Tình Như Khói Hoa
Chương 36
Lúc tỉnh lại, mẹ đang ở bên cạnh tôi.
- Mẹ...
Toàn thân mệt mỏi, nỗi đau sâu sắc khiến tôi nhớ lại mọi việc vừa xảy ra.
- Mẹ ơi, con của con...
Tôi vội vã nắm lấy cánh tay của mẹ gặng hỏi.
- Haizz...
Bà thở dài lắc đầu, vỗ về cánh tay của tôi rồi xoay người sang bên rót nước.
- Không...!!
Tôi biết con của tôi đã không còn nữa, khi tôi còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui được làm mẹ, nó đã lặng lẽ biến mất rồi...
- Tiểu Kỳ, con còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội mà...
Lời an ủi của mẹ không cách nào khiến cho tôi bình tâm được. Chỉ cần nghĩ đến trong cơ thể mình từng chứa đựng một sinh mệnh nhỏ bé nhưng nay không còn nữa, trái tim tôi lại bắt đầu nhói đau. Nó là con tôi, là đứa con của tôi và Tần Lam!!
Cảm giác như bản thân vừa đánh mất đi một thứ gì đó hết sức quan trọng, cõi lòng của tôi cũng trở nên trống rỗng...
Tôi không biết mình nên hận ai, Lưu Di chăng? Cô ta cũng chỉ là một người con gái khổ lụy vì tình, cho dù hành vi của cô khiến cho người khác phải căm phẫn.
Đột nhiên, tôi cảm thấy hận chính bản thân mình, hận không đủ khả năng bảo vệ con, tôi thật sự là một kẻ vô dụng... Ngay cả con ruột của mình cũng không thể che chở...
Không biết tôi đã chảy bao nhiêu nước mắt rồi, cứ mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ Tần Lam xiết bao... Nếu anh hay tin, anh cũng sẽ thương tâm lắm. Tôi không dám gọi điện thoại báo tin cho anh. Nếu anh biết mọi chuyện, anh sẽ phát điên mất thôi! Tôi lặng lẽ chôn chặt nỗi đau này vào đáy lòng, hãy để cho tôi một mình gánh chịu vậy...
Tâm tình vừa mới khá lên được đôi chút, cú điện thoại của Nguyễn Nguyễn gọi đến lại khiến cho lòng tôi nóng ran như lửa đốt.
- Sao chứ? Không thấy Niệm Trạch đâu cả à? Chuyện xảy ra lúc nào!
Tôi gần như bật dậy khỏi giường.
- Mình mới đi ăn cơm, lúc trở về đã chẳng còn ai, hỏi y tá thì họ nói, mẹ của nó đã mang nó đi rồi!
Giọng nói của Nguyễn Nguyễn càng lúc càng dâng lên đầy gấp gáp. Chuyện về Lưu Di, cô nàng cũng biết được chút ít.
- Niệm Trạch đâu?
Nghe được tiếng nói của Tần Lam phát ra từ đầu dây bên kia, trái tim tôi như thắt lại.
Nguyễn Nguyễn siết lấy điện thoại, thầm thì bảo:
- Bị Lưu Di dẫn đi rồi!
Cô vừa mới phát hiện ra Niệm Trạch biến mất, làm sao Tần Lam lại biết ngay được?
- Lưu Di gọi điện thoại cho tôi, bảo đã dẫn Niệm Trạch đi rồi.
Tần Lam vì nhận được cuộc điện thoại của Lưu Di nên mới chạy đến khoa nhi này xem xét, nào ngờ đó lại là sự thật.
- Nguyễn Nguyễn, chuyển điện thoại cho Tần Lam đi!
Tôi hét vào ống nghe.
- Tần Lam, là Nhã Kỳ.
Nguyễn Nguyễn trao điện thoại lại cho Tần Lam.
Tần Lam vội vàng tiếp lấy ống nghe:
- Nhã Kỳ, em đang ở đâu?
- Em còn ở ngoại thành, Tần Lam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lưu Di lại muốn dẫn Niệm Trạch đi?
Tôi cấp bách hỏi anh.
- Anh không biết, em không sao thì anh an tâm rồi, việc nơi này anh sẽ xử lý.
Xác định nàng không sao là tốt rồi, chuyện Niệm Trạch đã đủ khiến anh đau đầu nhức óc, nếu như nàng lại xảy ra chuyện, anh biết phải làm sao đây?!
Điện thoại của Tần Lam reo vang, anh trả lại điện thoại cho Nguyễn Nguyễn, tiếp lấy cuộc gọi của mình.
Vừa nhấc điện thoại lên, sắc mặt của Tần Lam lập tức thay đổi.
- Lưu Di! Cô đang ở chỗ nào thế! Cô mau đưa Niệm Trạch trở về ngay! Cơ thể của nó còn chưa hồi phục, cần phải theo dõi một thời gian nữa!
Anh không thể đè nén được nỗi lo, lớn tiếng thét vào điện thoại.
Lưu Di dường như đang nói gì đó, Tần Lam trầm ngâm nghe xong thì cúp điện thoại.
- Nguyễn Nguyễn, tôi phải ra ngoài một chút, cô bảo Nhã Kỳ đừng nên lo lắng, cũng không cần trở về đâu!
Tần Lam nói xong liền chống nạn bỏ đi.
- Tần Lam!
Nguyễn Nguyễn gọi anh quay lại không được, vội vã bắt lấy điện thoại:
- Nhã Kỳ, chân Tần Lam còn chưa khỏi, Lưu Di không biết muốn anh ta đi đâu nữa!
- Nguyễn Nguyễn, bồ nghe mình nói, hãy đi theo Tần Lam, mình lập tức trở về ngay!
Nói xong, tôi gác điện thoại bước xuống giường.
Thân thể tôi còn chưa bình phục, vừa bước xuống giường đã choáng váng hoa mắt, ngã ngồi trở lại.
- Tiểu Kỳ!
Mẹ tôi bước vào, vừa lúc trông thấy tôi đứng dậy, lập tức bước đến bên cạnh:
- Con làm gì đó! Mau mau nằm yên!
- Mẹ, con có việc, cần phải quay về ngay.
Tôi cố sức mặc áo khoác vào.
- Con đùa đấy à! Con vừa sẩy thai, cần phải nghỉ ngơi! Lỡ như vướng phải gốc bệnh thì phiền phức lắm!
Mẹ không bằng lòng ấn tôi trở xuống.
- Mẹ, chuyện này rất quan trọng, tin con đi! Con xin mẹ đó!
Tôi gần như sắp bật khóc. Nỗi lo lắng trong lòng khiến tôi gần như sụp đổ. Tôi nhất định phải chắc chắn Tần Lam và Niệm Trạch không sao mới có thể an tâm được.
- Haizzz...
Tay của mẹ tôi buông thỏng xuống, trên mặt lộ vẻ đau xót và bất đắc dĩ.
- Mẹ, xin lỗi, khi trở về con sẽ giải thích ẹ hiểu...
Cố gắng không nhìn đến gương mặt của mẹ, tôi biết khi tôi trông thấy rồi sẽ không tài nào bỏ đi được.
Mẹ dõi mắt tiễn tôi ra khỏi cửa nhà, bước lên taxi:
- Cẩn thận con nhé!
Tiếng nói của bà dần trở nên xa xăm, tôi cũng chẳng đủ dũng khí để quay đầu lại nữa.
- Mẹ...
Toàn thân mệt mỏi, nỗi đau sâu sắc khiến tôi nhớ lại mọi việc vừa xảy ra.
- Mẹ ơi, con của con...
Tôi vội vã nắm lấy cánh tay của mẹ gặng hỏi.
- Haizz...
Bà thở dài lắc đầu, vỗ về cánh tay của tôi rồi xoay người sang bên rót nước.
- Không...!!
Tôi biết con của tôi đã không còn nữa, khi tôi còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui được làm mẹ, nó đã lặng lẽ biến mất rồi...
- Tiểu Kỳ, con còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội mà...
Lời an ủi của mẹ không cách nào khiến cho tôi bình tâm được. Chỉ cần nghĩ đến trong cơ thể mình từng chứa đựng một sinh mệnh nhỏ bé nhưng nay không còn nữa, trái tim tôi lại bắt đầu nhói đau. Nó là con tôi, là đứa con của tôi và Tần Lam!!
Cảm giác như bản thân vừa đánh mất đi một thứ gì đó hết sức quan trọng, cõi lòng của tôi cũng trở nên trống rỗng...
Tôi không biết mình nên hận ai, Lưu Di chăng? Cô ta cũng chỉ là một người con gái khổ lụy vì tình, cho dù hành vi của cô khiến cho người khác phải căm phẫn.
Đột nhiên, tôi cảm thấy hận chính bản thân mình, hận không đủ khả năng bảo vệ con, tôi thật sự là một kẻ vô dụng... Ngay cả con ruột của mình cũng không thể che chở...
Không biết tôi đã chảy bao nhiêu nước mắt rồi, cứ mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ Tần Lam xiết bao... Nếu anh hay tin, anh cũng sẽ thương tâm lắm. Tôi không dám gọi điện thoại báo tin cho anh. Nếu anh biết mọi chuyện, anh sẽ phát điên mất thôi! Tôi lặng lẽ chôn chặt nỗi đau này vào đáy lòng, hãy để cho tôi một mình gánh chịu vậy...
Tâm tình vừa mới khá lên được đôi chút, cú điện thoại của Nguyễn Nguyễn gọi đến lại khiến cho lòng tôi nóng ran như lửa đốt.
- Sao chứ? Không thấy Niệm Trạch đâu cả à? Chuyện xảy ra lúc nào!
Tôi gần như bật dậy khỏi giường.
- Mình mới đi ăn cơm, lúc trở về đã chẳng còn ai, hỏi y tá thì họ nói, mẹ của nó đã mang nó đi rồi!
Giọng nói của Nguyễn Nguyễn càng lúc càng dâng lên đầy gấp gáp. Chuyện về Lưu Di, cô nàng cũng biết được chút ít.
- Niệm Trạch đâu?
Nghe được tiếng nói của Tần Lam phát ra từ đầu dây bên kia, trái tim tôi như thắt lại.
Nguyễn Nguyễn siết lấy điện thoại, thầm thì bảo:
- Bị Lưu Di dẫn đi rồi!
Cô vừa mới phát hiện ra Niệm Trạch biến mất, làm sao Tần Lam lại biết ngay được?
- Lưu Di gọi điện thoại cho tôi, bảo đã dẫn Niệm Trạch đi rồi.
Tần Lam vì nhận được cuộc điện thoại của Lưu Di nên mới chạy đến khoa nhi này xem xét, nào ngờ đó lại là sự thật.
- Nguyễn Nguyễn, chuyển điện thoại cho Tần Lam đi!
Tôi hét vào ống nghe.
- Tần Lam, là Nhã Kỳ.
Nguyễn Nguyễn trao điện thoại lại cho Tần Lam.
Tần Lam vội vàng tiếp lấy ống nghe:
- Nhã Kỳ, em đang ở đâu?
- Em còn ở ngoại thành, Tần Lam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lưu Di lại muốn dẫn Niệm Trạch đi?
Tôi cấp bách hỏi anh.
- Anh không biết, em không sao thì anh an tâm rồi, việc nơi này anh sẽ xử lý.
Xác định nàng không sao là tốt rồi, chuyện Niệm Trạch đã đủ khiến anh đau đầu nhức óc, nếu như nàng lại xảy ra chuyện, anh biết phải làm sao đây?!
Điện thoại của Tần Lam reo vang, anh trả lại điện thoại cho Nguyễn Nguyễn, tiếp lấy cuộc gọi của mình.
Vừa nhấc điện thoại lên, sắc mặt của Tần Lam lập tức thay đổi.
- Lưu Di! Cô đang ở chỗ nào thế! Cô mau đưa Niệm Trạch trở về ngay! Cơ thể của nó còn chưa hồi phục, cần phải theo dõi một thời gian nữa!
Anh không thể đè nén được nỗi lo, lớn tiếng thét vào điện thoại.
Lưu Di dường như đang nói gì đó, Tần Lam trầm ngâm nghe xong thì cúp điện thoại.
- Nguyễn Nguyễn, tôi phải ra ngoài một chút, cô bảo Nhã Kỳ đừng nên lo lắng, cũng không cần trở về đâu!
Tần Lam nói xong liền chống nạn bỏ đi.
- Tần Lam!
Nguyễn Nguyễn gọi anh quay lại không được, vội vã bắt lấy điện thoại:
- Nhã Kỳ, chân Tần Lam còn chưa khỏi, Lưu Di không biết muốn anh ta đi đâu nữa!
- Nguyễn Nguyễn, bồ nghe mình nói, hãy đi theo Tần Lam, mình lập tức trở về ngay!
Nói xong, tôi gác điện thoại bước xuống giường.
Thân thể tôi còn chưa bình phục, vừa bước xuống giường đã choáng váng hoa mắt, ngã ngồi trở lại.
- Tiểu Kỳ!
Mẹ tôi bước vào, vừa lúc trông thấy tôi đứng dậy, lập tức bước đến bên cạnh:
- Con làm gì đó! Mau mau nằm yên!
- Mẹ, con có việc, cần phải quay về ngay.
Tôi cố sức mặc áo khoác vào.
- Con đùa đấy à! Con vừa sẩy thai, cần phải nghỉ ngơi! Lỡ như vướng phải gốc bệnh thì phiền phức lắm!
Mẹ không bằng lòng ấn tôi trở xuống.
- Mẹ, chuyện này rất quan trọng, tin con đi! Con xin mẹ đó!
Tôi gần như sắp bật khóc. Nỗi lo lắng trong lòng khiến tôi gần như sụp đổ. Tôi nhất định phải chắc chắn Tần Lam và Niệm Trạch không sao mới có thể an tâm được.
- Haizzz...
Tay của mẹ tôi buông thỏng xuống, trên mặt lộ vẻ đau xót và bất đắc dĩ.
- Mẹ, xin lỗi, khi trở về con sẽ giải thích ẹ hiểu...
Cố gắng không nhìn đến gương mặt của mẹ, tôi biết khi tôi trông thấy rồi sẽ không tài nào bỏ đi được.
Mẹ dõi mắt tiễn tôi ra khỏi cửa nhà, bước lên taxi:
- Cẩn thận con nhé!
Tiếng nói của bà dần trở nên xa xăm, tôi cũng chẳng đủ dũng khí để quay đầu lại nữa.
Tác giả :
Song Diện An Khả