Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 59

Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 59

Dương Lý Chi không ngờ sự lo lắng của mình cuối cùng lại thành thực tế.

Chu Cảnh vì Lý Tự mà sửa lại miếng ngọc bội, sau khi tình tiết này được phát sóng, sau một tháng “Kim Đài Quỳnh Anh" xuống tuyến, CP “Kim Đài Mỹ Cảnh" đang nghỉ ngơi lên sóng. Cũng bởi cảnh đối diễn của bọn họ càng ngày càng nhiều mà ràng buộc càng ngày càng sâu, thanh thế dần dần to lớn. Nam chính Chu Cảnh vốn phối hợp cùng cô cũng bị thái giám nhỏ Lý Tự này đoạt đi.

Cô người nữ chính này nhiều phân cảnh như vậy, không hiểu sao lại không có cảm giác tồn tại.

Đông cung đã thành sân nhà của Lý Tự.

Đặc điểm của vừa quay vừa chiếu chính là sẽ căn cứ theo ý kiến và phản hồi của người xem để điều chỉnh nội dung phim. Nhân vật Lý Tự này phóng ra tia sáng lớn kỳ dị, trở thành nhân vật kinh điển của màn ảnh nhất năm nay. Biên kịch Mạnh Hiểu Thanh cũng miêu tả y rất nhiều, trên mặt phân cảnh diễn mặc dù không áp chế được cô cái nữ chính này, nhưng Mạnh Hiểu Thanh đã đưa tất cả phần xuất sắc cho Thẩm Kim Đài.

Không biết là Mạnh Hiểu Thanh tự mình quyết định viết như vậy hay là vì đón ý nói hùa người xem. Giai đoạn sau của Đông cung càng ngày càng khác nguyên tác, nhóm fan sách bắt đầu kháng nghị, chẳng qua khán giả của bộ phim này quá nhiều, số lượng fan sách cơ bản không đáng nhắc tới. Cải biên rõ ràng nhất của Mạnh Hiểu Thanh chính là quan hệ giữa Lý Tự và Chu Cảnh.

Dây dưa không dứt, tình cảm phức tạp.

“Cắt!" Quách Thụy đứng lên: “Chu Cảnh, ưu tư của cậu không đủ, quay lại một lần."

Bạch Thanh Tuyền lau nước mắt nơi khóe mắt một chút,bình tĩnh cảm xúc một lát, nghiêm túc gật đầu một cái, lại lui về sau một bước, sau đó đột nhiên làm động tác tạm ngừng, đi sang chỗ đạo diễn.

“Đạo diễn, đoạn này rốt cuộc tôi nên diễn thế nào?" Bạch Thanh Tuyền nói: “Tôi không xác định được tình cảm của mình với Lý Tự là kiểu gì, là tình yêu sao? Hay là tình huynh đệ? Hay là quan hệ chủ tớ? Chính tôi cũng cảm thấy mơ hồ, chần chờ mãi vẫn không ra cảm giác."

“Muốn chính là cái cảm giác này, Chu Cảnh và Lý Tự khác hai người Chu Anh và Lý Tự. Tình cảm của hai người kia chính là tình yêu, rất thuần túy và trực tiếp, tình cảm của hai người các cậu chính là không rõ ràng, như vậy thì phim mới có cảm giác."

Bạch Thanh Tuyền nhìn Thẩm Kim Đài bên cạnh một cái, vểnh môi mỏng, nửa ngày cũng không lên tiếng.

Lại quay một lần, vẫn là không được.

Quách Thụy là đạo diễn không giảng nhiều về nội dung phim, đạo diễn như vậy sẽ cho diễn viên không gian sáng tạo rất lớn. Đối với người Thẩm Kim Đài mà nói, vậy là rất có lợi, nhưng đối với Bạch Thanh Tuyền, muốn diễn quả thực là hơi khó khăn. Quách Thụy thường xem cảm giác, toàn muốn những cái kiểu như đúng mà sai.

Bộ phim《 Đông cung tới 》 này tổng cộng có bốn mươi tập, năm sáu tập cuối cùng, vai chính làm Thái hậu nhiếp chính, phân cảnh đều thuộc về vai chính và hoàng đế đời kế tiếp. Bây giờ mới quay hơn ba mươi tập, phân cảnh của Thẩm Kim Đài không có nhiều, cảnh diễn của cậu cũng không được mấy tập, hôm nay là một trong hai cảnh quan trọng còn dư lại của hai người bọn họ. Quay nhiều như vậy mà đạo diễn cũng không hài lòng, Bạch Thanh Tuyền có hơi thất vọng, lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi lên nhà xe của mình..

Thẩm Kim Đài cuộn góc áo dài đến bên hông, lên xe của hắn.

“Đạo diễn Quách rốt cuộc muốn như thế nào." Hắn nói với Thẩm Kim Đài: “Cứ nói tâm tư của tôi chưa đủ."

Thẩm Kim Đài ngồi xuống đối diện, cười một tiếng, nói: “Hai chúng ta nói chuyện với nhau chút."

Bạch Thanh Tuyền uống một hớp, cầm kịch bản lên: “Cậu cảm thấy vừa rồi tôi diễn có vấn đề ở đâu?"

“Thật ra tôi cũng cảm thấy tốt vô cùng rồi, có lẽ là không đạt tới cảm giác đạo diễn muốn." Thẩm Kim Đài nói: “Không sao, lát nữa chúng ta quay lại."

Bạch Thanh Tuyền quay phim lâu cùng Thẩm Kim Đài, cũng dưỡng thành một thái độ vô cùng nghiêm tục khi thảo luận chuyện công việc, cầm kịch bản nói: “Trước kia cậu giết người, tôi mở một con mắt nhắm một con mắt, thậm chí là thầm ủng hộ sau lưng cậu, là bởi vì lợi ích của hai chúng ta là một, cậu giết là vì tôi muốn làm nhưng lại ngại thân phận không hợp. Chẳng qua lần này cậu động vào nhà mẹ đẻ của thái tử phi, đụng chạm đến lợi ích của tôi, ở trong mắt tôi, cậu vượt quá khuôn phép rồi. Nhưng bởi vì tình cảm của chúng ta, lúc đầu tôi nhắc cậu, hẳn là dùng vẻ mặt ôn hòa, không sai chứ? Sau  đó cậu không nghe khuyên bảo, tôi lại ra oai, cuối cùng nhắc tới Chu Anh, trận tranh chấp này mới bùng nổ, ưu tư tiến dần lên, không sai chứ?"

Thẩm Kim Đài gật đầu: “Nhắc tới Chu Anh, bùng nổ cảm xúc là nhất định. Đây là điểm hai chúng ta vẫn luôn né tránh mấy năm nay. Hẳn là cậu coi tôi như người quan trọng nhất, trong xương lại có tư tưởng chủ tớ, đây là sự khác biệt lớn nhất giữa cậu và Chu Anh. Tôi cảm thấy trong tiềm thức của cậu hẳn là luôn không hiểu tình cảm của tôi và thái tử Chu Anh. Vừa không hiểu được, lại có chút đố kỵ, nhưng khác sự đố kỵ giữa người yêu."

“Hắn hẳn là có chút nghi của thẳng nam, " Bạch Thanh Tuyền cau mày nói: “Hắn cái người này hẳn là không biết yêu, hắn không hiểu vì sao quan hệ nam sủng với một Thái tử tại sao lại khiến cậu không bỏ xuống được. Hai chúng ta từ nhỏ đã tin tưởng lẫn nhau, một đường dìu nhau đi lên, hắn nhất định là có sự tức giận vì bị phản bội cũng như là sự không cam lòng, thậm chí còn có chút tủi thân. Tôi cảm thấy sau khi tranh chấp xong, hắn hẳn là có cảm giác yêu mà không rõ, như vậy có vẻ phim mới dễ xem, nhưng đạo diễn có khi lại cảm thấy hơi quá."

“Nếu vậy khi diễn kìm nén tình cảm chút, dùng những chỗ khác tới biểu hiện loại mập mờ này đi?" Thẩm Kim Đài suy nghĩ một chút, đột nhiên nhanh trí, móc ra ngọc bội bên hông tới: “Chúng ta có thể lợi dụng khối ngọc bội này. Lúc cậu diễn có thể để tình cảm vào..."

“Lúc tôi đi ngang hông cậu liếc mắt nhìn, " Bạch Thanh Tuyền vội vàng nói: “Liếc mắt nhìn, nhịn một chút, không nhịn được, lại bùng nổ."

Khi cảm giác trong phim đến, cả người sẽ rất hưng phấn, giọng hai người cũng lập tức vui vẻ hơn, diễn lại phim trong xe lần nữa, lần này lại cùng nhau nghiên cứu ra rất nhiều thứ. Đạo diễn Quách qua đây gõ cửa, nói: “Nếu không thì ba người chúng ta ngồi xuống trò chuyện một chút?"

“Chúng tôi vừa mới nói ra không ít chuyện, “Bạch Thanh Tuyền hưng phấn nói: “Quay lại một lần đi, ngài nhìn xem có được hay không."

Thẩm Kim Đài xuống xe cùng hắn, Bạch Thanh Tuyền kìm lòng không đặng lôi bả vai Thẩm Kim Đài, sự vui vẻ trong công việc khiến thiện cảm của hắn với Thẩm Kim Đài tăng vọt.

Đây là lý d tại sao hắn rất vui khi đóng phim cùng Thẩm Kim Đài.

Kéo một nửa, hắn chợt phát hiện cái tư thế này của mình rất “thiếu nữ".

Y như kéo kéo cánh tay bạn trai mình.

Chòi má, thiếu chút nữa bại lộ chân tướng mình là tiểu thụ!

Hắn lập tức buông lỏng tay, vẻ mặt ửng đỏ, nhìn chung quanh một cái, cũng may mọi người cũng không có chú ý tới hắn, ngược lại là Thẩm Kim Đài, quơ quơ cánh tay: “Kéo vai tiếp đi, ấm thật đó."

Lại như thể đang trêu đùa hắn, trong một thoáng như vậy, vẻ mặt còn có chút... công.

Hắn vậy mà sẽ cảm thấy một người diễn vai thái giám nhỏ tốt như vậy có chút công, hắn nhất định là nhẫn nại quá lâu rồi.

Thẩm Kim Đài có chút mất mát, vừa rồi Bạch Thanh Tuyền kéo cánh tay cậu, trông cực kỳ vui vẻ, thật sự khiến cậu hưởng thụ được cảm giác vui sướng của một tên công vui vẻ.

Trên đời này làm gì có chuyện nào vui hơn một tiểu mỹ 0 tiên khí tung bay như Bạch Thanh Tuyền kìm lòng không đặng dựa vào trên người mình.

Đã là cuối tháng mười hai rồi, rất lạnh, Bạch Thanh Tuyền cởi áo phao, nói với Thẩm Kim Đài: “Hai chúng ta tranh thủ một lần này là qua luôn."

Thẩm Kim Đài cột chắc ngọc bội, gật đầu với hắn một cái.

“Ttới, chuẩn bị quay."

Có kinh nghiệm mấy cái trước, lại thêm sự điều chỉnh của hai người bọn họ, lần này hiệu quả quay rõ ràng tốt hơn mấy lần trước.

Khi quay tới lúc cuối, Bạch Thanh Tuyền ngửa đầu nhìn Thẩm Kim Đài.

Hắn cảm thấy hắn nhìn thấy tình cảm của mình trong ánh mắt Thẩm Kim Đài.

Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy Chu Cảnh đối với Lý Tự, là có yêu.

Mặc dù không giống thứ tình yêu bình đẳng, thuần túy của Chu Anh.

“Cắt!"

Đạo diễn Quách đứng lên: “Cảnh này qua."

Cảnh này qua không dễ dàng, mọi người đều vỗ tay, Thẩm Kim Đài buông Bạch Thanh Tuyền lại thấy Bạch Thanh Tuyền vẫn còn đang rơi lệ.

Bạch Thanh Tuyền cười nói: “Tôi vốn muốn thu nước mắt, nhưng nghĩ lại một chút, Chu Cảnh, vốn chính là một người đàn ông chỉ rơi lệ ở cạnh Lý Tự a."

“Cảnh này cậu diễn thật tốt, tôi cũng bị cảm động rồi." Thẩm Kim Đài nói.

“Tôi cảm thấy bộ phim này của chúng ta, trừ vai chính ra thì chẳng có ai thắng cả."

Thẩm Kim Đài cười nói: “Đúng là như vậy."

Hắn kéo Bạch Thanh Tuyền lên, hai người còn muốn thảo luận cảnh diễn vừa rồi lại một lần.

“Hai người bọn họ thật ra rất có cảm giác CP." Phó đạo diễn nói.

Quách Thụy nói: “Có cảm giác CP là đúng rồi, hai người bọn họ vốn là không nói rõ được."

“Đoạn phim này một khi được phát sóng, Kim Đài Mỹ Cảnh đoán chừng còn nổi hơn."

Phó đạo diễn cũng cảm thấy Lý Tự thành vai chính ẩn hình của bộ phim này rồi.

Lúc cảnh quay này được phát sóng, đã là tháng giêng dương lịch rồi rồi.

Lão hoàng đế mặc dù còn tại vị, nhưng đã lấy dưỡng bệnh làm lý do, bị giam cầm trong hành cung, thiên hạ này đã là thiên hạ của Thái tử Chu Cảnh, chẳng qua chỉ chờ một ngày danh chánh ngôn thuận.

Vào lúc này, Lý Tự lại động đến nhà mẹ đẻ của thái tử phi.

“Ta bảo ngươi thu tay lại, là đang ra lệnh cho ngươi, không phải đang thương lượng với ngươi!"Chu Cảnh hơi cáu, lại hòa hoãn giọng một chút: “Điền gia khiến ta tốn không ít lực, ngươi động vào bọn họ, không phải là cắt đứt một cánh tay của ta sao? A Tự, bây giờ đại cuộc đã định, chúng ta không cần giết người."

“Điền gia bây giờ quyền thế ngút trời, gần như không có thế gia nào có thể chống lại họ, thái tử phi lại vừa mới sinh con trai trưởng. Chờ tương lai họ ngoại độc quyền, không bằng thừa dịp còn sớm cắt bớt, giết một Điền Văn Hạo, chẳng lẽ Điền gia sẽ không còn người nào sao?"

“Ngươi không cần dùng những lý do đường hoàng này lấy lệ với ta. Người muốn giết Điền Văn Hạo, chẳng lẽ không phải là bởi vì ban đầu hắn tham dự hãm hại Thái tử ca ca sao?"

Lý Tự tóc hoa râm nghe vậy, chân mày khẽ động: “Điện hạ muốn nghĩ như vậy, nô tài cũng không thể nói gì được."

“Đừng động vào Điền Văn Hạo, cũng đừng động vào bất kỳ người nào của Điền gia." Chu Cảnh nói: “Nếu không..."

“Nếu không, điện hạ muốn giết ta sao?"

“Ta biết ngươi không sợ chết, " Chu Cảnh nói: “Ngươi cũng biết ta sẽ không giết ngươi, cho nên ngươi mới không chút kiêng kỵ."

“Tại sao, cũng bởi vì trước khi hắn chết, từng cầu khẩn ngài chiếu cố ta?"

Chu Cảnh trầm mặc một hồi, nói: “A Tự, ngươi giết người giết mù quáng, nhưng cho dù ngươi có giết nhiều người hơn nữa, hắn cũng không về được."

Hắn mím chặt môi, quay đầu nhìn một cái, thấy ngọc bội bên hông Lý Tự, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên miếng ngọc bội, quay đầu lại: “Ta muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế, không giống làm Thái tử, ta không thể để ngươi giết người tùy thích."

“Điện hạ không phải là không thể để ta tùy thích giết người, là không thể giết người hữu dụng với ngài." Lý Tự lãnh đạm nói: “Ngài không cần giết người, mạng của ta đã dứt."

“Ngươi nghĩ như vậy? Ngươi cho rằng ngươi chỉ là một cây đao trong tay ta?"

“Không phải, là ta của bây giờ chỉ có thể làm một cây đao rồi." Lý Tự nói: “Một cây đao không có cảm tình, chỉ muốn giết người."

“Giết Điền Văn Hạo, ngươi còn muốn giết ai, giết ta sao?" Chu Cảnh đi tới bên cạnh y: “Ta, cũng tham dự trong đó, ngươi sẽ vì hắn, giết ta sao?"

Lý Tự không nói lời nào, Chu Cảnh bỗng nhiên nổi giận, đưa tay nắm cằm y, ép y ngẩng đầu: “Nhìn ta, trả lời ta!"

Lý Tự nói: “Ngài nói ngài không."

“Nếu như ta có thì sao?"

Vẻ mặt luôn lãnh đạm của Lý Tự bỗng nhiên hơi chuyển, hô hấp của y hơi dồn dập một chút, nói: “Tại sao?"

“Tại sao, ngươi lại hỏi ta tại sao, tôi luôn muốn hắn chết, chẳng lẽ ngươi không biết sao, ngươi quên ban đầu tại sao ngươi đến bên người hắn sao?"

“Nhưng ngưoi đáp ứng ta, chỉ kéo hắn xuống từ vị trí Thái tử, chỉ cần ngươi làm Thái tử, ngươi sẽ tha cho hắn một cái mạng. Hắn không giống ngươi, trong lòng hắn không giang sơn."

“Hắn nói không, ngươi liền tin?"

“Ta tin." Lý Tự nói như đinh chém sắt.

Một câu “Ta tin" khiến hốc mắt Chu Cảnh đỏ bừng: “Hắn nói gì ngươi cũng tin!"

“Bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng không lừa gạt ta, lần duy nhất lừa ta lại là vì muốn ta sống thật tốt."

Nói tới chỗ này, Lý Tự luôn luôn tỉnh táo bỗng nhiên mất khống chế, y thở gấp, đỏ mắt.

“Đã từng có lúc ngươi nói gì, ta cũng tin." Chu Cảnh nói: “Ta tin tưởng ngươi như vậy, trong cung này nhiều người như thế, phụ hoàng của ta, vợ ta, con ta, ta chỉ tin ngươi. Bây giờ, ta ngay cả người cuối cùng có thể tin được cũng không còn, ngươi đã sớm không còn tin tưởng ta nữa."

Hắn ngồi xuống, có chút chán chường vô lực: “Thái tử ca ca, không phải ta giết, ta thậm chí vì ngươi còn từng định cứu hắn, dù rõ ràng ta là người không nên cứu hắn nhất. Nhưng ta mới vừa nói ta giết hắn, ngươi tin luôn."

Giọng nói của hắn mang theo chút nghẹn ngào gần như không thể phát hiện.

Lý Tự trầm mặc một hồi, đi tới, ôm lấy hắn. Chu Cảnh tựa đầu vào trong ngực y, nói: “Ta cái gì cũng có, tại sao lại không vui? Còn không bằng khi còn bé bị nhốt cùng ngươi ở trong một phòng tối, chúng ta ngồi dưới đất, tưởng tượng ngày mai sẽ như thế nào, ta nói ta muốn làm hoàng đế, ngươi nói ngươi muốn làm thái giám đứng đầu, chúng ta cùng nhau suy nghĩ về tương lai, hai người cùng cười lên, cười lên trong phòng tối. Tuy mắt nhìn không thấy, lòng lại sáng rõ."

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lý Tự: “Ta không phải là không cho phép ngươi giết Điền Văn Hạo, hắn là ba của Thái tử phi, có lẽ cũng là ông ngoại của hoàng đế trong tương lai, ngươi giết hắn, vậy có từng nghĩ sau này mình sẽ thế nào chưa. Người ta không tốt, không biết còn có thể chống đỡ mấy năm, ngươi làm như vậy, ngươi một lòng muốn chết, ta không muốn ngươi chết, chúng ta phải trả giá nhiều như vậy mới có thể hợp nhất giang sơn, ta muốn ngươi làm người trên vạn người, sống khỏe mạnh, A Tự, ngươi có hiểu hay không?"



“Tôi, một người đã từng là fan CP của Bạch Kim, sau khi xem nội dung phim tối nay, trong lòng có đôi lời muốn nói."

“Thời đại của Kim Đài Mỹ Cảnh sắp tới sao, tôi cảm giác nam chính tối nay lập tức sẽ được tẩy trắng!"

“Ha ha ha ha, cười chết tôi, bộ phim truyền hình này lại là phim truyền hình mà nam nữ chính phải tẩy trắng nhờ nhân vật phản diện!"

“Cô gái Kim Đài Quỳnh Anh này không phục, thái tử của tôi rốt cuộc chết chưa, tổ phim mau ra đây cho tôi một câu trả lời hợp lý! Nếu Thái tử không ra, người hâm mộ leo tường này muốn nghỉ chân rồi!"

“Đầu hoa cầm kịch bản của vai chính hả, kịch bản của Bạch Thanh Tuyền rất giống nam hai si tình, cái loại biết rõ vai chính yêu người đàn ông khác nhưng vẫn yên lặng bảo vệ như cũ ó!"

“Tiết mục vừa là địch vừa là bạn mập mờ không rõ này của bọn họ thật ra tôi rất thích, nhưng vừa nghĩ tới hai người bọn họ trong thực tế là đối thủ một mất một còn, tôi cảm thấy vô cùng kỳ cục."

“Hai người bọn họ còn là đối thủ một mất một còn sao? Quay một bộ phim lâu như vậy cũng đâu có nghe thấy hai người bọn họ nháo không vui a?"

“Đoạn thời gian trước không phải còn có tin đồn hai người bọn họ đánh nhau ở phòng hóa trang vì cướp cùng một thợ trang điểm sao?"

“Loại tin đồn này ngươi cũng tin à, loại minh tinh lớn như bọn họ khẳng định đều có thợ trang điểm của riêng mình, hơn nữa, mọi người cũng không phải là người mới, nếu thật sự bất hòa cũng sẽ lộ ra trên mặt."

“Tôi vẫn cảm thấy cảm thấy cảm giác CP của Trịnh Tư Tề và Đầu hoa mạnh hơn. Bạch Thanh Tuyền, nói như thế nào đây, vẻ ngoài của hắn quá đẹp mắt, hai người bọn họ tụm lại một chỗ, tôi không phân rõ ai công ai thụ!"

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

“Bạch Thanh Tuyền trong phim và ngoài đời đều là thẳng nam à? Đầu hoa trong phim và ngoài đời đều là thụ!"

“Đầu hoa là thụ sao?"

“Hắn ngoài đời theo đuổi Diêm Thái Tử, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lập tức có người dán tấm hình của Diêm Thu Trì lên.

“... Xem ra Đầu hoa là thụ rồi khỏi thắc mắc."

Sau khi Thẩm Kim Đài thấy những bình luận này, vô cùng buồn rầu: “Ông đây là công, công!"

Rốt cuộc đến khi nào mọi người mới có thể ý thức được chuyện này. Cậu cũng không muốn bị xếp vào nhóm chị em giống Bạch Thanh Tuyền đâu, nếu vậy sao cậu có thể công lược được hắn!

Bạch Thanh Tuyền rất chú ý cảnh này. Hắn cho rằng đây là một phân cảnh cực kỳ quan trọng của Chu Cảnh. Sau khi phát sóng truyền hình xong hắn lập tức đi xem bình luận trên mạng, cũng nhìn thấy đống lộn xộn kia.

Hắn cũng có chút buồn rầu.

Hắn muốn nói: “Tôi không phải thẳng nam, tôi là tiên nữ!"
Tác giả : Công Tử Vu Ca
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại