Tình Phi Đắc Dĩ
Chương 48: Thật thật giả giả
Nếu Draco đi nhất định sẽ bị đóng dấu ấn.
Nếu không đi, Narcissa không thể ăn nói, tỉ lệ Chúa tể Hắc Ám trực tiếp giết chết cô ta là 100%. Snape bất lực, nhưng y phải giữ kín được bí mật này sao?
Hay là…..
Theo khẩu khí của Narcissa, có vẻ cô ta đã có phương án giải quyết. Narcissa sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình, nếu không có cô ta, Draco hiện tại không thể chống đỡ được gia tộc, điều này cô ta rõ hơn bất cứ ai.
Snape đau đầu, trong nhà y bây giờ lại còn hai tên dở hơi.
Về tới nhà, trong nhà thực im lặng, trong phòng khách không có ai, Snape cảnh giác quét mắt một vòng, đột nhiên hình thấy chén bát vỡ vứt trong thùng rác, còn có mì sợi, Snape lập tức nhìn về phía bàn ăn, trên bàn rất sạch sẽ, mặt đất cũng vậy, không có gì bất thường.
Snape lập tức đi lên lầu, gõ cửa phòng con đỡ đầu.
Cửa phòng lập tức được mở ra, đón chờ y là một gương mặt lo lắng, đúng là một gương mặt đặc sắc với những vết bằm xanh tím, khóe miệng còn có vết máu: “Mẹ của em có khỏe không?" Draco chỉ chú ý tới an nguy của mẹ mình.
“…….cô ta không tới." Snape nói dối, y nhìn thấy đứa nhỏ nhẹ nhàng thở ra, một lúc sau mới hỏi: “Sao mặt lại thế? Daniel đâu?"
“Nó về rồi." Draco tức giận nói.
“Ta nghĩ ngươi sẽ không ấu trĩ đến vậy." Snape nhìn chằm chắm gương mặt đầy thương tích của cậu bé quý tộc bạch kim, quở trách.
“Nó mới ngây thơ, cái gì cũng không biết?" Draco bất bình: “Thân phận, lập trường, còn những điều khác nữa?"
“Ngươi nói gì với hắn?" Mặt Snape trầm xuống.
“Không có, một phù thủy Muggle, em có thể nói gì." Draco nuốt từ máu bùn xuống.
“Draco, ta hi vọng các ngươi có thể hòa bình ở chung." Lời nói Snape mang theo vài phần thành khẩn: “Nếu hắn còn tới."
“…….em……" Draco dùng sức lau miệng, ẩn nhẫn hết nửa ngày mới nói: “Em sẽ cố gắng."
……..
Harry trong một khoảng thời gian ngắn không ra khỏi cửa, gương mặt cậu đồng dạng cũng rất đặc sắc, xanh xanh tím tím, chú Sirius thì cứ ôm cậu khư khư không chịu buông , Harry bịa chuyện nói là lúc ra ngoài tản bộ bị mấy tên du côn gây chuyện. Đây không phải không có khả năng, Harry trước đây không lâu đã gặp chuyện này, tuy rằng đám rắc rối đó do Dubley cầm đầu.
“Ai……" Harry rầu rĩ thở dài, nhà cũ Black hiện giờ đúng là trước có sói sau có cẩu, hết lời khuyên bảo Harry, cậu làm cách nào cũng không thoát đi được, nếu cậu nói cho bọn họ mình muốn đi gặp hai Slytherin, trong đó một người còn là Malfoy, như vậy thì càng khỏi phải nói, Harry đành phải từ bỏ.
“Chậc chậc, trị an giới Muggle thực kém cỏi, con phải cẩn thận một chút nhá Harry." Trong phòng khách, bà Moly vừa xếp đũa vừa nói chuyện với Harry đang thẫn thờ, bà cũng không biết Harry bị thương vị chú Remus có tạo một bùa ảo ảnh trên mặt cậu, trước mắt chỉ có cha đỡ đầu và người sói biết chuyện này.
“A?" Harry giả vờ như đang chăm chú lắng nghe.
“Đây này, ngẫu nhiên xem báo chí Muggle cũng tốt." Bà Molly đi tới bên bàn trà, cầm theo một tờ báo đưa tới trước mặt Harry: “Không nên tùy tiện ra ngoài, bên ngoài không an toàn."
Bà Molly nói vong vội vàng tiến vào lò sưởi âm tường, trang trại Hang Sóc vẫn còn rất nhiều người phải chăm sóc, mấy ngày này bà đúng là người vất vả nhất, lúc trước còn có Tonks hỗ trợ, mấy ngày nay cô gái đáng yêu kia phải quay về nhà.
Trên báo đăng một sự kiện tập kích nhỏ, phát sinh vào ban đêm, nạn nhân là các tên côn đồ thường bắt nạt trẻ vị thành niên, vết thương trên cánh tay được xác minh là bị dã thú cắn phải, cảnh sát Anh quốc kêu gọi mọi người phải chú ý an toàn khi ra ngoài. Ánh mắt Harry hoàn toàn ngây dại, một cái đầu rám nắng lộ ra bên vai cậu, quét về phía tờ báo.
“Sirius!" Người sói gầm lên, dễ dàng túm lấy lỗ tai nam nhân đang chuẩn bị chạy trốn.
“Ngao ngao ngao……." Nam nhân cao lớn hô đau.
“Đến bây giờ mà cậu vẫn nháo loạn sao!" Remus vô cùng tức giận, lực đạo trên tay không hề nương nhẹ.
“Ngao ngao ngao……" Sirius ủy khuất kêu: “Dù sao cũng chỉ là mấy tên côn đồ….."
“Cậu còn nói!" Gần tới ngày trăng tròn, tính tình người sói thực táo bạo: “Trước kia cậu có kém bọn họ bao nhiêu, sao cậu không tự mình biến thành xác ướp mà ném vào St Mungo đi!"
Harry không phải ngu ngốc, cậu nhìn thấy danh sách người bị hại không khỏi áy náy, cậu chỉ thuận miệng bịa chuyện nhưng đã hại không ít người: “Sirius, con….."
Nam nhân thực sự trốn không được ma trảo của người sói, cuối cùng đành phải tung tuyệt chiêu, cơ thể lóe lên biến thành đại cẩu chuồn tới bên người Harry.
Remus vừa tức giận vừa buồn cười, xụ mặt nói: “Sirius, cậu phải đảm bảo sau này không được làm chuyện như vậy nữa."
Đại cẩu phát ra âm thanh lầu bầu, gác cái đầu dài trên đùi Harry.
Harry dùng sức nhu nhu đầu chó: “Việc này cho qua đi, có được không?"
Đại cẩu cọ cọ lòng bàn tay con đỡ đầu của mình.
Remus lắc đầu thở dài, nhiều năm như vậy rồi, tính tình bộp chộp như cẩu của Sirus vẫn không thay đổi chút nào, cứ làm càn bất chấp hậu quả.
…….
Snape tương đối rảnh rỗi, thiếu đi màn đối nghịch của Draco cùng Harry, phần lớn tinh lực của y cũng chỉ đặt vào buổi tối, lúc nói chuyện với Harry qua quyển nhật ký, nhóc con này rất cẩn thận tìm từ, thường thường tìm hiểu hai ba câu về Draco, biểu lộ rằng cuộc đánh nhau lúc đầu cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Snape đương nhiên không có khả năng tự đi nấu cơm hay v..v…., nếu không phải cần chăm sóc Draco, y thậm chí ngay cả siêu thị cũng lười đi, bất qua con đỡ đầu luôn sống trong sung sướng trong hoàn cảnh này cũng rất thức thời, đối với một ngày ba bữa cơm không hề có ý kiến. Đương nhiên, Snape không biết, ở một mặt nào đó Draco thực sự tưởng niệm tới thiếu niên đánh nhau với mình, ít nhất tay nghề người nọ cũng không tồi.
Hơn nửa tháng sau, Snape lại tham gia cuộc họp mặt của tử thần thực tử.
Địa điểm vẫn không thay đổi, trang viên Lestrange, con người không đổi, vẫn là đám người đó, chính là có thêm…..
Snape che dấu ngạc nhiên, bất động thanh sắc đứng ở một góc, trừ bỏ Voldemort vẫn luôn đứng vai trò nhân vật chính, thì hôm nay diễn viên chính có lẽ chính là thiếu niên tóc vàng đứng bên phải Narcissa——kia chính là con đỡ đầu vẻ mặt lo lắng nhìn theo mình xuất môn 30 phút trước.
Không, đó không phải Draco.
Snape cúi đầu suy đoán, như vậy đó là ai?
“Mọi người đã tới đông đủ, tốt lắm." Voldemort chậm rì rì mở miệng: “Draco, ngươi đang…. run rẩy sao?" Giống như một con mèo đang đùa giỡn con chuột, Voldemort mỉm cười khàn khàn.
“Không……." Không gian im lặng quá mức dường như có thể nghe thấy âm thanh thiếu niên nuốt nước miếng: “Tôi chỉ…….."
“Xin chủ nhân tha thứ, Draco vẫn chưa hiểu chuyện." Người phụ nữ tóc vàng vội vàng quỳ xuống.
“Ta cần chính là lòng trung thành." Voldemort không so đo.
“Xin chủ nhân ban vinh quang cho Draco." Bella quỳ gối xuống, trên mặt mang theo biểu tình điên cuồng.
Snape đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt bắn về phía mình, vừa nhấc đầu lên liền thấy Chúa tể Hắc ám đang nhìn mình.
“Severus, ngươi thấy thế nào?" Lại một lần dò hỏi.
Snape biết lời nói của mình có thể gây ra tác dụng gì, y khiêm tốn cúi người: “Tất cả nghe theo chủ nhân an bài."
“Chủ nhân……" Thần sắc Narcissa có phần kích động: “Draco, nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, vẫn chưa thể đảm nhiệm nhiệm vụ của chủ nhân, nó….."
“Tôi có thể làm được!" Thiếu niên bạch kim đột nhiên lên tiếng, tức giận trừng mắt nhìn mẹ mình một cái, giống như đang bị giành đi vinh quang của mình.
“Tốt lắm." Voldemort nói, phía dưới lập tức yên tĩnh: “Tốt lắm, Draco, ta thực thưởng thức ngươi, rất thưởng thức." Nam nhân có đôi mắt đỏ rực như máu đi tới trước mặt thiếu niên, cậu lập tức quỳ xuống.
“Đưa tay ngươi ra." Quyết định của Voldemort không có gì thay đổi được.
Ánh mắt Snape chăm chú quan sát, thiếu niên sắc mặt tái nhợt hơi run rẩy nhưng vẫn đưa tay tới trước, Nacissa che miệng phát ra âm thanh ẩn nhẫn, biểu tình hay động tác của bọn họ đều phụ hợp tới tình cảnh cùng thân phận hiện tại.
Cẩn thận suy nghĩ.
Snape trừng mắt nhìn dấu hiệu của Chúa tể Hắc ám chậm rãi khắc vào cánh tay trắng nõn đến mức tái nhợt.
Trong khoảnh khắc dấu hiệu được khắc vào, Chúa tể Hắc ám sẽ nhìn thấy chữ ký pháp thuật, nói cách khác đây không chỉ là vấn để giả dạng, không chỉ giả thành Draco còn phải có năng lực thay đổi chữ ký pháp thuật của mình trong một thời gian ngắn, Snape không nghiên cứu về vấn đề này, nhưng y biết chỉ có phù thủy am hiểu ma thuật cổ đại mới có thể làm được.
Chết tiệt, y đáng ra phải đoán được từ sớm! Trừ bỏ Narcissa còn ai có thể làm được chuyện này!
Bất luận là một Black hay là một người mẹ, Narcissa luôn có được sự cương quyết mà ngay cả Malfoy cũng không bằng, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lucius mê đắm người phụ nữ này.
Nếu Draco là Narcissa giả trang, như vậy Narcissa đang đứng ở đây là ai?
Snape mím môi, mày nhíu chặt, một người có đủ can đảm để đứng ở đây, hơn nữa còn hiểu rõ Narcissa đến mức có thể giả dạng, cục diện trở nên vô cùng phức tạp.
Sau khi cuộp họp kết thúc, thiếu niên bạch kim đơn độc lưu lại.
Snape không lo lắng về chuyện này lắm, Narcissa mặc dù sợ hãi Chúa tể Hắc ám, nhưng cô ta biết tiến thoái, rời khỏi trang viên ánh mắt Snape có chút hoảng hốt nhìn Narcissa giả, sau đó quay đầu đi.
Đường Bàn Xoay.
“Mẹ thế nào……." Vừa vào cửa, Draco thực sự đã xông tới, điều cậu lo lắng trước sau chỉ có một.
Narcissa a Narcissa, đây là nan đề ngươi quăng cho ta sao?
Vẻ mặt Snape âm trầm không nhìn ra được biểu tình, vì đứa con mà tiếp nhận dấu hiệu Hắc Ám, như vậy đứa con này nên làm cái gì bây giờ?
“Cô ta…. rất an toàn." Snape tránh ánh mắt con đỡ đầu, tiến vào phòng khách.
Draco đuổi theo sau: “Có phải xảy ra chuyện gì không?" Thiếu niên nhạy bén phát hiện có điểm không thích hợp.
“Cô ta sẽ tự mình nói với ngươi, nếu có chuyện cần thiết." Snape phất tay tỏ vẻ dừng đề tài này ở đây.
Draco không thể cứ tiếp tục mù tịt như vậy, nhưng Snape không có cách nào nói ra, những lời này cho dù là một người luôn tàn khốc như y cũng nói không nên lời.
Hai ngày sau, một con cú mèo ướt sũng lảo đảo bay vào qua đường cửa sổ, Snape hờ hững nhìn con đỡ đầu vội vàng mở thư tín, giấy da cao cấp, trên bao bì còn đính gia huy Malfoy, là một lời nhắn gặp mặt, có vẻ Narcissa cũng hiểu được chuyện này không thể giấu Draco.
Bên ngoài đột ngột đổ mưa tầm tã.
Snape nhìn theo con đỡ đầu khẩn trương cầm dù chạy ra ngoài, cánh cửa đóng sầm lại.
Đôi mắt đen lập tức lưu chuyển quang mang phức tạp, trái tim Snape chùn xuống.
Hoàn
Nếu không đi, Narcissa không thể ăn nói, tỉ lệ Chúa tể Hắc Ám trực tiếp giết chết cô ta là 100%. Snape bất lực, nhưng y phải giữ kín được bí mật này sao?
Hay là…..
Theo khẩu khí của Narcissa, có vẻ cô ta đã có phương án giải quyết. Narcissa sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình, nếu không có cô ta, Draco hiện tại không thể chống đỡ được gia tộc, điều này cô ta rõ hơn bất cứ ai.
Snape đau đầu, trong nhà y bây giờ lại còn hai tên dở hơi.
Về tới nhà, trong nhà thực im lặng, trong phòng khách không có ai, Snape cảnh giác quét mắt một vòng, đột nhiên hình thấy chén bát vỡ vứt trong thùng rác, còn có mì sợi, Snape lập tức nhìn về phía bàn ăn, trên bàn rất sạch sẽ, mặt đất cũng vậy, không có gì bất thường.
Snape lập tức đi lên lầu, gõ cửa phòng con đỡ đầu.
Cửa phòng lập tức được mở ra, đón chờ y là một gương mặt lo lắng, đúng là một gương mặt đặc sắc với những vết bằm xanh tím, khóe miệng còn có vết máu: “Mẹ của em có khỏe không?" Draco chỉ chú ý tới an nguy của mẹ mình.
“…….cô ta không tới." Snape nói dối, y nhìn thấy đứa nhỏ nhẹ nhàng thở ra, một lúc sau mới hỏi: “Sao mặt lại thế? Daniel đâu?"
“Nó về rồi." Draco tức giận nói.
“Ta nghĩ ngươi sẽ không ấu trĩ đến vậy." Snape nhìn chằm chắm gương mặt đầy thương tích của cậu bé quý tộc bạch kim, quở trách.
“Nó mới ngây thơ, cái gì cũng không biết?" Draco bất bình: “Thân phận, lập trường, còn những điều khác nữa?"
“Ngươi nói gì với hắn?" Mặt Snape trầm xuống.
“Không có, một phù thủy Muggle, em có thể nói gì." Draco nuốt từ máu bùn xuống.
“Draco, ta hi vọng các ngươi có thể hòa bình ở chung." Lời nói Snape mang theo vài phần thành khẩn: “Nếu hắn còn tới."
“…….em……" Draco dùng sức lau miệng, ẩn nhẫn hết nửa ngày mới nói: “Em sẽ cố gắng."
……..
Harry trong một khoảng thời gian ngắn không ra khỏi cửa, gương mặt cậu đồng dạng cũng rất đặc sắc, xanh xanh tím tím, chú Sirius thì cứ ôm cậu khư khư không chịu buông , Harry bịa chuyện nói là lúc ra ngoài tản bộ bị mấy tên du côn gây chuyện. Đây không phải không có khả năng, Harry trước đây không lâu đã gặp chuyện này, tuy rằng đám rắc rối đó do Dubley cầm đầu.
“Ai……" Harry rầu rĩ thở dài, nhà cũ Black hiện giờ đúng là trước có sói sau có cẩu, hết lời khuyên bảo Harry, cậu làm cách nào cũng không thoát đi được, nếu cậu nói cho bọn họ mình muốn đi gặp hai Slytherin, trong đó một người còn là Malfoy, như vậy thì càng khỏi phải nói, Harry đành phải từ bỏ.
“Chậc chậc, trị an giới Muggle thực kém cỏi, con phải cẩn thận một chút nhá Harry." Trong phòng khách, bà Moly vừa xếp đũa vừa nói chuyện với Harry đang thẫn thờ, bà cũng không biết Harry bị thương vị chú Remus có tạo một bùa ảo ảnh trên mặt cậu, trước mắt chỉ có cha đỡ đầu và người sói biết chuyện này.
“A?" Harry giả vờ như đang chăm chú lắng nghe.
“Đây này, ngẫu nhiên xem báo chí Muggle cũng tốt." Bà Molly đi tới bên bàn trà, cầm theo một tờ báo đưa tới trước mặt Harry: “Không nên tùy tiện ra ngoài, bên ngoài không an toàn."
Bà Molly nói vong vội vàng tiến vào lò sưởi âm tường, trang trại Hang Sóc vẫn còn rất nhiều người phải chăm sóc, mấy ngày này bà đúng là người vất vả nhất, lúc trước còn có Tonks hỗ trợ, mấy ngày nay cô gái đáng yêu kia phải quay về nhà.
Trên báo đăng một sự kiện tập kích nhỏ, phát sinh vào ban đêm, nạn nhân là các tên côn đồ thường bắt nạt trẻ vị thành niên, vết thương trên cánh tay được xác minh là bị dã thú cắn phải, cảnh sát Anh quốc kêu gọi mọi người phải chú ý an toàn khi ra ngoài. Ánh mắt Harry hoàn toàn ngây dại, một cái đầu rám nắng lộ ra bên vai cậu, quét về phía tờ báo.
“Sirius!" Người sói gầm lên, dễ dàng túm lấy lỗ tai nam nhân đang chuẩn bị chạy trốn.
“Ngao ngao ngao……." Nam nhân cao lớn hô đau.
“Đến bây giờ mà cậu vẫn nháo loạn sao!" Remus vô cùng tức giận, lực đạo trên tay không hề nương nhẹ.
“Ngao ngao ngao……" Sirius ủy khuất kêu: “Dù sao cũng chỉ là mấy tên côn đồ….."
“Cậu còn nói!" Gần tới ngày trăng tròn, tính tình người sói thực táo bạo: “Trước kia cậu có kém bọn họ bao nhiêu, sao cậu không tự mình biến thành xác ướp mà ném vào St Mungo đi!"
Harry không phải ngu ngốc, cậu nhìn thấy danh sách người bị hại không khỏi áy náy, cậu chỉ thuận miệng bịa chuyện nhưng đã hại không ít người: “Sirius, con….."
Nam nhân thực sự trốn không được ma trảo của người sói, cuối cùng đành phải tung tuyệt chiêu, cơ thể lóe lên biến thành đại cẩu chuồn tới bên người Harry.
Remus vừa tức giận vừa buồn cười, xụ mặt nói: “Sirius, cậu phải đảm bảo sau này không được làm chuyện như vậy nữa."
Đại cẩu phát ra âm thanh lầu bầu, gác cái đầu dài trên đùi Harry.
Harry dùng sức nhu nhu đầu chó: “Việc này cho qua đi, có được không?"
Đại cẩu cọ cọ lòng bàn tay con đỡ đầu của mình.
Remus lắc đầu thở dài, nhiều năm như vậy rồi, tính tình bộp chộp như cẩu của Sirus vẫn không thay đổi chút nào, cứ làm càn bất chấp hậu quả.
…….
Snape tương đối rảnh rỗi, thiếu đi màn đối nghịch của Draco cùng Harry, phần lớn tinh lực của y cũng chỉ đặt vào buổi tối, lúc nói chuyện với Harry qua quyển nhật ký, nhóc con này rất cẩn thận tìm từ, thường thường tìm hiểu hai ba câu về Draco, biểu lộ rằng cuộc đánh nhau lúc đầu cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Snape đương nhiên không có khả năng tự đi nấu cơm hay v..v…., nếu không phải cần chăm sóc Draco, y thậm chí ngay cả siêu thị cũng lười đi, bất qua con đỡ đầu luôn sống trong sung sướng trong hoàn cảnh này cũng rất thức thời, đối với một ngày ba bữa cơm không hề có ý kiến. Đương nhiên, Snape không biết, ở một mặt nào đó Draco thực sự tưởng niệm tới thiếu niên đánh nhau với mình, ít nhất tay nghề người nọ cũng không tồi.
Hơn nửa tháng sau, Snape lại tham gia cuộc họp mặt của tử thần thực tử.
Địa điểm vẫn không thay đổi, trang viên Lestrange, con người không đổi, vẫn là đám người đó, chính là có thêm…..
Snape che dấu ngạc nhiên, bất động thanh sắc đứng ở một góc, trừ bỏ Voldemort vẫn luôn đứng vai trò nhân vật chính, thì hôm nay diễn viên chính có lẽ chính là thiếu niên tóc vàng đứng bên phải Narcissa——kia chính là con đỡ đầu vẻ mặt lo lắng nhìn theo mình xuất môn 30 phút trước.
Không, đó không phải Draco.
Snape cúi đầu suy đoán, như vậy đó là ai?
“Mọi người đã tới đông đủ, tốt lắm." Voldemort chậm rì rì mở miệng: “Draco, ngươi đang…. run rẩy sao?" Giống như một con mèo đang đùa giỡn con chuột, Voldemort mỉm cười khàn khàn.
“Không……." Không gian im lặng quá mức dường như có thể nghe thấy âm thanh thiếu niên nuốt nước miếng: “Tôi chỉ…….."
“Xin chủ nhân tha thứ, Draco vẫn chưa hiểu chuyện." Người phụ nữ tóc vàng vội vàng quỳ xuống.
“Ta cần chính là lòng trung thành." Voldemort không so đo.
“Xin chủ nhân ban vinh quang cho Draco." Bella quỳ gối xuống, trên mặt mang theo biểu tình điên cuồng.
Snape đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt bắn về phía mình, vừa nhấc đầu lên liền thấy Chúa tể Hắc ám đang nhìn mình.
“Severus, ngươi thấy thế nào?" Lại một lần dò hỏi.
Snape biết lời nói của mình có thể gây ra tác dụng gì, y khiêm tốn cúi người: “Tất cả nghe theo chủ nhân an bài."
“Chủ nhân……" Thần sắc Narcissa có phần kích động: “Draco, nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, vẫn chưa thể đảm nhiệm nhiệm vụ của chủ nhân, nó….."
“Tôi có thể làm được!" Thiếu niên bạch kim đột nhiên lên tiếng, tức giận trừng mắt nhìn mẹ mình một cái, giống như đang bị giành đi vinh quang của mình.
“Tốt lắm." Voldemort nói, phía dưới lập tức yên tĩnh: “Tốt lắm, Draco, ta thực thưởng thức ngươi, rất thưởng thức." Nam nhân có đôi mắt đỏ rực như máu đi tới trước mặt thiếu niên, cậu lập tức quỳ xuống.
“Đưa tay ngươi ra." Quyết định của Voldemort không có gì thay đổi được.
Ánh mắt Snape chăm chú quan sát, thiếu niên sắc mặt tái nhợt hơi run rẩy nhưng vẫn đưa tay tới trước, Nacissa che miệng phát ra âm thanh ẩn nhẫn, biểu tình hay động tác của bọn họ đều phụ hợp tới tình cảnh cùng thân phận hiện tại.
Cẩn thận suy nghĩ.
Snape trừng mắt nhìn dấu hiệu của Chúa tể Hắc ám chậm rãi khắc vào cánh tay trắng nõn đến mức tái nhợt.
Trong khoảnh khắc dấu hiệu được khắc vào, Chúa tể Hắc ám sẽ nhìn thấy chữ ký pháp thuật, nói cách khác đây không chỉ là vấn để giả dạng, không chỉ giả thành Draco còn phải có năng lực thay đổi chữ ký pháp thuật của mình trong một thời gian ngắn, Snape không nghiên cứu về vấn đề này, nhưng y biết chỉ có phù thủy am hiểu ma thuật cổ đại mới có thể làm được.
Chết tiệt, y đáng ra phải đoán được từ sớm! Trừ bỏ Narcissa còn ai có thể làm được chuyện này!
Bất luận là một Black hay là một người mẹ, Narcissa luôn có được sự cương quyết mà ngay cả Malfoy cũng không bằng, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lucius mê đắm người phụ nữ này.
Nếu Draco là Narcissa giả trang, như vậy Narcissa đang đứng ở đây là ai?
Snape mím môi, mày nhíu chặt, một người có đủ can đảm để đứng ở đây, hơn nữa còn hiểu rõ Narcissa đến mức có thể giả dạng, cục diện trở nên vô cùng phức tạp.
Sau khi cuộp họp kết thúc, thiếu niên bạch kim đơn độc lưu lại.
Snape không lo lắng về chuyện này lắm, Narcissa mặc dù sợ hãi Chúa tể Hắc ám, nhưng cô ta biết tiến thoái, rời khỏi trang viên ánh mắt Snape có chút hoảng hốt nhìn Narcissa giả, sau đó quay đầu đi.
Đường Bàn Xoay.
“Mẹ thế nào……." Vừa vào cửa, Draco thực sự đã xông tới, điều cậu lo lắng trước sau chỉ có một.
Narcissa a Narcissa, đây là nan đề ngươi quăng cho ta sao?
Vẻ mặt Snape âm trầm không nhìn ra được biểu tình, vì đứa con mà tiếp nhận dấu hiệu Hắc Ám, như vậy đứa con này nên làm cái gì bây giờ?
“Cô ta…. rất an toàn." Snape tránh ánh mắt con đỡ đầu, tiến vào phòng khách.
Draco đuổi theo sau: “Có phải xảy ra chuyện gì không?" Thiếu niên nhạy bén phát hiện có điểm không thích hợp.
“Cô ta sẽ tự mình nói với ngươi, nếu có chuyện cần thiết." Snape phất tay tỏ vẻ dừng đề tài này ở đây.
Draco không thể cứ tiếp tục mù tịt như vậy, nhưng Snape không có cách nào nói ra, những lời này cho dù là một người luôn tàn khốc như y cũng nói không nên lời.
Hai ngày sau, một con cú mèo ướt sũng lảo đảo bay vào qua đường cửa sổ, Snape hờ hững nhìn con đỡ đầu vội vàng mở thư tín, giấy da cao cấp, trên bao bì còn đính gia huy Malfoy, là một lời nhắn gặp mặt, có vẻ Narcissa cũng hiểu được chuyện này không thể giấu Draco.
Bên ngoài đột ngột đổ mưa tầm tã.
Snape nhìn theo con đỡ đầu khẩn trương cầm dù chạy ra ngoài, cánh cửa đóng sầm lại.
Đôi mắt đen lập tức lưu chuyển quang mang phức tạp, trái tim Snape chùn xuống.
Hoàn
Tác giả :
Băng Lương Tửu