Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên
Quyển 1 - Chương 35-1: Đường trần tục, mộng xa vời biết tìm nơi nào (1)
Trước cửa vẫn luôn có tùy tùng tâm phúc của Tần gia canh giữ, đa phần đều là tướng cũ trong quân đội, hoàn toàn không biết mặt Chẩn Vương, cho dù là thân vương của Đại Nhuế tới đây, không thông báo trước không thể nào cho ra vào tự do vậy được.
Nhìn phục trang sang trọng của ngài, ta liền nói “Hoàng thượng chúng ta không hề mời Chẩn Vương Điện hạ tới tham dự buổi yến tiệc hôm nay sao? Đoán chắc lúc này yến tiếc đã bắt đầu rồi."
Đôi mắt đen láy, cô quạnh của Thuần Vu Vọng đột nhiên rừng rực lửa hận. Ngài nhìn ta chằm chằm rồi nói “Bản vương nghe nói Tần tướng quân đây gần đây lập nhiều công trạng lớn, càng lúc càng anh dũng, oai phong hơn người, đang định tới bái kiến, không ngờ lại không nhập phủ được. Hôm nay tới dự yến tiệc, Hoàng thượng quý quốc có nói, nếu muốn thấy oai phong của Tần tướng quân, lúc này tới phủ họ Du sẽ vô cùng thích hơp. Thì ra oai phong của Tần tướng quân đã thiết lập bằng cách luộc người còn sống như vậy."
Tư Đồ Vĩnh!
Ngài ấy càng lúc càng thêm lợi hại, biết rõ không thể ngăn cản được ta ra tay với nhà họ Du, liền dẫn dụ Thuần Vu Vọng tới đây. Các tướng sỹ ngoài cửa có to gan đến mấy, cũng chẳng dám ngăn cản một Chẩn Vương Điện hạ đang cầm trong tay thánh chỉ tới.
Ta cảm thấy vô cùng ảo não, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như băng, bình thản lên tiếng “Tần Vãn xưa nay ác độc, không muốn làm kinh động đến Chẩn Vương Điện hạ cùng tiểu quận chúa, đã khiến Chẩn Vương Điện hạ phải thất vọng rồi. Chỉ là bây giờ tại hạ còn chưa báo xong oán thù, không thể nào nói chuyện cùng ngài được, xin ngài lượng thứ."
Thuần Vu Vọng không ngờ ta lại thẳng thắn đuổi khách như vậy, khuôn mặt vốn dĩ trắng nhợt đột nhiên chuyển sang đỏ ửng, nhìn ta chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lùng, lồng ngực phập phồng một cách đáng sợ.
Ngài đương nhiên cảm thấy oán thán, phẫn nộ, căm hận và thất vọng, thế nhưng ta còn chẳng lo được cho bản thân thì làm sao có thể lo lắng cho nỗi oán hận và phẫn nộ của người khác chứ? Huống hồ, ngài và ta… thực sự đã chẳng còn chút liên quan nào nữa rồi.
Một trận gió trăng, một đêm ân ái, đã bị cơn gió vô tình cuốn đi, đánh tan từ lâu rồi. Kể từ nay, ta chẳng còn dám mơ tưởng hão huyền như vậy nữa.
Đang định giơ tay hạ lệnh, Du Cánh Minh đột nhiên xông tới, ôm lấy đôi chân của ta, ra sức đập đầu, run rẩy phát ra những tiếng kêu lèm nhèm khó hiểu “Tần tướng quân, Tần đại nhân, Chiếu Hầu đại nhân, đây là lỗi của ta, là ta vô sỉ, bỉ ổi, thủ đoạn độc ác, không bằng loài heo chó. Xin Tần tướng quân hãy luộc ta đi. Ngài muốn luộc, chiên, thiêu đốt, tất cả đều được, xin tướng quân hãy thả mấy đứa nhỏ ra, bọn chúng đều là kẻ vô tội, đều ngây thơ vô tội."
Ta cười nhạt rồi nói “Chỉ có con trẻ nhà họ Du của ngươi là ngây thơ vô tội, còn người khác thì đáng đời hay sao? Đứa cháu trai của Tần gia chúng ta sau khi trưởng thành có thể bảo vệ đất nước, diệt trừ bọn man di, tha mạng cho một mình nó có thể cứu được trăm ngàn người, còn con cháu nhà ngươi giữ lại để làm gì. Để học theo tính xấu của ngươi hãm hại trung lương hay sao?"
Đám thân bình tùy tùng theo ta đã xông tới lập tức, kéo Du Cánh Minh ra, tiện thể cũng nhét luôn giẻ vào cái miệng của hắn, chỉ còn nghe thấy hắn ú ớ nhưng không rõ là nói những gì.
Ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt bỉ ổi xấu xa của hắn nữa, liền liếc mắt nhìn về phía đám thân thích của Du gia đang quỳ tên đất, rồi chỉ về phía người con dâu thứ, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của đứa bé trai rúc trong lòng nàng ta vang lên “Đừng giết chét mẫu thân ta, đừng giết chết mẫu thân ta, hu hu…"
Tuy rằng đó là một đứa bé trai, thế nhưng giọng nói vẫn ngô nghê, nghe ra cũng có mấy phần tương tự với Tương Tư.
Do dự một hồi, Thuần Vu Vọng đột nhiên lên tiếng “Liệu Tần tướng quân có cho bản vương nói một câu được không?"
Ta quay sang, nhìn ngài bằng ánh mắt lạnh như băng. Còn ngài đã điều chỉnh lại sắc mặt như mọi khi, quay đầu nhìn về phía Tương Tư đã ngất lịm trong vòng tay của Ôn Hương, dịu dàng lên tiếng “Tướng quân muốn báo mối huyết hải thâm thù bản vương đương nhiên là không dám ngăn cản. Chỉ là dù oán thù đó có sâu sắc tới đâu, thế nhưng có thể đừng chuốc lên đầu những kẻ thân thích. Tên họ Du kia đích thực là không bằng loài heo chó, thế nhưng ngài không phải. Hắn làm những chuyện không bằng loài heo chó, nên đã báo ứng lên chính con cháu của mình, ngài báo thù kiểu này, không sợ cũng gieo họa lên con cái của mình hay sao?"
Ta bất giác quay đầu nhìn về phía Tương Tư. Cô bé vẫn còn đang hôn mê, tỉnh lại chắc sẽ không sao hết, chỉ là khuôn mặt trắng nhợt, đôi mày nhíu lại thể hiện rõ vẻ kinh hoàng, hoảng hốt. Tương Tư đã bị chính người mẫu thân là ta dọa cho kinh hoàng mà ngất đi. Cho dù con đẻ hay con nuôi, cô bé cũng chính là đứa trẻ duy nhất gọi ta là mẫu thân. Trái tim ta đột nhiên mềm lại.
Ta liền hạ bàn tay đang chỉ về phía con dâu thứ nhà họ Du rồi khẽ lên tiếng “Hồi phủ."
“Tuân lệnh."
Thẩm Tiểu Phong thở phào một tiếng, vẫy tay cho người đưa kiệu lại gần, đỡ ta chống nạng rồi từ từ bước tới.
Thuần Vu Vọng không biết từ khi nào đã bước tới trước mặt của ta rồi đau đớn lên tiếng “Chân của nàng…"
Ta bất giác ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp đôi mắt của ngài. Đôi mắt ấy chưa đựng đầy vẻ thương xót và đau đớn, nhanh chóng khiến trái tim ta quặn thắt, không ngừng run rẩy. Ta hoàn toàn không biết ngài đã tới đây, thế nhưng ta biết ngài tới đây đích thực là vì ta.
Thực lực của hai nước tương đương, Tư Đồ Vĩnh và tiên Đế đều có tính cách ôn hòa, nhân hậu, lại tiếp vị chưa lâu, nếu không phải Nam Lương động thủ trước, ngài tuyệt đối không bao giờ chủ động khuấy động chiến tranh ở biên giới với Nam Lương. Nam Lương thực sự chẳng cần thiết phải phái một hoàng đệ oai nghiêm này sang tận Bắc Đô để bàn chuyện nghị hòa, huống hồ, người hoàng đệ này lại là một Vương gia thanh nhàn, nổi tiếng không tham gia vào việc triều chính.
Ta không hiểu được ngài nắm được bao nhiêu tin tức về trận biến động trong triều đình Đại Nhuế vào ba tháng trước, thế nhưng ít nhất ngài cũng biết rằng, ta đã có một thân phận khác nữa, Định Vương Phi, chính là thê tử của Định Vương, Tư Đồ Lãng.
Ta lặng lẽ chuyển ánh mắt đi chỗ khác, rồi bước lên kiệu.
Trái tim đau nhói, vết thương trên đùi lại tái phát, khiến ta run rẩy toàn thân, suýt nữa là ngã.
Thẩm Tiểu Phong đỡ lấy ta rồi nói “Tướng quân, hãy cẩn thận."
Gần như cùng lúc, ngài đứng gần đó đã khẽ kinh hãi lên tiếng “Vãn Vãn"
Ta miễn cưỡng ngồi vững lại, đưa đôi tay run rẩy ấn lên vết thương ở chân, bất giác nhìn về phía ngài. Ngài đã bước lại gần, đang từ từ thu bàn tay lại. Ngài đã định tới đây đỡ lấy ta?
Sắc mặt ngài đã đỡ hơn rất nhiều so với lúc rời khỏi nơi này vào mấy tháng trước, chỉ là vẫn cứ gầy guộc, đôi mày cau chặt đầy phiền muộn.
Nhung nhớ đầy ắp, lại cộng thêm mấy lần bị thương nặng dày vò trong một năm nay, không ngờ cũng đã để lại dấu vết năm tháng trên một con người thanh nhàn với cuộc sống thần tiên như ngài.
Còn ta thì sao? Ta cũng chẳng còn trẻ nữa. Thi thoảng soi gương, hình ảnh hiện lên là một người phụ nữ lạnh lùng, cô ngạo khiến ta càng nhìn càng thấy lạ lẫm. Một con người như ta, vẫn còn nét tương tự với một Doanh Doanh ngây thơ của nhiều năm trước sao? Ngài hà tất phải nhìn ta bằng ánh mắt đó?
Một ánh mắt chất đầy nỗi xót xa, thương tiếc, áy náy và cả bi thương… Ta thậm chí còn nhìn thấy cả ánh lệ ngấn trong đáy mắt ngài.
Đôi mắt ta cũng cay xè, chẳng thể nào nhẫn nhịn, nước mắt sắp sửa tuôn ra, ta hoang mang kéo tấm rèm trước mặt xuống, để ngăn cách giữa ta và ngài. Thân hình của ngài dần mơ màng sau tấm rèm trắng mỏng, thế nhưng hơi thở của ngài nghe sao mà rõ ràng và ấm áp đến vậy.
“Vãn Vãn"
Không nhịn nổi, không nỡ xa, không can tâm. Lại còn cả niềm quyết tâm không chịu từ bỏ. Rốt cuộc ta đang làm gì chứ?
Ta nổi tiếng là cố chấp, thế nhưng lại dễ dàng từ bỏ báo thù chỉ vì vài ba câu khuyên ngăn của ngài. Ta đối xử lạnh lùng với mọi người, thế nhưng lại đau lòng, bi thương vì ngài. Ta từng bị người ta nghi ngờ câu kết với ngài thông địch mãi quốc, vậy mà vẫn không biết đường né tránh. Ta đã trở thành Định Vương phi, vậy mà vẫn cứ nhìn ngài bằng ánh mắt chan chứa tình cảm…
Còn ngài… Ngài không buông tay, ta cứ để mặc cho ngài như vậy sao?
Ta còn nhớ bảo kiếm đeo bên thắt lưng của ngài khi nãy có đeo một sợi dây, có cùng phong cách, hoa văn thêu thùa như chiếc ngài tặng ta trước đó...
Tư Đồ Lãng nhất định đã gặp ngài, đồng thời chú ý đến dây đeo kiếm của ngài, nên mới đoán được sợi dây đeo kiếm của ta từ đâu mà có. Bởi vậy, ta càng trân trọng sợi dây đeo đó, ngài lại càng tức giận, bực bội, lại càng muốn hủy diệt nó.
Giấc mộng hão huyền. Nhiều năm trước cũng vậy, mà mấy tháng trước cũng vậy, tất cả đều như những giấc mộng vỡ nát, đáng lẽ nên để nó trôi theo mây gió từ lâu mới đúng.
Ta đã từ bỏ, làm sao có thể để lại cho ngài một mình theo đuổi giấc mộng hão huyền như hoa trong gương, trăng dưới nước như thế?
Nếu ngài vẫn kiên trì, vậy ngài nhất định sẽ ở lại Đại Nhuế, ở lại một quốc gia với thế lực đơn mỏng, đối diện với một Tư Đồ Lăng quyền lực khuynh đảo triều cương, lạnh lùng, đáng sợ… Và cả lúc này, Tư Đồ Lăng sao có thể để cho ta tiếp tục ôm mối tình cảm với người khác chứ? Thuần Vu Vọng sẽ tan xương nát thịt, ngay cả Tương Tư cũng chẳng thoát nạn. Nếu vận mệnh an bài phải có một người tan xương nát thịt, vây thì người đó nhất định phải là ta. Không thể là Thuần Vu Vọng, không thể là Tương Tư mà chỉ có thể là ta.
Khi chiếc kiệu từ từ được khiêng lên, ta nắm chặt thanh Thừa Ảnh trong tay, hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng ra lệnh “Giết hết đi."
Chiếc kiệu khựng lại. Thẩm Tiểu Phong thất thanh lên tiếng “Tướng quân, người vừa nói cái gì?"
Ta từ từ lên tiếng “Giết chết Du Cánh Minh cùng tất cả thân thích, không được giữ lại dù chỉ một người."
Bên ngoài tĩnh lặng một hồi lâu. Tiếp đó là tiếng khóc lóc gào thét, kêu than thảm thiết, hỗn loạn nao lòng. Quân lệnh như sơn, bọn họ nhất định sẽ chấp hành nhiệm vụ tới cùng, không một sai sót.
Chiếc kiệu lại được khiêng đi, từng bước tiến ra bên ngoài, ta vứt hết mọi thù hận thân tình ra khỏi đầu mình. Ta chẳng nghe thấy Thuần Vu Vọng nói thêm một lời nào nữa. Cho dù chỉ là một lời khuyên giải, một tiếng trách mắng, hay là khẽ khàng gọi tên ta. Ngài nhất định vô cùng đau đớn, nhất định không thể hiểu nổi, thế nhưng ta cũng chẳng cần thiết phải giải thích cho ngài nghe nữa. Ta đã là Định Vương phi rồi.
Quay về Tần phủ, Tần Triệt đã ngồi bên ngoài Hoài Đức Đường từ lâu.
Ta xuống khỏi kiệu đi về phía Nhị ca rồi nói “Nhị ca, tại sao hôm nay huynh lại ra đây ngồi vậy? Trời lạnh rồi, gió lớn, cẩn thận không nhiễm lạnh đó."
Vết thương ở chân của Nhị ca không nghiêm trọng như ta, lại tịnh dưỡng nhiều ngày rồi nên đã hồi phục lại nhiều. Chỉ là Tần gia gặp phải biến cố, Nhị ca lại tận mắt chứng kiến thê tử, con trai chết thảm, chuyện này có lẽ ảnh hưởng mạnh mẽ đến tinh thần của Nhị ca. Hôm nay, Nhị ca chịu ra khỏi phòng ngủ để ngồi đợi ta ngoài đại đường, quả là việc hiếm thấy.
Nhị ca ngước mắt nhìn về phía đội ngũ trước mặt đang khiêng quan tài vào trong linh đường rồi hỏi “Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?"
Ta gật đầu nói “Thuận lợi. Người nhà Đoan Mộc ngoài những kẻ đang trốn trong cung, tất cả đều đã chết cả rồi, nên đành để vậy thôi. Người nhà họ Du… đã bị muội giết sạch rồi. Mấy người Tiểu Cẩn coi như chết cũng được an lòng."
Tần Triệt khẽ than một tiếng “Có báo thù hay không đều là chuyện thứ yếu, chỉ cần muội bình an là được rồi"
Ta biết Nhị ca ngồi đợi ngoài này chính là vì không an tâm về ta. Ta cố gắng ngồi xuống trước mặt Nhị ca, nắm lấy tay Nhị ca rồi cười nói “Muội đương nhiên là bình an rồi. Với địa vị và thực lực hiện nay của phủ Định Vương và Tần gia, ai dám động đến một sợi tóc của muội chứ?"
“Thật sao?" Nhị ca mỉm cười khổ sở rồi nói thêm “Tư Đồ Lăng từ nhỏ đối xử với muội vô cùng tốt, hiện nay lại đã thành phu thê, đoán chắc sẽ bảo vệ muội chu toàn. Thế nhưng muội dưỡng thương trong phủ Định Vương lâu như vậy, trông lại càng gầy guộc, yếu ớt, ngay cả tính cách cũng trở nên quyết liệt, cô độc hơn trước nhiều… Ngay đến người làm ca ca như ta cũng chẳng thể nào hiểu nổi. Ta không sợ người ngoài làm khó muội, ta chỉ sợ chính bản thân muội khiến mình đau khổ mà thôi."
Ta cười đáp “Nhị ca, huynh đã suy nghĩ quá rồi. Chỉ là do đại phu đã dặn dò nhiều lần, ngoài vết thương trên chân, chứng đau đầu của muội tái phát, cần phải tĩnh tâm điều dưỡng, bởi vậy cho nên mới ít khi ra khỏi cửa… Xem ra muội đã sai rồi, quen bôn ba vất vả bên ngoài, ở trong nhà quá lâu, ngược lại càng thêm ngột ngạt, buồn chán. Nếu Nhị ca lo lắng, sau này muội sẽ thường tới đây thăm viếng. Muội cũng đã hồi phục kha khá, cũng bắt đầu phải xử lý chuyện công vụ tích lũy bấy lâu nay."
Tần Triệt liền nói “Tịnh dưỡng sức khỏe của muội mới là quan trọng nhất, không cần lo lắng chuyện công vụ. Mấy tháng nay tuy rằng ta không hề xuất phủ, thế nhưng cũng có nghe nói, Định Vương coi chuyện của Tần gia như chuyện của bản thân, ưu ái với quân đội Tần gia hơn là thuộc hạ của chính mình, nền chắc muội cũng không phải lo lắng quá đâu. Chỉ là lúc nào rảnh rỗi thì quay về phủ ở vài hôm, muội ngoại trừ thân phận Đinh Vương phi thì vẫn còn là một Chiếu Hầu Nhất đẳng, là chủ nhân của Tần gia, bình thường có rất nhiều văn võ bá quan tới thăm viếng, muội mãi không lộ diện, nói cho cùng cũng không thỏa đáng."
Ta nghe Nhị ca nói mà trái tim đột nhiên đập thình thịch, vội vã lên tiếng “Muội đương nhiên là phải quay về phủ ở rồi. Huống hồ, đã xử lý nhà họ Du rồi, ta cũng nên để cho mấy người Đại tẩu, Tiểu Cẩn… nhập thổ an lành thôi. Bọn họ… bọn họ dù gì cũng ra đi cùng nhau, đoán chắc dưới suối vàng cũng không cô đơn quá."
Tần Triệt nắm chặt bàn tay ta rồi nói “Đúng… họ không hề cô đơn."
Thế nhưng đôi mắt của Nhị ca đã ướt đẫm lệ nhòa.
Ta quay sang đưa lời dặn dò “Quay về bẩm với Định Vương hôm nay ta nghỉ lại trong Tần phủ, đón tiết trung thu cùng với Nhị ca. Ngoài ra còn phải chuẩn bị làm tang lễ, tạm thời sẽ chưa về vương phủ vội. Tiểu thư Tố Tố cũng nên đưa về đây, đợi khi nào ta quay về vương phủ thì sẽ theo ta sang đó sau."
Tần Triệt than thở, đột nhiên giang tay ôm lấy ta rồi khẽ lên tiếng “Sống hay chết giờ chẳng quan trọng nữa, tiết trung thu này, cả nhà chúng ta vẫn có thể đoàn tụ bên nhau."
Ta gật đầu khóc thành tiếng rồi nói “Đúng vậy, cả nhà chúng ta… vẫn có thể đoàn tụ bên nhau."
Đưa Tần Triệt quay về phòng, bảo Thẩm Tiểu Phong tận tình chăm sóc, còn bản thân ta tự đến thư phòng, sai người đi gọi Tần Triết tới.
Tần Triết một lúc rất lâu sau mới tới, nói “Có hai vị Đại thần trước kia được Du Cánh Minh cất nhắc đang tới đây than khóc kêu than, bọn thuộc hạ không biết phải xử lý thế nào, lại sợ tướng quân phải lo lắng, nên đã sai người hồi bẩm Định Vương. Định Vương ra lệnh nhốt vào đại lý tự thẩm vấn, xem rốt cuộc có hành động nào liên quan tới tội mưu phản đại nghịch hay không. Chính vì vậy cho nên mới tới chậm trễ như vậy?"
Ta cười nhạt nói “Nếu Du Cánh Minh bị oai, chẳng phải thành ra Đoan Mộc Thanh Thành là người đã đi bình định phản tặc rồi sao?"
Tần Tiết đáp “Đúng là như vậy. Chẳng hiểu tại sao Hoàng thượng vẫn có ý muốn bảo vệ cho phe cánh của Hoàng hậu Đoan Mộc. Hoàng hậu Đoan Mộc đứng đằng sau sai khiến vậy mà chưa bị trừng trị, chỉ mỗi họ Du bị tiêu diệt thực sự khiến mọi người bất bình vô cùng."
“Bất bình?" Ta bình thản lên tiếng “Trên thế gian này có bao nhiêu chuyện là công bằng chứ? Trong triều đình, còn nhắc gì đến hai chữ công bằng, bọn họ ngày đầu tiên làm quan sao?"
Tần Triết cười đáp “Hiện nay Định Vương đã lên tiếng, có lẽ chức quan của bọn họ cũng sắp mất tiêu rồi."
Định Vương…
Ta nắm bàn tay đang tay trên bàn, thản nhiên đưa lời, hỏi “Mấy tháng nay ta vẫn luôn ở trong phủ tịnh dưỡng, Định Vương có đối xử tốt với quân đội Tần gia không?"
Tần Triết liền đáp “Giao tình giữa Định Vương và Tần gia có ai mà không biết? Huống hồ hiện nay…"
Tần Triết nhìn ta bằng ánh mắt ám muội “Hiện nay đã là người một nhà rồi, đương nhiên sẽ càng tốt hơn trước. Trận bình loạn do họ Đoan Mộc gây ra này, chúng ta cũng đã tổn thất gần hai ngàn người, thế nhưng lúc thu thập tàn binh của họ Đoan Mộc, Định Vương đã giao cho thuộc hạ với Ôn Lương Thiệu năm ngàn người trong số tàn binh đó, tính ra chúng ta còn được lợi hơn trước. Chúng ta nộp danh sách phong thưởng lên, Định Vương nhanh chóng đưa thưởng xuống, thậm chí còn phong phú hơn đã hứa. Không ít huynh đệ phụ mẫu của các công thần cũng được phong thưởng cùng. Ngoại trừ phần thưởng riêng của Hoàng thượng, bản thân Định Vương cũng đã thưởng thêm rất nhiều cho các tướng lĩnh."
“Nói như vậy, hiện nay danh tiếng của Định Vương trong quân đội chúng ta rất oai nghiêm?"
“Đúng vậy…" Cuối cùng Tần Triết đã nghe được ẩn ý bên trong những câu hỏi của ta, thân trọng nhìn lên rồi nói “Mọi người trong quân đều cho rằng, lời nói của Định Vương chính là ý của Chiếu Hầu, lĩnh thưởng của Định Vương, cũng chẳng khác gì được Chiếu Hầu ban thưởng. Tướng quân, có điều gì không ổn sao?"
“Chẳng có gì không ổn cả." Ta bật cười “Gần đây, Định Vương có can thiệp vào việc điều động trong nội bộ quân đội Tần gia không?"
“Hoàn toàn không có điều động quá lớn. Một số chuyện công vụ nhỏ nhặt đều được chúng thuộc hạ bẩm lên Bộ binh. Theo lệ cũ thì phải bẩm báo lên tướng quân, thế nhưng tướng quân hiện đang dưỡng bệnh, cho nên, mỗi lần khi gửi bức mật hàm cho ngài, cũng chép nguyên một bản gửi sang cho Định Vương. Có hai lần, Định Vương đã đáp lại bức mật hàm đó, chúng thuộc ha làm theo đúng ý của Định Vương. Mới vài ngày trước, Định Vương đã ra lệnh cho đội quân đóng ở phía Bắc thay đổi."
Quả nhiên không phải là những điều động quá lớn. Thế nhưng nói cho cùng cũng khiến cho quân đội Tần gia bắt đầu phục tùng theo lệnh điều động của ngài.
Ta liền nói “Trước đó, lúc Tần gia xảy ra chuyện, trong khoảng thời gian một tháng trời, Định Vương không hề hỏi han, trong quân có lời dị nghị gì, đàm tiếu nào không?"
Tần Triệt lặng người đi rồi nói “Lúc ban đầu thì có. Có điều sau đó mọi người đều nói Thái tử… à, Đương kim Hoàng thượng và Định Vương đã có ước định từ trước, hoàn toàn không muốn gây trận binh biến dẫn đến sinh linh đồ than, cho nên sẽ để Thái tử ra mặt vỗ về họ Đoan Mộc rồi chăm sóc người Tần gia. Ai ngờ Thái tử lại bị giam lỏng, chẳng thể nào hòa hảo thêm nữa, Định Vương mới bị ép phải khởi binh. Ai ngờ đến sau cùng vẫn quá muộn, không những khiến cho Tần gia thương vong nặng nề mà ngay cả tướng quân cũng bị trọng thương."
Tần Triệt do dự rồi hỏi tiếp “Lẽ nào… không phải như vậy sao?"
Ta không đáp lại, khẽ nhấc miếng ngọc đè giấy đập lên bàn, trầm ngâm một hồi mới nói “Chuyển cáo lại xuống chư tướng, từ nay trở đi, nếu Định Vương còn điều động binh phòng, vẫn phải tuân lệnh. Thế nhưng, trước khi điều động, nhất định phải phái người tới gặp mặt ta rồi bẩm báo, khi nào nhận được mật lệnh do ta đích thân viết mới được hành động."
“Tuân lệnh." Tần Triết vâng theo, nhưng bắt đầu tỏ ra bất an “Tướng quân, Định Vương và nhà họ Tần, đến sau cùng… không thể tính là một nhà, đúng không?"
“Không thể tính là một nhà…" Ta mỉm cười khổ sở rồi nói “Làm sao lại không tính là một nhà? Tần gia… ta chẳng còn ai nữa rồi, ta nhập vào phủ Định Vương, quân đội Tần gia còn có thể đi đâu được nữa…"
Mấy đại tướng tâm phúc như bọn họ đều biết hết nội tình ta là Chiếu Hầu, là chủ tướng của Tần gia, nhưng cũng là Định Vương phi. Tần Cẩn đã chết, Tần Triệt bán thân bất toại, thành thân năm năm rồi, khó khăn lắm mới có được một huyết mạch, sau cùng cũng bị hại chết. Cho dù tương lai vẫn còn con cháu nối dõi khác, đợi đến lúc trưởng thành, có trời mới biết lúc đó Đại Nhuế đã trở thành thiên hạ của ai rồi, lúc đó quân đội Tần gia liệu có còn là quân đội Tần gia hiện nay hay không?"
Cho dù có mối giao tình với Tần gia sâu đậm tới đâu, cũng chẳng có ai dám gửi niềm kì vọng vào một đứa cháu hoàn toàn chưa thể chào đời của Tần gia. Bọn họ chỉ có thể kì vọng vào ta, đồng thời theo sát bước chân của ta mà thôi.
Ta trở thành Định Vương phi, đội quân Tần gia mười lăm vạn binh sỹ cũng chính là của hồi môn xa xỉ nhất của ta. Ta lấy Định Vương làm phu quân, bọn chúng đều coi Định Vương là chủ tướng, tuân lệnh như với ta.
Huống hồ, hiện nay Định Vương thế lực to lớn, khiến cho các tướng sỹ trong quân đội Tần gia phải thay đổi cách nhìn, đứng dưới bóng cây thì mới mát mẻ, có ai mà không thuận nước đưa thuyền?
Ta lại hỏi Tần Triết “Mấy ngày gần đây, trong triều có lời bàn tán nào về ta không?"
Tần Triết liền đáp “Tướng quân tận sức phò trợ Hoàng thượng đăng cơ, có công với xã tắc, đương nhiên là ai ai cũng nói rằng tướng quân trung thành, chí nghĩa, Hơn nữa là…"
“Hơn nữa là sao?"
Tần Triết liếc nhìn sắc mặt của ta rồi khẽ lên tiếng “Hơn nữa, ai ai cũng biết rõ một điều, ngày đó Thái tử bị giam lỏng trong thâm cung, binh lực trong tay có hạn, nếu tướng quân ủng hộ Định Vương thì sẽ dễ dàng hơn so với Thái tử rất nhiều. Tướng quân có thể ép Định Vương phải rút lui khỏi trận chiến tranh giành ngôi vị Hoàng Đế, đủ để thấy lòng trung thành của ngài với Đương kim Hoàng thượng, cũng đủ để chứng minh Định Vương kính trọng tướng quân đến mức nào. Tuy rằng tướng quân xưng bệnh không lộ diện, nhưng vẫn quyền khuynh triều chính, ai nấy đều phải nể sợ."
Ta bật cười nói “Người ngoài kính ta, sợ ta, là bởi vì ta chính là chủ tướng của quân đội Tần gia, hay là vì Định Vương kính trọng, ưu ái với ta?"
Tần Triết lặng người đi rồi đáp “E là… vì cả hai lí do này. Người ngoài chắc cũng không đi phân định rõ ràng chuyện này đâu."
Nhìn phục trang sang trọng của ngài, ta liền nói “Hoàng thượng chúng ta không hề mời Chẩn Vương Điện hạ tới tham dự buổi yến tiệc hôm nay sao? Đoán chắc lúc này yến tiếc đã bắt đầu rồi."
Đôi mắt đen láy, cô quạnh của Thuần Vu Vọng đột nhiên rừng rực lửa hận. Ngài nhìn ta chằm chằm rồi nói “Bản vương nghe nói Tần tướng quân đây gần đây lập nhiều công trạng lớn, càng lúc càng anh dũng, oai phong hơn người, đang định tới bái kiến, không ngờ lại không nhập phủ được. Hôm nay tới dự yến tiệc, Hoàng thượng quý quốc có nói, nếu muốn thấy oai phong của Tần tướng quân, lúc này tới phủ họ Du sẽ vô cùng thích hơp. Thì ra oai phong của Tần tướng quân đã thiết lập bằng cách luộc người còn sống như vậy."
Tư Đồ Vĩnh!
Ngài ấy càng lúc càng thêm lợi hại, biết rõ không thể ngăn cản được ta ra tay với nhà họ Du, liền dẫn dụ Thuần Vu Vọng tới đây. Các tướng sỹ ngoài cửa có to gan đến mấy, cũng chẳng dám ngăn cản một Chẩn Vương Điện hạ đang cầm trong tay thánh chỉ tới.
Ta cảm thấy vô cùng ảo não, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như băng, bình thản lên tiếng “Tần Vãn xưa nay ác độc, không muốn làm kinh động đến Chẩn Vương Điện hạ cùng tiểu quận chúa, đã khiến Chẩn Vương Điện hạ phải thất vọng rồi. Chỉ là bây giờ tại hạ còn chưa báo xong oán thù, không thể nào nói chuyện cùng ngài được, xin ngài lượng thứ."
Thuần Vu Vọng không ngờ ta lại thẳng thắn đuổi khách như vậy, khuôn mặt vốn dĩ trắng nhợt đột nhiên chuyển sang đỏ ửng, nhìn ta chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lùng, lồng ngực phập phồng một cách đáng sợ.
Ngài đương nhiên cảm thấy oán thán, phẫn nộ, căm hận và thất vọng, thế nhưng ta còn chẳng lo được cho bản thân thì làm sao có thể lo lắng cho nỗi oán hận và phẫn nộ của người khác chứ? Huống hồ, ngài và ta… thực sự đã chẳng còn chút liên quan nào nữa rồi.
Một trận gió trăng, một đêm ân ái, đã bị cơn gió vô tình cuốn đi, đánh tan từ lâu rồi. Kể từ nay, ta chẳng còn dám mơ tưởng hão huyền như vậy nữa.
Đang định giơ tay hạ lệnh, Du Cánh Minh đột nhiên xông tới, ôm lấy đôi chân của ta, ra sức đập đầu, run rẩy phát ra những tiếng kêu lèm nhèm khó hiểu “Tần tướng quân, Tần đại nhân, Chiếu Hầu đại nhân, đây là lỗi của ta, là ta vô sỉ, bỉ ổi, thủ đoạn độc ác, không bằng loài heo chó. Xin Tần tướng quân hãy luộc ta đi. Ngài muốn luộc, chiên, thiêu đốt, tất cả đều được, xin tướng quân hãy thả mấy đứa nhỏ ra, bọn chúng đều là kẻ vô tội, đều ngây thơ vô tội."
Ta cười nhạt rồi nói “Chỉ có con trẻ nhà họ Du của ngươi là ngây thơ vô tội, còn người khác thì đáng đời hay sao? Đứa cháu trai của Tần gia chúng ta sau khi trưởng thành có thể bảo vệ đất nước, diệt trừ bọn man di, tha mạng cho một mình nó có thể cứu được trăm ngàn người, còn con cháu nhà ngươi giữ lại để làm gì. Để học theo tính xấu của ngươi hãm hại trung lương hay sao?"
Đám thân bình tùy tùng theo ta đã xông tới lập tức, kéo Du Cánh Minh ra, tiện thể cũng nhét luôn giẻ vào cái miệng của hắn, chỉ còn nghe thấy hắn ú ớ nhưng không rõ là nói những gì.
Ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt bỉ ổi xấu xa của hắn nữa, liền liếc mắt nhìn về phía đám thân thích của Du gia đang quỳ tên đất, rồi chỉ về phía người con dâu thứ, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của đứa bé trai rúc trong lòng nàng ta vang lên “Đừng giết chét mẫu thân ta, đừng giết chết mẫu thân ta, hu hu…"
Tuy rằng đó là một đứa bé trai, thế nhưng giọng nói vẫn ngô nghê, nghe ra cũng có mấy phần tương tự với Tương Tư.
Do dự một hồi, Thuần Vu Vọng đột nhiên lên tiếng “Liệu Tần tướng quân có cho bản vương nói một câu được không?"
Ta quay sang, nhìn ngài bằng ánh mắt lạnh như băng. Còn ngài đã điều chỉnh lại sắc mặt như mọi khi, quay đầu nhìn về phía Tương Tư đã ngất lịm trong vòng tay của Ôn Hương, dịu dàng lên tiếng “Tướng quân muốn báo mối huyết hải thâm thù bản vương đương nhiên là không dám ngăn cản. Chỉ là dù oán thù đó có sâu sắc tới đâu, thế nhưng có thể đừng chuốc lên đầu những kẻ thân thích. Tên họ Du kia đích thực là không bằng loài heo chó, thế nhưng ngài không phải. Hắn làm những chuyện không bằng loài heo chó, nên đã báo ứng lên chính con cháu của mình, ngài báo thù kiểu này, không sợ cũng gieo họa lên con cái của mình hay sao?"
Ta bất giác quay đầu nhìn về phía Tương Tư. Cô bé vẫn còn đang hôn mê, tỉnh lại chắc sẽ không sao hết, chỉ là khuôn mặt trắng nhợt, đôi mày nhíu lại thể hiện rõ vẻ kinh hoàng, hoảng hốt. Tương Tư đã bị chính người mẫu thân là ta dọa cho kinh hoàng mà ngất đi. Cho dù con đẻ hay con nuôi, cô bé cũng chính là đứa trẻ duy nhất gọi ta là mẫu thân. Trái tim ta đột nhiên mềm lại.
Ta liền hạ bàn tay đang chỉ về phía con dâu thứ nhà họ Du rồi khẽ lên tiếng “Hồi phủ."
“Tuân lệnh."
Thẩm Tiểu Phong thở phào một tiếng, vẫy tay cho người đưa kiệu lại gần, đỡ ta chống nạng rồi từ từ bước tới.
Thuần Vu Vọng không biết từ khi nào đã bước tới trước mặt của ta rồi đau đớn lên tiếng “Chân của nàng…"
Ta bất giác ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp đôi mắt của ngài. Đôi mắt ấy chưa đựng đầy vẻ thương xót và đau đớn, nhanh chóng khiến trái tim ta quặn thắt, không ngừng run rẩy. Ta hoàn toàn không biết ngài đã tới đây, thế nhưng ta biết ngài tới đây đích thực là vì ta.
Thực lực của hai nước tương đương, Tư Đồ Vĩnh và tiên Đế đều có tính cách ôn hòa, nhân hậu, lại tiếp vị chưa lâu, nếu không phải Nam Lương động thủ trước, ngài tuyệt đối không bao giờ chủ động khuấy động chiến tranh ở biên giới với Nam Lương. Nam Lương thực sự chẳng cần thiết phải phái một hoàng đệ oai nghiêm này sang tận Bắc Đô để bàn chuyện nghị hòa, huống hồ, người hoàng đệ này lại là một Vương gia thanh nhàn, nổi tiếng không tham gia vào việc triều chính.
Ta không hiểu được ngài nắm được bao nhiêu tin tức về trận biến động trong triều đình Đại Nhuế vào ba tháng trước, thế nhưng ít nhất ngài cũng biết rằng, ta đã có một thân phận khác nữa, Định Vương Phi, chính là thê tử của Định Vương, Tư Đồ Lãng.
Ta lặng lẽ chuyển ánh mắt đi chỗ khác, rồi bước lên kiệu.
Trái tim đau nhói, vết thương trên đùi lại tái phát, khiến ta run rẩy toàn thân, suýt nữa là ngã.
Thẩm Tiểu Phong đỡ lấy ta rồi nói “Tướng quân, hãy cẩn thận."
Gần như cùng lúc, ngài đứng gần đó đã khẽ kinh hãi lên tiếng “Vãn Vãn"
Ta miễn cưỡng ngồi vững lại, đưa đôi tay run rẩy ấn lên vết thương ở chân, bất giác nhìn về phía ngài. Ngài đã bước lại gần, đang từ từ thu bàn tay lại. Ngài đã định tới đây đỡ lấy ta?
Sắc mặt ngài đã đỡ hơn rất nhiều so với lúc rời khỏi nơi này vào mấy tháng trước, chỉ là vẫn cứ gầy guộc, đôi mày cau chặt đầy phiền muộn.
Nhung nhớ đầy ắp, lại cộng thêm mấy lần bị thương nặng dày vò trong một năm nay, không ngờ cũng đã để lại dấu vết năm tháng trên một con người thanh nhàn với cuộc sống thần tiên như ngài.
Còn ta thì sao? Ta cũng chẳng còn trẻ nữa. Thi thoảng soi gương, hình ảnh hiện lên là một người phụ nữ lạnh lùng, cô ngạo khiến ta càng nhìn càng thấy lạ lẫm. Một con người như ta, vẫn còn nét tương tự với một Doanh Doanh ngây thơ của nhiều năm trước sao? Ngài hà tất phải nhìn ta bằng ánh mắt đó?
Một ánh mắt chất đầy nỗi xót xa, thương tiếc, áy náy và cả bi thương… Ta thậm chí còn nhìn thấy cả ánh lệ ngấn trong đáy mắt ngài.
Đôi mắt ta cũng cay xè, chẳng thể nào nhẫn nhịn, nước mắt sắp sửa tuôn ra, ta hoang mang kéo tấm rèm trước mặt xuống, để ngăn cách giữa ta và ngài. Thân hình của ngài dần mơ màng sau tấm rèm trắng mỏng, thế nhưng hơi thở của ngài nghe sao mà rõ ràng và ấm áp đến vậy.
“Vãn Vãn"
Không nhịn nổi, không nỡ xa, không can tâm. Lại còn cả niềm quyết tâm không chịu từ bỏ. Rốt cuộc ta đang làm gì chứ?
Ta nổi tiếng là cố chấp, thế nhưng lại dễ dàng từ bỏ báo thù chỉ vì vài ba câu khuyên ngăn của ngài. Ta đối xử lạnh lùng với mọi người, thế nhưng lại đau lòng, bi thương vì ngài. Ta từng bị người ta nghi ngờ câu kết với ngài thông địch mãi quốc, vậy mà vẫn không biết đường né tránh. Ta đã trở thành Định Vương phi, vậy mà vẫn cứ nhìn ngài bằng ánh mắt chan chứa tình cảm…
Còn ngài… Ngài không buông tay, ta cứ để mặc cho ngài như vậy sao?
Ta còn nhớ bảo kiếm đeo bên thắt lưng của ngài khi nãy có đeo một sợi dây, có cùng phong cách, hoa văn thêu thùa như chiếc ngài tặng ta trước đó...
Tư Đồ Lãng nhất định đã gặp ngài, đồng thời chú ý đến dây đeo kiếm của ngài, nên mới đoán được sợi dây đeo kiếm của ta từ đâu mà có. Bởi vậy, ta càng trân trọng sợi dây đeo đó, ngài lại càng tức giận, bực bội, lại càng muốn hủy diệt nó.
Giấc mộng hão huyền. Nhiều năm trước cũng vậy, mà mấy tháng trước cũng vậy, tất cả đều như những giấc mộng vỡ nát, đáng lẽ nên để nó trôi theo mây gió từ lâu mới đúng.
Ta đã từ bỏ, làm sao có thể để lại cho ngài một mình theo đuổi giấc mộng hão huyền như hoa trong gương, trăng dưới nước như thế?
Nếu ngài vẫn kiên trì, vậy ngài nhất định sẽ ở lại Đại Nhuế, ở lại một quốc gia với thế lực đơn mỏng, đối diện với một Tư Đồ Lăng quyền lực khuynh đảo triều cương, lạnh lùng, đáng sợ… Và cả lúc này, Tư Đồ Lăng sao có thể để cho ta tiếp tục ôm mối tình cảm với người khác chứ? Thuần Vu Vọng sẽ tan xương nát thịt, ngay cả Tương Tư cũng chẳng thoát nạn. Nếu vận mệnh an bài phải có một người tan xương nát thịt, vây thì người đó nhất định phải là ta. Không thể là Thuần Vu Vọng, không thể là Tương Tư mà chỉ có thể là ta.
Khi chiếc kiệu từ từ được khiêng lên, ta nắm chặt thanh Thừa Ảnh trong tay, hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng ra lệnh “Giết hết đi."
Chiếc kiệu khựng lại. Thẩm Tiểu Phong thất thanh lên tiếng “Tướng quân, người vừa nói cái gì?"
Ta từ từ lên tiếng “Giết chết Du Cánh Minh cùng tất cả thân thích, không được giữ lại dù chỉ một người."
Bên ngoài tĩnh lặng một hồi lâu. Tiếp đó là tiếng khóc lóc gào thét, kêu than thảm thiết, hỗn loạn nao lòng. Quân lệnh như sơn, bọn họ nhất định sẽ chấp hành nhiệm vụ tới cùng, không một sai sót.
Chiếc kiệu lại được khiêng đi, từng bước tiến ra bên ngoài, ta vứt hết mọi thù hận thân tình ra khỏi đầu mình. Ta chẳng nghe thấy Thuần Vu Vọng nói thêm một lời nào nữa. Cho dù chỉ là một lời khuyên giải, một tiếng trách mắng, hay là khẽ khàng gọi tên ta. Ngài nhất định vô cùng đau đớn, nhất định không thể hiểu nổi, thế nhưng ta cũng chẳng cần thiết phải giải thích cho ngài nghe nữa. Ta đã là Định Vương phi rồi.
Quay về Tần phủ, Tần Triệt đã ngồi bên ngoài Hoài Đức Đường từ lâu.
Ta xuống khỏi kiệu đi về phía Nhị ca rồi nói “Nhị ca, tại sao hôm nay huynh lại ra đây ngồi vậy? Trời lạnh rồi, gió lớn, cẩn thận không nhiễm lạnh đó."
Vết thương ở chân của Nhị ca không nghiêm trọng như ta, lại tịnh dưỡng nhiều ngày rồi nên đã hồi phục lại nhiều. Chỉ là Tần gia gặp phải biến cố, Nhị ca lại tận mắt chứng kiến thê tử, con trai chết thảm, chuyện này có lẽ ảnh hưởng mạnh mẽ đến tinh thần của Nhị ca. Hôm nay, Nhị ca chịu ra khỏi phòng ngủ để ngồi đợi ta ngoài đại đường, quả là việc hiếm thấy.
Nhị ca ngước mắt nhìn về phía đội ngũ trước mặt đang khiêng quan tài vào trong linh đường rồi hỏi “Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?"
Ta gật đầu nói “Thuận lợi. Người nhà Đoan Mộc ngoài những kẻ đang trốn trong cung, tất cả đều đã chết cả rồi, nên đành để vậy thôi. Người nhà họ Du… đã bị muội giết sạch rồi. Mấy người Tiểu Cẩn coi như chết cũng được an lòng."
Tần Triệt khẽ than một tiếng “Có báo thù hay không đều là chuyện thứ yếu, chỉ cần muội bình an là được rồi"
Ta biết Nhị ca ngồi đợi ngoài này chính là vì không an tâm về ta. Ta cố gắng ngồi xuống trước mặt Nhị ca, nắm lấy tay Nhị ca rồi cười nói “Muội đương nhiên là bình an rồi. Với địa vị và thực lực hiện nay của phủ Định Vương và Tần gia, ai dám động đến một sợi tóc của muội chứ?"
“Thật sao?" Nhị ca mỉm cười khổ sở rồi nói thêm “Tư Đồ Lăng từ nhỏ đối xử với muội vô cùng tốt, hiện nay lại đã thành phu thê, đoán chắc sẽ bảo vệ muội chu toàn. Thế nhưng muội dưỡng thương trong phủ Định Vương lâu như vậy, trông lại càng gầy guộc, yếu ớt, ngay cả tính cách cũng trở nên quyết liệt, cô độc hơn trước nhiều… Ngay đến người làm ca ca như ta cũng chẳng thể nào hiểu nổi. Ta không sợ người ngoài làm khó muội, ta chỉ sợ chính bản thân muội khiến mình đau khổ mà thôi."
Ta cười đáp “Nhị ca, huynh đã suy nghĩ quá rồi. Chỉ là do đại phu đã dặn dò nhiều lần, ngoài vết thương trên chân, chứng đau đầu của muội tái phát, cần phải tĩnh tâm điều dưỡng, bởi vậy cho nên mới ít khi ra khỏi cửa… Xem ra muội đã sai rồi, quen bôn ba vất vả bên ngoài, ở trong nhà quá lâu, ngược lại càng thêm ngột ngạt, buồn chán. Nếu Nhị ca lo lắng, sau này muội sẽ thường tới đây thăm viếng. Muội cũng đã hồi phục kha khá, cũng bắt đầu phải xử lý chuyện công vụ tích lũy bấy lâu nay."
Tần Triệt liền nói “Tịnh dưỡng sức khỏe của muội mới là quan trọng nhất, không cần lo lắng chuyện công vụ. Mấy tháng nay tuy rằng ta không hề xuất phủ, thế nhưng cũng có nghe nói, Định Vương coi chuyện của Tần gia như chuyện của bản thân, ưu ái với quân đội Tần gia hơn là thuộc hạ của chính mình, nền chắc muội cũng không phải lo lắng quá đâu. Chỉ là lúc nào rảnh rỗi thì quay về phủ ở vài hôm, muội ngoại trừ thân phận Đinh Vương phi thì vẫn còn là một Chiếu Hầu Nhất đẳng, là chủ nhân của Tần gia, bình thường có rất nhiều văn võ bá quan tới thăm viếng, muội mãi không lộ diện, nói cho cùng cũng không thỏa đáng."
Ta nghe Nhị ca nói mà trái tim đột nhiên đập thình thịch, vội vã lên tiếng “Muội đương nhiên là phải quay về phủ ở rồi. Huống hồ, đã xử lý nhà họ Du rồi, ta cũng nên để cho mấy người Đại tẩu, Tiểu Cẩn… nhập thổ an lành thôi. Bọn họ… bọn họ dù gì cũng ra đi cùng nhau, đoán chắc dưới suối vàng cũng không cô đơn quá."
Tần Triệt nắm chặt bàn tay ta rồi nói “Đúng… họ không hề cô đơn."
Thế nhưng đôi mắt của Nhị ca đã ướt đẫm lệ nhòa.
Ta quay sang đưa lời dặn dò “Quay về bẩm với Định Vương hôm nay ta nghỉ lại trong Tần phủ, đón tiết trung thu cùng với Nhị ca. Ngoài ra còn phải chuẩn bị làm tang lễ, tạm thời sẽ chưa về vương phủ vội. Tiểu thư Tố Tố cũng nên đưa về đây, đợi khi nào ta quay về vương phủ thì sẽ theo ta sang đó sau."
Tần Triệt than thở, đột nhiên giang tay ôm lấy ta rồi khẽ lên tiếng “Sống hay chết giờ chẳng quan trọng nữa, tiết trung thu này, cả nhà chúng ta vẫn có thể đoàn tụ bên nhau."
Ta gật đầu khóc thành tiếng rồi nói “Đúng vậy, cả nhà chúng ta… vẫn có thể đoàn tụ bên nhau."
Đưa Tần Triệt quay về phòng, bảo Thẩm Tiểu Phong tận tình chăm sóc, còn bản thân ta tự đến thư phòng, sai người đi gọi Tần Triết tới.
Tần Triết một lúc rất lâu sau mới tới, nói “Có hai vị Đại thần trước kia được Du Cánh Minh cất nhắc đang tới đây than khóc kêu than, bọn thuộc hạ không biết phải xử lý thế nào, lại sợ tướng quân phải lo lắng, nên đã sai người hồi bẩm Định Vương. Định Vương ra lệnh nhốt vào đại lý tự thẩm vấn, xem rốt cuộc có hành động nào liên quan tới tội mưu phản đại nghịch hay không. Chính vì vậy cho nên mới tới chậm trễ như vậy?"
Ta cười nhạt nói “Nếu Du Cánh Minh bị oai, chẳng phải thành ra Đoan Mộc Thanh Thành là người đã đi bình định phản tặc rồi sao?"
Tần Tiết đáp “Đúng là như vậy. Chẳng hiểu tại sao Hoàng thượng vẫn có ý muốn bảo vệ cho phe cánh của Hoàng hậu Đoan Mộc. Hoàng hậu Đoan Mộc đứng đằng sau sai khiến vậy mà chưa bị trừng trị, chỉ mỗi họ Du bị tiêu diệt thực sự khiến mọi người bất bình vô cùng."
“Bất bình?" Ta bình thản lên tiếng “Trên thế gian này có bao nhiêu chuyện là công bằng chứ? Trong triều đình, còn nhắc gì đến hai chữ công bằng, bọn họ ngày đầu tiên làm quan sao?"
Tần Triết cười đáp “Hiện nay Định Vương đã lên tiếng, có lẽ chức quan của bọn họ cũng sắp mất tiêu rồi."
Định Vương…
Ta nắm bàn tay đang tay trên bàn, thản nhiên đưa lời, hỏi “Mấy tháng nay ta vẫn luôn ở trong phủ tịnh dưỡng, Định Vương có đối xử tốt với quân đội Tần gia không?"
Tần Triết liền đáp “Giao tình giữa Định Vương và Tần gia có ai mà không biết? Huống hồ hiện nay…"
Tần Triết nhìn ta bằng ánh mắt ám muội “Hiện nay đã là người một nhà rồi, đương nhiên sẽ càng tốt hơn trước. Trận bình loạn do họ Đoan Mộc gây ra này, chúng ta cũng đã tổn thất gần hai ngàn người, thế nhưng lúc thu thập tàn binh của họ Đoan Mộc, Định Vương đã giao cho thuộc hạ với Ôn Lương Thiệu năm ngàn người trong số tàn binh đó, tính ra chúng ta còn được lợi hơn trước. Chúng ta nộp danh sách phong thưởng lên, Định Vương nhanh chóng đưa thưởng xuống, thậm chí còn phong phú hơn đã hứa. Không ít huynh đệ phụ mẫu của các công thần cũng được phong thưởng cùng. Ngoại trừ phần thưởng riêng của Hoàng thượng, bản thân Định Vương cũng đã thưởng thêm rất nhiều cho các tướng lĩnh."
“Nói như vậy, hiện nay danh tiếng của Định Vương trong quân đội chúng ta rất oai nghiêm?"
“Đúng vậy…" Cuối cùng Tần Triết đã nghe được ẩn ý bên trong những câu hỏi của ta, thân trọng nhìn lên rồi nói “Mọi người trong quân đều cho rằng, lời nói của Định Vương chính là ý của Chiếu Hầu, lĩnh thưởng của Định Vương, cũng chẳng khác gì được Chiếu Hầu ban thưởng. Tướng quân, có điều gì không ổn sao?"
“Chẳng có gì không ổn cả." Ta bật cười “Gần đây, Định Vương có can thiệp vào việc điều động trong nội bộ quân đội Tần gia không?"
“Hoàn toàn không có điều động quá lớn. Một số chuyện công vụ nhỏ nhặt đều được chúng thuộc hạ bẩm lên Bộ binh. Theo lệ cũ thì phải bẩm báo lên tướng quân, thế nhưng tướng quân hiện đang dưỡng bệnh, cho nên, mỗi lần khi gửi bức mật hàm cho ngài, cũng chép nguyên một bản gửi sang cho Định Vương. Có hai lần, Định Vương đã đáp lại bức mật hàm đó, chúng thuộc ha làm theo đúng ý của Định Vương. Mới vài ngày trước, Định Vương đã ra lệnh cho đội quân đóng ở phía Bắc thay đổi."
Quả nhiên không phải là những điều động quá lớn. Thế nhưng nói cho cùng cũng khiến cho quân đội Tần gia bắt đầu phục tùng theo lệnh điều động của ngài.
Ta liền nói “Trước đó, lúc Tần gia xảy ra chuyện, trong khoảng thời gian một tháng trời, Định Vương không hề hỏi han, trong quân có lời dị nghị gì, đàm tiếu nào không?"
Tần Triệt lặng người đi rồi nói “Lúc ban đầu thì có. Có điều sau đó mọi người đều nói Thái tử… à, Đương kim Hoàng thượng và Định Vương đã có ước định từ trước, hoàn toàn không muốn gây trận binh biến dẫn đến sinh linh đồ than, cho nên sẽ để Thái tử ra mặt vỗ về họ Đoan Mộc rồi chăm sóc người Tần gia. Ai ngờ Thái tử lại bị giam lỏng, chẳng thể nào hòa hảo thêm nữa, Định Vương mới bị ép phải khởi binh. Ai ngờ đến sau cùng vẫn quá muộn, không những khiến cho Tần gia thương vong nặng nề mà ngay cả tướng quân cũng bị trọng thương."
Tần Triệt do dự rồi hỏi tiếp “Lẽ nào… không phải như vậy sao?"
Ta không đáp lại, khẽ nhấc miếng ngọc đè giấy đập lên bàn, trầm ngâm một hồi mới nói “Chuyển cáo lại xuống chư tướng, từ nay trở đi, nếu Định Vương còn điều động binh phòng, vẫn phải tuân lệnh. Thế nhưng, trước khi điều động, nhất định phải phái người tới gặp mặt ta rồi bẩm báo, khi nào nhận được mật lệnh do ta đích thân viết mới được hành động."
“Tuân lệnh." Tần Triết vâng theo, nhưng bắt đầu tỏ ra bất an “Tướng quân, Định Vương và nhà họ Tần, đến sau cùng… không thể tính là một nhà, đúng không?"
“Không thể tính là một nhà…" Ta mỉm cười khổ sở rồi nói “Làm sao lại không tính là một nhà? Tần gia… ta chẳng còn ai nữa rồi, ta nhập vào phủ Định Vương, quân đội Tần gia còn có thể đi đâu được nữa…"
Mấy đại tướng tâm phúc như bọn họ đều biết hết nội tình ta là Chiếu Hầu, là chủ tướng của Tần gia, nhưng cũng là Định Vương phi. Tần Cẩn đã chết, Tần Triệt bán thân bất toại, thành thân năm năm rồi, khó khăn lắm mới có được một huyết mạch, sau cùng cũng bị hại chết. Cho dù tương lai vẫn còn con cháu nối dõi khác, đợi đến lúc trưởng thành, có trời mới biết lúc đó Đại Nhuế đã trở thành thiên hạ của ai rồi, lúc đó quân đội Tần gia liệu có còn là quân đội Tần gia hiện nay hay không?"
Cho dù có mối giao tình với Tần gia sâu đậm tới đâu, cũng chẳng có ai dám gửi niềm kì vọng vào một đứa cháu hoàn toàn chưa thể chào đời của Tần gia. Bọn họ chỉ có thể kì vọng vào ta, đồng thời theo sát bước chân của ta mà thôi.
Ta trở thành Định Vương phi, đội quân Tần gia mười lăm vạn binh sỹ cũng chính là của hồi môn xa xỉ nhất của ta. Ta lấy Định Vương làm phu quân, bọn chúng đều coi Định Vương là chủ tướng, tuân lệnh như với ta.
Huống hồ, hiện nay Định Vương thế lực to lớn, khiến cho các tướng sỹ trong quân đội Tần gia phải thay đổi cách nhìn, đứng dưới bóng cây thì mới mát mẻ, có ai mà không thuận nước đưa thuyền?
Ta lại hỏi Tần Triết “Mấy ngày gần đây, trong triều có lời bàn tán nào về ta không?"
Tần Triết liền đáp “Tướng quân tận sức phò trợ Hoàng thượng đăng cơ, có công với xã tắc, đương nhiên là ai ai cũng nói rằng tướng quân trung thành, chí nghĩa, Hơn nữa là…"
“Hơn nữa là sao?"
Tần Triết liếc nhìn sắc mặt của ta rồi khẽ lên tiếng “Hơn nữa, ai ai cũng biết rõ một điều, ngày đó Thái tử bị giam lỏng trong thâm cung, binh lực trong tay có hạn, nếu tướng quân ủng hộ Định Vương thì sẽ dễ dàng hơn so với Thái tử rất nhiều. Tướng quân có thể ép Định Vương phải rút lui khỏi trận chiến tranh giành ngôi vị Hoàng Đế, đủ để thấy lòng trung thành của ngài với Đương kim Hoàng thượng, cũng đủ để chứng minh Định Vương kính trọng tướng quân đến mức nào. Tuy rằng tướng quân xưng bệnh không lộ diện, nhưng vẫn quyền khuynh triều chính, ai nấy đều phải nể sợ."
Ta bật cười nói “Người ngoài kính ta, sợ ta, là bởi vì ta chính là chủ tướng của quân đội Tần gia, hay là vì Định Vương kính trọng, ưu ái với ta?"
Tần Triết lặng người đi rồi đáp “E là… vì cả hai lí do này. Người ngoài chắc cũng không đi phân định rõ ràng chuyện này đâu."
Tác giả :
Tịch Nguyệt Giảo Giảo