Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 119: Cưỡng ép
Sau khi bà Thang rời đi, Vũ Tình vùi đầu vào lòng Duy Thạc, dùng sức ôm: "Duy Thạc, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã từ bỏ tất cả vì em!"
"Đứa ngốc, không phải vì em, cục diện rối rắm kia ai muốn chứ. Anh tình nguyện tự gây dựng sự nghiệp chứ không cần nó, nó ngã thì để nó ngã đi!" Thang Duy Thạc nhíu mày nghiêm trang nói, không một chút đau lòng.
Cảm động, siêu cảm động, cảm giác làm cô rơi nước mắt: "Duy Thạc, em quan trọng hơn sự nghiệp, địa vị của anh ư? Không phải đàn ông bọn anh đều coi trọng sự nghiệp và địa vị xã hội ư?"
Thang Duy Thạc ra vẻ cố gắng suy nghĩ, sau đó gian ác nói: "Ha ha, vì con gái chủ tịch tập đoàn Warsaw từ bỏ cục diện rối rắm vẫn thật đáng giá chứ. Làm con rể chủ tịch tập đoàn Warsaw, địa vị chắc là cũng không thấp!"
Vũ Tình cong môi đỏ mọng thật không hài lòng với đáp án của hắn, cô biết hắn không muốn khiến cô áy náy, ra vẻ vô tình: "Duy Thạc, không phải anh có chuyện muốn nói với em ư?"
"Chuyện gì hả? anh có giấu em gì đâu?" Thang Duy Thạc mờ mịt, dáng vẻ rất sợ bị oan uổng!"
Vũ tình mong ước, trông mong nhìn hắn: "Thang Duy Thạc, vì sao anh có tể buông tất cả mà chọn em? Nguyên nhân là gì?"
Ha? Là vấn đề này, Thang Duy Thạc chạm nhẹ vào mặt cô, sau đó định bỏ đi.
"Này, anh không thể đi, anh phải nói. Vì sao có thể từ bỏ Thang Bách mà chọn em, nói mau!" dù biết đáp án, cô vẫn muốn nghe.
"Có mấy điều không cần nói thành lời, anh mệt rồi, muốn đi tắm một cái." Thang Duy Thạc mím môi mỏng vội vã bước vào trong phòng tắm, sắc mặt cũng không tốt.
Cô tức giận, cô bắt đầu tức giận. Vũ Tình tức giận giương nanh múa vuốt làm động tác đánh người phía sau hắn, thật giận, tức chết cô, vì sao lời nói ngọt ngào lại khó khăn đến thế?
"Thang Duy Thạc, em hỏi anh, vì sao anh không chọn công ty mà chọn em?" hét to trước cửa phòng tắm. tiếng nước vang lên, mà tiếng này giống như ngăn cản giọng Vũ Tình, Vũ Tình không thấy Thang Duy Thạc đáp lại.
Hắn thật đáng giận, Vũ Tình khổ sở nhăn mày, rồi trong mắt lóe lên bỡn cợt, cô không ép hắn nói re câu kia không được.
---------------------------------------------------------
Trải qua cố gắng, Tesco Seth Vip khai trương, hơn nữa đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo.
"Anh Thang, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh lại làm kinh doanh!" Tới gần giờ tan làm, trợ lý bỗng nói.
Thang Duy Thạc khẽ động khóe miệng một tiếng.
"suy nghĩ của anh Thang thật đúng là quá nhiều, trách không được anh có thể quản lý Thang Bách gọn gàng ngăn nắp. anh đúng đúng là quá thông minh, suy nghĩ rất chu toàn. Toàn bộ Địa Bắc bất kể là đại gia đầu ngành nào, hay chính trị gia đều lung lạc trước chúng ta!" trợ lý có kinh ngạc cùng hưng phấn.
Hưng phấn của hắn, chỉ đối lấy nhíu mày của Thang Duy Thạc: "Trợ lý của tôi ngốc thế ư, bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận? ha ha, tôi tưởng cậu đã sớm biết rồi!"
"Ha ha... đúng là tôi mới nghĩ đến. như vậy cơ hội thắng của chúng ta không ít đâu!"
"Tôi không muốn quá hưng phấn, còn phải xem phát triển về sau. Đương nhiên muốn phát triển sự nghiệp thì không phải chỉ dựa vào người khác, còn phải bằng năng lực của chính mình!" nói rồi trên mặt Thang Duy Thạc lộ ra một thần sắc khó nói.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, khi Thang Duy Thạc nhìn thấy tên bên trên nụ cười lại lớn hơn. Ha ha, tất cả đều ở trong lòng bàn tay hắn.
Từ từ ấn điện thoại: "Alo..."
"Anh, tất cả đều ở trong lòng bàn tay chúng ta, ha ah, bây giờ Thang Bách đã chuẩn bị đóng cửa!"
"Ừ, vậy cậu phái người đi mua. Ha ha..."
"Ha ha, em đã phái người đi. Anh, bây giờ em cũng biết nắm bắt thời cơ đấy!" đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói đắc ý.
"Không tồi, về sau công ty đều giao cho cậu quản lý được rồi!"
"Coi như xong, so với tự ra quyết định, em tình nguyện chờ chia hoa hồng, mỗi ngày không cần đi làm, ở nhà sống phóng túng chơi với con mới là cuộc sống!"
"này, em đừng có nghĩ, được rồi, nhanh đi làm việc đi!" Cúp máy rồi, Thang Duy Thạc đã cười khẽ thành tiếng.
................................................................
"Vợ!" hôm nay tâm tình tốt, vừa vào cửa còn chưa cởi quần áo, ôm lấy người chuẩn bị ngủ.
"Đừng ồn, am muốn đi ngủ!" bây giờ cô còn đang giận hắn, đừng trêu chọc cô.
"Không, anh muốn làm ầm ĩ!" nói rồi, Thang Duy Thạc đã bắt đầu lập tức cởi quần áo mình, caravat, áo sơ mi, quần dài nhất nhất bay ra ngoài.
Mưa hôn rơi xuống, cô lập tức giãy dụa đứng dậy dùng sức đẩy hắn ra: "Cút ngày, đừng chạm vào tôi!"
"Không, vài ngày không làm rồi, chúng ta làm đi, anh muốn!" hắn giống như đọc khẩu hiệu, một bàn tay còn giơ lên cao.
Vũ Tình thật muốn choáng váng, hành động ngây thơ như vậy hắn có thể làm ra ư? Hừ, nhưng cô hôm nay nhất định không phối hợp: "Tự làm đi, đừng trêu chọc em!"
"Tự làm? Anh với em, lại bảo anh tự là?" hắn tức giậ đến kêu to.
"Đứa ngốc, không phải vì em, cục diện rối rắm kia ai muốn chứ. Anh tình nguyện tự gây dựng sự nghiệp chứ không cần nó, nó ngã thì để nó ngã đi!" Thang Duy Thạc nhíu mày nghiêm trang nói, không một chút đau lòng.
Cảm động, siêu cảm động, cảm giác làm cô rơi nước mắt: "Duy Thạc, em quan trọng hơn sự nghiệp, địa vị của anh ư? Không phải đàn ông bọn anh đều coi trọng sự nghiệp và địa vị xã hội ư?"
Thang Duy Thạc ra vẻ cố gắng suy nghĩ, sau đó gian ác nói: "Ha ha, vì con gái chủ tịch tập đoàn Warsaw từ bỏ cục diện rối rắm vẫn thật đáng giá chứ. Làm con rể chủ tịch tập đoàn Warsaw, địa vị chắc là cũng không thấp!"
Vũ Tình cong môi đỏ mọng thật không hài lòng với đáp án của hắn, cô biết hắn không muốn khiến cô áy náy, ra vẻ vô tình: "Duy Thạc, không phải anh có chuyện muốn nói với em ư?"
"Chuyện gì hả? anh có giấu em gì đâu?" Thang Duy Thạc mờ mịt, dáng vẻ rất sợ bị oan uổng!"
Vũ tình mong ước, trông mong nhìn hắn: "Thang Duy Thạc, vì sao anh có tể buông tất cả mà chọn em? Nguyên nhân là gì?"
Ha? Là vấn đề này, Thang Duy Thạc chạm nhẹ vào mặt cô, sau đó định bỏ đi.
"Này, anh không thể đi, anh phải nói. Vì sao có thể từ bỏ Thang Bách mà chọn em, nói mau!" dù biết đáp án, cô vẫn muốn nghe.
"Có mấy điều không cần nói thành lời, anh mệt rồi, muốn đi tắm một cái." Thang Duy Thạc mím môi mỏng vội vã bước vào trong phòng tắm, sắc mặt cũng không tốt.
Cô tức giận, cô bắt đầu tức giận. Vũ Tình tức giận giương nanh múa vuốt làm động tác đánh người phía sau hắn, thật giận, tức chết cô, vì sao lời nói ngọt ngào lại khó khăn đến thế?
"Thang Duy Thạc, em hỏi anh, vì sao anh không chọn công ty mà chọn em?" hét to trước cửa phòng tắm. tiếng nước vang lên, mà tiếng này giống như ngăn cản giọng Vũ Tình, Vũ Tình không thấy Thang Duy Thạc đáp lại.
Hắn thật đáng giận, Vũ Tình khổ sở nhăn mày, rồi trong mắt lóe lên bỡn cợt, cô không ép hắn nói re câu kia không được.
---------------------------------------------------------
Trải qua cố gắng, Tesco Seth Vip khai trương, hơn nữa đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo.
"Anh Thang, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh lại làm kinh doanh!" Tới gần giờ tan làm, trợ lý bỗng nói.
Thang Duy Thạc khẽ động khóe miệng một tiếng.
"suy nghĩ của anh Thang thật đúng là quá nhiều, trách không được anh có thể quản lý Thang Bách gọn gàng ngăn nắp. anh đúng đúng là quá thông minh, suy nghĩ rất chu toàn. Toàn bộ Địa Bắc bất kể là đại gia đầu ngành nào, hay chính trị gia đều lung lạc trước chúng ta!" trợ lý có kinh ngạc cùng hưng phấn.
Hưng phấn của hắn, chỉ đối lấy nhíu mày của Thang Duy Thạc: "Trợ lý của tôi ngốc thế ư, bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận? ha ha, tôi tưởng cậu đã sớm biết rồi!"
"Ha ha... đúng là tôi mới nghĩ đến. như vậy cơ hội thắng của chúng ta không ít đâu!"
"Tôi không muốn quá hưng phấn, còn phải xem phát triển về sau. Đương nhiên muốn phát triển sự nghiệp thì không phải chỉ dựa vào người khác, còn phải bằng năng lực của chính mình!" nói rồi trên mặt Thang Duy Thạc lộ ra một thần sắc khó nói.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, khi Thang Duy Thạc nhìn thấy tên bên trên nụ cười lại lớn hơn. Ha ha, tất cả đều ở trong lòng bàn tay hắn.
Từ từ ấn điện thoại: "Alo..."
"Anh, tất cả đều ở trong lòng bàn tay chúng ta, ha ah, bây giờ Thang Bách đã chuẩn bị đóng cửa!"
"Ừ, vậy cậu phái người đi mua. Ha ha..."
"Ha ha, em đã phái người đi. Anh, bây giờ em cũng biết nắm bắt thời cơ đấy!" đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói đắc ý.
"Không tồi, về sau công ty đều giao cho cậu quản lý được rồi!"
"Coi như xong, so với tự ra quyết định, em tình nguyện chờ chia hoa hồng, mỗi ngày không cần đi làm, ở nhà sống phóng túng chơi với con mới là cuộc sống!"
"này, em đừng có nghĩ, được rồi, nhanh đi làm việc đi!" Cúp máy rồi, Thang Duy Thạc đã cười khẽ thành tiếng.
................................................................
"Vợ!" hôm nay tâm tình tốt, vừa vào cửa còn chưa cởi quần áo, ôm lấy người chuẩn bị ngủ.
"Đừng ồn, am muốn đi ngủ!" bây giờ cô còn đang giận hắn, đừng trêu chọc cô.
"Không, anh muốn làm ầm ĩ!" nói rồi, Thang Duy Thạc đã bắt đầu lập tức cởi quần áo mình, caravat, áo sơ mi, quần dài nhất nhất bay ra ngoài.
Mưa hôn rơi xuống, cô lập tức giãy dụa đứng dậy dùng sức đẩy hắn ra: "Cút ngày, đừng chạm vào tôi!"
"Không, vài ngày không làm rồi, chúng ta làm đi, anh muốn!" hắn giống như đọc khẩu hiệu, một bàn tay còn giơ lên cao.
Vũ Tình thật muốn choáng váng, hành động ngây thơ như vậy hắn có thể làm ra ư? Hừ, nhưng cô hôm nay nhất định không phối hợp: "Tự làm đi, đừng trêu chọc em!"
"Tự làm? Anh với em, lại bảo anh tự là?" hắn tức giậ đến kêu to.
Tác giả :
Cơ Thủy Linh