Tình Mê Pháp Lan Tây
Chương 46
Sở Lăng ôm gối ngồi trên rìa đá ở bể phun nước, trông về phương xa mà ngẩn người. Mấy hôm nay được bác sĩ Gore và Alex chăm sóc chu đáo nên phong hàn cũng sớm khỏi hẳn.
Hai ngày nay cậu và Alex ở bên nhau dường như cũng hiểu nhau hơn một chút, tìm được một số điểm chung giữa hai người——Alex vẫn luôn tìm cơ hội để ôm cậu hôn cậu, mà cậu biết rõ chính mình kháng cự không được nên cũng không cố sức vùng vẫy, nhưng buổi tối Alex lại không tiếp tục ngủ cùng với cậu, tuy nhìn ra Alex có bao nhiêu lưu luyến, trước khi đi ôm cậu hôn một hồi lâu, còn nói một câu “ngủ ngon" sau đó mới rời khỏi phòng.
Sở Lăng bất giác rũ hàng mi xuống, khép mắt lại, Ray và Gore thường đến tìm cậu nói chuyện phiếm, Ray nói tối qua Alex ngủ ở thư phòng, mà cậu cũng hiểu được nguyên nhân Alex làm như vậy chỉ vì không muốn tổn thương mình, vì thế…dù có hận Alex như thế nào, đến lúc này cũng phải thừa nhận rằng anh thực sự rất quan tâm cậu.
Từ trong đôi mắt Sở Lăng hiện ra một tia châm chọc và tự giễu, không biết chính mình có nên cảm kích sự chăm sóc của anh hay không? Cảm kích anh cướp đoạt đi tự do của cậu lại cho cậu một thứ cậu không hề muốn, tình yêu? Sở Lăng lại nâng mắt lên nhìn về phía chân trời xa xa, bên ngoài tường rào là thế giới tự do, nhưng với cậu mà nói chỉ sợ đã trở thành hi vọng xa vời đi? Alex cường ngạnh ép buộc cậu dùng trái tim để đổi lấy tự do, nhưng theo phương diện khác mà nói, tâm của cậu là thứ duy nhất còn sót lại, nếu cả thành lũy cuối cùng cũng bị đoạt đi thì cậu quả thực chẳng còn gì.
Đôi mắt Sở Lăng lại để lộ ra một tia đau khổ, Alex đã thề rằng chỉ cần cậu giao trái tim mình ra anh sẽ trả tự do, nhưng mà….một khi anh thực sự mất đi tâm mình, cho dù Alex tuân thủ không tiếp tục giam cầm thì cậu còn có sự tự do chân chính sao? Nếu tâm của cậu thực sự bị cướp đi thì có chạy tới chân trời cũng có thể thoát được sao?
Sở Lăng lặng lẽ thở dài, trong lòng luôn cố gắng tự răn đe, nhất định phải bảo vệ tâm mình, tuyệt đối không thể bị dễ dàng mất đi, đây cũng là phòng tuyến cuối cùng, một khi mất đi cậu chỉ còn hai bàn tay trắng, đến lúc đó nói tới vấn đề tự do quả thực là nực cười.
Sở Lăng nghĩ vậy liền không khỏi bật cười một chút, ngay từ đầu cậu cũng đã tự cảnh cáo chính mình như vậy, nhưng trong lòng cậu cũng sớm đoán được mình chỉ sợ không thể kiên trì được lâu, thời gian cậu còn điều khiển được con tim không còn nhiều lắm, thời gian trái tim còn thuộc về chính mình cũng không còn nhiều, tình cảm ôn nhu nồng nàn của Alex đang từng chút ăn mòn lý trí cậu, Sở Lăng sớm đã bị bức đến đường cùng, không còn đường lui.
Sở Lăng đang lo lắng ngẩn ngơ suy nghĩ, âm thanh của Alex bất ngờ vang lên bên tai: “Lăng, đang nghĩ gì đó?" Theo cùng lời nói là một cánh tay rắn chắc vây quanh cậu.
Sở Lăng dường như đã dần dần có thói quen với sự gần gũi của Alex, đối với những hành động không hề e dè ở bất cứ đâu của anh cũng dần trở nên bình thường, dù có chút kinh hoảng nhưng cũng không phản kháng, chỉ im lặng tùy ý anh kéo mình vào lòng.
Alex đứng bên cạnh Sở Lăng, hai tay ôm lấy cậu đang ngồi trên hòn đá, cúi đầu áp má vào mái tóc đen suôn mượt mềm mại, hỏi lại một lần nữa: “Lăng, nói cho tôi biết, em đang nghĩ gì?"
Sở Lăng lại im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: “Không có gì."
Alex cũng dần quen với sự lạnh lùng lạnh nhạt của cậu, cũng không hi vọng quá cao cậu nhanh như vậy liền mở rộng lòng với mình, ít ra hiện tại hắn cũng trả lời anh, thế này cũng khiến anh cảm thấy thực vui vẻ.
Alex nhẹ nhàng hôn lên thái dương Sở Lăng, mỉm cười nói: “Em có vẻ rất thích ngồi một mình ngẩn người."
Sở Lăng im lặng không trả lời.
Alex lại tiếp tục nói: “Lăng, bình thường em thích môn thể thao hay giải trí gì? Em thích trò giải trí nào? Hay là muốn làm cái gì, thích cái gì, có thể nói cho tôi biết không?"
Sở Lăng trầm mặc một hồi lâu mới lạnh nhạt nói: “Anh cho rằng chim chóc bị nhốt trong lồng muốn cái gì?"
Alex cũng im lặng, một lúc lâu sau, anh nâng cằm Sở Lăng lên đối mặt với chính mình, chăm chú nhìn cặp mắt xinh đẹp động lòng người với khoảng cách rất gần, nghiêm túc nói: “Lăng, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em thích trên đời này, cũng có thể để em làm những chuyện em muốn. Tôi có thể cho em trái tim, tất cả tình yêu của mình, thậm chí là mạng sống, nhưng trước khi em yêu tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho em tự do, tuyệt đối không!"
Sở Lăng cũng chăm chú nhìn Alex với khoảng cách như vậy, nhìn đôi ngươi xanh thẳm tràn ngập nghiêm túc và say mê, nhìn sự tự tin, khát vọng và kiên định của anh, nghe anh bá đạo thổ lộ tình cảm, trái tim cậu không tự chủ được bắt đầu run rẩy, lại bi ai thấy trước được chính mình không thể trốn thoát, bị một người ngang ngược bá đạo như vậy yêu thương, thì có ai có thể trốn thoát được ?
Hai ngày nay cậu và Alex ở bên nhau dường như cũng hiểu nhau hơn một chút, tìm được một số điểm chung giữa hai người——Alex vẫn luôn tìm cơ hội để ôm cậu hôn cậu, mà cậu biết rõ chính mình kháng cự không được nên cũng không cố sức vùng vẫy, nhưng buổi tối Alex lại không tiếp tục ngủ cùng với cậu, tuy nhìn ra Alex có bao nhiêu lưu luyến, trước khi đi ôm cậu hôn một hồi lâu, còn nói một câu “ngủ ngon" sau đó mới rời khỏi phòng.
Sở Lăng bất giác rũ hàng mi xuống, khép mắt lại, Ray và Gore thường đến tìm cậu nói chuyện phiếm, Ray nói tối qua Alex ngủ ở thư phòng, mà cậu cũng hiểu được nguyên nhân Alex làm như vậy chỉ vì không muốn tổn thương mình, vì thế…dù có hận Alex như thế nào, đến lúc này cũng phải thừa nhận rằng anh thực sự rất quan tâm cậu.
Từ trong đôi mắt Sở Lăng hiện ra một tia châm chọc và tự giễu, không biết chính mình có nên cảm kích sự chăm sóc của anh hay không? Cảm kích anh cướp đoạt đi tự do của cậu lại cho cậu một thứ cậu không hề muốn, tình yêu? Sở Lăng lại nâng mắt lên nhìn về phía chân trời xa xa, bên ngoài tường rào là thế giới tự do, nhưng với cậu mà nói chỉ sợ đã trở thành hi vọng xa vời đi? Alex cường ngạnh ép buộc cậu dùng trái tim để đổi lấy tự do, nhưng theo phương diện khác mà nói, tâm của cậu là thứ duy nhất còn sót lại, nếu cả thành lũy cuối cùng cũng bị đoạt đi thì cậu quả thực chẳng còn gì.
Đôi mắt Sở Lăng lại để lộ ra một tia đau khổ, Alex đã thề rằng chỉ cần cậu giao trái tim mình ra anh sẽ trả tự do, nhưng mà….một khi anh thực sự mất đi tâm mình, cho dù Alex tuân thủ không tiếp tục giam cầm thì cậu còn có sự tự do chân chính sao? Nếu tâm của cậu thực sự bị cướp đi thì có chạy tới chân trời cũng có thể thoát được sao?
Sở Lăng lặng lẽ thở dài, trong lòng luôn cố gắng tự răn đe, nhất định phải bảo vệ tâm mình, tuyệt đối không thể bị dễ dàng mất đi, đây cũng là phòng tuyến cuối cùng, một khi mất đi cậu chỉ còn hai bàn tay trắng, đến lúc đó nói tới vấn đề tự do quả thực là nực cười.
Sở Lăng nghĩ vậy liền không khỏi bật cười một chút, ngay từ đầu cậu cũng đã tự cảnh cáo chính mình như vậy, nhưng trong lòng cậu cũng sớm đoán được mình chỉ sợ không thể kiên trì được lâu, thời gian cậu còn điều khiển được con tim không còn nhiều lắm, thời gian trái tim còn thuộc về chính mình cũng không còn nhiều, tình cảm ôn nhu nồng nàn của Alex đang từng chút ăn mòn lý trí cậu, Sở Lăng sớm đã bị bức đến đường cùng, không còn đường lui.
Sở Lăng đang lo lắng ngẩn ngơ suy nghĩ, âm thanh của Alex bất ngờ vang lên bên tai: “Lăng, đang nghĩ gì đó?" Theo cùng lời nói là một cánh tay rắn chắc vây quanh cậu.
Sở Lăng dường như đã dần dần có thói quen với sự gần gũi của Alex, đối với những hành động không hề e dè ở bất cứ đâu của anh cũng dần trở nên bình thường, dù có chút kinh hoảng nhưng cũng không phản kháng, chỉ im lặng tùy ý anh kéo mình vào lòng.
Alex đứng bên cạnh Sở Lăng, hai tay ôm lấy cậu đang ngồi trên hòn đá, cúi đầu áp má vào mái tóc đen suôn mượt mềm mại, hỏi lại một lần nữa: “Lăng, nói cho tôi biết, em đang nghĩ gì?"
Sở Lăng lại im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: “Không có gì."
Alex cũng dần quen với sự lạnh lùng lạnh nhạt của cậu, cũng không hi vọng quá cao cậu nhanh như vậy liền mở rộng lòng với mình, ít ra hiện tại hắn cũng trả lời anh, thế này cũng khiến anh cảm thấy thực vui vẻ.
Alex nhẹ nhàng hôn lên thái dương Sở Lăng, mỉm cười nói: “Em có vẻ rất thích ngồi một mình ngẩn người."
Sở Lăng im lặng không trả lời.
Alex lại tiếp tục nói: “Lăng, bình thường em thích môn thể thao hay giải trí gì? Em thích trò giải trí nào? Hay là muốn làm cái gì, thích cái gì, có thể nói cho tôi biết không?"
Sở Lăng trầm mặc một hồi lâu mới lạnh nhạt nói: “Anh cho rằng chim chóc bị nhốt trong lồng muốn cái gì?"
Alex cũng im lặng, một lúc lâu sau, anh nâng cằm Sở Lăng lên đối mặt với chính mình, chăm chú nhìn cặp mắt xinh đẹp động lòng người với khoảng cách rất gần, nghiêm túc nói: “Lăng, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em thích trên đời này, cũng có thể để em làm những chuyện em muốn. Tôi có thể cho em trái tim, tất cả tình yêu của mình, thậm chí là mạng sống, nhưng trước khi em yêu tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho em tự do, tuyệt đối không!"
Sở Lăng cũng chăm chú nhìn Alex với khoảng cách như vậy, nhìn đôi ngươi xanh thẳm tràn ngập nghiêm túc và say mê, nhìn sự tự tin, khát vọng và kiên định của anh, nghe anh bá đạo thổ lộ tình cảm, trái tim cậu không tự chủ được bắt đầu run rẩy, lại bi ai thấy trước được chính mình không thể trốn thoát, bị một người ngang ngược bá đạo như vậy yêu thương, thì có ai có thể trốn thoát được ?
Tác giả :
Tây Phong Xuy Mộng