Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 239: Cô ấy là vợ của tôi (11)
Rốt cuộc...... Là tình cảm sâu đậm đến nhường nào, mới khiến anh cam tâm tình nguyện yêu một người như vậy?
"Dịch Giản, tôi chúc cậu hạnh phúc."
Trong lúc bất chợt Bạc Địch đứng lên, thu hết những thứ tà khí quanh người, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, anh cất bước, đi tới trước người Dịch Giản, nghiêng đầu, đầu tiên là liếc mắt nhìn Chung Tình, bên trong lóe ra ánh sáng ranh mãnh, lúc này mới quay đầu, nhìn Dịch Giản, ánh mắt có chút sự ủng hộ, rồi sau đó vươn tay, vỗ vỗ bả vai Dịch Giản: "Chúc mừng!"
Rồi sau đó, đến bên tai Dịch Giản, dùng giọng điệu chỉ có hai người nghe được mà nói: "Tại sao không cho cô ấy biết?"
Dịch Giản im lặng lắc đầu, không hề che giấu chút đau thương nơi đáy mắt, sau đó anh nhẹ nhàng nói một câu: "Cảm ơn!"
Một giây kế tiếp, liền vươn tay, vòng qua eo Chung Tình, đi đến bên kia ghế sa lon.
Nhìn đến đây, những bạn học khác cũng đã xem đủ kịch vui rồi, mọi người chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, có người thét chói tai, có người cảm thán, có người hâm mộ, có người muốn làm theo...... Sau đó, một đám người lại tiếp tục chơi bài.
............
Trên ghế sa lon, Dịch Giản không hề nói gì, Chung Tình ngồi bên cạnh anh, cúi đầu, cũng không dám vọng động, thậm chí ngay cả thở cô cũng không dám rồi.
Cũng không đã qua bao lâu, Chung Tình muốn đi vệ sinh, cô lén nhìn sang Dịch Giản, phát hiện chân mày của anh đang cau chặt, như có điều suy tư.
Cô mở miệng, gọi một tiếng: "Thiếu tướng......"
Dịch Giản nghe được giọng của cô, quay đầu, nhìn về phía cô, ánh mắt rất là bình thản, không lên tiếng.
Anh cao hơn cô rất nhiều, ngồi ở chỗ đó, tất nhiên cũng là mắt nhìn xuống, lông mi của anh rất dài, hơi rũ xuống, nhìn từ góc độ của Chung Tình, tuấn mỹ đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Nhưng, trong mơ hồ, từ nét mặt của anh, thấy được anh hơi tức giận, cô suy nghĩ một chút, nghĩ không biết có phải anh giận mình vì gây phiền không, sự uất ức trong lòng chậm rãi xông ra, không phải cô cố ý: "Thiếu tướng...... Mới vừa rồi, không phải tôi cố ý...... Tôi không ngờ sẽ như vậy......"
Dịch Giản nghelời giải thích của cô, ánh mắt lặng lẽ ấy vẫn nhìn vào đôi mắt của cô, cô cho rằng, anh tức giận vì cô chơi bài sao?
Anh chỉ..... Cảm thấy, khi anh vừa mở miệng nói chuyện, cô sẽ vô cùng khách sáo khi đứng cạnh anh.
"Dịch Giản, tôi chúc cậu hạnh phúc."
Trong lúc bất chợt Bạc Địch đứng lên, thu hết những thứ tà khí quanh người, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, anh cất bước, đi tới trước người Dịch Giản, nghiêng đầu, đầu tiên là liếc mắt nhìn Chung Tình, bên trong lóe ra ánh sáng ranh mãnh, lúc này mới quay đầu, nhìn Dịch Giản, ánh mắt có chút sự ủng hộ, rồi sau đó vươn tay, vỗ vỗ bả vai Dịch Giản: "Chúc mừng!"
Rồi sau đó, đến bên tai Dịch Giản, dùng giọng điệu chỉ có hai người nghe được mà nói: "Tại sao không cho cô ấy biết?"
Dịch Giản im lặng lắc đầu, không hề che giấu chút đau thương nơi đáy mắt, sau đó anh nhẹ nhàng nói một câu: "Cảm ơn!"
Một giây kế tiếp, liền vươn tay, vòng qua eo Chung Tình, đi đến bên kia ghế sa lon.
Nhìn đến đây, những bạn học khác cũng đã xem đủ kịch vui rồi, mọi người chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, có người thét chói tai, có người cảm thán, có người hâm mộ, có người muốn làm theo...... Sau đó, một đám người lại tiếp tục chơi bài.
............
Trên ghế sa lon, Dịch Giản không hề nói gì, Chung Tình ngồi bên cạnh anh, cúi đầu, cũng không dám vọng động, thậm chí ngay cả thở cô cũng không dám rồi.
Cũng không đã qua bao lâu, Chung Tình muốn đi vệ sinh, cô lén nhìn sang Dịch Giản, phát hiện chân mày của anh đang cau chặt, như có điều suy tư.
Cô mở miệng, gọi một tiếng: "Thiếu tướng......"
Dịch Giản nghe được giọng của cô, quay đầu, nhìn về phía cô, ánh mắt rất là bình thản, không lên tiếng.
Anh cao hơn cô rất nhiều, ngồi ở chỗ đó, tất nhiên cũng là mắt nhìn xuống, lông mi của anh rất dài, hơi rũ xuống, nhìn từ góc độ của Chung Tình, tuấn mỹ đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Nhưng, trong mơ hồ, từ nét mặt của anh, thấy được anh hơi tức giận, cô suy nghĩ một chút, nghĩ không biết có phải anh giận mình vì gây phiền không, sự uất ức trong lòng chậm rãi xông ra, không phải cô cố ý: "Thiếu tướng...... Mới vừa rồi, không phải tôi cố ý...... Tôi không ngờ sẽ như vậy......"
Dịch Giản nghelời giải thích của cô, ánh mắt lặng lẽ ấy vẫn nhìn vào đôi mắt của cô, cô cho rằng, anh tức giận vì cô chơi bài sao?
Anh chỉ..... Cảm thấy, khi anh vừa mở miệng nói chuyện, cô sẽ vô cùng khách sáo khi đứng cạnh anh.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ