Tình Như Khói Hoa
Chương 15
- Sao anh lại muốn hành hạ mình như vậy chứ?
Không hiểu vì đâu tôi lại có chút xót xa cho anh.
- Dù sao tôi cũng không còn yêu ai nữa, cưới người nào đó thì có khác biệt gì đâu?
Ngữ điệu của anh thật khẽ khàng và quạnh hiu.
Trái tim tôi như bị thứ gì đó đâm đau nhói.
- Cứ mỗi ngày ngắm nhìn Niệm Trạch, tôi như được trông thấy Trạch Nhất vậy.
Niệm Trạch chính là con trai của Lưu Di và Trạch Nhất.
- Anh hạnh phúc ư?
- Có gì đâu chứ? Tôi không quan tâm...
Anh khẽ cười.
- Đương nhiên là có, chẳng lẽ anh không nhận ra ánh mắt mình không hề vui vẻ hay sao?
Giọng nói của tôi bỗng trở nên kích động.
Anh nhìn tôi, không nói lời nào.
- Bị phát hiện rồi ư?... Tôi vẫn tưởng bản thân mình rất giỏi che giấu...
Ánh mắt anh đột nhiên hóa ra u buồn.
- Tần Lam...
Tôi bất giác nắm lấy tay anh, ngón tay của anh có chút lành lạnh.
Anh cảm kích nhìn tôi, vào khoảnh khắc ánh mắt hai bên giao nhau, thời gian phảng phất như ngưng đọng lại, cả thế giới dường như chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi.
- Xin hỏi, chị có muốn dùng thêm cà phê không ạ?
Một giọng nói kéo lý trí tôi trở về thực tại, tôi có chút xấu hổ rụt tay lại.
- Cảm ơn...
Cà phê nóng hổi rót vào tách, hương thơm tỏa ra bốn phía. Tôi cúi đầu nhấp một ngụm, định che giấu vẻ xấu hổ của mình lại bị cà phê làm cho nóng ran.
Nhìn bộ dạng của tôi, anh đột nhiên phì cười.
- Buồn cười lắm sao?
Tôi lè lưỡi, tức giận nhìn bộ dáng hả hê của anh. Nhưng đến khi trông thấy gương mặt tươi cười của anh rồi, tôi lại ngơ ngẩn cả người.
- Sao vậy?
Nhìn bộ dáng của tôi, anh ngưng cười hỏi.
- Không có gì... Lúc anh cười trông rất đẹp, anh nên cười nhiều hơn nữa.
Tôi nói những lời thật lòng. Nụ cười của anh rất quyến rũ, biểu tình này ít khi gặp được trên gương mặt anh, trước đây cho dù có mỉm cười thì nụ cười của anh cũng thật u buồn...
Anh trầm tĩnh nhìn tôi:
- Hình như đã lâu lắm tôi chưa cười như vậy rồi...
Nhìn sâu vào tròng mắt của anh, tôi cảm giác như có thứ gì đó đang chầm chậm biến hóa, nhưng tôi chẳng tài nào xác định được.
Chúng tôi nói chuyện thật nhiều, thật lâu... Chẳng biết tự lúc nào đã đến năm giờ, chúng tôi không ngờ đã hàn huyên suốt ba tiếng!!
Nhìn sắc trời, anh cười gượng:
- Sắp tan ca rồi!
Anh nhún vai:
- Hay là cùng ăn tối nhé?
- Vợ anh... không phải đang ở nhà chờ cơm anh hay sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy hối hận, gương mặt anh thoáng đờ ra đôi chút.
Tôi cảm giác mình vừa nói sai điều gì đó.
- Được ở cùng cô, tôi cảm thấy rất thoải mái, rất tự do...
Tự do đến mức anh quên đi mất trong nhà mình còn có một người vợ, mặc dù bọn họ chỉ là hữu danh vô phận.
- Hy vọng còn gặp lại cô.
Anh lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như trước.
Tôi không thích điệu bộ này của anh chút nào, lối ăn nói thoải mái của anh trước mặt tôi khi nãy chỉ phảng phất như một thứ ảo giác.
- Tôi cũng vậy!
Cùng anh nói lời từ biệt phía trước quán cà phê, chúng tôi chia tay theo hướng của mỗi người. Anh đi phía trái, tôi đi phía phải, cảm giác cách anh càng lúc càng xa... Tôi không đủ dũng khí quay đầu nhìn lại, chỉ có thể cất bước nhanh hơn theo phương hướng của mình...
Loanh quanh không mục đích suốt cả quãng đường, tôi không biết mình đang bước đi về đâu, đã mấy lần suýt va phải người khác.
- Xin lỗi!
Lần thứ ba rồi! Tôi chỉ biết cúi đầu xin lỗi, lách qua người nọ bỏ đi, nhưng cánh tay tôi lại bị người ấy kéo lại.
- Ôi?
Tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của anh.
Sao lại là Tần Lam chứ?
- Anh...
Tôi ngơ ngác nhìn anh, không biết phải nói gì.
- Trái đất quả là hình tròn mà.
Anh nói một câu vu vơ.
- Chỉ cần có duyên, hai người theo hai hướng trái ngược nhau cuối cùng cũng sẽ gặp lại.
Nói xong, anh bật cười.
Tôi cúi đầu, bên môi thấp thoáng niềm vui.
- Xem ra bữa cơm này chúng ta không ăn không được rồi.
Anh chỉ tay vào cửa hàng bên cạnh.
- Tôi vốn muốn đến chỗ này ăn cơm đấy!
Tôi lúc này mới nhận ra nơi đây là một tiệm ăn.
Không hiểu vì đâu tôi lại có chút xót xa cho anh.
- Dù sao tôi cũng không còn yêu ai nữa, cưới người nào đó thì có khác biệt gì đâu?
Ngữ điệu của anh thật khẽ khàng và quạnh hiu.
Trái tim tôi như bị thứ gì đó đâm đau nhói.
- Cứ mỗi ngày ngắm nhìn Niệm Trạch, tôi như được trông thấy Trạch Nhất vậy.
Niệm Trạch chính là con trai của Lưu Di và Trạch Nhất.
- Anh hạnh phúc ư?
- Có gì đâu chứ? Tôi không quan tâm...
Anh khẽ cười.
- Đương nhiên là có, chẳng lẽ anh không nhận ra ánh mắt mình không hề vui vẻ hay sao?
Giọng nói của tôi bỗng trở nên kích động.
Anh nhìn tôi, không nói lời nào.
- Bị phát hiện rồi ư?... Tôi vẫn tưởng bản thân mình rất giỏi che giấu...
Ánh mắt anh đột nhiên hóa ra u buồn.
- Tần Lam...
Tôi bất giác nắm lấy tay anh, ngón tay của anh có chút lành lạnh.
Anh cảm kích nhìn tôi, vào khoảnh khắc ánh mắt hai bên giao nhau, thời gian phảng phất như ngưng đọng lại, cả thế giới dường như chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi.
- Xin hỏi, chị có muốn dùng thêm cà phê không ạ?
Một giọng nói kéo lý trí tôi trở về thực tại, tôi có chút xấu hổ rụt tay lại.
- Cảm ơn...
Cà phê nóng hổi rót vào tách, hương thơm tỏa ra bốn phía. Tôi cúi đầu nhấp một ngụm, định che giấu vẻ xấu hổ của mình lại bị cà phê làm cho nóng ran.
Nhìn bộ dạng của tôi, anh đột nhiên phì cười.
- Buồn cười lắm sao?
Tôi lè lưỡi, tức giận nhìn bộ dáng hả hê của anh. Nhưng đến khi trông thấy gương mặt tươi cười của anh rồi, tôi lại ngơ ngẩn cả người.
- Sao vậy?
Nhìn bộ dáng của tôi, anh ngưng cười hỏi.
- Không có gì... Lúc anh cười trông rất đẹp, anh nên cười nhiều hơn nữa.
Tôi nói những lời thật lòng. Nụ cười của anh rất quyến rũ, biểu tình này ít khi gặp được trên gương mặt anh, trước đây cho dù có mỉm cười thì nụ cười của anh cũng thật u buồn...
Anh trầm tĩnh nhìn tôi:
- Hình như đã lâu lắm tôi chưa cười như vậy rồi...
Nhìn sâu vào tròng mắt của anh, tôi cảm giác như có thứ gì đó đang chầm chậm biến hóa, nhưng tôi chẳng tài nào xác định được.
Chúng tôi nói chuyện thật nhiều, thật lâu... Chẳng biết tự lúc nào đã đến năm giờ, chúng tôi không ngờ đã hàn huyên suốt ba tiếng!!
Nhìn sắc trời, anh cười gượng:
- Sắp tan ca rồi!
Anh nhún vai:
- Hay là cùng ăn tối nhé?
- Vợ anh... không phải đang ở nhà chờ cơm anh hay sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy hối hận, gương mặt anh thoáng đờ ra đôi chút.
Tôi cảm giác mình vừa nói sai điều gì đó.
- Được ở cùng cô, tôi cảm thấy rất thoải mái, rất tự do...
Tự do đến mức anh quên đi mất trong nhà mình còn có một người vợ, mặc dù bọn họ chỉ là hữu danh vô phận.
- Hy vọng còn gặp lại cô.
Anh lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như trước.
Tôi không thích điệu bộ này của anh chút nào, lối ăn nói thoải mái của anh trước mặt tôi khi nãy chỉ phảng phất như một thứ ảo giác.
- Tôi cũng vậy!
Cùng anh nói lời từ biệt phía trước quán cà phê, chúng tôi chia tay theo hướng của mỗi người. Anh đi phía trái, tôi đi phía phải, cảm giác cách anh càng lúc càng xa... Tôi không đủ dũng khí quay đầu nhìn lại, chỉ có thể cất bước nhanh hơn theo phương hướng của mình...
Loanh quanh không mục đích suốt cả quãng đường, tôi không biết mình đang bước đi về đâu, đã mấy lần suýt va phải người khác.
- Xin lỗi!
Lần thứ ba rồi! Tôi chỉ biết cúi đầu xin lỗi, lách qua người nọ bỏ đi, nhưng cánh tay tôi lại bị người ấy kéo lại.
- Ôi?
Tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của anh.
Sao lại là Tần Lam chứ?
- Anh...
Tôi ngơ ngác nhìn anh, không biết phải nói gì.
- Trái đất quả là hình tròn mà.
Anh nói một câu vu vơ.
- Chỉ cần có duyên, hai người theo hai hướng trái ngược nhau cuối cùng cũng sẽ gặp lại.
Nói xong, anh bật cười.
Tôi cúi đầu, bên môi thấp thoáng niềm vui.
- Xem ra bữa cơm này chúng ta không ăn không được rồi.
Anh chỉ tay vào cửa hàng bên cạnh.
- Tôi vốn muốn đến chỗ này ăn cơm đấy!
Tôi lúc này mới nhận ra nơi đây là một tiệm ăn.
Tác giả :
Song Diện An Khả