Tình Dương
Chương 9
Lúc giữa trưa, có người nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng hắn ra.
“Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch của phòng tuyên truyền ở tầng ba."
“Cứ để đấy đi."
Hắn cười đứng dậy, đi đóng cửa lại, còn thuận tay khoá luôn. Hắn nhẹ nhàng đi đến, bắt được thân ảnh mặc áo khoác lam kia, đem cằm gối lên trên vai y, thanh âm cũng trở nên mềm nhẹ.
“Đã ăn cơm trưa chưa? Đợi một chút chúng ta cùng xuống dưới mua bánh trứng được không?"
Thanh niên cảm thấy buồn buồn khẽ rụt cổ lại, tròng mắt đen trong suốt tràn đầy khốn quẫn, miệng nho nhỏ thanh cầu xin tha thứ.
“Không cần … Dịch."
Không cần biết đã từng làm ra những hành vi thân mật như thế nào, chỉ cần tứ chi lại chạm vào nhau là có thể dễ dàng làm cho Lạc Thần đỏ bừng cả mặt. Hắn lại không nhịn được, muốn trêu y một chút. Hắn ngậm lấy vành tai trắng đến mức nhìn thấy mạch máu của y, liếm liếm gặm gặm, lại thổi khí bên tai y, trêu đùa.
“Không cần Dịch, vậy ngươi cần ai, hả?"
Đôi mắt trong suốt của y quả nhiên như dự kiến của hắn, đã bịt thêm một tầng hơi nước, hai má của y thì đỏ bừng lên như say rượu, hắn nâng cằm y lên, hôn y, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng chui vào, tuỳ ý mà cướp đoạt.
Nhấm nháp đủ mới chịu buông y ra, khuôn mặt người thanh niên đã đỏ bừng, để mặc hắn quay người của y lại, cởi áo khoác, kéo cao áo sơ mi, làn da non mềm trước ngực của y có một vết sẹo rất nhạt màu hồng phấn, là bằng chứng Lạc Thần của hắn suýt nữa thì phải rời đi hắn. Cũng may, tất cả đều là quá khứ. Hắn thương tiếc mà hôn lên vết sẹo, đầu lưỡi ướt át cũng liếm qua liếm lại, ngón tay không rảnh rỗi mà vuốt ve làn da bóng loáng sau lưng y.
“A…~"
Thiếu niên nhẹ nhàng rên rỉ ngã vào trên người hắn, hai người ngã ra chiếc ghế xoay lớn bằng da thật của hắn, tiểu đệ đệ của hắn dục vọng thức tỉnh, để ở ngay chân của thiếu niên, làm cho y hơi kinh hoảng một chút.
“Dịch?"
Hắn hơi buồn rầu mà đem đầu vùi vào bên cổ của thiếu niên. Hắn chỉ hứng lên mà muốn trêu đùa y một chút, ai ngờ lại biến thành tình trạng sát súng hoả như thế này? Cũng không thể trách hắn định lực không đủ, mà tại lớp học thêm buổi tối của Lạc Thần sắp thi, nên hắn đã phải nhịn mấy buổi tối.
Nghĩ nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định không nên bạc đãi chính mình, vì vậy hắn rút dây chiếc điện thoại tuyến trên mặt bàn, ôm lấy người kia đi đến chiếc sô pha lớn ở bên cạnh.
Giữa trưa, nắng chói chang, xuyên qua cửa kính sát đất, tà tà chiếu đến một góc của sô pha. Người trong lòng hắn, nửa người dưới đã trống trơn, hai chiếc chân thon dài vô lực mở ra, thắt lưng bị hắm nắm lấy kịch liệt cử động, bộ phận giao hợp dưới ánh sáng mặt trời nhìn thấy rất rõ ràng.
Trán của Lạc Thần đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, làm ướt phần tóc mái ngắn ngủn, đôi môi bị cắn gắt gao, vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ chui ra từ cổ họng. vẻ mặt mê loạn này là vì hắn mà xuất hiện, điều này làm hắn hoàn toàn mất đi năng lực tự điều khiển, động tác ra vào nhanh hơn, hung mãnh hơn, giống như nói mê, không ngừng lặp đi lặp lại bên tai y.
Lạc Thần
Lạc Thần…
Cho đến khi thân thể mềm mại kia theo động tác của hắn mà run rẩy, chất lỏng màu trắng xẹt qua trong không trung, vẽ nên một đường cong xinh đẹp, bắn lên bàn trà màu sậm phía trước sô pha…
“Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch của phòng tuyên truyền ở tầng ba."
“Cứ để đấy đi."
Hắn cười đứng dậy, đi đóng cửa lại, còn thuận tay khoá luôn. Hắn nhẹ nhàng đi đến, bắt được thân ảnh mặc áo khoác lam kia, đem cằm gối lên trên vai y, thanh âm cũng trở nên mềm nhẹ.
“Đã ăn cơm trưa chưa? Đợi một chút chúng ta cùng xuống dưới mua bánh trứng được không?"
Thanh niên cảm thấy buồn buồn khẽ rụt cổ lại, tròng mắt đen trong suốt tràn đầy khốn quẫn, miệng nho nhỏ thanh cầu xin tha thứ.
“Không cần … Dịch."
Không cần biết đã từng làm ra những hành vi thân mật như thế nào, chỉ cần tứ chi lại chạm vào nhau là có thể dễ dàng làm cho Lạc Thần đỏ bừng cả mặt. Hắn lại không nhịn được, muốn trêu y một chút. Hắn ngậm lấy vành tai trắng đến mức nhìn thấy mạch máu của y, liếm liếm gặm gặm, lại thổi khí bên tai y, trêu đùa.
“Không cần Dịch, vậy ngươi cần ai, hả?"
Đôi mắt trong suốt của y quả nhiên như dự kiến của hắn, đã bịt thêm một tầng hơi nước, hai má của y thì đỏ bừng lên như say rượu, hắn nâng cằm y lên, hôn y, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng chui vào, tuỳ ý mà cướp đoạt.
Nhấm nháp đủ mới chịu buông y ra, khuôn mặt người thanh niên đã đỏ bừng, để mặc hắn quay người của y lại, cởi áo khoác, kéo cao áo sơ mi, làn da non mềm trước ngực của y có một vết sẹo rất nhạt màu hồng phấn, là bằng chứng Lạc Thần của hắn suýt nữa thì phải rời đi hắn. Cũng may, tất cả đều là quá khứ. Hắn thương tiếc mà hôn lên vết sẹo, đầu lưỡi ướt át cũng liếm qua liếm lại, ngón tay không rảnh rỗi mà vuốt ve làn da bóng loáng sau lưng y.
“A…~"
Thiếu niên nhẹ nhàng rên rỉ ngã vào trên người hắn, hai người ngã ra chiếc ghế xoay lớn bằng da thật của hắn, tiểu đệ đệ của hắn dục vọng thức tỉnh, để ở ngay chân của thiếu niên, làm cho y hơi kinh hoảng một chút.
“Dịch?"
Hắn hơi buồn rầu mà đem đầu vùi vào bên cổ của thiếu niên. Hắn chỉ hứng lên mà muốn trêu đùa y một chút, ai ngờ lại biến thành tình trạng sát súng hoả như thế này? Cũng không thể trách hắn định lực không đủ, mà tại lớp học thêm buổi tối của Lạc Thần sắp thi, nên hắn đã phải nhịn mấy buổi tối.
Nghĩ nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định không nên bạc đãi chính mình, vì vậy hắn rút dây chiếc điện thoại tuyến trên mặt bàn, ôm lấy người kia đi đến chiếc sô pha lớn ở bên cạnh.
Giữa trưa, nắng chói chang, xuyên qua cửa kính sát đất, tà tà chiếu đến một góc của sô pha. Người trong lòng hắn, nửa người dưới đã trống trơn, hai chiếc chân thon dài vô lực mở ra, thắt lưng bị hắm nắm lấy kịch liệt cử động, bộ phận giao hợp dưới ánh sáng mặt trời nhìn thấy rất rõ ràng.
Trán của Lạc Thần đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, làm ướt phần tóc mái ngắn ngủn, đôi môi bị cắn gắt gao, vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ chui ra từ cổ họng. vẻ mặt mê loạn này là vì hắn mà xuất hiện, điều này làm hắn hoàn toàn mất đi năng lực tự điều khiển, động tác ra vào nhanh hơn, hung mãnh hơn, giống như nói mê, không ngừng lặp đi lặp lại bên tai y.
Lạc Thần
Lạc Thần…
Cho đến khi thân thể mềm mại kia theo động tác của hắn mà run rẩy, chất lỏng màu trắng xẹt qua trong không trung, vẽ nên một đường cong xinh đẹp, bắn lên bàn trà màu sậm phía trước sô pha…
Tác giả :
Thái Trì Vũ