Tinh Linh Trên Vai Dã Thú
Chương 13: Đuổi theo và đào thoát
Estes cũng không cần chờ lâu, với sự giúp đỡ của nhóm cổ thụ, ngân lang rất nhanh đã đuổi tới.
Hơn nữa so về tốc độ, gấu sao có thể nhanh bằng sói?
Cự hùng cách mép rừng khoảng một dặm thì bị vây đổ. Lúc đấy sắc trời đã tối. Trong đêm tối, đối lại một đôi mắt lang lục sắc thực làm hắn bất đắc dĩ. Hắn hướng phía đó huơ huơ tay “Chào buổi tối, Carlos"
“Aggreko" ngân lang kêu tên cự hùng, trong giọng nói tràn ngập nguy hiểm “Ta tin tưởng ngươi mới cho ngươi đi vào lãnh thổ của bầy sói, nhưng ngươi lại phản bội tín nhiệm của ta!"
Tiếng gầm rú của ngân lang làm bừng tỉnh Estes đang mê man ngủ do quá mệt nhọc. Cậu kinh hỉ chui qua đám lá cỏ, cách lồng sắt kêu ngân lang “Carlos!"
Ngân lang nhìn tiểu tinh linh một thân chật vật tức giận càng sâu “Ngươi cư nhiên dám làm nhóc ấy bị thương!!!"
“Đừng như vậy Carlos! Ta cũng không phải cố ý! Ta chỉ là muốn che dấu hương vị của cậu ấy mà thôi, ta cũng không ngờ được là cậu ta lại yếu ớt như thế!" Aggreko tức giận đổ hết lên người Estes, hắn thử vì chính mình biện giải nhưng hiển nhiên là không có chút tác dụng nào.
“Đừng nói lời vô nghĩa, đem hắn trả lại cho ta!" ngân lang cắt đứt lời của cự hùng. Nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của nhóc con, nó chỉ hận không thể lao vào xé xác kẻ trước mặt ra thành trăm mảnh mặc cho tên đó là bạn thân từ bé của nó.
Cự hùng nhìn mắt ngân lang lại nhìn lồng sắt trong tay, có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu cự tuyệt mệnh lệnh của ngân lang “Ngươi biết đây là điều không thể, trừ phi ngươi đáp ứng theo ta trở về bộ lạc"
“Ta sẽ không trở về bộ lạc! Trả nhóc con lại cho ta! Ta không muốn phải lặp lại một lần nữa! Aggreko, ngươi đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta!" ngân lang mày càng cau càng chặt, trong mắt lãnh ý càng sâu. Nếu là trước đây cự hùng sẽ lập tức nghe lời ngân lang thả người, nhưng lần này không thể.
“Carlos, tộc trưởng sắp chống đỡ không được nữa rồi!" Aggreko bi ai nói, cố gắng gợi lên lòng từ bi của ngân lang.
“Không quan hệ gì đến ta!" Ngân lang một câu rõ ràng lưu loát rống ra làm cự hùng nghẹn cả lời.
Đúng vậy, tộc trưởng sống hay chết cùng Carlos không quan hệ. Nhưng nếu hắn không quay về nhậm chức tộc trưởng thì bộ lạc sẽ bị bộ lạc khác thôn tính.
Đây là điều mà không tộc nhân nào muốn thấy.
Ở thời đại trước, tương lai của nhân loại đã bị huỷ hoại bởi zombie. Trong kỷ nguyên mới này, thú nhân càng có khuynh hướng thiên nhiên. Mặc dù họ vẫn kiểm soát sức mạnh khoa học kĩ thuật nhưng không bao giờ dùng chúng để đối phó với thiên nhiên mà đem thiên nhiên thần hóa, tôn kính Vị Thần Tự Nhiên.
Thú nhân đều tin rằng Thần Tự Nhiên là người mẹ của tất cả bọn họ. Cái gì? Ngươi bảo thú nhân là sản phẩm thí nghiệm khoa học của con người? Nói bậy! Đó là Thần Tự Nhiên mượn tay bọn họ tạo ra chúng ta mà thôi, nếu không thì vì sao nhân loại chết hết mà thú nhân vẫn tiếp tục sống sót?
Lừa mình dối người quả không phải là độc quyền của nhân loại, không nghi ngờ gì nữa thú nhân rất có thiên phú trong việc đấy. Mấy trăm năm thời gian đã đủ cho họ che dấu tốt chân tướng lịch sử.
Huống chi ở tận thế, rất nhiều thứ đã vĩnh viễn biến mất cùng nhân loại trong dòng chảy của lịch sử. Một số dấu vết còn sót lại cũng bị những kẻ đứng đầu các bộ tộc khống chế, dân chúng bình thường căn bản là không thể khám phá ra sự thật.
Họ thậm chí còn tin rằng mình là nhân loại của thời đại trước tiến hóa thành, bởi vậy họ xứng đáng là chúa tể của tinh cầu này!
Mà những kẻ đứng đầu lại rất thích dân chúng bình thường có loại ý niệm này. Dưới sự trợ giúp của chúng, người dân càng thêm tín ngưỡng vào vị thần Tự Nhiên. Qua vài trăm năm, niềm tin này đã ảnh hưởng đến tất cả thú nhân làm họ quên mất rằng đây vốn dĩ chỉ là một thần thoại mà thôi.
Có lẽ nhiều lời nói dối góp lại thì một ngày sẽ thành sự thật.
Từ niềm tin vào sự tồn tại của Thần Tự Nhiên, người dân dần dựa vào Thần. Trong thú nhân bắt đầu xuất hiện những tế tự có khả năng giao tiếp với Thần. Bọn họ truyền đạt ý chỉ của Thần cho các thú nhân, tăng cường địa vị của mình trong bộ lạc. Cho đến hiện tại vị trí tộc trưởng không còn dùng cách tranh đấu vũ lực để đoạt lấy nữa mà là do các tế tự nhận thức và chân chính công nhận người có tư cách kế vị. Nếu một bộ lạc có người thừa kế không được Thần công nhận thì đối mặt với bộ lạc ấy chính là số phận bị các bộ lạc khác sát nhập.
Mà ở bộ lạc của cự hùng trong suốt 20 năm qua, Ngân lang là người duy nhất được tế tự công nhận là có tư cách lên làm tộc trưởng. Bởi thế cho nên cự hùng mới không màng tới việc bị coi thường, cứ hằng năm là lại vào rừng tìm ngân lang.
“Carlos, ngươi có biết không có ngươi chúng ta bi kịch đến mức nào không? Ít nhất cũng hãy vì cha mẹ đã qua đời của ngươi!" cự hùng đau khổ cầu xin. Tuy vậy khẩn cầu của nó trong mắt Estes chẳng khác gì rít gào.
“Ngươi không thấy nhắc đến bọn họ lúc này thực châm chọc sao?" vừa nhắc đến phụ mẫu của mình, ngân lang càng tỏ ra mất kiên nhẫn, ai cũng có thể nghe ra từ giọng nói là nó cỡ nào chán ghét bọn họ.
Đúng vậy, nó chán ghét cặp vợ chồng thú nhân đã cho nó sinh mệnh kia.
Thử hỏi một kẻ hình thú chỉ là dã thú bình thường (anh ý không phải động vật biến dị như các thú nhân khác mà chỉ là sói thôi) và thời gian hóa hình người so với các thú nhân khác chậm hơn mà bị cha mẹ coi là đứa trẻ sỉ nhục. Thế nhưng trong lễ trưởng thành khi tế tự công nhận nó là được Thần lựa chọn thì bọn họ lại đột nhiên thay đổi 180 độ, đối nó tốt hẳn lên. Tiểu thú năm nào giờ đã tự trưởng thành trong sự cô độc có thể nhận thức họ được sao?
Ngay lúc đấy, Carlos đã lựa chọn cho kẻ trên danh nghĩa là ‘phụ thân’ của hắn một trảo, mà sở dĩ không trảo cái tên ‘mẫu thân’ kia cũng chỉ đơn giản vì hắn là á thú nhân nên không thể chạm mà thôi! Thú nhân không được gây tổn thương cho á thú nhân! Đây đã là thiết tắc (luật lệ thép) của tất cả các bộ tộc.
Sau sự kiện kia nó liền li khai bộ lạc. Không thừa nhận chính mình là thú nhân mà là lấy thân phận Lang Vương sinh sống trong rừng rậm Vĩnh Cửu.
Bây giờ lại lấy lý do cha mẹ ra để khiến nó mềm lòng, hắn không thấy thực buồn cười sao?
Cự hùng cũng biết bản thân đã lỡ lời, lập tức sửa lại “Không thì ít nhất ngươi cũng nghĩ đến điều tốt cho cha ta chứ?"
Ngân lang trầm mặc, phụ thân cự hùng cũng chính là lão sư của nó. Nếu không nhờ ngài ấy dạy dỗ thì nhìn theo tình cảnh ngân lang bé xíu đã bị cha mẹ bỏ mặc không thèm nhìn đến, nó đã không thể lớn lên cường đại được như bây giờ.
Mà đó cũng là lý do nó có thể chịu đựng Aggreko định kỳ đến quấy rầy. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc Aggreko có thể bắt đi sủng vật của nó.
“Thả nhóc ấy ra, ta có thể để ngươi đi!" đây đã là nhượng bộ lớn nhất của nó.
Cảm thấy Vương của mình đang tức giận, đàn sói nguyên bản im lặng vây xung quanh cũng bắt đầu gầm rú lên.
Nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Estes cũng mặc kệ hai người kia nói cái gì, cậu cũng không hiểu ngôn ngữ của cự hùng, trời biết hai người kia là như thế nào giao tiếp! Mà bây giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào để trốn ra khỏi lồng sắt, quay về bên người Carlos.
Lông ở cổ của ngân lang là nơi duy nhất trên thế giới này cậu cảm thấy an toàn.
Estes thừa lúc hai người kia nói chuyện không để ý đến mình, cậu chuyển về phía thanh sắt đã bị cậu làm hỏng từ trước đó.
May mắn nơi này không bị cự hùng ngăn chặn, cậu ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát, phát hiện lực chú ý của cự hùng đều đặt trên người ngân lang, một chút cũng không để ý đến cậu. Estes bắt đầu cẩn thận tách ra lỗ hổng để chui ra ngoài. Lúc này cậu phi thường cẩn thận tránh cho cánh bị thương, lại thời thời khắc khắc phải để ý xem cự hùng có phát hiện ra hành động nhỏ của cậu hay không nên mất rất nhiều thời gian.
Một hùng một lang đều rống khoái hoạt (chém gió=) đều không chú ý đến hành động của Estes ở góc này. Dù sao cậu cũng quá nhỏ mà khắp người đều là bùn che đi một thân huỳnh quang phát sáng.
Bởi vậy kế hoạch đào tẩu của cậu diễn ra phi thường thuận lợi. Khi cậu cuối cùng cũng thoát ra khỏi lồng sắt liền thất tha thất thiểu bay qua cự hùng định vòng qua nó về bên người ngân lang, liền nghe thấy thanh âm liên tục từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Cậu đột nhiên nghĩ đến cự hùng là đang cố gắng thuyết phục ngân lang quay về, nhất thời cậu không định đơn giản quay lại như thế.
Cậu muốn báo thù! Muốn cho tên kia biết rằng cậu dù nhỏ nhưng cũng không dễ chọc!
Thấy được ngân lang, tiểu tinh linh lá gan quả là lớn ra không ít!
Estes cẩn thận đáp xuống mặt đất, che lấp chính mình ở bụi cỏ phía sau cự hùng, bắt đầu lục lọi trong túi nhỏ.
Lần này cậu vẫn như cũ lấy ra cây dây leo, nhưng chẳng qua đối tượng đã thay đổi mà thôi.(>‿◠)
Nhìn nhìn cự hùng, Estes vùi hạt mầm vào trong đất, xoa xoa hai tay, miệng lẩm bẩm.
Bụi phấn vàng rơi xuống qua kẽ tay, hạ xuống trên đất vừa trồng hạt mầm. Rất nhanh, hạt giống đã bắt đầu tỉnh giấc, cựa mình chui ra khỏi lớp đất dày, tận tình sinh trưởng.
Bất đồng với việc đề cao hình dạng khéo léo khi còn ở trong lồng sắt, dây leo mọc trên mặt đất đã được thể hiện rõ uy lực thực sự của nó. Thân màu nâu trong đêm đen không hề gây chú ý, hơn nữa cự hùng đang chặn tầm mắt của ngân lang nên chúng nó không thể thấy được bộ dạng dây leo sinh trưởng, nhưng bầy sói vây phía sau cự hùng thì lại được chứng kiến rõ ràng.
Đầu tiên là một thứ quanh co khúc khuỷu gì đó trong đêm tối vặn vẹo thoát ra khỏi mặt đất, hướng phía trước sinh trưởng mà ngày một to lớn hơn. Hình dạng từ một cái cây nhỏ nhanh chóng trở nên thô to như cái đuôi của chúng vậy. Sau đó, dây leo rất nhanh liền quấn lấy cự hùng, nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nháy mắt đã bị trói đến không thể nhúc nhích.
“A! Đây là cái gì?" cự hùng vừa sợ vừa giận, muốn giãy giụa thoát khỏi thứ quỷ dị vừa xuất hiện này. Nhưng nó nhanh chóng bi ai phát hiện ra, mặc dù sức mạnh của nó đứng thứ 1, 2 trong số các thú nhân thì cũng vẫn không thể giãy thoát khỏi cái dây “nho nhỏ" đang trói buộc nó này.
Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?
“Ô, cho ngươi dám khi dễ ta, đại phôi đản!" Estes lau một đầu đầy mồ hôi, than thở chút, đối cự hùng là một cước đá thẳng vào mũi. Sau đó xoay người bay về hướng ngân lang “Carlos ~ hắn khi dễ ta, ngươi hãy thay ta báo thù đi!"
“Ngươi không phải đã trả thù rồi sao?" ngân lang ánh mắt nhu hoà nhìn tiểu tinh linh đang bay về phía mình. Mặc kệ một thân chật vật của cậu hiện tại, nó vươn lên móng vuốt chân trước để Estes có thể ngồi lên nghỉ ngơi.
“Thế mới không tính, bất quá chỉ là trói nó một chút thôi, ngươi phải giúp ta đánh nó cơ!" Estes huy huy nắm tay nhỏ hướng cự hùng, rồi xoay đầu nhìn ngân lang làm nũng nói.
“Hảo! Ngươi muốn làm như thế nào?" ngân lang nói thanh âm là cỡ nào sủng nịnh mà ánh mắt nhìn cự hùng đang bị dây trói lại là cỡ nào sắc bén.
Dám làm tổn thương nhóc con, mặc kệ là ai cũng không thể tha thứ được.
Bất quá nghĩ đến ân nghĩa của lão sư, nó sẽ lưu cho hắn một hơi thở cuối cùng.
Hơn nữa so về tốc độ, gấu sao có thể nhanh bằng sói?
Cự hùng cách mép rừng khoảng một dặm thì bị vây đổ. Lúc đấy sắc trời đã tối. Trong đêm tối, đối lại một đôi mắt lang lục sắc thực làm hắn bất đắc dĩ. Hắn hướng phía đó huơ huơ tay “Chào buổi tối, Carlos"
“Aggreko" ngân lang kêu tên cự hùng, trong giọng nói tràn ngập nguy hiểm “Ta tin tưởng ngươi mới cho ngươi đi vào lãnh thổ của bầy sói, nhưng ngươi lại phản bội tín nhiệm của ta!"
Tiếng gầm rú của ngân lang làm bừng tỉnh Estes đang mê man ngủ do quá mệt nhọc. Cậu kinh hỉ chui qua đám lá cỏ, cách lồng sắt kêu ngân lang “Carlos!"
Ngân lang nhìn tiểu tinh linh một thân chật vật tức giận càng sâu “Ngươi cư nhiên dám làm nhóc ấy bị thương!!!"
“Đừng như vậy Carlos! Ta cũng không phải cố ý! Ta chỉ là muốn che dấu hương vị của cậu ấy mà thôi, ta cũng không ngờ được là cậu ta lại yếu ớt như thế!" Aggreko tức giận đổ hết lên người Estes, hắn thử vì chính mình biện giải nhưng hiển nhiên là không có chút tác dụng nào.
“Đừng nói lời vô nghĩa, đem hắn trả lại cho ta!" ngân lang cắt đứt lời của cự hùng. Nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của nhóc con, nó chỉ hận không thể lao vào xé xác kẻ trước mặt ra thành trăm mảnh mặc cho tên đó là bạn thân từ bé của nó.
Cự hùng nhìn mắt ngân lang lại nhìn lồng sắt trong tay, có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu cự tuyệt mệnh lệnh của ngân lang “Ngươi biết đây là điều không thể, trừ phi ngươi đáp ứng theo ta trở về bộ lạc"
“Ta sẽ không trở về bộ lạc! Trả nhóc con lại cho ta! Ta không muốn phải lặp lại một lần nữa! Aggreko, ngươi đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta!" ngân lang mày càng cau càng chặt, trong mắt lãnh ý càng sâu. Nếu là trước đây cự hùng sẽ lập tức nghe lời ngân lang thả người, nhưng lần này không thể.
“Carlos, tộc trưởng sắp chống đỡ không được nữa rồi!" Aggreko bi ai nói, cố gắng gợi lên lòng từ bi của ngân lang.
“Không quan hệ gì đến ta!" Ngân lang một câu rõ ràng lưu loát rống ra làm cự hùng nghẹn cả lời.
Đúng vậy, tộc trưởng sống hay chết cùng Carlos không quan hệ. Nhưng nếu hắn không quay về nhậm chức tộc trưởng thì bộ lạc sẽ bị bộ lạc khác thôn tính.
Đây là điều mà không tộc nhân nào muốn thấy.
Ở thời đại trước, tương lai của nhân loại đã bị huỷ hoại bởi zombie. Trong kỷ nguyên mới này, thú nhân càng có khuynh hướng thiên nhiên. Mặc dù họ vẫn kiểm soát sức mạnh khoa học kĩ thuật nhưng không bao giờ dùng chúng để đối phó với thiên nhiên mà đem thiên nhiên thần hóa, tôn kính Vị Thần Tự Nhiên.
Thú nhân đều tin rằng Thần Tự Nhiên là người mẹ của tất cả bọn họ. Cái gì? Ngươi bảo thú nhân là sản phẩm thí nghiệm khoa học của con người? Nói bậy! Đó là Thần Tự Nhiên mượn tay bọn họ tạo ra chúng ta mà thôi, nếu không thì vì sao nhân loại chết hết mà thú nhân vẫn tiếp tục sống sót?
Lừa mình dối người quả không phải là độc quyền của nhân loại, không nghi ngờ gì nữa thú nhân rất có thiên phú trong việc đấy. Mấy trăm năm thời gian đã đủ cho họ che dấu tốt chân tướng lịch sử.
Huống chi ở tận thế, rất nhiều thứ đã vĩnh viễn biến mất cùng nhân loại trong dòng chảy của lịch sử. Một số dấu vết còn sót lại cũng bị những kẻ đứng đầu các bộ tộc khống chế, dân chúng bình thường căn bản là không thể khám phá ra sự thật.
Họ thậm chí còn tin rằng mình là nhân loại của thời đại trước tiến hóa thành, bởi vậy họ xứng đáng là chúa tể của tinh cầu này!
Mà những kẻ đứng đầu lại rất thích dân chúng bình thường có loại ý niệm này. Dưới sự trợ giúp của chúng, người dân càng thêm tín ngưỡng vào vị thần Tự Nhiên. Qua vài trăm năm, niềm tin này đã ảnh hưởng đến tất cả thú nhân làm họ quên mất rằng đây vốn dĩ chỉ là một thần thoại mà thôi.
Có lẽ nhiều lời nói dối góp lại thì một ngày sẽ thành sự thật.
Từ niềm tin vào sự tồn tại của Thần Tự Nhiên, người dân dần dựa vào Thần. Trong thú nhân bắt đầu xuất hiện những tế tự có khả năng giao tiếp với Thần. Bọn họ truyền đạt ý chỉ của Thần cho các thú nhân, tăng cường địa vị của mình trong bộ lạc. Cho đến hiện tại vị trí tộc trưởng không còn dùng cách tranh đấu vũ lực để đoạt lấy nữa mà là do các tế tự nhận thức và chân chính công nhận người có tư cách kế vị. Nếu một bộ lạc có người thừa kế không được Thần công nhận thì đối mặt với bộ lạc ấy chính là số phận bị các bộ lạc khác sát nhập.
Mà ở bộ lạc của cự hùng trong suốt 20 năm qua, Ngân lang là người duy nhất được tế tự công nhận là có tư cách lên làm tộc trưởng. Bởi thế cho nên cự hùng mới không màng tới việc bị coi thường, cứ hằng năm là lại vào rừng tìm ngân lang.
“Carlos, ngươi có biết không có ngươi chúng ta bi kịch đến mức nào không? Ít nhất cũng hãy vì cha mẹ đã qua đời của ngươi!" cự hùng đau khổ cầu xin. Tuy vậy khẩn cầu của nó trong mắt Estes chẳng khác gì rít gào.
“Ngươi không thấy nhắc đến bọn họ lúc này thực châm chọc sao?" vừa nhắc đến phụ mẫu của mình, ngân lang càng tỏ ra mất kiên nhẫn, ai cũng có thể nghe ra từ giọng nói là nó cỡ nào chán ghét bọn họ.
Đúng vậy, nó chán ghét cặp vợ chồng thú nhân đã cho nó sinh mệnh kia.
Thử hỏi một kẻ hình thú chỉ là dã thú bình thường (anh ý không phải động vật biến dị như các thú nhân khác mà chỉ là sói thôi) và thời gian hóa hình người so với các thú nhân khác chậm hơn mà bị cha mẹ coi là đứa trẻ sỉ nhục. Thế nhưng trong lễ trưởng thành khi tế tự công nhận nó là được Thần lựa chọn thì bọn họ lại đột nhiên thay đổi 180 độ, đối nó tốt hẳn lên. Tiểu thú năm nào giờ đã tự trưởng thành trong sự cô độc có thể nhận thức họ được sao?
Ngay lúc đấy, Carlos đã lựa chọn cho kẻ trên danh nghĩa là ‘phụ thân’ của hắn một trảo, mà sở dĩ không trảo cái tên ‘mẫu thân’ kia cũng chỉ đơn giản vì hắn là á thú nhân nên không thể chạm mà thôi! Thú nhân không được gây tổn thương cho á thú nhân! Đây đã là thiết tắc (luật lệ thép) của tất cả các bộ tộc.
Sau sự kiện kia nó liền li khai bộ lạc. Không thừa nhận chính mình là thú nhân mà là lấy thân phận Lang Vương sinh sống trong rừng rậm Vĩnh Cửu.
Bây giờ lại lấy lý do cha mẹ ra để khiến nó mềm lòng, hắn không thấy thực buồn cười sao?
Cự hùng cũng biết bản thân đã lỡ lời, lập tức sửa lại “Không thì ít nhất ngươi cũng nghĩ đến điều tốt cho cha ta chứ?"
Ngân lang trầm mặc, phụ thân cự hùng cũng chính là lão sư của nó. Nếu không nhờ ngài ấy dạy dỗ thì nhìn theo tình cảnh ngân lang bé xíu đã bị cha mẹ bỏ mặc không thèm nhìn đến, nó đã không thể lớn lên cường đại được như bây giờ.
Mà đó cũng là lý do nó có thể chịu đựng Aggreko định kỳ đến quấy rầy. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc Aggreko có thể bắt đi sủng vật của nó.
“Thả nhóc ấy ra, ta có thể để ngươi đi!" đây đã là nhượng bộ lớn nhất của nó.
Cảm thấy Vương của mình đang tức giận, đàn sói nguyên bản im lặng vây xung quanh cũng bắt đầu gầm rú lên.
Nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Estes cũng mặc kệ hai người kia nói cái gì, cậu cũng không hiểu ngôn ngữ của cự hùng, trời biết hai người kia là như thế nào giao tiếp! Mà bây giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào để trốn ra khỏi lồng sắt, quay về bên người Carlos.
Lông ở cổ của ngân lang là nơi duy nhất trên thế giới này cậu cảm thấy an toàn.
Estes thừa lúc hai người kia nói chuyện không để ý đến mình, cậu chuyển về phía thanh sắt đã bị cậu làm hỏng từ trước đó.
May mắn nơi này không bị cự hùng ngăn chặn, cậu ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát, phát hiện lực chú ý của cự hùng đều đặt trên người ngân lang, một chút cũng không để ý đến cậu. Estes bắt đầu cẩn thận tách ra lỗ hổng để chui ra ngoài. Lúc này cậu phi thường cẩn thận tránh cho cánh bị thương, lại thời thời khắc khắc phải để ý xem cự hùng có phát hiện ra hành động nhỏ của cậu hay không nên mất rất nhiều thời gian.
Một hùng một lang đều rống khoái hoạt (chém gió=) đều không chú ý đến hành động của Estes ở góc này. Dù sao cậu cũng quá nhỏ mà khắp người đều là bùn che đi một thân huỳnh quang phát sáng.
Bởi vậy kế hoạch đào tẩu của cậu diễn ra phi thường thuận lợi. Khi cậu cuối cùng cũng thoát ra khỏi lồng sắt liền thất tha thất thiểu bay qua cự hùng định vòng qua nó về bên người ngân lang, liền nghe thấy thanh âm liên tục từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Cậu đột nhiên nghĩ đến cự hùng là đang cố gắng thuyết phục ngân lang quay về, nhất thời cậu không định đơn giản quay lại như thế.
Cậu muốn báo thù! Muốn cho tên kia biết rằng cậu dù nhỏ nhưng cũng không dễ chọc!
Thấy được ngân lang, tiểu tinh linh lá gan quả là lớn ra không ít!
Estes cẩn thận đáp xuống mặt đất, che lấp chính mình ở bụi cỏ phía sau cự hùng, bắt đầu lục lọi trong túi nhỏ.
Lần này cậu vẫn như cũ lấy ra cây dây leo, nhưng chẳng qua đối tượng đã thay đổi mà thôi.(>‿◠)
Nhìn nhìn cự hùng, Estes vùi hạt mầm vào trong đất, xoa xoa hai tay, miệng lẩm bẩm.
Bụi phấn vàng rơi xuống qua kẽ tay, hạ xuống trên đất vừa trồng hạt mầm. Rất nhanh, hạt giống đã bắt đầu tỉnh giấc, cựa mình chui ra khỏi lớp đất dày, tận tình sinh trưởng.
Bất đồng với việc đề cao hình dạng khéo léo khi còn ở trong lồng sắt, dây leo mọc trên mặt đất đã được thể hiện rõ uy lực thực sự của nó. Thân màu nâu trong đêm đen không hề gây chú ý, hơn nữa cự hùng đang chặn tầm mắt của ngân lang nên chúng nó không thể thấy được bộ dạng dây leo sinh trưởng, nhưng bầy sói vây phía sau cự hùng thì lại được chứng kiến rõ ràng.
Đầu tiên là một thứ quanh co khúc khuỷu gì đó trong đêm tối vặn vẹo thoát ra khỏi mặt đất, hướng phía trước sinh trưởng mà ngày một to lớn hơn. Hình dạng từ một cái cây nhỏ nhanh chóng trở nên thô to như cái đuôi của chúng vậy. Sau đó, dây leo rất nhanh liền quấn lấy cự hùng, nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nháy mắt đã bị trói đến không thể nhúc nhích.
“A! Đây là cái gì?" cự hùng vừa sợ vừa giận, muốn giãy giụa thoát khỏi thứ quỷ dị vừa xuất hiện này. Nhưng nó nhanh chóng bi ai phát hiện ra, mặc dù sức mạnh của nó đứng thứ 1, 2 trong số các thú nhân thì cũng vẫn không thể giãy thoát khỏi cái dây “nho nhỏ" đang trói buộc nó này.
Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?
“Ô, cho ngươi dám khi dễ ta, đại phôi đản!" Estes lau một đầu đầy mồ hôi, than thở chút, đối cự hùng là một cước đá thẳng vào mũi. Sau đó xoay người bay về hướng ngân lang “Carlos ~ hắn khi dễ ta, ngươi hãy thay ta báo thù đi!"
“Ngươi không phải đã trả thù rồi sao?" ngân lang ánh mắt nhu hoà nhìn tiểu tinh linh đang bay về phía mình. Mặc kệ một thân chật vật của cậu hiện tại, nó vươn lên móng vuốt chân trước để Estes có thể ngồi lên nghỉ ngơi.
“Thế mới không tính, bất quá chỉ là trói nó một chút thôi, ngươi phải giúp ta đánh nó cơ!" Estes huy huy nắm tay nhỏ hướng cự hùng, rồi xoay đầu nhìn ngân lang làm nũng nói.
“Hảo! Ngươi muốn làm như thế nào?" ngân lang nói thanh âm là cỡ nào sủng nịnh mà ánh mắt nhìn cự hùng đang bị dây trói lại là cỡ nào sắc bén.
Dám làm tổn thương nhóc con, mặc kệ là ai cũng không thể tha thứ được.
Bất quá nghĩ đến ân nghĩa của lão sư, nó sẽ lưu cho hắn một hơi thở cuối cùng.
Tác giả :
Du Du Tiên