Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ
Chương 38
Edit+ Beta: Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi, Hua
Người đang bệnh lúc nào cũng yếu đuối, lại có “người" mình tâm tâm niệm niệm trong lòng ở ngay trước mắt, Lạc Ấn quyết định ích kỷ một lần. Anh nhô cái đầu đang mơ màng lên, nói với Hoàng Điểm Điểm anh dậy không nổi, e rằng phải làm phiền cậu giữ hình người một thời gian giúp anh mua thuốc rót nước. Hoàng Điểm Điểm vô cùng nghĩa khí gật gật đầu, “Yên tâm đi, anh là người của em, em sẽ không bỏ mặc anh đâu." Mí mắt Lạc Ấn như nặng ngàn cân, nhưng vẫn cố gắng bỏ qua sự khó chịu nhìn cậu thêm vài lần, giờ phút này anh không muốn suy nghĩ nhiều nữa, có một số vấn đề một khi đã nghĩ quá nhiều bản thân sẽ rơi vào hư không. Anh mò lấy điện thoại gửi tin cho bạn cùng phòng là Hiểu Đông, tỏ ý muốn nghỉ học một ngày, nếu như thầy giáo có chuyện gì cần giúp thì nhớ truyền đạt lại.
Hiểu Đông gửi qua đây một vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Cậu không phải chứ, vừa mới chuyển ra ngoài một buổi tối liền không xuống giường được?"
Lạc Ấn có chút bất đắc dĩ cười cười, người ngày đêm mê đắm quả thật đang gần trong gang tấc, nhưng anh không dám vượt qua rào khoảng cách này, người khác nghĩ như thế nào thì là thế, anh không qua được cửa này của mình.
Hoàng Điểm Điểm không biết nấu cơm, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ đến buổi trưa mới nhớ ra là phải mua đồ ăn ở bên ngoài. Lúc chuông cửa vang lên cái bụng liền kêu réo ầm ĩ lên, Hoàng Điểm Điểm hăng hái định chạy ra lấy. Trên người cậu chỉ mặc áo sơ mi của Lạc Ấn, hạ thân lại không tìm được quần thích hợp. Vạt áo vừa khéo dài đến bắp đùi, không tính là lộ hết nhưng cũng ẩn hiện khiến cho người khác nghĩ lung tung. Sau khi cậu đi ra ngoài 0.01 giây, Lạc Ấn lập tức ý thức được chỗ không đúng, người bệnh bên trong kích động ngồi dậy, xông lên giành lấy thức ăn bên ngoài trước Hoàng Điểm Điểm, sau đó rầm một tiếng đóng sắc xuân tràn đầy nhốt lại vào bên trong.
Anh đứng dậy quá nhanh, hiện giờ còn cầm một túi đồ ăn trước mắt một lát liền biến thành màu đen, sắc mặt tái nhợt vô cùng tệ. Hoàng Điểm Điểm nhanh tay lẹ mắt đến đỡ anh, có lẽ là bị sắc mặt của Lạc Ấn dọa sợ, khi Hoàng Điểm Điểm hỏi anh có nặng lắm không thì ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học vậy. Lạc Ấn lấy lại bình tĩnh, nhìn Điểm Điểm trước mặt một cách rõ ràng, trong lòng thầm thở dài một hơi, Hoàng Điểm Điểm không phải dạng người hiểu chuyện tình cảm, nhưng nhất cử nhất động đều chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong lòng người.
Hoàng Điểm Điểm chủ động nhận lấy đồ ăn bên ngoài, vừa mở nắp hộp cho anh vừa nói: “Người nhà Ấn Ấn có phải sẽ đến không? Lúc nhân loại bị bệnh có phải là nên có đồng loại chăm sóc hay không?"
“Bọn họ đều bận chuyện của mình," Lạc Ấn nói, “Còn về đồng loại ở bên cạnh, chúng ta coi người đó là bạn đời. Là phải kết hôn rồi, rồi mới có thể như vậy."
“Ồ" cái này, đúng là chạm đến chỗ kiến thức đui mù của Hoàng Điểm Điểm rồi, “Kết hôn là cái gì?"
Lạc Ấn kiên nhẫn giải thích, “Kết hôn chính là sẽ có một người theo anh sống chung với anh, chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau. Lúc đối phương bị bệnh sẽ giúp người kia uống nước, khi tâm tình không tốt sẽ an ủi lẫn nhau." “Oa, vậy khi nào thì anh đi tìm một người như vậy?" Hoàng Điểm Điểm chống mặt hỏi, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, lộ ra một ít biểu cảm phiền não, " Người kia cũng sẽ ở chỗ này sao? Người kia sẽ tốt với em chứ? Ấy … Lỡ may là một người thích mèo thì làm sao bây giờ."
Lạc Ấn nhìn vẻ mặt xoắn quýt của cậu, lắc đầu một cái, “Anh không biết. Nhân loại muốn tìm được một người có thể làm bạn cả đời người sẽ cần rất nhiều sức lực đồng thời cũng phải chấp nhận mạo hiểm. Bởi vì họ không thể gặp vận tốt đúng lúc, trong biển người mênh mông vừa vặn gặp người kia ngay. Có lẽ đối với một người, khi bắt đầu có cảm tình, họ đã tự mình lặn lội trong biển người rất lâu. Không cần biết trong quá khứ đối phương là dạng người gì, cũng rất khó để có thể có được tất cả sự yêu thích của đối phương trong một thời gian cực kỳ ngắn." Lạc Ấn càng nói âm thanh lại càng nhỏ, không biết là đang nói cho Hoàng Điểm Điểm nghe, hay là đang tự nói tự nghe, “Có vài người không may mắn như vậy, họ tìm được người muốn bầu bạn, nhưng lại không thể bên nhau cả đời. Nhưng lại không thể làm gì chuyện này được, vì trời cao không hứa hẹn rằng sẽ cho mỗi người một kết cục hạnh phúc.."
Hoàng Điểm Điểm cái hiểu cái không nhìn anh, cậu mơ mơ hồ hồ cảm thấy một chút xúc động, lại nói không rõ đó là cái gì, cuối cùng đành phải đưa ra kết luận “Một nửa kia của Ấn Ấn không nhất định là sẽ thích mình", này nha, đầu gấu ta mọc ra một mối nguy.
Lạc Ấn không đành lòng bức ép cậu, nói xong những cái này thì cũng im lặng không nhắc đến nữa. Ngày hôm sau tỉnh lại triệu chứng cảm cũng nhẹ hơn chút, anh sắp xếp đồ đạc quyết định đi học, lúc ra cửa thấy Hoàng Điểm Điểm đã biến trở lại một cục lông tròn, Lạc Ấn xoa xoa đầu của nó, “Buổi trưa gặp." Gấu trúc đỏ nhỏ tùy tiện vẫy vẫy cái đuôi của mình, cũng hướng về phía anh mà tạm biệt
Người đang bệnh lúc nào cũng yếu đuối, lại có “người" mình tâm tâm niệm niệm trong lòng ở ngay trước mắt, Lạc Ấn quyết định ích kỷ một lần. Anh nhô cái đầu đang mơ màng lên, nói với Hoàng Điểm Điểm anh dậy không nổi, e rằng phải làm phiền cậu giữ hình người một thời gian giúp anh mua thuốc rót nước. Hoàng Điểm Điểm vô cùng nghĩa khí gật gật đầu, “Yên tâm đi, anh là người của em, em sẽ không bỏ mặc anh đâu." Mí mắt Lạc Ấn như nặng ngàn cân, nhưng vẫn cố gắng bỏ qua sự khó chịu nhìn cậu thêm vài lần, giờ phút này anh không muốn suy nghĩ nhiều nữa, có một số vấn đề một khi đã nghĩ quá nhiều bản thân sẽ rơi vào hư không. Anh mò lấy điện thoại gửi tin cho bạn cùng phòng là Hiểu Đông, tỏ ý muốn nghỉ học một ngày, nếu như thầy giáo có chuyện gì cần giúp thì nhớ truyền đạt lại.
Hiểu Đông gửi qua đây một vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Cậu không phải chứ, vừa mới chuyển ra ngoài một buổi tối liền không xuống giường được?"
Lạc Ấn có chút bất đắc dĩ cười cười, người ngày đêm mê đắm quả thật đang gần trong gang tấc, nhưng anh không dám vượt qua rào khoảng cách này, người khác nghĩ như thế nào thì là thế, anh không qua được cửa này của mình.
Hoàng Điểm Điểm không biết nấu cơm, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ đến buổi trưa mới nhớ ra là phải mua đồ ăn ở bên ngoài. Lúc chuông cửa vang lên cái bụng liền kêu réo ầm ĩ lên, Hoàng Điểm Điểm hăng hái định chạy ra lấy. Trên người cậu chỉ mặc áo sơ mi của Lạc Ấn, hạ thân lại không tìm được quần thích hợp. Vạt áo vừa khéo dài đến bắp đùi, không tính là lộ hết nhưng cũng ẩn hiện khiến cho người khác nghĩ lung tung. Sau khi cậu đi ra ngoài 0.01 giây, Lạc Ấn lập tức ý thức được chỗ không đúng, người bệnh bên trong kích động ngồi dậy, xông lên giành lấy thức ăn bên ngoài trước Hoàng Điểm Điểm, sau đó rầm một tiếng đóng sắc xuân tràn đầy nhốt lại vào bên trong.
Anh đứng dậy quá nhanh, hiện giờ còn cầm một túi đồ ăn trước mắt một lát liền biến thành màu đen, sắc mặt tái nhợt vô cùng tệ. Hoàng Điểm Điểm nhanh tay lẹ mắt đến đỡ anh, có lẽ là bị sắc mặt của Lạc Ấn dọa sợ, khi Hoàng Điểm Điểm hỏi anh có nặng lắm không thì ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học vậy. Lạc Ấn lấy lại bình tĩnh, nhìn Điểm Điểm trước mặt một cách rõ ràng, trong lòng thầm thở dài một hơi, Hoàng Điểm Điểm không phải dạng người hiểu chuyện tình cảm, nhưng nhất cử nhất động đều chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong lòng người.
Hoàng Điểm Điểm chủ động nhận lấy đồ ăn bên ngoài, vừa mở nắp hộp cho anh vừa nói: “Người nhà Ấn Ấn có phải sẽ đến không? Lúc nhân loại bị bệnh có phải là nên có đồng loại chăm sóc hay không?"
“Bọn họ đều bận chuyện của mình," Lạc Ấn nói, “Còn về đồng loại ở bên cạnh, chúng ta coi người đó là bạn đời. Là phải kết hôn rồi, rồi mới có thể như vậy."
“Ồ" cái này, đúng là chạm đến chỗ kiến thức đui mù của Hoàng Điểm Điểm rồi, “Kết hôn là cái gì?"
Lạc Ấn kiên nhẫn giải thích, “Kết hôn chính là sẽ có một người theo anh sống chung với anh, chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau. Lúc đối phương bị bệnh sẽ giúp người kia uống nước, khi tâm tình không tốt sẽ an ủi lẫn nhau." “Oa, vậy khi nào thì anh đi tìm một người như vậy?" Hoàng Điểm Điểm chống mặt hỏi, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, lộ ra một ít biểu cảm phiền não, " Người kia cũng sẽ ở chỗ này sao? Người kia sẽ tốt với em chứ? Ấy … Lỡ may là một người thích mèo thì làm sao bây giờ."
Lạc Ấn nhìn vẻ mặt xoắn quýt của cậu, lắc đầu một cái, “Anh không biết. Nhân loại muốn tìm được một người có thể làm bạn cả đời người sẽ cần rất nhiều sức lực đồng thời cũng phải chấp nhận mạo hiểm. Bởi vì họ không thể gặp vận tốt đúng lúc, trong biển người mênh mông vừa vặn gặp người kia ngay. Có lẽ đối với một người, khi bắt đầu có cảm tình, họ đã tự mình lặn lội trong biển người rất lâu. Không cần biết trong quá khứ đối phương là dạng người gì, cũng rất khó để có thể có được tất cả sự yêu thích của đối phương trong một thời gian cực kỳ ngắn." Lạc Ấn càng nói âm thanh lại càng nhỏ, không biết là đang nói cho Hoàng Điểm Điểm nghe, hay là đang tự nói tự nghe, “Có vài người không may mắn như vậy, họ tìm được người muốn bầu bạn, nhưng lại không thể bên nhau cả đời. Nhưng lại không thể làm gì chuyện này được, vì trời cao không hứa hẹn rằng sẽ cho mỗi người một kết cục hạnh phúc.."
Hoàng Điểm Điểm cái hiểu cái không nhìn anh, cậu mơ mơ hồ hồ cảm thấy một chút xúc động, lại nói không rõ đó là cái gì, cuối cùng đành phải đưa ra kết luận “Một nửa kia của Ấn Ấn không nhất định là sẽ thích mình", này nha, đầu gấu ta mọc ra một mối nguy.
Lạc Ấn không đành lòng bức ép cậu, nói xong những cái này thì cũng im lặng không nhắc đến nữa. Ngày hôm sau tỉnh lại triệu chứng cảm cũng nhẹ hơn chút, anh sắp xếp đồ đạc quyết định đi học, lúc ra cửa thấy Hoàng Điểm Điểm đã biến trở lại một cục lông tròn, Lạc Ấn xoa xoa đầu của nó, “Buổi trưa gặp." Gấu trúc đỏ nhỏ tùy tiện vẫy vẫy cái đuôi của mình, cũng hướng về phía anh mà tạm biệt
Tác giả :
Ale Lưu Bạch