phòng: “Có thể ở là được…. mà."
“Lôi thôi!" Draco đá một cước vào mông Sirius, lần này nam nhân không trốn tránh: “Mau dọn dẹp!" Vừa nói Draco vừa bắt đầu dọn, Sirius vẻ mặt đau khổ nhưng cũng nghe theo.
Mãi đến tận khuya, hai người mới dọn xong căn phòng.
“Phòng ngủ sao lại lớn tới vậy chứ." Sirius nhu nhu thắt lưng oán giận, ở nhà hắn cũng chưa làm nhiều đến vậy.
“Tôi đi tắm." Draco lườm Sirius, ôm quần áo đi vào phòng tắm, nửa giờ sau đi ra cậu thấy Sirius đã trở về dạng cẩu đang nằm trên chiếc giường nhỏ của mình.
Draco ngồi xổm xuống, có chút đăm chiêu nhìn đại cẩu đang ngủ say, đầu óc xoay chuyển, khóe miệng thình lình nhếch lên một độ cung.
Một thần chú giảm thanh cộng cạo râu, Draco nhìn cái mông cùng cái đuôi trụi lủi của đại cẩu vô cùng thê thảm lộ ra ngoài cười đắc ý: “Hừ, ai bảo dám khi dễ tôi."
Một điểm bị thua Malfoy cuối cùng cũng kéo lại thành hòa nhau.
“Ngủ ngon." Draco nhẹ nhàng chọt chọt đầu chó, thản nhiên leo lên giường của mình.
Cậu ngu ngốc, Draco thầm bổ xung trong lòng.
Hoàn
Tác giả :
Băng Lương Tửu