Tình Hoặc
Chương 20
Huyên Xuyên nhìn Tễ Tương, nhiệt độ trong ánh mắt liên tục tăng cao, nóng đến mức như muốn thiêu cháy người khác.
“Anh cũng không biết. Từ nhỏ đến lớn, em vẫn là người quan trọng nhất trong lòng anh. Biết em tùy tiện tìm người kết hôn với mình, trong lòng anh rất khó chịu."
“Anh có thể nói thật với em mà, cần gì… cần gì khi đó lại trở nên khủng bố như vậy, đã thế còn uy hiếp để ép em kết hôn với anh?"
“Trước đó em vẫn hận anh mà… em sẽ tin lời anh nói? Sẽ không tiếp tục hận anh?" Đông Huyên Xuyên cười khẽ.
Tễ Tương lắc đầu. Từ sau khi biết được chân tướng sự việc, y biết rằng trên đời này, mình chỉ có thể tin tưởng một mình Đông Huyên Xuyên.
Huyên Xuyên… hắn vẫn chưa biết Đông Tễ Tương đã hiểu hết mọi chuyện.
Không nói gì, Đông Tễ Tương khắc sâu hình ảnh của mình vào đôi mắt mị hoặc, quyến rũ của Đông Huyên Xuyên, đôi tay vốn đặt lên vai hắn cũng chậm rãi xiết chặt, chủ động hôn lên môi hắn, dán chặt lên cơ thể hắn.
“Anh, ôm em đi!"
Đông Huyên Xuyên vẫn đang cắn nhẹ lên đôi tai y, vừa nghe được lời này liền tạm dừng động tác.
Ngoái đầu nhìn thẳng vào mắt y, trêu ghẹo: “Em cho rằng hôm nay mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh?"
Vừa nói vừa hôn nhẹ lên tai y, tươi cười áp chế cơn thở dốc.
Tễ Tương cũng hiểu cảm giác kích động của đàn ông, y tươi cười với hắn: “Nếu không phải nửa thân dưới của em không thể cử động thì em chẳng để cho anh làm đâu! Ngược lại, nhất định em sẽ khiến cho ai đó thích thú, mê đắm đến nỗi phải cầu xin tha thứ!"
“Hắc hắc, em nghĩ rằng anh cố gắng vất vả giúp em thực hiện phục hồi như vậy để làm gì? Anh không muốn làm với một con cá chết đâu nhá!" Nói xong, hắn lập tức nhéo mạnh lên thắt ưng y.
“Ai ui… Đi chết đi! Đau lắm đấy!" Đông Tễ Tương vỗ mạnh lên vai hắn.
“Ôi trời ơi… mưu sát chồng này! Ít ra, hiện tại anh chưa thể chết được! Vừa rồi em còn xin anh ôm em mà."
Đột nhiên, Đông Tễ Tương cảm thấy năm tháng Đông Huyên Xuyên cưng y, chiều y đang tái hiện trước mắt. Tâm tình kích động, ánh mắt mờ mịt.
Hai bàn tay Đông Huyên Xuyên không ngừng âu yếm cơ thể Tễ Tương. Từ lúc bắt đầu trò chuyện tán tỉnh, hắn dần trượt xuống bụng y, cầm lấy phân thân đang gắng gượng ngẩng đầu.
“Uhm…" Đông Tễ Tương nhịn không được liền nức nở.
Tuy rằng tốc độ khôi phục của y ngày càng tốt nhưng nếu chỉ chạm nhẹ lên người thì y vẫn chưa có cảm giác. Bởi vậy, Đông Huyên Xuyên đành phải dùng một chút lực, lúc này y mới cảm nhận được sự xâm nhập rõ ràng hơn so với trước kia.
“Nơi này có cảm giác sao?" Đông Huyên Xuyên cười ám muội.
“Hừ!"
Tễ Tương không cam lòng yếu thế, lập tức trượt hai tay xuống, chạm lên phân thân đã sớm cương cứng của hắn, bao phủ, xoa nắn.
“Ân… Tễ Tương… nhanh lên… chà xát nhanh lên…"
Đông Huyên Xuyên cũng ra sức chà xát phân thân cứng rắn của bảo bối.
“Uhm… ah…" Tễ Tương nhịn không được liền rên rỉ.
Đã lâu y không cảm nhận được khoái cảm khuếch trương khắp cơ thể.
Đến khi phun trào…
Động tác trên tay Tễ Tương sớm đình chỉ vì khoái cảm trên thân mình, phân thân của Huyên Xuyên trong tay y trướng càng lớn, vừa ngang ngạnh, vừa nóng đến bỏng tay.
Thở hổn hển, thắt lưng y mềm nhũn.
Không ngừng thở dốc, Đông Huyên Xuyên mở hai chân Tễ Tương ra thật lớn, đặt lên cạnh bồn tắm.
Hắn bắt lấy vòi hoa sen, rửa trôi dịch thể trên cơ thể y, xoa xoa dầu tắm trên tay, lau lên bụng cùng hạ thân Đông Tễ Tương. Nhẹ nhàng trêu đùa, rửa sạch hạ thân của y, sau đó là đến hậu đình.
Đem một lượng lớn dầu tắm tiến vào mật huyệt nhỏ nhắn màu tím, cẩn thận mở rộng khe hở nhỏ hẹp.
Bởi vì dầu tắm rất trơn, ngón tay Đông Huyên Xuyên ra vào không chút trở ngại, lập tức gia tăng từ một ngón thành ba ngón.
Bình thường Đông Tễ Tương cũng cảm nhận được cơ thể muốn bài tiết, nhưng xúc giác chưa hoàn toàn hồi phục nên chỉ khôi phục được sáu phần. Hậu huyệt bị xâm lấn cũng không cảm thấy khó chịu hoặc đau đớn, vậy nên độ tiếp thụ rất cao.
Y nhìn ngón tay Đông Huyên Xuyên trừu động ở nơi đó của mình, gương mặt đã sớm đỏ bừng không chịu nổi.
Mãi cho đến khi hắn thu tay, y cũng không biết mình nên dùng biểu hiện như thế nào để đối diện với kẻ đang chuẩn bị công thành chiếm đất của mình.
Dường như Đông Huyên Xuyên không thể tiếp tục kiềm chế, đỉnh phân thân bắt đầu rỉ ra chất lỏng trong suốt.
Hắn thở gấp, tà mị liếc nhìn Đông Tễ Tương một lượt, xoa một chút dầu tắm lên phân thân, cầm lấy nó, chậm rãi đẩy vào mật huyệt đã được khai phá tới đỏ tươi của y.
Đông Tễ Tương nhìn phân thân cực lớn của Đông Huyên Xuyên trừu động dưới hạ thể mình, hậu đình chỉ cảm thấy có thứ gì đó ngưa ngứa, chậm rãi lan ra toàn cơ thể, nháy mắt, khoái cảm bao trùm lấy y, run rẩy, hậu đình bất giác co rút lại. Đột nhiên nghe thấy tiếng hít sâu.
Vừa ngẩng lên đã thấy Đông Huyên Xuyên nhắm chặt đôi mắt, vẻ mặt hưởng thụ khó nhịn.
Qua vài giây, Đông Huyên Xuyên mở to mắt, dục vọng tràn ngập trong hơi thở, nhẹ nhàng mắng: “Anh sắp nhịn không nổi rồi mà em còn thắt chặt như vậy!"
Tễ Tương nhịn không được liền cười lên một tiếng khiến mật huyệt rung động, càng ngậm chặt hơn, Đông Huyên Xuyên bắt đầu rên rỉ.
Đông Huyên Xuyên trách y: “Là do em tự làm đấy, đừng trách anh!"
Nói xong, đôi tay hắn đè chặt bắp đùi gác lên bồn tắm của Đông Huyên Xuyên, bắt đầu thong thả tiến vào, rút ra.
Hắn vẫn nhìn Tễ Tương, Tễ Tương cũng dừng lại trên gương mặt hắn.
Hơi thở gấp gáp của hai người cùng vang lên, bao quanh là hơi nước nóng bỏng mờ mịt.
Ánh mắt Đông Huyên Xuyên dần trở nên say mê, rên rỉ hỗn loạn cùng thở dốc phả lên mặt Đông Tễ Tương.
Đông Tễ Tương bị trừu sáp mỗi lúc một nhanh, khoái cảm dâng lên khiến thân thể y không ngừng run rẩy, mật huyệt bất giác co thắt lại. May mắn là xúc giác nửa người dưới của y chưa hoàn toàn khôi phục, bằng không những gì y có thể cảm nhận được cũng chỉ là đau đớn.
Đông Huyên Xuyên bị Tễ Tương bao bọc thật chặt, rốt cuộc không thể tiếp tục kháng cự, lập tức phun trào dục vọng, đem toàn bộ thỏa mãn cùng vui sướng bắn sâu vào cơ thể y.
Lúc này, ánh mắt Tễ Tương có điểm mê mang, phân thân lại bắt đầu cương cứng.
Từ đầu đến cuối, Đông Huyên Xuyên vẫn nhìn y chằm chằm, nhìn vẻ mặt y biến hóa ra sao.
Tuy rằng bản thân mới phát tiết, thắt lưng mềm mại, nhưng Đông Huyên Xuyên không cách nào chống lại vẻ mặt hấp dẫn của Tễ Tương.
Không rút phân thân ra, nhanh chóng quỳ xuống, nâng hai chân Tễ Tương đặt lên vai mình, đôi tay nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, ôm chặt, khiến cho hậu đình Tễ Tương vây chặt lấy phân thân của mình, mông dựa lên xương chậu.
“A!" Tễ Tương đột nhiên cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đổi chỗ, khó chịu.
“Bây giờ anh ôm em trở về phòng, em ôm chặt lấy vai anh đi. Bồn tắm rất trơn, anh sợ làm em ngã."
“Uhm… Anh đừng… đừng dùng tư thế này… dìu em trở lại phòng là được rồi."
Tễ Tương càng nói, mặt càng đỏ.
“Anh không muốn tách khỏi em." Nói xong, vô cùng thân thiết hôn lên chóp mũi y.
Đông Tễ Tương xấu hổ, cả cơ thể đỏ ửng lên.
Huyên Xuyên cười khẽ, vững vàng ôm lấy Tễ Tương, ổn định đứng dậy, bước từng bước ra khỏi bồn tắm lớn. Mãi đến khi bước lên tấm thảm trải sàn, lúc này hắn mới an tâm.
Kỳ thực, dựa vào sức lực của hắn, hắn chỉ cần một tay cũng có thể nâng được vật nặng gấp hai lần Tễ Tương. Nhưng là, hắn sợ vạn nhất, vạn nhất làm y ngã sẽ khiến vết thương nặng thêm.
Với cách ôm ấp này, hạ thân hai người dính chặt lấy nhau, trở lại giường.
Hạ thân Huyên Xuyên chẳng vì không được an ủi mà mềm xuống, ngược lại còn có tinh thần hơn.
Sức nặng của Tễ Tương khiến phân thân hắn tiến vào càng sâu.
Những giọt nước nho nhỏ trên thân thể hai người bị ra giường hút sạch, phần lớn diện tích ra giường ẩm ướt bị không khí nóng bỏng giữa bọn họ hong khô.
Mồ hôi chảy ròng khắp thân thể, dán chặt lên người đối phương.
Môi lưỡi quấn quýt, mật dịch ngọt ngào dây dưa.
Khát cầu đụng chạm lên da thịt lập tức bao phủ, chi phối đôi bàn tay nóng rực, liên tục dao động trên cơ thể đối phương.
Nhiệt tình trong phòng tắm chưa diệt được dục hỏa, lửa lại cháy lên, lan tràn khắp phòng, hòa quyện vào nhau.
Cảm giác yêu thương cháy bỏng chạm đến cả thể xác lẫn linh hồn bọn họ…
Đông Tễ Tương chỉ nhớ rõ, trong lúc mông lung, vầng sáng trên đỉnh đầu vẫn chói lọi, y ôm chặt lấy Đông Huyên Xuyên, bật thốt lên điều gì đó, mà Đông Huyên Xuyên cũng thân mật ôm y vào lòng, ghé bên tai y đáp lại bằng lời thề thốt.
“Anh cũng không biết. Từ nhỏ đến lớn, em vẫn là người quan trọng nhất trong lòng anh. Biết em tùy tiện tìm người kết hôn với mình, trong lòng anh rất khó chịu."
“Anh có thể nói thật với em mà, cần gì… cần gì khi đó lại trở nên khủng bố như vậy, đã thế còn uy hiếp để ép em kết hôn với anh?"
“Trước đó em vẫn hận anh mà… em sẽ tin lời anh nói? Sẽ không tiếp tục hận anh?" Đông Huyên Xuyên cười khẽ.
Tễ Tương lắc đầu. Từ sau khi biết được chân tướng sự việc, y biết rằng trên đời này, mình chỉ có thể tin tưởng một mình Đông Huyên Xuyên.
Huyên Xuyên… hắn vẫn chưa biết Đông Tễ Tương đã hiểu hết mọi chuyện.
Không nói gì, Đông Tễ Tương khắc sâu hình ảnh của mình vào đôi mắt mị hoặc, quyến rũ của Đông Huyên Xuyên, đôi tay vốn đặt lên vai hắn cũng chậm rãi xiết chặt, chủ động hôn lên môi hắn, dán chặt lên cơ thể hắn.
“Anh, ôm em đi!"
Đông Huyên Xuyên vẫn đang cắn nhẹ lên đôi tai y, vừa nghe được lời này liền tạm dừng động tác.
Ngoái đầu nhìn thẳng vào mắt y, trêu ghẹo: “Em cho rằng hôm nay mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh?"
Vừa nói vừa hôn nhẹ lên tai y, tươi cười áp chế cơn thở dốc.
Tễ Tương cũng hiểu cảm giác kích động của đàn ông, y tươi cười với hắn: “Nếu không phải nửa thân dưới của em không thể cử động thì em chẳng để cho anh làm đâu! Ngược lại, nhất định em sẽ khiến cho ai đó thích thú, mê đắm đến nỗi phải cầu xin tha thứ!"
“Hắc hắc, em nghĩ rằng anh cố gắng vất vả giúp em thực hiện phục hồi như vậy để làm gì? Anh không muốn làm với một con cá chết đâu nhá!" Nói xong, hắn lập tức nhéo mạnh lên thắt ưng y.
“Ai ui… Đi chết đi! Đau lắm đấy!" Đông Tễ Tương vỗ mạnh lên vai hắn.
“Ôi trời ơi… mưu sát chồng này! Ít ra, hiện tại anh chưa thể chết được! Vừa rồi em còn xin anh ôm em mà."
Đột nhiên, Đông Tễ Tương cảm thấy năm tháng Đông Huyên Xuyên cưng y, chiều y đang tái hiện trước mắt. Tâm tình kích động, ánh mắt mờ mịt.
Hai bàn tay Đông Huyên Xuyên không ngừng âu yếm cơ thể Tễ Tương. Từ lúc bắt đầu trò chuyện tán tỉnh, hắn dần trượt xuống bụng y, cầm lấy phân thân đang gắng gượng ngẩng đầu.
“Uhm…" Đông Tễ Tương nhịn không được liền nức nở.
Tuy rằng tốc độ khôi phục của y ngày càng tốt nhưng nếu chỉ chạm nhẹ lên người thì y vẫn chưa có cảm giác. Bởi vậy, Đông Huyên Xuyên đành phải dùng một chút lực, lúc này y mới cảm nhận được sự xâm nhập rõ ràng hơn so với trước kia.
“Nơi này có cảm giác sao?" Đông Huyên Xuyên cười ám muội.
“Hừ!"
Tễ Tương không cam lòng yếu thế, lập tức trượt hai tay xuống, chạm lên phân thân đã sớm cương cứng của hắn, bao phủ, xoa nắn.
“Ân… Tễ Tương… nhanh lên… chà xát nhanh lên…"
Đông Huyên Xuyên cũng ra sức chà xát phân thân cứng rắn của bảo bối.
“Uhm… ah…" Tễ Tương nhịn không được liền rên rỉ.
Đã lâu y không cảm nhận được khoái cảm khuếch trương khắp cơ thể.
Đến khi phun trào…
Động tác trên tay Tễ Tương sớm đình chỉ vì khoái cảm trên thân mình, phân thân của Huyên Xuyên trong tay y trướng càng lớn, vừa ngang ngạnh, vừa nóng đến bỏng tay.
Thở hổn hển, thắt lưng y mềm nhũn.
Không ngừng thở dốc, Đông Huyên Xuyên mở hai chân Tễ Tương ra thật lớn, đặt lên cạnh bồn tắm.
Hắn bắt lấy vòi hoa sen, rửa trôi dịch thể trên cơ thể y, xoa xoa dầu tắm trên tay, lau lên bụng cùng hạ thân Đông Tễ Tương. Nhẹ nhàng trêu đùa, rửa sạch hạ thân của y, sau đó là đến hậu đình.
Đem một lượng lớn dầu tắm tiến vào mật huyệt nhỏ nhắn màu tím, cẩn thận mở rộng khe hở nhỏ hẹp.
Bởi vì dầu tắm rất trơn, ngón tay Đông Huyên Xuyên ra vào không chút trở ngại, lập tức gia tăng từ một ngón thành ba ngón.
Bình thường Đông Tễ Tương cũng cảm nhận được cơ thể muốn bài tiết, nhưng xúc giác chưa hoàn toàn hồi phục nên chỉ khôi phục được sáu phần. Hậu huyệt bị xâm lấn cũng không cảm thấy khó chịu hoặc đau đớn, vậy nên độ tiếp thụ rất cao.
Y nhìn ngón tay Đông Huyên Xuyên trừu động ở nơi đó của mình, gương mặt đã sớm đỏ bừng không chịu nổi.
Mãi cho đến khi hắn thu tay, y cũng không biết mình nên dùng biểu hiện như thế nào để đối diện với kẻ đang chuẩn bị công thành chiếm đất của mình.
Dường như Đông Huyên Xuyên không thể tiếp tục kiềm chế, đỉnh phân thân bắt đầu rỉ ra chất lỏng trong suốt.
Hắn thở gấp, tà mị liếc nhìn Đông Tễ Tương một lượt, xoa một chút dầu tắm lên phân thân, cầm lấy nó, chậm rãi đẩy vào mật huyệt đã được khai phá tới đỏ tươi của y.
Đông Tễ Tương nhìn phân thân cực lớn của Đông Huyên Xuyên trừu động dưới hạ thể mình, hậu đình chỉ cảm thấy có thứ gì đó ngưa ngứa, chậm rãi lan ra toàn cơ thể, nháy mắt, khoái cảm bao trùm lấy y, run rẩy, hậu đình bất giác co rút lại. Đột nhiên nghe thấy tiếng hít sâu.
Vừa ngẩng lên đã thấy Đông Huyên Xuyên nhắm chặt đôi mắt, vẻ mặt hưởng thụ khó nhịn.
Qua vài giây, Đông Huyên Xuyên mở to mắt, dục vọng tràn ngập trong hơi thở, nhẹ nhàng mắng: “Anh sắp nhịn không nổi rồi mà em còn thắt chặt như vậy!"
Tễ Tương nhịn không được liền cười lên một tiếng khiến mật huyệt rung động, càng ngậm chặt hơn, Đông Huyên Xuyên bắt đầu rên rỉ.
Đông Huyên Xuyên trách y: “Là do em tự làm đấy, đừng trách anh!"
Nói xong, đôi tay hắn đè chặt bắp đùi gác lên bồn tắm của Đông Huyên Xuyên, bắt đầu thong thả tiến vào, rút ra.
Hắn vẫn nhìn Tễ Tương, Tễ Tương cũng dừng lại trên gương mặt hắn.
Hơi thở gấp gáp của hai người cùng vang lên, bao quanh là hơi nước nóng bỏng mờ mịt.
Ánh mắt Đông Huyên Xuyên dần trở nên say mê, rên rỉ hỗn loạn cùng thở dốc phả lên mặt Đông Tễ Tương.
Đông Tễ Tương bị trừu sáp mỗi lúc một nhanh, khoái cảm dâng lên khiến thân thể y không ngừng run rẩy, mật huyệt bất giác co thắt lại. May mắn là xúc giác nửa người dưới của y chưa hoàn toàn khôi phục, bằng không những gì y có thể cảm nhận được cũng chỉ là đau đớn.
Đông Huyên Xuyên bị Tễ Tương bao bọc thật chặt, rốt cuộc không thể tiếp tục kháng cự, lập tức phun trào dục vọng, đem toàn bộ thỏa mãn cùng vui sướng bắn sâu vào cơ thể y.
Lúc này, ánh mắt Tễ Tương có điểm mê mang, phân thân lại bắt đầu cương cứng.
Từ đầu đến cuối, Đông Huyên Xuyên vẫn nhìn y chằm chằm, nhìn vẻ mặt y biến hóa ra sao.
Tuy rằng bản thân mới phát tiết, thắt lưng mềm mại, nhưng Đông Huyên Xuyên không cách nào chống lại vẻ mặt hấp dẫn của Tễ Tương.
Không rút phân thân ra, nhanh chóng quỳ xuống, nâng hai chân Tễ Tương đặt lên vai mình, đôi tay nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, ôm chặt, khiến cho hậu đình Tễ Tương vây chặt lấy phân thân của mình, mông dựa lên xương chậu.
“A!" Tễ Tương đột nhiên cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đổi chỗ, khó chịu.
“Bây giờ anh ôm em trở về phòng, em ôm chặt lấy vai anh đi. Bồn tắm rất trơn, anh sợ làm em ngã."
“Uhm… Anh đừng… đừng dùng tư thế này… dìu em trở lại phòng là được rồi."
Tễ Tương càng nói, mặt càng đỏ.
“Anh không muốn tách khỏi em." Nói xong, vô cùng thân thiết hôn lên chóp mũi y.
Đông Tễ Tương xấu hổ, cả cơ thể đỏ ửng lên.
Huyên Xuyên cười khẽ, vững vàng ôm lấy Tễ Tương, ổn định đứng dậy, bước từng bước ra khỏi bồn tắm lớn. Mãi đến khi bước lên tấm thảm trải sàn, lúc này hắn mới an tâm.
Kỳ thực, dựa vào sức lực của hắn, hắn chỉ cần một tay cũng có thể nâng được vật nặng gấp hai lần Tễ Tương. Nhưng là, hắn sợ vạn nhất, vạn nhất làm y ngã sẽ khiến vết thương nặng thêm.
Với cách ôm ấp này, hạ thân hai người dính chặt lấy nhau, trở lại giường.
Hạ thân Huyên Xuyên chẳng vì không được an ủi mà mềm xuống, ngược lại còn có tinh thần hơn.
Sức nặng của Tễ Tương khiến phân thân hắn tiến vào càng sâu.
Những giọt nước nho nhỏ trên thân thể hai người bị ra giường hút sạch, phần lớn diện tích ra giường ẩm ướt bị không khí nóng bỏng giữa bọn họ hong khô.
Mồ hôi chảy ròng khắp thân thể, dán chặt lên người đối phương.
Môi lưỡi quấn quýt, mật dịch ngọt ngào dây dưa.
Khát cầu đụng chạm lên da thịt lập tức bao phủ, chi phối đôi bàn tay nóng rực, liên tục dao động trên cơ thể đối phương.
Nhiệt tình trong phòng tắm chưa diệt được dục hỏa, lửa lại cháy lên, lan tràn khắp phòng, hòa quyện vào nhau.
Cảm giác yêu thương cháy bỏng chạm đến cả thể xác lẫn linh hồn bọn họ…
Đông Tễ Tương chỉ nhớ rõ, trong lúc mông lung, vầng sáng trên đỉnh đầu vẫn chói lọi, y ôm chặt lấy Đông Huyên Xuyên, bật thốt lên điều gì đó, mà Đông Huyên Xuyên cũng thân mật ôm y vào lòng, ghé bên tai y đáp lại bằng lời thề thốt.
Tác giả :
Đào Đào