Tinh Hỏa
Chương 183 183 Bạch Tượng Chi Uy
Cả hai tên cường giả thần tộc đồng loạt gầm lên, biến thân thành Long, Lân bản thể, mình mẩy đầy những cơ bắp và móng vuốt.
Chúng đồng loạt lao về phía Đàm Phi, khi gã đang ở trong tình trạng nỏ mạnh hết đà, héo rũ như tàu lá.
Trước thế tấn công hung hãn từ hai phía, Đàm cố duy trì chút pháp lực ít ỏi trong thể nội, huyễn hóa ra bảy mươi hai cái ma ảnh, kết hợp bộ pháp Phong Mị để né tránh.
Liền đó vẩy tay lấy ra một khỏa đan dược màu huyết dụ có hai vòng xuyến, chẳng cần suy nghĩ vội bỏ tọt vào miệng nhai nuốt, trong lòng thầm cười khổ:
“Hắc, thứ này mới luyện thành chưa lâu, chẳng ngờ lại phải đem ra sử dụng cho chính bản thân mình, tu tiên chi lộ quả là quá khắc nghiệt mà…!"
Thứ mà Đàm mới phục dụng đương nhiên là Bàn Long đan, linh đan thượng phẩm do chính tay gã luyện chế ra.
Đây là thủ đoạn áp đáy rương của gã, vạn bất đắc dĩ mới phải dùng đến.
Cũng tại kẻ địch quá hung hãn, quyết tâm trảm tận sát tuyệt, bức gã đến đường cùng rồi.
“Graooo…"
Lực lượng bản nguyên tích lũy bao năm trong thể nội được dược lực từ hung đan Bàn Long kích phát triệt để.
Cổ vu triệu hoán là thuật pháp tốn ít pháp lực nhất, lại đem đến hiệu quả rất lớn, dù sao thì đây cũng là truyền thừa từ Nguyễn Tuấn, nam nhân bí ẩn dưới Tản Viên Sơn, chẳng phải yêu thuật tầm thường như một số tu sĩ tại Cô Thiên đại lục làm ra.
Gã phải tính toán chi ly từng hành động nhỏ, tránh việc phung phí quá nhiều pháp lực để rồi nhận hậu quả cắn trả của Bàn Long đan.
Thân hình Đàm Phi bỗng chốc mọc đầy lông lá, biến thành Cửu Nha Bạch Tượng quay lại chiến với nhị yêu.
Trong truyền thuyết, Long, Lân nhị tộc được coi là hai chủng loại mạnh mẽ cường hãn nhất trong yêu tộc, sau này là thần tộc.
Nhưng đó chỉ là quan niệm của một số bộ phận tu sĩ quá sùng bái ngũ đại thần tộc.
Đàm Phi lại nghĩ khác, đối với gã mọi thứ đều chỉ là tương đối, những chủng tộc khác đều có các điểm mạnh riêng, tùy vào thời điểm và tình huống cụ thể để đánh giá độ mạnh yếu.
Bạch Tượng rầm rập lao đến, đôi mắt giảo hoạt đảo qua hai con thần thú đẹp đến hoàn mỹ.
Bất thình lình bốn chiếc ngà xoắn vặn dài cả trượng bắn thẳng về phía Kim Long.
Khối thân thể nhìn có vẻ kềnh càng nhưng vô cùng linh hoạt, loáng một cái đã xuất hiện trước mặt Ngọc Kỳ Lân, chiếc vòi lớn uốn éo như trường xà quất mạnh lên thân thể Kỳ Lân một cú đầy man lực.
Long, Lân nhị yêu mặc dù mạnh mẽ nhưng có vài phần lép vế trước sức mạnh dã man phát ra từ Bạch Tượng.
Ba con thú lao vào quần chiến đúng với bản chất của dã thú, hung thú, man thú.
Tiếng gầm rống, rú rít điên dại vang vọng rộng khắp một vùng biển.
Đám hải yêu chưa mở ra linh tính quanh đó sợ đến mất mật, tất cả đều rời bỏ hang ổ chạy đi lánh nạn.
Cũng bởi vì uy áp từ Long tộc bột phát ra đã chấn nhiếp toàn bộ thần niệm của chúng.
Còn may là vùng biển này không có yêu hóa hình, hoặc hải yêu trên cấp ba đến quấy phá.
Ba con thú man dại, toàn thân chẳng khác gì pháp bảo, hỗn chiến đến ta sống ngươi chết, động tĩnh cũng thật là quá ghê gớm.
Biển động, sóng trào, xác chết của sinh vật phổ thông nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Sau một đoạn thời gian, Bạch Tượng có chín ngà đã gãy mất bảy, từng mảng lông dài trên lưng bong tróc lộ cả huyết nhục, máu tươi loang lổ điểm xuyết đầy trên lớp lông trắng.
Kim Long quằn quại với những vết thương sâu hoắm, long phiến bong tróc, long tu đứt đoạn.
Đuôi và cổ còn găm lại hai cái ngà voi đứt đoạn, máu tươi rỉ ra thành dòng.
Kỳ Lân cũng chẳng hơn gì, một bên sừng đã gãy, một cẳng tê bại chẳng thể nhấc lên, lê lết bỏ ra ngoài chiến địa rồi như thể vô lực mà nằm bẹp một chỗ.
Đàm Phi cũng đã mệt mỏi đến cực điểm, lúc này gã như nỏ mạnh đã hết đà, tác dụng phụ của Bàn Long Đan đã bắt đầu cắn trả, tiếp tục thêm một khoảng thời gian nữa sẽ dẫn tới tụt xuống cảnh giới.
Nhưng gã không thể dừng lại, vẫn là phải tung toàn lực ra giải quyết triệt để hai tên thần tộc, để chúng sống đồng nghĩa với việc gã phải chết.
Cả cỗ thân thể to lớn của Bạch Tượng bay vút lên cao, cuộn tròn lại rồi như một quả bóng khổng lồ rồi rơi thẳng xuống chiến địa với vận tốc kinh hồn.
Ngao Bình cùng Lư Nghĩa đã không thể chịu nổi gánh nặng khi phải biến thân, hình ảnh nhập nhằng lúc thú lúc người chứng tỏ bọn chúng cũng đã cạn kiệt hết sức lực rồi.
Những tưởng sẽ dễ dàng diệt sát tên mặt sẹo đáng ghét, vậy mà chỉ bằng một viên đan dược ‘ất ơ’ đã làm thay đổi hoàn toàn cục diện.
Khối cầu thịt đầy lông lá từ trên cao giáng xuống với áp lực vô cùng khủng bố, lại là ma sát với không khí cháy sáng lòa, kèm theo đó là mùi khét lẹt cay xè nơi sống mũi.
Ngao Bình gượng chút sức lực cuối cùng vội khinh thân ra xa tránh né, chợt một bóng đen chẳng biết từ đâu ập đến trước mặt hắn, phóng chiếc tiêm cốt trắng hếu vào thẳng yết hầu.
Đòn đánh quá nhanh và hung hiểm, Ngao bình chỉ kịp lắc đầu né qua bên, Tiêm Cốt mang đầy độc tố sượt qua bả vai hắn, tạo lên một vết rách sâu bằng đốt ngón tay, độc dịch qua đó mà thâm nhập vào các mạch máu chạy vào tâm phế.
Ngao Bình chẳng còn sức mà gầm rú, Long trải kịp thời vả một đòn trúng vào bóng đen kia, đánh văng nó ra xa đến mười trượng.
"Ầm..."
Mặt biển chấn động mạnh, rung lắc dữ dội, khối cầu thịt rơi xuống tạo lên một cơn sóng thần cao vài chục trượng, còn có cả những tia lôi điện ngoằn ngoèo đi kèm.
Mọi thứ trong bán kính ba mươi trượng đều bị trấn nát.
Thân thể Ngọc Kỳ Lân bắn văng ra xa, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhục thân Lư Nghĩa cũng thuộc dạng quá cường hãn bá đạo mới chịu nổi một kích cuối cùng này.
Ngao Bình bị độc tố xâm nhiễm, huyết mạch Thần Long đang chiến đấu đẩy lùi độc tố quái dị của Khốc Ly.
Vốn dĩ thần niệm đã phải căng cứng đến cực hạn rồi, giờ nhục thân phải hứng chịu chấn động khủng khiếp từ vụ nổ, hắn trực tiếp ói ra ngụm máu bầm, cảm giác bầu trời trên đầu dần mơ hồ rồi hôn mê bất tỉnh, thân thể văng ra xa tít, đồng dạng nổi lềnh bềnh trên biển giống với Lư Nghĩa.
Đàm Phi ngoi lên mặt nước, cổ vu triệu hoán đã tán đi do pháp lực không thể chèo chống nổi.
Gã vội phi hành đến bên Ngao Bình, tay cầm Liệt Không Đao vung lên chẳng khác gì đồ tể, ý định rõ ràng là đoạt mạng vị tộc trưởng kế nhiệm của Long tộc.
Chợt nghĩ ra chuyện gì đó, gã liền thu đao, trảo thủ nhanh như cắt áp lên huyệt Thần Đình trên đầu Ngao Bình, khởi tạo n Ký Chủ Nô với tên Long tộc này.
Kể từ đây, mạng của Ngao Bình sẽ vĩnh viễn nằm trong tay gã, gã chẳng việc gì phải giết hắn, rồi gây thù chuốc oán với cái bộ tộc khủng bố chưởng quản Long Vực.
Tài bảo trên người gã nhiều đến vô kể, chút tài sản của Ngao Bình tuy quý giá nhưng gã chẳng thiết tha, để lại cho hắn cũng là một cái tính toán sâu xa của Đàm.
Bỏ lại Ngao Bình nằm đó, Đàm tiếp tục chạy qua thi thể dập dềnh trên mặt nước của Lư Nghĩa.
Tên này vẫn chưa chết, khí tức toán loạn, hơi thở đứt đoạn, phục dụng đan dược sẽ liền hồi tỉnh.
Gã lại giơ tay thiết hạ ấn ký chủ nô với tên Lân tộc này, vậy coi như hai tên thiên kiêu đến từ hai cái thần vực đều đã là ‘nô tài’ dưới chân gã.
Nếu như không có chuyện gì xảy ra, gã sẽ để yên cho bọn chúng muốn làm vương làm tướng gì cũng được, nhưng nếu lỡ động đến quyền lợi của gã, hai tên hề này sẽ sống không bằng chết.
Công việc đã xong, Đàm móc ra vài khỏa đan dược định nhét vào miệng Lư Nghĩa hòng cứu tỉnh hắn.
Chợt bên tai vang lên tiếng truyền âm của Ngọc Truyện Xương Cuồng:
“ Tiểu tử…! Ngươi không sưu hồn chúng?"
“ Hắc, vãn bối chẳng dại, rủi để chúng tử vong, hẳn là cuộc đời vãn bối sẽ chẳng có ngày yên ổn!" - Đàm lạnh nhạt trả lời.
“ Vậy ngươi vừa đặt cái tay thối lên đầu chúng để làm gì?" - Ngọc Truyện thắc mắc.
Đàm Phi cố làm ra vẻ trầm tư nghiêm nghị:
“ Truyền cho chúng chút pháp lực để đảm bảo chúng không có vẫn lạc… đằng nào thì vãn bối cũng rời đi ngay lập tức, không muốn chúng nằm đó mãi rồi dã thú mò đến làm chuyện xằng bậy!"
Ngọc Truyện chỉ “Hừ" một tiếng vẻ chẳng mấy tin tưởng.
Rồi bỗng nhiên lão đưa ra chủ ý:
“ Ngươi có thể cho ta mượn cỗ thân thể của thằng Lân tộc này?"
Đàm Phi loáng thoáng hiểu được tâm ý của con quỷ già kia, gã vẫn cố hỏi vặn:
“ Mượn…? Hẳn là tiền bối muốn đoạt xá!?"
Xương Cuồng Ngọc Truyện cười đểu cáng:
“ Khửa khửa… Chỉ có tiểu tử ngươi là hiểu được lòng bản tọa!"
Nhăn trán suy nghĩ nhanh, Đàm liền khinh thân đến bên Ngao Bình, điểm vào vài huyệt đạo khiến hắn tiếp tục rơi vào hôn mê, xong quay lại bên thi thể Lư Nghĩa, cất giọng run run đầy quả quyết:
“ Cũng được… nhưng vãn bối đang coi đây là một lời mời giao dịch của tiền bối!"
Ngọc Truyện hiện đang cầu cạnh Đàm, lão đâu có ngu mà làm cứng để rồi hỏng chuyện, còn rất nhiều lạc thú trước mắt khi lão chiếm được cỗ thân thể tươi mới đầy nhựa sống của Lư Nghĩa, dẫu vậy lão vẫn hừ lạnh:
“ Hừm… Tiểu tử ngươi đừng ép người trong hoàn cảnh cùng quẫn, bản tọa cực ghét những thể loại cơ hội như ngươi…"
Đàm xầm mặt cáu bẳn:
“ Ồ…! Cùng quẫn…? Cơ hội…? Tiền bối đừng nói ra thì hơn… lúc ta sống dở chết dở vì hai thằng rắm chó này đánh hội đồng, cầu ngài ra tay tương trợ ngài đâu có đáp ứng.
Đến khi tàn cuộc lại ở trong xó nào chạy ra đòi chia phần? Tiểu bối thực sự là rất thất vọng…"
Lão Ma biết đã đụng chạm đến tự ái thằng chết bầm này liền cắt lời:
“ Thôi được rồi, được rồi! Giao dịch thì giao dịch, ngươi cần thứ gì ở ta?"
“ Vãn bối cần chiếc Đèn Lồng… chỉ vậy thôi!"
“ Thằng oắt con… biết thứ đó khủng bố cỡ nào không?"
Đàm tỏ ra kiên quyết:
“ Đến tột cùng là thứ gì vãn bối không cần biết, nếu như Ngọc tiền bối không thể xuất ra, coi như vãn bối chưa từng nói gì với ngài…"
“ Hài, thôi được rồi, thằng ma lanh.
Dù sao sau này bản tọa cũng chẳng cần đến đồ vật đó nữa, cho ngươi mượn tạm cũng chẳng sao…!"