Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 134: Hôn lễ trong nhà thờ
Bị em trai ép buộc bất đắc dĩ, Vũ Tình, còn có hai tiểu bảo bối, bị đẩy đến trước cửa nhà thờ. "Chị không muốn, Tuấn Hi, chị không muốn kết hôn!" Cô khẩn cầu nhìn em trai, hi vọng cậu ấy có thể buông tha cho mình!
"Chị, chị ngoan ngoãn đi, nếu không trang điểm sẽ bị nhạt hết đó! Tin em đi, hôn lễ lần này chị đừng chạy trốn nữa, em cam đoan, cho dù bọn chị kết hôn, em cũng không cho chú rể này chạm vào chị đâu, được không?" Đoạn Tuấn Hi mang theo gian tà trong mắt nói.
Haha, nghĩ đến cảnh không cho anh rể chạm vào chị, rất là thú vị đây?
Haha buổi tối hôm nay hắn cũng muốn náo động phòng tân hôn đây, nhân tiện cùng liên thủ với Duy Á.
"Em nói thật chứ?" Vũ Tình vẫn rất hoài nghi, nhưng trước mắt mà nói đó là biện pháp tốt nhất! Uh uh, cho dù kết hôn cũng để người kia không chạm vào cô, sau đó lại ly hôn là được.
"Yên tâm, em nói được thì làm được!" Đoạn Tuấn Hi dõng dạc thề.
Đứng ở một bên Nhạc Nhạc nghe không hiểu nhiều, vấn đề gì mà chạm cũng như không chạm. Nhưng cô bé nhất định hiểu rõ chuyện này có liên quan đến ba của mình, cái này bé có thể lý giải! Chỉ là, vẫn có một chút vấn đề bé chưa hiểu rõ, vẫn muốn biết. "Cậu, không cho ba chạm cái gì?"
Đoạn Tuấn Hi khẩn trương nháy mắt với cháu gái, trời ạ, vẫn không thể nói rồi!
Tiểu Bác một bước bước qua em gái, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn dán đến trên lỗ tai của em gái, không biết đang nói cái gì!
Nhạc Nhạc liên tục gật đầu, làm ra vẻ OK.
Tiểu Bác cùng cậu trao đổi ánh mắt, vẫn tốt, vừa rồi cô dâu không có nghe thấy lời của Nhạc Nhạc nói, nếu không sớm đã lộ tẩy mất! Llâu như vậy rồi, mọi người đã nhẫn nại lâu như thế rồi, không thể để đến cuối cùng lại vì một giây mà lộ ra sơ hở được!
Nhạc hôn lễ bắt đầu vang lên, bạn bè, người thân đến dự hôn lễ đều yên lặng, đứng lên!
Căn bản tình trạng vắng mặt của Vũ Tình, đặt mình vào ở ngoài mà mình xung quanh, ồ, quả nhiên là hôn lễ của nhà giàu, nhiều gương mặt thường xuất hiện trên tivi cũng cũng...cũng đều tới.
Vẫn đều là một đám đẹp trai, chỉ có mấy cô gái có thể gọi đến tên, bởi vì thường xuyên xuất hiện ở trong tivi.
Không chỉ có kẻ có thể lực về sở hữu đất Hàn Mặc Vũ, còn có kẻ giàu có quyễn rũ trong giới buôn bán, đẹp trai nhất, có tiền siêu cấp nhất...Giang Hạo Dục.
Khong phải cô thấy chuyển biến khác rồi, hai người này đẹp trai hình như cùng so với Thang Duy Thạc một chút, nhất là Giang Hạo Dục quả thật so với trên tivi, đẹp trai hơn 100 lần.
"Bà chị, chị nhìn cái gì thế, đừng chuồn mất đó, đừng quên hôm nay chị là nhân vật chính a!" Đoạn Tuấn Hi nhẹ khẽ đẩy người chị gái, thật là không biết cô vì nhìn cái gì mà thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
"Ờ, chẳng qua dù sao cũng là diễn trò, không phải quan trọng!" Vũ Tình cười Hì Hì, che dấu sự xấu hổ của mình,
Chẳng qua nghĩ lại Thang Duy Thạc hôm nay cũng kết hôn, Vũ Tình rất khó chịu cực kỳ.
Khúc nhạc hôn lễ vang lên một lần nữa, hơn nữa âm thành lớn không ít, xung quanh hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về hướng cô.
Lúc này Vũ Tình mới cảm giác được khẩn trương, mặc dù biết rõ mình không tập trung, không kỳ vọng, nhưng bầu không khi trang nghiêm cũng làm cho lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh.
Lúc ở bên người cô là em trai rồi đổi thành ba, không biết từ đâu mà cảm động, lúc nắm tay bỏ vào khuỷu tay ba, đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt.
Đoạn Hồng Đào vỗ vỗ bàn tay nhỏ của con gái, lộ ra nụ cười hiền dịu, khẽ nói: ba sẽ đưa con đi lấy chồng, giao cho một người đàn ông có thể bảo vệ con cả đời!"
Không, người cô muốn lấy là Thang Duy Thạc. nhưng chú ý đến người xung quanh, còn có không khí trang trọng trong nhà thờ, khiến cô không cách nào chơi xấu được, chỉ có thể từng bước đi theo ba hướng về phía trước tiến vào!
Vì Vũ Tình mà kéo dải cưới ở phía sau đương nhiên là nấy tiểu quỷ kia rồi, chẳng qua, bây giờ bọn chúng ngoan hơn nhiều, bởi vì biết đây là thời khắc quan trọng, cho nên không làm một việc gì.
Không để ý tới ánh mắt đột nhiên bị hình dáng cao ngất kia hấp dẫn, ồ, thân hình người này rất giống Thang Duy Thạc.
Vũ Tình càng ngày càng nghi ngờ, càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng không rõ người ở phía trước.
Nhẹ nhàng chớp chớp hai mắt, chớp đi hơi nước trong mắt, mà lúc này, người phía trước mang theo nụ cười yếu ót xoay người.
Vũ Tình nhịn không được khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng noãn...
-Kinh ngạc nhất thời đi qua, Vũ Tình đã bị Đoạn Hồng Đào đưa đên trong bàn tay của một người mới. Vũ Tình ngốc ngếch nhìn kéo tay của người đàn ông, đã hoàn toàn che dấu không được mừng như điên...
Cha xứ nghiêm chỉnh mỉm cười nhìn hai người, sau đó bắt đầu hỏi bọn họ.
"Chú rể, anh bằng lòng lấy cô Đoạn Vũ Tình làm vợ không? Bất kể cô ấy tương lai là giàu có hay nghèo khổ, hoặc dù cho cô ấy tương lai khỏe mạnh hay ốm đau, anh đều bằng lòng cùng cô vĩnh viễn ở cùng nhau ?"
Âm thanh lớn của Thang Duy Thạc vang lên, mười phần sức mạnh nói: "Có, tôi bằng lòng!"
Phải rồi, nghe thấy trong giọng nói chính là hận không thể vội vã bằng lòng từ sớm.
"Cô dâu, cô bằng lòng gả cho chú rể không? Bất kể anh ấy tương lai là giàu có hay nghèo khổ, hoặc dù cho anh ấy tương lai khỏe mạnh hay ốm đau, cô đều bằng lòng cùng anh ấy vĩnh viễn ở cùng nhau?"
"Vâng, tôi bằng lòng." Lúc Vũ Tình nói những lời này, thanh âm cực độ run rẩy.
Là thật sao? Tất cả điều này đều là thật sao? Cô thực sự gả cho Thang Duy Thạc làm vợ sao?
Cha xứ lại mỉm cười nhìn về phía hai người. "Tốt, nhân danh cha, con và thánh thần, tôi tuyên bố: chú rể cô dâu kết làm vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu!"
Thang Duy Thạc nhẹ nhàng khơi mào cùng Vũ Tình Kinh ngạc, xúc động cúi xuống hôn.
Lập tức bạn bè thân hữu ở đây cùng nhau vỗ tay chúc phúc cho đôi vợ chồng mới.
"Xấu hổ xấu hổ xấu hổ, nam sinh hôn nữ sinh!" đôi mắt giương to của Nhạc Nhạc đứng ở phía sau, đột nhiên không cam lòng hô lớn lên.
Trong nháy mắt mọi người ở đây đều cười to, tất cả mọi người đều nghĩ đến con gái ở trước hôn lễ của ba mẹ hô to: "Kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của hai người!"
Đúng là con gái của thương gia giàu có, anh chàng kinh doanh nổi tiếng đẹp trai Giang Hạo Dục, cùng người phụ nữ đứng bên hắn Trần Y Lan cứ đẩy đẩy hắn, không cho hắn cười to! Mồ hôi... hai bảo bối này thật đúng là liều mạng đây, ngàn vạn lần đừng quá đáng yêu có được hay không!
Thang Duy Thạc, Vũ Tình còn có Tiểu Bác đều nhìn về phía tiểu công chúa mặt trắng không chút máu mà liếc mắt một cái
Thời khắc thiêng liêng kia, cũng vì nha đầu này phá đi rồi
***************************
Cha con ba người đứng ở trong phòng khách, người nhìn ta ta nhìn người, oán giận lẫn nhau.
Nhưng bọn họ cũng không dám lên tiếng nói chuyện, cho rằng một người sẽ tức giận! Dĩ nhiên người này không phải ai khác, chính là nữ chủ nhân của gia đình, Vũ Tình hiện như loài gấu trúc thuộc loại động vật quý hiếm .
"Các người đừng ai nghĩ đến chuyện ăn cơm, đều đứng một tiếng ở chỗ này đi!" thật sự là giận rồi, tại sao bọn họ đều giấu giếm tình cảm thực của mình, làm cho cô lo lắng khổ sở rất lâu!
"Mẹ, đừng mà! Cô giáo nói không nên phạt bạn nhỏ, mẹ cũng không thể!" Nhạc Nhạc nũng nịu nói.
Vũ Tình mới không để ý đến con gái, mỉm cười giơ tay lên, nhìn trên ngón tay đeo nhẫn.
Haha, thiết kế thực sự rất đặc biệt, thật sự cô không hiểu nghệ thuật cho lắm, nhưng nhìn nó chung quy sẽ có một loại cảm giác "khát vọng được yêu". "Thang Duy Thạc, chiếc nhẫn này anh mua ở đâu thế, người thiết kế chiếc nhẫn này nhất định là rất hiểu tình yêu! Là vị danh gia nào thế."
Cùng bọn nhỏ đứng chung một chỗ, còn không quên thừa nước đục thả câu trả lời: "người này không phải danh gia, chỉ là một tiểu nhân vật mới xuất hiện thôi."
"Làm sao có thể?" Người tựa và ghế salon, lắc đầu nghi hoặc không tin. "Người này thiết kế biết bao tâm ý, rất mạnh mẽ."
"Đúng thế, anh không hiểu!" đang đứng thành thật trả lời, "Bà xã, bọn anh sau này không dám ở trong phòng đá bóng nữa, được không?"
"Không được!" thực sự đá bóng là chuyện nhỏ, nhưng cô mượn cớ này để trút giận là thật. Cho nên! Không thể tha thứ.
Cha con ba người thở dài thật sâu, sau đó tiếp tục đứng ở chỗ kia.
"La la la..."
Chuông ddienj thoại báo, người tựa vào ghế salon tùy ý cầm điện thoại.
Là ai, là mẹ sao? bởi vì bụng một ngày một lớn, cho nên mẹ rất lo lắng.
Nhưng, khi Vũ Tình nhìn thấy số điện thoại lạ trên di động, có chút nhíu mày: "alo, xin chào!"
"Alo, xin chào, cho hỏi có phải cô Hạ Vũ Tình không?"
Tên quen thuộc lại bị người gọi lên, Vũ Tình đột nhiên có một loại cảm giác khó chịu: "Đúng thế, xin hỏi là ai đó?"
"Xin chào, mẹ của cô..."
VũTình nghe xong điện thoại đột nhiên đứng dậy, khổ sở nhìn Thang Duy Thạc.
"làm sao vậy?" Thang Duy Thạc lo lắng tiến lên ôm lấy cô.
"Bà ấy bị bệnh nặng, sợ rằng không xong rồi!"
Không cần nói tên, Thang Duy Thạc đã biết bà ấy là ai: "Ở bệnh viện nào, chúng ta đi thăm bà ấy đi!"
Vũ Tình khó nén mỗi thống khổ gật đầu, dù sao mình cũng đã kêu bà ta là mẹ hai mươi mấy năm, làm sao có thể không có một chút tình cảm được. Dù sao lúc nhỏ khát khao được bà ta ôm, khát vọng được một chút yêu mến.
Thang Duy Thạc chở Vũ Tình đi hướng bệnh viện Thánh Tâm.
"Xin lỗi, Vũ Tình, mẹ thật xin lỗi con!" người đàn bà nằm trên giường bệnh gầy yếu, run rẩy, hai tay với tới Vũ Tình.
Lúc này làm sao tìm cách cự tuyệt thỉnh cầu của một người già, Vũ Tình như run rẩy nắm lấy tay của Hạ mẹ: "mẹ, mẹ hãy dưỡng bệnh thật tốt, đừng nghĩ gì khác, tiền thuốc có con lo."
"Không cần, con người có lẽ đến lúc gần chết mới có thể nhìn rõ mọi thứ. mẹ thật sự là một người phụ nữ ích kỷ, nếu như mẹ không ích kỷ, có lẽ Vũ Hân sẽ không như thế. Vẫn tốt... vẫn tốt... con của mẹ không giống mẹ, từ nhỏ không thân thiết, nếu không nó cũng bị mẹ làm hại... rất bi thảm!" Hạ mẹ yếu ớt cười cười.
"đừng nghĩ nhiều như thế!" Vũ Tình trấn an nói.
Hạ mẹ yếu ớt nhìn Vũ Tình, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Thật ra, có người con gái như con thật tốt. từ nhỏ cái gì cũng đều có thể làm, như một tiểu đại nhận. thực ra bao nhiêu năm như thế con ddeuf chăm sóc cho mẹ, nhưng mà, mẹ thiếu một cảm giác ân huệ trong tim..."
"Đừng nói nữa!" Vũ Tình đã bắt đầu khóc.
"Vũ tình, mẹ đời này xin lỗi con, cùng bọn trẻ. Nếu có kiếp sau, mẹ nhất định bôi fthuowgf gấp đôi cho con..."
Sau khi nói xong Hạ mẹ lại lâm vào tình trạng bất tỉnh.
Mà tới ngày thứ ba, Hạ mẹ cũng từ giã cõi đời.
Bởi vì Hạ mẹ không có người thân, cho ên mọi việc phía sau đều do Thang Duy Thạc giải quyết cho cả.
--------------------------------------------
Vũ Tình khổ sở đứng trên ban công nhẹ nhàng cúi đầu khóc, Thang Duy Thạc đem đầu cô gối lên vai vỗ nhẹ động viên: "Đừng khóc nữa, con người sớm muộn gì cũng có ngày này."
"Ừ, em biết nhưng vẫn là không nhớ tới chuyện trước kia, một chút trước kia... Duy Thạc cảm on anh đã lo liệu hậu sự cho mẹ em!"
"Đồ ngốc, giờ còn cảm ơn anh? Chúng ta là một mà, không cần phân biệt anh hay em!" nếu cần cảm ơn, cũng là hắn cảm ơn cô.
Vũ Tình xúc động gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta không phân biệt anh với em!" Đôi mắt xúc động mở to ra, nhìn kỹ theo mắt của hắn nói: "Duy Thạc, em thật sự rất hạnh phúc!"
"Có em, anh cũng hạnh phúc!"
Vũ Tình cắt ngang lời hắn, lo lắng nói: "Tuy rằng đến đoạn đường này, vì nhận được tình yêu của anh, em rất vất vả mà cũng rất đau khổ, nhưng đều đáng giá. Còn nhớ anh từ xem thường em một cước đem em đuổi đi, lấy tiền ném tới trên mặt em, khiên em nhục nhã..."
"Đừng, đừng nói những chuyện đó nữa..." nghĩ đến lúc này Thang Duy Thạc hận không thể tự giết mình.
"Không, anh để em nói hết!" Vũ Tình giơ tay lên chặn lại môi hắn: "Lúc đó, em thực sự rất hận anh, khi anh cưỡng ép em bỏ con đi, em thực sự rất hận anh, nhưng mà..."
Vũ tình cười một nụ cười gượng: "Nhưng mà, cho dù là như thế em vẫn trốn ở trong phòng lén lút nhớ anh, bởi vì trái tim em sớm đã đánh rơi trên người anh, không thể lấy lại.
Mỗi lúc đêm khuya em đều cầu nguyện, cầu nguyện đến một ngày có thể nhìn thấy anh, sau đó anh sẽ tìm thấy em là tốt rồi, ít nhất cũng làm cho anh biết em không phải là một người phụ nữ hư hỏng, em không phải là một người phụ nữ ham giàu!"
"Em không phải, em là người tốt trong xã hội mục nát này!" Thang Duy Thạc nắm lấy tay của cô, dừng sức mà giữ lấy.
"Cuối cùng chúng ta ngoài ý muốn gặp lại nhau, nhưng anh lại liên tiếp ức hiếp nhục nhã em!"
"Thực ra lúc đó anh đã thích em rồi, nhưng mà cách thức cướp đoạt của anh hơi quá!" Thang Duy Thạc lập tức giải thích, hắn nói đều là những lời thật lòng.
Không phản bác hắn, bởi vì những lời ngọt ngào đó đã hơn hẳn những đau khổ đã chịu đựng, cô đã không còn đi so đo chuyện quá khứ nữa rồi: "Đoạn đường chúng ta từng nghi ngờ lẫn nhau, giày vò, từ từ cùng nhau làm rõ. Lại từ giải thích cho đối phương, từ từ tin tưởng lẫn nhau, cuối cùng chúng ta có thể kết trái tim lại cùng một chỗ, bao dung, bảo vệ lẫn nhau.
Duy Thạc, lúc đó mẹ anh mang theo Trang Ôn Nhu cùng tới tìm em, em không có nghi ngờ anh, thật sự, em không có nghi ngờ anh. Chỉ là, trong lòng không thoải mái, nghĩ đi tìm anh xả giận mà thôi!" trên gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Tình hiện lên một nụ nười mỉm: "Duy Thạc, cảm ơn anh vẫn tin tưởng em. Cho dù lúc đó em mỗi ngày cùng đàn ông hẹn gặp, nhưng anh cũng không nghi ngờ em!"
Thang Duy Thạc khóe môi nhướng ra, kéo bàn tay nhỏ của cô tới bên mép mà cắn gặm :"Vũ Tình em nói rất tốt, những kinh nghiệm đó, tình cảm của chúng ta ngày càng kiên cường, chống lại bất kể ai hoặc sự thử thách nào. Cho nên, lúc đó anh biết em không có khả năng tích người khác, ha ha!"
Thang Duy Thạc đắc ý nói, song lại lập tức nghiêm mặt lên: "Nhưng mà, cô gái, anh nói cho em biết, đời này em cũng đừng có hồ đồ thêm một lần như vậy nữa. nếu như em còn dám khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của anh, anh nhất định đem em buộc trên giường ở đâu cũng không đi được!"
"Hừ, em nơi nào cũng không đi được, anh lấy gì mà nuôi em hả? anh bây giờ đã không còn à tổng giám đốc rồi, dù sao cũng có một cơ hội làm ăn. Còn em, tuy sống trong nhung lụa, nhưng mà vẫn muốn đi làm việc, vì cuộc sống gia đình hạnh phúc của chúng ta góp một phần công sức: "Vũ Tình mỉm cười nói.
Thang Duy Thạc lãnh đạm cười không nói, vẫn không đem chuyện thân phận chủ tịch "Hoàn Vũ" nói cho cô.
Ha ha, dù sao bố mẹ vợ đối với hắn không tồi, dĩ nhiên vẫn còn chưa nói cho con gái của bọn họ, là họ tự đưa tiền ra thu mua lại tập đoàn Thang Bách.
Mà bố mẹ vợ hắn cũng đủ xấu xa, rõ ràng đã đem tiền cho hắn rồi. nhưng vẫn đi gọi điện thoại cho ba hắn,... thực sự là ăn no rồi, không có việc gì làm.
"Chị, chị ngoan ngoãn đi, nếu không trang điểm sẽ bị nhạt hết đó! Tin em đi, hôn lễ lần này chị đừng chạy trốn nữa, em cam đoan, cho dù bọn chị kết hôn, em cũng không cho chú rể này chạm vào chị đâu, được không?" Đoạn Tuấn Hi mang theo gian tà trong mắt nói.
Haha, nghĩ đến cảnh không cho anh rể chạm vào chị, rất là thú vị đây?
Haha buổi tối hôm nay hắn cũng muốn náo động phòng tân hôn đây, nhân tiện cùng liên thủ với Duy Á.
"Em nói thật chứ?" Vũ Tình vẫn rất hoài nghi, nhưng trước mắt mà nói đó là biện pháp tốt nhất! Uh uh, cho dù kết hôn cũng để người kia không chạm vào cô, sau đó lại ly hôn là được.
"Yên tâm, em nói được thì làm được!" Đoạn Tuấn Hi dõng dạc thề.
Đứng ở một bên Nhạc Nhạc nghe không hiểu nhiều, vấn đề gì mà chạm cũng như không chạm. Nhưng cô bé nhất định hiểu rõ chuyện này có liên quan đến ba của mình, cái này bé có thể lý giải! Chỉ là, vẫn có một chút vấn đề bé chưa hiểu rõ, vẫn muốn biết. "Cậu, không cho ba chạm cái gì?"
Đoạn Tuấn Hi khẩn trương nháy mắt với cháu gái, trời ạ, vẫn không thể nói rồi!
Tiểu Bác một bước bước qua em gái, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn dán đến trên lỗ tai của em gái, không biết đang nói cái gì!
Nhạc Nhạc liên tục gật đầu, làm ra vẻ OK.
Tiểu Bác cùng cậu trao đổi ánh mắt, vẫn tốt, vừa rồi cô dâu không có nghe thấy lời của Nhạc Nhạc nói, nếu không sớm đã lộ tẩy mất! Llâu như vậy rồi, mọi người đã nhẫn nại lâu như thế rồi, không thể để đến cuối cùng lại vì một giây mà lộ ra sơ hở được!
Nhạc hôn lễ bắt đầu vang lên, bạn bè, người thân đến dự hôn lễ đều yên lặng, đứng lên!
Căn bản tình trạng vắng mặt của Vũ Tình, đặt mình vào ở ngoài mà mình xung quanh, ồ, quả nhiên là hôn lễ của nhà giàu, nhiều gương mặt thường xuất hiện trên tivi cũng cũng...cũng đều tới.
Vẫn đều là một đám đẹp trai, chỉ có mấy cô gái có thể gọi đến tên, bởi vì thường xuyên xuất hiện ở trong tivi.
Không chỉ có kẻ có thể lực về sở hữu đất Hàn Mặc Vũ, còn có kẻ giàu có quyễn rũ trong giới buôn bán, đẹp trai nhất, có tiền siêu cấp nhất...Giang Hạo Dục.
Khong phải cô thấy chuyển biến khác rồi, hai người này đẹp trai hình như cùng so với Thang Duy Thạc một chút, nhất là Giang Hạo Dục quả thật so với trên tivi, đẹp trai hơn 100 lần.
"Bà chị, chị nhìn cái gì thế, đừng chuồn mất đó, đừng quên hôm nay chị là nhân vật chính a!" Đoạn Tuấn Hi nhẹ khẽ đẩy người chị gái, thật là không biết cô vì nhìn cái gì mà thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
"Ờ, chẳng qua dù sao cũng là diễn trò, không phải quan trọng!" Vũ Tình cười Hì Hì, che dấu sự xấu hổ của mình,
Chẳng qua nghĩ lại Thang Duy Thạc hôm nay cũng kết hôn, Vũ Tình rất khó chịu cực kỳ.
Khúc nhạc hôn lễ vang lên một lần nữa, hơn nữa âm thành lớn không ít, xung quanh hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về hướng cô.
Lúc này Vũ Tình mới cảm giác được khẩn trương, mặc dù biết rõ mình không tập trung, không kỳ vọng, nhưng bầu không khi trang nghiêm cũng làm cho lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh.
Lúc ở bên người cô là em trai rồi đổi thành ba, không biết từ đâu mà cảm động, lúc nắm tay bỏ vào khuỷu tay ba, đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt.
Đoạn Hồng Đào vỗ vỗ bàn tay nhỏ của con gái, lộ ra nụ cười hiền dịu, khẽ nói: ba sẽ đưa con đi lấy chồng, giao cho một người đàn ông có thể bảo vệ con cả đời!"
Không, người cô muốn lấy là Thang Duy Thạc. nhưng chú ý đến người xung quanh, còn có không khí trang trọng trong nhà thờ, khiến cô không cách nào chơi xấu được, chỉ có thể từng bước đi theo ba hướng về phía trước tiến vào!
Vì Vũ Tình mà kéo dải cưới ở phía sau đương nhiên là nấy tiểu quỷ kia rồi, chẳng qua, bây giờ bọn chúng ngoan hơn nhiều, bởi vì biết đây là thời khắc quan trọng, cho nên không làm một việc gì.
Không để ý tới ánh mắt đột nhiên bị hình dáng cao ngất kia hấp dẫn, ồ, thân hình người này rất giống Thang Duy Thạc.
Vũ Tình càng ngày càng nghi ngờ, càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng không rõ người ở phía trước.
Nhẹ nhàng chớp chớp hai mắt, chớp đi hơi nước trong mắt, mà lúc này, người phía trước mang theo nụ cười yếu ót xoay người.
Vũ Tình nhịn không được khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng noãn...
-Kinh ngạc nhất thời đi qua, Vũ Tình đã bị Đoạn Hồng Đào đưa đên trong bàn tay của một người mới. Vũ Tình ngốc ngếch nhìn kéo tay của người đàn ông, đã hoàn toàn che dấu không được mừng như điên...
Cha xứ nghiêm chỉnh mỉm cười nhìn hai người, sau đó bắt đầu hỏi bọn họ.
"Chú rể, anh bằng lòng lấy cô Đoạn Vũ Tình làm vợ không? Bất kể cô ấy tương lai là giàu có hay nghèo khổ, hoặc dù cho cô ấy tương lai khỏe mạnh hay ốm đau, anh đều bằng lòng cùng cô vĩnh viễn ở cùng nhau ?"
Âm thanh lớn của Thang Duy Thạc vang lên, mười phần sức mạnh nói: "Có, tôi bằng lòng!"
Phải rồi, nghe thấy trong giọng nói chính là hận không thể vội vã bằng lòng từ sớm.
"Cô dâu, cô bằng lòng gả cho chú rể không? Bất kể anh ấy tương lai là giàu có hay nghèo khổ, hoặc dù cho anh ấy tương lai khỏe mạnh hay ốm đau, cô đều bằng lòng cùng anh ấy vĩnh viễn ở cùng nhau?"
"Vâng, tôi bằng lòng." Lúc Vũ Tình nói những lời này, thanh âm cực độ run rẩy.
Là thật sao? Tất cả điều này đều là thật sao? Cô thực sự gả cho Thang Duy Thạc làm vợ sao?
Cha xứ lại mỉm cười nhìn về phía hai người. "Tốt, nhân danh cha, con và thánh thần, tôi tuyên bố: chú rể cô dâu kết làm vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu!"
Thang Duy Thạc nhẹ nhàng khơi mào cùng Vũ Tình Kinh ngạc, xúc động cúi xuống hôn.
Lập tức bạn bè thân hữu ở đây cùng nhau vỗ tay chúc phúc cho đôi vợ chồng mới.
"Xấu hổ xấu hổ xấu hổ, nam sinh hôn nữ sinh!" đôi mắt giương to của Nhạc Nhạc đứng ở phía sau, đột nhiên không cam lòng hô lớn lên.
Trong nháy mắt mọi người ở đây đều cười to, tất cả mọi người đều nghĩ đến con gái ở trước hôn lễ của ba mẹ hô to: "Kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của hai người!"
Đúng là con gái của thương gia giàu có, anh chàng kinh doanh nổi tiếng đẹp trai Giang Hạo Dục, cùng người phụ nữ đứng bên hắn Trần Y Lan cứ đẩy đẩy hắn, không cho hắn cười to! Mồ hôi... hai bảo bối này thật đúng là liều mạng đây, ngàn vạn lần đừng quá đáng yêu có được hay không!
Thang Duy Thạc, Vũ Tình còn có Tiểu Bác đều nhìn về phía tiểu công chúa mặt trắng không chút máu mà liếc mắt một cái
Thời khắc thiêng liêng kia, cũng vì nha đầu này phá đi rồi
***************************
Cha con ba người đứng ở trong phòng khách, người nhìn ta ta nhìn người, oán giận lẫn nhau.
Nhưng bọn họ cũng không dám lên tiếng nói chuyện, cho rằng một người sẽ tức giận! Dĩ nhiên người này không phải ai khác, chính là nữ chủ nhân của gia đình, Vũ Tình hiện như loài gấu trúc thuộc loại động vật quý hiếm .
"Các người đừng ai nghĩ đến chuyện ăn cơm, đều đứng một tiếng ở chỗ này đi!" thật sự là giận rồi, tại sao bọn họ đều giấu giếm tình cảm thực của mình, làm cho cô lo lắng khổ sở rất lâu!
"Mẹ, đừng mà! Cô giáo nói không nên phạt bạn nhỏ, mẹ cũng không thể!" Nhạc Nhạc nũng nịu nói.
Vũ Tình mới không để ý đến con gái, mỉm cười giơ tay lên, nhìn trên ngón tay đeo nhẫn.
Haha, thiết kế thực sự rất đặc biệt, thật sự cô không hiểu nghệ thuật cho lắm, nhưng nhìn nó chung quy sẽ có một loại cảm giác "khát vọng được yêu". "Thang Duy Thạc, chiếc nhẫn này anh mua ở đâu thế, người thiết kế chiếc nhẫn này nhất định là rất hiểu tình yêu! Là vị danh gia nào thế."
Cùng bọn nhỏ đứng chung một chỗ, còn không quên thừa nước đục thả câu trả lời: "người này không phải danh gia, chỉ là một tiểu nhân vật mới xuất hiện thôi."
"Làm sao có thể?" Người tựa và ghế salon, lắc đầu nghi hoặc không tin. "Người này thiết kế biết bao tâm ý, rất mạnh mẽ."
"Đúng thế, anh không hiểu!" đang đứng thành thật trả lời, "Bà xã, bọn anh sau này không dám ở trong phòng đá bóng nữa, được không?"
"Không được!" thực sự đá bóng là chuyện nhỏ, nhưng cô mượn cớ này để trút giận là thật. Cho nên! Không thể tha thứ.
Cha con ba người thở dài thật sâu, sau đó tiếp tục đứng ở chỗ kia.
"La la la..."
Chuông ddienj thoại báo, người tựa vào ghế salon tùy ý cầm điện thoại.
Là ai, là mẹ sao? bởi vì bụng một ngày một lớn, cho nên mẹ rất lo lắng.
Nhưng, khi Vũ Tình nhìn thấy số điện thoại lạ trên di động, có chút nhíu mày: "alo, xin chào!"
"Alo, xin chào, cho hỏi có phải cô Hạ Vũ Tình không?"
Tên quen thuộc lại bị người gọi lên, Vũ Tình đột nhiên có một loại cảm giác khó chịu: "Đúng thế, xin hỏi là ai đó?"
"Xin chào, mẹ của cô..."
VũTình nghe xong điện thoại đột nhiên đứng dậy, khổ sở nhìn Thang Duy Thạc.
"làm sao vậy?" Thang Duy Thạc lo lắng tiến lên ôm lấy cô.
"Bà ấy bị bệnh nặng, sợ rằng không xong rồi!"
Không cần nói tên, Thang Duy Thạc đã biết bà ấy là ai: "Ở bệnh viện nào, chúng ta đi thăm bà ấy đi!"
Vũ Tình khó nén mỗi thống khổ gật đầu, dù sao mình cũng đã kêu bà ta là mẹ hai mươi mấy năm, làm sao có thể không có một chút tình cảm được. Dù sao lúc nhỏ khát khao được bà ta ôm, khát vọng được một chút yêu mến.
Thang Duy Thạc chở Vũ Tình đi hướng bệnh viện Thánh Tâm.
"Xin lỗi, Vũ Tình, mẹ thật xin lỗi con!" người đàn bà nằm trên giường bệnh gầy yếu, run rẩy, hai tay với tới Vũ Tình.
Lúc này làm sao tìm cách cự tuyệt thỉnh cầu của một người già, Vũ Tình như run rẩy nắm lấy tay của Hạ mẹ: "mẹ, mẹ hãy dưỡng bệnh thật tốt, đừng nghĩ gì khác, tiền thuốc có con lo."
"Không cần, con người có lẽ đến lúc gần chết mới có thể nhìn rõ mọi thứ. mẹ thật sự là một người phụ nữ ích kỷ, nếu như mẹ không ích kỷ, có lẽ Vũ Hân sẽ không như thế. Vẫn tốt... vẫn tốt... con của mẹ không giống mẹ, từ nhỏ không thân thiết, nếu không nó cũng bị mẹ làm hại... rất bi thảm!" Hạ mẹ yếu ớt cười cười.
"đừng nghĩ nhiều như thế!" Vũ Tình trấn an nói.
Hạ mẹ yếu ớt nhìn Vũ Tình, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Thật ra, có người con gái như con thật tốt. từ nhỏ cái gì cũng đều có thể làm, như một tiểu đại nhận. thực ra bao nhiêu năm như thế con ddeuf chăm sóc cho mẹ, nhưng mà, mẹ thiếu một cảm giác ân huệ trong tim..."
"Đừng nói nữa!" Vũ Tình đã bắt đầu khóc.
"Vũ tình, mẹ đời này xin lỗi con, cùng bọn trẻ. Nếu có kiếp sau, mẹ nhất định bôi fthuowgf gấp đôi cho con..."
Sau khi nói xong Hạ mẹ lại lâm vào tình trạng bất tỉnh.
Mà tới ngày thứ ba, Hạ mẹ cũng từ giã cõi đời.
Bởi vì Hạ mẹ không có người thân, cho ên mọi việc phía sau đều do Thang Duy Thạc giải quyết cho cả.
--------------------------------------------
Vũ Tình khổ sở đứng trên ban công nhẹ nhàng cúi đầu khóc, Thang Duy Thạc đem đầu cô gối lên vai vỗ nhẹ động viên: "Đừng khóc nữa, con người sớm muộn gì cũng có ngày này."
"Ừ, em biết nhưng vẫn là không nhớ tới chuyện trước kia, một chút trước kia... Duy Thạc cảm on anh đã lo liệu hậu sự cho mẹ em!"
"Đồ ngốc, giờ còn cảm ơn anh? Chúng ta là một mà, không cần phân biệt anh hay em!" nếu cần cảm ơn, cũng là hắn cảm ơn cô.
Vũ Tình xúc động gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta không phân biệt anh với em!" Đôi mắt xúc động mở to ra, nhìn kỹ theo mắt của hắn nói: "Duy Thạc, em thật sự rất hạnh phúc!"
"Có em, anh cũng hạnh phúc!"
Vũ Tình cắt ngang lời hắn, lo lắng nói: "Tuy rằng đến đoạn đường này, vì nhận được tình yêu của anh, em rất vất vả mà cũng rất đau khổ, nhưng đều đáng giá. Còn nhớ anh từ xem thường em một cước đem em đuổi đi, lấy tiền ném tới trên mặt em, khiên em nhục nhã..."
"Đừng, đừng nói những chuyện đó nữa..." nghĩ đến lúc này Thang Duy Thạc hận không thể tự giết mình.
"Không, anh để em nói hết!" Vũ Tình giơ tay lên chặn lại môi hắn: "Lúc đó, em thực sự rất hận anh, khi anh cưỡng ép em bỏ con đi, em thực sự rất hận anh, nhưng mà..."
Vũ tình cười một nụ cười gượng: "Nhưng mà, cho dù là như thế em vẫn trốn ở trong phòng lén lút nhớ anh, bởi vì trái tim em sớm đã đánh rơi trên người anh, không thể lấy lại.
Mỗi lúc đêm khuya em đều cầu nguyện, cầu nguyện đến một ngày có thể nhìn thấy anh, sau đó anh sẽ tìm thấy em là tốt rồi, ít nhất cũng làm cho anh biết em không phải là một người phụ nữ hư hỏng, em không phải là một người phụ nữ ham giàu!"
"Em không phải, em là người tốt trong xã hội mục nát này!" Thang Duy Thạc nắm lấy tay của cô, dừng sức mà giữ lấy.
"Cuối cùng chúng ta ngoài ý muốn gặp lại nhau, nhưng anh lại liên tiếp ức hiếp nhục nhã em!"
"Thực ra lúc đó anh đã thích em rồi, nhưng mà cách thức cướp đoạt của anh hơi quá!" Thang Duy Thạc lập tức giải thích, hắn nói đều là những lời thật lòng.
Không phản bác hắn, bởi vì những lời ngọt ngào đó đã hơn hẳn những đau khổ đã chịu đựng, cô đã không còn đi so đo chuyện quá khứ nữa rồi: "Đoạn đường chúng ta từng nghi ngờ lẫn nhau, giày vò, từ từ cùng nhau làm rõ. Lại từ giải thích cho đối phương, từ từ tin tưởng lẫn nhau, cuối cùng chúng ta có thể kết trái tim lại cùng một chỗ, bao dung, bảo vệ lẫn nhau.
Duy Thạc, lúc đó mẹ anh mang theo Trang Ôn Nhu cùng tới tìm em, em không có nghi ngờ anh, thật sự, em không có nghi ngờ anh. Chỉ là, trong lòng không thoải mái, nghĩ đi tìm anh xả giận mà thôi!" trên gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Tình hiện lên một nụ nười mỉm: "Duy Thạc, cảm ơn anh vẫn tin tưởng em. Cho dù lúc đó em mỗi ngày cùng đàn ông hẹn gặp, nhưng anh cũng không nghi ngờ em!"
Thang Duy Thạc khóe môi nhướng ra, kéo bàn tay nhỏ của cô tới bên mép mà cắn gặm :"Vũ Tình em nói rất tốt, những kinh nghiệm đó, tình cảm của chúng ta ngày càng kiên cường, chống lại bất kể ai hoặc sự thử thách nào. Cho nên, lúc đó anh biết em không có khả năng tích người khác, ha ha!"
Thang Duy Thạc đắc ý nói, song lại lập tức nghiêm mặt lên: "Nhưng mà, cô gái, anh nói cho em biết, đời này em cũng đừng có hồ đồ thêm một lần như vậy nữa. nếu như em còn dám khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của anh, anh nhất định đem em buộc trên giường ở đâu cũng không đi được!"
"Hừ, em nơi nào cũng không đi được, anh lấy gì mà nuôi em hả? anh bây giờ đã không còn à tổng giám đốc rồi, dù sao cũng có một cơ hội làm ăn. Còn em, tuy sống trong nhung lụa, nhưng mà vẫn muốn đi làm việc, vì cuộc sống gia đình hạnh phúc của chúng ta góp một phần công sức: "Vũ Tình mỉm cười nói.
Thang Duy Thạc lãnh đạm cười không nói, vẫn không đem chuyện thân phận chủ tịch "Hoàn Vũ" nói cho cô.
Ha ha, dù sao bố mẹ vợ đối với hắn không tồi, dĩ nhiên vẫn còn chưa nói cho con gái của bọn họ, là họ tự đưa tiền ra thu mua lại tập đoàn Thang Bách.
Mà bố mẹ vợ hắn cũng đủ xấu xa, rõ ràng đã đem tiền cho hắn rồi. nhưng vẫn đi gọi điện thoại cho ba hắn,... thực sự là ăn no rồi, không có việc gì làm.
Tác giả :
Cơ Thủy Linh