Tình Mê Pháp Lan Tây
Chương 58
Sắc mặt Sở Lăng bất giác bắt đầu tái nhợt, cậu không biết giải thích tình huống kì dị này như thế nào, mà căn bản cũng không có biện pháp giải thích.
Kay nghi hoặc hỏi lại: “Jason?"
Sở Lăng nắm chặt song sắt, không tự chủ cúi đầu, đối với thắc mắc của những người bạn chí cốt chỉ có thể im lặng chống đỡ.
Alex nhìn lướt qua đám người Andy, khóe miệng lộ ra tia cười nhàn nhạt, nâng tay phải vòng qua cổ Sở Lăng kéo cậu lại sát vai mình, hơi nghiêng đầu nói vào tai cậu: “Lăng, sao không nói sự thật cho bọn họ?"
Hành động này của Alex dẫn tới vài cái hít sâu, đám người Andy đều khiếp sợ mở to hai mắt.
Sở Lăng không được tự nhiên giãy khỏi cái ôm của Alex, né tránh hai bước, nhất thời lúng túng không dám ngẩng đầu.
Alex lại vươn tay kéo cậu lại, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo kéo cậu ôm chặt vào ngực, đôi lam mâu tràn ngập tà mị khiêu khích nhìn đám người Andy: “Tụi mày nên cảm ơn Lăng, là em ấy cứu tụi mày, nếu không phải Lăng cầu xin, tụi mày nghĩ mình còn mạng ở trong này nhìn em ấy sao? Nếu tụi mày tới giết tao, tụi mày rõ ràng đã thất bại, còn nếu muốn đem em ấy đi, hiện tại tao có thể khẳng định cho tụi mày biết, tuyệt đối không có khả năng! Lăng đã là người của tao, em ấy tuyệt đối không quay về."
Sở Lăng khó khăn dùng sức vùng vẫy khẽ nói: “Buông."
Đám người Andy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh ngoài dự đoán trước mắt, Andy bổ nhào vào song sắt phẫn nộ hét lớn: “Mau buông cậu ấy ra, tên khốn này!"
Sở Lăng rốt cuộc giãy ra khỏi cái ôm của Alex, lại né tránh vài bước, không kiềm nỗi thở hổn hển, nhất thời trong đầu rối loạn một nùi, Alex cố ý trước mặt bạn cậu làm ra hành động thân mật này, anh… hành vi của anh quả thực xấu xa, làm cho nhóm bạn của cậu lộ ra biểu tình vô cùng kinh hoàng, Sở Lăng xấu hổ hận không thể biến mất trước mặt mọi người.
Alex lạnh lùng liếc xéo Andy: “Mạng sống của mày đang nằm trong tay tao, tốt nhất đừng chọc giận tao."
Andy phẫn nộ nói: “Mày là tên khốn, có gan thì cứ giết, nếu không chúng ta tuyệt đối không bỏ qua mày!"
Tay phải Alex nhanh chóng nhấc lên, một khẩu súng lục đen ngòm đã đặt trên trán Andy, cười lạnh nói: “Tao rất thích tự tay giết tụi mày, có thể chết trong tay tao, tụi mày nên cảm thấy vinh hạnh."
“Không!" Sở Lăng lập tức nhảy tới ngăn cản trước mặt Alex: “Van cầu anh, đừng tổn thương bạn của tôi."
Andy luồn tay qua song sắt cầm lấy tay Sở Lăng, kêu lên: “Jason, cậu làm sao vậy? Sao phải sợ? Sao phải cầu xin tên khốn này?"
Ba người còn lại cũng đồng thanh kêu lên: “Jason, không cần cầu tên khốn này."
“Cậu không cần cầu anh ta."
Sỡ Lăng nắm lại tay Andy, lo lắng nói: “Andy, tôi… tôi không thể nhìn mọi người bị thương được?"
Con ngươi xanh thẳm của Alex hiện lên một tia nguy hiểm, một phen kéo Sở Lăng ra phía sau mình, tức giận nhìn Andy, lạnh lùng nói: “Không được đụng vào Lăng, em ấy là của tao!"
Mắt Andy bừng bừng lửa giận, dùng sức nắm chặt song sắt, cắn răng tức giận nói: “Alex, mày rốt cuộc đã làm gì Jason?"
Alex nhạy cảm cảm nhận được sự tức giận trong mắt Andy và những người khác rất khác biệt, tựa hồ còn có hàm ý sâu sắc bên trong, loại này rất khó có thể giải thích chỉ có thể cảm nhận, cũng chỉ có chính mình bị giam giữ trong lưới tình mới có thể nhận ra sự khác biệt rất nhỏ đó.
Anh nhướng đôi lam mâu, trong lòng lập tức nảy lên cảnh giác, chăm chú nhìn Andy, đôi môi gợi cảm nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười lạnh tràn ngập khiêu khích: “Muốn biết tao đã làm gì sao?" Bất ngờ kéo Sở Lăng qua ôm chặt vào lòng, không nói nhiều cúi đầu hôn lên môi cậu.
Bốn người bên trong song sắt nhất thời trợn mắt há mồm, Kay líu lưỡi nói: “Thượng đế ơi… chuyện gì đang xảy ra?"
Harry lẩm bẩm nói: “Tôi…tôi quả thực không thể tin được."
Tony cũng vô cùng khiếp sợ nói: “Không phải tôi đang nằm mơ chứ?"
Sắc mặt Andy tái xanh, lửa giận trong mắt càng thêm mãnh liệt, đột nhiên bổ nhào vào song sắt quát: “Không! Buông cậu ấy ra!"
Sở Lăng không kịp đề phòng bị Alex hôn, qua hai giây mới kịp phản ứng, lập tức bắt đầu giãy dụa, nhưng Alex không thả lỏng chút nào càng dùng sức ôm chặt cậu vào ngực, trên môi cậu trằn trọc mút vào, đôi lam mâu gắt gao nhìn Andy, bất luận Sở Lăng vùng vẫy thế nào cũng chỉ có thể phát ra âm thanh “ngô…ngô…" không có cách nào thoát ra được.
Kay nghi hoặc hỏi lại: “Jason?"
Sở Lăng nắm chặt song sắt, không tự chủ cúi đầu, đối với thắc mắc của những người bạn chí cốt chỉ có thể im lặng chống đỡ.
Alex nhìn lướt qua đám người Andy, khóe miệng lộ ra tia cười nhàn nhạt, nâng tay phải vòng qua cổ Sở Lăng kéo cậu lại sát vai mình, hơi nghiêng đầu nói vào tai cậu: “Lăng, sao không nói sự thật cho bọn họ?"
Hành động này của Alex dẫn tới vài cái hít sâu, đám người Andy đều khiếp sợ mở to hai mắt.
Sở Lăng không được tự nhiên giãy khỏi cái ôm của Alex, né tránh hai bước, nhất thời lúng túng không dám ngẩng đầu.
Alex lại vươn tay kéo cậu lại, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo kéo cậu ôm chặt vào ngực, đôi lam mâu tràn ngập tà mị khiêu khích nhìn đám người Andy: “Tụi mày nên cảm ơn Lăng, là em ấy cứu tụi mày, nếu không phải Lăng cầu xin, tụi mày nghĩ mình còn mạng ở trong này nhìn em ấy sao? Nếu tụi mày tới giết tao, tụi mày rõ ràng đã thất bại, còn nếu muốn đem em ấy đi, hiện tại tao có thể khẳng định cho tụi mày biết, tuyệt đối không có khả năng! Lăng đã là người của tao, em ấy tuyệt đối không quay về."
Sở Lăng khó khăn dùng sức vùng vẫy khẽ nói: “Buông."
Đám người Andy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh ngoài dự đoán trước mắt, Andy bổ nhào vào song sắt phẫn nộ hét lớn: “Mau buông cậu ấy ra, tên khốn này!"
Sở Lăng rốt cuộc giãy ra khỏi cái ôm của Alex, lại né tránh vài bước, không kiềm nỗi thở hổn hển, nhất thời trong đầu rối loạn một nùi, Alex cố ý trước mặt bạn cậu làm ra hành động thân mật này, anh… hành vi của anh quả thực xấu xa, làm cho nhóm bạn của cậu lộ ra biểu tình vô cùng kinh hoàng, Sở Lăng xấu hổ hận không thể biến mất trước mặt mọi người.
Alex lạnh lùng liếc xéo Andy: “Mạng sống của mày đang nằm trong tay tao, tốt nhất đừng chọc giận tao."
Andy phẫn nộ nói: “Mày là tên khốn, có gan thì cứ giết, nếu không chúng ta tuyệt đối không bỏ qua mày!"
Tay phải Alex nhanh chóng nhấc lên, một khẩu súng lục đen ngòm đã đặt trên trán Andy, cười lạnh nói: “Tao rất thích tự tay giết tụi mày, có thể chết trong tay tao, tụi mày nên cảm thấy vinh hạnh."
“Không!" Sở Lăng lập tức nhảy tới ngăn cản trước mặt Alex: “Van cầu anh, đừng tổn thương bạn của tôi."
Andy luồn tay qua song sắt cầm lấy tay Sở Lăng, kêu lên: “Jason, cậu làm sao vậy? Sao phải sợ? Sao phải cầu xin tên khốn này?"
Ba người còn lại cũng đồng thanh kêu lên: “Jason, không cần cầu tên khốn này."
“Cậu không cần cầu anh ta."
Sỡ Lăng nắm lại tay Andy, lo lắng nói: “Andy, tôi… tôi không thể nhìn mọi người bị thương được?"
Con ngươi xanh thẳm của Alex hiện lên một tia nguy hiểm, một phen kéo Sở Lăng ra phía sau mình, tức giận nhìn Andy, lạnh lùng nói: “Không được đụng vào Lăng, em ấy là của tao!"
Mắt Andy bừng bừng lửa giận, dùng sức nắm chặt song sắt, cắn răng tức giận nói: “Alex, mày rốt cuộc đã làm gì Jason?"
Alex nhạy cảm cảm nhận được sự tức giận trong mắt Andy và những người khác rất khác biệt, tựa hồ còn có hàm ý sâu sắc bên trong, loại này rất khó có thể giải thích chỉ có thể cảm nhận, cũng chỉ có chính mình bị giam giữ trong lưới tình mới có thể nhận ra sự khác biệt rất nhỏ đó.
Anh nhướng đôi lam mâu, trong lòng lập tức nảy lên cảnh giác, chăm chú nhìn Andy, đôi môi gợi cảm nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười lạnh tràn ngập khiêu khích: “Muốn biết tao đã làm gì sao?" Bất ngờ kéo Sở Lăng qua ôm chặt vào lòng, không nói nhiều cúi đầu hôn lên môi cậu.
Bốn người bên trong song sắt nhất thời trợn mắt há mồm, Kay líu lưỡi nói: “Thượng đế ơi… chuyện gì đang xảy ra?"
Harry lẩm bẩm nói: “Tôi…tôi quả thực không thể tin được."
Tony cũng vô cùng khiếp sợ nói: “Không phải tôi đang nằm mơ chứ?"
Sắc mặt Andy tái xanh, lửa giận trong mắt càng thêm mãnh liệt, đột nhiên bổ nhào vào song sắt quát: “Không! Buông cậu ấy ra!"
Sở Lăng không kịp đề phòng bị Alex hôn, qua hai giây mới kịp phản ứng, lập tức bắt đầu giãy dụa, nhưng Alex không thả lỏng chút nào càng dùng sức ôm chặt cậu vào ngực, trên môi cậu trằn trọc mút vào, đôi lam mâu gắt gao nhìn Andy, bất luận Sở Lăng vùng vẫy thế nào cũng chỉ có thể phát ra âm thanh “ngô…ngô…" không có cách nào thoát ra được.
Tác giả :
Tây Phong Xuy Mộng