Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 1 - Chương 132: Biến sắc
Bà Hạ ôm bé trai đi, lập tức lại khôi phục hình tượng người bẹ lạnh băng!
“Thăm con cái gì? Đó là em gái cô sinh, cô thăm cái gì?"
“Mẹ?" Vũ Tình không thể tin được lí do mẹ thoái thác, sao bà có thể nói thế?
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô! Cô cút ra ngoài cho tôi, về sau đừng có đến đây làm trò nữa!" Bà Hạ dùng sức điên cuồng đẩy Vũ Tình ra ngoài!
“Mẹ, không phải mẹ đã nói sẽ cho con thăm con ư? Sao giờ lại thay đổi?" Vũ Tình ôm Nhạc Nhạc trong tã lót, khóc lóc dùng sức lắc đầu!
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì, cô đi ra ngoài cho tôi!" Bà Hạ hoàn toàn không thừa nhận, không một chút trốn tránh và áy náy!
“Không……" Vũ Tình đứng kiên định, chỉ không chịu rời đi! Cô dùng ánh mắt khó hiểu, mờ mịt, thương tâm muốn chết nhìn mẹ. “Mẹ, vì sao mẹ đối xử với con như thế? Chẳng lẽ con không phải con gái mẹ sao?
Chẳng lẽ con làm nhiều chuyện có lỗi với mẹ ư? Mẹ, nhiều năm qua như vậy, mọi chuyện con làm đều vì mẹ em trai em gái, vì mọi người, chuyện gì con cũng làm, thậm chí con đã tặng con đẻ của mình cho em, vì sao đến cuối, mẹ lại vẫn chỉ như thế?" Câu nói tiếp theo biến thành một tiếng nức nở!
Bà Hạ quay mặt đi không nhìn cô, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Trách thì trách cô, tự cô cũng cũng chẳng biết yêu quý mình, cần gì muốn người ta yêu?"
Nghe xong lời mẹ nói, Vũ Tình ngừng tiếng khóc, thầm lặp lại những lời này! Đúng thế, ngay cả chính cô cũng không biết thương tiếc quý trọng mình, tội gì lại bắt mẹ yêu thương??
Lời Bà Hạ, lãnh khốc thậm chí là giễu cợt phủ định tất cả việc làm của Vũ Tình!
Cô không còn gì cả, cái gì cũng không!"Mẹ, mẹ và em gái không cho con gặp con cũng được. Nhưng, xin hãy tử tế với con con!"
“Tiểu Bác là con của em gái cô và cậu họ Thang, việc này không cần cô quan tâm!"
Nghe được lời mẹ, cuối cùng Vũ Tình thả lỏng.
“Oa……" Cô bé trong lòng Vũ Tình đói bụng, phát ra tiếng khóc thật to!
“Thật đáng ghét, con nhà ai mà khóc lớn thế, khóc làm tôi đau đầu, các người mau ra ngoài cho tôi!" Bà Hạ chợt đông cứng lại, giống như tự biết mình nhỡ lời. Vì che dấu phần xấu hổ này, bà dùng sức giúp Vũ Tình!
Vũ Tình bị mẹ đẩy đến trước cửa, lúc này cửa lớn bỗng mở ra!
“Mẹ, con bế Tiểu Bác đến thăm mẹ!" Tiếng nói quen thuộc vang lên, tiếp theo một cô gái tuổi còn trẻ bế con vào!
Vũ Tình dừng động tác, mở to hai mắt nhìn đứa con trong lòng em gái!
Vũ Hân nhìn thấy chị, cũng ngẩn người, sau đó rất bình tĩnh nói: “Chị!"
“Vũ Hân!" Môi Vũ Tình run run, kích động nhìn em gái!"Có thể để chị nhìn nó không? Có thể để chị nhìn nó không?"
“Chị, chúng ta vào trong phòng đi!" Vũ Hân cười thản nhiên, sau đó chỉ chỉ vào bên trong phòng!
“Đi vào phòng gì, chị con phải đi!" Bà Hạ nhăn mày với con gái nhỏ nói.
Vũ Hân đáp lại mẹ bằng một ánh mắt, sau đó đi vào trong phòng đầu tiên!
Vũ Tình không nhìn mẹ, từ từ đi theo vào!
—————-
Vũ Hân đặt con lên giường, sau đó rất bình tĩnh nói với Vũ Tình: “Chị, không phải em không cho chị thăm cháu. Mà là chị phải biết tình cảnh của em, cuộc sống nhà giàu sang đúng là không dễ. Vả lại giờ Tiểu Bác rất được yêu chiều ở Thang gia, có lẽ chị không biết, Thang Duy Thạc, à, chính là chồng em, anh ấy thích con thế nào!"
Nghe được ba chữ ‘Thang Duy Thạc’ này, lòng Vũ Tình chùng xuống! Hắn rất thích Tiểu Bác? Rất thích ư?
Khóe miệng Vũ Tình đầu tiên là lộ ra một nụ cười, nhưng lập tức biến mất.
Hắn thích Tiểu Bác là vì hắn nghĩ do Vũ Hân sinh ra!
Nếu hắn biết Tiểu Bác là con của cô, hắn có ghét con không?
Thấy chị không nói lời nào, Vũ Hân tiếp tục nói: “Chị, Tiểu Bác tốt lắm, tất cả mọi người đều yêu nó! Chị cứ yên tâm đi, được không? Về sau, cũng không cần đến thămTiểu Bác. Con sẽ lớn dầu, nếu chị thăm nó nhiều, nó sẽ nghi. Chị, chị có thể giao con cho em, em thật cảm tạ chịi!"
Vũ Hân nói đúng, cô không thể mạo hiểm, nếu con biết mẹ mình là người khác, sẽ là tổn thương với nó? Hơn nữa, hơn nữa, cô cũng không thể để Thang Duy Thạc biết, cô chính là chị của Vũ Hân!"Được, về sau chị không đến nữa! Vũ Hân, có thể để chị bế Tiểu Bác một lần không?"
Vũ Hân nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu. “Vậy đây là một lần cuối cùng cho chị thăm con, về sau đừng đến đây được không? Chị, xem như em xin chị!"
Vũ Tình đặt con trong lòng xuóng, hai tay run run ôm lấy đứa con mới sinh được vài ngày đã bị bế kia đi!
Đứa bé được ôm, hai mắt nhắm chặt bỗng mở ra, khóe miệng lộ nụ cười thiên sứ!
Kéo cao quần áo, lộ ra da thịt mềm mại. Đứa con theo bản năng cắn vào đầu vú, bắt đầu dùng sức!
Con dốc sức ắn, cho dù đang hút sữa mềm mại, miệng nhỏ xinh vẫn ngậm chặt! Vũ Tình đầy lệ, nén lòng xuống, đặt đứa con ra xa.
“Oa……" Có lẽ là tâm linh cảm ứng, đứa con như biết bị mẹ vứt bỏ, mở lớn miệng dùng sức khóc!
“Cục cưng, đừng khóc! Cục cưng, mẹ sẽ mãi mãi yêu con! Biết không? Mãi mãi yêu con!" Vũ Tình nhẹ nhàng ôm bảo bối, cúi đầu thơm một cái lên trán!
Cho dù trong lòng đau đớn, vấn vương, cũng chỉ có thể buông nó: “Vũ Hân, đứa bé giao cho em!"
Vũ Hân nhận đứa bé, lộ ra một biểu tình thật cảm kích."Chị, cám ơn chị, cảm ơn tất cả những gì chị làm cho em!"
Vũ Tình không gật đầu, cũng không lắc đầu. Ôm lấy bé gái im lặng kia, cô vẫn còn bảo bối!
“Chị, bé gái có……" Vũ Hân bỗng ngừng nói chuyện, xấu hổ."Em nói, bé gái có muốn quần áo mới không, ở chỗ em có bán quần áo trẻ con, để em mua cho cháu vài bộ?"
Tuy rằng cảm thấy biểu tình của em gái có chút kỳ quái, nhưng lúc này cô chẳng có tâm trạng. "Không cần, tiền mua quần áo cho cháu chị có mà!"
“Oa……" Bé trai nằm ở trên giường vẫn khóc, hơn nữa giọng càng lúc càng lớn!
Thân là mẹ, Vũ Tình không thể thừa nhận loại tra tấn này, mang theo nước mắt nóng bỏng, tông cửa xông ra!
Đi ra khỏi cửa, Vũ Tình mãi mãi sẽ không biết, sau khi cô đi, mẹ cùng em gái đã nói gì! "Mẹ, đứa bé kia chẳng phải mẹ đã xử lý rồi ư? Đứa bé trong lòng chị ta là ai?" Vũ Hân thật căng thẳng hỏi, hơn nữa trong giọng nói có trách cứ nồng đậm!
“Mẹ lo rồi mà, đây là đứa con nó nhận nuôi, mẹ xử lý tốt lắm!" Bà Hạ thật kiên định nói!
Vũ Hân lúc này mới yên tâm, ánh mắt híp lại nhìn cách đó không xa."Mẹ, chị không thể có con của Thang Duy Thạc. Không thể cho bọn họ cơ hội dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, tuyệt đối không thể!"
“Đúng vậy, đương nhiên mẹ biết chứ!" Bà Hạ gật gật đầu nói.
————
Trong nháy mắt, hai gò má đầy nước mắt đã lạnh như băng!
Lau nước mắt, điều chỉnh lại tâm tình rồi, Vũ Tình lập tức đóng vở lại, thả lại vào hòm! Cất đi khóa kỹ! Đồng thời cô cũng khôi phục bình tĩnh lúc trước!
Cuối cùng giống như chỉnh lại mọi thứ, dùng sức cất đi!
Ai ~~~ cho dù nói cho mình vô số lần, không liên quan đến hắn nữa! Cho dù nói cho mình vô số lần, không thể lại giẫm lên vết xe đổ, nhưng cô vẫn bất đắc dĩ muốn đạp lên con sông đó!
Cô vô lực ngồi trên sàn, vùi mặt vào bàn tay! Cuối cùng mình vẫn không nén nổi lòng, vẫn không thể sống vì mình một lần!
Vì, cô không thể lại đẩy con mình ra. Tiếng nói nghẹn ngào của Tiểu Bác kia, khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng, lần nữa lại lên án cô mạnh mẽ.
Thật lâu sau, trên mặt chua xót lộ ra một nụ cười!
Có thể có cơ hội sống cùng Tiểu Bác, chắc là khiến cô rất vui! Có phải không?
Dù sao đó là con của cô, con do cô sinh ra!
Cô đã mắc nợ nó nhiều năm, đến lúc cô nên bù đắp cho con mình!
Vũ Tình dùng sức cất thùng, đi đến ngoài!
Đi ra, lại nhìn một vòng xung quanh, im lặng cáo biệt……
————–
Lại một lần chuyển đến nơi này, trong lòng ngàn vạn cảm khái!
Điện thoại vang lên, Vũ Tình lập tức lấy ra nghe. “Alo, tôi nghe!"
“Ừ, phòng cuối cùng bên trong, biết nơi đó không?" Giọng nói lạnh lùng của Thang Duy Thạc truyền đến!
“Biết ạ!"
“Không sai, biết mình ở chỗ nào! Má Vương trở lại chỗ ở, cho nên việc nhà đều do em làm! Bây giờ, đi chuẩn bị bữa tối đi!" Hoàn toàn là ra lệnh, không một chút độ ấm!
“Vâng!" Đối với yêu cầu của hắn, cô không có ý kiến!
Dù sao, đều là cô nguyện ý làm……
Nhìn thời gian, thời gian tan làm của hắn sắp đến!
Đặt đồ vào phòng, Vũ Tình bắt đầu đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối!
Nhạc Nhạc đã lâu không ăn đồ cô làm, không biết con ăn đồ cô làm có vui mừng không? Sau đó tha thứ cho người mẹ như cô!
Sau đó, trên mặt Vũ Tình lộ ra một nụ cười.
Cô cuối cùng cũng có cơ hội gần con, chăm sóc con!
Nữ giúp việc? Thân phận này cũng không tệ lắm! Ít nhất cô không cần làm vợ hắn, cô không thể lấy một người từng làm chồng em gái!
————–
“Papa!" Nhạc Nhạc nhìn thấy mẹ đứng trước cửa, thật sợ hãi trốn sau papa, nhưng vẫn không nhịn được ló đầu nhìn mẹ! Tiểu Bác nhìn thoáng qua dì, nhưng chỉ liếc mắt một cái sau đó bỏ chạy đến trên sô pha chơi!
Vũ Tình nhìn hai đứa con lạnh lùng, trong lòng khó chịu nói không nên lời. Không trách con, đều do chính cô! Là cô sai, là cô làm chúng tổn thương!
“Nhạc Nhạc, để mẹ nhìn được không?" Cô ngồi xuống vẫy tay với con gái!
Nhạc Nhạc dùng sức lắc đầu, sau đó vùi mặt vào túi ba! "Papa, con sợ!" Thang Duy Thạc trợn mắt nhìn cô, sau đó xoay người ôm lấy con gái! "Không sợ, có papa rồi, cô ta sẽ không đánh con!"
Nhạc Nhạc ở trong lòng papa, không nhịn được nhìn thoáng qua mẹ!
đẹp
“Thăm con cái gì? Đó là em gái cô sinh, cô thăm cái gì?"
“Mẹ?" Vũ Tình không thể tin được lí do mẹ thoái thác, sao bà có thể nói thế?
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô! Cô cút ra ngoài cho tôi, về sau đừng có đến đây làm trò nữa!" Bà Hạ dùng sức điên cuồng đẩy Vũ Tình ra ngoài!
“Mẹ, không phải mẹ đã nói sẽ cho con thăm con ư? Sao giờ lại thay đổi?" Vũ Tình ôm Nhạc Nhạc trong tã lót, khóc lóc dùng sức lắc đầu!
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì, cô đi ra ngoài cho tôi!" Bà Hạ hoàn toàn không thừa nhận, không một chút trốn tránh và áy náy!
“Không……" Vũ Tình đứng kiên định, chỉ không chịu rời đi! Cô dùng ánh mắt khó hiểu, mờ mịt, thương tâm muốn chết nhìn mẹ. “Mẹ, vì sao mẹ đối xử với con như thế? Chẳng lẽ con không phải con gái mẹ sao?
Chẳng lẽ con làm nhiều chuyện có lỗi với mẹ ư? Mẹ, nhiều năm qua như vậy, mọi chuyện con làm đều vì mẹ em trai em gái, vì mọi người, chuyện gì con cũng làm, thậm chí con đã tặng con đẻ của mình cho em, vì sao đến cuối, mẹ lại vẫn chỉ như thế?" Câu nói tiếp theo biến thành một tiếng nức nở!
Bà Hạ quay mặt đi không nhìn cô, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Trách thì trách cô, tự cô cũng cũng chẳng biết yêu quý mình, cần gì muốn người ta yêu?"
Nghe xong lời mẹ nói, Vũ Tình ngừng tiếng khóc, thầm lặp lại những lời này! Đúng thế, ngay cả chính cô cũng không biết thương tiếc quý trọng mình, tội gì lại bắt mẹ yêu thương??
Lời Bà Hạ, lãnh khốc thậm chí là giễu cợt phủ định tất cả việc làm của Vũ Tình!
Cô không còn gì cả, cái gì cũng không!"Mẹ, mẹ và em gái không cho con gặp con cũng được. Nhưng, xin hãy tử tế với con con!"
“Tiểu Bác là con của em gái cô và cậu họ Thang, việc này không cần cô quan tâm!"
Nghe được lời mẹ, cuối cùng Vũ Tình thả lỏng.
“Oa……" Cô bé trong lòng Vũ Tình đói bụng, phát ra tiếng khóc thật to!
“Thật đáng ghét, con nhà ai mà khóc lớn thế, khóc làm tôi đau đầu, các người mau ra ngoài cho tôi!" Bà Hạ chợt đông cứng lại, giống như tự biết mình nhỡ lời. Vì che dấu phần xấu hổ này, bà dùng sức giúp Vũ Tình!
Vũ Tình bị mẹ đẩy đến trước cửa, lúc này cửa lớn bỗng mở ra!
“Mẹ, con bế Tiểu Bác đến thăm mẹ!" Tiếng nói quen thuộc vang lên, tiếp theo một cô gái tuổi còn trẻ bế con vào!
Vũ Tình dừng động tác, mở to hai mắt nhìn đứa con trong lòng em gái!
Vũ Hân nhìn thấy chị, cũng ngẩn người, sau đó rất bình tĩnh nói: “Chị!"
“Vũ Hân!" Môi Vũ Tình run run, kích động nhìn em gái!"Có thể để chị nhìn nó không? Có thể để chị nhìn nó không?"
“Chị, chúng ta vào trong phòng đi!" Vũ Hân cười thản nhiên, sau đó chỉ chỉ vào bên trong phòng!
“Đi vào phòng gì, chị con phải đi!" Bà Hạ nhăn mày với con gái nhỏ nói.
Vũ Hân đáp lại mẹ bằng một ánh mắt, sau đó đi vào trong phòng đầu tiên!
Vũ Tình không nhìn mẹ, từ từ đi theo vào!
—————-
Vũ Hân đặt con lên giường, sau đó rất bình tĩnh nói với Vũ Tình: “Chị, không phải em không cho chị thăm cháu. Mà là chị phải biết tình cảnh của em, cuộc sống nhà giàu sang đúng là không dễ. Vả lại giờ Tiểu Bác rất được yêu chiều ở Thang gia, có lẽ chị không biết, Thang Duy Thạc, à, chính là chồng em, anh ấy thích con thế nào!"
Nghe được ba chữ ‘Thang Duy Thạc’ này, lòng Vũ Tình chùng xuống! Hắn rất thích Tiểu Bác? Rất thích ư?
Khóe miệng Vũ Tình đầu tiên là lộ ra một nụ cười, nhưng lập tức biến mất.
Hắn thích Tiểu Bác là vì hắn nghĩ do Vũ Hân sinh ra!
Nếu hắn biết Tiểu Bác là con của cô, hắn có ghét con không?
Thấy chị không nói lời nào, Vũ Hân tiếp tục nói: “Chị, Tiểu Bác tốt lắm, tất cả mọi người đều yêu nó! Chị cứ yên tâm đi, được không? Về sau, cũng không cần đến thămTiểu Bác. Con sẽ lớn dầu, nếu chị thăm nó nhiều, nó sẽ nghi. Chị, chị có thể giao con cho em, em thật cảm tạ chịi!"
Vũ Hân nói đúng, cô không thể mạo hiểm, nếu con biết mẹ mình là người khác, sẽ là tổn thương với nó? Hơn nữa, hơn nữa, cô cũng không thể để Thang Duy Thạc biết, cô chính là chị của Vũ Hân!"Được, về sau chị không đến nữa! Vũ Hân, có thể để chị bế Tiểu Bác một lần không?"
Vũ Hân nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu. “Vậy đây là một lần cuối cùng cho chị thăm con, về sau đừng đến đây được không? Chị, xem như em xin chị!"
Vũ Tình đặt con trong lòng xuóng, hai tay run run ôm lấy đứa con mới sinh được vài ngày đã bị bế kia đi!
Đứa bé được ôm, hai mắt nhắm chặt bỗng mở ra, khóe miệng lộ nụ cười thiên sứ!
Kéo cao quần áo, lộ ra da thịt mềm mại. Đứa con theo bản năng cắn vào đầu vú, bắt đầu dùng sức!
Con dốc sức ắn, cho dù đang hút sữa mềm mại, miệng nhỏ xinh vẫn ngậm chặt! Vũ Tình đầy lệ, nén lòng xuống, đặt đứa con ra xa.
“Oa……" Có lẽ là tâm linh cảm ứng, đứa con như biết bị mẹ vứt bỏ, mở lớn miệng dùng sức khóc!
“Cục cưng, đừng khóc! Cục cưng, mẹ sẽ mãi mãi yêu con! Biết không? Mãi mãi yêu con!" Vũ Tình nhẹ nhàng ôm bảo bối, cúi đầu thơm một cái lên trán!
Cho dù trong lòng đau đớn, vấn vương, cũng chỉ có thể buông nó: “Vũ Hân, đứa bé giao cho em!"
Vũ Hân nhận đứa bé, lộ ra một biểu tình thật cảm kích."Chị, cám ơn chị, cảm ơn tất cả những gì chị làm cho em!"
Vũ Tình không gật đầu, cũng không lắc đầu. Ôm lấy bé gái im lặng kia, cô vẫn còn bảo bối!
“Chị, bé gái có……" Vũ Hân bỗng ngừng nói chuyện, xấu hổ."Em nói, bé gái có muốn quần áo mới không, ở chỗ em có bán quần áo trẻ con, để em mua cho cháu vài bộ?"
Tuy rằng cảm thấy biểu tình của em gái có chút kỳ quái, nhưng lúc này cô chẳng có tâm trạng. "Không cần, tiền mua quần áo cho cháu chị có mà!"
“Oa……" Bé trai nằm ở trên giường vẫn khóc, hơn nữa giọng càng lúc càng lớn!
Thân là mẹ, Vũ Tình không thể thừa nhận loại tra tấn này, mang theo nước mắt nóng bỏng, tông cửa xông ra!
Đi ra khỏi cửa, Vũ Tình mãi mãi sẽ không biết, sau khi cô đi, mẹ cùng em gái đã nói gì! "Mẹ, đứa bé kia chẳng phải mẹ đã xử lý rồi ư? Đứa bé trong lòng chị ta là ai?" Vũ Hân thật căng thẳng hỏi, hơn nữa trong giọng nói có trách cứ nồng đậm!
“Mẹ lo rồi mà, đây là đứa con nó nhận nuôi, mẹ xử lý tốt lắm!" Bà Hạ thật kiên định nói!
Vũ Hân lúc này mới yên tâm, ánh mắt híp lại nhìn cách đó không xa."Mẹ, chị không thể có con của Thang Duy Thạc. Không thể cho bọn họ cơ hội dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, tuyệt đối không thể!"
“Đúng vậy, đương nhiên mẹ biết chứ!" Bà Hạ gật gật đầu nói.
————
Trong nháy mắt, hai gò má đầy nước mắt đã lạnh như băng!
Lau nước mắt, điều chỉnh lại tâm tình rồi, Vũ Tình lập tức đóng vở lại, thả lại vào hòm! Cất đi khóa kỹ! Đồng thời cô cũng khôi phục bình tĩnh lúc trước!
Cuối cùng giống như chỉnh lại mọi thứ, dùng sức cất đi!
Ai ~~~ cho dù nói cho mình vô số lần, không liên quan đến hắn nữa! Cho dù nói cho mình vô số lần, không thể lại giẫm lên vết xe đổ, nhưng cô vẫn bất đắc dĩ muốn đạp lên con sông đó!
Cô vô lực ngồi trên sàn, vùi mặt vào bàn tay! Cuối cùng mình vẫn không nén nổi lòng, vẫn không thể sống vì mình một lần!
Vì, cô không thể lại đẩy con mình ra. Tiếng nói nghẹn ngào của Tiểu Bác kia, khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng, lần nữa lại lên án cô mạnh mẽ.
Thật lâu sau, trên mặt chua xót lộ ra một nụ cười!
Có thể có cơ hội sống cùng Tiểu Bác, chắc là khiến cô rất vui! Có phải không?
Dù sao đó là con của cô, con do cô sinh ra!
Cô đã mắc nợ nó nhiều năm, đến lúc cô nên bù đắp cho con mình!
Vũ Tình dùng sức cất thùng, đi đến ngoài!
Đi ra, lại nhìn một vòng xung quanh, im lặng cáo biệt……
————–
Lại một lần chuyển đến nơi này, trong lòng ngàn vạn cảm khái!
Điện thoại vang lên, Vũ Tình lập tức lấy ra nghe. “Alo, tôi nghe!"
“Ừ, phòng cuối cùng bên trong, biết nơi đó không?" Giọng nói lạnh lùng của Thang Duy Thạc truyền đến!
“Biết ạ!"
“Không sai, biết mình ở chỗ nào! Má Vương trở lại chỗ ở, cho nên việc nhà đều do em làm! Bây giờ, đi chuẩn bị bữa tối đi!" Hoàn toàn là ra lệnh, không một chút độ ấm!
“Vâng!" Đối với yêu cầu của hắn, cô không có ý kiến!
Dù sao, đều là cô nguyện ý làm……
Nhìn thời gian, thời gian tan làm của hắn sắp đến!
Đặt đồ vào phòng, Vũ Tình bắt đầu đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối!
Nhạc Nhạc đã lâu không ăn đồ cô làm, không biết con ăn đồ cô làm có vui mừng không? Sau đó tha thứ cho người mẹ như cô!
Sau đó, trên mặt Vũ Tình lộ ra một nụ cười.
Cô cuối cùng cũng có cơ hội gần con, chăm sóc con!
Nữ giúp việc? Thân phận này cũng không tệ lắm! Ít nhất cô không cần làm vợ hắn, cô không thể lấy một người từng làm chồng em gái!
————–
“Papa!" Nhạc Nhạc nhìn thấy mẹ đứng trước cửa, thật sợ hãi trốn sau papa, nhưng vẫn không nhịn được ló đầu nhìn mẹ! Tiểu Bác nhìn thoáng qua dì, nhưng chỉ liếc mắt một cái sau đó bỏ chạy đến trên sô pha chơi!
Vũ Tình nhìn hai đứa con lạnh lùng, trong lòng khó chịu nói không nên lời. Không trách con, đều do chính cô! Là cô sai, là cô làm chúng tổn thương!
“Nhạc Nhạc, để mẹ nhìn được không?" Cô ngồi xuống vẫy tay với con gái!
Nhạc Nhạc dùng sức lắc đầu, sau đó vùi mặt vào túi ba! "Papa, con sợ!" Thang Duy Thạc trợn mắt nhìn cô, sau đó xoay người ôm lấy con gái! "Không sợ, có papa rồi, cô ta sẽ không đánh con!"
Nhạc Nhạc ở trong lòng papa, không nhịn được nhìn thoáng qua mẹ!
đẹp
Tác giả :
Cơ Thủy Linh