Tính Kế Tình Yêu
Chương 5
Gì? Nhiều như vậy, ai muốn niệm a!
﹁ Học trưởng, những thứ này anh đều học rồi, học trưởng thông minh như vậy, hẳn là không có vấn đề gì đi? ﹂
﹁ Đương nhiên rồi. ﹂ Kẻ trọng sĩ diện Phí Dĩ Ái tuyệt đối sẽ không trước mặt học đệ thừa nhận chính mình so với hắn kém hơn.
﹁ Như vậy là học trưởng nguyện ý dạy em rồi nha! Vì đáp tạ học trưởng, em sẽ mời anh đi Hoàng Lâu ở bến cảng thưởng thức điểm tâm, nơi đó mỗi món ăn đều được làm tỉ mỉ, màu sắc, hương vị đều được làm rất cẩn thận, ăn ngon cực kỳ! Em nhất định phải mang anh đi nếm thử một chút. ﹂ Tống Công Tắc thật sự hưng phấn.
﹁ Chờ đã...... ﹂ Như thế thì quá nhàn rỗi đi!
﹁ Học trưởng không thích mấy món ở cảng sao? ﹂
﹁ Ai nói thế! ﹂
﹁ Chúng ta cứ làm như vậy đi ha! Thật là cao hứng quá đi, em hiện tại phải gọi điện thoại đặt trước, chỗ này sinh ý không tồi, nếu không đặt trước e rằng không có chỗ đâu. Nhất định ăn ngon đến mức học trưởng sẽ muốn ăn thêm lần nữa, em cam đoan đó! ﹂ Tống Công Tắc lập tức cầm lấy điện thoại mới nhất trên thị trường.
﹁ Uy...... ﹂ Phí Dĩ Ái nghĩ muốn cự tuyệt nhưng nói không nên lời.
Quên đi, anh cũng không tin những gì đã học qua sẽ bị lãng quên. Đúng vậy! Với trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, thứ này chỉ là việc rất nhỏ.
[*câu này bạn Ape chém~]
﹁ Học trưởng, vậy buổi tối thứ sáu cuối tuần nha. Chúng ta trước đem hàng đi giao, sau đó cùng đi ăn cơm. Thật là cao hứng, có thể cùng học trưởng hẹn hò. ﹂
Phí Dĩ Ái tặng cho hắn một bạt tai.
﹁ Cái gì mà hẹn hò! Ta là nhìn mi ăn một mình rất buồn chán nên mới bằng lòng đi cùng mi; hơn nữa mi vốn nên cảm tạ ta, điều này là hoàn toàn hợp lý nha. Hẹn với chả hò, mi cũng không phải nữ nhân a! ﹂
Tiểu tử này thường nói hắn thực hâm mộ gia đình bọn họ có thể cả nhà cùng ăn cơm, không giống như hắn bình thường đều chỉ lẻ loi ngồi ở chiếc bàn dài dùng bữa cơm đắt tiền, cho dù ăn cái gì đều vô vị.
Cha Tống Công Tắc hiện tại ở lại chỗ vợ nhỏ, mà mẹ hắn lại cùng một chỗ với tiểu bạch kiểm của nàng; biệt thự nhà bọn họ vừa to vừa đẹp, bình thường chỉ có một mình Tống Công Tắc cho nên, dù hắn ngủ lại ở nhà họ Phí cũng không ai quản hắn.
Ai! Có lẽ mang theo một chút đồng tình, Phí Dĩ Ái mới không đành lòng đuổi đi đàn em càng ngày càng thích đắp chung chăn với mình.
Không có biện pháp, đuổi hắn, trở về phải đối mặt với căn phòng lạnh lẽo, anh không đành lòng. Bọn họ chỉ là thường dân nho nhỏ, lại không có cái gọi là phòng cho khách, cũng không dư thừa chăn bông nên hai đại nam sinh liền chen chúc nhau trên một chiếc giường.
Bất quá, nếu không có lợi ích, Phí Dĩ Ái sẽ không có khả năng hy sinh lớn như vậy.
Anh phát hiện ra gối đầu lên cánh tay rắn chắc của Tống Công Tắc so với nằm lên gối ngủ ngon hơn, vừa ấm áp vừa mềm mại, độ cao vừa vặn chống đỡ cổ, ngủ rất thoải mái luôn.
Ngoài ra, có người này ngủ ở bên ngoài, tư thế ngủ cực kỳ bất nhã của anh sẽ không khiến anh nửa đêm tỉnh giấc, sẽ không còn phát hiện chăn bông bị mình đạp đi, hoặc đang ngủ sẽ vì té xuống giường mà đau tỉnh.
Tiểu tử này ngốc thì ngốc đó nhưng đôi khi cũng rất hữu dụng nha.
﹁ Học trưởng, hôm nay anh dạy cái gì? ﹂
Đáp ứng mỗi ngày dạy hắn chương trình mà giáo viên đã dạy khiến cho Phí Dĩ Ái hiện tại thực hối hận. Mệt mỏi quá, vì không muốn trước mặt đàn em mất mặt, anh mỗi ngày phải buộc mình lắng nghe những thứ không muốn nghe, còn phải không ngừng nhắc nhở chính mình không thể ngủ gà ngủ gật, để tránh có những điều sẽ quên đi, đến lúc đó mặt mũi sẽ không còn nha.
Bất quá, bù lại anh cũng có lợi. Phí Dĩ Ái ban ngày thật sự nghe giảng bài còn buổi tối dạy hắn, giống như được ôn tập một lần, gần đây biểu hiện trên lớp của anh khiến giáo viên và các học sinh khác không khỏi nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
﹁ Học trưởng, chủ đề này em không biết. ﹂
﹁ Để tôi xem. Ân...... ﹂ Tiểu tử này thật là, với vấn đề bị hắn hỏi, anh từng nghĩ qua, nhưng không nghĩ rằng sẽ bị hỏi thật, sách! Cách giải như thế nào đây?
﹁ Học trưởng, sẽ không chỉ dùng công thức này đi? Anh nói xem? ﹂
﹁ Tôi thấy hình như là thế. ﹂
﹁ Học trưởng, có phải cái này không, sau đó như vầy, còn như vậy nữa? ﹂
﹁ Mi đừng ồn! Ta đang tính. ﹂ Phí Dĩ Ái tự hỏi hồi lâu, khi anh rốt cục giải ra lại nhịn không được kiêu ngạo. ﹁ Ha ha ha! Ta cũng không tin ta giải không được, lại đây ta giảng cho mi, ngốc quá đi! ﹂
Đứa ngốc này, lập tức lại đắc ý vênh váo, cũng không ngẫm lại mới vừa rồi thiếu chút nữa giải không được. Bất quá xem đứa nhỏ dụng công đọc sách, làm cha mẹ sao lại không thể hạnh phúc?
Từ Văn Tú ngẫu nhiên sẽ đứng trước cửa phòng mà quan tâm một chút, lo lắng con mình không chịu học bài, lại đi khi dễ con nhà người ta. Nhưng vài lần đi xuống, nàng phát hiện bọn họ thật sự dụng tâm đọc sách, nàng cũng yên tâm rất nhiều.
﹁ Chồng à, đứa con nhà ta thật sự đọc sách đó! ﹂ Từ Văn Tú đi tới, ngồi bên cạnh Phí Hoành Kính đang xem TV.
﹁ Thật tốt, gần đây cơ thể của anh cũng tốt hơn rồi, chúng ta giúp con có nhiều thời gian học tập chăm chỉ một chút, ít bảo nó chạy ngược chạy xuôi khiến nó không thể đọc sách, em nói có phải không? ﹂
﹁ Cũng chỉ có như vậy, bất quá nếu anh không thoải mái cũng đừng cậy mạnh, nếu anh mỏi mệt thì em sẽ rất đau lòng đó nha. ﹂
﹁ Lão bà đại nhân à. ﹂ Từ Văn Tú tươi cười tựa vào trong lồng ngực lão công hướng hắn làm nũng, vợ chồng là rất ân ái.
﹁ Khụ! Xin đừng ở nơi công cộng phô bày hình ảnh cấm trẻ em, còn không biết xấu hổ. ﹂
﹁ Phí Dĩ Nhân, mi cút về phòng đọc sách cho ta! ﹂
﹁ Lão mẹ à, sinh khí sẽ có nếp nhăn nga! Mẹ gần nhất nếp nhăn vừa nhiều thêm vài cái, phải không lão ba? ﹂ Phí Dĩ Nhân thông minh đem cục diện rối rắm ném cho lão ba.
﹁ Thật vậy chăng chồng yêu? ﹂
﹁ Bịa chuyện gạt người, em đừng nghe nó nói bậy. ﹂
﹁ Hừ! Anh luôn gạt em, anh nói như vậy bất quá là an ủi người ta thôi. ﹂
﹁ Không không, vợ yêu à, anh như thế nào lại đi lừa em? ﹂ Phí Hoành Kính trừng mắt nhìn Phí Dĩ Nhân sớm bỏ trốn mất dạng ở cửa phòng.
Tiểu hài tử chết tiệt, biết rõ mẹ mi đặc biệt để ý loại sự tình này còn cố ý nói ra, e sợ thiên hạ không loạn hả?
﹁ Tôi chỉ biết anh không thương tôi nữa, ô...... ﹂ Này, chuyện này sao lại xảy ra rồi? Cứu mạng a!
Ban đêm tại Phí gia liền náo nhiệt như vậy.
﹁ Dĩ Ái, nhìn bên ngoài kìa. ﹂
﹁ Oa, tạ ơn a! ﹂ Phí Dĩ Ái đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tới cửa phòng học cùng một người vóc dáng cao to rời đi.
﹁ Uy, cậu không biết là gần đây chúng ta không có cơ hội cùng Dĩ Ái đi chơi sao? ﹂ Ngồi trước Phí Dĩ Ái là Hà Kiến Viên, ngồi bên phải là Phương Minh Bội oán giận.
﹁ Đúng rồi! Cậu nhắc tớ mới nhớ. ﹂
﹁ Dĩ Ái thường ở cùng người nhà mình, không rảnh mà sau tan học cùng chúng ta đi chơi, hiện tại ngay cả tan học, nghỉ trưa cũng không ngồi với chúng ta, tớ cuối cùng cảm thấy được Dĩ Ái bất tri bất giác bị người khác đoạt đi rồi. ﹂ Hà Kiến Viên cảm thấy hối hận.
﹁ Nghiêm trọng như vậy sao? ﹂ Phương Minh Bội cười khẽ với sự đa nghi đó.
﹁ Mỗi khi tan học đến tìm Dĩ Ái đều là tên tiểu tử kia, chính là Tống công tử đó. ﹂
﹁ Nghe Dĩ Ái nói, Tống Công Tắc muốn cùng chúng ta thi đại học, không ngừng hướng Dĩ Ái lãnh giáo mấy vấn đề trong học tập. ﹂
﹁ Cậu vẫn không cảm thấy kỳ quái sao? Nhờ Dĩ Ái dạy, chẳng bằng mời mấy vị giáo viên có tên tuổi ở mấy trường nổi tiếng đến dạy? Nhà hắn sao không có khả năng mời, lại đừng nói thành tích của Dĩ Ái cũng không tốt. ﹂ Hà Kiến Viên nghĩ mãi không thông.
﹁ Có lẽ phương pháp đọc sách Dĩ Ái áp dụng với hắn mà nói đặc biệt hữu dụng đi! ﹂
﹁ Không phải bị ép đấy chứ? ﹂
﹁ Cũng có thể, nhưng Dĩ Ái đối với Tống Công Tắc như vậy cũng có lợi chứ nhỉ? Ít nhất thành tích của bọn họ đều tiến bộ hơn. ﹂
﹁ Đúng vậy, không thể tưởng được thành tích Dĩ Ái có thể càng lúc càng tốt hơn, nói không chừng còn có thể thi vào một trường đại học công lập, không giống như trước kia, ngay cả trường hạng bét cũng với không tới. ﹂
﹁ Vì bạn bè tốt, cậu cũng nên thay cậu ấy vui vẻ chứ? ﹂
﹁ Nói như vậy thì đúng đó, nhưng thấy bạn tốt bị cướp đi, tớ chỉ là không cam lòng thôi! ﹂ Phương Minh Bội giống như trấn an con chó nhỏ, vỗ nhẹ lên đầu Hà Kiến Viên. Dĩ Ái hiện tại cơ hồ vì việc học hoàn toàn xem nhẹ bạn tốt, hiện nay tuy là có lợi đấy, nhưng về sau thì sao?
Chỉ còn mỗi Tống Công Tắc làm bạn bè duy nhất, đối với Phí Dĩ Ái mà nói thật sự tốt không?
﹁ Học trưởng, những thứ này anh đều học rồi, học trưởng thông minh như vậy, hẳn là không có vấn đề gì đi? ﹂
﹁ Đương nhiên rồi. ﹂ Kẻ trọng sĩ diện Phí Dĩ Ái tuyệt đối sẽ không trước mặt học đệ thừa nhận chính mình so với hắn kém hơn.
﹁ Như vậy là học trưởng nguyện ý dạy em rồi nha! Vì đáp tạ học trưởng, em sẽ mời anh đi Hoàng Lâu ở bến cảng thưởng thức điểm tâm, nơi đó mỗi món ăn đều được làm tỉ mỉ, màu sắc, hương vị đều được làm rất cẩn thận, ăn ngon cực kỳ! Em nhất định phải mang anh đi nếm thử một chút. ﹂ Tống Công Tắc thật sự hưng phấn.
﹁ Chờ đã...... ﹂ Như thế thì quá nhàn rỗi đi!
﹁ Học trưởng không thích mấy món ở cảng sao? ﹂
﹁ Ai nói thế! ﹂
﹁ Chúng ta cứ làm như vậy đi ha! Thật là cao hứng quá đi, em hiện tại phải gọi điện thoại đặt trước, chỗ này sinh ý không tồi, nếu không đặt trước e rằng không có chỗ đâu. Nhất định ăn ngon đến mức học trưởng sẽ muốn ăn thêm lần nữa, em cam đoan đó! ﹂ Tống Công Tắc lập tức cầm lấy điện thoại mới nhất trên thị trường.
﹁ Uy...... ﹂ Phí Dĩ Ái nghĩ muốn cự tuyệt nhưng nói không nên lời.
Quên đi, anh cũng không tin những gì đã học qua sẽ bị lãng quên. Đúng vậy! Với trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, thứ này chỉ là việc rất nhỏ.
[*câu này bạn Ape chém~]
﹁ Học trưởng, vậy buổi tối thứ sáu cuối tuần nha. Chúng ta trước đem hàng đi giao, sau đó cùng đi ăn cơm. Thật là cao hứng, có thể cùng học trưởng hẹn hò. ﹂
Phí Dĩ Ái tặng cho hắn một bạt tai.
﹁ Cái gì mà hẹn hò! Ta là nhìn mi ăn một mình rất buồn chán nên mới bằng lòng đi cùng mi; hơn nữa mi vốn nên cảm tạ ta, điều này là hoàn toàn hợp lý nha. Hẹn với chả hò, mi cũng không phải nữ nhân a! ﹂
Tiểu tử này thường nói hắn thực hâm mộ gia đình bọn họ có thể cả nhà cùng ăn cơm, không giống như hắn bình thường đều chỉ lẻ loi ngồi ở chiếc bàn dài dùng bữa cơm đắt tiền, cho dù ăn cái gì đều vô vị.
Cha Tống Công Tắc hiện tại ở lại chỗ vợ nhỏ, mà mẹ hắn lại cùng một chỗ với tiểu bạch kiểm của nàng; biệt thự nhà bọn họ vừa to vừa đẹp, bình thường chỉ có một mình Tống Công Tắc cho nên, dù hắn ngủ lại ở nhà họ Phí cũng không ai quản hắn.
Ai! Có lẽ mang theo một chút đồng tình, Phí Dĩ Ái mới không đành lòng đuổi đi đàn em càng ngày càng thích đắp chung chăn với mình.
Không có biện pháp, đuổi hắn, trở về phải đối mặt với căn phòng lạnh lẽo, anh không đành lòng. Bọn họ chỉ là thường dân nho nhỏ, lại không có cái gọi là phòng cho khách, cũng không dư thừa chăn bông nên hai đại nam sinh liền chen chúc nhau trên một chiếc giường.
Bất quá, nếu không có lợi ích, Phí Dĩ Ái sẽ không có khả năng hy sinh lớn như vậy.
Anh phát hiện ra gối đầu lên cánh tay rắn chắc của Tống Công Tắc so với nằm lên gối ngủ ngon hơn, vừa ấm áp vừa mềm mại, độ cao vừa vặn chống đỡ cổ, ngủ rất thoải mái luôn.
Ngoài ra, có người này ngủ ở bên ngoài, tư thế ngủ cực kỳ bất nhã của anh sẽ không khiến anh nửa đêm tỉnh giấc, sẽ không còn phát hiện chăn bông bị mình đạp đi, hoặc đang ngủ sẽ vì té xuống giường mà đau tỉnh.
Tiểu tử này ngốc thì ngốc đó nhưng đôi khi cũng rất hữu dụng nha.
﹁ Học trưởng, hôm nay anh dạy cái gì? ﹂
Đáp ứng mỗi ngày dạy hắn chương trình mà giáo viên đã dạy khiến cho Phí Dĩ Ái hiện tại thực hối hận. Mệt mỏi quá, vì không muốn trước mặt đàn em mất mặt, anh mỗi ngày phải buộc mình lắng nghe những thứ không muốn nghe, còn phải không ngừng nhắc nhở chính mình không thể ngủ gà ngủ gật, để tránh có những điều sẽ quên đi, đến lúc đó mặt mũi sẽ không còn nha.
Bất quá, bù lại anh cũng có lợi. Phí Dĩ Ái ban ngày thật sự nghe giảng bài còn buổi tối dạy hắn, giống như được ôn tập một lần, gần đây biểu hiện trên lớp của anh khiến giáo viên và các học sinh khác không khỏi nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
﹁ Học trưởng, chủ đề này em không biết. ﹂
﹁ Để tôi xem. Ân...... ﹂ Tiểu tử này thật là, với vấn đề bị hắn hỏi, anh từng nghĩ qua, nhưng không nghĩ rằng sẽ bị hỏi thật, sách! Cách giải như thế nào đây?
﹁ Học trưởng, sẽ không chỉ dùng công thức này đi? Anh nói xem? ﹂
﹁ Tôi thấy hình như là thế. ﹂
﹁ Học trưởng, có phải cái này không, sau đó như vầy, còn như vậy nữa? ﹂
﹁ Mi đừng ồn! Ta đang tính. ﹂ Phí Dĩ Ái tự hỏi hồi lâu, khi anh rốt cục giải ra lại nhịn không được kiêu ngạo. ﹁ Ha ha ha! Ta cũng không tin ta giải không được, lại đây ta giảng cho mi, ngốc quá đi! ﹂
Đứa ngốc này, lập tức lại đắc ý vênh váo, cũng không ngẫm lại mới vừa rồi thiếu chút nữa giải không được. Bất quá xem đứa nhỏ dụng công đọc sách, làm cha mẹ sao lại không thể hạnh phúc?
Từ Văn Tú ngẫu nhiên sẽ đứng trước cửa phòng mà quan tâm một chút, lo lắng con mình không chịu học bài, lại đi khi dễ con nhà người ta. Nhưng vài lần đi xuống, nàng phát hiện bọn họ thật sự dụng tâm đọc sách, nàng cũng yên tâm rất nhiều.
﹁ Chồng à, đứa con nhà ta thật sự đọc sách đó! ﹂ Từ Văn Tú đi tới, ngồi bên cạnh Phí Hoành Kính đang xem TV.
﹁ Thật tốt, gần đây cơ thể của anh cũng tốt hơn rồi, chúng ta giúp con có nhiều thời gian học tập chăm chỉ một chút, ít bảo nó chạy ngược chạy xuôi khiến nó không thể đọc sách, em nói có phải không? ﹂
﹁ Cũng chỉ có như vậy, bất quá nếu anh không thoải mái cũng đừng cậy mạnh, nếu anh mỏi mệt thì em sẽ rất đau lòng đó nha. ﹂
﹁ Lão bà đại nhân à. ﹂ Từ Văn Tú tươi cười tựa vào trong lồng ngực lão công hướng hắn làm nũng, vợ chồng là rất ân ái.
﹁ Khụ! Xin đừng ở nơi công cộng phô bày hình ảnh cấm trẻ em, còn không biết xấu hổ. ﹂
﹁ Phí Dĩ Nhân, mi cút về phòng đọc sách cho ta! ﹂
﹁ Lão mẹ à, sinh khí sẽ có nếp nhăn nga! Mẹ gần nhất nếp nhăn vừa nhiều thêm vài cái, phải không lão ba? ﹂ Phí Dĩ Nhân thông minh đem cục diện rối rắm ném cho lão ba.
﹁ Thật vậy chăng chồng yêu? ﹂
﹁ Bịa chuyện gạt người, em đừng nghe nó nói bậy. ﹂
﹁ Hừ! Anh luôn gạt em, anh nói như vậy bất quá là an ủi người ta thôi. ﹂
﹁ Không không, vợ yêu à, anh như thế nào lại đi lừa em? ﹂ Phí Hoành Kính trừng mắt nhìn Phí Dĩ Nhân sớm bỏ trốn mất dạng ở cửa phòng.
Tiểu hài tử chết tiệt, biết rõ mẹ mi đặc biệt để ý loại sự tình này còn cố ý nói ra, e sợ thiên hạ không loạn hả?
﹁ Tôi chỉ biết anh không thương tôi nữa, ô...... ﹂ Này, chuyện này sao lại xảy ra rồi? Cứu mạng a!
Ban đêm tại Phí gia liền náo nhiệt như vậy.
﹁ Dĩ Ái, nhìn bên ngoài kìa. ﹂
﹁ Oa, tạ ơn a! ﹂ Phí Dĩ Ái đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tới cửa phòng học cùng một người vóc dáng cao to rời đi.
﹁ Uy, cậu không biết là gần đây chúng ta không có cơ hội cùng Dĩ Ái đi chơi sao? ﹂ Ngồi trước Phí Dĩ Ái là Hà Kiến Viên, ngồi bên phải là Phương Minh Bội oán giận.
﹁ Đúng rồi! Cậu nhắc tớ mới nhớ. ﹂
﹁ Dĩ Ái thường ở cùng người nhà mình, không rảnh mà sau tan học cùng chúng ta đi chơi, hiện tại ngay cả tan học, nghỉ trưa cũng không ngồi với chúng ta, tớ cuối cùng cảm thấy được Dĩ Ái bất tri bất giác bị người khác đoạt đi rồi. ﹂ Hà Kiến Viên cảm thấy hối hận.
﹁ Nghiêm trọng như vậy sao? ﹂ Phương Minh Bội cười khẽ với sự đa nghi đó.
﹁ Mỗi khi tan học đến tìm Dĩ Ái đều là tên tiểu tử kia, chính là Tống công tử đó. ﹂
﹁ Nghe Dĩ Ái nói, Tống Công Tắc muốn cùng chúng ta thi đại học, không ngừng hướng Dĩ Ái lãnh giáo mấy vấn đề trong học tập. ﹂
﹁ Cậu vẫn không cảm thấy kỳ quái sao? Nhờ Dĩ Ái dạy, chẳng bằng mời mấy vị giáo viên có tên tuổi ở mấy trường nổi tiếng đến dạy? Nhà hắn sao không có khả năng mời, lại đừng nói thành tích của Dĩ Ái cũng không tốt. ﹂ Hà Kiến Viên nghĩ mãi không thông.
﹁ Có lẽ phương pháp đọc sách Dĩ Ái áp dụng với hắn mà nói đặc biệt hữu dụng đi! ﹂
﹁ Không phải bị ép đấy chứ? ﹂
﹁ Cũng có thể, nhưng Dĩ Ái đối với Tống Công Tắc như vậy cũng có lợi chứ nhỉ? Ít nhất thành tích của bọn họ đều tiến bộ hơn. ﹂
﹁ Đúng vậy, không thể tưởng được thành tích Dĩ Ái có thể càng lúc càng tốt hơn, nói không chừng còn có thể thi vào một trường đại học công lập, không giống như trước kia, ngay cả trường hạng bét cũng với không tới. ﹂
﹁ Vì bạn bè tốt, cậu cũng nên thay cậu ấy vui vẻ chứ? ﹂
﹁ Nói như vậy thì đúng đó, nhưng thấy bạn tốt bị cướp đi, tớ chỉ là không cam lòng thôi! ﹂ Phương Minh Bội giống như trấn an con chó nhỏ, vỗ nhẹ lên đầu Hà Kiến Viên. Dĩ Ái hiện tại cơ hồ vì việc học hoàn toàn xem nhẹ bạn tốt, hiện nay tuy là có lợi đấy, nhưng về sau thì sao?
Chỉ còn mỗi Tống Công Tắc làm bạn bè duy nhất, đối với Phí Dĩ Ái mà nói thật sự tốt không?
Tác giả :
Hạ Thụ Huân