Tình Như Khói Hoa
Chương 19
- Không được làm thế!
Tần Lam cảm giác cả người không thoải mái, dùng sức đẩy tay cô ra.
- Anh rốt cuộc muốn em phải thế nào chứ?
Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Lưu Di thoáng nhăn nhó.
- Tôi chưa từng nghĩ cô phải thế nào, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho Niệm Trạch là đủ, những việc khác tôi không quản đến. Nhưng mong cô cũng đừng bám riết lấy tôi nữa!
Tần Lam dứt khoát nói thẳng. Anh gần đây luôn tránh đối mặt với Lưu Di, bởi vì anh phát hiện ra tình cảm của Lưu Di đối với anh đã phát sinh thay đổi. Anh đương nhiên hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì, nhưng anh và cô ta tuyệt đối không có khả năng nào.
- Em không phải bảo mẫu, em là vợ của anh, anh lại bắt em sống như quả phụ hay sao? Em là phụ nữ, em cũng có những ham muốn bình thường!
Lúc đầu, vì thù hận mà cô gả cho anh, theo thời gian trôi đi, cô dần dần nhận ra cô đã yêu người đàn ông dịu dàng này rồi. Anh chăm sóc cho cô và Niệm Trạch, cung cấp mọi thứ cô cần, từ đầu đến cuối anh đều thực hiện lời hứa của mình nhưng lại không phát hiện ra nhu cầu của cô.
- Đến giờ tôi đã truy cứu chuyện của cô và nhân tình chưa? Nếu cô tìm được người cô yêu thì có thể cùng anh ta cao bay xa chạy, tôi cũng sẽ không cưỡng ép cô ở lại, chỉ cần cô giao Niệm Trạch lại cho tôi là được.
Những lời cần nói cũng đã nói hết, anh thật sự không muốn cùng cô chơi thứ trò mèo vờn chuột này nữa. Đối với cô, anh có niềm day dứt, nhưng lại không có tình yêu.
- Anh!
Anh ta làm sao biết được chuyện này! Lưu Di vẻ mặt phức tạp nhìn anh. Cô quả thật có nhân tình, hơn nữa không chỉ là một người, nhưng mấy gã đàn ông ấy chỉ là thú tiêu khiển của cô lúc nhàm chán, bọn họ không thể nào bảo hộ và cung cấp cho cô trong thời gian lâu dài được. Ngoại trừ thân xác có thể thỏa mãn cô ra, những thứ khác họ đều không có! Còn anh thì khác, anh là người chồng trên danh nghĩa hợp pháp, cung cấp cho cô tự do và cuộc sống tuyệt vời, tuổi trẻ đẹp trai, mặc dù từng là tình địch của cô, nhưng là cô nguyện ý chấp nhận anh kia mà.
- Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, anh không hề rung động với em một chút nào sao?
Dù biết anh là G, nhưng anh cũng là một người đàn ông chính hiệu! Cô không dưới một lần trộm xem anh tắm, những đường nét hoàn mỹ trên cơ thể kia khiến cho cô khó mà đè nén cơn xao xuyến trong lòng...
Tần Lam nhíu mày, trong đầu nhức buốt:
- Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Tôi đối với cô chỉ có trách nhiệm.
Lúc ngẩng đầu lên, anh kinh ngạc phát hiện ra toàn thân Lưu Di đã lõa lồ đứng ngay trước mặt mình, bộ áo ngủ rớt xuống bên dưới chân cô.
Anh biết anh có nói điều gì cũng là uổng phí, đối với loại phụ nữ như vậy, anh thật sự không còn điều gì để tuôn ra. Tay với lấy áo khoác, anh bước về phía cửa.
- Tần Lam! Đừng đi!
Lưu Di mặc kệ mọi thứ ôm chằm lấy anh, định hôn môi anh. Tay cô bắt đầu sờ loạn trên người Tần Lam.
- Đủ rồi!
Tần Lam dùng sức hất cô ra, cô ngã lên ghế sô pha, căm hận nhìn anh. Không nói câu nào, Tân Lam bước ra khỏi cửa.
Theo tiếng cửa đóng sầm lại, Lưu Di như phát cuồng hét với theo:
- Tần Lam!!!
Đêm đã về khuya, Tần Lam một mình đi trên con đường trống trải, không biết bản thân nên đi về đâu, nhưng tuyệt đối là không muốn trở về căn nhà đó, trở về đối diện Lưu Di.
Anh thật sự không biết Lưu Di đang nghĩ gì, cô ta trước đây rõ ràng yêu thương Trạch Nhất sâu đậm, căm hận Tần Lam, vậy mà giờ đây cô lại bám lấy anh như một người đang săn đuổi tình nhân! Ý niệm trong đầu anh thật ra rất đơn giản, anh chỉ muốn chăm sóc cho cô, để cô sanh đứa con duy nhất của Trạch Nhất, xem như để Trạch Nhất trên trời có linh thiêng được yên nghỉ, vì nhà họ Khâu duy trì huyết mạch. Chẳng lẽ mọi chuyện anh làm đã sai rồi ư?
Tần Lam cảm giác cả người không thoải mái, dùng sức đẩy tay cô ra.
- Anh rốt cuộc muốn em phải thế nào chứ?
Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Lưu Di thoáng nhăn nhó.
- Tôi chưa từng nghĩ cô phải thế nào, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho Niệm Trạch là đủ, những việc khác tôi không quản đến. Nhưng mong cô cũng đừng bám riết lấy tôi nữa!
Tần Lam dứt khoát nói thẳng. Anh gần đây luôn tránh đối mặt với Lưu Di, bởi vì anh phát hiện ra tình cảm của Lưu Di đối với anh đã phát sinh thay đổi. Anh đương nhiên hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì, nhưng anh và cô ta tuyệt đối không có khả năng nào.
- Em không phải bảo mẫu, em là vợ của anh, anh lại bắt em sống như quả phụ hay sao? Em là phụ nữ, em cũng có những ham muốn bình thường!
Lúc đầu, vì thù hận mà cô gả cho anh, theo thời gian trôi đi, cô dần dần nhận ra cô đã yêu người đàn ông dịu dàng này rồi. Anh chăm sóc cho cô và Niệm Trạch, cung cấp mọi thứ cô cần, từ đầu đến cuối anh đều thực hiện lời hứa của mình nhưng lại không phát hiện ra nhu cầu của cô.
- Đến giờ tôi đã truy cứu chuyện của cô và nhân tình chưa? Nếu cô tìm được người cô yêu thì có thể cùng anh ta cao bay xa chạy, tôi cũng sẽ không cưỡng ép cô ở lại, chỉ cần cô giao Niệm Trạch lại cho tôi là được.
Những lời cần nói cũng đã nói hết, anh thật sự không muốn cùng cô chơi thứ trò mèo vờn chuột này nữa. Đối với cô, anh có niềm day dứt, nhưng lại không có tình yêu.
- Anh!
Anh ta làm sao biết được chuyện này! Lưu Di vẻ mặt phức tạp nhìn anh. Cô quả thật có nhân tình, hơn nữa không chỉ là một người, nhưng mấy gã đàn ông ấy chỉ là thú tiêu khiển của cô lúc nhàm chán, bọn họ không thể nào bảo hộ và cung cấp cho cô trong thời gian lâu dài được. Ngoại trừ thân xác có thể thỏa mãn cô ra, những thứ khác họ đều không có! Còn anh thì khác, anh là người chồng trên danh nghĩa hợp pháp, cung cấp cho cô tự do và cuộc sống tuyệt vời, tuổi trẻ đẹp trai, mặc dù từng là tình địch của cô, nhưng là cô nguyện ý chấp nhận anh kia mà.
- Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, anh không hề rung động với em một chút nào sao?
Dù biết anh là G, nhưng anh cũng là một người đàn ông chính hiệu! Cô không dưới một lần trộm xem anh tắm, những đường nét hoàn mỹ trên cơ thể kia khiến cho cô khó mà đè nén cơn xao xuyến trong lòng...
Tần Lam nhíu mày, trong đầu nhức buốt:
- Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Tôi đối với cô chỉ có trách nhiệm.
Lúc ngẩng đầu lên, anh kinh ngạc phát hiện ra toàn thân Lưu Di đã lõa lồ đứng ngay trước mặt mình, bộ áo ngủ rớt xuống bên dưới chân cô.
Anh biết anh có nói điều gì cũng là uổng phí, đối với loại phụ nữ như vậy, anh thật sự không còn điều gì để tuôn ra. Tay với lấy áo khoác, anh bước về phía cửa.
- Tần Lam! Đừng đi!
Lưu Di mặc kệ mọi thứ ôm chằm lấy anh, định hôn môi anh. Tay cô bắt đầu sờ loạn trên người Tần Lam.
- Đủ rồi!
Tần Lam dùng sức hất cô ra, cô ngã lên ghế sô pha, căm hận nhìn anh. Không nói câu nào, Tân Lam bước ra khỏi cửa.
Theo tiếng cửa đóng sầm lại, Lưu Di như phát cuồng hét với theo:
- Tần Lam!!!
Đêm đã về khuya, Tần Lam một mình đi trên con đường trống trải, không biết bản thân nên đi về đâu, nhưng tuyệt đối là không muốn trở về căn nhà đó, trở về đối diện Lưu Di.
Anh thật sự không biết Lưu Di đang nghĩ gì, cô ta trước đây rõ ràng yêu thương Trạch Nhất sâu đậm, căm hận Tần Lam, vậy mà giờ đây cô lại bám lấy anh như một người đang săn đuổi tình nhân! Ý niệm trong đầu anh thật ra rất đơn giản, anh chỉ muốn chăm sóc cho cô, để cô sanh đứa con duy nhất của Trạch Nhất, xem như để Trạch Nhất trên trời có linh thiêng được yên nghỉ, vì nhà họ Khâu duy trì huyết mạch. Chẳng lẽ mọi chuyện anh làm đã sai rồi ư?
Tác giả :
Song Diện An Khả