Tình Mê Pháp Lan Tây
Chương 84
Cơ thể vốn gợi cảm mê người của Sở Lăng bây giờ phủ kín hôn ngân đỏ thẩm, thậm chí còn có vết thương ứ máu xanh tím do bạo ngược để lại trải dài khắp cơ thể, trên ngực, bụng, đùi, thậm chí còn có vết răng cắn ứa máu, còn trên sàn đan màu xanh da trời là dấu vết tình ái kịch liệt trải qua đã khô cạn, nhìn kỹ còn có những vết máu nhỏ khô lại vô cùng ghê người.
Alex chậm rãi mở mắt, sắc mặt tái nhợt nhìn tình cảnh trước mắt, không thể tin nỗi dùng hai tay ôm đầu, gắt gao nắm chặt tóc mình: “Không….trời ơi….tôi đã làm gì…."
Alex đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn thì một suy nghĩ bất ngờ lóe lên: vẫn không nhúc nhích? Vì sao Sở Lăng vẫn không nhúc nhích?
Anh vội vàng lay bả vai Sở Lăng, kêu lên: “Lăng…" chạm tay vào da thịt nóng hổi, anh nhất thời chấn động, vội vàng đưa tay lên trán Sở Lăng, quả nhiên nóng muốn phỏng tay, bàn tay tiếp tục đưa xuống dò xét hơi thở, vô cùng mong manh.
Alex sợ tới mức ôm chặt lấy Sở Lăng đang hấp hối kêu lên: “Lăng, Lăng…Em mau tỉnh lại!"
Sở Lăng nằm trong lòng anh mềm nhũn không hề phản ứng, đầu gục sang một bên, đôi môi nhiễm máu đã khô lại bị nhiệt độ cơ thể đốt cháy tái nhợt, giống như hai gò má không hề có chút huyết sắc.
Alex từ xưa tới nay luôn luôn lãnh khốc cứng rắn lần đầu tiên biết tới cảm giác rối loạn, nhất thời không biết làm sao, run rẩy cầm lấy bộ đàm trên đầu giường nói: “Ray, anh… anh mau lên đây một chút."
Ray vội vàng đẩy cửa phòng đi vào, đập vào mắt đầu tiên là quần áo hỗn loạn rơi vãi trên sàn nhà, anh than nhỏ, ngẩng đầu nói: “Alex, đã xảy ra chuyện gì?" Vừa hỏi vừa bước qua.
Alex đứng bên giường đã tùy ý khoác bừa vào một tấm áo ngủ, quay đầu lại nói: “Ray, Lăng phát sốt, còn rất cao."
Ray chưa bao giờ thấy Alex lúng túng như vậy, có chút kinh ngạc, đi tới bên giường nhìn thấy Sở Lăng vẫn còn hôn mê, cũng bị bộ dáng của cậu làm hoảng sợ, lập tức đưa tay lên sờ trán cậu.
Alex theo bản năng đưa tay lên cản không cho Ray chạm vào Sở Lăng, Ray không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Alex, Alex ngơ ngác một chút, lúc này mới rút tay về.
Ray sờ lên trán Sở Lăng, nhất thời giật mình nói: “Nóng như lửa vậy? Alex, anh rốt cuộc đã làm gì cậu ta vậy?"
Alex trầm mặc không nói, nhưng dù anh không nói ra, Ray cũng có thể dễ dàng đoán được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đối với chuyện này cũng không bất ngờ lắm, nhưng Ray lại không ngờ được kết quả lại nghiêm trọng đến như vậy.
Ray thoáng nhìn qua vết thương trên cổ và tay Sở Lăng, quay đầu nói: “Cậu ta bị thương rồi phải không? Không ngại để tôi nhìn một chút xem sao?"
Alex vô cùng rối loạn nhìn chằm chằm Ray, không biết nên trả lời thế nào, anh đương nhiên không muốn ai nhìn cơ thể Sở Lăng, nhưng trong tình hình này, anh quả thực không thể không đồng ý.
Ray giở chăn lên, chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng bỏ xuống, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy vẫn khiến anh phát hoảng.
Ray hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, lần đầu tiên quát người bạn thân cũng là cấp trên của mình: “Alex, anh từ lúc nào lại biến thành một con người không có nhân tính điên cuồng ngược đãi như vậy? Sao anh có thể đối với người mình yêu làm ra chuyện cầm thú còn không bằng như vậy?"
Sắc mặt Alex xanh mét, siết chặt hai nắm tay, im lặng chống đỡ.
Ray hung hăng trừng mắt liếc một cái, tức giận tiếp tục mắng: “Jason đã như vậy, anh còn không mau gọi bác sĩ Gore, kêu tôi lên đây có giúp được gì đâu?" Vừa nói vừa vội vàng rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ Gore.
Ray cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Alex vẫn đứng ngây ngốc run sợ nhìn Sở Lăng, không khỏi tức giận quát: “Alex, anh không mau đem cậu ta đi tẩy sơ một chút, chẳng lẽ muốn cậu ta gặp bác sĩ Gore trong bộ dạng này sao? Anh không biết xấu hổ nhưng Jason cũng không như vậy đi?"
Ngoại trừ Sở Lăng, Alex quả thực chưa bao giờ bị người khác quát mắng không chút nể nang như vậy, nhưng lúc này anh chỉ im lặng nghe theo, xoay người bế Sở Lăng đứng lên, đi về phía phòng tắm.
Ray lại nói: “Cậu ta đang bị thương, anh nhẹ tay một chút."
Ray nhìn Alex ôm Sở Lăng vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại, không khỏi tức giận dùng sức đạp trụ giường một cái, sau đó lập tức đi tới đầu giường rung chuông phân phó: “Nina, mau chạy lên thu dọn một chút."
Bác sĩ Gore vừa tới, Nina cũng vừa dọn dẹp lại căn phòng, toàn bộ chăn nệm cũng được đổi mới.
Alex đã mặc áo ngủ vào cho Sở Lăng, nhìn cậu vẫn hôn mê nằm trên giường, nhớ lại vừa rồi giúp hắn tẩy rửa nhìn thấy vô số vết thương lớn nhỏ trên người cậu mà đau đớn vô cùng, vết thương bị xé rách sưng đỏ nơi tư mật mỗi khi chạm nhẹ vào lại bắt đầu chảy ra máu tươi, càng khiến anh vô cùng hối hận, quả thực chỉ muốn tự bắn vào đầu mình.
Alex chậm rãi mở mắt, sắc mặt tái nhợt nhìn tình cảnh trước mắt, không thể tin nỗi dùng hai tay ôm đầu, gắt gao nắm chặt tóc mình: “Không….trời ơi….tôi đã làm gì…."
Alex đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn thì một suy nghĩ bất ngờ lóe lên: vẫn không nhúc nhích? Vì sao Sở Lăng vẫn không nhúc nhích?
Anh vội vàng lay bả vai Sở Lăng, kêu lên: “Lăng…" chạm tay vào da thịt nóng hổi, anh nhất thời chấn động, vội vàng đưa tay lên trán Sở Lăng, quả nhiên nóng muốn phỏng tay, bàn tay tiếp tục đưa xuống dò xét hơi thở, vô cùng mong manh.
Alex sợ tới mức ôm chặt lấy Sở Lăng đang hấp hối kêu lên: “Lăng, Lăng…Em mau tỉnh lại!"
Sở Lăng nằm trong lòng anh mềm nhũn không hề phản ứng, đầu gục sang một bên, đôi môi nhiễm máu đã khô lại bị nhiệt độ cơ thể đốt cháy tái nhợt, giống như hai gò má không hề có chút huyết sắc.
Alex từ xưa tới nay luôn luôn lãnh khốc cứng rắn lần đầu tiên biết tới cảm giác rối loạn, nhất thời không biết làm sao, run rẩy cầm lấy bộ đàm trên đầu giường nói: “Ray, anh… anh mau lên đây một chút."
Ray vội vàng đẩy cửa phòng đi vào, đập vào mắt đầu tiên là quần áo hỗn loạn rơi vãi trên sàn nhà, anh than nhỏ, ngẩng đầu nói: “Alex, đã xảy ra chuyện gì?" Vừa hỏi vừa bước qua.
Alex đứng bên giường đã tùy ý khoác bừa vào một tấm áo ngủ, quay đầu lại nói: “Ray, Lăng phát sốt, còn rất cao."
Ray chưa bao giờ thấy Alex lúng túng như vậy, có chút kinh ngạc, đi tới bên giường nhìn thấy Sở Lăng vẫn còn hôn mê, cũng bị bộ dáng của cậu làm hoảng sợ, lập tức đưa tay lên sờ trán cậu.
Alex theo bản năng đưa tay lên cản không cho Ray chạm vào Sở Lăng, Ray không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Alex, Alex ngơ ngác một chút, lúc này mới rút tay về.
Ray sờ lên trán Sở Lăng, nhất thời giật mình nói: “Nóng như lửa vậy? Alex, anh rốt cuộc đã làm gì cậu ta vậy?"
Alex trầm mặc không nói, nhưng dù anh không nói ra, Ray cũng có thể dễ dàng đoán được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đối với chuyện này cũng không bất ngờ lắm, nhưng Ray lại không ngờ được kết quả lại nghiêm trọng đến như vậy.
Ray thoáng nhìn qua vết thương trên cổ và tay Sở Lăng, quay đầu nói: “Cậu ta bị thương rồi phải không? Không ngại để tôi nhìn một chút xem sao?"
Alex vô cùng rối loạn nhìn chằm chằm Ray, không biết nên trả lời thế nào, anh đương nhiên không muốn ai nhìn cơ thể Sở Lăng, nhưng trong tình hình này, anh quả thực không thể không đồng ý.
Ray giở chăn lên, chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng bỏ xuống, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy vẫn khiến anh phát hoảng.
Ray hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, lần đầu tiên quát người bạn thân cũng là cấp trên của mình: “Alex, anh từ lúc nào lại biến thành một con người không có nhân tính điên cuồng ngược đãi như vậy? Sao anh có thể đối với người mình yêu làm ra chuyện cầm thú còn không bằng như vậy?"
Sắc mặt Alex xanh mét, siết chặt hai nắm tay, im lặng chống đỡ.
Ray hung hăng trừng mắt liếc một cái, tức giận tiếp tục mắng: “Jason đã như vậy, anh còn không mau gọi bác sĩ Gore, kêu tôi lên đây có giúp được gì đâu?" Vừa nói vừa vội vàng rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ Gore.
Ray cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Alex vẫn đứng ngây ngốc run sợ nhìn Sở Lăng, không khỏi tức giận quát: “Alex, anh không mau đem cậu ta đi tẩy sơ một chút, chẳng lẽ muốn cậu ta gặp bác sĩ Gore trong bộ dạng này sao? Anh không biết xấu hổ nhưng Jason cũng không như vậy đi?"
Ngoại trừ Sở Lăng, Alex quả thực chưa bao giờ bị người khác quát mắng không chút nể nang như vậy, nhưng lúc này anh chỉ im lặng nghe theo, xoay người bế Sở Lăng đứng lên, đi về phía phòng tắm.
Ray lại nói: “Cậu ta đang bị thương, anh nhẹ tay một chút."
Ray nhìn Alex ôm Sở Lăng vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại, không khỏi tức giận dùng sức đạp trụ giường một cái, sau đó lập tức đi tới đầu giường rung chuông phân phó: “Nina, mau chạy lên thu dọn một chút."
Bác sĩ Gore vừa tới, Nina cũng vừa dọn dẹp lại căn phòng, toàn bộ chăn nệm cũng được đổi mới.
Alex đã mặc áo ngủ vào cho Sở Lăng, nhìn cậu vẫn hôn mê nằm trên giường, nhớ lại vừa rồi giúp hắn tẩy rửa nhìn thấy vô số vết thương lớn nhỏ trên người cậu mà đau đớn vô cùng, vết thương bị xé rách sưng đỏ nơi tư mật mỗi khi chạm nhẹ vào lại bắt đầu chảy ra máu tươi, càng khiến anh vô cùng hối hận, quả thực chỉ muốn tự bắn vào đầu mình.
Tác giả :
Tây Phong Xuy Mộng