Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Chương 4: Một bước đổi đời (2)
Hành động của Tạ Khương Qua càng quái đản thì sức hút của anh lại càng mạnh mẽ. Để duy trì ánh hào quang cho anh, fans hâm mộ anh còn in hình1ảnh lên áo thun để thể hiện tình cảm, còn lập hẳn một trang fanpage riêng, tạo nên hiệu ứng mang tên Tạ Khương Qua trên cộng đồng mạng.
Tô Mạt Lệ lén ngắm8hình ảnh phản chiếu gương mặt Tạ Khương Qua mờ mờ trên cửa sổ. Tất cả phụ nữ trên thế giới này đều hi vọng được ôm Tiểu Tạ về nhà, cũng như2tất cả họ đều ao ước được chính tay tháo chiếc dây nịt bằng da bên hông anh vậy.
Tiếc rằng cuối cùng người đàn ông tên Tạ Khương Qua này sẽ chỉ thuộc4về cô gái tên Thẩm Họa, cho dù anh có hẹn hò với bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp gợi cảm đi chăng nữa.
Ai ai cũng biết Tạ Khương Qua có một người bạn gái nhiều năm tên Thẩm Họa, là sinh viên của trường đại học Yale. Tạ Khương Qua bảo vệ người bạn gái này rất kín nên giới truyền thông không cách nào biết được dáng vẻ của Thâm Họa thật sự thế nào.
Vào ngày sinh nhật của Thẩm Họa, Tạ Khương Qua mua một chiếc du thuyền xa hoa kiểu mới có tên ghép từ chữ cái đầu trong tên của Thẩm Họa. Không biết hai người cãi nhau ầm ĩ thế nào, cô ta tuyên bố chia tay với anh. Anh lập tức phóng lửa đốt trụi cả du thuyền, đổi lại Thẩm Họa lại trở về bên cạnh anh, sau cuộc chia tay chỉ kéo dài ba tiếng ngắn ngủi. Vụ việc này là do bạn thân của Thẩm Họa trong lúc tán gẫu vô tình nhắc đến, không rõ tại sao sau này lại biến thành lời đồn trên các trang tạp chí, và từ ấy Thẩm Họa trở nên nổi tiếng.
Lời đồn này khiến rất nhiều cô gái vừa hâm mộ vừa ghen tị với người con gái mang tên Thẩm Họa kia. Họ đoán già đoán non, cô gái có thể khiến Tạ Khương Qua phá hỏng một chiếc du thuyền hẳn phải sánh với thiên tiên. Song khi tận mắt trông thấy Thẩm Họa, ai nấy đều đánh rơi kính mắt.
Trong một buổi đấu giá từ thiện, lần đầu tiên Tạ Khương Qua dẫn theo bạn gái cùng đến dự. Thảm Họa đang khoác tay Tạ Khương Qua kia có nhan sắc rất đỗi bình thường, chỉ thanh tú hơn những người khác một chút, nhưng một chút này vẫn là sự thất bại thảm hại khi so với người bạn trai bên cạnh.
Khi biết dáng vẻ không hề khuynh quốc khuynh thành của Thảm Họa, tâm trạng của các cô gái luôn hâm mộ và ghen tỵ lập tức có sự thay đổi, họ thầm toát mồ hôi thay cho cô gái có dáng vẻ bình thường kia. Cô ta giữ chân người bạn trai như Tạ Khương Qua bằng cách nào vậy?
Nhưng thực ra, sự lo lắng của họ dành cho Thẩm Họa là hoàn toàn thừa thãi.
Khi vụ tai tiếng giữa Tạ Khương Qua và một cô người mẫu xinh đẹp giỏi giang đang gây xôn xao dư luận thì anh bỗng tuyên bố trước giới truyền thông rằng, trước năm ba mươi tuổi mình sẽ kết hôn với Thẩm Họa.
Trước ba mươi tuổi ư!
Hiện tại Tạ Khương Qua đã hai mươi sáu tuổi rồi, chỉ còn bốn năm nữa là đến ngày ấy thôi.
Trong lòng Tô Mạt Lệ hơi chua xót, cô lặng lẽ liếc sang gương mặt Tạ Khương Qua. Một tháng qua ở bên nhau, cô luôn cố gắng giữ trái tim mình. Vào khoảnh khắc này, cô vẫn lưu luyến không đành lòng từ bỏ, vẫn muốn mang Tạ Khương Qua về nhà để anh trở thành Tiểu Tạ chỉ thuộc về riêng cô, cho dù cô phải bao nuôi anh cũng được. Tô Mạt Lệ cũng phải buồn cười trước ý nghĩ này của mình.
Nhìn về gương mặt tuấn tú như tạc kia, Tô Mạt Lệ ngây người. Dưới vẻ ngoài hoàn mỹ của Tạ Khương Qua thực ra đang che giấu một linh hồn như thế nào? Anh có thể thẳng tay đốt trụi một chiếc du thuyền có giá trị hàng triệu chỉ vì muốn bạn gái trở lại bên cạnh mình ư?
Thế nhưng tại sao anh lại chơi trò ong bướm với những người phụ nữ khác, anh chơi đùa với họ, anh cố gắng khiến họ vui vẻ, anh luôn nói với họ rằng “Cưng à, anh có thể hẹn hò với em nhưng anh sẽ không lên giường với em đâu, anh có thể mua nhẫn kim cương cho em nhưng chỉ vì chiếc nhẫn kim cương ấy đeo trên tay em rất đẹp mà thôi“.
Tô Mạt Lệ nhìn Tạ Khương Qua đến ngày người, lại hơi nhớ đến câu nói của một nhà triết học về “lòng bác ái": Có một vài người thích làm vui lòng người khác, nhưng lại không biết chung tình là thế nào.
Có phải Tạ Khương Qua là kiểu người như thế không? Dòng suy nghĩ của Tô Mạt Lệ bị Tạ Khương Qua lạnh lùng cắt ngang: “Tô Mạt Lệ, tôi không thích em nhìn tôi như vậy."
Tô Mạt Lệ cuống quýt dời mắt khỏi gương mặt Tạ Khương Qua. Cô vốn định nói gì đó nhưng lại bị thái độ lạnh lùng của Tạ Khương Qua chặn họng.
Đúng vậy, nên im lặng! Tạ Khương Qua thích phụ nữ biết giữ im lặng!
Tô Mạt Lệ lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang chạy trên đường phố Tokyo vừa lên đèn, một ngày lại trôi qua! Ngày kia họ sẽ trở về Milan, có lẽ hôm ấy anh sẽ chia tay với cô, Tô Mạt Lệ biết anh đã bắt đầu chán mình, dù mình bỏ ra bao nhiêu tâm tư chăng nữa cũng không thể đổi lại tình cảm từ anh.
Đừng, bây giờ đừng nghĩ đến Tiểu Tạ nữa, nếu không cô sẽ không nhịn được muốn ngắm nhìn gương mặt anh, như vậy Tiểu Tạ sẽ không vui, mà một khi Tiểu Ta không vui, rất có thể anh sẽ bỏ cô lại ngay trên đường phố Tokyo này. Phải biết rằng, anh đã từng bỏ lại một cô gái ngay trong sa mạc ở Lạc Thành rồi đấy.
Bỗng lúc này, một gương mặt khác với mái tóc ngắn, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi tươi tắn tự nhiên và ánh mắt rất lạnh lùng đột ngột hiện ra trong đầu Tô Mạt Lệ. Khi các đồng nghiệp của cô gái kia len lén ngắm Tiểu Tạ thì ánh mắt của cô ấy cũng chỉ ngước nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà. Tuy cô ấy không phải người đẹp nhất trong đám người kia nhưng lại là người mang khí chất đặc biệt với bộ đồng phục bình thường, gương mặt của cô ấy không phải gương mặt đẹp nhất nhưng lại là gương mặt hấp dẫn nhất.
Người quản lý gọi cô ấy là “Tô Vũ“.
Tô Vũ, một cái tên thật hay! Nếu ánh mắt của cô ấy dịu dàng hơn chút thì có lẽ cô ấy cũng sẽ khiến người ta mê muội như tên của mình vậy.
Không biết có phải Tạ Khương Qua cũng nghĩ như vậy không nên mới ở riêng với cô gái ấy suốt nửa tiếng. Tất nhiên Tô Mạt Lệ hiểu rõ, trong nửa tiếng đó, tuyệt đối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn thuần là người mua và người bán. Liệu trong khoảng thời gian ấy, Tiểu Tạ có khiến ánh mắt của cô gái giới thiệu sản phẩm tên Tô Vũ kia trở nên dịu dàng hơn không? Sao cô lại nghĩ đến chuyện này nhỉ? Tô Mạt Lệ cũng thắc mắc vì sao mình lại nghĩ vậy và tại sao mình lại có ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ mà mình mới chỉ gặp lần đầu như thế.
Lúc trở về khách sạn, đi theo sau Tạ Khương Qua, Tô Mạt Lệ mới phát hiện ra, khí chất ở cô gái tên Tô Vũ kia rất giống anh, đều lạnh lùng và xa cách như đóa anh đào nở rộ nơi đất Nhật.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Tô Vũ đứng lề đường đợi taxi mà mình vừa gọi. Trong túi xách cô là tấm chi phiếu ghi con số một triệu hai trăm nghìn, đơn vị tính là USD.
Một triệu là tiền boa của Tạ Khương Qua, cô còn chưa kịp nói gì thì quản lý đã nhét thêm tấm chi phiếu hai trăm nghìn cho cô, ghi rõ là tiền lương ứng trước. Cartier là nhãn hiệu vô cùng nổi tiếng, đương nhiên không thể gọi số tiền đó một cách dung tục là tiền boa được, tuy nhiên thực tế thì hai trăm nghìn kia chính là tiền boa đấy thôi, và đương nhiên quản lý sẽ không trừ số tiền này vào lương của cô.
Một triệu hai trăm nghìn bên trong túi xách khiến Tô Vũ có cảm giác mình lại trở thành người giàu có lần nữa. Cho nên cô hào phóng gọi taxi loại A với người tài xế nói được nhiều thứ tiếng, có hiểu biết rộng rãi, ngay cả văn chương thi pháp cũng tỏ tường, ngoài ra thiết bị âm thanh trong xe cũng thuộc loại cực tốt. Khi đợi taxi, Tô Vũ còn gọi điện thoại báo cho người bên câu lạc bộ biết là cô muốn nghỉ phép, và lần này cô là người ngắt điện thoại trước.
Taxi dừng ở trước cửa bệnh viện, Tô Vũ mua nửa hộp anh đào. Hoa quả ở Tokyo đắt chết đi được, đặc biệt là anh đào mùa này, có điều dì út thích nên cô vẫn quyết mua, bởi thứ dì út thực sự thích đều rất ít ỏi, không như bà đầm thép mẹ cô.
Tô Vũ đến bệnh viện nộp toàn bộ chi phí, sau đó cầm túi trái cây bước vào thang máy.
Dì út đang ngồi xem tivi trong phòng chăm sóc đặc biệt, vừa thấy cô đã vui vẻ ra mặt, gần một tuần hai người chưa gặp nhau rồi. Dì út ngắm nghía Tô Vũ tỉ mỉ, sau đó nhíu mày. Tô Vũ xoa mặt mình, cố gắng để gương mặt mình trông hồng hào hơn. Cô biết, dạo gần đây trong mình hơi xuống sắc. “Tô Vũ." Giọng dì út có vẻ không vui: “Con phải bỏ thói quen thức khuya của con đi, con cũng biết giờ con đã không còn là..."
“Con biết, con biết rồi, dì út!" Tô Vũ cuống quýt ngắt lời dì. Còn nói nữa dì út sẽ lại tức giận, mà dì út tức giận thì sẽ ho khan không ngừng.
“Con không có, con không có thật mà!" Tô Vũ ôm lấy thân thể gầy như que củi của dì, trấn an: “Dì út, chỉ là bệnh mất ngủ của con lại tái phát thôi."
Tô Vũ không dám ở trong phòng bệnh quá lâu, cô sợ bị dì phát hiện ra điều bất ổn ở mình. Dì út vẫn nghĩ Tô Vũ cô còn là chim hoàng yến được nuôi trong lồng vàng hay sao mà cho rằng sắc mặt cô trông không tốt là vì thói quen xấu ngày xưa kia chứ! Cô tựa vào vách thang máy đang từ từ đi xuống từ tầng bốn mươi, nhớ lại khi nãy ở trong phòng bệnh, dì út có hỏi sao A Khiêm lại không đến thăm dì. A Khiêm ư? Tất nhiên là anh ta sẽ không đến thăm dì rồi. Người đàn ông tên Mai Hữu Khiêm này đã là chuyện của tám trăm năm trước.
Vừa rời khỏi thang máy, điện thoại trong túi xách của Tô Vũ bất chợt vang lên.
Tô Mạt Lệ lén ngắm8hình ảnh phản chiếu gương mặt Tạ Khương Qua mờ mờ trên cửa sổ. Tất cả phụ nữ trên thế giới này đều hi vọng được ôm Tiểu Tạ về nhà, cũng như2tất cả họ đều ao ước được chính tay tháo chiếc dây nịt bằng da bên hông anh vậy.
Tiếc rằng cuối cùng người đàn ông tên Tạ Khương Qua này sẽ chỉ thuộc4về cô gái tên Thẩm Họa, cho dù anh có hẹn hò với bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp gợi cảm đi chăng nữa.
Ai ai cũng biết Tạ Khương Qua có một người bạn gái nhiều năm tên Thẩm Họa, là sinh viên của trường đại học Yale. Tạ Khương Qua bảo vệ người bạn gái này rất kín nên giới truyền thông không cách nào biết được dáng vẻ của Thâm Họa thật sự thế nào.
Vào ngày sinh nhật của Thẩm Họa, Tạ Khương Qua mua một chiếc du thuyền xa hoa kiểu mới có tên ghép từ chữ cái đầu trong tên của Thẩm Họa. Không biết hai người cãi nhau ầm ĩ thế nào, cô ta tuyên bố chia tay với anh. Anh lập tức phóng lửa đốt trụi cả du thuyền, đổi lại Thẩm Họa lại trở về bên cạnh anh, sau cuộc chia tay chỉ kéo dài ba tiếng ngắn ngủi. Vụ việc này là do bạn thân của Thẩm Họa trong lúc tán gẫu vô tình nhắc đến, không rõ tại sao sau này lại biến thành lời đồn trên các trang tạp chí, và từ ấy Thẩm Họa trở nên nổi tiếng.
Lời đồn này khiến rất nhiều cô gái vừa hâm mộ vừa ghen tị với người con gái mang tên Thẩm Họa kia. Họ đoán già đoán non, cô gái có thể khiến Tạ Khương Qua phá hỏng một chiếc du thuyền hẳn phải sánh với thiên tiên. Song khi tận mắt trông thấy Thẩm Họa, ai nấy đều đánh rơi kính mắt.
Trong một buổi đấu giá từ thiện, lần đầu tiên Tạ Khương Qua dẫn theo bạn gái cùng đến dự. Thảm Họa đang khoác tay Tạ Khương Qua kia có nhan sắc rất đỗi bình thường, chỉ thanh tú hơn những người khác một chút, nhưng một chút này vẫn là sự thất bại thảm hại khi so với người bạn trai bên cạnh.
Khi biết dáng vẻ không hề khuynh quốc khuynh thành của Thảm Họa, tâm trạng của các cô gái luôn hâm mộ và ghen tỵ lập tức có sự thay đổi, họ thầm toát mồ hôi thay cho cô gái có dáng vẻ bình thường kia. Cô ta giữ chân người bạn trai như Tạ Khương Qua bằng cách nào vậy?
Nhưng thực ra, sự lo lắng của họ dành cho Thẩm Họa là hoàn toàn thừa thãi.
Khi vụ tai tiếng giữa Tạ Khương Qua và một cô người mẫu xinh đẹp giỏi giang đang gây xôn xao dư luận thì anh bỗng tuyên bố trước giới truyền thông rằng, trước năm ba mươi tuổi mình sẽ kết hôn với Thẩm Họa.
Trước ba mươi tuổi ư!
Hiện tại Tạ Khương Qua đã hai mươi sáu tuổi rồi, chỉ còn bốn năm nữa là đến ngày ấy thôi.
Trong lòng Tô Mạt Lệ hơi chua xót, cô lặng lẽ liếc sang gương mặt Tạ Khương Qua. Một tháng qua ở bên nhau, cô luôn cố gắng giữ trái tim mình. Vào khoảnh khắc này, cô vẫn lưu luyến không đành lòng từ bỏ, vẫn muốn mang Tạ Khương Qua về nhà để anh trở thành Tiểu Tạ chỉ thuộc về riêng cô, cho dù cô phải bao nuôi anh cũng được. Tô Mạt Lệ cũng phải buồn cười trước ý nghĩ này của mình.
Nhìn về gương mặt tuấn tú như tạc kia, Tô Mạt Lệ ngây người. Dưới vẻ ngoài hoàn mỹ của Tạ Khương Qua thực ra đang che giấu một linh hồn như thế nào? Anh có thể thẳng tay đốt trụi một chiếc du thuyền có giá trị hàng triệu chỉ vì muốn bạn gái trở lại bên cạnh mình ư?
Thế nhưng tại sao anh lại chơi trò ong bướm với những người phụ nữ khác, anh chơi đùa với họ, anh cố gắng khiến họ vui vẻ, anh luôn nói với họ rằng “Cưng à, anh có thể hẹn hò với em nhưng anh sẽ không lên giường với em đâu, anh có thể mua nhẫn kim cương cho em nhưng chỉ vì chiếc nhẫn kim cương ấy đeo trên tay em rất đẹp mà thôi“.
Tô Mạt Lệ nhìn Tạ Khương Qua đến ngày người, lại hơi nhớ đến câu nói của một nhà triết học về “lòng bác ái": Có một vài người thích làm vui lòng người khác, nhưng lại không biết chung tình là thế nào.
Có phải Tạ Khương Qua là kiểu người như thế không? Dòng suy nghĩ của Tô Mạt Lệ bị Tạ Khương Qua lạnh lùng cắt ngang: “Tô Mạt Lệ, tôi không thích em nhìn tôi như vậy."
Tô Mạt Lệ cuống quýt dời mắt khỏi gương mặt Tạ Khương Qua. Cô vốn định nói gì đó nhưng lại bị thái độ lạnh lùng của Tạ Khương Qua chặn họng.
Đúng vậy, nên im lặng! Tạ Khương Qua thích phụ nữ biết giữ im lặng!
Tô Mạt Lệ lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang chạy trên đường phố Tokyo vừa lên đèn, một ngày lại trôi qua! Ngày kia họ sẽ trở về Milan, có lẽ hôm ấy anh sẽ chia tay với cô, Tô Mạt Lệ biết anh đã bắt đầu chán mình, dù mình bỏ ra bao nhiêu tâm tư chăng nữa cũng không thể đổi lại tình cảm từ anh.
Đừng, bây giờ đừng nghĩ đến Tiểu Tạ nữa, nếu không cô sẽ không nhịn được muốn ngắm nhìn gương mặt anh, như vậy Tiểu Tạ sẽ không vui, mà một khi Tiểu Ta không vui, rất có thể anh sẽ bỏ cô lại ngay trên đường phố Tokyo này. Phải biết rằng, anh đã từng bỏ lại một cô gái ngay trong sa mạc ở Lạc Thành rồi đấy.
Bỗng lúc này, một gương mặt khác với mái tóc ngắn, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi tươi tắn tự nhiên và ánh mắt rất lạnh lùng đột ngột hiện ra trong đầu Tô Mạt Lệ. Khi các đồng nghiệp của cô gái kia len lén ngắm Tiểu Tạ thì ánh mắt của cô ấy cũng chỉ ngước nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà. Tuy cô ấy không phải người đẹp nhất trong đám người kia nhưng lại là người mang khí chất đặc biệt với bộ đồng phục bình thường, gương mặt của cô ấy không phải gương mặt đẹp nhất nhưng lại là gương mặt hấp dẫn nhất.
Người quản lý gọi cô ấy là “Tô Vũ“.
Tô Vũ, một cái tên thật hay! Nếu ánh mắt của cô ấy dịu dàng hơn chút thì có lẽ cô ấy cũng sẽ khiến người ta mê muội như tên của mình vậy.
Không biết có phải Tạ Khương Qua cũng nghĩ như vậy không nên mới ở riêng với cô gái ấy suốt nửa tiếng. Tất nhiên Tô Mạt Lệ hiểu rõ, trong nửa tiếng đó, tuyệt đối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn thuần là người mua và người bán. Liệu trong khoảng thời gian ấy, Tiểu Tạ có khiến ánh mắt của cô gái giới thiệu sản phẩm tên Tô Vũ kia trở nên dịu dàng hơn không? Sao cô lại nghĩ đến chuyện này nhỉ? Tô Mạt Lệ cũng thắc mắc vì sao mình lại nghĩ vậy và tại sao mình lại có ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ mà mình mới chỉ gặp lần đầu như thế.
Lúc trở về khách sạn, đi theo sau Tạ Khương Qua, Tô Mạt Lệ mới phát hiện ra, khí chất ở cô gái tên Tô Vũ kia rất giống anh, đều lạnh lùng và xa cách như đóa anh đào nở rộ nơi đất Nhật.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Tô Vũ đứng lề đường đợi taxi mà mình vừa gọi. Trong túi xách cô là tấm chi phiếu ghi con số một triệu hai trăm nghìn, đơn vị tính là USD.
Một triệu là tiền boa của Tạ Khương Qua, cô còn chưa kịp nói gì thì quản lý đã nhét thêm tấm chi phiếu hai trăm nghìn cho cô, ghi rõ là tiền lương ứng trước. Cartier là nhãn hiệu vô cùng nổi tiếng, đương nhiên không thể gọi số tiền đó một cách dung tục là tiền boa được, tuy nhiên thực tế thì hai trăm nghìn kia chính là tiền boa đấy thôi, và đương nhiên quản lý sẽ không trừ số tiền này vào lương của cô.
Một triệu hai trăm nghìn bên trong túi xách khiến Tô Vũ có cảm giác mình lại trở thành người giàu có lần nữa. Cho nên cô hào phóng gọi taxi loại A với người tài xế nói được nhiều thứ tiếng, có hiểu biết rộng rãi, ngay cả văn chương thi pháp cũng tỏ tường, ngoài ra thiết bị âm thanh trong xe cũng thuộc loại cực tốt. Khi đợi taxi, Tô Vũ còn gọi điện thoại báo cho người bên câu lạc bộ biết là cô muốn nghỉ phép, và lần này cô là người ngắt điện thoại trước.
Taxi dừng ở trước cửa bệnh viện, Tô Vũ mua nửa hộp anh đào. Hoa quả ở Tokyo đắt chết đi được, đặc biệt là anh đào mùa này, có điều dì út thích nên cô vẫn quyết mua, bởi thứ dì út thực sự thích đều rất ít ỏi, không như bà đầm thép mẹ cô.
Tô Vũ đến bệnh viện nộp toàn bộ chi phí, sau đó cầm túi trái cây bước vào thang máy.
Dì út đang ngồi xem tivi trong phòng chăm sóc đặc biệt, vừa thấy cô đã vui vẻ ra mặt, gần một tuần hai người chưa gặp nhau rồi. Dì út ngắm nghía Tô Vũ tỉ mỉ, sau đó nhíu mày. Tô Vũ xoa mặt mình, cố gắng để gương mặt mình trông hồng hào hơn. Cô biết, dạo gần đây trong mình hơi xuống sắc. “Tô Vũ." Giọng dì út có vẻ không vui: “Con phải bỏ thói quen thức khuya của con đi, con cũng biết giờ con đã không còn là..."
“Con biết, con biết rồi, dì út!" Tô Vũ cuống quýt ngắt lời dì. Còn nói nữa dì út sẽ lại tức giận, mà dì út tức giận thì sẽ ho khan không ngừng.
“Con không có, con không có thật mà!" Tô Vũ ôm lấy thân thể gầy như que củi của dì, trấn an: “Dì út, chỉ là bệnh mất ngủ của con lại tái phát thôi."
Tô Vũ không dám ở trong phòng bệnh quá lâu, cô sợ bị dì phát hiện ra điều bất ổn ở mình. Dì út vẫn nghĩ Tô Vũ cô còn là chim hoàng yến được nuôi trong lồng vàng hay sao mà cho rằng sắc mặt cô trông không tốt là vì thói quen xấu ngày xưa kia chứ! Cô tựa vào vách thang máy đang từ từ đi xuống từ tầng bốn mươi, nhớ lại khi nãy ở trong phòng bệnh, dì út có hỏi sao A Khiêm lại không đến thăm dì. A Khiêm ư? Tất nhiên là anh ta sẽ không đến thăm dì rồi. Người đàn ông tên Mai Hữu Khiêm này đã là chuyện của tám trăm năm trước.
Vừa rời khỏi thang máy, điện thoại trong túi xách của Tô Vũ bất chợt vang lên.
Tác giả :
Loan