Tinh Giới
Chương 139: Tụ họp gia tộc
Lâm Thiên biết những điều này do Tiểu Linh sưu tầm trên mạng.
Lâm Thiên cười nói:
– Dao nhi nhớ đừng nói mấy thứ này ra ngoài, nếu không gây ra rắc rối thì không hay.
Nhưng dù có rắc rối thì hiện tại Lâm Thiên không sợ. Giới lực sung túc nên Lâm Thiên cũng tự tin tràn đầy, dù là lão quái Nguyên Anh kỳ thì sao? Nếu chọc giận Lâm Thiên, mấy chục vạn giới lực hình thành công kích phát ra thì...
Chu Dao gật đầu đồng ý ngay:
– Tiểu Lâm Tử, đương nhiên ta sẽ không nói ra. Phải rồi, Tiểu Lâm Tử có thể cùng ta tham gia một cuộc tụ họp gia tộc không?
Lâm Thiên hỏi:
– Tụ họp gia tộc? Là tụ hội của gia tộc nàng? Người ngoài có thể tham gia sao?
Chu Dao trả lời:
– Là tụ họp trong gia tộc, mỗi năm vào lúc này tộc nhân phải tranh thủ quay về tham dự. Có thể mang bạn gái, bạn trai về luôn!
Lâm Thiên cười nói:
– Dù mang về cũng phải chờ xem tộc nhân có công nhận không đã. Ta ước chừng mỗi năm mang bạn trai, bạn gái về có khá nhiều bị tách rời đúng không?
Vẻ mặt Chu Dao buồn bã gật đầu nói:
– Đúng rồi, năm ngoái một chị họ của ta dẫn bạn trai về. Bạn trai của chị họ cũng khá xuất sắc nhưng vì gia thế rất bình thường nên cuối cùng bị buộc tách ra. Sau này chị họ không dám gặp lại bạn trai cũ nữa, vì nếu gặp nhau sẽ mang đến tai nạn cho người ta. Sau chuyện đó chị họ của ta thay đổi thành con người khác, rất lạnh lùng.
Lâm Thiên an ủi:
– Đừng suy nghĩ những chuyện đó, nó sẽ không xảy ra với Dao nhi, tin ta đi. Ha ha ha, khi nào thì bắt đầu? Ta đi với Dao nhi.
Chu Dao đáp:
– Hôm nay, ngày mai, ngày mốt, gồm ba ngày. Bình thường hôm nay sẽ trở lại, vì tộc nhân phải đến dự liên hoan giữa trưa mai đông đủ.
Lâm Thiên cười hỏi:
– Tất cả người? Dao nhi, tộc nhân Chu gia chắc không ít, làm sao tụ họp nổi?
Chu Dao trả lời:
– Cũng không phải mọi người, nếu quan hệ quá xa thì không cần trở lại. Số người khoảng ba, bốn trăm.
Lâm Thiên gật gù, thế mới hợp lý.
– Dao nhi, khi tụ họp các người sẽ làm những gì?
Lâm Thiên chưa từng tham gia tộc hội một gia tộc lớn nên khá tò mò.
– Cũng không có gì, với ta thì trước kia là ăn chung mấy bữa cơm với tộc nhân khác, hành lễ thăm hỏi trưởng bối. Với người khác có lẽ thêm vào chắp nối với nhau, rồi gia tộc phân phối lại quyền lợi, ích lợi gì đó.
Chu Dao nói:
– Tiểu Lâm Tử, ta có một ca ca, là con của đại nương, có lẽ hắn hơi khó ở chung. Và... Và...
Lâm Thiên thấy Chu Dao ấp úng thì hỏi dồn:
– Và sao?
– Và có ý tưởng khác lạ với ta!
Chu Dao nói xong căng thẳng nhìn Lâm Thiên:
– Tiểu Lâm Tử, đến chừng đó hai người nhớ đừng gây gổ.
– Có ý tưởng đen tối với muội muội của mình, thật là nhân tài.
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh:
– Yên tâm, miễn hắn không quá đáng thì ta sẽ không làm gì hắn!
Chu Dao lo lắng nói:
– Ta chỉ sợ Tiểu Lâm Tử chịu thiệt. Trong gia tộc có nhiều cao thủ, nếu gây lớn chuyện thì...
Lâm Thiên khều mũi nhỏ của Chu Dao, mỉm cười nói:
– Không tin lão công của nàng sao? Nói cho Dao nhi yên tâm, dù là toàn Chu gia cũng không lọt vào mắt ta!
Chu gia nói đến thì tuy là thế gia cổ võ nhưng thực lực kém xa Thục Sơn, Côn Luân, so sánh với Từ Hàng Tịnh Trai cũng tụt mảng lớn. Bây giờ Lâm Thiên mọi người giới lực kếch sù, hắn dám xông Côn Luân, Thục Sơn chứ nói gì một thế gia cổ võ bình thường?
Dù không dùng giới lực, tu vi của Lâm Thiên là sơ kỳ thiên giai, ở trong gia tộc cổ võ như Chu gia coi như cao thủ đỉnh cao. Phụ thân của Chu Dao, Chu Hồng làm gia chủ Chu gia tu vi chỉ tới hậu kỳ địa giai.
Chênh lệch địa giai và thiên giai khá lớn. Một cao thủ thiên giai bình thường có thể đối phó năm cao thủ hậu kỳ địa giai. Chiến đấu của Lâm Thiên đặc biệt, ước chừng mười cao thủ hậu kỳ địa giai cũng đánh thắng được hắn. Vào thiên giai thì lúc đang chiến đấu vẫn có thể hấp thu thiên địa nguyên khí bổ sung bản thân. Nhưng cao thủ thiên giai khác thông thường thiên khí nguyên khí chỉ có thể từ đỉnh đầu nhập vào người, không thể đánh đồng với Lâm Thiên lộ ra ngoài vô số tế bào cùng hấp thu.
Phỏng đoán bảo thủ tốc độ hấp thu của Lâm Thiên gấp mười đến hai mươi lần cao thủ thiên giai bình thường. Tốc độ hấp thu mau như vậy đủ chống đỡ hắn không ngừng phát đại chiêu.
Ăn xong Lâm Thiên lập tức đặt vé máy bay, cùng Chu Dao bay đi tỉnh H. Dọc đường đi bình yên, không xảy ra vụ cướp máy bay gì như Lâm Thiên tưởng tượng. Hơn một tiếng sau máy bay đáp xuống sân bay tỉnh lị tỉnh H.
Bên ngoài phi trường, Chu gia phái người đến đón Lâm Thiên, Chu Dao.
Chu Dao cười chua xót:
– Tiểu Lâm Tử, lần này ta ké Tiểu Lâm Tử được hưởng đãi ngộ. Trước kia toàn là ta tự kêu xe về.
Mắt Chu Dao ướt nước.
Lâm Thiên nắm chặt tay Chu Dao, nhìn thẳng vào mắt nàng:
– Dao nhi đừng nghĩ lung tung, nếu nàng không muốn thì chúng ta kêu xe?
Chu Dao chu môi làm nũng:
– Không, ta cũng hưởng thụ cảm giác được người đưa đón!
Tài xế là một nam nhân trung niên, cung kính hành lễ hướng Lâm Thiên và Chu Dao:
– Đại tiểu thư, Lâm tiên sinh, mời lên xe!
Tuy Chu Dao không được gia tộc yêu thương nhưng tài xế nhỏ như gã không dám đắc tội, khi cần thiết lễ phép thì không thể thiếu.
Lâm Thiên lạnh nhạt gật đầu:
– Ừm!
Lâm Thiên để Chu Dao ngồi vào trước sau đó đến lượt hắn.
Tài xế nói, khởi động máy:
– Đại tiểu thư, Lâm tiên sinh, hãy ngồi yên.
Xe tốt, tài xế có kinh nghiệm phong phú, lái rất vững vàng, Lâm Thiên hầu như không cảm giác chấn động. Nhìn ánh mắt Chu Dao hốt hoảng, Lâm Thiên vươn tay kéo nàng vào lòng.
Tổng bộ gia tộc Chu gia không ở trong thành mà cách thành phố lớn năm, sáu chục dặm, chiếm diện tích rất rộng. Từng căn nhà kết hợp trung tây khiến nơi này giống biệt thự nghỉ phép. Đến gần Chu gia, trên đường đi Lâm Thiên thấy các tấm biển to viết: đất ở tư nhân, không mời đừng vào!
– Ghê thật, làm như cấm khu quân sự, thủ vệ cầm súng tự động rồi còn có mấy súng máy chĩa hướng này.
Bị nhiều khẩu súng trong tối ngoài sáng chĩa vào khiến Lâm Thiên khó chịu, nhưng liếc sang Chu Dao thì ráng nhịn.
Tài xế chú ý thấy Lâm Thiên cau mày, xin lỗi nói:
– Lâm tiên sinh, xin lỗi, bởi vì trong lúc gia tộc tụ họp nâng cao chế độ an toàn nhiều.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Hiện tại cao thủ tập hợp Chu gia, nếu xảy ra chuyện gì thì có đặt nhiều trạm gác hơn, thêm mấy khẩu súng máy cũng vô dụng.
– Xin lỗi, ta không có quyền quản lý chuyện này.
Tài xế nói xong quay đầu đi. Lúc này đã kiểm tra xong, nhóm Lâm Thiên vượt qua một trạm gác đi vào trong.
Xe đậu trong bãi đỗ xe ngoài trời, Lâm Thiên và Chu Dao xuống xe.
Một lão quản gia nghênh đón, cười với Chu Dao:
– Đại tiểu thư, hoan nghênh về nhà.
– Hoa bá, sao có thời gian đến đón ta?
Chu Dao vui vẻ nói:
Tiểu Lâm Tử, Hoa bá đối xử rất tốt với ta.
Lâm Thiên vốn chỉ định gật đầu chào, nghe Chu Dao nói xong thì khom người:
– Hoa bá khỏe không?
Lão quản gia Hoa bá vuốt râu cười nói:
– Chàng trai khá lắm, ngươi tên Lâm Thiên đúng không? Lần trước gia chủ nói tu vi của ngươi đã đến địa giai, cố lên, sau này chăm sóc tốt cho tiểu thư.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Ta tên Lâm Thiên, tu vi của Hoa bá lợi hại hơn tiểu tử nhiều.
Theo Tiểu Linh dò xét thì Hoa bá đã đến trung kỳ thiên giai, lợi hại hơn sơ kỳ thiên giai của Lâm Thiên một chút. Đương nhiên nếu đánh nhau chưa chắc Lâm Thiên yếu hơn trung kỳ thiên giai.
Hoa bá mắt lóe tia sáng:
– Ta chỉ là một quản gia bình thường. Được rồi, tiểu thư, ta mang hai người đi gặp gia chủ, lão gia chủ, bọn họ rất nhớ tiểu thư.
Chu Dao buồn bã nói:
– Hoa bá, phụ thân sẽ nhớ ta sao? Chắc gia gia sẽ không bao giờ.
– Lão gia chủ thật sự hơi nhớ tiểu thư, người lớn tuổi thì càng lúc càng muốn các tiểu bối tụ họp dưới gối mình.
Hoa bá nói:
– Lão gia chủ cũng muốn thấy đại tiểu thư tìm đối tượng như thế nào đưa về.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Sợ là cái này mới chủ yếu đi.
Gia tộc Chu gia chiếm diện tích khá lớn, nhóm Lâm Thiên đi hơn mười phút mới dừng lại trước gian nhà gỗ cổ kính.
Hoa bá nói:
– Đại tiểu thư, Lâm tiên sinh, lão gia chủ và gia chủ đang chờ ở bên trong.
Hoa bá tiến lên nhẹ gõ cửa:
Lão gia, gia chủ, hai người đại tiểu thư đến rồi.
Một thanh âm hùng hồn vang lên từ nhà gỗ:
– Cho họ vào.
Lâm Thiên có nghe giọng phụ thân của Chu Dao, thanh âm này khác hẳn, hắn biết ngay là giọng gia gia của Chu Dao.
Hoa bá nói với Lâm Thiên, Chu Dao:
– Đại tiểu thư, hai người vào đi, ta chờ tại đây.
Vẻ mặt Chu Dao hơi căng thẳng, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
– Tu vi trung kỳ thiên giai, giống Hoa bá.
Lâm Thiên đã khiến Tiểu Linh dò xét tu vi của gia gia Chu Dao,
Một nhân vật trung giai thiên giai cộng thêm một hậu kỳ địa giai sẽ không khiến Lâm Thiên e sợ gì, trong lòng hắn hơi căng thẳng nhưng đó là vì gặp trưởng bối nhà gái.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– A, cho dù bọn họ không chấp nhận để ta và Dao nhi cùng nhau thì làm được gì?
Lâm Thiên đẩy cửa phòng ra.
Đập vào mắt là một đại sảnh, chính giữa có một lão nhân tóc bạc ngồi trên ghế thái sư. Ngồi dưới tay lão nhân là phụ thân của Chu Dao, Chu Hồng.
Chu Dao vội vàng cung kính hành lễ:
– Gia gia, phụ thân!
Đối phương là trưởng bối nên Lâm Thiên cũng khom người chào:
– Chu bá phụ, Chu lão thái gia, hai vị khỏe không?
Lão nhân chỉ vào một chỗ ngồi cạnh mình, cười nói:
– Dao nhi, ngồi cạnh gia gia đi.
Chu Dao thấy lão nhân cười, tâm tình hơi thả lỏng nói:
– Gia gia, ta đứng chung với hắn được rồi.
Cơ mặt lão nhân cứng lại:
– Thôi thôi, ngươi muốn đứng thì đứng. Tại trước kia gia gia ít quan tâm ngươi.
Lão nhân nhìn Lâm Thiên chằm chằm, trầm giọng nói:
– Lâm Thiên, tin tưởng ngươi sẽ không để ý chúng ta đã điều tra ngươi sinh ra thế nào đi? Ta rất lấy làm lạ tại sao một người bình thường đột nhiên có thực lực kinh người, tài phú như thế? Ngươi có thể thỏa mãn lòng tò mò của lão già này không?
Khí thế cao thủ thiên giai phát ra.
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Xin lỗi, không thể. Dù là Dao nhi cũng không biết những chuyện này.
Lâm Thiên mỉm cười xin lỗi Chu Dao đứng cạnh mình.
Lão nhân lên tiếng:
– Nếu vậy ta nghĩ ta rất khó để tôn nữ của mình cùng một người không rõ chi tiết.
Chu Dao vội la lên:
– Gia gia cũng muốn can thiệp chúng ta?
Lão nhân không trả lời, chỉ nhìn Lâm Thiên chăm chú.
Lâm Thiên không chút nhân nhượng nhìn thẳng mắt lão nhân:
– Lão gia tử, ta không muốn giữa chúng ta sinh ra mâu thuẫn gì, điều này sẽ khiến Dao nhi rất khó xử.
– Lâm Thiên, ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?
Chu Hồng, phụ thân của Chu Dao trầm giọng hỏi:
– Tuy thân phận cố vấn đặc biệt Long tổ tôn quý nhưng Chu gia tích lũy mấy trăm năm, thực lực hơn xa ngươi tưởng tượng.
Lâm Thiên nói:
– Bá phụ đừng hiểu lầm, ta chỉ hy vọng chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng, giống như người thân, như bằng hữu chứ không phải kiểu tra hỏi thế này.
Lặng im, lặng im thật lâu. Sắp tới tháng mười hai, nhiệt độ không khí rất lạnh nhưng trán Chu Dao toát mồ hôi. Lâm Thiên nắm tay Chu Dao đưa dòng nước ấm vào người nàng, xóa tan cảm giác căng thẳng, mồ hôi trên trán biến mất.
– Lâm Thiên, thực lực của ngươi có vẻ mạnh hơn chúng ta nghĩ, không nhiều thanh niên dám nói chuyện kiểu đó trước mặt chúng ta.
Lão nhân mở miệng nói:
– Nếu ta không đoán sai, tu vi của ngươi không chỉ là sơ kỳ địa giai đi? Lần trước phụ thân của Dao nhi có lẽ đã nhìn lầm.
Chu Hồng nghe phụ thân nói xong sửng sốt, gã quan sát kỹ Lâm Thiên:
– Lâm Thiên, lần trước ngươi che giấu thực lực?
Lần trước Lâm Thiên mới là sơ kỳ địa giai, hiện tại đã là sơ kỳ thiên giai, quãng thời gian mới không lâu, hắn không tiện nói mình vừa tiến bộ.
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Coi như đi, bất cứ lúc nào cũng phải để lại một tay mới sống lâu hơn chút.
Chu Hồng nổi lên chiến ý, đứng dậy nói:
– Tiểu tử giỏi, thật sự che giấu thực lực. Hãy dùng thực lực thật ra đây, chúng ta so tài!
Lâm Thiên nửa cười nửa không nhìn Chu Hồng:
– Bá phụ có chắc là muốn ta dùng thực lực thật so tài với bá phụ không?
Chu Hồng hét to:
– Vớ vẩn! Dùng hết sức đi, dùng thực lực của ngươi chứng minh ngươi có thể bảo hộ được Dao nhi!
Chu Dao vội ngăn cản:
– Phụ thân!
Mấy hôm trước Chu Dao đã thấy Lâm Thiên đánh nhau, những nhẫn giả lợi hại vậy mà chết hết trong tay hắn. Chu Dao sợ Lâm Thiên sẽ bị thương phụ thân của mình, cho dù phụ thân không quan tâm nàng đủ nhiều.
Chu Hồng phất tay nói:
– Yên tâm, ta sẽ không tổn thương hắn.
Lâm Thiên cười nói:
– Dao nhi nhớ đừng nói mấy thứ này ra ngoài, nếu không gây ra rắc rối thì không hay.
Nhưng dù có rắc rối thì hiện tại Lâm Thiên không sợ. Giới lực sung túc nên Lâm Thiên cũng tự tin tràn đầy, dù là lão quái Nguyên Anh kỳ thì sao? Nếu chọc giận Lâm Thiên, mấy chục vạn giới lực hình thành công kích phát ra thì...
Chu Dao gật đầu đồng ý ngay:
– Tiểu Lâm Tử, đương nhiên ta sẽ không nói ra. Phải rồi, Tiểu Lâm Tử có thể cùng ta tham gia một cuộc tụ họp gia tộc không?
Lâm Thiên hỏi:
– Tụ họp gia tộc? Là tụ hội của gia tộc nàng? Người ngoài có thể tham gia sao?
Chu Dao trả lời:
– Là tụ họp trong gia tộc, mỗi năm vào lúc này tộc nhân phải tranh thủ quay về tham dự. Có thể mang bạn gái, bạn trai về luôn!
Lâm Thiên cười nói:
– Dù mang về cũng phải chờ xem tộc nhân có công nhận không đã. Ta ước chừng mỗi năm mang bạn trai, bạn gái về có khá nhiều bị tách rời đúng không?
Vẻ mặt Chu Dao buồn bã gật đầu nói:
– Đúng rồi, năm ngoái một chị họ của ta dẫn bạn trai về. Bạn trai của chị họ cũng khá xuất sắc nhưng vì gia thế rất bình thường nên cuối cùng bị buộc tách ra. Sau này chị họ không dám gặp lại bạn trai cũ nữa, vì nếu gặp nhau sẽ mang đến tai nạn cho người ta. Sau chuyện đó chị họ của ta thay đổi thành con người khác, rất lạnh lùng.
Lâm Thiên an ủi:
– Đừng suy nghĩ những chuyện đó, nó sẽ không xảy ra với Dao nhi, tin ta đi. Ha ha ha, khi nào thì bắt đầu? Ta đi với Dao nhi.
Chu Dao đáp:
– Hôm nay, ngày mai, ngày mốt, gồm ba ngày. Bình thường hôm nay sẽ trở lại, vì tộc nhân phải đến dự liên hoan giữa trưa mai đông đủ.
Lâm Thiên cười hỏi:
– Tất cả người? Dao nhi, tộc nhân Chu gia chắc không ít, làm sao tụ họp nổi?
Chu Dao trả lời:
– Cũng không phải mọi người, nếu quan hệ quá xa thì không cần trở lại. Số người khoảng ba, bốn trăm.
Lâm Thiên gật gù, thế mới hợp lý.
– Dao nhi, khi tụ họp các người sẽ làm những gì?
Lâm Thiên chưa từng tham gia tộc hội một gia tộc lớn nên khá tò mò.
– Cũng không có gì, với ta thì trước kia là ăn chung mấy bữa cơm với tộc nhân khác, hành lễ thăm hỏi trưởng bối. Với người khác có lẽ thêm vào chắp nối với nhau, rồi gia tộc phân phối lại quyền lợi, ích lợi gì đó.
Chu Dao nói:
– Tiểu Lâm Tử, ta có một ca ca, là con của đại nương, có lẽ hắn hơi khó ở chung. Và... Và...
Lâm Thiên thấy Chu Dao ấp úng thì hỏi dồn:
– Và sao?
– Và có ý tưởng khác lạ với ta!
Chu Dao nói xong căng thẳng nhìn Lâm Thiên:
– Tiểu Lâm Tử, đến chừng đó hai người nhớ đừng gây gổ.
– Có ý tưởng đen tối với muội muội của mình, thật là nhân tài.
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh:
– Yên tâm, miễn hắn không quá đáng thì ta sẽ không làm gì hắn!
Chu Dao lo lắng nói:
– Ta chỉ sợ Tiểu Lâm Tử chịu thiệt. Trong gia tộc có nhiều cao thủ, nếu gây lớn chuyện thì...
Lâm Thiên khều mũi nhỏ của Chu Dao, mỉm cười nói:
– Không tin lão công của nàng sao? Nói cho Dao nhi yên tâm, dù là toàn Chu gia cũng không lọt vào mắt ta!
Chu gia nói đến thì tuy là thế gia cổ võ nhưng thực lực kém xa Thục Sơn, Côn Luân, so sánh với Từ Hàng Tịnh Trai cũng tụt mảng lớn. Bây giờ Lâm Thiên mọi người giới lực kếch sù, hắn dám xông Côn Luân, Thục Sơn chứ nói gì một thế gia cổ võ bình thường?
Dù không dùng giới lực, tu vi của Lâm Thiên là sơ kỳ thiên giai, ở trong gia tộc cổ võ như Chu gia coi như cao thủ đỉnh cao. Phụ thân của Chu Dao, Chu Hồng làm gia chủ Chu gia tu vi chỉ tới hậu kỳ địa giai.
Chênh lệch địa giai và thiên giai khá lớn. Một cao thủ thiên giai bình thường có thể đối phó năm cao thủ hậu kỳ địa giai. Chiến đấu của Lâm Thiên đặc biệt, ước chừng mười cao thủ hậu kỳ địa giai cũng đánh thắng được hắn. Vào thiên giai thì lúc đang chiến đấu vẫn có thể hấp thu thiên địa nguyên khí bổ sung bản thân. Nhưng cao thủ thiên giai khác thông thường thiên khí nguyên khí chỉ có thể từ đỉnh đầu nhập vào người, không thể đánh đồng với Lâm Thiên lộ ra ngoài vô số tế bào cùng hấp thu.
Phỏng đoán bảo thủ tốc độ hấp thu của Lâm Thiên gấp mười đến hai mươi lần cao thủ thiên giai bình thường. Tốc độ hấp thu mau như vậy đủ chống đỡ hắn không ngừng phát đại chiêu.
Ăn xong Lâm Thiên lập tức đặt vé máy bay, cùng Chu Dao bay đi tỉnh H. Dọc đường đi bình yên, không xảy ra vụ cướp máy bay gì như Lâm Thiên tưởng tượng. Hơn một tiếng sau máy bay đáp xuống sân bay tỉnh lị tỉnh H.
Bên ngoài phi trường, Chu gia phái người đến đón Lâm Thiên, Chu Dao.
Chu Dao cười chua xót:
– Tiểu Lâm Tử, lần này ta ké Tiểu Lâm Tử được hưởng đãi ngộ. Trước kia toàn là ta tự kêu xe về.
Mắt Chu Dao ướt nước.
Lâm Thiên nắm chặt tay Chu Dao, nhìn thẳng vào mắt nàng:
– Dao nhi đừng nghĩ lung tung, nếu nàng không muốn thì chúng ta kêu xe?
Chu Dao chu môi làm nũng:
– Không, ta cũng hưởng thụ cảm giác được người đưa đón!
Tài xế là một nam nhân trung niên, cung kính hành lễ hướng Lâm Thiên và Chu Dao:
– Đại tiểu thư, Lâm tiên sinh, mời lên xe!
Tuy Chu Dao không được gia tộc yêu thương nhưng tài xế nhỏ như gã không dám đắc tội, khi cần thiết lễ phép thì không thể thiếu.
Lâm Thiên lạnh nhạt gật đầu:
– Ừm!
Lâm Thiên để Chu Dao ngồi vào trước sau đó đến lượt hắn.
Tài xế nói, khởi động máy:
– Đại tiểu thư, Lâm tiên sinh, hãy ngồi yên.
Xe tốt, tài xế có kinh nghiệm phong phú, lái rất vững vàng, Lâm Thiên hầu như không cảm giác chấn động. Nhìn ánh mắt Chu Dao hốt hoảng, Lâm Thiên vươn tay kéo nàng vào lòng.
Tổng bộ gia tộc Chu gia không ở trong thành mà cách thành phố lớn năm, sáu chục dặm, chiếm diện tích rất rộng. Từng căn nhà kết hợp trung tây khiến nơi này giống biệt thự nghỉ phép. Đến gần Chu gia, trên đường đi Lâm Thiên thấy các tấm biển to viết: đất ở tư nhân, không mời đừng vào!
– Ghê thật, làm như cấm khu quân sự, thủ vệ cầm súng tự động rồi còn có mấy súng máy chĩa hướng này.
Bị nhiều khẩu súng trong tối ngoài sáng chĩa vào khiến Lâm Thiên khó chịu, nhưng liếc sang Chu Dao thì ráng nhịn.
Tài xế chú ý thấy Lâm Thiên cau mày, xin lỗi nói:
– Lâm tiên sinh, xin lỗi, bởi vì trong lúc gia tộc tụ họp nâng cao chế độ an toàn nhiều.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Hiện tại cao thủ tập hợp Chu gia, nếu xảy ra chuyện gì thì có đặt nhiều trạm gác hơn, thêm mấy khẩu súng máy cũng vô dụng.
– Xin lỗi, ta không có quyền quản lý chuyện này.
Tài xế nói xong quay đầu đi. Lúc này đã kiểm tra xong, nhóm Lâm Thiên vượt qua một trạm gác đi vào trong.
Xe đậu trong bãi đỗ xe ngoài trời, Lâm Thiên và Chu Dao xuống xe.
Một lão quản gia nghênh đón, cười với Chu Dao:
– Đại tiểu thư, hoan nghênh về nhà.
– Hoa bá, sao có thời gian đến đón ta?
Chu Dao vui vẻ nói:
Tiểu Lâm Tử, Hoa bá đối xử rất tốt với ta.
Lâm Thiên vốn chỉ định gật đầu chào, nghe Chu Dao nói xong thì khom người:
– Hoa bá khỏe không?
Lão quản gia Hoa bá vuốt râu cười nói:
– Chàng trai khá lắm, ngươi tên Lâm Thiên đúng không? Lần trước gia chủ nói tu vi của ngươi đã đến địa giai, cố lên, sau này chăm sóc tốt cho tiểu thư.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Ta tên Lâm Thiên, tu vi của Hoa bá lợi hại hơn tiểu tử nhiều.
Theo Tiểu Linh dò xét thì Hoa bá đã đến trung kỳ thiên giai, lợi hại hơn sơ kỳ thiên giai của Lâm Thiên một chút. Đương nhiên nếu đánh nhau chưa chắc Lâm Thiên yếu hơn trung kỳ thiên giai.
Hoa bá mắt lóe tia sáng:
– Ta chỉ là một quản gia bình thường. Được rồi, tiểu thư, ta mang hai người đi gặp gia chủ, lão gia chủ, bọn họ rất nhớ tiểu thư.
Chu Dao buồn bã nói:
– Hoa bá, phụ thân sẽ nhớ ta sao? Chắc gia gia sẽ không bao giờ.
– Lão gia chủ thật sự hơi nhớ tiểu thư, người lớn tuổi thì càng lúc càng muốn các tiểu bối tụ họp dưới gối mình.
Hoa bá nói:
– Lão gia chủ cũng muốn thấy đại tiểu thư tìm đối tượng như thế nào đưa về.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Sợ là cái này mới chủ yếu đi.
Gia tộc Chu gia chiếm diện tích khá lớn, nhóm Lâm Thiên đi hơn mười phút mới dừng lại trước gian nhà gỗ cổ kính.
Hoa bá nói:
– Đại tiểu thư, Lâm tiên sinh, lão gia chủ và gia chủ đang chờ ở bên trong.
Hoa bá tiến lên nhẹ gõ cửa:
Lão gia, gia chủ, hai người đại tiểu thư đến rồi.
Một thanh âm hùng hồn vang lên từ nhà gỗ:
– Cho họ vào.
Lâm Thiên có nghe giọng phụ thân của Chu Dao, thanh âm này khác hẳn, hắn biết ngay là giọng gia gia của Chu Dao.
Hoa bá nói với Lâm Thiên, Chu Dao:
– Đại tiểu thư, hai người vào đi, ta chờ tại đây.
Vẻ mặt Chu Dao hơi căng thẳng, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
– Tu vi trung kỳ thiên giai, giống Hoa bá.
Lâm Thiên đã khiến Tiểu Linh dò xét tu vi của gia gia Chu Dao,
Một nhân vật trung giai thiên giai cộng thêm một hậu kỳ địa giai sẽ không khiến Lâm Thiên e sợ gì, trong lòng hắn hơi căng thẳng nhưng đó là vì gặp trưởng bối nhà gái.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– A, cho dù bọn họ không chấp nhận để ta và Dao nhi cùng nhau thì làm được gì?
Lâm Thiên đẩy cửa phòng ra.
Đập vào mắt là một đại sảnh, chính giữa có một lão nhân tóc bạc ngồi trên ghế thái sư. Ngồi dưới tay lão nhân là phụ thân của Chu Dao, Chu Hồng.
Chu Dao vội vàng cung kính hành lễ:
– Gia gia, phụ thân!
Đối phương là trưởng bối nên Lâm Thiên cũng khom người chào:
– Chu bá phụ, Chu lão thái gia, hai vị khỏe không?
Lão nhân chỉ vào một chỗ ngồi cạnh mình, cười nói:
– Dao nhi, ngồi cạnh gia gia đi.
Chu Dao thấy lão nhân cười, tâm tình hơi thả lỏng nói:
– Gia gia, ta đứng chung với hắn được rồi.
Cơ mặt lão nhân cứng lại:
– Thôi thôi, ngươi muốn đứng thì đứng. Tại trước kia gia gia ít quan tâm ngươi.
Lão nhân nhìn Lâm Thiên chằm chằm, trầm giọng nói:
– Lâm Thiên, tin tưởng ngươi sẽ không để ý chúng ta đã điều tra ngươi sinh ra thế nào đi? Ta rất lấy làm lạ tại sao một người bình thường đột nhiên có thực lực kinh người, tài phú như thế? Ngươi có thể thỏa mãn lòng tò mò của lão già này không?
Khí thế cao thủ thiên giai phát ra.
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Xin lỗi, không thể. Dù là Dao nhi cũng không biết những chuyện này.
Lâm Thiên mỉm cười xin lỗi Chu Dao đứng cạnh mình.
Lão nhân lên tiếng:
– Nếu vậy ta nghĩ ta rất khó để tôn nữ của mình cùng một người không rõ chi tiết.
Chu Dao vội la lên:
– Gia gia cũng muốn can thiệp chúng ta?
Lão nhân không trả lời, chỉ nhìn Lâm Thiên chăm chú.
Lâm Thiên không chút nhân nhượng nhìn thẳng mắt lão nhân:
– Lão gia tử, ta không muốn giữa chúng ta sinh ra mâu thuẫn gì, điều này sẽ khiến Dao nhi rất khó xử.
– Lâm Thiên, ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?
Chu Hồng, phụ thân của Chu Dao trầm giọng hỏi:
– Tuy thân phận cố vấn đặc biệt Long tổ tôn quý nhưng Chu gia tích lũy mấy trăm năm, thực lực hơn xa ngươi tưởng tượng.
Lâm Thiên nói:
– Bá phụ đừng hiểu lầm, ta chỉ hy vọng chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng, giống như người thân, như bằng hữu chứ không phải kiểu tra hỏi thế này.
Lặng im, lặng im thật lâu. Sắp tới tháng mười hai, nhiệt độ không khí rất lạnh nhưng trán Chu Dao toát mồ hôi. Lâm Thiên nắm tay Chu Dao đưa dòng nước ấm vào người nàng, xóa tan cảm giác căng thẳng, mồ hôi trên trán biến mất.
– Lâm Thiên, thực lực của ngươi có vẻ mạnh hơn chúng ta nghĩ, không nhiều thanh niên dám nói chuyện kiểu đó trước mặt chúng ta.
Lão nhân mở miệng nói:
– Nếu ta không đoán sai, tu vi của ngươi không chỉ là sơ kỳ địa giai đi? Lần trước phụ thân của Dao nhi có lẽ đã nhìn lầm.
Chu Hồng nghe phụ thân nói xong sửng sốt, gã quan sát kỹ Lâm Thiên:
– Lâm Thiên, lần trước ngươi che giấu thực lực?
Lần trước Lâm Thiên mới là sơ kỳ địa giai, hiện tại đã là sơ kỳ thiên giai, quãng thời gian mới không lâu, hắn không tiện nói mình vừa tiến bộ.
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Coi như đi, bất cứ lúc nào cũng phải để lại một tay mới sống lâu hơn chút.
Chu Hồng nổi lên chiến ý, đứng dậy nói:
– Tiểu tử giỏi, thật sự che giấu thực lực. Hãy dùng thực lực thật ra đây, chúng ta so tài!
Lâm Thiên nửa cười nửa không nhìn Chu Hồng:
– Bá phụ có chắc là muốn ta dùng thực lực thật so tài với bá phụ không?
Chu Hồng hét to:
– Vớ vẩn! Dùng hết sức đi, dùng thực lực của ngươi chứng minh ngươi có thể bảo hộ được Dao nhi!
Chu Dao vội ngăn cản:
– Phụ thân!
Mấy hôm trước Chu Dao đã thấy Lâm Thiên đánh nhau, những nhẫn giả lợi hại vậy mà chết hết trong tay hắn. Chu Dao sợ Lâm Thiên sẽ bị thương phụ thân của mình, cho dù phụ thân không quan tâm nàng đủ nhiều.
Chu Hồng phất tay nói:
– Yên tâm, ta sẽ không tổn thương hắn.
Tác giả :
Không Thần