Tình Nhân Ngầm
Chương 2
“Bưng đi! Ta không muốn ăn!" Lam lăng phiền não la hét, hé ra dung nhan giận dữ kiến cho Nhị Độ đưa bữa ăn tiến vào cùng quản gia Cao thẩm cũng nhượng bộ.
“Nhưng là tiểu thư, đây là thiếu gia đặc biệt giao cho tôi hầm cháo gà, đối với thân thể cô rất bổ , cô cũng đừng cô phụ tâm ý lần này của thiếu gia, được không?" cháo gà này chính là nàng ước chừng tốn ba, bốn giờ mới nấu thành, nếu vị tiểu thư này thật không ăn chẳng phải lãng phí? Còn có, đây là Nhâm thiếu gia đặc biệt giao phó chuyện của nàng, vô luận như thế nào bọn họ cũng phải làm tốt.
“Thiếu gia, thiếu gia, ngươi nói thiếu gia là người kia mặt thú tâm dã thú, còn là con kia sói đội lốt cừu? Lấy ra! Bổn tiểu thư nói không ăn sẽ không ăn, ai cũng miễn cưỡng không được ta!" Vừa nói, cổ họng khô khốc khó chịu, Lam Lăng kịch liệt ho lên.
Một trận kho khan này giống như không thể ngớt, cơ hồ muốn đem phổi của nàng cũng ho ra luôn, khiến cho thân thể nàng suy yếu không thể không tựa vào đầu giường, vốn là dung nhan tuyết trắng nay đã lộ vẻ tái nhợt.
Nhâm Chi Giới chẳng biết lúc nào đã đi vào gian phòng, bưng cháo gà từ trong tay Cao thẩm đi về phía nàng, không tiếng động ở bên giường ngồi xuống, thấy nàng ho đến lợi hại, mày anh tuấn hơi nâng lên.
“Tôi đã nói rồi tùy hứng của cô chẳng thể giúp cô lợi lộc gì." Hắn rút ra giấy lau, ôn nhu thay nàng lau đi khóe mắt bên cạnh bởi vì kịch liệt ho khan mà chảy ra lệ.
Nàng chợt giơ tay lên đem hắn tay đẩy ra, khàn giọng quát: “Không cần anh giả từ bi xen vào việc của người khác!"
Xen vào việc của người khác? Đúng vậy a, hắn Nhâm Chi Giới thật sự là xen vào việc của người khác, nếu không, tại sao bảo Khuyết Lạc mua nữ nhân này về, còn phải ở nơi này chịu đựng tính khi của nàng?
Bất quá, Nhâm Chi Giới vẫn đem chén canh đưa tới trước mặt nàng, “Đem chén cháo gà này uống vào, cô cứ mãi ho khan dữ dội như vậy thì làm sao mắng chửi người khác sợ hãi?"
Lam Lăng ngước mắt trừng mắt nhìn khuôn mặt tự tiếu phi tiếu, kia trong con ngươi thâm thúy tựa hồ chứa vô số ôn nhu, lòng của nàng có mấy giây ngắn ngủi ngưng đập , bất quá rất nhanh nàng liền khôi phục lý trí, tay vừa nhấc hất đổ chén canh trong tay hắn .
Muốn dùng ôn nhu muốn nàng thần phục? Không có cửa đâu!
Nước canh tung tóe ướt đẫm áo cùng quần dài Nhâm Chi Giới, hắn không nói lời nào cùng nàng nhìn nhau gần một phút, mới chậm rãi đứng lên đối với người phía sau nói: “Cao thẩm, bưng một chén nữa tới đây."
“Dạ, thiếu gia."
Cao thẩm vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, trong lòng mới vừa bị một màn kia làm cho chấn động, không dám nói nhiều, bận rộn múc chén cháo gà nữa đưa vào trong phòng.
“Bà trước đi xuống đi." Nhận lấy súp, Nhâm Chi Giới ra lệnh.
“Dạ, thiếu gia." Cao thẩm nhìn Lam Lăng một cái, trong mắt có nồng đậm phật ý, bất quá, này không liên quan chuyện của nàng, cô gái nhỏ này muốn vuốt râu hùm, nàng cũng không còn biện pháp. Nghĩ tới, nàng xoay người vội vã rời phòng, đóng cửa lại.
Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh không tiếng động, Lam Lăng trừng mắt nhìn cánh cửa, thật lâu không dám cùng Nhâm Chi Giới con ngươi băng lạnh kia tiếp xúc.
“Thế nào? đầu lưỡi đã bị mèo tha đi?" Nhâm Chi Giới lạnh lùng đùa cợt nói.
“Tôi chỉ không muốn cùng người như anh nói chuyện." Nàng thật là mạnh miệng từ trước đến giờ không buông tha người.
“Uống vào." Hắn lại một lần nữa đem chén đưa tới trước mắt nàng, nàng lại lần nữa muốn đem chén súp kia vung lên nhưng khi xuất thủ liền bị hắn chế trụ cổ tay, lãnh giọng cảnh cáo: “Chén canh này nếu như ‘ không cẩn thận ’ bị cô làm đổ nữa, tôi thật sẽ cho cô thân thể trần truồng ra ngoài phô diễn thị chúng. ( phô diễn trước công chúng )
Lam Lăng lửa giận sôi trào ngưỡng mặt lên nhìn chằm chằm hắn, “anh dám?"
“Cô thử xem." Nhâm Chi Giới đối với nàng mỉm cười.
“Anh không dám, tôi là người của chủ nhân anh."
“Anh ta đem cô giao cho tôi, không phải sao? Hay là, cô muốn bị bán vào kỹ viện đi? Tôi rất dể, cô có thể ở giữa hai dạng người chọn một cái."
Lam Lăng cảm thấy ban đầu mình là mắt bị mù, mới có thể cho là người đàn ông này so với gã dã thú kia an toàn có thể tin, nhìn, hắn bây giờ lại đem nàng đùa bỡn, còn đắc ý cười. . . . . . Đáng chết!
Nàng cắn chặt hàm răng, hận nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, rốt cục không nói một câu nhận lấy chén, tức giận một hơi đem cháo gà nuốt vào bụng, không ngờ tới súp kia còn rất nóng, mới uống một hớp, đầu lưỡi liền bị bỏng, đau đến nổi nàng toát ra mồ hôi, nước mắt xông lên hốc mắt.
“Gấp cái gì? Không có ai giành với cô." Nhâm Chi Giới nhận lấy chén canh trên tay nàng , trong nháy mắt thu hồi nụ cười trên mặt, đứng dậy rót một chén nước đưa lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, “Mau uống."
Lúc này Lam Lăng cũng không có tâm tình cùng hắn giận dỗi, nhận lấy chén nước liền uống một hớp nước ngậm trong miệng, mở ra khuôn mặt đỏ toàn bộ , trong con ngươi tràn đầy màn lệ.
“Khá hơn chút nào không?" Hắn tự tay đem mặt của nàng thổi phù phù, xoay mình thấy trong con ngươi có lệ quang, tâm không khỏi vừa động, tay phủ ở nàng gò má dừng một chút, thu hồi.
Vuốt ve êm ái như vậy làm khuấy động nàng, Lam Lăng nhìn hắn thu hồi tay lại cảm thấy có hơi thất vọng. . . . . .
“Đem súp uống xong, đói bụng đối với cô không có chỗ tốt." Nói xong, Nhâm Chi Giới như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
“Chờ một chút."
Nhâm Chi Giới ngoái đầu lại nhìn nàng, “Còn có việc?"
“Gã dã thú đâu?"
“Không có ở đây. Cô muốn gặp hắn?"
Có quỷ muốn gặp hắn! Lam Lăng trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng.
“Hắn lúc nào thì trở lại?"
“Có chuyện gì sao? Có chuyện gì tôi sẽ giúp cô chuyển đạt."
“Đó? Tốt lắm." Lam Lăng cười lúm đồng tiền hiện ra nói: “Anh liền nói dùm tôi ——tôi hi vọng hắn lập tức đi chết! Không thành vấn đề đi?"
Nhâm Chi Giới trong con ngươi mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng mặt lại không đổi sắc, “Tôi sẽ chuyển lời tới anh ta, bất quá, có lẽ cô nên tự mình nói cho anh ta biết, tối hôm nay anh ta sẽ trở lại."
Câu này “Tối nay anh ta sẽ trở lại" Lam Lăng tâm trầm xuống, chỉ cần nghĩ đến đối mặt với người mình căm hận, nàng liền lông mao dựng đứng.
Khi hoàng hôn mờ nhạt dần, Lam Lăng mặc quần dài, thân ảnh đã không thể chờ đợi đi đến bệ cửa sổ lầu hai, tính toán nhảy xuống chạy khỏi nơi này. Bất quá nghĩ thì nghĩ, nhưng khi hai chân nàng vừa đưa lên thì liền muốn rút lui.
Không được! Nàng không thể không trốn! Nếu để cho dã thú kia trở lại làm bẩn nàng. . . . . . Nghĩ tới, Lam Lăng tâm căng thẳng, cảm giác thấy lạnh cả người xông lên đầu, cắn răng nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt một đống lễ phục mà Chi Giới đã mua về cho nàng, kết thành dây để thân thể khi thả xuống có vật níu giữ.
Lòng của nàng trong lúc chuẩn bị nhảy, cảm xúc sợ hãi lan tràn đến tứ chi của nàng, xoay mình một trận gió thổi qua làm cho nàng tay chân như nhũn ra giống như là tùy thời ( bất cứ lúc nào) cũng có thể rơi xuống tới đất mặt. Nàng thoáng nhìn xuống đất, không nhìn còn khá, này vừa nhìn thiếu chút khiến nàng thở không kịp, cao cũng không phải là thấp cũng không phải a.
“Mau xuống đây!" Nhâm Chi Giới hai tay khoanh trước ngực, đứng ở giữa đình viên, ngửa đầu nhìn cảnh trước mắt, trên mặt âm u .
Đi xuống? Đó không phải là tương đương với tự chui đầu vào lưới? Hắn nghĩ nàng là ngu ngốc sao?
“Không muốn!" Trong miệng la hét, Lam Lăng mặt lại càng lúc càng tái nhợt, bởi vì nàng biết mình thể lực có thể cậy mạnh không được bao lâu, tùy thời sẽ rơi xuống tới đất rất nguy hiểm, nhưng phải vì vậy mà bị hắn rống liền ngoan ngoãn nhảy xuống, không có cửa đâu.
“Cô nghĩ ngã chết?"
“Ngã chết vốn so với bị xú nam nhân các ngươi ô nhục tốt hơn!" Nàng thở hổn hển quát. Cảm giác mình hai tay đã mau không còn sức rồi, cả thân thể tựa hồ không ngừng đi chìm xuống.
“Thiếu gia, cái thang tới."
“Ừ." Nhâm Chi Giới nhanh chóng leo lên cái thang, hướng tới gần vị trí của Lam Lăng
Mắt thấy hắn đã gần người, Lam Lăng hốt hoảng không biết như thế nào cho phải, quay đầu lại nhìn mặt đất một cái, suy tính có nên hay không ánh mắt khép lại dứt khoát nhảy xuống.
“Nhảy xuống, cô ngay cả hy vọng cuối cùng chạy trốn cũng không có." Nhâm Chi Giới đảo mắt đã đi tới bên cạnh nàng, hướng nàng vươn tay, “Tới đây, tôi đỡ cô đi xuống."
Lam Lăng xoay đầu lại nhìn hắn, chống lại lời nói lãnh mạc kia là ôn nhu phảng phất sâu trong tròng mắt đen không thấy đáy. Thành thật mà nói, giờ phút này nàng cực sợ, thấy hắn đối với nàng rộng mở cánh tay, trong đầu nàng chỉ muốn lập tức hướng về phía trước, mà không phải nghĩ thoát đi.
“A!" Đang lúc nàng tim đập mạnh và loạn nhịp hết sức, vòng eo bị một cánh tay có lực vững vàng ôm lấy, khuôn mặt nàng thất sắc phát ra tiếng kêu đồng thời, thân thể một cáu bay lên, đã rơi vào trong một lồng ngực rộng rãi. Cái thang bởi vì bắt ngờ tiếp nhân một lúc sức nặng hai người mà kịch liệt lay động, theo bản năng, hai tay của nàng nắm chặt hông của hắn, đem hắn ôm thật chặt.
Giờ phút này, hai người thân thể chặt chẽ dính vào nhau, Nhâm Chi Giới có thể cảm giác được hai vú mềm mại của nàng ở trong ngực hắn kịch liệt phập phồng, cùng hắn dán hợp, cũng có thể cảm giác được trên người nàng mới vừa tắm rửa qua có mùi hương thơm mát thanh nhã không ngừng trước chóp mũi hắn lượng lờ, trong phút chốc làm nhiễu loạn tâm thần của hắn, để cho phần bụng dưới của hắn trở nên căng thẳng khó chịu.
Phảng phất cảm nhận được giữa hai người biến hóa kỳ lạ có dòng khí thân mật, Lam Lăng không khỏi ngẩng đầu lên, cánh môi run rẩy lạnh như băng trùng hợp cùng lúc hắn vừa cúi mặt xuống chạm nhau, nhẹ nhàng quét qua môi của hắn.
“Ngô." Gương mặt của nàng bởi vì đụng chạm như vậy mà nung đỏ, chống lại hai con ngươi sâu thẳm kia càng làm nàng hoảng hốt không dứt, liên tục không ngừng cúi đầu, lời nói không có mạch lạc: “Chúng ta. . . . . . Chẳng lẻ phải ở trên cái thang này mãi sao?"
Nếu như có thể, hắn tuyệt không để ý. Nhâm Chi Giới ở trong lòng than nhẹ, lại kinh ngạc với mình trong phút chốc bị mê hoặc tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Lần sau muốn chạy trốn, nên tìm phương thức không đem bản thân hù chết, ân?" Hắn ôm nàng, có thể cảm giác được nàng run rẩy cùng lạnh như băng.
Lam lăng bởi vì hắn lời nói ôn nhu mà ngưỡng mặt lên, con ngươi lóe ra ánh sáng, giảo hoạt “Tiên sinh, anh ở đây khích lệ tôi trốn sao?"
“Nếu như cô thoát được như lời nói, tôi sẽ không ngăn cản."
“Nếu như anh nguyện ý bỏ qua cho tôi, tôi tự nhiên sẽ thoát được." Nàng ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi , hi vọng nam nhân ôn nhu trước mắt này tựa hồ đối với nàng còn có chút lương tâm để nàng đi.
“Tôi không thể nào phản bội Khuyết Lạc, muốn chạy trốn phải dựa vào bản lãnh thật sự của cô." Vừa nói, Nhâm Chi Giới lực tay căng thẳng, ôm nàng từ từ bò xuống cái thang.
“Gã dã thú kia có phải hay không thường thường bắt cóc nữ nhân đem về?" Nếu không tại sao có thể có cái thang cao như vậy để trong nhà phòng bị, giống như tùy thời đem nữ nhân muốn chạy trốn bắt trở về.
“Anh ta không có bắt cóc cô, là mua cô."
“Kia không có gì bất đồng, đều giống nhau là hoạt động phi pháp!"
“Tôi khuyên cô cất đi cái lưỡi không ngoan kia, tránh cho tự mình chuốc lấy cực khổ." Khuyết Lạc chưa từng có tính nhẫn nại cùng một nữ nhân nói chuyện, thường xem nữ nhân coi là động vật cấp thấp, nữ nhân dám đính hắn không có mấy, cho dù có, cũng sẽ không có kết quả tốt.
“Anh quan tâm tôi?" Nhảy xuống cái thang, Lam Lăng cơ hồ lập tức rời đi ngực của hắn, bởi vì nàng trong lúc bất chợt cảm thấy toàn thân nóng lên, không biết tại sao.
“Tôi chỉ là ở cảnh cáo cô, nam nhân và nữ nhân dù sao cũng là bất đồng." Nhâm Chi Giới nhìn nàng, trong ngực đột nhiên thiếu nàng, lại để cho hắn có chút mất mác, loại tâm tình này. . . . . . Làm cho hắn không thể mỉm cười được ngay.
“Anh là sợ dã thú kia tổn thương tôi?"
“Khuyết Lạc là nam nhân khêu gợi, nếu như cô thử tiếp nhận anh ta, cô sẽ yêu anh ta."
Yêu dã thú kia? Lam lăng xem thường cau lại lông mày.
Muốn nàng yêu Khuyết Lạc đó, nàng kia thà lựa chọn người trước mắt này thỉnh thoảng ôn nhu, thỉnh thoảng lãnh mạc, lại là nam nhân làm nàng cảm thấy an toàn.
“Muốn thuyết phục tôi ngoan ngoãn làm tình nhân của hắn? Anh nên bỏ bớt nước miếng đi!" Lam Lăng xoay người liền đi vào trong nhà, vì mình không giải thích được cao hứng trong đầu liền cảm thấy phiền não mà lại nhàm chán.
Chương 2.2
Nàng đến tột cùng bị thần kinh, thế nhưng sẽ đối với người này động tâm?
Không! Nàng dĩ nhiên phản đối động tâm với hắn! Nàng chỉ nói là nàng thà ở giữa hai người lựa chọn hắn, nếu quả như thật không có lựa chọn khác.
“Cô tên là gì?"
Một người đột nhiên ngăn ở trước mặt nàng, làm cho nàng thiếu chút nữa đụng vào, Lam Lăng chạy trốn không được tức giận cơ hồ hết sức căng thẳng.
“Cô là ai?" Nàng nhíu mày, tức giận hỏi ngược lại. Nữ nhân này vừa nhìn cũng biết sanh ra ở nhà giàu có , bộ dáng kiêu căng giống như là thuộc hoàng tộc, nếu ở cổ đại, nàng nhất định trăm phần trăm là công chúa.
“Tôi. . . . . . Là Nhâm Chi Giới . . . . . . Bạn gái." Quan Vũ Điệp bị khí thế đối phương làm sợ hết hồn, vừa nghĩ tới nàng là tình nhân của Khuyết Lạc mà không thể đắc tội, âm điệu thích thú đển mềm nhũn, “Tôi tên là Quan Vũ Điệp, cha của Khuyết Lạc cùng cha tôi là bạn tốt, hai nhà chúng ta là quan hệ nhiều đời."
Bạn gái Nhâm Chi Giới ? Lam lăng lông mày nhíu cao hơn, ngực chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy một cổ tức mạnh , rất là khó chịu.
“Cô hỏi tên tôi làm gì?" Lam Lăng cố gắng thả lỏng, lười biếng đưa tay đùa bỡn một chút tóc dài đen nhánh, đôi con ngươi ôn nhu nhìn nàng.
“Ách, cái này. . . . . . Tôi mới vừa nhìn thấy cô cùng Chi Giới. . . . . . Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, anh ấy . . . . . anh ấy là tôi, tôi là nói. . . . . ."
“Cô có phải hay không muốn nói với tôi, Nhâm Chi Giới là bạn trai của cô, muốn tôi về sau không được ôm hắn?"
Quan Vũ Điệp nghe vậy mặt đỏ một chút, gật đầu một cái, giương mắt lại nhìn thấy thân ảnh cao lớn Nhâm Chi Giới chẳng biết lúc nào đã đứng ở cạnh cửa, mặt không chút thay đổi nhìn hướng nơi này, khiến nàng chột dạ luống cuống sợ hãi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ hơn.
Lam Lăng cũng không biết Nhâm Chi Giới ở sau lưng nàng, thấy Quan Vũ Điệp gương mặt đỏ nhưng không nói lời nào, mưu đồ, nói: “Nếu như tôi nói tôi chính là thích ôm hắn đây?"
“Sao?" Quan Vũ Điệp sững sờ nhìn nàng, căn bản không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
“Cô sợ hắn bị tôi cướp đi?"
Quan Vũ Điệp còn không lên tiếng, lại dò xét Nhâm Chi Giới sau lưng nàng một cái.
“Cô biết không? Nếu như tôi vẫn ở lại chỗ này, nhất định sẽ đem Nhâm Chi Giới cướp đi, nếu như cô muốn bảo vệ hắn, tôi có thể dạy cô một phương pháp, như thế nào?"
“Cô ấy sẽ không giúp cô lúc này rời đi."
Quan Vũ Điệp còn chưa mở miệng, một thanh âm khác liền tham gia trước. Nhâm Chi Giới lướt qua Quan Vũ Điệp, tiến lên chế trụ đích cổ tay Lam Lăng, tiếp không nói lời nào đem nàng kéo lên lầu hai.
“Mau buông tôi ra! Tôi tự mình đi!" Âm mưu bị nhìn thấu, Lam Lăng có chút hơi tức giận, bất quá làm nàng lúng túng cũng không phải cái này, mà là Nhâm Chi Giới ánh mắt đùa cợt , phảng phất nàng là vĩnh viễn trốn không thoát lòng bàn tay hắn, để cho hắn chế giễu một chút, lại còn trước mặt Quan Vũ Điệp.
Nữ nhân kia thật sự là bạn gái Nhâm Chi Giới ? Vừa nghĩ tới điều này, nàng lại bắt đầu không khỏi phiền não , bị hắn lôi kéo tay cũng không vui mừng muốn quất trở về.
Đem nàng kéo vào trong phòng, Nhâm Chi Giới cũng không có đi theo vào, ngược lại đưa tay liền đem cửa khóa trái, thái độ biến chuyển rất nhanh, làm cho Lam Lăng nhất thời có chút không phản ứng kịp.
“Nhâm Chi Giới, anh đứng lại đó cho tôi!" Nàng hướng về phía cánh cửa rống lên.
Chỉ tiếc đáp lại nàng là một mảnh trầm mặt.
Hắn cứ như vậy đi? Đúng không? Nhưng kỳ dị chính là, lòng của nàng giống như cũng đi theo tiếng bước chân hắn .
Đi xuống lâu, Nhâm Chi Giới thấy mặt Quan Vũ Điệp lúng túng, lướt qua nàng, hắn hướng quầy ba đi tới, rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu liền đem rượu uống cạn.
“Anh tức giận?" Quan Vũ Điệp nhút nhát đi tới, nhìn hắn lại rót một chén rượu uống vào.
Nhâm Chi Giới nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Không có."
“Em. . . . . . Không phải cố ý, chẳng qua là. . . . . . Không thích nhìn anh ôm cô ta, cho nên em mới nói anh là bạn trai em, nếu như anh rất để ý, em liền nói xin lỗi, anh. . . . . . đừng giận em, được không? Cũng không cần đuổi em đi."
“Em đa tâm, anh nói rồi không có tức giận."
“Nhưng là anh. . . . . ."
“Không có chuyện gì anh muốn ở một mình."
Đối với lệnh trục khách của hắn, Quan Vũ Điệp quan tâm cũng chỉ có thể nuốt vào cổ họng, sâu kín gật đầu xoay người rời đi.
“Thiếu chủ trở lại không?" Khóe mắt thấy Cao thẩm đã đi xuống nhìn hắn một hồi lâu, Nhâm Chi Giới mở miệng hỏi.
“Thiếu chủ nói tối nay không trở lại, thiếu gia."
“Ừ." Thấy nàng còn đứng ở đó, Nhâm Chi Giới khó có thể lộ ra mỉm cười, hỏi: “Cao thẩm, bà có phải hay không còn có việc muốn nói với ta?"
“Không có, thiếu gia, chẳng qua là Lam tiểu thư cô ấy. . . . . ."
“Cô ấy thế nào?" Chẳng lẽ nàng lại muốn từ cửa sổ nhảy xuống?
“Cô ấy tựa hồ trong phòng hất đổ hết đồ."
Hất đồ? Đúng là giống như con mèo hoang biết gây chuyện.
Nhâm Chi Giới cười một tiếng, “Cô ấy muốn đạp đổ bao nhiêu cũng được, đừng để ý tới."
“Tôi cũng là nghĩ như vậy, chẳng qua là. . . . . . Bên trong bây giờ một chút thanh âm cũng không có, tôi là đang suy nghĩ, có cần hay không vào xem một chút? Nàng dù sao cũng là nữ nhân của Thiếu chủ , nếu như nửa điểm bị thương hoặc là gây ra án mạng, vậy thì không tốt lắm."
“Ta biết, ta sẽ đi xem, bà có thể đi nghỉ ngơi."
“Dạ, thiếu gia." Đem lời nên nói đều nói xong, Cao thẩm an tâm lui ra.
Thân là quản gia Khuyết gia tại biệt thự NewYork, nàng luôn luôn không cho phép có quá nhiều trạng huống bên ngoài phát sinh, bởi vì nơi này cùng nhà của chính mình không có khác gì, từ trẻ đến bây giờ, coi là nàng đã ở đây hai mươi mấy đầu năm, chẳng khác gì là nhìn Khuyết Lạc cùng Nhâm Chi Giới lớn lên .
Uống xong chén rượu thứ năm, Nhâm Chi Giới mới chậm rãi để chén rượu xuống lên lầu.
Mở ra cửa phòng Lam Lăng , cảnh tượng trước mắt hỗn loạn giống như là bãi rác không khỏi làm hắn nhíu mày.
Nữ nhân kia lại đem tất cả lễ phục hắn phái người mua về đều cắt thành từng mảnh từng mảnh làm dây treo, còn đem tất cả những thứ trong phòng đập phá xuống đất, giống như sợ tiền Khuyết gia dùng không hết, bữa ăn Cao thẩm đưa vào cũng bị rơi vãi phải chung quanh, nếu là Khuyết lạc nhìn thấy tình cảnh này, hận không thể đem Lam Lăng treo ngược lên đánh dử dội một trận!
“Lam Lăng?" Bên trong phòng yên tĩnh một chút thanh âm cũng không có, Nhâm Chi Giới lên tiếng gọi, vừa mới nhảy vào trong phòng, phía sau cửa trong lúc bất chợt thoát ra một đạo thân ảnh, không biết cầm thứ gì liền muốn đánh xuống gáy của hắn, hắn cúi người né tránh công kích, trở tay bắt được nàng.
“Đáng chết!" Nàng thanh âm nguyền rủa, không nghĩ tới mình ôm cây đợi thỏ kết quả thế nhưng thất bại trong gang tấc, hại nàng núp ở phía sau cửa đói bụng muốn chết lại mệt mỏi muốn chết, hiện tại giống như con thỏ nhỏ bị bắt chặt rồi, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, giận đến một câu cũng nói không nên lời.
“Cô thật sự đáng chết." Nhâm Chi Giới một tay chế trụ hai cổ tay nàng, đem giơ cao khỏi đầu, hai mắt nhíu lại, nguy hiểm hướng nàng tiến tới gần.
Hơi thở chợt tiến tới gần, trong miệng hắn khạc ra mùi rượu thổi phù bốn phía trước mặt của nàng, làm Lam Lăng tâm cuồng loạn không dứt, chỉ có thể nhìn hắn càng lúc càng đến gần, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ chốc lát cả người liền bị hắn kìm ở trên ván cửa không thể động đậy, không đường lui.
“Anh. . . . . . anh nghĩ làm gì?" Giờ phút này mắt của hắn chìm đen như mực, giống như Mãnh Hổ ban đêm chờ phác sát con mồi , toàn thân bao phủ khí tức cuồng bạo làm cho người ta lông măng đứng thẳng.
“Cô cũng biết sợ?" Nhâm Chi Giới lấn đến gần nàng, đưa tay liền đem y phục trên người nàng xoạt một tiếng.
“A! Anh làm gì! Buông tôi ra! Mau buông ra!" Lam Lăng hoảng hốt, theo bản năng giãy giụa thân thể, cũng một giây sau bị hắn dùng thân thể chống đỡ, đem thân thể mềm mại kẹp ở giữa lồng ngực rộng rãi đầy lửa nóng cùng cánh cửa.
“Dùng thân thể của cô cảm nhận, cô sẽ biết tôi muốn đối với cô làm cái gì." Cúi người nhìn nàng đang rất tức giận nhưng dung nhan như cũ xinh đẹp động lòng người, Nhâm Chi Giới chỉ muốn muốn hôn nàng.
Dùng thân thể của nàng cảm nhận?
Nàng khoảnh khắc ngạc nhiên cùng mê hoặc, ngay sau đó giống như phát hiện cái gì mặt tựa như đỏ lên, thân thể giãy dụa lợi hại hơn, hô to, “Anh cái này đại sắc lang! Mau buông tôi ra! Anh nếu không buông ra, tôi sẽ kêu to!"
“Cô kêu đi." Vừa nói, môi của hắn đã vội vàng không kịp chuẩn bị tập kích nàng.
Nụ hôn này cuồng mãnh mà nhanh chóng, Lam Lăng không còn kịp né tránh, kinh sợ hắn khi đó thỉnh thoảng ôn nhu phát ra hơi thở phái nam cuồng mãnh, thật sâu trầm mê mà không thể kềm chế, chỉ chốc lát, nàng cảm thấy thân thể mềm nhũn đứng cũng đứng không vững, chỉ có thể đưa ra hai tay vị ở cổ hắn, thật chặt dựa vào hắn.
Tình huống này tựa như trước ở thời điểm trên thang, Lam Lăng ôm chặt hắn, lần nữa cảm thụ vẻ an toàn cùng tình cảm ôn nhu này. . . . . .
“Nhưng là tiểu thư, đây là thiếu gia đặc biệt giao cho tôi hầm cháo gà, đối với thân thể cô rất bổ , cô cũng đừng cô phụ tâm ý lần này của thiếu gia, được không?" cháo gà này chính là nàng ước chừng tốn ba, bốn giờ mới nấu thành, nếu vị tiểu thư này thật không ăn chẳng phải lãng phí? Còn có, đây là Nhâm thiếu gia đặc biệt giao phó chuyện của nàng, vô luận như thế nào bọn họ cũng phải làm tốt.
“Thiếu gia, thiếu gia, ngươi nói thiếu gia là người kia mặt thú tâm dã thú, còn là con kia sói đội lốt cừu? Lấy ra! Bổn tiểu thư nói không ăn sẽ không ăn, ai cũng miễn cưỡng không được ta!" Vừa nói, cổ họng khô khốc khó chịu, Lam Lăng kịch liệt ho lên.
Một trận kho khan này giống như không thể ngớt, cơ hồ muốn đem phổi của nàng cũng ho ra luôn, khiến cho thân thể nàng suy yếu không thể không tựa vào đầu giường, vốn là dung nhan tuyết trắng nay đã lộ vẻ tái nhợt.
Nhâm Chi Giới chẳng biết lúc nào đã đi vào gian phòng, bưng cháo gà từ trong tay Cao thẩm đi về phía nàng, không tiếng động ở bên giường ngồi xuống, thấy nàng ho đến lợi hại, mày anh tuấn hơi nâng lên.
“Tôi đã nói rồi tùy hứng của cô chẳng thể giúp cô lợi lộc gì." Hắn rút ra giấy lau, ôn nhu thay nàng lau đi khóe mắt bên cạnh bởi vì kịch liệt ho khan mà chảy ra lệ.
Nàng chợt giơ tay lên đem hắn tay đẩy ra, khàn giọng quát: “Không cần anh giả từ bi xen vào việc của người khác!"
Xen vào việc của người khác? Đúng vậy a, hắn Nhâm Chi Giới thật sự là xen vào việc của người khác, nếu không, tại sao bảo Khuyết Lạc mua nữ nhân này về, còn phải ở nơi này chịu đựng tính khi của nàng?
Bất quá, Nhâm Chi Giới vẫn đem chén canh đưa tới trước mặt nàng, “Đem chén cháo gà này uống vào, cô cứ mãi ho khan dữ dội như vậy thì làm sao mắng chửi người khác sợ hãi?"
Lam Lăng ngước mắt trừng mắt nhìn khuôn mặt tự tiếu phi tiếu, kia trong con ngươi thâm thúy tựa hồ chứa vô số ôn nhu, lòng của nàng có mấy giây ngắn ngủi ngưng đập , bất quá rất nhanh nàng liền khôi phục lý trí, tay vừa nhấc hất đổ chén canh trong tay hắn .
Muốn dùng ôn nhu muốn nàng thần phục? Không có cửa đâu!
Nước canh tung tóe ướt đẫm áo cùng quần dài Nhâm Chi Giới, hắn không nói lời nào cùng nàng nhìn nhau gần một phút, mới chậm rãi đứng lên đối với người phía sau nói: “Cao thẩm, bưng một chén nữa tới đây."
“Dạ, thiếu gia."
Cao thẩm vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, trong lòng mới vừa bị một màn kia làm cho chấn động, không dám nói nhiều, bận rộn múc chén cháo gà nữa đưa vào trong phòng.
“Bà trước đi xuống đi." Nhận lấy súp, Nhâm Chi Giới ra lệnh.
“Dạ, thiếu gia." Cao thẩm nhìn Lam Lăng một cái, trong mắt có nồng đậm phật ý, bất quá, này không liên quan chuyện của nàng, cô gái nhỏ này muốn vuốt râu hùm, nàng cũng không còn biện pháp. Nghĩ tới, nàng xoay người vội vã rời phòng, đóng cửa lại.
Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh không tiếng động, Lam Lăng trừng mắt nhìn cánh cửa, thật lâu không dám cùng Nhâm Chi Giới con ngươi băng lạnh kia tiếp xúc.
“Thế nào? đầu lưỡi đã bị mèo tha đi?" Nhâm Chi Giới lạnh lùng đùa cợt nói.
“Tôi chỉ không muốn cùng người như anh nói chuyện." Nàng thật là mạnh miệng từ trước đến giờ không buông tha người.
“Uống vào." Hắn lại một lần nữa đem chén đưa tới trước mắt nàng, nàng lại lần nữa muốn đem chén súp kia vung lên nhưng khi xuất thủ liền bị hắn chế trụ cổ tay, lãnh giọng cảnh cáo: “Chén canh này nếu như ‘ không cẩn thận ’ bị cô làm đổ nữa, tôi thật sẽ cho cô thân thể trần truồng ra ngoài phô diễn thị chúng. ( phô diễn trước công chúng )
Lam Lăng lửa giận sôi trào ngưỡng mặt lên nhìn chằm chằm hắn, “anh dám?"
“Cô thử xem." Nhâm Chi Giới đối với nàng mỉm cười.
“Anh không dám, tôi là người của chủ nhân anh."
“Anh ta đem cô giao cho tôi, không phải sao? Hay là, cô muốn bị bán vào kỹ viện đi? Tôi rất dể, cô có thể ở giữa hai dạng người chọn một cái."
Lam Lăng cảm thấy ban đầu mình là mắt bị mù, mới có thể cho là người đàn ông này so với gã dã thú kia an toàn có thể tin, nhìn, hắn bây giờ lại đem nàng đùa bỡn, còn đắc ý cười. . . . . . Đáng chết!
Nàng cắn chặt hàm răng, hận nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, rốt cục không nói một câu nhận lấy chén, tức giận một hơi đem cháo gà nuốt vào bụng, không ngờ tới súp kia còn rất nóng, mới uống một hớp, đầu lưỡi liền bị bỏng, đau đến nổi nàng toát ra mồ hôi, nước mắt xông lên hốc mắt.
“Gấp cái gì? Không có ai giành với cô." Nhâm Chi Giới nhận lấy chén canh trên tay nàng , trong nháy mắt thu hồi nụ cười trên mặt, đứng dậy rót một chén nước đưa lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, “Mau uống."
Lúc này Lam Lăng cũng không có tâm tình cùng hắn giận dỗi, nhận lấy chén nước liền uống một hớp nước ngậm trong miệng, mở ra khuôn mặt đỏ toàn bộ , trong con ngươi tràn đầy màn lệ.
“Khá hơn chút nào không?" Hắn tự tay đem mặt của nàng thổi phù phù, xoay mình thấy trong con ngươi có lệ quang, tâm không khỏi vừa động, tay phủ ở nàng gò má dừng một chút, thu hồi.
Vuốt ve êm ái như vậy làm khuấy động nàng, Lam Lăng nhìn hắn thu hồi tay lại cảm thấy có hơi thất vọng. . . . . .
“Đem súp uống xong, đói bụng đối với cô không có chỗ tốt." Nói xong, Nhâm Chi Giới như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
“Chờ một chút."
Nhâm Chi Giới ngoái đầu lại nhìn nàng, “Còn có việc?"
“Gã dã thú đâu?"
“Không có ở đây. Cô muốn gặp hắn?"
Có quỷ muốn gặp hắn! Lam Lăng trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng.
“Hắn lúc nào thì trở lại?"
“Có chuyện gì sao? Có chuyện gì tôi sẽ giúp cô chuyển đạt."
“Đó? Tốt lắm." Lam Lăng cười lúm đồng tiền hiện ra nói: “Anh liền nói dùm tôi ——tôi hi vọng hắn lập tức đi chết! Không thành vấn đề đi?"
Nhâm Chi Giới trong con ngươi mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng mặt lại không đổi sắc, “Tôi sẽ chuyển lời tới anh ta, bất quá, có lẽ cô nên tự mình nói cho anh ta biết, tối hôm nay anh ta sẽ trở lại."
Câu này “Tối nay anh ta sẽ trở lại" Lam Lăng tâm trầm xuống, chỉ cần nghĩ đến đối mặt với người mình căm hận, nàng liền lông mao dựng đứng.
Khi hoàng hôn mờ nhạt dần, Lam Lăng mặc quần dài, thân ảnh đã không thể chờ đợi đi đến bệ cửa sổ lầu hai, tính toán nhảy xuống chạy khỏi nơi này. Bất quá nghĩ thì nghĩ, nhưng khi hai chân nàng vừa đưa lên thì liền muốn rút lui.
Không được! Nàng không thể không trốn! Nếu để cho dã thú kia trở lại làm bẩn nàng. . . . . . Nghĩ tới, Lam Lăng tâm căng thẳng, cảm giác thấy lạnh cả người xông lên đầu, cắn răng nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt một đống lễ phục mà Chi Giới đã mua về cho nàng, kết thành dây để thân thể khi thả xuống có vật níu giữ.
Lòng của nàng trong lúc chuẩn bị nhảy, cảm xúc sợ hãi lan tràn đến tứ chi của nàng, xoay mình một trận gió thổi qua làm cho nàng tay chân như nhũn ra giống như là tùy thời ( bất cứ lúc nào) cũng có thể rơi xuống tới đất mặt. Nàng thoáng nhìn xuống đất, không nhìn còn khá, này vừa nhìn thiếu chút khiến nàng thở không kịp, cao cũng không phải là thấp cũng không phải a.
“Mau xuống đây!" Nhâm Chi Giới hai tay khoanh trước ngực, đứng ở giữa đình viên, ngửa đầu nhìn cảnh trước mắt, trên mặt âm u .
Đi xuống? Đó không phải là tương đương với tự chui đầu vào lưới? Hắn nghĩ nàng là ngu ngốc sao?
“Không muốn!" Trong miệng la hét, Lam Lăng mặt lại càng lúc càng tái nhợt, bởi vì nàng biết mình thể lực có thể cậy mạnh không được bao lâu, tùy thời sẽ rơi xuống tới đất rất nguy hiểm, nhưng phải vì vậy mà bị hắn rống liền ngoan ngoãn nhảy xuống, không có cửa đâu.
“Cô nghĩ ngã chết?"
“Ngã chết vốn so với bị xú nam nhân các ngươi ô nhục tốt hơn!" Nàng thở hổn hển quát. Cảm giác mình hai tay đã mau không còn sức rồi, cả thân thể tựa hồ không ngừng đi chìm xuống.
“Thiếu gia, cái thang tới."
“Ừ." Nhâm Chi Giới nhanh chóng leo lên cái thang, hướng tới gần vị trí của Lam Lăng
Mắt thấy hắn đã gần người, Lam Lăng hốt hoảng không biết như thế nào cho phải, quay đầu lại nhìn mặt đất một cái, suy tính có nên hay không ánh mắt khép lại dứt khoát nhảy xuống.
“Nhảy xuống, cô ngay cả hy vọng cuối cùng chạy trốn cũng không có." Nhâm Chi Giới đảo mắt đã đi tới bên cạnh nàng, hướng nàng vươn tay, “Tới đây, tôi đỡ cô đi xuống."
Lam Lăng xoay đầu lại nhìn hắn, chống lại lời nói lãnh mạc kia là ôn nhu phảng phất sâu trong tròng mắt đen không thấy đáy. Thành thật mà nói, giờ phút này nàng cực sợ, thấy hắn đối với nàng rộng mở cánh tay, trong đầu nàng chỉ muốn lập tức hướng về phía trước, mà không phải nghĩ thoát đi.
“A!" Đang lúc nàng tim đập mạnh và loạn nhịp hết sức, vòng eo bị một cánh tay có lực vững vàng ôm lấy, khuôn mặt nàng thất sắc phát ra tiếng kêu đồng thời, thân thể một cáu bay lên, đã rơi vào trong một lồng ngực rộng rãi. Cái thang bởi vì bắt ngờ tiếp nhân một lúc sức nặng hai người mà kịch liệt lay động, theo bản năng, hai tay của nàng nắm chặt hông của hắn, đem hắn ôm thật chặt.
Giờ phút này, hai người thân thể chặt chẽ dính vào nhau, Nhâm Chi Giới có thể cảm giác được hai vú mềm mại của nàng ở trong ngực hắn kịch liệt phập phồng, cùng hắn dán hợp, cũng có thể cảm giác được trên người nàng mới vừa tắm rửa qua có mùi hương thơm mát thanh nhã không ngừng trước chóp mũi hắn lượng lờ, trong phút chốc làm nhiễu loạn tâm thần của hắn, để cho phần bụng dưới của hắn trở nên căng thẳng khó chịu.
Phảng phất cảm nhận được giữa hai người biến hóa kỳ lạ có dòng khí thân mật, Lam Lăng không khỏi ngẩng đầu lên, cánh môi run rẩy lạnh như băng trùng hợp cùng lúc hắn vừa cúi mặt xuống chạm nhau, nhẹ nhàng quét qua môi của hắn.
“Ngô." Gương mặt của nàng bởi vì đụng chạm như vậy mà nung đỏ, chống lại hai con ngươi sâu thẳm kia càng làm nàng hoảng hốt không dứt, liên tục không ngừng cúi đầu, lời nói không có mạch lạc: “Chúng ta. . . . . . Chẳng lẻ phải ở trên cái thang này mãi sao?"
Nếu như có thể, hắn tuyệt không để ý. Nhâm Chi Giới ở trong lòng than nhẹ, lại kinh ngạc với mình trong phút chốc bị mê hoặc tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Lần sau muốn chạy trốn, nên tìm phương thức không đem bản thân hù chết, ân?" Hắn ôm nàng, có thể cảm giác được nàng run rẩy cùng lạnh như băng.
Lam lăng bởi vì hắn lời nói ôn nhu mà ngưỡng mặt lên, con ngươi lóe ra ánh sáng, giảo hoạt “Tiên sinh, anh ở đây khích lệ tôi trốn sao?"
“Nếu như cô thoát được như lời nói, tôi sẽ không ngăn cản."
“Nếu như anh nguyện ý bỏ qua cho tôi, tôi tự nhiên sẽ thoát được." Nàng ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi , hi vọng nam nhân ôn nhu trước mắt này tựa hồ đối với nàng còn có chút lương tâm để nàng đi.
“Tôi không thể nào phản bội Khuyết Lạc, muốn chạy trốn phải dựa vào bản lãnh thật sự của cô." Vừa nói, Nhâm Chi Giới lực tay căng thẳng, ôm nàng từ từ bò xuống cái thang.
“Gã dã thú kia có phải hay không thường thường bắt cóc nữ nhân đem về?" Nếu không tại sao có thể có cái thang cao như vậy để trong nhà phòng bị, giống như tùy thời đem nữ nhân muốn chạy trốn bắt trở về.
“Anh ta không có bắt cóc cô, là mua cô."
“Kia không có gì bất đồng, đều giống nhau là hoạt động phi pháp!"
“Tôi khuyên cô cất đi cái lưỡi không ngoan kia, tránh cho tự mình chuốc lấy cực khổ." Khuyết Lạc chưa từng có tính nhẫn nại cùng một nữ nhân nói chuyện, thường xem nữ nhân coi là động vật cấp thấp, nữ nhân dám đính hắn không có mấy, cho dù có, cũng sẽ không có kết quả tốt.
“Anh quan tâm tôi?" Nhảy xuống cái thang, Lam Lăng cơ hồ lập tức rời đi ngực của hắn, bởi vì nàng trong lúc bất chợt cảm thấy toàn thân nóng lên, không biết tại sao.
“Tôi chỉ là ở cảnh cáo cô, nam nhân và nữ nhân dù sao cũng là bất đồng." Nhâm Chi Giới nhìn nàng, trong ngực đột nhiên thiếu nàng, lại để cho hắn có chút mất mác, loại tâm tình này. . . . . . Làm cho hắn không thể mỉm cười được ngay.
“Anh là sợ dã thú kia tổn thương tôi?"
“Khuyết Lạc là nam nhân khêu gợi, nếu như cô thử tiếp nhận anh ta, cô sẽ yêu anh ta."
Yêu dã thú kia? Lam lăng xem thường cau lại lông mày.
Muốn nàng yêu Khuyết Lạc đó, nàng kia thà lựa chọn người trước mắt này thỉnh thoảng ôn nhu, thỉnh thoảng lãnh mạc, lại là nam nhân làm nàng cảm thấy an toàn.
“Muốn thuyết phục tôi ngoan ngoãn làm tình nhân của hắn? Anh nên bỏ bớt nước miếng đi!" Lam Lăng xoay người liền đi vào trong nhà, vì mình không giải thích được cao hứng trong đầu liền cảm thấy phiền não mà lại nhàm chán.
Chương 2.2
Nàng đến tột cùng bị thần kinh, thế nhưng sẽ đối với người này động tâm?
Không! Nàng dĩ nhiên phản đối động tâm với hắn! Nàng chỉ nói là nàng thà ở giữa hai người lựa chọn hắn, nếu quả như thật không có lựa chọn khác.
“Cô tên là gì?"
Một người đột nhiên ngăn ở trước mặt nàng, làm cho nàng thiếu chút nữa đụng vào, Lam Lăng chạy trốn không được tức giận cơ hồ hết sức căng thẳng.
“Cô là ai?" Nàng nhíu mày, tức giận hỏi ngược lại. Nữ nhân này vừa nhìn cũng biết sanh ra ở nhà giàu có , bộ dáng kiêu căng giống như là thuộc hoàng tộc, nếu ở cổ đại, nàng nhất định trăm phần trăm là công chúa.
“Tôi. . . . . . Là Nhâm Chi Giới . . . . . . Bạn gái." Quan Vũ Điệp bị khí thế đối phương làm sợ hết hồn, vừa nghĩ tới nàng là tình nhân của Khuyết Lạc mà không thể đắc tội, âm điệu thích thú đển mềm nhũn, “Tôi tên là Quan Vũ Điệp, cha của Khuyết Lạc cùng cha tôi là bạn tốt, hai nhà chúng ta là quan hệ nhiều đời."
Bạn gái Nhâm Chi Giới ? Lam lăng lông mày nhíu cao hơn, ngực chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy một cổ tức mạnh , rất là khó chịu.
“Cô hỏi tên tôi làm gì?" Lam Lăng cố gắng thả lỏng, lười biếng đưa tay đùa bỡn một chút tóc dài đen nhánh, đôi con ngươi ôn nhu nhìn nàng.
“Ách, cái này. . . . . . Tôi mới vừa nhìn thấy cô cùng Chi Giới. . . . . . Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, anh ấy . . . . . anh ấy là tôi, tôi là nói. . . . . ."
“Cô có phải hay không muốn nói với tôi, Nhâm Chi Giới là bạn trai của cô, muốn tôi về sau không được ôm hắn?"
Quan Vũ Điệp nghe vậy mặt đỏ một chút, gật đầu một cái, giương mắt lại nhìn thấy thân ảnh cao lớn Nhâm Chi Giới chẳng biết lúc nào đã đứng ở cạnh cửa, mặt không chút thay đổi nhìn hướng nơi này, khiến nàng chột dạ luống cuống sợ hãi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ hơn.
Lam Lăng cũng không biết Nhâm Chi Giới ở sau lưng nàng, thấy Quan Vũ Điệp gương mặt đỏ nhưng không nói lời nào, mưu đồ, nói: “Nếu như tôi nói tôi chính là thích ôm hắn đây?"
“Sao?" Quan Vũ Điệp sững sờ nhìn nàng, căn bản không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
“Cô sợ hắn bị tôi cướp đi?"
Quan Vũ Điệp còn không lên tiếng, lại dò xét Nhâm Chi Giới sau lưng nàng một cái.
“Cô biết không? Nếu như tôi vẫn ở lại chỗ này, nhất định sẽ đem Nhâm Chi Giới cướp đi, nếu như cô muốn bảo vệ hắn, tôi có thể dạy cô một phương pháp, như thế nào?"
“Cô ấy sẽ không giúp cô lúc này rời đi."
Quan Vũ Điệp còn chưa mở miệng, một thanh âm khác liền tham gia trước. Nhâm Chi Giới lướt qua Quan Vũ Điệp, tiến lên chế trụ đích cổ tay Lam Lăng, tiếp không nói lời nào đem nàng kéo lên lầu hai.
“Mau buông tôi ra! Tôi tự mình đi!" Âm mưu bị nhìn thấu, Lam Lăng có chút hơi tức giận, bất quá làm nàng lúng túng cũng không phải cái này, mà là Nhâm Chi Giới ánh mắt đùa cợt , phảng phất nàng là vĩnh viễn trốn không thoát lòng bàn tay hắn, để cho hắn chế giễu một chút, lại còn trước mặt Quan Vũ Điệp.
Nữ nhân kia thật sự là bạn gái Nhâm Chi Giới ? Vừa nghĩ tới điều này, nàng lại bắt đầu không khỏi phiền não , bị hắn lôi kéo tay cũng không vui mừng muốn quất trở về.
Đem nàng kéo vào trong phòng, Nhâm Chi Giới cũng không có đi theo vào, ngược lại đưa tay liền đem cửa khóa trái, thái độ biến chuyển rất nhanh, làm cho Lam Lăng nhất thời có chút không phản ứng kịp.
“Nhâm Chi Giới, anh đứng lại đó cho tôi!" Nàng hướng về phía cánh cửa rống lên.
Chỉ tiếc đáp lại nàng là một mảnh trầm mặt.
Hắn cứ như vậy đi? Đúng không? Nhưng kỳ dị chính là, lòng của nàng giống như cũng đi theo tiếng bước chân hắn .
Đi xuống lâu, Nhâm Chi Giới thấy mặt Quan Vũ Điệp lúng túng, lướt qua nàng, hắn hướng quầy ba đi tới, rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu liền đem rượu uống cạn.
“Anh tức giận?" Quan Vũ Điệp nhút nhát đi tới, nhìn hắn lại rót một chén rượu uống vào.
Nhâm Chi Giới nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Không có."
“Em. . . . . . Không phải cố ý, chẳng qua là. . . . . . Không thích nhìn anh ôm cô ta, cho nên em mới nói anh là bạn trai em, nếu như anh rất để ý, em liền nói xin lỗi, anh. . . . . . đừng giận em, được không? Cũng không cần đuổi em đi."
“Em đa tâm, anh nói rồi không có tức giận."
“Nhưng là anh. . . . . ."
“Không có chuyện gì anh muốn ở một mình."
Đối với lệnh trục khách của hắn, Quan Vũ Điệp quan tâm cũng chỉ có thể nuốt vào cổ họng, sâu kín gật đầu xoay người rời đi.
“Thiếu chủ trở lại không?" Khóe mắt thấy Cao thẩm đã đi xuống nhìn hắn một hồi lâu, Nhâm Chi Giới mở miệng hỏi.
“Thiếu chủ nói tối nay không trở lại, thiếu gia."
“Ừ." Thấy nàng còn đứng ở đó, Nhâm Chi Giới khó có thể lộ ra mỉm cười, hỏi: “Cao thẩm, bà có phải hay không còn có việc muốn nói với ta?"
“Không có, thiếu gia, chẳng qua là Lam tiểu thư cô ấy. . . . . ."
“Cô ấy thế nào?" Chẳng lẽ nàng lại muốn từ cửa sổ nhảy xuống?
“Cô ấy tựa hồ trong phòng hất đổ hết đồ."
Hất đồ? Đúng là giống như con mèo hoang biết gây chuyện.
Nhâm Chi Giới cười một tiếng, “Cô ấy muốn đạp đổ bao nhiêu cũng được, đừng để ý tới."
“Tôi cũng là nghĩ như vậy, chẳng qua là. . . . . . Bên trong bây giờ một chút thanh âm cũng không có, tôi là đang suy nghĩ, có cần hay không vào xem một chút? Nàng dù sao cũng là nữ nhân của Thiếu chủ , nếu như nửa điểm bị thương hoặc là gây ra án mạng, vậy thì không tốt lắm."
“Ta biết, ta sẽ đi xem, bà có thể đi nghỉ ngơi."
“Dạ, thiếu gia." Đem lời nên nói đều nói xong, Cao thẩm an tâm lui ra.
Thân là quản gia Khuyết gia tại biệt thự NewYork, nàng luôn luôn không cho phép có quá nhiều trạng huống bên ngoài phát sinh, bởi vì nơi này cùng nhà của chính mình không có khác gì, từ trẻ đến bây giờ, coi là nàng đã ở đây hai mươi mấy đầu năm, chẳng khác gì là nhìn Khuyết Lạc cùng Nhâm Chi Giới lớn lên .
Uống xong chén rượu thứ năm, Nhâm Chi Giới mới chậm rãi để chén rượu xuống lên lầu.
Mở ra cửa phòng Lam Lăng , cảnh tượng trước mắt hỗn loạn giống như là bãi rác không khỏi làm hắn nhíu mày.
Nữ nhân kia lại đem tất cả lễ phục hắn phái người mua về đều cắt thành từng mảnh từng mảnh làm dây treo, còn đem tất cả những thứ trong phòng đập phá xuống đất, giống như sợ tiền Khuyết gia dùng không hết, bữa ăn Cao thẩm đưa vào cũng bị rơi vãi phải chung quanh, nếu là Khuyết lạc nhìn thấy tình cảnh này, hận không thể đem Lam Lăng treo ngược lên đánh dử dội một trận!
“Lam Lăng?" Bên trong phòng yên tĩnh một chút thanh âm cũng không có, Nhâm Chi Giới lên tiếng gọi, vừa mới nhảy vào trong phòng, phía sau cửa trong lúc bất chợt thoát ra một đạo thân ảnh, không biết cầm thứ gì liền muốn đánh xuống gáy của hắn, hắn cúi người né tránh công kích, trở tay bắt được nàng.
“Đáng chết!" Nàng thanh âm nguyền rủa, không nghĩ tới mình ôm cây đợi thỏ kết quả thế nhưng thất bại trong gang tấc, hại nàng núp ở phía sau cửa đói bụng muốn chết lại mệt mỏi muốn chết, hiện tại giống như con thỏ nhỏ bị bắt chặt rồi, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, giận đến một câu cũng nói không nên lời.
“Cô thật sự đáng chết." Nhâm Chi Giới một tay chế trụ hai cổ tay nàng, đem giơ cao khỏi đầu, hai mắt nhíu lại, nguy hiểm hướng nàng tiến tới gần.
Hơi thở chợt tiến tới gần, trong miệng hắn khạc ra mùi rượu thổi phù bốn phía trước mặt của nàng, làm Lam Lăng tâm cuồng loạn không dứt, chỉ có thể nhìn hắn càng lúc càng đến gần, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ chốc lát cả người liền bị hắn kìm ở trên ván cửa không thể động đậy, không đường lui.
“Anh. . . . . . anh nghĩ làm gì?" Giờ phút này mắt của hắn chìm đen như mực, giống như Mãnh Hổ ban đêm chờ phác sát con mồi , toàn thân bao phủ khí tức cuồng bạo làm cho người ta lông măng đứng thẳng.
“Cô cũng biết sợ?" Nhâm Chi Giới lấn đến gần nàng, đưa tay liền đem y phục trên người nàng xoạt một tiếng.
“A! Anh làm gì! Buông tôi ra! Mau buông ra!" Lam Lăng hoảng hốt, theo bản năng giãy giụa thân thể, cũng một giây sau bị hắn dùng thân thể chống đỡ, đem thân thể mềm mại kẹp ở giữa lồng ngực rộng rãi đầy lửa nóng cùng cánh cửa.
“Dùng thân thể của cô cảm nhận, cô sẽ biết tôi muốn đối với cô làm cái gì." Cúi người nhìn nàng đang rất tức giận nhưng dung nhan như cũ xinh đẹp động lòng người, Nhâm Chi Giới chỉ muốn muốn hôn nàng.
Dùng thân thể của nàng cảm nhận?
Nàng khoảnh khắc ngạc nhiên cùng mê hoặc, ngay sau đó giống như phát hiện cái gì mặt tựa như đỏ lên, thân thể giãy dụa lợi hại hơn, hô to, “Anh cái này đại sắc lang! Mau buông tôi ra! Anh nếu không buông ra, tôi sẽ kêu to!"
“Cô kêu đi." Vừa nói, môi của hắn đã vội vàng không kịp chuẩn bị tập kích nàng.
Nụ hôn này cuồng mãnh mà nhanh chóng, Lam Lăng không còn kịp né tránh, kinh sợ hắn khi đó thỉnh thoảng ôn nhu phát ra hơi thở phái nam cuồng mãnh, thật sâu trầm mê mà không thể kềm chế, chỉ chốc lát, nàng cảm thấy thân thể mềm nhũn đứng cũng đứng không vững, chỉ có thể đưa ra hai tay vị ở cổ hắn, thật chặt dựa vào hắn.
Tình huống này tựa như trước ở thời điểm trên thang, Lam Lăng ôm chặt hắn, lần nữa cảm thụ vẻ an toàn cùng tình cảm ôn nhu này. . . . . .
Tác giả :
Tống Vũ Đồng