Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 57: Tranh tài vũ đạo
Tập đoàn Thang Thị sắp khai trương, theo thông lệ tiến hành hội nghị, bộ phận quản lí bỗng muốn tìm một ít bạn nhỏ đến hỗ trợ!
"Không phải có người mẫu sao, có cần tìm một đám bạn này không?"
"Thật ra đề nghị này cũng không tệ, các bạn nhỏ là tương lai đất nước, tượng trưng cho Thang Thị chúng ta sẽ càng ngày càng thêm phát triển!"
"Là thật, bạn nhỏ cũng đáng yêu lắm! Thật ra so với mỹ nữ người mẫu sẽ thu hút ánh mắt hơn! Chỉ có đàn ông là thích nhìn mỹ nữ, chúng ta là phụ nữ nhìn thấy mỹ nữ thì toàn ghen tị!"
Đề tài này đưa ra, lập tức làm các nhóm hưng phấn thảo luận!
Thật ra mọi người hưng phấn đều không phải là vì đơn thuần như thế, mà là trải qua giai đoạn siêu thị có sự kiện thực phẩm kia, mọi người đều bị áp lực quá lâu!
Mỗi lần họp mọi người đều là có việc cần thì nói, không cần đừng nói! Một đám căng thẳng như xác ướp, thở cũng không thở! Bây giờ án tử cũng coi như phá tan, bắt được hung thủ hạ độc, mọi người thật vui vẻ!
Về việc đề nghị nhờ các bảo bối đến hỗ trợ, lập tức khiến Thang Duy Thạc hứng thú.
Các bảo bối thật đáng yêu, cái này hắn đã trải qua nên hiểu rõ nhất!
Nhà hắn có hai tiểu ác ma tuy rằng mỗi ngày đều khiến phòng ốc loạn cả lên, hơn nữa hai ngày này buổi tối còn ở lại trên giường bọn họ không đi, làm hại hắn mấy ngày qua đều không được âu yếm bà xã.
Nhưng hắn vẫn thật yêu thật thương hai bảo bối, yêu đến nỗi hận không thể mỗi ngày đều hôn bọn chúng đến nước miếng đầy mặt!
Mọi người sau một hồi thảo luận, cuối cùng quyết định tìm một nhóm bạn nhỏ đến hỗ trợ!
"Nhưng chỉ còn hai ngày là khai mạc rồi, lúc này đi đâu tìm bạn nhỏ đây? Hơn nữa tập luyện cũng không kịp!" Một quản lí đưa ra nghi vấn!
Bộ phận quản lí mở rộng lập tức nói tiếp: "Tôi nghĩ không vấn đề gì, vừa mới cử hành cuộc thi múa của nhi đồng, Nhà trẻ nào cũng tham gia trận đấu!
"À, đúng đúng đúng, mấy đứa nhỏ ở nhà của tôi mỗi ngày đều tập luyện đến đã khuya mới về nhà, mệt muốn chết luôn! Nhưng chúng vẫn rất vui, mỗi ngày đều tích cực tập luyện!" Một người làm mẹ trong bộ phận quản lý tiếp lời!
Tiếp theo trong phòng hội nghị, nhà nào có con nhỏ đều gật đầu, đồng ý là có chuyện này!
Ngồi ở trung tâm cuộc họp tổng giám đốc Thang nhíu mày, mấy đứa nhỏ có tham gia thi múa nhi đồng sao?
Kỳ quái, sao hắn không biết chuyện này? Thang Duy Thạc đang trầm tư suy nghĩ nên hỏi vấn đề không liên quan ở trong hội nghị. "Con của các người đều tham gia giải múa nhi đồng sao?"
"Đúng vậy, hơn nữa con gái của tôi còn nhận giải thưởng nữa!" Một bà mẹ tự hào nói!
Một bà mẹ khác, lập tức đem vấn đề hỏi lại Thang Duy Thạc. "Tổng giám đốc, các con của anh ở nhà trẻ có tham dự không?"
Thang Duy Thạc lập tức đỏ mặt, nhưng làm tổng giám đốc nên hắn lập tức che giấu xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói: "Gần đây việc chuyện công ty làm tôi không chiếu cố đến con! Cho nên, chuyện lũ trẻ tôi còn không rõ lắm!"
"Đúng, đúng, tổng giám đốc chuyện công ty vẫn quan trọng hơn!"
Mọi người đều gật gật đầu, sau đó tiếp tục nghiên cứu xem nên mời bọn trẻ của nhà trẻ nào.
Cuối cùng nhóm ba mẹ làm quản lý nhất trí đồng ý mời các bạn nhỏ ở nhà trẻ 'Búp bê xinh' tới tham gia biểu diễn, vì nhà trẻ này luôn đoạt được giải thưởng vàng mà!
Thang Duy Thạc nghe tới nhà trẻ 'Búp bê xinh' cũng có tham gia thi, lại đạt được giải thưởng vàng, trên mặt biểu tình càng quýnh!
Thì ra là hai bảo bối của hắn ở nhà trẻ 'Búp bê xinh', nhưng hai tiểu ác ma kia không tham gia trận đấu!
Không được, một lát hai bảo bối tan học nhất định phải hỏi rõ ràng!
Mọi người sau khi đồng ý, cũng không đi hỏi ý tổng giám đốc, mọi người trực tiếp quyết định!
Dù sao loại chuyện này căn bản không cần hỏi đến tổng giám đốc, chỉ cần bọn họ khai mạc thức biến thành long trọng náo nhiệt liền ok!
Khi hai đứa con tan học, Thang Duy Thạc hùng hổ xuống xe, sắc mặt thật rất khó coi!
Làm lúc giáo viên dẫn Nhạc Nhạc và Tiểu Bác đi ra, bị dọa đến sắc mặt thật nhợt nhạt!
Trời ạ, Thang tiên sinh tuy không thường có vẻ mặt ôn hoà, nhưng sắc mặt cũng không lạnh giống như bây giờ cứ như băng lạnh thấu xương!
"Ba–"
"Ba –"
Nhạc Nhạc và Tiểu Bác đồng thời ngồi lên đùi Thang Duy Thạc, khuôn mặt nhỏ nhắn chuẩn bị tạm biệt cùng cô giáo!
Đang lúc này, Thang Duy Thạc thật nghiêm túc mở miệng hỏi giáo viên: "Cô giáo, tôi muốn hỏi một chút, lúc trước có cuộc thi múa của nhi đồng đúng không?"
Thang Duy Thạc quen ra lệnh, rõ ràng là chất vấn cô giáo, vì sao con mình không tham gia!
Cô giáo có vẻ thật khó xử gật gật đầu, không nói thêm gì. Cô giáo tuy căng thẳng nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng để trả lời vấn đề!
Thang Duy Thạc chỉ tức giận nhìn cô giáo, sau đó nắm tay hai bảo bối rời đi.
————————————–
Vũ Tình ở nhà bếp làm cơm chiều, lúc đi vào trong phòng khách nhìn thấy người ngồi ở sôpha! "Anh sao lại làm mặt như vậy, ai thiếu tiền anh?"
Thang Duy Thạc đưa mắt nhìn con gái đang ở trên sô pha, rồi lại nhìn đứa khác đang chơi trò chơi!
Cuối cùng mang theo ánh mắt nghi hoặc về phía Vũ Tình. "Em thành thật nói cho anh biết, em lúc đến trường có hay tham gia các hoạt động không?"
Vũ Tình khó hiểu vì sao hắn lại hỏi vấn đề này, không cần nghĩ gật gật đầu nói. "Đương nhiên, bất kể là học tập hay văn thể mỹ đều là người nổi bật! Em còn nhớ lúc lớp năm, em còn tham gia chạy Marathon đường dài, đạt được hạng nhất, đơn vị tổ chức thưởng cho em mười ngàn đó, còn thêm một động phục! Trường học còn miễn cho em một năm học phí!"
Thang Duy Thạc vẫn hoài nghi nhìn cô, không tin như vậy người phụ nữ nhỏ nhắn như vậy có thể chạy?
"Hoài nghi em? Đừng nhìn em gầy, em chịu đựng rất giỏi đó!" Vũ Tình thật tự hào nói, nhưng sau lại lộ ra một chút đau thương." Thật ra là cái giải thưởng đó hấp dẫn em, mười ngàn đồng, thời điểm đó đủ cho ba em kiếm một tháng! Hơn nữa lúc ấy trường học cũng đưa ra điều kiện năm không cần đóng học phí! Cho nên, em mới có động lực liều mạng chạy!"
Nghe được cô nói này đó, hắn không nhịn được chua xót!
Nhưng, một khác chuyện trong lòng làm hắn đau, khiến hắn tạm thời không để ý Vũ Tình. "Vậy em trước đây về phương diện văn nghệ, có giỏi không? Có tham gia cuộc thi văn nghệ nào không?"
Vũ Tình gật gật đầu nói: "Hồi nhỏ em có vẻ đáng yêu và trưởng thành hơn so với bạn khác, cho nên nhà trẻ hay trường học có múa tập thể hay thể thao nào đều yêu cầu em đi tham gia!"
Nghe xong ánh mắt Thang Duy Thạc nhìn về hai bảo bối, vô cùng vô cùng nghi hoặc nhìn.
Hắn lúc nhỏ cũng rất xuất sắc, lúc nhỏ cũng đi tham gia khiêu vũ!
Bây giờ còn có ảnh chụp làm chứng, hắn cảm thấy ảnh chụp này thật ngây thơ nên hắn giấu ở giá sách tầng dưới cùng!
Hắn và cô đều rất xuất sắc, vì sao bảo bối bọn họ lại bị như thế? Thật không muốn thua kém ai hết!
"Làm sao vậy, vì sao anh hỏi em chuyện này?" Vũ Tình đẩy bờ vai của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi!
Thang Duy Thạc chu miệng lên, buồn bực hỏi: "Vũ Tình, em có biết trước đây có cuộc thi nhi đồng không? Các nhà trẻ có quy mô đều tham gia!"
"Công việc rất bận, em không biết? Nhạc Nhạc và Tiểu Bác về cũng không nói!"
Thang Duy Thạc khổ sở nhìn bà xã nói: "Bà xã, bọn chúng đương nhiên sẽ không nói, vì mấy đứa khác đều đi tham gia thi, nhưng hai đứa nhà chúng ta đều không tham gia!"
Vũ Tình vừa nghe, cảm thấy trên trán cũng đổ mồ hôi. Trời ạ, nhà bảo bối bọn họ sẽ không kém như vậy chứ? Không được, không được, nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
Vũ Tình làm mặt lạnh, đi thong thả đến bên cạnh lũ trẻ. "Nhạc Nhạc, Tiểu Bác, các con phải nghiêm chỉnh trả lời!"
"Chuyện gì vậy!" Nhạc Nhạc dựa vào sô pha, buông chân cười cười hỏi mẹ!
Tiểu Bác ngừng động tác trong tay, quay đầu đến. "Mẹ, mẹ muốn hỏi chuyện gì?"
"Nghiêm chỉnh!" Hai chữ thật nghiêm túc!
Thấy mẹ như giận nên hai đứa nhỏ dường như im bặt nghiêm chỉnh hẳn!
"Không phải có người mẫu sao, có cần tìm một đám bạn này không?"
"Thật ra đề nghị này cũng không tệ, các bạn nhỏ là tương lai đất nước, tượng trưng cho Thang Thị chúng ta sẽ càng ngày càng thêm phát triển!"
"Là thật, bạn nhỏ cũng đáng yêu lắm! Thật ra so với mỹ nữ người mẫu sẽ thu hút ánh mắt hơn! Chỉ có đàn ông là thích nhìn mỹ nữ, chúng ta là phụ nữ nhìn thấy mỹ nữ thì toàn ghen tị!"
Đề tài này đưa ra, lập tức làm các nhóm hưng phấn thảo luận!
Thật ra mọi người hưng phấn đều không phải là vì đơn thuần như thế, mà là trải qua giai đoạn siêu thị có sự kiện thực phẩm kia, mọi người đều bị áp lực quá lâu!
Mỗi lần họp mọi người đều là có việc cần thì nói, không cần đừng nói! Một đám căng thẳng như xác ướp, thở cũng không thở! Bây giờ án tử cũng coi như phá tan, bắt được hung thủ hạ độc, mọi người thật vui vẻ!
Về việc đề nghị nhờ các bảo bối đến hỗ trợ, lập tức khiến Thang Duy Thạc hứng thú.
Các bảo bối thật đáng yêu, cái này hắn đã trải qua nên hiểu rõ nhất!
Nhà hắn có hai tiểu ác ma tuy rằng mỗi ngày đều khiến phòng ốc loạn cả lên, hơn nữa hai ngày này buổi tối còn ở lại trên giường bọn họ không đi, làm hại hắn mấy ngày qua đều không được âu yếm bà xã.
Nhưng hắn vẫn thật yêu thật thương hai bảo bối, yêu đến nỗi hận không thể mỗi ngày đều hôn bọn chúng đến nước miếng đầy mặt!
Mọi người sau một hồi thảo luận, cuối cùng quyết định tìm một nhóm bạn nhỏ đến hỗ trợ!
"Nhưng chỉ còn hai ngày là khai mạc rồi, lúc này đi đâu tìm bạn nhỏ đây? Hơn nữa tập luyện cũng không kịp!" Một quản lí đưa ra nghi vấn!
Bộ phận quản lí mở rộng lập tức nói tiếp: "Tôi nghĩ không vấn đề gì, vừa mới cử hành cuộc thi múa của nhi đồng, Nhà trẻ nào cũng tham gia trận đấu!
"À, đúng đúng đúng, mấy đứa nhỏ ở nhà của tôi mỗi ngày đều tập luyện đến đã khuya mới về nhà, mệt muốn chết luôn! Nhưng chúng vẫn rất vui, mỗi ngày đều tích cực tập luyện!" Một người làm mẹ trong bộ phận quản lý tiếp lời!
Tiếp theo trong phòng hội nghị, nhà nào có con nhỏ đều gật đầu, đồng ý là có chuyện này!
Ngồi ở trung tâm cuộc họp tổng giám đốc Thang nhíu mày, mấy đứa nhỏ có tham gia thi múa nhi đồng sao?
Kỳ quái, sao hắn không biết chuyện này? Thang Duy Thạc đang trầm tư suy nghĩ nên hỏi vấn đề không liên quan ở trong hội nghị. "Con của các người đều tham gia giải múa nhi đồng sao?"
"Đúng vậy, hơn nữa con gái của tôi còn nhận giải thưởng nữa!" Một bà mẹ tự hào nói!
Một bà mẹ khác, lập tức đem vấn đề hỏi lại Thang Duy Thạc. "Tổng giám đốc, các con của anh ở nhà trẻ có tham dự không?"
Thang Duy Thạc lập tức đỏ mặt, nhưng làm tổng giám đốc nên hắn lập tức che giấu xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói: "Gần đây việc chuyện công ty làm tôi không chiếu cố đến con! Cho nên, chuyện lũ trẻ tôi còn không rõ lắm!"
"Đúng, đúng, tổng giám đốc chuyện công ty vẫn quan trọng hơn!"
Mọi người đều gật gật đầu, sau đó tiếp tục nghiên cứu xem nên mời bọn trẻ của nhà trẻ nào.
Cuối cùng nhóm ba mẹ làm quản lý nhất trí đồng ý mời các bạn nhỏ ở nhà trẻ 'Búp bê xinh' tới tham gia biểu diễn, vì nhà trẻ này luôn đoạt được giải thưởng vàng mà!
Thang Duy Thạc nghe tới nhà trẻ 'Búp bê xinh' cũng có tham gia thi, lại đạt được giải thưởng vàng, trên mặt biểu tình càng quýnh!
Thì ra là hai bảo bối của hắn ở nhà trẻ 'Búp bê xinh', nhưng hai tiểu ác ma kia không tham gia trận đấu!
Không được, một lát hai bảo bối tan học nhất định phải hỏi rõ ràng!
Mọi người sau khi đồng ý, cũng không đi hỏi ý tổng giám đốc, mọi người trực tiếp quyết định!
Dù sao loại chuyện này căn bản không cần hỏi đến tổng giám đốc, chỉ cần bọn họ khai mạc thức biến thành long trọng náo nhiệt liền ok!
Khi hai đứa con tan học, Thang Duy Thạc hùng hổ xuống xe, sắc mặt thật rất khó coi!
Làm lúc giáo viên dẫn Nhạc Nhạc và Tiểu Bác đi ra, bị dọa đến sắc mặt thật nhợt nhạt!
Trời ạ, Thang tiên sinh tuy không thường có vẻ mặt ôn hoà, nhưng sắc mặt cũng không lạnh giống như bây giờ cứ như băng lạnh thấu xương!
"Ba–"
"Ba –"
Nhạc Nhạc và Tiểu Bác đồng thời ngồi lên đùi Thang Duy Thạc, khuôn mặt nhỏ nhắn chuẩn bị tạm biệt cùng cô giáo!
Đang lúc này, Thang Duy Thạc thật nghiêm túc mở miệng hỏi giáo viên: "Cô giáo, tôi muốn hỏi một chút, lúc trước có cuộc thi múa của nhi đồng đúng không?"
Thang Duy Thạc quen ra lệnh, rõ ràng là chất vấn cô giáo, vì sao con mình không tham gia!
Cô giáo có vẻ thật khó xử gật gật đầu, không nói thêm gì. Cô giáo tuy căng thẳng nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng để trả lời vấn đề!
Thang Duy Thạc chỉ tức giận nhìn cô giáo, sau đó nắm tay hai bảo bối rời đi.
————————————–
Vũ Tình ở nhà bếp làm cơm chiều, lúc đi vào trong phòng khách nhìn thấy người ngồi ở sôpha! "Anh sao lại làm mặt như vậy, ai thiếu tiền anh?"
Thang Duy Thạc đưa mắt nhìn con gái đang ở trên sô pha, rồi lại nhìn đứa khác đang chơi trò chơi!
Cuối cùng mang theo ánh mắt nghi hoặc về phía Vũ Tình. "Em thành thật nói cho anh biết, em lúc đến trường có hay tham gia các hoạt động không?"
Vũ Tình khó hiểu vì sao hắn lại hỏi vấn đề này, không cần nghĩ gật gật đầu nói. "Đương nhiên, bất kể là học tập hay văn thể mỹ đều là người nổi bật! Em còn nhớ lúc lớp năm, em còn tham gia chạy Marathon đường dài, đạt được hạng nhất, đơn vị tổ chức thưởng cho em mười ngàn đó, còn thêm một động phục! Trường học còn miễn cho em một năm học phí!"
Thang Duy Thạc vẫn hoài nghi nhìn cô, không tin như vậy người phụ nữ nhỏ nhắn như vậy có thể chạy?
"Hoài nghi em? Đừng nhìn em gầy, em chịu đựng rất giỏi đó!" Vũ Tình thật tự hào nói, nhưng sau lại lộ ra một chút đau thương." Thật ra là cái giải thưởng đó hấp dẫn em, mười ngàn đồng, thời điểm đó đủ cho ba em kiếm một tháng! Hơn nữa lúc ấy trường học cũng đưa ra điều kiện năm không cần đóng học phí! Cho nên, em mới có động lực liều mạng chạy!"
Nghe được cô nói này đó, hắn không nhịn được chua xót!
Nhưng, một khác chuyện trong lòng làm hắn đau, khiến hắn tạm thời không để ý Vũ Tình. "Vậy em trước đây về phương diện văn nghệ, có giỏi không? Có tham gia cuộc thi văn nghệ nào không?"
Vũ Tình gật gật đầu nói: "Hồi nhỏ em có vẻ đáng yêu và trưởng thành hơn so với bạn khác, cho nên nhà trẻ hay trường học có múa tập thể hay thể thao nào đều yêu cầu em đi tham gia!"
Nghe xong ánh mắt Thang Duy Thạc nhìn về hai bảo bối, vô cùng vô cùng nghi hoặc nhìn.
Hắn lúc nhỏ cũng rất xuất sắc, lúc nhỏ cũng đi tham gia khiêu vũ!
Bây giờ còn có ảnh chụp làm chứng, hắn cảm thấy ảnh chụp này thật ngây thơ nên hắn giấu ở giá sách tầng dưới cùng!
Hắn và cô đều rất xuất sắc, vì sao bảo bối bọn họ lại bị như thế? Thật không muốn thua kém ai hết!
"Làm sao vậy, vì sao anh hỏi em chuyện này?" Vũ Tình đẩy bờ vai của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi!
Thang Duy Thạc chu miệng lên, buồn bực hỏi: "Vũ Tình, em có biết trước đây có cuộc thi nhi đồng không? Các nhà trẻ có quy mô đều tham gia!"
"Công việc rất bận, em không biết? Nhạc Nhạc và Tiểu Bác về cũng không nói!"
Thang Duy Thạc khổ sở nhìn bà xã nói: "Bà xã, bọn chúng đương nhiên sẽ không nói, vì mấy đứa khác đều đi tham gia thi, nhưng hai đứa nhà chúng ta đều không tham gia!"
Vũ Tình vừa nghe, cảm thấy trên trán cũng đổ mồ hôi. Trời ạ, nhà bảo bối bọn họ sẽ không kém như vậy chứ? Không được, không được, nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
Vũ Tình làm mặt lạnh, đi thong thả đến bên cạnh lũ trẻ. "Nhạc Nhạc, Tiểu Bác, các con phải nghiêm chỉnh trả lời!"
"Chuyện gì vậy!" Nhạc Nhạc dựa vào sô pha, buông chân cười cười hỏi mẹ!
Tiểu Bác ngừng động tác trong tay, quay đầu đến. "Mẹ, mẹ muốn hỏi chuyện gì?"
"Nghiêm chỉnh!" Hai chữ thật nghiêm túc!
Thấy mẹ như giận nên hai đứa nhỏ dường như im bặt nghiêm chỉnh hẳn!
Tác giả :
Cơ Thủy Linh