Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 93: Mưu kế tình yêu
Nhìn Vũ Tình khổ sở, trong lòng Kha Dĩ Lam cũng khổ sở theo, bỗng một mưu kế nảy lên trong lòng bà.
Không tồi, đó là một ý kiến hay.
Có thể thử chân tình của Thang Duy Thạc vói Vũ Tình, hơn nữa cũng có thể cho Vũ Tình một cơ hội khác: "Vũ Tình, cháu có muốn người đàn ông khác không. Con trưởng của Warsaw chưa kết hôn có rất nhiều điều kiện cũng không tồi đâu, hơn nữa có vài người cũng theo đuổi cháu mà. Sáng sớm nay còn có hai người tặng hoa tươi cho cháu, ha ha, nhưng dì Kha không nhìn ra là ai đưa!"
Vũ Tình bĩu môi, trừ hắn ra cô không có hứng thú với đàn ông bên ngoài.
Thấy cô không hưng phấn, Kha Dĩ Lam vội nói: "Nếu Thang Duy Thạc không nóng nảy nói yêu cháu, vậy cháu kích thích cậu ta đi. Khi phụ nữ đối mặt với gã ngốc, phải có một ít sách lược!"
Kha Dĩ Lam chớp mắt với cô gái đằng trước, mà trong mắt có đáng yêu trước nay chưa từng có ở bà.
Trong nháy mắt Vũ Tình hiểu được ý dì, đúng vậy, đúng, cô có phải nên kích hắn một lần không, hoặc để hắn nhanh mở miệng nói yêu cô.
Chỉ cần có tình yêu của hắn, chỉ cần có hắn bảo vệ, cô có thể cố lấy dũng khí đối mặt với tất cả. nếu không một mình cô sức lực mỏng manh, đúng là không thể thừa nhận.
"Dì Kha, cháu phải làm sao?" Kha Dĩ Lam nghĩ nghĩ rồi mỉm cười nhẹ giọng nói: "...."
------------------------------
Mấy ngày nay Vũ Tình thay đổi như một người khác, nụ cười trên mặt ngày càng nhiều, hơn nữa ngày nào cũng cầm hoa tươi về nhà.
Vừa vào cửa, Thang Duy Thạc cùng lũ trẻ đã bị hoa hồng trong phòng khách hấp dẫn, nhất là bé gái Nhạc Nhạc, thay dép rồi chạy lên sô pha, với tới hoa hồng màu đỏ: "Đẹp quá, mẹ, con rất thích!"
"Thật không, mẹ cũng rất thích đấy!" Vũ Tình cô sý làm ra vẻ rất thích hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn để sát vào hoa hồng dùng sức hít hà. Thật ra căn bản không có hương vị gì những cũng khá thơm.
Khi cười, dùng ánh mắt chiếu lên người phía trước. Mặt đen, tốt, tốt lắm, chỉ sợ anh không có phản ứng ấy.
Nói chuyện đi, mở miệng chất vấn đi. Ra vẻ tham lam, Vũ Tình cúi đầu nhìn hoa hồng, trong lòng cầu nguyện, để hắn lớn tiếng chất vấn.
Một giây, hai giây...cho đến nửa phút thật dài trôi qua đi, vẫn không nghe thấy tiếng nói nổi giận của hắn.
Vũ Tình kỳ quái từ từ quay đầu, lập tức còn mang theo ánh mắt âm mưu sửng sốt, trong nháy mắt chật ních tức giận.
Thì ra, cái người đàn ông kia lại không ở phòng khách.
Vũ Tình tức giận giật mạnh hoa hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại: "A...tay của tôi..."
Nâng tay dùng sức ném, khi nhìn thấy máu trên tay, gương mặt trắng nõn lại càng oán hận.
Đều do hắn, đều do hắn.
Chiêu này còn chưa đủ độc, có phải không, được rồi cô sẽ ác hơn.
Thang Duy Thạc tên đại ngốc này, mau mau tiếp chiêu đi.
-----------------
Nhìn thấy thời gian trên di động đã là 16:30, Vũ Tình ngừng luyện tập, bấm số của một người.
Chờ đợi một chút, điện thoại cuối cùng được nhận: "Vũ Tình, có chuyện gì à?"
Tiếng nói bên kai rõ ràng thật kích động, điều này khiến trong lòng Vũ Tình hơi e dè. Nhưng, lúc trước cô đã chuẩn bị rất đầy đủ, lời cũng đã quen, lập tức thốt ra: "Duy Thạc à, hôm nay em đi đón con. ừ, em mang con đi làm vài việc, cơm tối anh ăn một mình nhé!"
"A" giọng Thang Duy Thạc nghe có vẻ rất thấp.
Vũ Tình lại xót xa, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như thật vô tình. Nhưng không thể nhẹ tay, cô cửa có được thứ cô muốn mà? "Tạm biệt!"
---------------------
Thang Duy Thạc mất mát nhìn chằm chằm vào máy đã tắt, rồi chua xót bịu môi.
"Anh Thang, anh xem thiết kế này xem?" trợ lý của Thang Duy Thạc đưa phương án thiết kế, cho Thang Duy Thạc xem.
"Cũng không tệ lắm, tôi khá hài lòng!" Thang Duy Thạc gật gật đầu. trợ lý mỉm cười, sau đó tắt trang thiết kế: "Vậy tôi sẽ bảo nhà thiết kế dùng bản này!" nói xong đi ra ngoài. Khi trợ lý đi đến cửa, Thang Duy Thạc bỗng nói: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tin và theo tôi!"
"Anh Thang, anh nói gì thế? Tôi vẫn là trợ thủ đắc lực của anh, đương nhiên phải đi theo anh rồi!" trợ lý cho Thang Duy Thạc một nụ cười.
"Cậu đã bỏ lương cao...."
"Anh đừng nói tôi bỏ lương cáo, tôi đi theo anh là muốn kiếm càng nhiền hơn mà. Anh Thang, tôi tin anh, anh nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cả khi ở Thang bách, đúng không?"
Tín nhiệm của thuộc hạ, khiến Thang Duy Thạc thật cảm động. "Đúng vậy, nhất định sẽ!"
"Vậy là tốt rồi, dù sao tôi cũng chỉ chờ kiếm tiền thôi!" nói rồi, trợ lý vội vàng chạy ra ngoài.
Thang Duy Thạc không làm bách hóa mà chuẩn bị mở một khu giải trí lớn, hắn không muốn đặt thời gian của mình trên sự nghiệp, vì hắn muốn dùng nó cho gia đình.
Không tồi, đó là một ý kiến hay.
Có thể thử chân tình của Thang Duy Thạc vói Vũ Tình, hơn nữa cũng có thể cho Vũ Tình một cơ hội khác: "Vũ Tình, cháu có muốn người đàn ông khác không. Con trưởng của Warsaw chưa kết hôn có rất nhiều điều kiện cũng không tồi đâu, hơn nữa có vài người cũng theo đuổi cháu mà. Sáng sớm nay còn có hai người tặng hoa tươi cho cháu, ha ha, nhưng dì Kha không nhìn ra là ai đưa!"
Vũ Tình bĩu môi, trừ hắn ra cô không có hứng thú với đàn ông bên ngoài.
Thấy cô không hưng phấn, Kha Dĩ Lam vội nói: "Nếu Thang Duy Thạc không nóng nảy nói yêu cháu, vậy cháu kích thích cậu ta đi. Khi phụ nữ đối mặt với gã ngốc, phải có một ít sách lược!"
Kha Dĩ Lam chớp mắt với cô gái đằng trước, mà trong mắt có đáng yêu trước nay chưa từng có ở bà.
Trong nháy mắt Vũ Tình hiểu được ý dì, đúng vậy, đúng, cô có phải nên kích hắn một lần không, hoặc để hắn nhanh mở miệng nói yêu cô.
Chỉ cần có tình yêu của hắn, chỉ cần có hắn bảo vệ, cô có thể cố lấy dũng khí đối mặt với tất cả. nếu không một mình cô sức lực mỏng manh, đúng là không thể thừa nhận.
"Dì Kha, cháu phải làm sao?" Kha Dĩ Lam nghĩ nghĩ rồi mỉm cười nhẹ giọng nói: "...."
------------------------------
Mấy ngày nay Vũ Tình thay đổi như một người khác, nụ cười trên mặt ngày càng nhiều, hơn nữa ngày nào cũng cầm hoa tươi về nhà.
Vừa vào cửa, Thang Duy Thạc cùng lũ trẻ đã bị hoa hồng trong phòng khách hấp dẫn, nhất là bé gái Nhạc Nhạc, thay dép rồi chạy lên sô pha, với tới hoa hồng màu đỏ: "Đẹp quá, mẹ, con rất thích!"
"Thật không, mẹ cũng rất thích đấy!" Vũ Tình cô sý làm ra vẻ rất thích hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn để sát vào hoa hồng dùng sức hít hà. Thật ra căn bản không có hương vị gì những cũng khá thơm.
Khi cười, dùng ánh mắt chiếu lên người phía trước. Mặt đen, tốt, tốt lắm, chỉ sợ anh không có phản ứng ấy.
Nói chuyện đi, mở miệng chất vấn đi. Ra vẻ tham lam, Vũ Tình cúi đầu nhìn hoa hồng, trong lòng cầu nguyện, để hắn lớn tiếng chất vấn.
Một giây, hai giây...cho đến nửa phút thật dài trôi qua đi, vẫn không nghe thấy tiếng nói nổi giận của hắn.
Vũ Tình kỳ quái từ từ quay đầu, lập tức còn mang theo ánh mắt âm mưu sửng sốt, trong nháy mắt chật ních tức giận.
Thì ra, cái người đàn ông kia lại không ở phòng khách.
Vũ Tình tức giận giật mạnh hoa hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại: "A...tay của tôi..."
Nâng tay dùng sức ném, khi nhìn thấy máu trên tay, gương mặt trắng nõn lại càng oán hận.
Đều do hắn, đều do hắn.
Chiêu này còn chưa đủ độc, có phải không, được rồi cô sẽ ác hơn.
Thang Duy Thạc tên đại ngốc này, mau mau tiếp chiêu đi.
-----------------
Nhìn thấy thời gian trên di động đã là 16:30, Vũ Tình ngừng luyện tập, bấm số của một người.
Chờ đợi một chút, điện thoại cuối cùng được nhận: "Vũ Tình, có chuyện gì à?"
Tiếng nói bên kai rõ ràng thật kích động, điều này khiến trong lòng Vũ Tình hơi e dè. Nhưng, lúc trước cô đã chuẩn bị rất đầy đủ, lời cũng đã quen, lập tức thốt ra: "Duy Thạc à, hôm nay em đi đón con. ừ, em mang con đi làm vài việc, cơm tối anh ăn một mình nhé!"
"A" giọng Thang Duy Thạc nghe có vẻ rất thấp.
Vũ Tình lại xót xa, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như thật vô tình. Nhưng không thể nhẹ tay, cô cửa có được thứ cô muốn mà? "Tạm biệt!"
---------------------
Thang Duy Thạc mất mát nhìn chằm chằm vào máy đã tắt, rồi chua xót bịu môi.
"Anh Thang, anh xem thiết kế này xem?" trợ lý của Thang Duy Thạc đưa phương án thiết kế, cho Thang Duy Thạc xem.
"Cũng không tệ lắm, tôi khá hài lòng!" Thang Duy Thạc gật gật đầu. trợ lý mỉm cười, sau đó tắt trang thiết kế: "Vậy tôi sẽ bảo nhà thiết kế dùng bản này!" nói xong đi ra ngoài. Khi trợ lý đi đến cửa, Thang Duy Thạc bỗng nói: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tin và theo tôi!"
"Anh Thang, anh nói gì thế? Tôi vẫn là trợ thủ đắc lực của anh, đương nhiên phải đi theo anh rồi!" trợ lý cho Thang Duy Thạc một nụ cười.
"Cậu đã bỏ lương cao...."
"Anh đừng nói tôi bỏ lương cáo, tôi đi theo anh là muốn kiếm càng nhiền hơn mà. Anh Thang, tôi tin anh, anh nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cả khi ở Thang bách, đúng không?"
Tín nhiệm của thuộc hạ, khiến Thang Duy Thạc thật cảm động. "Đúng vậy, nhất định sẽ!"
"Vậy là tốt rồi, dù sao tôi cũng chỉ chờ kiếm tiền thôi!" nói rồi, trợ lý vội vàng chạy ra ngoài.
Thang Duy Thạc không làm bách hóa mà chuẩn bị mở một khu giải trí lớn, hắn không muốn đặt thời gian của mình trên sự nghiệp, vì hắn muốn dùng nó cho gia đình.
Tác giả :
Cơ Thủy Linh