Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Chương 39: Trò chơi tìm báu vật (1)
Có tiếng gõ cửa vang lên, Tô Vũ định tiện tay cầm thứ gì đó ném ra ngoài để ngăn tiếng động làm phiền kia, nhưng không thể động đậy nổi.
Kỳ lạ thật, cô choàng mở mắt, lại muốn bật cười. Cô còn tưởng mình đang ở trong nhà, cứ nghĩ người vừa gõ cửa là bảo mẫu, còn tay chân cô không thể hoạt động là vì cả người cô đều bị Tạ Khương Qua giữ chặt.
Lần này, cô đã thức dậy trước cả cậu.
Xem ra, Tiểu Tạ…
Nghĩ đến chuyện tối qua, hai gò má1Tô Vũ nóng rát. Cô chẳng thể nhớ rõ rốt cuộc tối qua hai người đã điên cuồng thế nào, trước nửa đêm một lần, sau nửa đêm lại làm một lần nữa. Đôi nam nữ mới được nếm trải mùi vị tình yêu nên tham lam thử sức, nhốt mình trong không gian chỉ rộng chưa đến hai mươi mét vuông, lưu lại dấu vết hoan ái ở khắp mọi nơi. Sau cùng, cô nửa quỳ để cậu tiến vào từ phía sau. Lúc ấy, cô tựa như mê muội, cố gắng học theo trong8phim, đều là tại cái đèn dầu chết tiệt kia khiến đầu óc cô u mê, hai người lăn qua lăn lại, về sau biến thành như thế này…
Cuối cùng…
Tô Vũ vội vàng nhắm mắt, nhớ lại cảnh chiếc thuyền này rung lắc dữ dội rồi bắt đầu chòng chành, lúc ấy cô còn ngốc nghếch hỏi: “Khương Qua, có phải động đất không…"
Ôi mẹ ơi, cô hỏi cái quái gì vậy? Với lại giọng nói của cô khi ấy cứ như đang kêu gào khẩn cấp ấy…
Cuối cùng, vẫn là Tạ Khương Qua phản ứng2nhanh hơn, nếu không chắc chắn họ sẽ trở thành một đôi gây sốc nhất vùng này. Thật là mất mặt quá mà, Tô Vũ len lén tách người khỏi vòng tay Tạ Khương Qua, vùi mặt vào chiếu.
À, lại nhắc đến chiếc chiếu này, tối qua hai người họ lăn qua lăn lại cả buổi trời mới phát hiện dưới chiếu lót lá cây, ông chủ gian xảo kia bảo để lá cây ở đây để mang đến hiệu quả như đang ở trong rừng sâu vậy. Có khi nào đống lá cây này còn4có tác dụng khác, nếu không, tại sao hôm qua hai người họ lại điên rồ như vậy chứ…
Hết lần này tới lần khác, những hình ảnh ấy cứ hiện rõ mồn một trước mắt Tô Vũ.
Lần sau nửa đêm kia, cô chỉ định úp mặt lên gối để Tạ Khương Qua tiến vào từ đằng sau, nhưng dần dần hai người dường như chưa thỏa mãn với động tác đơn giản như vậy, vì thế cậu vòng tay ra đằng trước người cô để nhấc cô khỏi chiếu một chút, sau đó cứ theo đà ấy, người cô càng lúc càng rời xa chiếc chiếu kia, sau nữa thì…
Sau nữa, cô chỉ nhớ mình quỳ trên chiếu, mái tóc thật dài rũ xuống. Mỗi lần Tạ Khương Qua tiến vào đều khiến tóc cô tựa như tảo biển dập dờn theo sóng nước. Cuối cùng, cô còn đưa tay ra đằng sau, giữ chặt lấy gáy cậu, cô cũng biết mình đã to tiếng kêu rên, mặc dù không đến nỗi như giết heo nhưng chắc chắn không nhã nhặn cho lắm.
“Aaaa…" Tô Vũ thử kêu một tiếng nho nhỏ. Quả nhiên mà… Khan cả tiếng rồi!
Đúng là xấu hổ… Tô Vũ đập đầu vào chiếu hai cái, đến cái thứ ba thì đập trúng một bàn tay thon dài xinh đẹp. Vì vậy cô đành rúc mặt vào trong tấm chăn mỏng.
“Không có động đất khiến em buồn phiền đến mức ấy à?" Tạ Khương Qua hỏi. Giọng cậu gợi cảm chết đi được, cậu ôm lấy mặt cô bằng hai bàn tay rồi kéo qua, ngón tay khẽ đùa nghịch gương mặt cô, “Tối hôm qua…"
Cậu ngập ngừng rồi mới hỏi khẽ: “Mệt lắm sao? Anh cũng không biết tại sao lại hăng vậy, cứ như anh không còn là chính mình nữa ấy."
“Anh không giống chính mình lúc nào chứ." Tô Vũ nhíu mày. Cô không thích Tạ Khương Qua hay lo nghĩ nhiều chuyện như mọi khi, cô muốn cậu trong sáng như bây giờ thôi.
Cô lại lắp bắp: “Hơn… hơn nữa… Anh không làm em mệt đâu… Em không mệt chút nào cả… Dù có làm thêm mấy lần cũng không mệt…"
“Thật á?" Cậu trở mình đè cô bên dưới, “Dù có làm thêm mấy lần nữa cũng không mệt ư?"
Nghe nói vào buổi sáng đàn ông đều cực kỳ hưng phấn. Tô Vũ nắm thành quả đấm đặt trước ngực cậu, nói khô khốc: “Khương Qua… Chẳng lẽ anh… anh lại muốn…"
Cậu cọ chóp mũi vào mũi cô, cười nhạt: “Đúng là cô gái cứng mồm cứng miệng." Môi cậu đặt lên môi cô, ngậm hai cánh môi cô, khi đầu lưỡi cậu định rê vào trong thì ngoài kia lại vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng một người đàn ông vang lên: “Thưa quý khách, tôi đến đón quý khách về theo giờ hẹn…"
Về, về ư? Tô Vũ vẫn không nhúc nhích, Tạ Khương Qua đang gục trên người cô cũng không buồn động đậy. Cậu nhìn cô, một lúc sau bỗng hỏi: “Hay là, chúng ta ở lại đây thêm một ngày nữa nhé?"
Tô Vũ chỉ chờ đến câu này của Tạ Khương Qua, nhưng cô lại gật đầu với nét mặt vờ vịt như khá miễn cưỡng.
Tạ Khương Qua đi mở cửa, lúc này cô mới nhận ra cậu đã mặc quần áo vào từ bao giờ rồi, chắc là lúc cô đang ngủ say sưa, cậu lén lút mặc vào đúng không?
Còn cô thì sao? Tô Vũ cúi đầu nhìn mình, trần trụi, không một mảnh vải.
Cô nhớ trong một quyển tạp chí, chuyên gia người nước ngoài có nói: Khi một người đàn ông ân ái với một người phụ nữ xong, nếu người đàn ông kia tự mặc lại quần áo thì chứng tỏ cô vẫn chưa thật sự bước vào thế giới nội tâm của người đàn ông đó.
Đúng không, chắc là như vậy nhỉ? Có lẽ, giây phút này, Tạ Khương Qua chỉ là bị cô cám dỗ, có thể là vì dung mạo mà cũng có thể là vì thể xác của cô thôi. Nghe nói, đàn ông trước năm hai mươi tuổi thường dễ bị hấp dẫn bởi một số thứ chứ không phải là thật sự yêu thích những thứ ấy.
Mà chỉ mấy hôm nữa, Tạ Khương Qua sẽ bước sang tuổi hai mươi.
Sau khi cậu hai mươi tuổi, bất kể là yêu thích hay bị quyến rũ, tất cả mọi chuyện giữa hai người đều sẽ chấm dứt. Nhưng như vậy thì sao nào, ít nhất cô từng khiến Tạ Khương Qua vui sướng ngất trời.
Tô Vũ tự mặc quần áo của mình.
Tạ Khương Qua bước từ ngoài thuyền vào, cầm theo một cái rổ bện bằng dây thừng đựng khá nhiều bánh ngọt và một ống trúc đựng cơm trông rất ngon lành, đây là thứ mà tối qua bà chủ khách sạn bảo người làm mang đến. Chắc chắn bà ấy từng gặp không ít chuyện tương tự rồi.
Hôm đó, Tô Vũ và Tạ Khương Qua đều không rời khỏi căn phòng trên thuyền một giây phút nào. Cửa sổ phòng mở ra, một làn gió mát thổi đến từ sông Mekong khiến người ta thoải mái đến mức muốn buồn ngủ.
Tô Vũ gối đầu lên cánh tay cậu, nheo mắt ngắm bầu trời xanh quang đãng ngoài cửa sổ. Trong lúc cô lim dim mơ màng, Tạ Khương Qua đưa tay vuốt tóc cô cực nhẹ nhàng và hỏi: “Tại sao mọi người đều gọi em là công chúa hạt đậu?"
Tại sao ư? Tô Vũ mỉm cười với bầu trời xanh thẳm: “Lúc mười tuổi, vào hôm sinh nhật của công chúa, em từng được mời đến cung điện cùng các bạn tạo thành một nhóm hợp ca, chịu trách nhiệm biểu diễn cho công chúa xem. Công chúa rất thích màn trình diễn của bọn em, cô ấy còn mời bọn em ở lại dùng bữa tối. Sau khi ăn xong, công chúa bỗng bảo chúng em chơi trò chơi. Khương Qua, anh đoán xem, công chúa chơi trò gì với bọn em?
Công chúa bảo người ta mang đến hai mươi cái giường đệm và hai mươi cái giường lót nhung, đặt duy nhất một hạt đậu dưới chăn của các chiếc giường kia. Cô ấy bảo em với bạn em nằm lên trên.
Ừm, công chúa cho mang ra rất nhiều giường, trái phải gần mười mấy cái, sau đó công chúa bảo bọn em đoán xem trong mấy chiếc giường kia, chiếc nào được đặt hạt đậu."
“Cuối cùng, chỉ có mỗi cô bé Tô Vũ đoán được giường nào có hạt đậu sao? Và đó là lý do từ đó về sau ai cũng gọi em là công chúa hạt đậu à?" Tạ Khương Qua ngây thơ hỏi.
Tô Vũ lại mỉm cười: “Là thế đấy."
Không, thật ra chẳng đúng tẹo nào, truyện cổ tích cũng chỉ là truyện cổ tích thôi, làm gì có ai có giỏi đến mức dùng lưng cảm nhận trên hai mươi cái giường đệm và hai mươi cái giường nhung xem giường nào có chứa hạt đậu chứ.
Chẳng qua Tạ Khương Qua đã đoán đúng, cô chính là người duy nhất tìm được hạt đậu đó, tuy nhiên không phải nhờ lưng, mà là nhờ một chiếc lắc tay. Cô trao đổi chiếc lắc tay của mình cho một người hầu bên cạnh công chúa để lấy đáp án, đây là một bí mật mà ngay cả mẹ cô cũng không biết.
Tất nhiên, cô sẽ không nói bí mật này cho cậu biết. Cô hy vọng mình mãi là công chúa hạt đậu có thể tìm được hạt đậu ở hai mươi chiếc giường đệm và hai mươi chiếc giường nhung trong lòng cậu.
Cứ thế đi, sau này nhớ lại hẳn trong lòng cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào. Tô Vũ nhìn bầu trời màu lam bên ngoài cửa sổ, chỉ muốn cười nhưng không sao cười nổi. Thế là cô lại khép hờ mắt, cố giữ nước mắt đừng rơi, sau đó nhắm chặt mắt lại, tìm một vị trí thoải mái trên người Tạ Khương Qua để nằm. Tô Vũ lẩm bẩm: “Khương Qua, em buồn ngủ, tối qua anh làm em mệt chết đi được…"
Tạ Khương Qua cũng cười, Tô Vũ biết nụ cười này là nụ cười xuất phát từ nội tâm cậu. Áp lực của cuộc sống khiến chàng trai chưa đầy hai mươi tuổi quên đi nụ cười, dần dần cậu quên mất cười thế nào.
Cô nghĩ, nụ cười của cậu lúc này nhất định rất đẹp, đẹp hơn nụ cười của bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này.
Màn đêm buông xuống, Tạ Khương Qua đốt đèn dầu, mùi hương khoan khoái lại bốc lên. Dưới ánh đèn dầu, hai người ăn hết cơm bên trong ống trúc và cả món lươn được gói trong lá cây.
Bước ra ngoài gian phòng, bầu trời đầy sao không bị vật gì cản trở, ánh sao soi xuống mặt sông, phủ khắp đất trời, Tạ Khương Qua dắt tay Tô Vũ đi trên cây cầu độc mộc, dọc theo bầu trời đầy sao ấy, bởi vì công chúa hạt đậu ưa sạch sẽ muốn đi tắm.
Trên mỗi gian phòng ở các thuyền đều có một phòng tắm được ghép lại từ thanh tre, các phòng tắm đều không có trần nhà che chắn mà cũng không có hệ thống cấp nước, mà chỉ đặt một cái thùng lớn bên ngoài. Chiếc thùng này phải được bơm đầy nước, sau đó nước sẽ chảy vào ống trúc và được coi như một vòi nước.
Tô Vũ đứng dưới ống trúc đợi Tạ Khương Qua bơm nước ngoài thùng lớn.
“Khương Qua, đầy nước chưa?"
“Gần đầy rồi."
“Khương Qua, đầy nước chưa vậy, em muốn tắm ngay." Tô Vũ giả vờ khó chịu, thật ra thì cô chỉ muốn nói chuyện với cậu, muốn nghe thấy giọng nói của cậu.
“Gần đầy rồi gần đầy rồi, em kiên nhẫn chút, xong ngay thôi." Người bên ngoài thở hổn hển, hiển nhiên đã coi cô như công chúa hạt đậu.
Một lúc sau, thùng nước được bơm đầy, nước chảy qua ống trúc. Tô Vũ ngẩng mặt lên, dòng nước mát mẻ trong lành xả lên mặt cô, thoải mái đến mức khiến cô muốn thở phào, thoải mái đến mức cô muốn được người khác hát cho nghe.
Thế là…
“Khương Qua, em thấy hơi sợ, em muốn nghe anh hát, em muốn nghe anh hát bài ‘Ánh trăng trên sông’ ấy."
Thế là…
Tạ Khương Qua phải chiều theo ý cô, đến đoạn mà Tô Vũ thích nhất… “Nửa vầng trăng sáng treo cao trên trời, nửa vầng trăng sáng nằm lặng trên sông…"
Tô Vũ ngước lên, đầu tháng không có trăng mà chỉ có sao thôi, nếu như tối nay có trăng thì tốt quá, nhất định khung cảnh lúc này sẽ hệt như lời bài hát lãng mạn kia…
Tô Vũ cũng hát, hòa cùng tiếng ca của Tạ Khương Qua bên ngoài tường tre.
Hát xong, Tạ Khương Qua đứng bên ngoài hỏi: “Em còn muốn nghe nữa không?"
Còn muốn nghe không à? Ánh mắt Tô Vũ chuyển từ bầu trời đêm về thân thể mình, không biết có phải cậu bơm nước sông Mekong cho cô tắm hay không mà trên người cô cũng như được ánh sao bao phủ.
Nhìn này nhìn này, còn có một ánh sao nho nhỏ trên đỉnh ngực cô, tỏa ánh sáng ngời. Tô Vũ muốn Khương Qua hôn lên ánh sao trên ngực cô, từng chút từng chút một.
Thế là cô khẽ gọi: “Khương Qua."
“Ơi."
“Có muốn tắm cùng em không?"
Kỳ lạ thật, cô choàng mở mắt, lại muốn bật cười. Cô còn tưởng mình đang ở trong nhà, cứ nghĩ người vừa gõ cửa là bảo mẫu, còn tay chân cô không thể hoạt động là vì cả người cô đều bị Tạ Khương Qua giữ chặt.
Lần này, cô đã thức dậy trước cả cậu.
Xem ra, Tiểu Tạ…
Nghĩ đến chuyện tối qua, hai gò má1Tô Vũ nóng rát. Cô chẳng thể nhớ rõ rốt cuộc tối qua hai người đã điên cuồng thế nào, trước nửa đêm một lần, sau nửa đêm lại làm một lần nữa. Đôi nam nữ mới được nếm trải mùi vị tình yêu nên tham lam thử sức, nhốt mình trong không gian chỉ rộng chưa đến hai mươi mét vuông, lưu lại dấu vết hoan ái ở khắp mọi nơi. Sau cùng, cô nửa quỳ để cậu tiến vào từ phía sau. Lúc ấy, cô tựa như mê muội, cố gắng học theo trong8phim, đều là tại cái đèn dầu chết tiệt kia khiến đầu óc cô u mê, hai người lăn qua lăn lại, về sau biến thành như thế này…
Cuối cùng…
Tô Vũ vội vàng nhắm mắt, nhớ lại cảnh chiếc thuyền này rung lắc dữ dội rồi bắt đầu chòng chành, lúc ấy cô còn ngốc nghếch hỏi: “Khương Qua, có phải động đất không…"
Ôi mẹ ơi, cô hỏi cái quái gì vậy? Với lại giọng nói của cô khi ấy cứ như đang kêu gào khẩn cấp ấy…
Cuối cùng, vẫn là Tạ Khương Qua phản ứng2nhanh hơn, nếu không chắc chắn họ sẽ trở thành một đôi gây sốc nhất vùng này. Thật là mất mặt quá mà, Tô Vũ len lén tách người khỏi vòng tay Tạ Khương Qua, vùi mặt vào chiếu.
À, lại nhắc đến chiếc chiếu này, tối qua hai người họ lăn qua lăn lại cả buổi trời mới phát hiện dưới chiếu lót lá cây, ông chủ gian xảo kia bảo để lá cây ở đây để mang đến hiệu quả như đang ở trong rừng sâu vậy. Có khi nào đống lá cây này còn4có tác dụng khác, nếu không, tại sao hôm qua hai người họ lại điên rồ như vậy chứ…
Hết lần này tới lần khác, những hình ảnh ấy cứ hiện rõ mồn một trước mắt Tô Vũ.
Lần sau nửa đêm kia, cô chỉ định úp mặt lên gối để Tạ Khương Qua tiến vào từ đằng sau, nhưng dần dần hai người dường như chưa thỏa mãn với động tác đơn giản như vậy, vì thế cậu vòng tay ra đằng trước người cô để nhấc cô khỏi chiếu một chút, sau đó cứ theo đà ấy, người cô càng lúc càng rời xa chiếc chiếu kia, sau nữa thì…
Sau nữa, cô chỉ nhớ mình quỳ trên chiếu, mái tóc thật dài rũ xuống. Mỗi lần Tạ Khương Qua tiến vào đều khiến tóc cô tựa như tảo biển dập dờn theo sóng nước. Cuối cùng, cô còn đưa tay ra đằng sau, giữ chặt lấy gáy cậu, cô cũng biết mình đã to tiếng kêu rên, mặc dù không đến nỗi như giết heo nhưng chắc chắn không nhã nhặn cho lắm.
“Aaaa…" Tô Vũ thử kêu một tiếng nho nhỏ. Quả nhiên mà… Khan cả tiếng rồi!
Đúng là xấu hổ… Tô Vũ đập đầu vào chiếu hai cái, đến cái thứ ba thì đập trúng một bàn tay thon dài xinh đẹp. Vì vậy cô đành rúc mặt vào trong tấm chăn mỏng.
“Không có động đất khiến em buồn phiền đến mức ấy à?" Tạ Khương Qua hỏi. Giọng cậu gợi cảm chết đi được, cậu ôm lấy mặt cô bằng hai bàn tay rồi kéo qua, ngón tay khẽ đùa nghịch gương mặt cô, “Tối hôm qua…"
Cậu ngập ngừng rồi mới hỏi khẽ: “Mệt lắm sao? Anh cũng không biết tại sao lại hăng vậy, cứ như anh không còn là chính mình nữa ấy."
“Anh không giống chính mình lúc nào chứ." Tô Vũ nhíu mày. Cô không thích Tạ Khương Qua hay lo nghĩ nhiều chuyện như mọi khi, cô muốn cậu trong sáng như bây giờ thôi.
Cô lại lắp bắp: “Hơn… hơn nữa… Anh không làm em mệt đâu… Em không mệt chút nào cả… Dù có làm thêm mấy lần cũng không mệt…"
“Thật á?" Cậu trở mình đè cô bên dưới, “Dù có làm thêm mấy lần nữa cũng không mệt ư?"
Nghe nói vào buổi sáng đàn ông đều cực kỳ hưng phấn. Tô Vũ nắm thành quả đấm đặt trước ngực cậu, nói khô khốc: “Khương Qua… Chẳng lẽ anh… anh lại muốn…"
Cậu cọ chóp mũi vào mũi cô, cười nhạt: “Đúng là cô gái cứng mồm cứng miệng." Môi cậu đặt lên môi cô, ngậm hai cánh môi cô, khi đầu lưỡi cậu định rê vào trong thì ngoài kia lại vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng một người đàn ông vang lên: “Thưa quý khách, tôi đến đón quý khách về theo giờ hẹn…"
Về, về ư? Tô Vũ vẫn không nhúc nhích, Tạ Khương Qua đang gục trên người cô cũng không buồn động đậy. Cậu nhìn cô, một lúc sau bỗng hỏi: “Hay là, chúng ta ở lại đây thêm một ngày nữa nhé?"
Tô Vũ chỉ chờ đến câu này của Tạ Khương Qua, nhưng cô lại gật đầu với nét mặt vờ vịt như khá miễn cưỡng.
Tạ Khương Qua đi mở cửa, lúc này cô mới nhận ra cậu đã mặc quần áo vào từ bao giờ rồi, chắc là lúc cô đang ngủ say sưa, cậu lén lút mặc vào đúng không?
Còn cô thì sao? Tô Vũ cúi đầu nhìn mình, trần trụi, không một mảnh vải.
Cô nhớ trong một quyển tạp chí, chuyên gia người nước ngoài có nói: Khi một người đàn ông ân ái với một người phụ nữ xong, nếu người đàn ông kia tự mặc lại quần áo thì chứng tỏ cô vẫn chưa thật sự bước vào thế giới nội tâm của người đàn ông đó.
Đúng không, chắc là như vậy nhỉ? Có lẽ, giây phút này, Tạ Khương Qua chỉ là bị cô cám dỗ, có thể là vì dung mạo mà cũng có thể là vì thể xác của cô thôi. Nghe nói, đàn ông trước năm hai mươi tuổi thường dễ bị hấp dẫn bởi một số thứ chứ không phải là thật sự yêu thích những thứ ấy.
Mà chỉ mấy hôm nữa, Tạ Khương Qua sẽ bước sang tuổi hai mươi.
Sau khi cậu hai mươi tuổi, bất kể là yêu thích hay bị quyến rũ, tất cả mọi chuyện giữa hai người đều sẽ chấm dứt. Nhưng như vậy thì sao nào, ít nhất cô từng khiến Tạ Khương Qua vui sướng ngất trời.
Tô Vũ tự mặc quần áo của mình.
Tạ Khương Qua bước từ ngoài thuyền vào, cầm theo một cái rổ bện bằng dây thừng đựng khá nhiều bánh ngọt và một ống trúc đựng cơm trông rất ngon lành, đây là thứ mà tối qua bà chủ khách sạn bảo người làm mang đến. Chắc chắn bà ấy từng gặp không ít chuyện tương tự rồi.
Hôm đó, Tô Vũ và Tạ Khương Qua đều không rời khỏi căn phòng trên thuyền một giây phút nào. Cửa sổ phòng mở ra, một làn gió mát thổi đến từ sông Mekong khiến người ta thoải mái đến mức muốn buồn ngủ.
Tô Vũ gối đầu lên cánh tay cậu, nheo mắt ngắm bầu trời xanh quang đãng ngoài cửa sổ. Trong lúc cô lim dim mơ màng, Tạ Khương Qua đưa tay vuốt tóc cô cực nhẹ nhàng và hỏi: “Tại sao mọi người đều gọi em là công chúa hạt đậu?"
Tại sao ư? Tô Vũ mỉm cười với bầu trời xanh thẳm: “Lúc mười tuổi, vào hôm sinh nhật của công chúa, em từng được mời đến cung điện cùng các bạn tạo thành một nhóm hợp ca, chịu trách nhiệm biểu diễn cho công chúa xem. Công chúa rất thích màn trình diễn của bọn em, cô ấy còn mời bọn em ở lại dùng bữa tối. Sau khi ăn xong, công chúa bỗng bảo chúng em chơi trò chơi. Khương Qua, anh đoán xem, công chúa chơi trò gì với bọn em?
Công chúa bảo người ta mang đến hai mươi cái giường đệm và hai mươi cái giường lót nhung, đặt duy nhất một hạt đậu dưới chăn của các chiếc giường kia. Cô ấy bảo em với bạn em nằm lên trên.
Ừm, công chúa cho mang ra rất nhiều giường, trái phải gần mười mấy cái, sau đó công chúa bảo bọn em đoán xem trong mấy chiếc giường kia, chiếc nào được đặt hạt đậu."
“Cuối cùng, chỉ có mỗi cô bé Tô Vũ đoán được giường nào có hạt đậu sao? Và đó là lý do từ đó về sau ai cũng gọi em là công chúa hạt đậu à?" Tạ Khương Qua ngây thơ hỏi.
Tô Vũ lại mỉm cười: “Là thế đấy."
Không, thật ra chẳng đúng tẹo nào, truyện cổ tích cũng chỉ là truyện cổ tích thôi, làm gì có ai có giỏi đến mức dùng lưng cảm nhận trên hai mươi cái giường đệm và hai mươi cái giường nhung xem giường nào có chứa hạt đậu chứ.
Chẳng qua Tạ Khương Qua đã đoán đúng, cô chính là người duy nhất tìm được hạt đậu đó, tuy nhiên không phải nhờ lưng, mà là nhờ một chiếc lắc tay. Cô trao đổi chiếc lắc tay của mình cho một người hầu bên cạnh công chúa để lấy đáp án, đây là một bí mật mà ngay cả mẹ cô cũng không biết.
Tất nhiên, cô sẽ không nói bí mật này cho cậu biết. Cô hy vọng mình mãi là công chúa hạt đậu có thể tìm được hạt đậu ở hai mươi chiếc giường đệm và hai mươi chiếc giường nhung trong lòng cậu.
Cứ thế đi, sau này nhớ lại hẳn trong lòng cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào. Tô Vũ nhìn bầu trời màu lam bên ngoài cửa sổ, chỉ muốn cười nhưng không sao cười nổi. Thế là cô lại khép hờ mắt, cố giữ nước mắt đừng rơi, sau đó nhắm chặt mắt lại, tìm một vị trí thoải mái trên người Tạ Khương Qua để nằm. Tô Vũ lẩm bẩm: “Khương Qua, em buồn ngủ, tối qua anh làm em mệt chết đi được…"
Tạ Khương Qua cũng cười, Tô Vũ biết nụ cười này là nụ cười xuất phát từ nội tâm cậu. Áp lực của cuộc sống khiến chàng trai chưa đầy hai mươi tuổi quên đi nụ cười, dần dần cậu quên mất cười thế nào.
Cô nghĩ, nụ cười của cậu lúc này nhất định rất đẹp, đẹp hơn nụ cười của bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này.
Màn đêm buông xuống, Tạ Khương Qua đốt đèn dầu, mùi hương khoan khoái lại bốc lên. Dưới ánh đèn dầu, hai người ăn hết cơm bên trong ống trúc và cả món lươn được gói trong lá cây.
Bước ra ngoài gian phòng, bầu trời đầy sao không bị vật gì cản trở, ánh sao soi xuống mặt sông, phủ khắp đất trời, Tạ Khương Qua dắt tay Tô Vũ đi trên cây cầu độc mộc, dọc theo bầu trời đầy sao ấy, bởi vì công chúa hạt đậu ưa sạch sẽ muốn đi tắm.
Trên mỗi gian phòng ở các thuyền đều có một phòng tắm được ghép lại từ thanh tre, các phòng tắm đều không có trần nhà che chắn mà cũng không có hệ thống cấp nước, mà chỉ đặt một cái thùng lớn bên ngoài. Chiếc thùng này phải được bơm đầy nước, sau đó nước sẽ chảy vào ống trúc và được coi như một vòi nước.
Tô Vũ đứng dưới ống trúc đợi Tạ Khương Qua bơm nước ngoài thùng lớn.
“Khương Qua, đầy nước chưa?"
“Gần đầy rồi."
“Khương Qua, đầy nước chưa vậy, em muốn tắm ngay." Tô Vũ giả vờ khó chịu, thật ra thì cô chỉ muốn nói chuyện với cậu, muốn nghe thấy giọng nói của cậu.
“Gần đầy rồi gần đầy rồi, em kiên nhẫn chút, xong ngay thôi." Người bên ngoài thở hổn hển, hiển nhiên đã coi cô như công chúa hạt đậu.
Một lúc sau, thùng nước được bơm đầy, nước chảy qua ống trúc. Tô Vũ ngẩng mặt lên, dòng nước mát mẻ trong lành xả lên mặt cô, thoải mái đến mức khiến cô muốn thở phào, thoải mái đến mức cô muốn được người khác hát cho nghe.
Thế là…
“Khương Qua, em thấy hơi sợ, em muốn nghe anh hát, em muốn nghe anh hát bài ‘Ánh trăng trên sông’ ấy."
Thế là…
Tạ Khương Qua phải chiều theo ý cô, đến đoạn mà Tô Vũ thích nhất… “Nửa vầng trăng sáng treo cao trên trời, nửa vầng trăng sáng nằm lặng trên sông…"
Tô Vũ ngước lên, đầu tháng không có trăng mà chỉ có sao thôi, nếu như tối nay có trăng thì tốt quá, nhất định khung cảnh lúc này sẽ hệt như lời bài hát lãng mạn kia…
Tô Vũ cũng hát, hòa cùng tiếng ca của Tạ Khương Qua bên ngoài tường tre.
Hát xong, Tạ Khương Qua đứng bên ngoài hỏi: “Em còn muốn nghe nữa không?"
Còn muốn nghe không à? Ánh mắt Tô Vũ chuyển từ bầu trời đêm về thân thể mình, không biết có phải cậu bơm nước sông Mekong cho cô tắm hay không mà trên người cô cũng như được ánh sao bao phủ.
Nhìn này nhìn này, còn có một ánh sao nho nhỏ trên đỉnh ngực cô, tỏa ánh sáng ngời. Tô Vũ muốn Khương Qua hôn lên ánh sao trên ngực cô, từng chút từng chút một.
Thế là cô khẽ gọi: “Khương Qua."
“Ơi."
“Có muốn tắm cùng em không?"
Tác giả :
Loan