Tình Hận
Chương 38
Đã ba ngày trôi qua từ khi Dạ Hàn trúng độc tiễn.Nay là ngày thứ tư.Hắn lúc tỉnh lúc mê,môi tím tái,người lạnh ngắt,lại liên tục đổ mồ hôi.Sau một đêm ngủ,tỉnh dậy tóc đã bạc hơn phân nữa.
Trác Dạ Hàn hai mắt nhắm nghiền.Vũ Hạo nhốt mình trong phòng.Tử Mai, Uyển Khánh ngày đêm túc trực bên cạnh.Mộc Hoan không biết làm gì ngoài ngồi canh chừng lúc hắn tỉnh lại.
Các Vương gia, các vị hoàng thân quốc thích ầm ĩ tranh giành quyền lực,xem ai đủ khả năng thay thế vị trí tân đế. Mệnh quan rối rắm,tấu chương chất thành đống,Tể tướng tất bật gánh vác thay.Các vị thái y lo sợ ngày đêm xem bệnh,cắt thuốc làm giảm độc tố phát tán.Hậu cung than khóc,phi tần lo âu.
Ngoài biên ải không biết các nước láng giềng sẽ có ý đồ xâm lược lúc nào.
Nam Vân quốc bao trùm một màu u tối mờ mịt.
Trác Diễm Cơ cũng bị ảnh hưởng bởi không khí não nề này.Nàng thử tìm Xung Tự,y bảo rằng yên tâm,giải dược sắp hoàn thành rồi,Trác Dạ Hàn không chết dễ dàng được như vậy đâu.
Trong lúc chờ đợi Vũ Hạo hoàn thành giải dược,nàng đến thăm Dạ Hàn.Hắn chẳng hề hay biết,nằm im lìm như một khúc gỗ vô tri.Hơi thở ngắt quãng nặng nề.Triệu Tử Mai căm hận nhìn nàng cứ như thể đã biết chính nàng là nguyên nhân gây ra chuyện tày trời này vậy.
Diễm Cơ ngại ngùng hỏi nhỏ:
-Dạ Hàn đã tỉnh lần nào nữa chưa?
Mộc Hoan lắc đầu.
Diễm Cơ sờ đầu Dạ Hàn.Ướt đẫm hồ hôi.Lạnh toát.Nàng không kìm được thoáng nhíu mày.Bỗng Dạ Hàn khẽ gọi:
-Diễm Cơ...Diễm Cơ...
Mộc Hoan tái mét mặt.Nàng không có phản ứng gì,chỉ thấp giọng:
-Trong lúc mê sảng còn có thể gọi tên của muội muội mình,Dạ Hàn chắc rất yêu thương nàng ấy.Phải không cận vệ Mộc Hoan?
Đêm ngày thứ tư,thái y bắt mạch cho Dạ Hàn,nói mạch đập rất yếu,độc tố đã ngấm gần như toàn bộ xương tuỷ,chắc có lẽ không qua khỏi con trăng đêm nay.
Triệu Tử Mai ôm đầu như một kẻ điên,
vừa khóc vừa nguyền rủa Diễm Cơ.Lý Uyển Khánh hai mắt đỏ hoe,gục đầu bên cạnh giường hắn.Tể tướng,hai vị Tả Hữu tướng quân,Mộc Hoan cùng các vị đại thần đứng trước cửa điện Vĩ Tuyên chờ đợi một kết cục.
Dưới cái bóng trăng nhuốm sắc bi ai, Trác Diễm Cơ lặng lẽ đứng nép sau cây hoa đào trồng trước điện Thuần vương chờ người.
Nam nhân mảnh khảnh mặc bạch phục từ từ bước xuống bậc thang.Hình như gầy đi rất nhiều,hai mắt cũng xuất hiện quầng thâm mờ mờ,có lẽ đã nhiều đêm thức trắng.Nhưng hắn không có chút gì gọi là mệt mỏi,trên môi còn thoáng ý mãn nguyện.Vũ Hạo đi lướt qua Trác Diễm Cơ mà không hề biết đến sự tồn tại của nàng.Diễm Cơ đợi hắn đi khuất rồi lẻn ra sau,chạy về phía điện Vĩ Tuyên.
-Chàng mau tỉnh lại đi !!!
Triệu Tử Mai nước mắt đầm đìa nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Dạ Hàn lắc lắc.Nàng ta đã gọi bao nhiêu lần rồi, hắn vẫn không thèm trả lời.Bây giờ nàng ta chỉ cầu mong một phép màu xuất hiện.
Có lẽ lão thiên động lòng,Trác Dạ Hàn cuối cùng cũng tỉnh lại.Hắn lờ mờ thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của một nữ nhân,nàng ấy luôn miệng gọi Dạ Hàn,Dạ Hàn.
Dạ Hàn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ấy rồi gọi:
-Diễm Cơ...
Triệu Tử Mai đang vui mừng khôn xiết bỗng mặt chùng xuống thất vọng:
-Thiếp là Triệu Tử Mai.
-Tử Mai?Còn Diễm Cơ đâu?
Nàng ta thở dài,cuối cùng ánh mắt trở nên ôn hoà:
-Được rồi,thiếp đi tìm Diễm Cơ cho chàng.Nhưng nếu thiếp đi tìm thì chàng phải nhanh chóng khoẻ lại đấy nhé !
Một lát sau,Trác Diễm Cơ được tuyên vào điện,một người khác theo sau. Nàng quỳ xuống bên mép giường hôn nhẹ lên trán hắn một cái:
-Chàng tỉnh rồi.
-Phải,ta đã tỉnh.
-Còn đau không?
-Nàng vừa giúp ta hết đau rồi.
Hai người lại im lặng.Dạ Hàn đang định nói gì thì bỗng nhiên tức ngực, phun ra một búng máu,máu tươi nhiễm đỏ y phục nàng.
Sắc hoa bỉ ngạn như hiện trước mắt.
Mọi người hốt hoảng xô nàng sang một bên,đỡ Dạ Hàn nằm xuống.Máu trong khoang miệng vừa ngọt vừa tanh.Mùi vị của máu làm Dạ Hàn mất dần ý thức. Trước khi mắt phủ màu trắng xoá,bóng hình một nam nhân in lên võng mạc.
Quen thuộc đến nghẹt thở.
Trước mặt hắn là dòng Vong Xuyên đỏ thẫm,cây cầu Nại Hà cô độc đứng sừng sững giữa tấm thảm đỏ khổng lồ kia. Mùi của chết chóc và diệt vong.Trác Dạ Hàn bước xuống dưới dòng Vong Xuyên,để mặc nước đẩy đi.Giữa nơi âm khí nặng nề,một luồng sáng mãnh liệt bao quanh thân hắn,một cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn kéo đi.
Ánh sáng giữa nơi tăm tối ngày càng mãnh liệt...
Trác Dạ Hàn,hắn vừa từ cõi chết trở về.
Mùi trầm hương quen thuộc.
Hắn tỉnh dậy đột ngột trước mặt bao người. Tiếng oà lên vui sướng,tiếng thở dài thất vọng,âm thanh hợp lại náo động căn phòng.
-Ra ngoài cả đi.
Giọng mỏi mệt.Mọi người đã tản đi hết cả,Mộc Hoan vẫn trung thành đứng lại mặc dòng người cứ lũ lượt xô qua y.
-Ta còn sống?!
-Phải,Hoàng thượng vẫn còn sống.
-Ai đã cứu ta?
Y lắc đầu:
-Lúc đó thuộc hạ đang ở bên ngoài.
Tay hắn như vẫn còn cảm giác lúc ấy. Cái cảm giác chân thực đến khó tin.
Là ai?
Hắn chắc hẳn đã có câu trả lời, chỉ là quá khó để chấp nhận.
Trác Dạ Hàn vốn luyện võ từ nhỏ,sức hồi phục cũng nhanh hơn người.Mới ngày thứ năm,hắn đã có thể tự đi lại bình thường,chỉ là hơi mệt một chút.
Dạ Hàn đến tìm Diễm Cơ.Nàng đang ngồi đọc sách.Mới mấy ngày không gặp đúng ra là nàng đến sau khi hắn đã ngủ mà hắn tưởng chừng như đã mấy ngàn thế kỉ chưa được gặp lại.Trác Diễm Cơ pha trà cho hắn,chợt nhớ ra hắn chưa khoẻ hẳn,đổi thành nước sâm.
Nàng đặt chén nước sâm trước mặt hắn,Dạ Hàn không vội uống mà cứ chống cằm nhìn nàng không rời mắt.
-Chàng mau dùng đi kẻo nguội.
Dạ Hàn miết ngón tay quanh miệng chén,nhìn nước trong chén sóng sánh rồi buột miệng hỏi:
-Hạ Cơ này,Thuần vương về Yên Châu chưa?
-Ân.Đã về từ năm ngày trước.Chàng có chuyện gì cần nói với Thuần vương ư?
-Không.-Hắn đáp-Ta tự nhiên hỏi vậy thôi.Chẳng qua là mấy ngày này không thấy Thuần vương.
Trác Diễm Cơ biết Trác Dạ Hàn cũng là con người,việc giết mẫu phi đổ tội cho hoàng đệ ít nhiều cũng phải dằn vặt day dứt.Vì thế lần này để Vũ Hạo cứu Dạ Hàn là muốn Dạ Hàn hắn phải động lòng,hối hận với suy nghĩ lấy ơn báo oán.
Giờ này hắn đang ở điện Vĩ Tuyên, nàng nghĩ thế,cùng với số tấu chương chất đống những ngày qua.
Gần giờ Hợi vẫn còn đang sửa soạn, Mẫu Đơn không biết Diễm Cơ định đi đâu.Nàng ta lẽn bẽn lại gần,cầm lược lên chải tóc cho nàng:
-Nương nương,muộn thế này rồi không phải người còn muốn ra ngoài đấy chứ?
-Ân,ta ra ngoài có chút chuyện.Đêm nay có lẽ sẽ không về.
Mẫu Đơn giật mình.Định bụng sẽ bám theo theo dõi nàng,đến lúc thấy nàng bước vào bên trong điện Vĩ Tuyên mới đỏ mặt quay về.Mẫu Đơn thầm chửi rủa mình.Là nàng ta quá đa nghi rồi.
Diễm Cơ hài lòng khi thấy Mẫu Đơn quay về,càng hài lòng hơn khi thấy Dạ Hàn đang phê duyệt tấu chương y như nàng nghĩ.
Trác Dạ Hàn ngạc nhiên vô cùng.Đã rất lâu kể từ khi nàng từ chối hắn,hôm nay đêm khuya lại đến tìm hắn.Chưa kể ngay lúc này,nữ nhân đứng trước mặt hắn còn mặc một bộ trang phục xẻ ngực mỏng manh.
Mặt Dạ Hàn nóng ran.Thú thực khi Diễm Cơ mặc bộ này,nàng đã phải cắn răng chịu đựng để khỏi khóc thét lên vì xấu hổ.Nhớ lại lần đầu tiên mặc bộ đồ Dạ Hàn chuẩn bị,nàng lại căm phẫn thứ trang phục xẻ ngang xẻ dọc hở hang kia.
-Nàng...nàng đến đây tìm ta?
Trác Diễm Cơ gật đầu.Hắn đuổi Mộc Hoan ra ngoài.
-Mấy ngày này sức khoẻ chàng không tốt,ta lại đến làm phiền,thật ngại quá.
Hắn vui sướng trong lòng,nở nụ cười mãn nguyện,vẫy tay:
-Tiểu Hạ,nàng qua đây.
Trác Diễm Cơ từ từ tiến lại,chưa tìm được chỗ ngồi hắn đã kéo nàng xuống đặt lên đùi mình.
-Nàng gầy quá !
-Chàng cũng vậy.Hôm đó suýt chút nữa là chàng mất mạng,may mà...
Nói đến đây nàng để ngỏ,giả vờ như vô ý nói ra.Ngay lập tức Dạ Hàn như vồ lấy:
-May mà làm sao?!
-May mà...may mà...
-Nàng mau nói đi.
-May mà Thuần vương kịp thời đem thuốc giải đến.
Mặt hắn cứng đơ.Y hệt lúc cùng Uyển Khánh ở điện Thuần vương.Dạ Hàn nuốt khan:
-Là Thuần vương đã cứu ta.
Nàng mừng rỡ:
-Đúng vậy,là Thuần vương đã cứu chàng đấy.
-Ta sẽ ban thưởng cho đệ ấy.Vàng bạc, châu báu,...
Trác Diễm Cơ lo lắng.Chỉ vậy thôi sao? Nếu chỉ có như vậy thì làm sao Vũ Hạo có thể trở về hoàng cung được.
Dạ Hàn thấy vẻ mặt của nàng lập tức nhíu mày:
-Tiểu Hạ,nàng không vừa lòng sao?
-À,không,không có gì.
Hắn buông nàng ra,tiếp tục phê duyệt tấu chương.Có vẻ như việc hắn muốn làm bây giờ không phải bầu bạn với tấu chương mà là bầu bạn với nàng.Nắm bắt được tâm lý ấy,Diễm Cơ quyết định liều một phen:
-Dạ Hàn !-Nàng ôm lấy cổ hắn.
Trác Dạ Hàn giật nảy người,nghi hoặc nhìn nàng.
-Gì?
Diễm Cơ rướn người,đặt đôi môi mọng đỏ của mình lên má hắn.Đôi môi ẩm ướt lướt trên má,dần dần di chuyển đến đôi môi mỏng bạc của Dạ Hàn.
Rõ ràng chính nàng là người đã cấm hắn không được động thủ,thế mà giờ lại chủ động câu dẫn hắn.Rõ ràng là hơi có vấn đề,nhưng hắn không suy nghĩ được nhiều như thế bởi đầu óc đã sớm bị Diễm Cơ mê hoặc.
Hắn luồn tay một đỡ đầu,một đỡ lưng cùng nàng rời khỏi thư án.Dạ Hàn dứt ra khỏi nụ hôn của nàng,sau đó chính hắn chủ động hôn nàng.Đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau không rời,bao nhiêu mật ngọt trong khoang miệng Diễm Cơ đều bị Dạ Hàn hút hết.
Trác Diễm Cơ bị hắn khoá chặt tay,nửa thân trên trên giường.Dạ Hàn áp sát vào người nàng,khoảng cách giữa hai người chỉ còn là hai lớp y phục,tiếng vải cọ xát nghe sột soạt.Nàng từ chủ động thành bị động,không biết đôi môi bị hắn chiếm hữu bao lâu,chỉ biết rằng rất lâu,lâu đến nỗi người nàng trở nên mềm nhũn dưới thân hắn.
Trác Dạ Hàn hai mắt nhắm nghiền.Vũ Hạo nhốt mình trong phòng.Tử Mai, Uyển Khánh ngày đêm túc trực bên cạnh.Mộc Hoan không biết làm gì ngoài ngồi canh chừng lúc hắn tỉnh lại.
Các Vương gia, các vị hoàng thân quốc thích ầm ĩ tranh giành quyền lực,xem ai đủ khả năng thay thế vị trí tân đế. Mệnh quan rối rắm,tấu chương chất thành đống,Tể tướng tất bật gánh vác thay.Các vị thái y lo sợ ngày đêm xem bệnh,cắt thuốc làm giảm độc tố phát tán.Hậu cung than khóc,phi tần lo âu.
Ngoài biên ải không biết các nước láng giềng sẽ có ý đồ xâm lược lúc nào.
Nam Vân quốc bao trùm một màu u tối mờ mịt.
Trác Diễm Cơ cũng bị ảnh hưởng bởi không khí não nề này.Nàng thử tìm Xung Tự,y bảo rằng yên tâm,giải dược sắp hoàn thành rồi,Trác Dạ Hàn không chết dễ dàng được như vậy đâu.
Trong lúc chờ đợi Vũ Hạo hoàn thành giải dược,nàng đến thăm Dạ Hàn.Hắn chẳng hề hay biết,nằm im lìm như một khúc gỗ vô tri.Hơi thở ngắt quãng nặng nề.Triệu Tử Mai căm hận nhìn nàng cứ như thể đã biết chính nàng là nguyên nhân gây ra chuyện tày trời này vậy.
Diễm Cơ ngại ngùng hỏi nhỏ:
-Dạ Hàn đã tỉnh lần nào nữa chưa?
Mộc Hoan lắc đầu.
Diễm Cơ sờ đầu Dạ Hàn.Ướt đẫm hồ hôi.Lạnh toát.Nàng không kìm được thoáng nhíu mày.Bỗng Dạ Hàn khẽ gọi:
-Diễm Cơ...Diễm Cơ...
Mộc Hoan tái mét mặt.Nàng không có phản ứng gì,chỉ thấp giọng:
-Trong lúc mê sảng còn có thể gọi tên của muội muội mình,Dạ Hàn chắc rất yêu thương nàng ấy.Phải không cận vệ Mộc Hoan?
Đêm ngày thứ tư,thái y bắt mạch cho Dạ Hàn,nói mạch đập rất yếu,độc tố đã ngấm gần như toàn bộ xương tuỷ,chắc có lẽ không qua khỏi con trăng đêm nay.
Triệu Tử Mai ôm đầu như một kẻ điên,
vừa khóc vừa nguyền rủa Diễm Cơ.Lý Uyển Khánh hai mắt đỏ hoe,gục đầu bên cạnh giường hắn.Tể tướng,hai vị Tả Hữu tướng quân,Mộc Hoan cùng các vị đại thần đứng trước cửa điện Vĩ Tuyên chờ đợi một kết cục.
Dưới cái bóng trăng nhuốm sắc bi ai, Trác Diễm Cơ lặng lẽ đứng nép sau cây hoa đào trồng trước điện Thuần vương chờ người.
Nam nhân mảnh khảnh mặc bạch phục từ từ bước xuống bậc thang.Hình như gầy đi rất nhiều,hai mắt cũng xuất hiện quầng thâm mờ mờ,có lẽ đã nhiều đêm thức trắng.Nhưng hắn không có chút gì gọi là mệt mỏi,trên môi còn thoáng ý mãn nguyện.Vũ Hạo đi lướt qua Trác Diễm Cơ mà không hề biết đến sự tồn tại của nàng.Diễm Cơ đợi hắn đi khuất rồi lẻn ra sau,chạy về phía điện Vĩ Tuyên.
-Chàng mau tỉnh lại đi !!!
Triệu Tử Mai nước mắt đầm đìa nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Dạ Hàn lắc lắc.Nàng ta đã gọi bao nhiêu lần rồi, hắn vẫn không thèm trả lời.Bây giờ nàng ta chỉ cầu mong một phép màu xuất hiện.
Có lẽ lão thiên động lòng,Trác Dạ Hàn cuối cùng cũng tỉnh lại.Hắn lờ mờ thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của một nữ nhân,nàng ấy luôn miệng gọi Dạ Hàn,Dạ Hàn.
Dạ Hàn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ấy rồi gọi:
-Diễm Cơ...
Triệu Tử Mai đang vui mừng khôn xiết bỗng mặt chùng xuống thất vọng:
-Thiếp là Triệu Tử Mai.
-Tử Mai?Còn Diễm Cơ đâu?
Nàng ta thở dài,cuối cùng ánh mắt trở nên ôn hoà:
-Được rồi,thiếp đi tìm Diễm Cơ cho chàng.Nhưng nếu thiếp đi tìm thì chàng phải nhanh chóng khoẻ lại đấy nhé !
Một lát sau,Trác Diễm Cơ được tuyên vào điện,một người khác theo sau. Nàng quỳ xuống bên mép giường hôn nhẹ lên trán hắn một cái:
-Chàng tỉnh rồi.
-Phải,ta đã tỉnh.
-Còn đau không?
-Nàng vừa giúp ta hết đau rồi.
Hai người lại im lặng.Dạ Hàn đang định nói gì thì bỗng nhiên tức ngực, phun ra một búng máu,máu tươi nhiễm đỏ y phục nàng.
Sắc hoa bỉ ngạn như hiện trước mắt.
Mọi người hốt hoảng xô nàng sang một bên,đỡ Dạ Hàn nằm xuống.Máu trong khoang miệng vừa ngọt vừa tanh.Mùi vị của máu làm Dạ Hàn mất dần ý thức. Trước khi mắt phủ màu trắng xoá,bóng hình một nam nhân in lên võng mạc.
Quen thuộc đến nghẹt thở.
Trước mặt hắn là dòng Vong Xuyên đỏ thẫm,cây cầu Nại Hà cô độc đứng sừng sững giữa tấm thảm đỏ khổng lồ kia. Mùi của chết chóc và diệt vong.Trác Dạ Hàn bước xuống dưới dòng Vong Xuyên,để mặc nước đẩy đi.Giữa nơi âm khí nặng nề,một luồng sáng mãnh liệt bao quanh thân hắn,một cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn kéo đi.
Ánh sáng giữa nơi tăm tối ngày càng mãnh liệt...
Trác Dạ Hàn,hắn vừa từ cõi chết trở về.
Mùi trầm hương quen thuộc.
Hắn tỉnh dậy đột ngột trước mặt bao người. Tiếng oà lên vui sướng,tiếng thở dài thất vọng,âm thanh hợp lại náo động căn phòng.
-Ra ngoài cả đi.
Giọng mỏi mệt.Mọi người đã tản đi hết cả,Mộc Hoan vẫn trung thành đứng lại mặc dòng người cứ lũ lượt xô qua y.
-Ta còn sống?!
-Phải,Hoàng thượng vẫn còn sống.
-Ai đã cứu ta?
Y lắc đầu:
-Lúc đó thuộc hạ đang ở bên ngoài.
Tay hắn như vẫn còn cảm giác lúc ấy. Cái cảm giác chân thực đến khó tin.
Là ai?
Hắn chắc hẳn đã có câu trả lời, chỉ là quá khó để chấp nhận.
Trác Dạ Hàn vốn luyện võ từ nhỏ,sức hồi phục cũng nhanh hơn người.Mới ngày thứ năm,hắn đã có thể tự đi lại bình thường,chỉ là hơi mệt một chút.
Dạ Hàn đến tìm Diễm Cơ.Nàng đang ngồi đọc sách.Mới mấy ngày không gặp đúng ra là nàng đến sau khi hắn đã ngủ mà hắn tưởng chừng như đã mấy ngàn thế kỉ chưa được gặp lại.Trác Diễm Cơ pha trà cho hắn,chợt nhớ ra hắn chưa khoẻ hẳn,đổi thành nước sâm.
Nàng đặt chén nước sâm trước mặt hắn,Dạ Hàn không vội uống mà cứ chống cằm nhìn nàng không rời mắt.
-Chàng mau dùng đi kẻo nguội.
Dạ Hàn miết ngón tay quanh miệng chén,nhìn nước trong chén sóng sánh rồi buột miệng hỏi:
-Hạ Cơ này,Thuần vương về Yên Châu chưa?
-Ân.Đã về từ năm ngày trước.Chàng có chuyện gì cần nói với Thuần vương ư?
-Không.-Hắn đáp-Ta tự nhiên hỏi vậy thôi.Chẳng qua là mấy ngày này không thấy Thuần vương.
Trác Diễm Cơ biết Trác Dạ Hàn cũng là con người,việc giết mẫu phi đổ tội cho hoàng đệ ít nhiều cũng phải dằn vặt day dứt.Vì thế lần này để Vũ Hạo cứu Dạ Hàn là muốn Dạ Hàn hắn phải động lòng,hối hận với suy nghĩ lấy ơn báo oán.
Giờ này hắn đang ở điện Vĩ Tuyên, nàng nghĩ thế,cùng với số tấu chương chất đống những ngày qua.
Gần giờ Hợi vẫn còn đang sửa soạn, Mẫu Đơn không biết Diễm Cơ định đi đâu.Nàng ta lẽn bẽn lại gần,cầm lược lên chải tóc cho nàng:
-Nương nương,muộn thế này rồi không phải người còn muốn ra ngoài đấy chứ?
-Ân,ta ra ngoài có chút chuyện.Đêm nay có lẽ sẽ không về.
Mẫu Đơn giật mình.Định bụng sẽ bám theo theo dõi nàng,đến lúc thấy nàng bước vào bên trong điện Vĩ Tuyên mới đỏ mặt quay về.Mẫu Đơn thầm chửi rủa mình.Là nàng ta quá đa nghi rồi.
Diễm Cơ hài lòng khi thấy Mẫu Đơn quay về,càng hài lòng hơn khi thấy Dạ Hàn đang phê duyệt tấu chương y như nàng nghĩ.
Trác Dạ Hàn ngạc nhiên vô cùng.Đã rất lâu kể từ khi nàng từ chối hắn,hôm nay đêm khuya lại đến tìm hắn.Chưa kể ngay lúc này,nữ nhân đứng trước mặt hắn còn mặc một bộ trang phục xẻ ngực mỏng manh.
Mặt Dạ Hàn nóng ran.Thú thực khi Diễm Cơ mặc bộ này,nàng đã phải cắn răng chịu đựng để khỏi khóc thét lên vì xấu hổ.Nhớ lại lần đầu tiên mặc bộ đồ Dạ Hàn chuẩn bị,nàng lại căm phẫn thứ trang phục xẻ ngang xẻ dọc hở hang kia.
-Nàng...nàng đến đây tìm ta?
Trác Diễm Cơ gật đầu.Hắn đuổi Mộc Hoan ra ngoài.
-Mấy ngày này sức khoẻ chàng không tốt,ta lại đến làm phiền,thật ngại quá.
Hắn vui sướng trong lòng,nở nụ cười mãn nguyện,vẫy tay:
-Tiểu Hạ,nàng qua đây.
Trác Diễm Cơ từ từ tiến lại,chưa tìm được chỗ ngồi hắn đã kéo nàng xuống đặt lên đùi mình.
-Nàng gầy quá !
-Chàng cũng vậy.Hôm đó suýt chút nữa là chàng mất mạng,may mà...
Nói đến đây nàng để ngỏ,giả vờ như vô ý nói ra.Ngay lập tức Dạ Hàn như vồ lấy:
-May mà làm sao?!
-May mà...may mà...
-Nàng mau nói đi.
-May mà Thuần vương kịp thời đem thuốc giải đến.
Mặt hắn cứng đơ.Y hệt lúc cùng Uyển Khánh ở điện Thuần vương.Dạ Hàn nuốt khan:
-Là Thuần vương đã cứu ta.
Nàng mừng rỡ:
-Đúng vậy,là Thuần vương đã cứu chàng đấy.
-Ta sẽ ban thưởng cho đệ ấy.Vàng bạc, châu báu,...
Trác Diễm Cơ lo lắng.Chỉ vậy thôi sao? Nếu chỉ có như vậy thì làm sao Vũ Hạo có thể trở về hoàng cung được.
Dạ Hàn thấy vẻ mặt của nàng lập tức nhíu mày:
-Tiểu Hạ,nàng không vừa lòng sao?
-À,không,không có gì.
Hắn buông nàng ra,tiếp tục phê duyệt tấu chương.Có vẻ như việc hắn muốn làm bây giờ không phải bầu bạn với tấu chương mà là bầu bạn với nàng.Nắm bắt được tâm lý ấy,Diễm Cơ quyết định liều một phen:
-Dạ Hàn !-Nàng ôm lấy cổ hắn.
Trác Dạ Hàn giật nảy người,nghi hoặc nhìn nàng.
-Gì?
Diễm Cơ rướn người,đặt đôi môi mọng đỏ của mình lên má hắn.Đôi môi ẩm ướt lướt trên má,dần dần di chuyển đến đôi môi mỏng bạc của Dạ Hàn.
Rõ ràng chính nàng là người đã cấm hắn không được động thủ,thế mà giờ lại chủ động câu dẫn hắn.Rõ ràng là hơi có vấn đề,nhưng hắn không suy nghĩ được nhiều như thế bởi đầu óc đã sớm bị Diễm Cơ mê hoặc.
Hắn luồn tay một đỡ đầu,một đỡ lưng cùng nàng rời khỏi thư án.Dạ Hàn dứt ra khỏi nụ hôn của nàng,sau đó chính hắn chủ động hôn nàng.Đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau không rời,bao nhiêu mật ngọt trong khoang miệng Diễm Cơ đều bị Dạ Hàn hút hết.
Trác Diễm Cơ bị hắn khoá chặt tay,nửa thân trên trên giường.Dạ Hàn áp sát vào người nàng,khoảng cách giữa hai người chỉ còn là hai lớp y phục,tiếng vải cọ xát nghe sột soạt.Nàng từ chủ động thành bị động,không biết đôi môi bị hắn chiếm hữu bao lâu,chỉ biết rằng rất lâu,lâu đến nỗi người nàng trở nên mềm nhũn dưới thân hắn.
Tác giả :
Tư Ngoạn Thuần Dương