Tình Địch (The Rivals In Love)
Chương 21
Flame hăm hở đi vào văn phòng của ông Karl Bronky ở công ty kỹ thuật Thurgood.
- Hân hạnh được đón tiếp cô, cô Bennett. Xin mời cô ngồi - Karl Bronky đi vòng quanh bàn giấy ra đón nàng.
Ông ta vào khoảng ngoài 40, thân hình gầy ốm, da mặt đầy nốt đỏ hoe, có tật vừa nói vừa gục gặc cái đầu.
- Lưu thông qua cầu Bay Bridge ắt là kẹt lắm. Thứ Sáu nào cũng vậy, mọi người đua nhau ra khỏi thành phố đi nghỉ cuối tuần.
- Đúng vậy - Nàng nói, nhưng không muốn mất thì giờ nói về lưu thông hay thời tiết - Sáng nay khi tôi nói chuyện với ông, ông đã bảo vừa coi xong các hoạ đồ tôi trao cho ông.
- Vâng, tôi đã coi xong.
- Ông có ý kiến gì không?
- Tôi nghĩ rằng đó là một dự án quá nhiều tham vọng, thuộc loại bất cứ một kỹ sư nào cũng mơ ước được dự phần vào đó.
- Vậy là.... ông không thấy lỗi lầm nào cả?
- Cô nên hiểu, cô Bennett, các hoạ đồ này chỉ là ở giai đoạn chuẩn bị, chưa phải là hoạ đồ hoàn chỉnh để thi công. Điều đó không có nghĩa là nội dung của chúng không phong phú, trái lại là đằng khác. Theo ý tôi, nó thật sự là một dự án khả thi.
- Tôi hiểu - Nàng cố giấu nỗi thất vọng.
- Cô đã yêu cầu tôi xem kỹ hoạ đồ của cái đập nước - Ông soạn ra một ít trong đống hoạ đồ cuộn tròn và bản vẽ để trên mặt bàn - Nhưng cô biết không, hoạ đồ này không có ghi tên hãng chịu trách nhiệm vẽ các hoạ đồ này, hay địa chỉ của nó.
- Tôi biết.
Nàng đã xoá bỏ hết các mục đó trước khi trao cho ông duyệt, nàng sợ có ai đó ở công ty kỹ thuật Thurgood quen với đồng nghiệp công ty kỹ thuật được Chane mướn vẽ. Mỗi lĩnh vực kinh doanh là một thế giới nhỏ, nàng không muốn công ty ấy vô tình biết được nàng có các hoạ đồ ấy.
- Dù sao, tôi không biết ai phụ trách phần kỹ thuật của các hoạ đồ về cái đập nước, nhưng có vẻ đó là một cá nhân, hay một nhóm rất thành thạo - Ông trải một hoạ đồ ra bàn và chắn bốn góc lại - Thật ra, tôi chỉ thắc mắc ở mỗi một điểm. Điều đó không có nghĩa là người thiết kế sai. Không thể bảo rằng người ta sai khi ta không nắm tất cả các yếu tố.
- Ông thắc mắc điểm nào? - Nàng để ý thấy ông trải hoạ bản đồ tổng thể ra, và cúi xuống trên đó, mặt có vẻ phân vân.
- Cô nói cô là chủ thung lũng này và những người này đã đến gặp cô với đề nghị thực hiện dự án to lớn này?
- Phải.
- Điểm tôi không hiểu được, ít nhất tôi chưa có thêm thông tin, là tại sao họ chọn đặc biệt địa điểm này để làm cái đập và tại sao họ muốn làm ngập nước toàn bộ thung lũng.
- Ông muốn nói gì? - Nàng cố dằn nỗi hy vọng vừa chớm trồi lên, vì còn quá sớm - Họ có thể xây cái đập ấy ở chỗ nào khác sao?
- Một lần nữa, cô Bennett, tôi muốn cô hiểu là tôi chưa thấy địa điểm ngoài thực tế. Tôi chỉ dựa trên các hoạ đồ này mà thôi. Nhưng khi nghiên cứu chúng, tôi nhận thấy địa điểm hợp lý nhất để xây đập có lẽ là ở chỗ thắt lại giữa các đồi này - Ông chỉ cho nàng xem trên bản hoạ đồ, xa hẳn về phía Bắc điểm hiện tại - Và cách làm đó sẽ chừa lại phần phía Nam của thung lũng y nguyên.
Phần đó cũng là nơi có ngôi nhà chính và tất cả các kiến trúc khác của trại chăn nuôi gia súc, Flame hiểu ra. Nàng nhìn sững bản hoạ đồ, sửng sốt không phản ứng gì cả.
- Cô hãy nghĩ đến cái sân gôn và câu lạc bộ đánh gôn có thể xây dựng trong thung lũng này, và những hạng mục đó có thể đóng góp như thế nào vào toàn bộ khu chỉnh trang. Chắc nó sẽ tốt hơn cái sân gôn hiện nay được vẽ trong hoạ đồ chạy ngoằn ngoèo qua các quả đồi. Dĩ nhiên, hình thể cái hồ sẽ bị thay đổi, nó sẽ bị dời qua thung lũng kia ở về phía Tây Bắc. Theo ý tôi, chỗ đó tốt hơn cho các bến tàu và khách sạn vì có những quả đồi này che gió. Dời chỗ cái đập sẽ mở ra nhiều sự chọn lựa mới. Có thể mở một sân bay cho máy bay tư nhân, vì có trời biết đúng hay không, một khu chỉnh trang như thế này sẽ thu hút những hạng du khách có máy bay riêng. Còn theo dự án hiện tại, phải san bằng một quả đồi để làm ở đó một sân bay, có thể không làm được vì tổn phí quá cao.
- Vậy thì tại sao... - Nhưng nàng đã biết tại sao. Chane thù ghét trang trại Morgan. Chàng muốn thiêu huỷ nó. Chàng muốn dìm nó xuống đáy hồ.
Karl Bronky đứng thẳng lên, trán nhăn lại tỏ ra hối tiếc:
- Lẽ ra tôi không nên nói nhiều như vậy. Một lần nữa, tôi phải nhấn mạnh rằng người kỹ sư thiết kế công trình này là chọn địa điểm này thay vì chọn địa điểm tôi đã nêu lên có lẽ có những lý do rất xác đáng.
- Như là gì?
- Có thể các lỗ khoan thử đã cho thấy địa điểm kia không chịu nổi cái đập nếu không chèn chân kỹ hơn và tốn kém. Và có lẽ ở đây thì có đá ngầm để giữ chân móng của cái đập ít tốn hơn - Ông nhún vai, ra điều có vô số khả năng - Chưa đến xem kỹ hiện trường và chưa thực hiện được các cuộc thử nghiệm cần thiết, thì tôi chỉ có thể suy đoán mà thôi, cô Bennett ạ.
- Ông Bronky, trong vòng hai tuần tới, ông có thể bay qua Oklahoma với tôi một ngày và đích thân thám sát sở đất ấy được không?
- Oklahoma... dự án ở đấy hả? - Ông nói, rồi hít vào thật sâu, ra chiều chú ý đến đề nghị của nàng - Tôi chắc có thể sắp xếp lại chương trình của tôi để rảnh vài ngày.
- Tốt, bởi vì tôi muốn biết có thật là tuyệt đối cần thiết phải dìm hết đất đai của tôi xuống dưới mặt nước hay không. Không phải tôi không tin công trình của người kỹ sư này. Chỉ là để có thêm ý kiến thứ hai.
- Tôi không trách cô. Thật ra, làm như vậy là khôn ngoan.
***
Đèn lưu thông bật đỏ và chiếc xe nhà từ từ dừng lại trước đường băng dành cho bộ hành qua đường. Từ ghế sau, Flame theo dõi một chiếc xe điện chạy ngang qua ngã tư kêu leng keng. Nàng lơ đễnh nhìn lại Arthur, tài xế của Malcom, ngăn cách với ghế sau bằng một tấm vách kính kéo qua lại được. Anh ta đã mở radio, và âm nhạc êm dịu phát ra từ các loa âm thanh nổi.
Quay qua Malcom, nàng mỉm cười:
- Nếu tôi nhắm mắt lại, chắc là ngủ quên.
- Tôi tưởng cô đã ngủ rồi!
- Sau bữa ăn ngon tuyệt ấy, ông trách tôi được chăng? - Nàng vẫn mỉm cười, nhưng sự đờ đẫn vì buồn ngủ dễ chịu vẫn còn, làm cho nàng cảm thấy dã dượi và no đầy - Ngay bây giờ, không cần thuyết phục nhiều cũng có thể làm tôi đứng về phe những người ngủ trưa.
Ông quan sát mặt nàng:
- Cô có vẻ mệt thật đấy.
Nàng không chối cãi:
- Mười ngày nay tôi không ngớt chạy đôn, chạy đáo để thu xếp công việc cho xong mới rời đi Tulsa ngày mai được. Hôm nay là lần đầu tôi thực sự ngồi yên và thư giãn sau bao nhiêu ngày bận rộn, và tôi cám ơn ông về điều đó.
- Tulsa! Đó là lãnh địa của Stuart, cô biết đấy - Ông nói và theo dõi phản ứng của nàng khi nghe tên Chance.
Flame mỉm cười thản nhiên:
- Anh ta không có độc quyền ở đấy, Malcom.
- Cô có ý định gặp anh ta trong khi ở đấy không?
- Có thể. Tuỳ theo chương trình của tôi có cho phép hay không. Tôi còn nhiều vấn đề pháp lý phải giải quyết liên quan đến gia sản của Hattie để lại, phải ký nhiều văn kiện, những việc như thế đó.
Nàng không nói đến người kỹ sư Karl Bronky sẽ bay sang một ngày sau khi nàng về để gặp nàng và đi xem đất đai ở trang trại Morgan, nhất là địa điểm đề nghị xây đập trong dự án, và địa điểm có thể thay thế. Nàng vẫn chưa thổ lộ với Malcom những lý do đưa đến sự tan vỡ với Chance hay cuộc chiến đấu đang chờ nàng để ngăn cản Chance chiếm được quyền kiểm soát khu đất mà chàng đã cưới nàng để có được trong tay.
Malcom cau mày vẻ suy tư và nheo mắt lại.
- Tôi không hiểu tại sao cô còn gặp anh ta khi cô cứ bảo rằng đã dứt khoát với anh ta.
Nàng cười trừ, mắt sáng lên vẻ tinh nghịch:
- Ông nói nghe như anh ta luôn ở bên cạnh tôi, Malcom ạ. Tôi chỉ gặp anh ta có hai lần. Và trái lại những tin đồn mới đây, không có vấn đề giải hoà đang xảy ra.
Không có chút nghi ngờ nào trong giọng nói của nàng. Nàng dứt tình với anh ta rồi chăng, Malcom tự hỏi. Đúng là nàng không còn phản ứng một cách quyết liệt khi chỉ nghe cái tên Stuart, nhưng mỗi khi tên ấy được ai nhắc đến, mắt nàng vẫn lộ vẻ muốn báo thù.
Đèn lưu thông bật xanh và chiếc xe nhà lướt đi êm như ru.
- Cô sẽ ở lại Tulsa bao lâu?
- Chỉ trong cuối tuần. Đầu tuần tới tôi đã về đây - Nàng tò mò liếc nhìn ông - Tại sao ông hỏi?
- Tôi đang thắc mắc không biết cô có dự định làm gì vì nay cô đã có tài sản và phương tiện tự lập. Chuyến đi này có phải để chuẩn bị ở luôn không?
Khả năng, nàng dời chỗ ở đi xa quá tầm tay của ông, ra khỏi ảnh hưởng của ông... đã làm ông lo ngại từ khi nàng kể cho ông nghe chuyện thừa hưởng một trang trại rộng lớn ở Oklahoma.
- Phương tiện tự lập khiêm nhượng thôi. Chắc chắn không đủ để thúc đẩy tôi từ chức ở công ty.
- Tốt - Malcom mỉm cười nhẹ nhõm ra mặt - Có nghĩa là tôi không phải làm việc với một người khác.
- Kế tới, chắc ông sẽ cố nói cho tôi tin ông chỉ chú ý đến phần trí tuệ của tôi mà thôi. Nàng nhìn ông với vẻ giả vờ trách móc.
- Tôi thừa nhận có cô ở bên cạnh rất kích thích về mặt tinh thần. Rủi thay, tôi chưa có cơ hội khám phá sự kích thích của cô đến mức nào về... các mặt khác.
Nàng phì cười:
- Ông không bao giờ chịu thôi, phải không, Malcom? Nếu sự kiên trì là một mặt đạo đức thì có lẽ ông là người đạo đức nhất đời mà tôi biết.
Nụ cười trên môi ông nở to hơn. Ông nói:
- Cái đó gọi là làm cho đối thủ phải thấm mệt.
- Chắc chắn ông là một chuyên viên trong trò chơi này - Nàng vui vẻ nói.
Ông trở nên nghiêm túc và khao khát:
- Phải chăng rốt cuộc tôi đã tiến được phần nào?
Nàng định phủ nhận, nhưng rồi đổi ý, nhìn ông, và nhớ lại nàng đã thấy thoải mái như thế nào trong hai giờ vừa qua bên cạnh ông. Cái đó chẳng là hiếm có sao, cũng hiếm có như sự kích thích ngây ngất nàng đã biết bên cạnh Chance?
Quyết định trả lời một cách ngay thật nhất với ông, nàng nói:
- Tôi không biết nữa, Malcom.
Ông không nói gì cả, chỉ cầm tay nàng lên hôn vào lòng bàn tay nàng, vừa lúc chiếc xe hơi dừng lại trước toà nhà của công ty quảng cáo. Arthur bước xuống xe và mở cửa hông bên phía phải phía nàng, chìa tay ra đỡ nàng xuống xe. Nàng rút mấy ngón tay ra khỏi bàn tay của Malcom và bước xuống khỏi xe và quay lại:
- Cám ơn về bữa ăn trưa.... và về sự có mặt của ông, Malcom.
- Chúng ta sẽ nói chuyện lại tuần tới khi cô ở Tulsa về - Ông hứa, và mắt ông ánh lên còn bạo dạn hơn trước.
Flame từ từ và trầm ngâm quay lại đi về phía cửa vào toà bin-đinh.
***
Sáng Chủ nhật, Flame đưa Karl Bronky đi bộ trở về cửa trang trại Morgan, sau khi ông ta đã quan sát sơ bộ khu đất. Charlie Rainwater chờ ở bên ngoài để đánh xe hơi đưa ông vào phi trường.
- Cám ơn sự đón tiếp của cô - Ông nói - Tôi thật không muốn làm phiền.
- Ông chẳng làm phiền chút nào - Nàng đáp - Chúng ta sẽ thảo luận khi tôi trở lại San Francisco.
- Phải - Ông đáp, và đi ra cửa.
Mặt đỏ ửng vì cảm giác thắng trận, Flame đóng cửa lớn lại và quay vào không dấu được vẻ kích thích. Vừa lúc đó nàng thấy Maxine đứng ở phòng ngoài theo dõi nàng.
- Ông Bronky về rồi à? - Bà quản gia cau mặt.
- Phải - Nàng liền cảnh giác ngay, vì nhớ lại lời căn dặn của người đốc công rằng Hattie đã ngờ vực sự trung thành của Maxine từ lâu. Theo ông, chị ta chưa hề giấu diếm thiện cảm của mình đối với Chance. Nếu có sự tiết lộ tin tức ở trang trại Morgan ra ngoài có khả năng người quản gia là đầu mối - Charlie đã đưa ông ấy ra sân bay cho kịp chuyến bay.
- Tôi thấy hình như ông ấy sang đây không bõ công - Chị ta nói - Cô và ông ấy đến đây tối qua vừa kịp ăn tối, rồi tảng sáng hôm nay đi theo Charlie gần hết buổi. Chắc là ông ấy có mặt bên cô không đầy một giờ. Tiếp khách kiểu gì lạ quá, tôi không hiểu nổi.
- Karl là người thành thị. Ông ấy chưa bao giờ đặt chân đến một trại nuôi gia súc nên bị thu hút bởi cảnh này. Có lẽ hồi lớn lên ông ấy đã mơ trở thành người chăn bò - Flame nhún vai ra vẻ không quan tâm.
- Ông ấy làm nghề gì? - Maxine tò mò hỏi.
- Ở thành phố thì còn làm gì nữa? Ông làm việc trong một văn phòng bốn bức tường.
Nếu Maxine để ý thấy nàng tránh trả lời rõ rệt, chị ta không nói ra.
- Ben chờ cô trong phòng sách.
- Chị đem giùm...
- Tôi đã bưng vào một bình cà phê, và mang thêm một cái tách cho cô.
- Cám ơn Maxine. Thế là đủ - Flame bước những bước đi phấn khởi vào phòng sách.
Vào trong, nàng quay lui, kéo đóng kín cửa lại. Lửa trong lò sưởi đang cháy kêu lách tách giống như tâm trạng đang phấn khởi của nàng. Nàng băng qua ngang phòng, đến bàn giấy. Ben Canon ngồi sau bàn giấy, thân hình bé nhỏ của ông càng bị cái bàn giấy đồ sộ án hết. Nàng dừng lại khi thấy khay cà phê và các giấy tờ pháp lý trải ra trước mặt ông.
- Các hoạ đồ! Chúng ở đâu?
- Tôi cuộn chúng lại và dựng ở góc phòng.
- Maxine không thấy chúng chứ?
- Không. Tôi đã cất đi trước khi chị ấy bưng cà phê vào.
- Tốt lắm! - Flame bớt căng.
- Người bạn kỹ sư của cô ra về êm thấm chứ?
Nàng lơ đễnh gật đầu và lấy lại bức hoạ đồ vị trí trải trên mặt bàn giấy.
- Charlie đưa ông ta ra sân bay. Tôi e rằng ông ta đã dẫn Charlie đi bộ rã chân hôm nay. Nghe ông kể lại, Karl đã dẫm chân lên từng tấc đất đồi cả hai địa điểm, thậm chí còn trèo xuống quan sát hai bờ sông. Ngay trước khi ra về, Karl nói với tôi không có lý do gì để tin rằng cái đập nước không thể đặt địa điểm về phía Bắc. Tôi đã cho phép anh ta khoan thử bao nhiêu lô tuỳ ý, và đã dặn anh ta mang toàn khoang đất từ duyên hải đến, đừng mướn ở địa phương này. Tôi không muốn Chance biết chúng ta đang mưu mô gì.
- Cô có mưu mô định làm gì? - Ben Canon nhìn nàng chòng chọc - Với tư cách là luật sư của cô, tôi phải biết chứ!
- Tôi muốn chứng minh địa điểm đắp đập thứ nhì là có thể dùng được. Ông đã cảnh giác tôi về thế lực và ảnh hưởng của Chanen về mặt chính trị. Nếu phải chống lại mưu toan cấm khai thác vùng này vào mục đích khác, thì đây có thể là một vũ khí cho chúng ta dùng, một giải pháp thay thế cho đề án của anh ta và cứu vãn được ít nhất là ngôi nhà và một phần thung lũng.
Nàng có ý kiến khác nữa, một ý kiến lởn vởn mãi trong óc nàng từ khi Karl Bronky nêu lên khả năng dùng một địa điểm khác để đắp đập, nhưng nàng không nói ra với Ben Cannon, vì biết ông sẽ cho là điên khùng, không thể làm được. Có lẽ là vậy, nhưng nàng chưa chịu tin hẳn như vậy.
- Cái đó có thể thành công - Ông gật đầu tán thành - Phải là chuyện đó không?
- Tôi còn tò mò về một điểm khác - Nàng thừa nhận, và đẩy bản đồ vị trí tới trước mặt ông - Cái thung lũng này ở mặt Tây Bắc, hình như Chance chưa làm chủ nó, hay dành quyền mua nó. Tôi muốn biết ai là chủ đất ở đấy.
- Hình như của gia đình Starret. Nhưng tôi sẽ ghé lại toà án Quận và xem ở các hãng đóng thuế đất cho chắc chắn.
- Theo tôi, tốt hơn là ông đừng đích thân đi hỏi, Ben ạ. Nếu Chance biết, anh ta có thể thắc mắc tại sao ông chú ý đến, mà chúng ta không muốn để cho anh ấy biết tẩy của mình.
- Cô nói giống hệt bà Hattie - Ông bật cười - Bà ấy chắc đang trở mình nơi chính suối vì biết cô mời anh ta đến ăn tối nay tại đây.
- Có lẽ. Và có lẽ cũng tán thành.
Từ khi xa nhau, lần này sẽ đánh dấu lần thứ ba nàng gặp lại chàng, và lần đầu gặp ở một nơi không phải là công cộng. Phần ấy không làm nàng lo ngại. Nàng tự tin có thể đối phó với chàng, dù rằng đôi khi nàng còn bị chàng lôi cuốn trong chốc lát. Không, nàng sửa lại ý nghĩ ấy. Nàng không bị chàng lôi cuốn mà bị những kỷ niệm cũ lôi cuốn, những kỷ niệm đã có giữa hai người trước khi nàng khám phá ra chàng chỉ lợi dụng nàng. Thuở ấy, cảm tưởng yêu và được yêu còn mạnh mẽ.
Ben Cannon nói:
- Tôi mong rằng cô làm sao cho Stuart để lộ tẩy của anh ta ra.
- Chắc ông có lý do để nói vậy, Ben. Chuyện gì thế?
Nàng biết người luật sư già tinh khôn không nói ra điều gì không có ý.
- Như cô biết, việc kiểm kê và đánh giá tất cả tài sản của Hattie để lại là hoàn tất, cùng với sự liệt kê tất cả các món nợ chưa trả, các khoản cầm cố, và các món nợ ngân hàng. Trong khi tôi kiểm lại tất cả các kết quả ấy để tính xem tài sản để lại là bao nhiêu, tôi thấy có một cái làm tôi không an tâm.
- Cái gì vậy?
- Nhà băng đã nhượng lại giấy cầm cố trang trại Morgan trong mùa xuân vừa rồi.
Nàng căng lên tức thì:
- Nhượng cho ai? Chance?
- Tôi không biết, và đó là điều làm tôi không an tâm. Tôi có tên một tập đoàn công ty là kẻ chủ nợ cầm đất mới, nhưng không phăng ra được người nào là chủ nợ thật sự. Cũng vì thế tôi nghĩ rằng sẽ tìm ra Chance đằng sau cả mớ bòng bong những công ty tài chánh và quỹ ký thác nằm trong tập đoàn ấy. Khổ thay, tôi không có gì để chứng minh điểm đó cả.
Flame quay mặt đi, chua xót vì nhận ra cảm tưởng đắc thắng vừa rồi chỉ là trống rỗng và ngắn ngủi.
- Anh ta biết thế nào là đặt tiền vào nhiều mặt, phải không?
- Có thể nói như vậy.
- Tôi nghĩ rằng anh ta có thể đòi ta trả nợ cầm đất.
- Có thể, và có khả năng nhiều hơn, anh ta sẽ làm thế.
- Còn tiền bảo hiểm nhân thọ của Hattie thì sao?
- Đủ để trả thuế thừa kế và còn dư lại một số cho cô dùng làm vốn trong hoạt động sáu tháng. Tôi e rằng muốn có khả năng để trả món nợ cầm cố nhà đất cho Chance, cô chỉ còn một cách duy nhất là tìm được một người chịu cho cô vay. Và tôi phải nói thẳng thắn, Flame chuyện đó sẽ không dễ dàng.
- Tại sao? Trang trại này xứng đáng để được vay tiền.
- Giá trị của nó thì có, đúng vậy. Nhưng sự quản lý và khả năng trả nợ, đó là những điểm một người cho vay xét rất kỹ, nhất là dạo này có nhiều nông trại và trại chăn nuôi của gia đình tự quản lấy đang phá sản. Và cô thì gần như không biết chút gì về khai thác một trang trại chăn thả gia súc.
- Tôi thì không, nhưng Charlie Rainwater....
- .... già rồi. Đã đến tuổi hưởng thụ cấp an ninh xã hội. Đã đến lúc phải đối đầu với thực tế, Flame ạ - Ông đưa một tờ giấy cho Flame xem - Trang trại Morgan như một con voi trắng, nhất là cái nhà cũ này. Như cô thấy trên các bản kết quả kinh doanh ghi chi phí so với lợi tức, công cuộc khai thác trại chăn thả gia súc thật ra có lời chút ít trong vài ba năm vừa qua. Tất cả lợi nhuận đó đã dùng hết vào việc bảo quản và trang trải các chi tiêu của ngôi nhà này. Tôi biết Hattie xưa kia đã quí mến ngôi nhà này và tôi cũng đấu tranh hết sức như bà ta để giữ cho nó khỏi rơi vào tay Stuart. Nhưng thực tế mà nói, nếu ngôi nhà này không nằm ở vùng quê tại đây có lẽ tôi đã khuyên cô nên hiến nó cho một hội bảo vệ di tích lịch sử địa phương để làm một viện bảo tàng, bất cứ gì để khỏi phải đài thọ các chi phí do nó sinh ra. Tôi không muốn nói như một nhà tiên tri cảnh cáo về ngày tận thế, Flame ạ, nhưng nếu thị trường gia súc suy sụp, hoặc số bê con chết trong mùa xuân tăng lên cao, hoặc sức khoẻ của Charlie suy giảm, và người quản lý mới của cô không khôn ngoan như ông ta, cô có thể gặp khó khăn. Tôi nói hết những điểm ấy cho cô hay để cô biết rõ sẽ trải qua một giai đoạn khó khăn về mọi mặt.... nhất là với chuyện món nợ cầm nhà đất ấy.
- Tôi hiểu. Ít nhất tôi cũng bắt đầu thấy rõ - Nàng nhìn đăm đăm vào xấp giấy ở tay - Tôi có thể giữ các giấy tờ này để coi kỹ không?
- Dĩ nhiên - Ben gật đầu - Đó là những bản sao dành cho cô - Ông đặt cái cặp lên bàn và mở ra - Tôi có mang một số văn kiện cần có chữ ký của cô - Ông trải ra và trao cho nàng một cây bút - Nếu may mắn, và Stuart không can thiệp vào, thì cuối tuần tới trang trại Morgan và tất cả những gì nằm trên đó sẽ chính thức trở thành sở hữu của cô.
- Tốt.
- Ồ, còn một chuyện nữa - Ông lục trong cặp lấy ra một bài cắt trong báo - Cái này trong một tờ nhật báo ở Reno gần đây. Tôi đã nghĩ có lẽ cô muốn đọc, để đề phòng trường hợp Chance quyết định làm khó dễ về việc cô xin toà huỷ bỏ cuộc hôn nhân.
Tấm hình trong bài báo cho thấy một chàng Chance đang mỉm cười và một cô Lucianna mặt mày rạng rỡ, với chú giải ở dưới: "Nhà tài phiệt địa ốc Chance Stuart và nữ danh ca Lucianna Colton cùng nhau tái xuất hiện". Ảnh chụp tại một buổi lạc quyên gần đây để giúp cho ngành nghệ thuật biểu diễn. Flame không đọc nữa, người nàng lạnh toát, rồi nóng sôi lên vì giận. Tất cả những lời nói vừa rồi, nào là yêu nàng như thế nào, cần nàng đến mức nào, muốn chiếm lại tình cảm của nàng như thế nào, vì nàng, tất cả chỉ là nói dối nữa. Và tối nay chàng còn tới đây để nói dối thêm nữa.
***
Sau bữa ăn tối, Chance đứng trước lò sưởi ở phòng khách, tay cầm một ly rượu brandy, và nhìn sững vào các ngọn lửa đang nhảy múa và bắn ra các tia nhỏ từ các khúc củi khô không theo một kiểu mẫu nào cả. Những cảnh đáng lẽ là ấm cúng, với rượu brandy và cà phê cho hai người, ánh sáng của bếp lửa, sự yên tĩnh của ngôi nhà, ánh đèn êm dịu của gian phòng.
Flame ngồi co hai chân lên chiếc ghế bành dưới ánh đèn vàng của ngọn đèn độc nhất ở trần. Chance quay nghiêng qua, quan sát nàng.
Trông nàng như một con mèo, cuộn tròn trên ghế, hai tay áo len xăn lên, chiếc quần trắng không nếp rộng rãi mềm mại ôm hai chân nàng. Mái tóc dài màu hổ hoàng xõa tự nhiên hai bên khuôn mặt xinh đẹp và kiêu hãnh của nàng. Chỉ nhìn nàng, chàng đã cảm thấy rung động tận đáy lòng.
Thế nhưng, đang nhìn nàng, chàng không nghĩ tới nàng. Đầu óc chàng cứ nghĩ về cuộc thảo luận với Sam trong văn phòng chàng hôm nay.
- Chance, một tháng qua rồi. Anh không nghĩ rằng chúng ta phải hành động chứ? - Sam nói, vẻ mặt bực tức và thất vọng - Chúng ta đã không kiện xin tranh chấp chúc thư. Nếu trong vòng vài ngày nữa, chúng ta không làm gì cả, toà án sẽ trao chủ quyền trang trại Morgan cho nàng. Anh biết chứ?
- Kiện tranh chấp chủ quyền chỉ làm cho nó không được giải quyết, chả được gì cả, Sam. Tôi sẽ không chống lại nàng ở điểm đó, cái đó là dứt khoát.
- Anh không chống lại về chuyện đó, mà cũng không chống lại về chuyện xin huỷ bỏ hôn thú. Mẹ kiếp, Chance, tôi không biết anh yêu nàng và muốn chiếm lại nàng. Cái đó tôi hiểu, nhưng còn trang trại Morgan thì sao?
- Thì sao?
- Tôi thấy hình như anh trông cậy nhiều vào khả năng chiếm lại Flame. Tôi muốn nói, anh không hành động gì khác cả để chiếm đất đai ấy.
- Nếu tôi làm một hành động gì chống lại nàng bây giờ, tôi có thể quên đi việc dỗ dành nàng trở về với tôi. Nàng sẽ tin rằng tôi chỉ muốn đất đai ấy mà thôi.
- Có lẽ là vậy. Nhưng tôi lo ngại thấy thì giờ trôi qua đã nhiều. Tôi không bảo rằng anh nên ra mặt đòi món nợ cầm đất, nhưng anh có thể quấy phá nàng chút đỉnh bằng cách yêu cầu nàng cung cấp bản tình trạng tài chánh và duyệt lại món nợ. Phải dùng áp lực đôi chút với nàng chứ, và có thể làm cho nàng sợ hãi một chút chứ!
- Không làm cho Flame run sợ được đâu, chỉ tổ làm nàng tức giận thôi
- Tôi nghĩ không làm gì cả là sai lầm Chance ạ. Chúng ta còn khoanh tay như thế này bao lâu nữa?
- Bao lâu thì bao lâu.
- Anh có tiến tới được chút nào với cô ấy không? Hay là cô ấy chỉ móc cần câu kéo anh theo mà thôi?
Chàng đã không trả lời được câu hỏi ấy, mà bây giờ cũng vậy. Chàng nốc một ngụm rượu gần hết ly.
- Anh dùng rượu brandy nữa không? – Giọng nói dịu dàng của nàng lọt đến tai chàng, làm giác quan chàng rung động, nhưng chàng chỉ để ý đến sự lễ độ trong câu hỏi.
- Không – Chàng quay lại ngay mặt nàng và nhìn nàng từ trên xuống dưới, làm nàng hơi ngượng nghịu và bắt đầu thủ thế, hai hàng mi che cặp mắt xanh lại và vẻ mặt không để lộ gì cả - Trong gần bốn tuần lễ qua, chúng ta đã ăn tối với nhau, đã nói chuyện và đôi khi còn cười ồ lên với nhau. Vậy thì tại sao tôi vẫn còn cảm tưởng không nói cho em hiểu được, còn em thì chỉ làm ra vẻ bề ngoài thôi.
Với vẻ chậm rãi duyên dáng, nàng duỗi hai chân ra và đứng dậy, hai bàn tay thọc vào túi quần và bước đến gần lò sưởi.
- Anh quên rằng những cuộc gặp mặt ấy do ý kiến của anh, chứ không phải do ý kiến của tôi.
- Tôi chắc rằng chúng không có ý nghĩa gì với em cả, rằng em hối tiếc mỗi khi vô tình mỉm cười với tôi. Và đúng là có những khi em cười với tôi. Đồng ý những khi đó em không cảnh giác, em quên thù ghét tôi.
- Chắc là những khi đó hiếm lắm – Nàng lạnh lùng đáp.
Chàng mỉm cười khi nghe câu đó và uống cạn ly rượu rồi bước tới bàn để cà phê, đặt ly xuống. Chàng không quay lại:
- Em muốn gì ở tôi Flame?
Mọi giác quan đều căng thẳng chờ, nhưng không có trả lời. Chàng lại nói, gần đến lúc nổi giận:
- Em muốn tôi quỳ xuống năn nỉ em? Em muốn gì?
- Tôi không muốn gì ở anh cả, Chance. Tuyệt đối không gì cả.
Khi chàng quay lui, nàng đứng day lưng lại đối diện lò sưởi. Chàng ngắm nhìn hình dáng cao lớn, yểu điệu của nàng trên nền lửa sáng.
- Tôi không tin rằng em đã hết quan tâm Flame ạ.
Chàng bước tới sau lưng nàng và thấy nàng bỗng trân mình cảnh giác, thủ thế chống lại sự có mặt của chàng bên cạnh.
- Và tôi thì không quan tâm đến điều anh tin.
- Tôi đã làm em bật cười. Tôi đã làm em mỉm cười. Tôi đã làm em tức giận. Và chắc chắn tôi đã làm em khóc.
- Trong lúc anh đang kể những thành tích của anh, đừng quên rằng anh đã làm tôi thù ghét anh.
- Nhưng em còn quan tâm, em không dửng dưng với lời tôi nói cũng như con người tôi đối với em – Chàng sờ lên hai đầu vai mềm mại của nàng, dịu dàng áp hai tay vào nó và nhớ lại cảm giác về thân thể nàng, và cảm thấy thân mình nàng trân cứng. Chàng đứng sát thêm vào chút nữa và phớt môi lên tóc nàng, hít mùi thơm trong sạch ở đấy – Tôi đã thấy thiếu em – Chàng không định nói thế, nhưng lỡ đã nói ra, chàng nói hết luôn – Anh luôn nghĩ rằng 1 người đàn bà hoặc là tất cả đối với một người đàn ông, hoặc không là gì cả. Em là tất cả đối với anh Flame. Tất cả!
Chàng vuốt xuống hai cánh tay của nàng đang vòng lên trước ngực và ôm quàng nàng kéo nàng dựa lưng vào chàng. Nàng nghiêng đầu sang một bên như muốn tránh chàng, nhưng chàng áp mặt lên đường cong của cổ nàng và tĩnh mạch đang phập phồng ở đấy.
- Anh chưa bao giờ biết chút gì về đời sống gia đình và tình yêu vì không lớn lên ở ngôi nhà này. Nhưng em đã dạy cho anh, đã cho anh thấy những cái ấy có thể như thế nào.
- Không! – Nàng không chắc là nói không với chàng hay với các kỷ niệm của nàng, hay với sự cứng cỏi của thể xác nàng do chàng khơi dậy. Lời nói, giọng nói, sự đụng chạm của chàng phối hợp nhau tác động vào nàng, phá hoại các tường rào nàng dựng đứng lên để chống lại chàng. Nàng không cưỡng lại chút nào khi chàng xoay nàng lại trong vòng tay của chàng.
- Có! – Chàng liếc nhanh khắp thân mình nàng.
Gần nhau như thế này, Chance để ý hai hàng lông mi dài và nét cong ở miệng nàng, và những đường nhỏ ở hai khóe môi khiến nàng khi muốn gì có vẻ đầy ý chí và kiêu hãnh một cách cứng cỏi. Hai vú nàng áp vào ngực chàng nên chàng nghe được tiếng đập nhanh của tim nàng và hơi thở gấp của nàng. Mặt nàng áp vào chàng, và chàng có cảm giác nàng hối tiếc và hoang mang, điều ít khi có ở nàng. Tuy nhiên trong đầu óc chàng không có chút nghi ngờ nào. Chàng cần có nàng. Đối với chàng, nàng là sự êm ái và bất tận, ngọn lửa và những đáy sâu, xanh và mát.
- Anh cần em Flame – Chàng thì thầm và hôn nàng, chàng nóng bỏng và cuồng nhiệt áp lên môi nàng.
Bị bất ngờ hay là bỗng nhiên thuận tình, Chance không biết chắc chắn, nàng hôn trả lại chàng thật sâu. Rồi nàng vùng ra, lùi lại tránh xa chàng.
- Anh tài lắm Chance. Anh rất tài! Nhưng không được đâu, lần thứ hai không thành công đâu, bởi vì tôi biết không phải anh cần tôi mà là cần cái trang trại Morgan.
- Cái đó là một việc riêng.
- Thật không? – Nàng kéo trong túi áo ra bài báo đã cắt có hình chụp chung của Chance và Lucianna và đưa cho chàng – Tôi có thể thấy anh tan nát cả cõi lòng như thế nào vì tôi.
Chàng liếc nhanh vào tấm hình và trở lại nhìn nàng.
- Cái này không có nghĩa gì cả, Lucianna là bạn cũ. Em biết điều đó mà.
- Vậy thì để cô ấy an ủi anh. Tôi chắc cô ấy giỏi việc đó lắm.
- Mẹ kiếp Flame… - Chàng sấn tới một bước.
Nàng khiến chàng đứng khựng lại bằng một câu:
- Theo tôi, tốt hơn anh nên ra về Chance ạ. Anh đã có được bữa ăn tối như anh muốn, và được nói chuyện như anh muốn nhưng không có được tôi đâu.
Chàng ngập ngừng. Nàng nhận thấy chàng phân vân muốn làm tới để lợi dụng chỗ yếu của nàng đã để lộ ra với chàng. Rồi hình như chàng đổi ý, vò bài báo trong tay và liệng nó vào bếp lửa.
- Tôi về. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này khi khác.
Nàng biết rõ hơn, sẽ không còn lần khác. Nhưng nàng không nói làm chi với chàng. Nàng để chàng đi ra khỏi phòng khách với niềm tin nàng sẽ gặp lại chàng ở nơi nào đó. Nàng đã được thời gian mong muốn.
Khi tiếng cửa trước đóng lại, nàng quay về lò sưởi và ngắm nhìn các ngọn lửa bùng lên đốt cháy tờ báo đã bị vầy vò. Trong giây lát, bức ảnh của Chance và Lucianna đang quàng tay nhau nổi bật lên rõ rệt, rồi trong giây sau chỉ còn lại một mớ than đen ngòm.
- Hân hạnh được đón tiếp cô, cô Bennett. Xin mời cô ngồi - Karl Bronky đi vòng quanh bàn giấy ra đón nàng.
Ông ta vào khoảng ngoài 40, thân hình gầy ốm, da mặt đầy nốt đỏ hoe, có tật vừa nói vừa gục gặc cái đầu.
- Lưu thông qua cầu Bay Bridge ắt là kẹt lắm. Thứ Sáu nào cũng vậy, mọi người đua nhau ra khỏi thành phố đi nghỉ cuối tuần.
- Đúng vậy - Nàng nói, nhưng không muốn mất thì giờ nói về lưu thông hay thời tiết - Sáng nay khi tôi nói chuyện với ông, ông đã bảo vừa coi xong các hoạ đồ tôi trao cho ông.
- Vâng, tôi đã coi xong.
- Ông có ý kiến gì không?
- Tôi nghĩ rằng đó là một dự án quá nhiều tham vọng, thuộc loại bất cứ một kỹ sư nào cũng mơ ước được dự phần vào đó.
- Vậy là.... ông không thấy lỗi lầm nào cả?
- Cô nên hiểu, cô Bennett, các hoạ đồ này chỉ là ở giai đoạn chuẩn bị, chưa phải là hoạ đồ hoàn chỉnh để thi công. Điều đó không có nghĩa là nội dung của chúng không phong phú, trái lại là đằng khác. Theo ý tôi, nó thật sự là một dự án khả thi.
- Tôi hiểu - Nàng cố giấu nỗi thất vọng.
- Cô đã yêu cầu tôi xem kỹ hoạ đồ của cái đập nước - Ông soạn ra một ít trong đống hoạ đồ cuộn tròn và bản vẽ để trên mặt bàn - Nhưng cô biết không, hoạ đồ này không có ghi tên hãng chịu trách nhiệm vẽ các hoạ đồ này, hay địa chỉ của nó.
- Tôi biết.
Nàng đã xoá bỏ hết các mục đó trước khi trao cho ông duyệt, nàng sợ có ai đó ở công ty kỹ thuật Thurgood quen với đồng nghiệp công ty kỹ thuật được Chane mướn vẽ. Mỗi lĩnh vực kinh doanh là một thế giới nhỏ, nàng không muốn công ty ấy vô tình biết được nàng có các hoạ đồ ấy.
- Dù sao, tôi không biết ai phụ trách phần kỹ thuật của các hoạ đồ về cái đập nước, nhưng có vẻ đó là một cá nhân, hay một nhóm rất thành thạo - Ông trải một hoạ đồ ra bàn và chắn bốn góc lại - Thật ra, tôi chỉ thắc mắc ở mỗi một điểm. Điều đó không có nghĩa là người thiết kế sai. Không thể bảo rằng người ta sai khi ta không nắm tất cả các yếu tố.
- Ông thắc mắc điểm nào? - Nàng để ý thấy ông trải hoạ bản đồ tổng thể ra, và cúi xuống trên đó, mặt có vẻ phân vân.
- Cô nói cô là chủ thung lũng này và những người này đã đến gặp cô với đề nghị thực hiện dự án to lớn này?
- Phải.
- Điểm tôi không hiểu được, ít nhất tôi chưa có thêm thông tin, là tại sao họ chọn đặc biệt địa điểm này để làm cái đập và tại sao họ muốn làm ngập nước toàn bộ thung lũng.
- Ông muốn nói gì? - Nàng cố dằn nỗi hy vọng vừa chớm trồi lên, vì còn quá sớm - Họ có thể xây cái đập ấy ở chỗ nào khác sao?
- Một lần nữa, cô Bennett, tôi muốn cô hiểu là tôi chưa thấy địa điểm ngoài thực tế. Tôi chỉ dựa trên các hoạ đồ này mà thôi. Nhưng khi nghiên cứu chúng, tôi nhận thấy địa điểm hợp lý nhất để xây đập có lẽ là ở chỗ thắt lại giữa các đồi này - Ông chỉ cho nàng xem trên bản hoạ đồ, xa hẳn về phía Bắc điểm hiện tại - Và cách làm đó sẽ chừa lại phần phía Nam của thung lũng y nguyên.
Phần đó cũng là nơi có ngôi nhà chính và tất cả các kiến trúc khác của trại chăn nuôi gia súc, Flame hiểu ra. Nàng nhìn sững bản hoạ đồ, sửng sốt không phản ứng gì cả.
- Cô hãy nghĩ đến cái sân gôn và câu lạc bộ đánh gôn có thể xây dựng trong thung lũng này, và những hạng mục đó có thể đóng góp như thế nào vào toàn bộ khu chỉnh trang. Chắc nó sẽ tốt hơn cái sân gôn hiện nay được vẽ trong hoạ đồ chạy ngoằn ngoèo qua các quả đồi. Dĩ nhiên, hình thể cái hồ sẽ bị thay đổi, nó sẽ bị dời qua thung lũng kia ở về phía Tây Bắc. Theo ý tôi, chỗ đó tốt hơn cho các bến tàu và khách sạn vì có những quả đồi này che gió. Dời chỗ cái đập sẽ mở ra nhiều sự chọn lựa mới. Có thể mở một sân bay cho máy bay tư nhân, vì có trời biết đúng hay không, một khu chỉnh trang như thế này sẽ thu hút những hạng du khách có máy bay riêng. Còn theo dự án hiện tại, phải san bằng một quả đồi để làm ở đó một sân bay, có thể không làm được vì tổn phí quá cao.
- Vậy thì tại sao... - Nhưng nàng đã biết tại sao. Chane thù ghét trang trại Morgan. Chàng muốn thiêu huỷ nó. Chàng muốn dìm nó xuống đáy hồ.
Karl Bronky đứng thẳng lên, trán nhăn lại tỏ ra hối tiếc:
- Lẽ ra tôi không nên nói nhiều như vậy. Một lần nữa, tôi phải nhấn mạnh rằng người kỹ sư thiết kế công trình này là chọn địa điểm này thay vì chọn địa điểm tôi đã nêu lên có lẽ có những lý do rất xác đáng.
- Như là gì?
- Có thể các lỗ khoan thử đã cho thấy địa điểm kia không chịu nổi cái đập nếu không chèn chân kỹ hơn và tốn kém. Và có lẽ ở đây thì có đá ngầm để giữ chân móng của cái đập ít tốn hơn - Ông nhún vai, ra điều có vô số khả năng - Chưa đến xem kỹ hiện trường và chưa thực hiện được các cuộc thử nghiệm cần thiết, thì tôi chỉ có thể suy đoán mà thôi, cô Bennett ạ.
- Ông Bronky, trong vòng hai tuần tới, ông có thể bay qua Oklahoma với tôi một ngày và đích thân thám sát sở đất ấy được không?
- Oklahoma... dự án ở đấy hả? - Ông nói, rồi hít vào thật sâu, ra chiều chú ý đến đề nghị của nàng - Tôi chắc có thể sắp xếp lại chương trình của tôi để rảnh vài ngày.
- Tốt, bởi vì tôi muốn biết có thật là tuyệt đối cần thiết phải dìm hết đất đai của tôi xuống dưới mặt nước hay không. Không phải tôi không tin công trình của người kỹ sư này. Chỉ là để có thêm ý kiến thứ hai.
- Tôi không trách cô. Thật ra, làm như vậy là khôn ngoan.
***
Đèn lưu thông bật đỏ và chiếc xe nhà từ từ dừng lại trước đường băng dành cho bộ hành qua đường. Từ ghế sau, Flame theo dõi một chiếc xe điện chạy ngang qua ngã tư kêu leng keng. Nàng lơ đễnh nhìn lại Arthur, tài xế của Malcom, ngăn cách với ghế sau bằng một tấm vách kính kéo qua lại được. Anh ta đã mở radio, và âm nhạc êm dịu phát ra từ các loa âm thanh nổi.
Quay qua Malcom, nàng mỉm cười:
- Nếu tôi nhắm mắt lại, chắc là ngủ quên.
- Tôi tưởng cô đã ngủ rồi!
- Sau bữa ăn ngon tuyệt ấy, ông trách tôi được chăng? - Nàng vẫn mỉm cười, nhưng sự đờ đẫn vì buồn ngủ dễ chịu vẫn còn, làm cho nàng cảm thấy dã dượi và no đầy - Ngay bây giờ, không cần thuyết phục nhiều cũng có thể làm tôi đứng về phe những người ngủ trưa.
Ông quan sát mặt nàng:
- Cô có vẻ mệt thật đấy.
Nàng không chối cãi:
- Mười ngày nay tôi không ngớt chạy đôn, chạy đáo để thu xếp công việc cho xong mới rời đi Tulsa ngày mai được. Hôm nay là lần đầu tôi thực sự ngồi yên và thư giãn sau bao nhiêu ngày bận rộn, và tôi cám ơn ông về điều đó.
- Tulsa! Đó là lãnh địa của Stuart, cô biết đấy - Ông nói và theo dõi phản ứng của nàng khi nghe tên Chance.
Flame mỉm cười thản nhiên:
- Anh ta không có độc quyền ở đấy, Malcom.
- Cô có ý định gặp anh ta trong khi ở đấy không?
- Có thể. Tuỳ theo chương trình của tôi có cho phép hay không. Tôi còn nhiều vấn đề pháp lý phải giải quyết liên quan đến gia sản của Hattie để lại, phải ký nhiều văn kiện, những việc như thế đó.
Nàng không nói đến người kỹ sư Karl Bronky sẽ bay sang một ngày sau khi nàng về để gặp nàng và đi xem đất đai ở trang trại Morgan, nhất là địa điểm đề nghị xây đập trong dự án, và địa điểm có thể thay thế. Nàng vẫn chưa thổ lộ với Malcom những lý do đưa đến sự tan vỡ với Chance hay cuộc chiến đấu đang chờ nàng để ngăn cản Chance chiếm được quyền kiểm soát khu đất mà chàng đã cưới nàng để có được trong tay.
Malcom cau mày vẻ suy tư và nheo mắt lại.
- Tôi không hiểu tại sao cô còn gặp anh ta khi cô cứ bảo rằng đã dứt khoát với anh ta.
Nàng cười trừ, mắt sáng lên vẻ tinh nghịch:
- Ông nói nghe như anh ta luôn ở bên cạnh tôi, Malcom ạ. Tôi chỉ gặp anh ta có hai lần. Và trái lại những tin đồn mới đây, không có vấn đề giải hoà đang xảy ra.
Không có chút nghi ngờ nào trong giọng nói của nàng. Nàng dứt tình với anh ta rồi chăng, Malcom tự hỏi. Đúng là nàng không còn phản ứng một cách quyết liệt khi chỉ nghe cái tên Stuart, nhưng mỗi khi tên ấy được ai nhắc đến, mắt nàng vẫn lộ vẻ muốn báo thù.
Đèn lưu thông bật xanh và chiếc xe nhà lướt đi êm như ru.
- Cô sẽ ở lại Tulsa bao lâu?
- Chỉ trong cuối tuần. Đầu tuần tới tôi đã về đây - Nàng tò mò liếc nhìn ông - Tại sao ông hỏi?
- Tôi đang thắc mắc không biết cô có dự định làm gì vì nay cô đã có tài sản và phương tiện tự lập. Chuyến đi này có phải để chuẩn bị ở luôn không?
Khả năng, nàng dời chỗ ở đi xa quá tầm tay của ông, ra khỏi ảnh hưởng của ông... đã làm ông lo ngại từ khi nàng kể cho ông nghe chuyện thừa hưởng một trang trại rộng lớn ở Oklahoma.
- Phương tiện tự lập khiêm nhượng thôi. Chắc chắn không đủ để thúc đẩy tôi từ chức ở công ty.
- Tốt - Malcom mỉm cười nhẹ nhõm ra mặt - Có nghĩa là tôi không phải làm việc với một người khác.
- Kế tới, chắc ông sẽ cố nói cho tôi tin ông chỉ chú ý đến phần trí tuệ của tôi mà thôi. Nàng nhìn ông với vẻ giả vờ trách móc.
- Tôi thừa nhận có cô ở bên cạnh rất kích thích về mặt tinh thần. Rủi thay, tôi chưa có cơ hội khám phá sự kích thích của cô đến mức nào về... các mặt khác.
Nàng phì cười:
- Ông không bao giờ chịu thôi, phải không, Malcom? Nếu sự kiên trì là một mặt đạo đức thì có lẽ ông là người đạo đức nhất đời mà tôi biết.
Nụ cười trên môi ông nở to hơn. Ông nói:
- Cái đó gọi là làm cho đối thủ phải thấm mệt.
- Chắc chắn ông là một chuyên viên trong trò chơi này - Nàng vui vẻ nói.
Ông trở nên nghiêm túc và khao khát:
- Phải chăng rốt cuộc tôi đã tiến được phần nào?
Nàng định phủ nhận, nhưng rồi đổi ý, nhìn ông, và nhớ lại nàng đã thấy thoải mái như thế nào trong hai giờ vừa qua bên cạnh ông. Cái đó chẳng là hiếm có sao, cũng hiếm có như sự kích thích ngây ngất nàng đã biết bên cạnh Chance?
Quyết định trả lời một cách ngay thật nhất với ông, nàng nói:
- Tôi không biết nữa, Malcom.
Ông không nói gì cả, chỉ cầm tay nàng lên hôn vào lòng bàn tay nàng, vừa lúc chiếc xe hơi dừng lại trước toà nhà của công ty quảng cáo. Arthur bước xuống xe và mở cửa hông bên phía phải phía nàng, chìa tay ra đỡ nàng xuống xe. Nàng rút mấy ngón tay ra khỏi bàn tay của Malcom và bước xuống khỏi xe và quay lại:
- Cám ơn về bữa ăn trưa.... và về sự có mặt của ông, Malcom.
- Chúng ta sẽ nói chuyện lại tuần tới khi cô ở Tulsa về - Ông hứa, và mắt ông ánh lên còn bạo dạn hơn trước.
Flame từ từ và trầm ngâm quay lại đi về phía cửa vào toà bin-đinh.
***
Sáng Chủ nhật, Flame đưa Karl Bronky đi bộ trở về cửa trang trại Morgan, sau khi ông ta đã quan sát sơ bộ khu đất. Charlie Rainwater chờ ở bên ngoài để đánh xe hơi đưa ông vào phi trường.
- Cám ơn sự đón tiếp của cô - Ông nói - Tôi thật không muốn làm phiền.
- Ông chẳng làm phiền chút nào - Nàng đáp - Chúng ta sẽ thảo luận khi tôi trở lại San Francisco.
- Phải - Ông đáp, và đi ra cửa.
Mặt đỏ ửng vì cảm giác thắng trận, Flame đóng cửa lớn lại và quay vào không dấu được vẻ kích thích. Vừa lúc đó nàng thấy Maxine đứng ở phòng ngoài theo dõi nàng.
- Ông Bronky về rồi à? - Bà quản gia cau mặt.
- Phải - Nàng liền cảnh giác ngay, vì nhớ lại lời căn dặn của người đốc công rằng Hattie đã ngờ vực sự trung thành của Maxine từ lâu. Theo ông, chị ta chưa hề giấu diếm thiện cảm của mình đối với Chance. Nếu có sự tiết lộ tin tức ở trang trại Morgan ra ngoài có khả năng người quản gia là đầu mối - Charlie đã đưa ông ấy ra sân bay cho kịp chuyến bay.
- Tôi thấy hình như ông ấy sang đây không bõ công - Chị ta nói - Cô và ông ấy đến đây tối qua vừa kịp ăn tối, rồi tảng sáng hôm nay đi theo Charlie gần hết buổi. Chắc là ông ấy có mặt bên cô không đầy một giờ. Tiếp khách kiểu gì lạ quá, tôi không hiểu nổi.
- Karl là người thành thị. Ông ấy chưa bao giờ đặt chân đến một trại nuôi gia súc nên bị thu hút bởi cảnh này. Có lẽ hồi lớn lên ông ấy đã mơ trở thành người chăn bò - Flame nhún vai ra vẻ không quan tâm.
- Ông ấy làm nghề gì? - Maxine tò mò hỏi.
- Ở thành phố thì còn làm gì nữa? Ông làm việc trong một văn phòng bốn bức tường.
Nếu Maxine để ý thấy nàng tránh trả lời rõ rệt, chị ta không nói ra.
- Ben chờ cô trong phòng sách.
- Chị đem giùm...
- Tôi đã bưng vào một bình cà phê, và mang thêm một cái tách cho cô.
- Cám ơn Maxine. Thế là đủ - Flame bước những bước đi phấn khởi vào phòng sách.
Vào trong, nàng quay lui, kéo đóng kín cửa lại. Lửa trong lò sưởi đang cháy kêu lách tách giống như tâm trạng đang phấn khởi của nàng. Nàng băng qua ngang phòng, đến bàn giấy. Ben Canon ngồi sau bàn giấy, thân hình bé nhỏ của ông càng bị cái bàn giấy đồ sộ án hết. Nàng dừng lại khi thấy khay cà phê và các giấy tờ pháp lý trải ra trước mặt ông.
- Các hoạ đồ! Chúng ở đâu?
- Tôi cuộn chúng lại và dựng ở góc phòng.
- Maxine không thấy chúng chứ?
- Không. Tôi đã cất đi trước khi chị ấy bưng cà phê vào.
- Tốt lắm! - Flame bớt căng.
- Người bạn kỹ sư của cô ra về êm thấm chứ?
Nàng lơ đễnh gật đầu và lấy lại bức hoạ đồ vị trí trải trên mặt bàn giấy.
- Charlie đưa ông ta ra sân bay. Tôi e rằng ông ta đã dẫn Charlie đi bộ rã chân hôm nay. Nghe ông kể lại, Karl đã dẫm chân lên từng tấc đất đồi cả hai địa điểm, thậm chí còn trèo xuống quan sát hai bờ sông. Ngay trước khi ra về, Karl nói với tôi không có lý do gì để tin rằng cái đập nước không thể đặt địa điểm về phía Bắc. Tôi đã cho phép anh ta khoan thử bao nhiêu lô tuỳ ý, và đã dặn anh ta mang toàn khoang đất từ duyên hải đến, đừng mướn ở địa phương này. Tôi không muốn Chance biết chúng ta đang mưu mô gì.
- Cô có mưu mô định làm gì? - Ben Canon nhìn nàng chòng chọc - Với tư cách là luật sư của cô, tôi phải biết chứ!
- Tôi muốn chứng minh địa điểm đắp đập thứ nhì là có thể dùng được. Ông đã cảnh giác tôi về thế lực và ảnh hưởng của Chanen về mặt chính trị. Nếu phải chống lại mưu toan cấm khai thác vùng này vào mục đích khác, thì đây có thể là một vũ khí cho chúng ta dùng, một giải pháp thay thế cho đề án của anh ta và cứu vãn được ít nhất là ngôi nhà và một phần thung lũng.
Nàng có ý kiến khác nữa, một ý kiến lởn vởn mãi trong óc nàng từ khi Karl Bronky nêu lên khả năng dùng một địa điểm khác để đắp đập, nhưng nàng không nói ra với Ben Cannon, vì biết ông sẽ cho là điên khùng, không thể làm được. Có lẽ là vậy, nhưng nàng chưa chịu tin hẳn như vậy.
- Cái đó có thể thành công - Ông gật đầu tán thành - Phải là chuyện đó không?
- Tôi còn tò mò về một điểm khác - Nàng thừa nhận, và đẩy bản đồ vị trí tới trước mặt ông - Cái thung lũng này ở mặt Tây Bắc, hình như Chance chưa làm chủ nó, hay dành quyền mua nó. Tôi muốn biết ai là chủ đất ở đấy.
- Hình như của gia đình Starret. Nhưng tôi sẽ ghé lại toà án Quận và xem ở các hãng đóng thuế đất cho chắc chắn.
- Theo tôi, tốt hơn là ông đừng đích thân đi hỏi, Ben ạ. Nếu Chance biết, anh ta có thể thắc mắc tại sao ông chú ý đến, mà chúng ta không muốn để cho anh ấy biết tẩy của mình.
- Cô nói giống hệt bà Hattie - Ông bật cười - Bà ấy chắc đang trở mình nơi chính suối vì biết cô mời anh ta đến ăn tối nay tại đây.
- Có lẽ. Và có lẽ cũng tán thành.
Từ khi xa nhau, lần này sẽ đánh dấu lần thứ ba nàng gặp lại chàng, và lần đầu gặp ở một nơi không phải là công cộng. Phần ấy không làm nàng lo ngại. Nàng tự tin có thể đối phó với chàng, dù rằng đôi khi nàng còn bị chàng lôi cuốn trong chốc lát. Không, nàng sửa lại ý nghĩ ấy. Nàng không bị chàng lôi cuốn mà bị những kỷ niệm cũ lôi cuốn, những kỷ niệm đã có giữa hai người trước khi nàng khám phá ra chàng chỉ lợi dụng nàng. Thuở ấy, cảm tưởng yêu và được yêu còn mạnh mẽ.
Ben Cannon nói:
- Tôi mong rằng cô làm sao cho Stuart để lộ tẩy của anh ta ra.
- Chắc ông có lý do để nói vậy, Ben. Chuyện gì thế?
Nàng biết người luật sư già tinh khôn không nói ra điều gì không có ý.
- Như cô biết, việc kiểm kê và đánh giá tất cả tài sản của Hattie để lại là hoàn tất, cùng với sự liệt kê tất cả các món nợ chưa trả, các khoản cầm cố, và các món nợ ngân hàng. Trong khi tôi kiểm lại tất cả các kết quả ấy để tính xem tài sản để lại là bao nhiêu, tôi thấy có một cái làm tôi không an tâm.
- Cái gì vậy?
- Nhà băng đã nhượng lại giấy cầm cố trang trại Morgan trong mùa xuân vừa rồi.
Nàng căng lên tức thì:
- Nhượng cho ai? Chance?
- Tôi không biết, và đó là điều làm tôi không an tâm. Tôi có tên một tập đoàn công ty là kẻ chủ nợ cầm đất mới, nhưng không phăng ra được người nào là chủ nợ thật sự. Cũng vì thế tôi nghĩ rằng sẽ tìm ra Chance đằng sau cả mớ bòng bong những công ty tài chánh và quỹ ký thác nằm trong tập đoàn ấy. Khổ thay, tôi không có gì để chứng minh điểm đó cả.
Flame quay mặt đi, chua xót vì nhận ra cảm tưởng đắc thắng vừa rồi chỉ là trống rỗng và ngắn ngủi.
- Anh ta biết thế nào là đặt tiền vào nhiều mặt, phải không?
- Có thể nói như vậy.
- Tôi nghĩ rằng anh ta có thể đòi ta trả nợ cầm đất.
- Có thể, và có khả năng nhiều hơn, anh ta sẽ làm thế.
- Còn tiền bảo hiểm nhân thọ của Hattie thì sao?
- Đủ để trả thuế thừa kế và còn dư lại một số cho cô dùng làm vốn trong hoạt động sáu tháng. Tôi e rằng muốn có khả năng để trả món nợ cầm cố nhà đất cho Chance, cô chỉ còn một cách duy nhất là tìm được một người chịu cho cô vay. Và tôi phải nói thẳng thắn, Flame chuyện đó sẽ không dễ dàng.
- Tại sao? Trang trại này xứng đáng để được vay tiền.
- Giá trị của nó thì có, đúng vậy. Nhưng sự quản lý và khả năng trả nợ, đó là những điểm một người cho vay xét rất kỹ, nhất là dạo này có nhiều nông trại và trại chăn nuôi của gia đình tự quản lấy đang phá sản. Và cô thì gần như không biết chút gì về khai thác một trang trại chăn thả gia súc.
- Tôi thì không, nhưng Charlie Rainwater....
- .... già rồi. Đã đến tuổi hưởng thụ cấp an ninh xã hội. Đã đến lúc phải đối đầu với thực tế, Flame ạ - Ông đưa một tờ giấy cho Flame xem - Trang trại Morgan như một con voi trắng, nhất là cái nhà cũ này. Như cô thấy trên các bản kết quả kinh doanh ghi chi phí so với lợi tức, công cuộc khai thác trại chăn thả gia súc thật ra có lời chút ít trong vài ba năm vừa qua. Tất cả lợi nhuận đó đã dùng hết vào việc bảo quản và trang trải các chi tiêu của ngôi nhà này. Tôi biết Hattie xưa kia đã quí mến ngôi nhà này và tôi cũng đấu tranh hết sức như bà ta để giữ cho nó khỏi rơi vào tay Stuart. Nhưng thực tế mà nói, nếu ngôi nhà này không nằm ở vùng quê tại đây có lẽ tôi đã khuyên cô nên hiến nó cho một hội bảo vệ di tích lịch sử địa phương để làm một viện bảo tàng, bất cứ gì để khỏi phải đài thọ các chi phí do nó sinh ra. Tôi không muốn nói như một nhà tiên tri cảnh cáo về ngày tận thế, Flame ạ, nhưng nếu thị trường gia súc suy sụp, hoặc số bê con chết trong mùa xuân tăng lên cao, hoặc sức khoẻ của Charlie suy giảm, và người quản lý mới của cô không khôn ngoan như ông ta, cô có thể gặp khó khăn. Tôi nói hết những điểm ấy cho cô hay để cô biết rõ sẽ trải qua một giai đoạn khó khăn về mọi mặt.... nhất là với chuyện món nợ cầm nhà đất ấy.
- Tôi hiểu. Ít nhất tôi cũng bắt đầu thấy rõ - Nàng nhìn đăm đăm vào xấp giấy ở tay - Tôi có thể giữ các giấy tờ này để coi kỹ không?
- Dĩ nhiên - Ben gật đầu - Đó là những bản sao dành cho cô - Ông đặt cái cặp lên bàn và mở ra - Tôi có mang một số văn kiện cần có chữ ký của cô - Ông trải ra và trao cho nàng một cây bút - Nếu may mắn, và Stuart không can thiệp vào, thì cuối tuần tới trang trại Morgan và tất cả những gì nằm trên đó sẽ chính thức trở thành sở hữu của cô.
- Tốt.
- Ồ, còn một chuyện nữa - Ông lục trong cặp lấy ra một bài cắt trong báo - Cái này trong một tờ nhật báo ở Reno gần đây. Tôi đã nghĩ có lẽ cô muốn đọc, để đề phòng trường hợp Chance quyết định làm khó dễ về việc cô xin toà huỷ bỏ cuộc hôn nhân.
Tấm hình trong bài báo cho thấy một chàng Chance đang mỉm cười và một cô Lucianna mặt mày rạng rỡ, với chú giải ở dưới: "Nhà tài phiệt địa ốc Chance Stuart và nữ danh ca Lucianna Colton cùng nhau tái xuất hiện". Ảnh chụp tại một buổi lạc quyên gần đây để giúp cho ngành nghệ thuật biểu diễn. Flame không đọc nữa, người nàng lạnh toát, rồi nóng sôi lên vì giận. Tất cả những lời nói vừa rồi, nào là yêu nàng như thế nào, cần nàng đến mức nào, muốn chiếm lại tình cảm của nàng như thế nào, vì nàng, tất cả chỉ là nói dối nữa. Và tối nay chàng còn tới đây để nói dối thêm nữa.
***
Sau bữa ăn tối, Chance đứng trước lò sưởi ở phòng khách, tay cầm một ly rượu brandy, và nhìn sững vào các ngọn lửa đang nhảy múa và bắn ra các tia nhỏ từ các khúc củi khô không theo một kiểu mẫu nào cả. Những cảnh đáng lẽ là ấm cúng, với rượu brandy và cà phê cho hai người, ánh sáng của bếp lửa, sự yên tĩnh của ngôi nhà, ánh đèn êm dịu của gian phòng.
Flame ngồi co hai chân lên chiếc ghế bành dưới ánh đèn vàng của ngọn đèn độc nhất ở trần. Chance quay nghiêng qua, quan sát nàng.
Trông nàng như một con mèo, cuộn tròn trên ghế, hai tay áo len xăn lên, chiếc quần trắng không nếp rộng rãi mềm mại ôm hai chân nàng. Mái tóc dài màu hổ hoàng xõa tự nhiên hai bên khuôn mặt xinh đẹp và kiêu hãnh của nàng. Chỉ nhìn nàng, chàng đã cảm thấy rung động tận đáy lòng.
Thế nhưng, đang nhìn nàng, chàng không nghĩ tới nàng. Đầu óc chàng cứ nghĩ về cuộc thảo luận với Sam trong văn phòng chàng hôm nay.
- Chance, một tháng qua rồi. Anh không nghĩ rằng chúng ta phải hành động chứ? - Sam nói, vẻ mặt bực tức và thất vọng - Chúng ta đã không kiện xin tranh chấp chúc thư. Nếu trong vòng vài ngày nữa, chúng ta không làm gì cả, toà án sẽ trao chủ quyền trang trại Morgan cho nàng. Anh biết chứ?
- Kiện tranh chấp chủ quyền chỉ làm cho nó không được giải quyết, chả được gì cả, Sam. Tôi sẽ không chống lại nàng ở điểm đó, cái đó là dứt khoát.
- Anh không chống lại về chuyện đó, mà cũng không chống lại về chuyện xin huỷ bỏ hôn thú. Mẹ kiếp, Chance, tôi không biết anh yêu nàng và muốn chiếm lại nàng. Cái đó tôi hiểu, nhưng còn trang trại Morgan thì sao?
- Thì sao?
- Tôi thấy hình như anh trông cậy nhiều vào khả năng chiếm lại Flame. Tôi muốn nói, anh không hành động gì khác cả để chiếm đất đai ấy.
- Nếu tôi làm một hành động gì chống lại nàng bây giờ, tôi có thể quên đi việc dỗ dành nàng trở về với tôi. Nàng sẽ tin rằng tôi chỉ muốn đất đai ấy mà thôi.
- Có lẽ là vậy. Nhưng tôi lo ngại thấy thì giờ trôi qua đã nhiều. Tôi không bảo rằng anh nên ra mặt đòi món nợ cầm đất, nhưng anh có thể quấy phá nàng chút đỉnh bằng cách yêu cầu nàng cung cấp bản tình trạng tài chánh và duyệt lại món nợ. Phải dùng áp lực đôi chút với nàng chứ, và có thể làm cho nàng sợ hãi một chút chứ!
- Không làm cho Flame run sợ được đâu, chỉ tổ làm nàng tức giận thôi
- Tôi nghĩ không làm gì cả là sai lầm Chance ạ. Chúng ta còn khoanh tay như thế này bao lâu nữa?
- Bao lâu thì bao lâu.
- Anh có tiến tới được chút nào với cô ấy không? Hay là cô ấy chỉ móc cần câu kéo anh theo mà thôi?
Chàng đã không trả lời được câu hỏi ấy, mà bây giờ cũng vậy. Chàng nốc một ngụm rượu gần hết ly.
- Anh dùng rượu brandy nữa không? – Giọng nói dịu dàng của nàng lọt đến tai chàng, làm giác quan chàng rung động, nhưng chàng chỉ để ý đến sự lễ độ trong câu hỏi.
- Không – Chàng quay lại ngay mặt nàng và nhìn nàng từ trên xuống dưới, làm nàng hơi ngượng nghịu và bắt đầu thủ thế, hai hàng mi che cặp mắt xanh lại và vẻ mặt không để lộ gì cả - Trong gần bốn tuần lễ qua, chúng ta đã ăn tối với nhau, đã nói chuyện và đôi khi còn cười ồ lên với nhau. Vậy thì tại sao tôi vẫn còn cảm tưởng không nói cho em hiểu được, còn em thì chỉ làm ra vẻ bề ngoài thôi.
Với vẻ chậm rãi duyên dáng, nàng duỗi hai chân ra và đứng dậy, hai bàn tay thọc vào túi quần và bước đến gần lò sưởi.
- Anh quên rằng những cuộc gặp mặt ấy do ý kiến của anh, chứ không phải do ý kiến của tôi.
- Tôi chắc rằng chúng không có ý nghĩa gì với em cả, rằng em hối tiếc mỗi khi vô tình mỉm cười với tôi. Và đúng là có những khi em cười với tôi. Đồng ý những khi đó em không cảnh giác, em quên thù ghét tôi.
- Chắc là những khi đó hiếm lắm – Nàng lạnh lùng đáp.
Chàng mỉm cười khi nghe câu đó và uống cạn ly rượu rồi bước tới bàn để cà phê, đặt ly xuống. Chàng không quay lại:
- Em muốn gì ở tôi Flame?
Mọi giác quan đều căng thẳng chờ, nhưng không có trả lời. Chàng lại nói, gần đến lúc nổi giận:
- Em muốn tôi quỳ xuống năn nỉ em? Em muốn gì?
- Tôi không muốn gì ở anh cả, Chance. Tuyệt đối không gì cả.
Khi chàng quay lui, nàng đứng day lưng lại đối diện lò sưởi. Chàng ngắm nhìn hình dáng cao lớn, yểu điệu của nàng trên nền lửa sáng.
- Tôi không tin rằng em đã hết quan tâm Flame ạ.
Chàng bước tới sau lưng nàng và thấy nàng bỗng trân mình cảnh giác, thủ thế chống lại sự có mặt của chàng bên cạnh.
- Và tôi thì không quan tâm đến điều anh tin.
- Tôi đã làm em bật cười. Tôi đã làm em mỉm cười. Tôi đã làm em tức giận. Và chắc chắn tôi đã làm em khóc.
- Trong lúc anh đang kể những thành tích của anh, đừng quên rằng anh đã làm tôi thù ghét anh.
- Nhưng em còn quan tâm, em không dửng dưng với lời tôi nói cũng như con người tôi đối với em – Chàng sờ lên hai đầu vai mềm mại của nàng, dịu dàng áp hai tay vào nó và nhớ lại cảm giác về thân thể nàng, và cảm thấy thân mình nàng trân cứng. Chàng đứng sát thêm vào chút nữa và phớt môi lên tóc nàng, hít mùi thơm trong sạch ở đấy – Tôi đã thấy thiếu em – Chàng không định nói thế, nhưng lỡ đã nói ra, chàng nói hết luôn – Anh luôn nghĩ rằng 1 người đàn bà hoặc là tất cả đối với một người đàn ông, hoặc không là gì cả. Em là tất cả đối với anh Flame. Tất cả!
Chàng vuốt xuống hai cánh tay của nàng đang vòng lên trước ngực và ôm quàng nàng kéo nàng dựa lưng vào chàng. Nàng nghiêng đầu sang một bên như muốn tránh chàng, nhưng chàng áp mặt lên đường cong của cổ nàng và tĩnh mạch đang phập phồng ở đấy.
- Anh chưa bao giờ biết chút gì về đời sống gia đình và tình yêu vì không lớn lên ở ngôi nhà này. Nhưng em đã dạy cho anh, đã cho anh thấy những cái ấy có thể như thế nào.
- Không! – Nàng không chắc là nói không với chàng hay với các kỷ niệm của nàng, hay với sự cứng cỏi của thể xác nàng do chàng khơi dậy. Lời nói, giọng nói, sự đụng chạm của chàng phối hợp nhau tác động vào nàng, phá hoại các tường rào nàng dựng đứng lên để chống lại chàng. Nàng không cưỡng lại chút nào khi chàng xoay nàng lại trong vòng tay của chàng.
- Có! – Chàng liếc nhanh khắp thân mình nàng.
Gần nhau như thế này, Chance để ý hai hàng lông mi dài và nét cong ở miệng nàng, và những đường nhỏ ở hai khóe môi khiến nàng khi muốn gì có vẻ đầy ý chí và kiêu hãnh một cách cứng cỏi. Hai vú nàng áp vào ngực chàng nên chàng nghe được tiếng đập nhanh của tim nàng và hơi thở gấp của nàng. Mặt nàng áp vào chàng, và chàng có cảm giác nàng hối tiếc và hoang mang, điều ít khi có ở nàng. Tuy nhiên trong đầu óc chàng không có chút nghi ngờ nào. Chàng cần có nàng. Đối với chàng, nàng là sự êm ái và bất tận, ngọn lửa và những đáy sâu, xanh và mát.
- Anh cần em Flame – Chàng thì thầm và hôn nàng, chàng nóng bỏng và cuồng nhiệt áp lên môi nàng.
Bị bất ngờ hay là bỗng nhiên thuận tình, Chance không biết chắc chắn, nàng hôn trả lại chàng thật sâu. Rồi nàng vùng ra, lùi lại tránh xa chàng.
- Anh tài lắm Chance. Anh rất tài! Nhưng không được đâu, lần thứ hai không thành công đâu, bởi vì tôi biết không phải anh cần tôi mà là cần cái trang trại Morgan.
- Cái đó là một việc riêng.
- Thật không? – Nàng kéo trong túi áo ra bài báo đã cắt có hình chụp chung của Chance và Lucianna và đưa cho chàng – Tôi có thể thấy anh tan nát cả cõi lòng như thế nào vì tôi.
Chàng liếc nhanh vào tấm hình và trở lại nhìn nàng.
- Cái này không có nghĩa gì cả, Lucianna là bạn cũ. Em biết điều đó mà.
- Vậy thì để cô ấy an ủi anh. Tôi chắc cô ấy giỏi việc đó lắm.
- Mẹ kiếp Flame… - Chàng sấn tới một bước.
Nàng khiến chàng đứng khựng lại bằng một câu:
- Theo tôi, tốt hơn anh nên ra về Chance ạ. Anh đã có được bữa ăn tối như anh muốn, và được nói chuyện như anh muốn nhưng không có được tôi đâu.
Chàng ngập ngừng. Nàng nhận thấy chàng phân vân muốn làm tới để lợi dụng chỗ yếu của nàng đã để lộ ra với chàng. Rồi hình như chàng đổi ý, vò bài báo trong tay và liệng nó vào bếp lửa.
- Tôi về. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này khi khác.
Nàng biết rõ hơn, sẽ không còn lần khác. Nhưng nàng không nói làm chi với chàng. Nàng để chàng đi ra khỏi phòng khách với niềm tin nàng sẽ gặp lại chàng ở nơi nào đó. Nàng đã được thời gian mong muốn.
Khi tiếng cửa trước đóng lại, nàng quay về lò sưởi và ngắm nhìn các ngọn lửa bùng lên đốt cháy tờ báo đã bị vầy vò. Trong giây lát, bức ảnh của Chance và Lucianna đang quàng tay nhau nổi bật lên rõ rệt, rồi trong giây sau chỉ còn lại một mớ than đen ngòm.
Tác giả :
Janet Dailey