Tinh Giới
Chương 186: Mười người tụ tập
Thiếu nữ áo đen lắc đầu. Những công pháp này có sức hấp dẫn với tán tu bình thường, nhưng một số tử đệ thế lực lớn thì không lọt vào mắt xanh được. Nhưng những công pháp đỉnh cao đích thực không phải ai cũng nỡ đem ra bán. Hơn nữa nếu công pháp không thuộc quyền sở hữu của ngươi mà đi bán tiền thì kết cuộc rất thảm.
Như đệ tử một số môn phái lớn, bọn họ biết công pháp môn phái thì có thể bán ra ngoài, nhưng không có ai dám làm thật. Tiết lộ công pháp môn phái là tội lớn phản môn, sẽ bị môn phái dốc hết sức truy sát. Cũng sẽ bị đồng đạo tu chân xem thường.
Công pháp tu chân đỉnh cấp đối với một tu chân giả có lợi như thế nào thì không cần nói cũng biết, cho nên dù tay nắm giữ công pháp như vậy cũng rất ít người nỡ lấy ra đổi tiền. Lâm Thiên nhìn thiếu nữ áo đen lắc đầu, lòng thầm thở dài, rất nhanh ra khỏi nội sảnh.
Trong Tinh Giới một ngày rất nhanh qua đi. Trong hiện thực, bóng đêm cũng tan. Lâm Thiên quay vào không gian Tinh Giới nhẹ hôn tỷ muội Dương Thi, Dương Tuyết đã ngủ say rồi trở về thế giới hiện thực.
Ăn sáng xong sơn trang nghỉ phép Lưu Vân có hai khách mới đến. Một người hai mươi bốn, lăm tuổi, đeo kính râm, mặt lạnh như tiền, trên mặt chỉ thiếu bốn chữ người sống chớ gần. Người khác là nữ sinh, trông như muội muội nhà bên, khoảng hai mươi tuổi, có tu vi đại viên mãn thiên giai, che giấu hơi thở rất tốt. Nhưng Lâm Thiên có tu vi Kim Đan trung kỳ, thần thức đến Nguyên Anh kỳ, hắn hơi chú ý chút liền phát hiện tu vi thật của nàng.
Nam nhân đeo kính râm tu vi trên thiếu nữ, Kim Đan sơ kỳ. Lâm Thiên thầm líu lưỡi nghĩ Long tổ không đơn giản, đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Côn Sơn là Huyền Minh mới có tu vi đại viên mãn thiên giai, nam nhân đeo kính râm đã có tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Huyền Minh nhận ra ngay nam nhân đeo kính râm:
– Hình Thiên!
Huyền Minh cẩn thận cảm nhận tu vi của nam nhân đeo kính râm, sắc mặt âm trầm. Huyền Minh và Hình Thiên xem như quen biết nhưng không thích nhau, khi đó tu vi hai người ngang ngửa. Huyền Minh không ngờ bây giờ cảm nhận khí thế của Hình Thiên mạnh hơn gã.
Thiếu nữ như muội muội nhà bên ngừng cười, hành lễ hướng Lâm Thiên, nghiêm mặt nói:
– Lâm cố vấn, ta là Nguyệt Vũ, hắn tên Hình Thiên, chúng ta phụng mệnh tiến đến báo danh. Sau này chúng ta sẽ nghe theo Lâm cố vấn!
Hình Thiên lạnh lùng liếc Lâm Thiên, không định hành lễ.
Thiếu nữ Nguyệt Vũ thấy Hình Thiên không có chút phản ứng thì nhíu mày nói:
– Hình Thiên, ngươi đã quên tổ trưởng nói gì?
Hình Thiên nhìn thẳng mắt Lâm Thiên, chiến ý tăng nhanh:
– Chứng minh ngươi mạnh hơn ta!
Lâm Thiên rủa thầm Long Lăng Thiên:
– Long lão làm cái quỷ gì, phái hai người đến một là tiểu nha đầu, thứ hai là người mặt lạnh.
Lâm Thiên hỏi Nguyệt Vũ:
– Cái kia, Nguyệt Vũ đúng không? Nguyệt Vũ nói sau này hai người nghe theo ta tức là trước khi đại tái tỷ võ lần này kết thúc đúng không?
Hình Thiên có thái độ như thế thì Lâm Thiên hoàn toàn lờ gã đi.
Nguyệt Vũ lắc đầu nói:
– Không phải, sau khi kết thúc chúng ta trực tiếp nghe lệnh Lâm cố vấn, ta đã hỏi rõ tổ trưởng rồi.
Nguyệt Vũ rất đẹp, lúc trước nàng còn lo Lâm Thiên sẽ ra lệnh tồi tệ hạ lưu gì. Nhưng khi thấy Thạch Huyên Hiên đứng cạnh Lâm Thiên thì Nguyệt Vũ nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ đó, nàng thấy rõ tình ý trong mắt Thạch Huyên Hiên nhìn hắn. Có người hoàn mỹ như thế yêu thì hơi đâu sinh ra ý xấu với nàng?
Lâm Thiên phớt lờ khiến Hình Thiên càng bốc cháy lửa giận. Hình Thiên từ nhỏ vào Long tổ, các trận chiến lớn nhỏ không dưới năm trăm, đã bao giờ bị coi rẻ? Tu La Hình Thiên, cái tên đó vang dội trong thế giới ngầm. Biệt danh Tu La một vì Hình Thiên tu luyện là Tu La đao pháp, một mặt khác vì gã ra tay luôn máu lạnh vô tình, đao vung ra là không có người sống.
Tay Hình Thiên ấn trên chuôi đao giắt bên hông. Lâm Thiên như bị một con hồng hoang cự thú theo dõi, toàn thân dựng đứng lông tơ. Lâm Thiên giật mình bất ngờ Hình Thiên có đao ý mạnh như thế, nhưng tu vi của hắn cao hơn gã một bậc, chớp mắt không còn tâm lý căng thẳng.
Với người như Hình Thiên thì Lâm Thiên biết dùng thực lực tuyệt đối mới khiến người đó yên phận được và về sau ngoan ngoãn nghe lời. Nghĩ đến đây lòng Lâm Thiên máy động, nguyên trong hạ đan điền bộc phát năng lượng đáng sợ. Năng lượng to lớn tụ tập ở ngón trỏ và ngón giữa tay phải Lâm Thiên, hai ngón tay tỏa ánh sáng vàng nhạt.
Lâm Thiên không thèm nhìn khiến Hình Thiên bùng nổ tiểu vũ trụ. Nhát đao kia gần như là đao hoàn mỹ nhất Hình Thiên vung ra, mặt gã lộ nụ cười tàn nhẫn. Hình Thiên như nhìn thấy Lâm Thiên thành hai khúc qua nhát đao kia. Giờ phút này tổ trưởng dặn dò gì đó đã bị Hình Thiên vứt ra sau đầu, trong mắt gã chỉ có đao, chỉ có đao đen như mực nhanh tựa tia chớp chém xuống trán Lâm Thiên.
Vẻ mặt Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, Thạch Huyên Hiên hoảng sợ. Nhát đao kia đến không quá đột ngột nhưng rất sắc bén, như thể đao chém xuống có thể xẻ đôi Trái Đất ra.
Ong ong ong ong ong!
Đao ngừng cách đầu Lâm Thiên một tấc. Đao đen không biết uống máu của bao nhiêu người bị Lâm Thiên dùng ngón trỏ, ngón giữa kẹp lấy. Tay kẹp làm nhát đao gần như hoàn mỹ nhất cuộc đời Hình Thiên chém ra không hoàn thành nhiệm vụ của nó.
Lúc này Nguyệt Vũ mới thốt ra thanh âm:
– Không được!
Hình Thiên rút đao chém xuống đầu Lâm Thiên quá nhanh, Nguyệt Vũ không kịp nói ra hai chữ.
Lâm Thiên co tay búng, đao đen dời khỏi trán hắn.
Lâm Thiên thầm giật mình vì nhát đao của Hình Thiên lợi hại, ngoài miệng thản nhiên nói:
– Đây là bản lĩnh của ngươi? Có bấy nhiêu cũng dám rút đao chĩa vào ta? Dám lấy tên Hình Thiên? Theo ta thấy ngươi quay về Long tổ đi, không thì so đấu chỉ làm quốc gia mất mặt. Người ta sẽ nói gì? Nhìn xem cái tên Trung Quốc vênh váo kia, bản lĩnh thì tầm thường mà tính tình thì to hơn ai, Trung Quốc không có người sao?
Mạt Hình Thiên lúc đỏ lúc trắng, gã muốn phản bác vài câu nhưng nhát đao hoàn mỹ nhất dễ dàng bị đỡ, không đủ tự tin phản bác.
Hình Thiên khó tin nói:
– Không thể nào! Không thể, trừ phi là cao thủ Nguyên Anh kỳ nếu không tuyệt đối sẽ chỉ bằng vào hai ngón tay chặn được đao của ta!
Hình Thiên biết đao của mình lợi hại, miếng thép dày cả thước, có thể vung thoải mái nhưng kẹp bằng hai ngón tay thì khó khăn.
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Hừ! Thua là thua, một Võ Giả không chấp nhận thua nổi thì tương lai thành tựu rất eo hẹp!
Hình Thiên này có thực lực nhưng nếu không cảnh cáo thì gã sẽ gây ra chuyện gì đó.
– Ta... Ta thua.
Trước khi nói lòng Hình Thiên đầy cay đắng, nói ra rồi toàn thân nhẹ nhàng hẳn.
Hình Thiên nói một hơi:
– Lâm cố vấn là cường giả, Hình Thiên ta phục. Cần đính chính Hình Thiên không phải ngoại hiệu của ta mà là tên thật, phụ mẫu đã đặt tên không dễ sửa đổi!
Nguyệt Vũ đứng bên cạnh khá bất ngờ, bình thường Hình Thiên nổi tiếng kiệm lời như vàng. Không, hiện tại bảo kiệm lời không đủ để hình dung, nếu như không cần thiết thì mười ngày, nửa tháng Hình Thiên cũng không nói một câu.
Lâm Thiên mới ra khỏi thế giới Tinh Giới đã gặp qua nhiều cao thủ, thấy tồn tại cường đại Hợp Thể Kỳ, làm gì có mặt nhận mình là cao thủ?
Nghe Hình Thiên nói, Lâm Thiên lắc đầu nguầy nguậy:
– Ta không xứng là cường giả.
Đám người Hình Thiên lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Tu vi Kim Đan kỳ trên cơ bản đã đứng ở đỉnh cao nhất thế giới chẳng lẽ chưa xứng là cường giả sao? Lâm Thiên lười giải thích với bọn họ, chờ khi phong ấn mở thì bọn họ sẽ bị cái gọi là cường giả nực cười như thế nào trước mặt cường giả thật sự.
Buổi chiều biệt thự Nghênh đón Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm Đạo Trưởng đến. Còn có bốn đệ tử Thục Sơn, hai đệ tử Côn Luân đi chung với hai người. Trong bốn đệ tử Thục Sơn có Tề Tần.
Ba đệ tử Thục Sơn một người là Kim Đan sơ kỳ, hai người là đại viên mãn thiên giai. Hai đệ tử Côn Luân có tu vi đại viên mãn thiên giai. Trong ba đệ tử Thục Sơn thì thanh niên Kim Đan sơ kỳ là nhi tử của Cổ Kiếm Phong chưởng môn Thục Sơn, Cổ Vân. Gã thường xuyên bế quan nên không đi Từ Hàng Tịnh Trai, không ngờ lần này xuất quan kịp đại tái. Hai đệ tử Thục Sơn đại viên mãn thiên giai là một nam một nữ, cặp đôi, đệ tử của một trưởng lão. Hai người hợp kiếm cùng nhau thì Cổ Vân Kim Đan sơ kỳ cũng thua.
Hai đệ tử Côn Luân ước chừng bị Tử Quang Chân Nhân dạy bảo nhiều trên đường đi, nên khi lão kéo Huyền Minh biến mất đều thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Thiên nói:
– Các vị đạo hữu, hoan nghênh hoan nghênh. Đến bây giờ nhân viên xuất chiến đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một của nước ta đã đông đủ, mọi người hãy giao lưu đi, tránh cho tới hạng mục đoàn thể xuất chiến lại rối tay rối chân.
– Ngươi là tổ trưởng?
Cổ Vân nhìn Thạch Huyên Hiên đứng bên cạnh Lâm Thiên một thoáng rồi mới chuyển sang ngó hắn.
Lâm Thiên nhíu mày nói:
– Đúng vậy! Nếu ngươi muốn làm tổ trưởng thì cứ làm.
Thục Sơn ra một Tề Tần thì thôi, tại sao có thêm Cổ Vân?
Hình Thiên tiến lên trước một bước, lạnh giọng nói:
– Trừ Lâm Thiên ra ai làm tổ trưởng phải hỏi đao trong tay ta có đồng ý không!
Tu vi của Hình Thiên cũng đến Kim Đan sơ kỳ, gã mở miệng phối hợp khí thế lẫm liệt toát ra một chút, trừ Tề Tần, chính Cổ Vân cũng biến sắc mặt.
Tề Tần đến gần Thạch Huyên Hiên, cười nham nhở:
– Cổ Vân chỉ có tu vi thiên giai trung kỳ, chuyện đánh giết này để người khác làm đi, chúng ta cùng du lịch chịu không?
Tề Tần ngẫu nhiên liếc qua Lâm Thiên chứa đầy sát khí.
Thạch Huyên Hiên đeo khăn che mặt nên không thấy biểu tình nhưng nhìn chân mày cau lại là biết nàng khó chịu Tề Tần quấy rầy:
– Tề sư huynh, xin hãy tự trọng!
Cổ Vân cau mày:
– Tề sư huynh!
Tề Tần bĩu môi:
– Ta cũng vì tốt cho Thanh Ngưng sư muội. Cổ sư đệ xem trận thế lần này, trừ Thanh Ngưng sư muội ra tu vi thấp nhất cũng là đại viên mãn thiên giai, chắc hẳn thế lực khác dù kém chút nhưng cũng không chênh lệch quá xa. Thanh Ngưng sư muội mà lên sân so đấu thì rất nguy hiểm, lần này là không bàn sinh tử.
Người Thạch Huyên Hiên khẽ run, nàng cũng biết tu vi của mình không tệ nhưng cách biệt xa với người dự thi khác. Nhưng Từ Hàng Tịnh Trai hiện tại xem như thế lực lớn thứ bốn trong nước, không thể không phái ra tuyển thủ nào. Vì vinh dự sư môn, Thạch Huyên Hiên phải xuất chiến. Nhưng nói thật thì trong lòng Thạch Huyên Hiên hơi lo, nếu nóc khác ra cao thủ đẳng cấp đại viên mãn thiên giai thì nàng không cần lên đài làm gì.
Đại viên mãn thiên giai và thiên giai trung kỳ chênh lệch quá lớn, cao thủ đến đẳng cấp đó có định lực cơ bản, sẽ không làm chuyện thương hoa tiếc ngọc tự động nhận thua. Nếu cao thủ đại viên mãn thiên giai thế lực khác so tài với Thạch Huyên Hiên thì kết quả là cao thủ đại viên mãn thiên giai sẽ mang tiếng so tài ăn bớt nàng.
– Tề Tần, câm miệng!
Lâm Thiên lạnh lùng quát:
– Ngươi ở đây không sao, nhưng đừng ảnh hưởng Thanh Ngưng sư muội!
Tề Tần có tu vi Kim Đan đại viên mãn, không sợ gì Lâm Thiên, cười khẩy nói:
– Hừ! Lâm Thiên, ngươi làm bộ cái gì? Ngươi dám nói không vừa mắt mỹ nhân như Thanh Ngưng sư muội?
Tử Quang Chân Nhân tức giận chạy tới quát:
– Giải tán hết cho ta! Các ngươi nhìn bộ dạng của mình xem, các ngươi tới nơi này chẳng lẽ là để tranh phong cật thố!?
Mọi người gặp mặt, không vui vẻ tán đi. Lâm Thiên ăn cơm chiều mới trở về phòng định vào Tinh Giới thì giọng Tiểu Linh đột nhiên vang lên trong đầu.
– Chủ nhân, cho người biết một tin tốt, Dao nhi mà chủ nhân nhớ mong đến rồi.
– Dao nhi tới?
Lâm Thiên đầu tiên là vui mừng sau đó buồn bực nói:
– Tiểu Linh, Dao nhi tới nơi này vậy chẳng phải là sẽ gặp mặt Huyên Hiên? Ta hơi run.
Như đệ tử một số môn phái lớn, bọn họ biết công pháp môn phái thì có thể bán ra ngoài, nhưng không có ai dám làm thật. Tiết lộ công pháp môn phái là tội lớn phản môn, sẽ bị môn phái dốc hết sức truy sát. Cũng sẽ bị đồng đạo tu chân xem thường.
Công pháp tu chân đỉnh cấp đối với một tu chân giả có lợi như thế nào thì không cần nói cũng biết, cho nên dù tay nắm giữ công pháp như vậy cũng rất ít người nỡ lấy ra đổi tiền. Lâm Thiên nhìn thiếu nữ áo đen lắc đầu, lòng thầm thở dài, rất nhanh ra khỏi nội sảnh.
Trong Tinh Giới một ngày rất nhanh qua đi. Trong hiện thực, bóng đêm cũng tan. Lâm Thiên quay vào không gian Tinh Giới nhẹ hôn tỷ muội Dương Thi, Dương Tuyết đã ngủ say rồi trở về thế giới hiện thực.
Ăn sáng xong sơn trang nghỉ phép Lưu Vân có hai khách mới đến. Một người hai mươi bốn, lăm tuổi, đeo kính râm, mặt lạnh như tiền, trên mặt chỉ thiếu bốn chữ người sống chớ gần. Người khác là nữ sinh, trông như muội muội nhà bên, khoảng hai mươi tuổi, có tu vi đại viên mãn thiên giai, che giấu hơi thở rất tốt. Nhưng Lâm Thiên có tu vi Kim Đan trung kỳ, thần thức đến Nguyên Anh kỳ, hắn hơi chú ý chút liền phát hiện tu vi thật của nàng.
Nam nhân đeo kính râm tu vi trên thiếu nữ, Kim Đan sơ kỳ. Lâm Thiên thầm líu lưỡi nghĩ Long tổ không đơn giản, đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Côn Sơn là Huyền Minh mới có tu vi đại viên mãn thiên giai, nam nhân đeo kính râm đã có tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Huyền Minh nhận ra ngay nam nhân đeo kính râm:
– Hình Thiên!
Huyền Minh cẩn thận cảm nhận tu vi của nam nhân đeo kính râm, sắc mặt âm trầm. Huyền Minh và Hình Thiên xem như quen biết nhưng không thích nhau, khi đó tu vi hai người ngang ngửa. Huyền Minh không ngờ bây giờ cảm nhận khí thế của Hình Thiên mạnh hơn gã.
Thiếu nữ như muội muội nhà bên ngừng cười, hành lễ hướng Lâm Thiên, nghiêm mặt nói:
– Lâm cố vấn, ta là Nguyệt Vũ, hắn tên Hình Thiên, chúng ta phụng mệnh tiến đến báo danh. Sau này chúng ta sẽ nghe theo Lâm cố vấn!
Hình Thiên lạnh lùng liếc Lâm Thiên, không định hành lễ.
Thiếu nữ Nguyệt Vũ thấy Hình Thiên không có chút phản ứng thì nhíu mày nói:
– Hình Thiên, ngươi đã quên tổ trưởng nói gì?
Hình Thiên nhìn thẳng mắt Lâm Thiên, chiến ý tăng nhanh:
– Chứng minh ngươi mạnh hơn ta!
Lâm Thiên rủa thầm Long Lăng Thiên:
– Long lão làm cái quỷ gì, phái hai người đến một là tiểu nha đầu, thứ hai là người mặt lạnh.
Lâm Thiên hỏi Nguyệt Vũ:
– Cái kia, Nguyệt Vũ đúng không? Nguyệt Vũ nói sau này hai người nghe theo ta tức là trước khi đại tái tỷ võ lần này kết thúc đúng không?
Hình Thiên có thái độ như thế thì Lâm Thiên hoàn toàn lờ gã đi.
Nguyệt Vũ lắc đầu nói:
– Không phải, sau khi kết thúc chúng ta trực tiếp nghe lệnh Lâm cố vấn, ta đã hỏi rõ tổ trưởng rồi.
Nguyệt Vũ rất đẹp, lúc trước nàng còn lo Lâm Thiên sẽ ra lệnh tồi tệ hạ lưu gì. Nhưng khi thấy Thạch Huyên Hiên đứng cạnh Lâm Thiên thì Nguyệt Vũ nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ đó, nàng thấy rõ tình ý trong mắt Thạch Huyên Hiên nhìn hắn. Có người hoàn mỹ như thế yêu thì hơi đâu sinh ra ý xấu với nàng?
Lâm Thiên phớt lờ khiến Hình Thiên càng bốc cháy lửa giận. Hình Thiên từ nhỏ vào Long tổ, các trận chiến lớn nhỏ không dưới năm trăm, đã bao giờ bị coi rẻ? Tu La Hình Thiên, cái tên đó vang dội trong thế giới ngầm. Biệt danh Tu La một vì Hình Thiên tu luyện là Tu La đao pháp, một mặt khác vì gã ra tay luôn máu lạnh vô tình, đao vung ra là không có người sống.
Tay Hình Thiên ấn trên chuôi đao giắt bên hông. Lâm Thiên như bị một con hồng hoang cự thú theo dõi, toàn thân dựng đứng lông tơ. Lâm Thiên giật mình bất ngờ Hình Thiên có đao ý mạnh như thế, nhưng tu vi của hắn cao hơn gã một bậc, chớp mắt không còn tâm lý căng thẳng.
Với người như Hình Thiên thì Lâm Thiên biết dùng thực lực tuyệt đối mới khiến người đó yên phận được và về sau ngoan ngoãn nghe lời. Nghĩ đến đây lòng Lâm Thiên máy động, nguyên trong hạ đan điền bộc phát năng lượng đáng sợ. Năng lượng to lớn tụ tập ở ngón trỏ và ngón giữa tay phải Lâm Thiên, hai ngón tay tỏa ánh sáng vàng nhạt.
Lâm Thiên không thèm nhìn khiến Hình Thiên bùng nổ tiểu vũ trụ. Nhát đao kia gần như là đao hoàn mỹ nhất Hình Thiên vung ra, mặt gã lộ nụ cười tàn nhẫn. Hình Thiên như nhìn thấy Lâm Thiên thành hai khúc qua nhát đao kia. Giờ phút này tổ trưởng dặn dò gì đó đã bị Hình Thiên vứt ra sau đầu, trong mắt gã chỉ có đao, chỉ có đao đen như mực nhanh tựa tia chớp chém xuống trán Lâm Thiên.
Vẻ mặt Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, Thạch Huyên Hiên hoảng sợ. Nhát đao kia đến không quá đột ngột nhưng rất sắc bén, như thể đao chém xuống có thể xẻ đôi Trái Đất ra.
Ong ong ong ong ong!
Đao ngừng cách đầu Lâm Thiên một tấc. Đao đen không biết uống máu của bao nhiêu người bị Lâm Thiên dùng ngón trỏ, ngón giữa kẹp lấy. Tay kẹp làm nhát đao gần như hoàn mỹ nhất cuộc đời Hình Thiên chém ra không hoàn thành nhiệm vụ của nó.
Lúc này Nguyệt Vũ mới thốt ra thanh âm:
– Không được!
Hình Thiên rút đao chém xuống đầu Lâm Thiên quá nhanh, Nguyệt Vũ không kịp nói ra hai chữ.
Lâm Thiên co tay búng, đao đen dời khỏi trán hắn.
Lâm Thiên thầm giật mình vì nhát đao của Hình Thiên lợi hại, ngoài miệng thản nhiên nói:
– Đây là bản lĩnh của ngươi? Có bấy nhiêu cũng dám rút đao chĩa vào ta? Dám lấy tên Hình Thiên? Theo ta thấy ngươi quay về Long tổ đi, không thì so đấu chỉ làm quốc gia mất mặt. Người ta sẽ nói gì? Nhìn xem cái tên Trung Quốc vênh váo kia, bản lĩnh thì tầm thường mà tính tình thì to hơn ai, Trung Quốc không có người sao?
Mạt Hình Thiên lúc đỏ lúc trắng, gã muốn phản bác vài câu nhưng nhát đao hoàn mỹ nhất dễ dàng bị đỡ, không đủ tự tin phản bác.
Hình Thiên khó tin nói:
– Không thể nào! Không thể, trừ phi là cao thủ Nguyên Anh kỳ nếu không tuyệt đối sẽ chỉ bằng vào hai ngón tay chặn được đao của ta!
Hình Thiên biết đao của mình lợi hại, miếng thép dày cả thước, có thể vung thoải mái nhưng kẹp bằng hai ngón tay thì khó khăn.
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Hừ! Thua là thua, một Võ Giả không chấp nhận thua nổi thì tương lai thành tựu rất eo hẹp!
Hình Thiên này có thực lực nhưng nếu không cảnh cáo thì gã sẽ gây ra chuyện gì đó.
– Ta... Ta thua.
Trước khi nói lòng Hình Thiên đầy cay đắng, nói ra rồi toàn thân nhẹ nhàng hẳn.
Hình Thiên nói một hơi:
– Lâm cố vấn là cường giả, Hình Thiên ta phục. Cần đính chính Hình Thiên không phải ngoại hiệu của ta mà là tên thật, phụ mẫu đã đặt tên không dễ sửa đổi!
Nguyệt Vũ đứng bên cạnh khá bất ngờ, bình thường Hình Thiên nổi tiếng kiệm lời như vàng. Không, hiện tại bảo kiệm lời không đủ để hình dung, nếu như không cần thiết thì mười ngày, nửa tháng Hình Thiên cũng không nói một câu.
Lâm Thiên mới ra khỏi thế giới Tinh Giới đã gặp qua nhiều cao thủ, thấy tồn tại cường đại Hợp Thể Kỳ, làm gì có mặt nhận mình là cao thủ?
Nghe Hình Thiên nói, Lâm Thiên lắc đầu nguầy nguậy:
– Ta không xứng là cường giả.
Đám người Hình Thiên lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Tu vi Kim Đan kỳ trên cơ bản đã đứng ở đỉnh cao nhất thế giới chẳng lẽ chưa xứng là cường giả sao? Lâm Thiên lười giải thích với bọn họ, chờ khi phong ấn mở thì bọn họ sẽ bị cái gọi là cường giả nực cười như thế nào trước mặt cường giả thật sự.
Buổi chiều biệt thự Nghênh đón Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm Đạo Trưởng đến. Còn có bốn đệ tử Thục Sơn, hai đệ tử Côn Luân đi chung với hai người. Trong bốn đệ tử Thục Sơn có Tề Tần.
Ba đệ tử Thục Sơn một người là Kim Đan sơ kỳ, hai người là đại viên mãn thiên giai. Hai đệ tử Côn Luân có tu vi đại viên mãn thiên giai. Trong ba đệ tử Thục Sơn thì thanh niên Kim Đan sơ kỳ là nhi tử của Cổ Kiếm Phong chưởng môn Thục Sơn, Cổ Vân. Gã thường xuyên bế quan nên không đi Từ Hàng Tịnh Trai, không ngờ lần này xuất quan kịp đại tái. Hai đệ tử Thục Sơn đại viên mãn thiên giai là một nam một nữ, cặp đôi, đệ tử của một trưởng lão. Hai người hợp kiếm cùng nhau thì Cổ Vân Kim Đan sơ kỳ cũng thua.
Hai đệ tử Côn Luân ước chừng bị Tử Quang Chân Nhân dạy bảo nhiều trên đường đi, nên khi lão kéo Huyền Minh biến mất đều thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Thiên nói:
– Các vị đạo hữu, hoan nghênh hoan nghênh. Đến bây giờ nhân viên xuất chiến đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một của nước ta đã đông đủ, mọi người hãy giao lưu đi, tránh cho tới hạng mục đoàn thể xuất chiến lại rối tay rối chân.
– Ngươi là tổ trưởng?
Cổ Vân nhìn Thạch Huyên Hiên đứng bên cạnh Lâm Thiên một thoáng rồi mới chuyển sang ngó hắn.
Lâm Thiên nhíu mày nói:
– Đúng vậy! Nếu ngươi muốn làm tổ trưởng thì cứ làm.
Thục Sơn ra một Tề Tần thì thôi, tại sao có thêm Cổ Vân?
Hình Thiên tiến lên trước một bước, lạnh giọng nói:
– Trừ Lâm Thiên ra ai làm tổ trưởng phải hỏi đao trong tay ta có đồng ý không!
Tu vi của Hình Thiên cũng đến Kim Đan sơ kỳ, gã mở miệng phối hợp khí thế lẫm liệt toát ra một chút, trừ Tề Tần, chính Cổ Vân cũng biến sắc mặt.
Tề Tần đến gần Thạch Huyên Hiên, cười nham nhở:
– Cổ Vân chỉ có tu vi thiên giai trung kỳ, chuyện đánh giết này để người khác làm đi, chúng ta cùng du lịch chịu không?
Tề Tần ngẫu nhiên liếc qua Lâm Thiên chứa đầy sát khí.
Thạch Huyên Hiên đeo khăn che mặt nên không thấy biểu tình nhưng nhìn chân mày cau lại là biết nàng khó chịu Tề Tần quấy rầy:
– Tề sư huynh, xin hãy tự trọng!
Cổ Vân cau mày:
– Tề sư huynh!
Tề Tần bĩu môi:
– Ta cũng vì tốt cho Thanh Ngưng sư muội. Cổ sư đệ xem trận thế lần này, trừ Thanh Ngưng sư muội ra tu vi thấp nhất cũng là đại viên mãn thiên giai, chắc hẳn thế lực khác dù kém chút nhưng cũng không chênh lệch quá xa. Thanh Ngưng sư muội mà lên sân so đấu thì rất nguy hiểm, lần này là không bàn sinh tử.
Người Thạch Huyên Hiên khẽ run, nàng cũng biết tu vi của mình không tệ nhưng cách biệt xa với người dự thi khác. Nhưng Từ Hàng Tịnh Trai hiện tại xem như thế lực lớn thứ bốn trong nước, không thể không phái ra tuyển thủ nào. Vì vinh dự sư môn, Thạch Huyên Hiên phải xuất chiến. Nhưng nói thật thì trong lòng Thạch Huyên Hiên hơi lo, nếu nóc khác ra cao thủ đẳng cấp đại viên mãn thiên giai thì nàng không cần lên đài làm gì.
Đại viên mãn thiên giai và thiên giai trung kỳ chênh lệch quá lớn, cao thủ đến đẳng cấp đó có định lực cơ bản, sẽ không làm chuyện thương hoa tiếc ngọc tự động nhận thua. Nếu cao thủ đại viên mãn thiên giai thế lực khác so tài với Thạch Huyên Hiên thì kết quả là cao thủ đại viên mãn thiên giai sẽ mang tiếng so tài ăn bớt nàng.
– Tề Tần, câm miệng!
Lâm Thiên lạnh lùng quát:
– Ngươi ở đây không sao, nhưng đừng ảnh hưởng Thanh Ngưng sư muội!
Tề Tần có tu vi Kim Đan đại viên mãn, không sợ gì Lâm Thiên, cười khẩy nói:
– Hừ! Lâm Thiên, ngươi làm bộ cái gì? Ngươi dám nói không vừa mắt mỹ nhân như Thanh Ngưng sư muội?
Tử Quang Chân Nhân tức giận chạy tới quát:
– Giải tán hết cho ta! Các ngươi nhìn bộ dạng của mình xem, các ngươi tới nơi này chẳng lẽ là để tranh phong cật thố!?
Mọi người gặp mặt, không vui vẻ tán đi. Lâm Thiên ăn cơm chiều mới trở về phòng định vào Tinh Giới thì giọng Tiểu Linh đột nhiên vang lên trong đầu.
– Chủ nhân, cho người biết một tin tốt, Dao nhi mà chủ nhân nhớ mong đến rồi.
– Dao nhi tới?
Lâm Thiên đầu tiên là vui mừng sau đó buồn bực nói:
– Tiểu Linh, Dao nhi tới nơi này vậy chẳng phải là sẽ gặp mặt Huyên Hiên? Ta hơi run.
Tác giả :
Không Thần