Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 1 - Chương 146: Bi phẫn lên án
"Năm đó Vũ Hân ở nhà không cẩn thận bị ngã, bị động thai, đứa con sinh ra, nhưng không sống được. Khi đó mẹ của anh đối với Vũ Hân không tốt lắm đúng không?" Nói đến đây ngẩng đầu nhìn biểu hiện của hắn, muốn tìm thấy đáp án từ nét mặt hắn!
Thật đáng tiếc, hắn là cao thủ che dấu cảm xúc. Nhìn nửa ngày, cô không thu hoạch được gì.
Quên đi, cô tiếp tục thôi. Nhưng đối với cô mà nói, kể lại cũng là một lần tổn thương.
Bỏ đi, cô nói thẳng vào điểm quan trọng: "Vì Vũ Hân xảy thai, sợ bị mẹ anh đuổi khỏi nhà, bất đắc dĩ, mẹ tôi đã đưa Tiểu Bác mới sinh không lâu cho con bé."
"Sau đó em cũng cho đi? Vì chị em các người muốn bảo vệ vị trí Thang phu nhân cho nên em từ bỏ con, dứt khoát kiên quyết đưa Tiểu Bác cho Hoàng Vũ Hân! Hay lắm, đúng là chị em tình thâm mà, đúng là câm mưu thâm hiểm!"
Thang Duy Thạc nghiến răng nghiến lợi nói, cuồng nộ giận dữ chạy tán loạn xung quanh trong cơ thể hắn. Cảm thấy như kẻ ngốc bị các cô lừa gạt?
Hắn hổn hển cầm lấy cổ tay cô, dùng sức giữ chặt!
"a...... Không phải, Vũ Hân không biết, nó không biết tôi đi theo anh, không biết con tôi thật ra chính là con anh." Cô đau đớn hét to, trong mắt đẹp rướm nước!
"Tôi mặc kệ cô ta, tôi chỉ muốn hỏi em! Rốt cuộc em đã gạt tôi bao chuyện rồi, em thật nhẫn tâm? Con mình cũng có thể cho đi!"
Cô trong mắt hắn đúng là một người phụ nữ lạnh lùng tàn nhẫn!
"Đúng, tôi là người đàn bà nhẫn tâm! Nhớ tôi đã nói gì với anh trước kia không? Chuyện nhẫn tâm gì tôi cũng có thể làm! Ư~~" Kêu xong những lời này, cô khóc lớn lên.
Áp lực đau đớn nhiều năm quan trong lòng, tựa như một vũ khí sắc bén chôn sâu trong lòng, lại bị rút mạnh ra. Loại đau đớn này, so với năm đó, đau đến toàn thân cô co rúm lại.
Nhìn sắc mặt cô tựa như giấy trắng, Thang Duy Thạc ho nhẹ một tiếng thả nhẹ tay.
Ôm chặt thân thể không ngừng hạ xuống của cô,thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt cô. "Em khóc cái gì? Sao em không nói sớm cho anh biết Tiểu Bác chính là con của anh?"
Lời này càng làm cô bi thống gào thét, cô dùng sức đánh hắn, giống như muốn phát những hận ý nhiều năm qua ra ngoài.
Cô không trả lời vấn đề của hắn, mà là tận tình phát tiết uất ức nhiều năm qua của cô. "Thang Duy Thạc anh có biết anh tàn nhẫn với tôi thế nào không? Mới mười tám tuổi tôi đã đi theo anh, tuy tôi chỉ vì tiền, nhưng người nào phải cỏ cây, ở chung sớm tối với anh sao có thể khiến tôi coi anh là người xa lạ chứ?"
Vũ Tình hít hít mũi, lau đi nước mắt không ngừng chảy xuống, run tay tiếp tục nói: "Tôi không phải là cô gái ngoan, nếu năm đó không phải tôi cùng đường rồi, không phải còn em trai em gái chờ tôi chăm sóc, đánh chết tôi cũng không bán mình kiếm tiền."
Lúc này cô nâng mắt lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chăm chú hắn. "Anh có biết, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, là người đã biến tôi từ một cô gái thành phụ nữ, là anh đã cho tôi cảm giác thân mật mà xấu hổ kia!
Mười tám tuổi tôi đã dễ dàng yêu anh! Tôi chưa từng có bạn trai, căn bản không hiểu yêu vẫn có thể tách ra! Cho dù anh nói không thể khiến anh yêu tôi, cho dù anh nói anh chỉ thích cơ thể tôi. Nhưng khi đó tôi ngốc nghếch, nghĩ anh chỉ thích cơ thể tôi, chỉ yêu tôi!
Tôi cố gắng để anh công nhận tôi, muốn anh thích tôi! Cho nên tôi đã dùng mọi cách để chăm lo cho cuộc sống của anh, cho dù tôi cảm bệnh khó chịu không tưởng, vẫn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh. Cho dù cơ thể tôi mệt đến chẳng đứng nổi, cũng không muốn gạt nhiệt tình của anh, cuối cùng tôi chỉ cắn răng phối hợp với sự đòi hỏi của anh..."
Nói đến đây, cô đã khóc không thành tiếng rồi.
Lời của cô, khiến lòng hắn chua xót.
Hắn nhớ rõ dáng vẻ ngây thơ của cô năm đó, lần đầu tiên nhấm nháp vị nam nữ u mê mà không trỏ ngại.
Nhớ cô luôn làm việc nhà mà không kêu ca, quản lý cuộc sống của hắn rất tốt. Ở trước mặt hắn, cô chưa từng nói một chữ "không".
Hắn kéo người cô qua, lại hôn lên môi cô.
Vũ Tình đẩy hắn ra, đau xé lòng hô: "Trái tim tôi dâng cho một động vật máu lạnh, cho một ắc ma tàn nhẫn! tôi có con ngoài ý muốn, nhưng anh lại lạnh lùng bắt tôi bỏ đi.
Đó là lần đầu tiên tôi mang thai, vừa mới phát hiện có con, còn chưa cảm nhận ngọt ngào đã đau đớn bị anh lôi vào bệnh viện...a... anh có biết khi tôi năm trên giường phẫu thuật buốt giá sợ hãi biết bao nhiêu không? Anh có biết tôi đã thấy có tội với con thế nào không?"
Hắn bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, đúng vậy, năm đó hắn tàn nhẫn buộc cô xóa con. Trong quan niệm của hắn, bọn họ sẽ không kết hôn, xóa đứa con, không phải là bảo vệ cô ư?
"... Khi tôi bỏ đứa con thứ hai, không ngờ lâu sau tôi lại có thai, mà bác sỹ nói tôi không thể nạo nữa, nếu không cả đời sẽ chẳng thể có con! Ư..."
Vũ Tình khóc một tiếng thật dài, mới lại tiếp tục nói: "Tôi muốn làm mẹ, tôi muốn làm một người phụ nữ đầy ddue! Cho nên, lúc này đây tôi bất kể thế nào cũng phải bảo vệ con tôi!"
Nghĩ rồi, trai tin Thang Duy Thạc càng thắt chặt. vì, hắn thiếu chút nữa đã mất hai bảo bối này, trời ạ, chút nữa thì...
Đáng chết, đúng vậy, đều là hắn đáng chết.
Vũ Tình dùng sức nịn đau đớn mãnh liệt xuống, cố gắng bình tĩnh nói: "Khi tôi muốn nói việc mang thai, anh lại nói trước cho tôi biết, anh muốn kết hôn, hơn nữa càng thêm tàn nhẫn nói cho tôi biết, anh muốn chấm dứt quan hệ của chúng ta, đây với tôi mà nói như sét đánh vậy!
Ư... năm năm, thời gian năm năm, năm năm ở chung, tôi cho là tôi vẫn duy trì quan hệ khế ước. Đúng, tôi chưa từng hi vọng chúng ta vẫn ở chung là được rồi. Tôi không cần danh phận, không cần cùng chia sẻ anh cho người phụ nữ khác. Tôi quỳ xuống cầu xin anh, chỉ xin anh đừng dứt bỏ tôi, nhưng đổi lại chỉ là sự giễu cợt của anh.
Anh nói tôi không phải người phụ nữ tốt, nói tôi là mụ đàn bà hám giàu! Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy uất ức, rất tủi thân. Mỗi tháng anh cho tôi năm vạn. tôi chỉ giữ lại một phần nhỏ cho mình, còn gần như toàn bộ đều đưa cho mẹ, em trai và em gái!"
"Lúc ấy vì sao không nói cho anh biết, vì sao lại chỉ gánh một mình?"
Vũ Tình lắc đầu, đó đều là chuyện nhà cô, lúc ấy hắn chỉ là người đi thuê cô, nói có tác dụng gì sao?
"Khi mà anh rất thích người phụ nữ kia đã đả kích tôi rất nhiều.
Chúng ta ở chung năm năm, hơn nữa...hơn nữa anh đều muốn tôi như thế...dưới tình hình đó lại yêu người khác, đúng là đả kích tôi rất lớn. chuyện đứa con tôi không thể nói ra vì tôi không muốn mạo hiểm, tôi không thể dùng tính mạng của đứa con ra mạo hiểm..."
Thang Duy Thạc cười khổ một tiếng, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
"Về sau vẫn bị anh biết, hơn nữa anh đã khốn nạn đưa em đến bệnh viện. càng khốn nạn hơn khi muốn dùng một trăm ngàn bồi thường cho em, lại bị em xé nát, ném vào mặt anh!"
Vũ Tình vẫn khóc không thành tiếng, mặc cho hắn ôm chặt mình trong lòng: "Người anh yêu lại là em gái tôi, em gái tôi... vì sao anh lại cưới con bé chứ?"
"Lúc ấy ánh mắt anh đặt lên mông mới có thể thích cô ta, cưới cô ta!" Hắn buồn bực hét!
'Con bé là em gái tôi, cho dù tôi có ghen tỵ với nó thế nào, tôi cũng chẳng thể nhìn con bé không hạnh phúc!
Thang Duy Thạc, hai đứa con kia, tôi phải lao tâm khổ lực mới giữ lại được. sao tôi có thể nỡ lòng nào đẻ nó cho người khác, nhưng tôi cũng không thể nhìn em gái chịu uất ức.
Lại có một nguyên nhân, có lẽ cũng là tâm tư tôi, cho dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng suy nghĩ này đúng là lóe ra trong lòng tôi. Tiểu Bác là con anh, tôi muốn để con cảm nhận được tình thương của cha. Đúng, tôi muốn con tôi có thể có được tình thương của anh! Ư... con tôi không phải đồ vật, không phải ngoài tôi sẽ không có ai thích.
Tôi muốn nó có tình yêu của ba, của ông bà nội. Đưa con đi, đau đớn này, không ai có thể cảm nhận sâu sắc hơn tôi. Tôi không chỉ mắc nợ con, còn càng có tội với nó.
Ư... anh còn nhớ cửa hàng kia không? Anh có biết vì sao tôi lại kiên trì muốn 200 vạn không?
Anh nghĩ rằng tôi đơn thuần chỉ thấy tiền sáng mắt sao? anh sẽ không biết, là tôi muốn cho Tiểu Bác.
Đời này, tôi nợ nó, lúc đó tôi nghĩ, cả đời tôi cũng không thể chăm sóc Tiểu Bác, nhưng tôi muốn cho con một cái gì đó.
Tôi nghĩ mười mấy năm sau cửa hàng đó sẽ tăng giá rất nhiều, lúc đó tôi sẽ cho Tiểu Bác tất cả. tuy anh có rất nhiều tiền, căn bản chẳng đáng gì, nhưng đây là tâm ý của người mẹ này..."
Thang Duy Thạc quả thật muốn đấm vào miệng mình, tất cả đều do hắn, đều do hắn ngu ngốc. khiến lũ trẻ của hắn không thể quang minh chính đại được yêu thương, hơn nữa hắn thậm chí thiếu chút nữa đã lấy mạng chúng: "Tiểu Bác và Nhạc Nhạc nhất định sẽ được yêu thương nhiều hơn, anh hứa! Bọn chúng đều là con anh, anh muốn cho Nhạc Nhạc danh phận chính thức!"
Vũ Tình đau đớn nhắm mắt lại, muốn lớn tiếng nói cho hắn, con gái bọn họ đã chết non, đã chết non rồi!
Nhưng, khi gương mặt Nhạc Nhạc xuất hiện trước mắt mình, cô căn bản không thể nói ra 'Nhạc Nhạc không phải con mình'.
Không, Nhạc Nhạc là của cô, Nhạc Nhạc là bảo bối của cô!
Trong nháy mắt, cô uất ức lắc đầu: "Không cần, con đã có thân phận chính thức, không cần cha!"
"Đáng chết, cái gì không cần? Anh là Thang Duy Thạc, con gái của anh phải là Thang Nhạc Nhạc!"
Vũ Tình dùng sức lắc đầu, liều mạng lắc đầu: "Không cần, con gái của tôi không cần anh! Nó là con tôi, biết không?"
Nghe ra ý trong lời cô, Thang Duy Thạc giữ mặt cô, dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng run run: "Em à, em suy nghĩ gì vậy? Anh nào có cướp con đi, là anh muốn đoạt lại cả em lẫn con, hiểu chưa? Chúng ta đi kết hôn đi, đăng kí kết hôn đi!"
Hắn kích động mở miệng đề nghị, cùng đợi biểu tình hưng phấn của cô.
Nhưng hắn lầm rồi, điều hắn chờ mong cũng không xảy ra.
Vũ Tình quả thật giật mình, nhưng lập tức cô liền dùng sức giãy dụa, lớn tiếng từ chối. "Không cần, tôi không đăng kí với anh."
"Vì sao? con đều là của chúng ta, hơn nữa chúng ta bây giờ đã căn bản chính là người một nhà sống cùng một chỗ, vì sao em muốn cự tuyệt?" Hắn có chút thất vọng.
"Không vì sao cả, tôi sẽ không rời khỏi anh, nhưng cũng sẽ không đăng kí với anh!" Vũ Tình lau nước mắt kiên định nói.
Mày Thang Duy Thạc nhíu sâu, dùng sức cầm tay cô: "Em à, em còn để ý Hoang Vũ Hân sao? anh đã nói rồi, tình cảm lúc trước của bọn anh đã tan vỡ! khi em lo lắng đến em gái em, cũng hãy nghĩ cho con được không? Chúng ta sẽ cho nó một mái nhà trọn vẹn!"
Vũ Tình dùng sức giãy dụa, không muốn tiếp tục đề tài này cùng hắn.
Thang Duy Thạc tức giận nâng mặt cô lên, dùng sức giữ chặt. Đáng chết, hắn thật muốn mở não cô ra, nhìn xem bên trong là thứ gì?
Thật đáng tiếc, hắn là cao thủ che dấu cảm xúc. Nhìn nửa ngày, cô không thu hoạch được gì.
Quên đi, cô tiếp tục thôi. Nhưng đối với cô mà nói, kể lại cũng là một lần tổn thương.
Bỏ đi, cô nói thẳng vào điểm quan trọng: "Vì Vũ Hân xảy thai, sợ bị mẹ anh đuổi khỏi nhà, bất đắc dĩ, mẹ tôi đã đưa Tiểu Bác mới sinh không lâu cho con bé."
"Sau đó em cũng cho đi? Vì chị em các người muốn bảo vệ vị trí Thang phu nhân cho nên em từ bỏ con, dứt khoát kiên quyết đưa Tiểu Bác cho Hoàng Vũ Hân! Hay lắm, đúng là chị em tình thâm mà, đúng là câm mưu thâm hiểm!"
Thang Duy Thạc nghiến răng nghiến lợi nói, cuồng nộ giận dữ chạy tán loạn xung quanh trong cơ thể hắn. Cảm thấy như kẻ ngốc bị các cô lừa gạt?
Hắn hổn hển cầm lấy cổ tay cô, dùng sức giữ chặt!
"a...... Không phải, Vũ Hân không biết, nó không biết tôi đi theo anh, không biết con tôi thật ra chính là con anh." Cô đau đớn hét to, trong mắt đẹp rướm nước!
"Tôi mặc kệ cô ta, tôi chỉ muốn hỏi em! Rốt cuộc em đã gạt tôi bao chuyện rồi, em thật nhẫn tâm? Con mình cũng có thể cho đi!"
Cô trong mắt hắn đúng là một người phụ nữ lạnh lùng tàn nhẫn!
"Đúng, tôi là người đàn bà nhẫn tâm! Nhớ tôi đã nói gì với anh trước kia không? Chuyện nhẫn tâm gì tôi cũng có thể làm! Ư~~" Kêu xong những lời này, cô khóc lớn lên.
Áp lực đau đớn nhiều năm quan trong lòng, tựa như một vũ khí sắc bén chôn sâu trong lòng, lại bị rút mạnh ra. Loại đau đớn này, so với năm đó, đau đến toàn thân cô co rúm lại.
Nhìn sắc mặt cô tựa như giấy trắng, Thang Duy Thạc ho nhẹ một tiếng thả nhẹ tay.
Ôm chặt thân thể không ngừng hạ xuống của cô,thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt cô. "Em khóc cái gì? Sao em không nói sớm cho anh biết Tiểu Bác chính là con của anh?"
Lời này càng làm cô bi thống gào thét, cô dùng sức đánh hắn, giống như muốn phát những hận ý nhiều năm qua ra ngoài.
Cô không trả lời vấn đề của hắn, mà là tận tình phát tiết uất ức nhiều năm qua của cô. "Thang Duy Thạc anh có biết anh tàn nhẫn với tôi thế nào không? Mới mười tám tuổi tôi đã đi theo anh, tuy tôi chỉ vì tiền, nhưng người nào phải cỏ cây, ở chung sớm tối với anh sao có thể khiến tôi coi anh là người xa lạ chứ?"
Vũ Tình hít hít mũi, lau đi nước mắt không ngừng chảy xuống, run tay tiếp tục nói: "Tôi không phải là cô gái ngoan, nếu năm đó không phải tôi cùng đường rồi, không phải còn em trai em gái chờ tôi chăm sóc, đánh chết tôi cũng không bán mình kiếm tiền."
Lúc này cô nâng mắt lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chăm chú hắn. "Anh có biết, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, là người đã biến tôi từ một cô gái thành phụ nữ, là anh đã cho tôi cảm giác thân mật mà xấu hổ kia!
Mười tám tuổi tôi đã dễ dàng yêu anh! Tôi chưa từng có bạn trai, căn bản không hiểu yêu vẫn có thể tách ra! Cho dù anh nói không thể khiến anh yêu tôi, cho dù anh nói anh chỉ thích cơ thể tôi. Nhưng khi đó tôi ngốc nghếch, nghĩ anh chỉ thích cơ thể tôi, chỉ yêu tôi!
Tôi cố gắng để anh công nhận tôi, muốn anh thích tôi! Cho nên tôi đã dùng mọi cách để chăm lo cho cuộc sống của anh, cho dù tôi cảm bệnh khó chịu không tưởng, vẫn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh. Cho dù cơ thể tôi mệt đến chẳng đứng nổi, cũng không muốn gạt nhiệt tình của anh, cuối cùng tôi chỉ cắn răng phối hợp với sự đòi hỏi của anh..."
Nói đến đây, cô đã khóc không thành tiếng rồi.
Lời của cô, khiến lòng hắn chua xót.
Hắn nhớ rõ dáng vẻ ngây thơ của cô năm đó, lần đầu tiên nhấm nháp vị nam nữ u mê mà không trỏ ngại.
Nhớ cô luôn làm việc nhà mà không kêu ca, quản lý cuộc sống của hắn rất tốt. Ở trước mặt hắn, cô chưa từng nói một chữ "không".
Hắn kéo người cô qua, lại hôn lên môi cô.
Vũ Tình đẩy hắn ra, đau xé lòng hô: "Trái tim tôi dâng cho một động vật máu lạnh, cho một ắc ma tàn nhẫn! tôi có con ngoài ý muốn, nhưng anh lại lạnh lùng bắt tôi bỏ đi.
Đó là lần đầu tiên tôi mang thai, vừa mới phát hiện có con, còn chưa cảm nhận ngọt ngào đã đau đớn bị anh lôi vào bệnh viện...a... anh có biết khi tôi năm trên giường phẫu thuật buốt giá sợ hãi biết bao nhiêu không? Anh có biết tôi đã thấy có tội với con thế nào không?"
Hắn bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, đúng vậy, năm đó hắn tàn nhẫn buộc cô xóa con. Trong quan niệm của hắn, bọn họ sẽ không kết hôn, xóa đứa con, không phải là bảo vệ cô ư?
"... Khi tôi bỏ đứa con thứ hai, không ngờ lâu sau tôi lại có thai, mà bác sỹ nói tôi không thể nạo nữa, nếu không cả đời sẽ chẳng thể có con! Ư..."
Vũ Tình khóc một tiếng thật dài, mới lại tiếp tục nói: "Tôi muốn làm mẹ, tôi muốn làm một người phụ nữ đầy ddue! Cho nên, lúc này đây tôi bất kể thế nào cũng phải bảo vệ con tôi!"
Nghĩ rồi, trai tin Thang Duy Thạc càng thắt chặt. vì, hắn thiếu chút nữa đã mất hai bảo bối này, trời ạ, chút nữa thì...
Đáng chết, đúng vậy, đều là hắn đáng chết.
Vũ Tình dùng sức nịn đau đớn mãnh liệt xuống, cố gắng bình tĩnh nói: "Khi tôi muốn nói việc mang thai, anh lại nói trước cho tôi biết, anh muốn kết hôn, hơn nữa càng thêm tàn nhẫn nói cho tôi biết, anh muốn chấm dứt quan hệ của chúng ta, đây với tôi mà nói như sét đánh vậy!
Ư... năm năm, thời gian năm năm, năm năm ở chung, tôi cho là tôi vẫn duy trì quan hệ khế ước. Đúng, tôi chưa từng hi vọng chúng ta vẫn ở chung là được rồi. Tôi không cần danh phận, không cần cùng chia sẻ anh cho người phụ nữ khác. Tôi quỳ xuống cầu xin anh, chỉ xin anh đừng dứt bỏ tôi, nhưng đổi lại chỉ là sự giễu cợt của anh.
Anh nói tôi không phải người phụ nữ tốt, nói tôi là mụ đàn bà hám giàu! Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy uất ức, rất tủi thân. Mỗi tháng anh cho tôi năm vạn. tôi chỉ giữ lại một phần nhỏ cho mình, còn gần như toàn bộ đều đưa cho mẹ, em trai và em gái!"
"Lúc ấy vì sao không nói cho anh biết, vì sao lại chỉ gánh một mình?"
Vũ Tình lắc đầu, đó đều là chuyện nhà cô, lúc ấy hắn chỉ là người đi thuê cô, nói có tác dụng gì sao?
"Khi mà anh rất thích người phụ nữ kia đã đả kích tôi rất nhiều.
Chúng ta ở chung năm năm, hơn nữa...hơn nữa anh đều muốn tôi như thế...dưới tình hình đó lại yêu người khác, đúng là đả kích tôi rất lớn. chuyện đứa con tôi không thể nói ra vì tôi không muốn mạo hiểm, tôi không thể dùng tính mạng của đứa con ra mạo hiểm..."
Thang Duy Thạc cười khổ một tiếng, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
"Về sau vẫn bị anh biết, hơn nữa anh đã khốn nạn đưa em đến bệnh viện. càng khốn nạn hơn khi muốn dùng một trăm ngàn bồi thường cho em, lại bị em xé nát, ném vào mặt anh!"
Vũ Tình vẫn khóc không thành tiếng, mặc cho hắn ôm chặt mình trong lòng: "Người anh yêu lại là em gái tôi, em gái tôi... vì sao anh lại cưới con bé chứ?"
"Lúc ấy ánh mắt anh đặt lên mông mới có thể thích cô ta, cưới cô ta!" Hắn buồn bực hét!
'Con bé là em gái tôi, cho dù tôi có ghen tỵ với nó thế nào, tôi cũng chẳng thể nhìn con bé không hạnh phúc!
Thang Duy Thạc, hai đứa con kia, tôi phải lao tâm khổ lực mới giữ lại được. sao tôi có thể nỡ lòng nào đẻ nó cho người khác, nhưng tôi cũng không thể nhìn em gái chịu uất ức.
Lại có một nguyên nhân, có lẽ cũng là tâm tư tôi, cho dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng suy nghĩ này đúng là lóe ra trong lòng tôi. Tiểu Bác là con anh, tôi muốn để con cảm nhận được tình thương của cha. Đúng, tôi muốn con tôi có thể có được tình thương của anh! Ư... con tôi không phải đồ vật, không phải ngoài tôi sẽ không có ai thích.
Tôi muốn nó có tình yêu của ba, của ông bà nội. Đưa con đi, đau đớn này, không ai có thể cảm nhận sâu sắc hơn tôi. Tôi không chỉ mắc nợ con, còn càng có tội với nó.
Ư... anh còn nhớ cửa hàng kia không? Anh có biết vì sao tôi lại kiên trì muốn 200 vạn không?
Anh nghĩ rằng tôi đơn thuần chỉ thấy tiền sáng mắt sao? anh sẽ không biết, là tôi muốn cho Tiểu Bác.
Đời này, tôi nợ nó, lúc đó tôi nghĩ, cả đời tôi cũng không thể chăm sóc Tiểu Bác, nhưng tôi muốn cho con một cái gì đó.
Tôi nghĩ mười mấy năm sau cửa hàng đó sẽ tăng giá rất nhiều, lúc đó tôi sẽ cho Tiểu Bác tất cả. tuy anh có rất nhiều tiền, căn bản chẳng đáng gì, nhưng đây là tâm ý của người mẹ này..."
Thang Duy Thạc quả thật muốn đấm vào miệng mình, tất cả đều do hắn, đều do hắn ngu ngốc. khiến lũ trẻ của hắn không thể quang minh chính đại được yêu thương, hơn nữa hắn thậm chí thiếu chút nữa đã lấy mạng chúng: "Tiểu Bác và Nhạc Nhạc nhất định sẽ được yêu thương nhiều hơn, anh hứa! Bọn chúng đều là con anh, anh muốn cho Nhạc Nhạc danh phận chính thức!"
Vũ Tình đau đớn nhắm mắt lại, muốn lớn tiếng nói cho hắn, con gái bọn họ đã chết non, đã chết non rồi!
Nhưng, khi gương mặt Nhạc Nhạc xuất hiện trước mắt mình, cô căn bản không thể nói ra 'Nhạc Nhạc không phải con mình'.
Không, Nhạc Nhạc là của cô, Nhạc Nhạc là bảo bối của cô!
Trong nháy mắt, cô uất ức lắc đầu: "Không cần, con đã có thân phận chính thức, không cần cha!"
"Đáng chết, cái gì không cần? Anh là Thang Duy Thạc, con gái của anh phải là Thang Nhạc Nhạc!"
Vũ Tình dùng sức lắc đầu, liều mạng lắc đầu: "Không cần, con gái của tôi không cần anh! Nó là con tôi, biết không?"
Nghe ra ý trong lời cô, Thang Duy Thạc giữ mặt cô, dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng run run: "Em à, em suy nghĩ gì vậy? Anh nào có cướp con đi, là anh muốn đoạt lại cả em lẫn con, hiểu chưa? Chúng ta đi kết hôn đi, đăng kí kết hôn đi!"
Hắn kích động mở miệng đề nghị, cùng đợi biểu tình hưng phấn của cô.
Nhưng hắn lầm rồi, điều hắn chờ mong cũng không xảy ra.
Vũ Tình quả thật giật mình, nhưng lập tức cô liền dùng sức giãy dụa, lớn tiếng từ chối. "Không cần, tôi không đăng kí với anh."
"Vì sao? con đều là của chúng ta, hơn nữa chúng ta bây giờ đã căn bản chính là người một nhà sống cùng một chỗ, vì sao em muốn cự tuyệt?" Hắn có chút thất vọng.
"Không vì sao cả, tôi sẽ không rời khỏi anh, nhưng cũng sẽ không đăng kí với anh!" Vũ Tình lau nước mắt kiên định nói.
Mày Thang Duy Thạc nhíu sâu, dùng sức cầm tay cô: "Em à, em còn để ý Hoang Vũ Hân sao? anh đã nói rồi, tình cảm lúc trước của bọn anh đã tan vỡ! khi em lo lắng đến em gái em, cũng hãy nghĩ cho con được không? Chúng ta sẽ cho nó một mái nhà trọn vẹn!"
Vũ Tình dùng sức giãy dụa, không muốn tiếp tục đề tài này cùng hắn.
Thang Duy Thạc tức giận nâng mặt cô lên, dùng sức giữ chặt. Đáng chết, hắn thật muốn mở não cô ra, nhìn xem bên trong là thứ gì?
Tác giả :
Cơ Thủy Linh