Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 164

Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 164

Diêm Thu Trì thành thật một lúc sau mới nằm xuống, mấy phút sau lại dần dần dựa người vào.

Thẩm Kim Đài tim nóng mặt lạnh, cảm thấy bản thân còn phải ra vẻ uy phong, giữ lấy quyền chủ động: “Mặc quần áo vào."

Diêm Thu Trì không nói, một lúc sau mới nói: “Mặc quần áo ôm không thoải mái……"

“Vậy sao trước kia mặc được?"

Diêm Thu Trì nói, “Bây giờ …… không giống như trước."

Có thể giống sao, hắn đã nếm qua miếng thịt ngon nhất thế giới, hiện tại chỉ để cho hắn liếm xương, hắn làm sao có thể thỏa mãn.

Trên thực tế, ngay cả khi không có quần áo ôm cùng nhau, hắn cũng đã nhẫn nại rất nhiều, hắn hiện tại muốn làm lại chuyện tối hôm qua, hai lần một ngày cũng không nhiều, đúng không?

Hắn cảm thấy rằng tố chất thân thể của Thẩm Kim Đài còn rất tốt.

Tố chất của hắn càng không phải nói, hắn hiện tại chỉ cần suy nghĩ một chút là đã có cảm giác được muốn được ôm, có thể làm trụ trời.

Nhưng hắn cũng biết bên “Xuân Dạ Hỉ Vũ" không thể chậm trễ nữa, hiện tại cả đoàn đang chờ Thẩm Kim Đài, ngày mai “Khi người già đi" chính thức công chiếu, Thẩm Kim Đài còn phải dành thời gian chạy show.

“Khi người già đi" bùng nổ danh tiếng, mạnh mẽ đánh bại mấy bộ phim bom tấn trong thời gian Tết, tỷ lệ phim từ bảy phần trăm dự kiến ​​ban đầu, đã tăng lên 15 phần trăm, cũng bởi thiên thời địa lợi nhân hòa, vài bộ phim bom tấn cùng kỳ, danh tiếng không ra sao, “Khi người già đi" tất nhiên lại càng trở nên hot hơn.

Thẩm Kim Đài mờ mịt ngủ, cảm giác được Diêm Thu Trì trằn trọc, sáng sớm còn chưa ngủ, cậu mở mắt ra, trong bóng đêm có cảm giác Diêm Thu Trì ngồi dậy.

Thực sự không ngờ Diêm Thu Trì là con người ham muốn nặng nề như thế, như thể nếu hắn không thể làm chuyện đó thì hắn có thể chết vì đau vậy.

Thẩm Kim Đài bị sự mạnh mẽ ** của hắn lây nhiễm, nghĩ đến bây giờ Diêm Thu Trì tràn đầy ý nghĩ muốn làm chuyện đó với chính mình, trái tim hắn thực sự có chút ngứa ngáy, dù sao điều đó cũng cho thấy tình cảm của người mình yêu cũng rất mạnh mẽ, ít nhiều cũng cảm thấy hài lòng. Cậu do dự một lúc, nghĩ sáng mai phải chạy phim trường, buổi tối còn phải tham gia buổi ra mắt phim “Khi người già đi" nên đành kìm lại.

Mà nói thật, lúc đầu chính là vì dù Diêm Thu Trì rõ ràng bên trong như bị đốt lửa, lại vẫn có thể kiềm chế, đây mới là điều khiến cậu thích Diêm Thu Trì hơn.

Cậu cảm thấy những người đàn ông có thể kiểm soát phần dưới của mình đều rất hấp dẫn.

Ngày hôm sau, cậu tỉnh dậy, thấy Diêm Thu Trì đã rời đi, cậu đứng dậy tắm rửa, đang sấy tóc thì Diêm Thu Trì vào phòng tắm nói: “Bữa sáng anh mua rồi đây."

Thẩm Kim Đài “Ừ" một tiếng, thấy Diêm Thu Trì có vẻ hơi mệt mỏi, liền nở nụ cười. Diêm Thu Trì đi tới sau lưng cậu, cầm lấy máy sấy tóc trên tay cậu, Thẩm Kim Đài nói: “Em có thể tự mình sấy."

“Em thỏa mãn anh một chút." Diêm Thu Trì nói.

Không ở trong tình yêu, hắn cũng không biết mình sẽ dính người như vậy, hắn cũng cảm thấy hơi sến sẩm, sợ rằng Thẩm Kim Đài sẽ không thích, nhưng đành chịu thôi, hắn chính là muốn chăm sóc yêu thương Thẩm Kim Đài, hận không thể làm tất cả mọi thứ cho cậu. Hắn thích chăm sóc mọi người, chăm sóc người khác, thỏa mãn bản thân.

Khi Tiểu Đường mang bữa sáng đến, Thẩm Kim Đài và Diêm Thu Trì đã ăn xong. Cậu ta mang bữa sáng lên phòng, đợi Lý Mỹ Lan đến rồi hỏi: “Chị Lan, sau này em không phải mua đồ ăn sáng cho anh Kim nữa rồi."

Cậu ta vẫn có chút mất mát, cảm thấy công việc của mình đã bị lấy mất.

Giám đốc Diêm là một ông chủ lớn bận rộn, sao vẫn có thời gian tự mua đồ ăn sáng cho mình?

Sau khi ăn sáng Diêm Thu Trì phải quay về.

“Nếu anh rảnh, anh sẽ đến phim trường đón em về."

“Ngày hôm qua anh còn không có ngủ ngon," Thẩm Kim Đài cười nói, “Anh làm xong sớm đi, trở về ngủ một giấc, em còn có Tiểu Đường bọn họ, không cần anh tới đón."

Cậu nói xong, chạm vào khuôn mặt của Diêm Thu Trì, xem xét cẩn thận, “Sao mà đôi mắt của anh dễ có tơ máu vậy."

“Gần sáng rồi mới ngủ một giấc." Diêm Thu Trì nói.

Giọng điệu vẫn tốt lắm, không nhân cơ hội ra vẻ đáng thương.

Diêm Thu Trì lấy áo khoác từ trên móc áo ra: “Được rồi, anh đi đây."

Thẩm Kim Đài đưa tới cửa phòng hắn, Diêm Thu Trì lại quay người lại, hôn tạm biệt cậu, Thẩm Kim Đài hôn hắn, nhưng Diêm Thu Trì còn chưa đủ, câu eo cậu hôn mãnh liệt một hồi, như thể bị nghẹn cả đêm, đến lúc này mới có thể phát tiết, đè cậu lên cửa hôn vào cổ.

Vô tình hôn mấy phút đồng hồ, hai người đều rất cao hứng.

Hưng phấn của Thẩm Kim Đài, cảm giác như đều bị Diêm Thu Trì lây nhiễm, cỗ sức mạnh trên người Diêm Thu Trì rất mạnh, hẳn là yêu thích cùng dục vọng rất mạnh, cho nên rất dễ dàng lây nhiễm sang cho cậu.

“Anh đi đây." Diêm Thu Trì buông cậu ra, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa Diêm Thu Trì mặc áo khoác, cài khuy vào. Tiểu Đường đã đợi ở trên hành lang, thấy hắn đi ra, hơi kiễng chân, lúc này nhìn thấy Diêm Thu Trì cũng không có cúi đầu nữa, chỉ gật đầu gọi “Giám đốc Diêm".

Diêm Thu Trì “ừm" một tiếng, đi vào thang máy.

Thẩm Kim Đài lau khóe miệng ướt át, cảm giác đầu lưỡi có chút tê dại.

Vì là ngày đầu tiên làm việc sau năm mới nên Thẩm Kim Đài đã chuẩn bị nhiều phong bì đỏ cho từng nhân viên trong đoàn, khi đến phim trường, Tiểu Đường mang theo chiếc hộp, cùng cậu phát những bao lì xì đó.

“Nghe nói cậu ngày hôm qua bị bệnh sao?" Thái Tuấn quan tâm hỏi, “Đã tốt hơn chưa?"

“Tốt hơn nhiều ạ." Thẩm Kim Đài ngượng ngùng nói.

Hôm nay cậu trang điểm lâu hơn, chủ yếu dùng để che dấu hôn trên cổ, nhưng sau một ngày, vết hôn trên cổ lại càng đậm hơn, chỉ riêng trang điểm cũng không có cách nào che hết được.

Diêm Thu Trì nhất thời mất kiểm soát, thật sự khiến cậu quay phim gặp rất nhiều rắc rối, cuối cùng chỉ có thể thay trang phục cho cậu. Nhưng sau đó, vì cảnh này quay không nối liền, nên để không trì hoãn thời gian, mọi người lại quay lại một lần.

Bệnh tình của Hứa Đại Hải ngày càng nghiêm trọng, tính hay quên ngày càng lớn, những ký ức về quá khứ bắt đầu chiếm cứ trong não ông, nhưng quan hệ cha con của ông và Hứa Tinh Thần ngày càng trở nên hòa thuận.

Hứa Tinh Thần cảm thấy Hứa Đại Hải càng ngày càng giống một đứa trẻ, tính tình vẫn bướng bỉnh, nhưng dễ dỗ dành hơn.

Những ngày mùa đông giá lạnh, thị trấn nhỏ cũng đã đóng cửa rất nhiều, ngày ngắn đêm dài, không thể đi đâu, Hứa Tinh Thần quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài nhà.

Lần dọn dẹp này đã làm nổi lên rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ, sách giáo khoa thời trung học cơ sở, đồ chơi thời thơ ấu, hai cuốn nhật ký của hắn

Mối tình đầu của hắn là vào năm cấp ba, trong nhật ký toàn là tâm tình thiếu niên, hiện tại ngồi ở trên giường đọc vài cái cũng có thể thấy nổi da gà.

Hắn chí còn không nhớ mình đã từng có thời điểm bị Quỳnh Dao nhập như vậy, trong nhật ký của hắn còn có hình dán của Tiểu Long Nữ, Choi Ji-woo trong “Nấc thang lên thiên đường",  Lee Jun-gi trong “The King’s Man".

Hắn nhớ bộ phim đồng tính đầu tiên hắn xem trong đời là “The King’s Man", sau khi thi đại học, hắn đã cùng Du Trình Lâm đến một quán cà phê mạng trên đường Huệ Dân cùng nhau xem, lúc đó hai người vẫn còn trong thời kỳ mơ hồ, tiệm mạng chỉ có một cái ghế và một cái tai nghe, hai người chen nhau trên ghế, tựa vào nhau, cùng dùng chung một cái tai nghe lớn.

Sau khi xem phim xong, họ đến sảnh bi-a phía nam rạp chiếu phim để chơi bi-a, Du Trình Lâm đã tự tay dạy cho hắn, buổi tối hai người về nhà, trong một con hẻm vắng vẻ, Du Trình Lâm nắm lấy tay hắn.

Cũng là ngày đó, hắn về nhà, tình cờ gặp một người phụ nữ không mặc quần áo bước ra từ phòng ngủ chính của họ, Hứa Đại Hải đang trần truồng trên giường, ngáy khò khò.

Hắn mất bình tĩnh, cùng Hứa Đại Hải chiến tranh lạnh một hồi lâu, cuối cùng Hứa Đại Hải đánh cho hắn một trận, hắn tức giận bỏ nhà đi, sống ở nhà Du Trình Lâm mấy ngày, hai người vụng trộm nếm trái cấm đêm đó.

Bây giờ nhìn lại, tinh thần đã rất khác xưa.

Lúc đó hắn không thể chấp nhận chuyện Hứa Đại Hải sẽ tái hôn, rất phản kháng chuyện có mẹ kế này, không chỉ vì mẹ ruột của mình, còn vì lòng tự trọng của chính mình, cũng cảm thấy xấu hổ.

Trớ trêu thay, sau này hắn muốn comeout, Hứa Đại Hải cũng cảm thấy hắn thật đáng xấu hổ, một tên biến thái, bệnh hoạn.

Hắn cảm thấy người đàn ông Hứa Đại Hải này không thể hiểu được mình, hắn khi đó vừa được tiếp xúc với mạng xã hội, biết đồng tính không phải là biến thái, nhiều nơi đang kêu gọi bình đẳng trong xu hướng tính dục, phương Tây và thậm chí một số quốc gia còn đã chấp nhận hôn nhân đồng tính. Ngay cả các bác sĩ cũng nói, đây không phải là một bệnh, chỉ là “một tràng pháo hoa với nhiều màu sắc khác nhau".

Trong nhật ký của hắn vẫn còn lưu lại những lời này, nét chữ nguệch ngoạc, hiển nhiên khi viết vừa mới bị Hứa Đại Hải mắng, rất tức giận.

Bây giờ hắn đã lớn hơn, hắn có thể hiểu Hứa Đại Hải.

Xã hội này phát triển quá nhanh, mỗi một thế hệ đều để lại dấu ấn cho riêng mình, cuộc đời là một quá trình trưởng thành và thay đổi không ngừng, tiếc nuối thì tiếc nuối, nhưng không thể làm lại từ đầu.

Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, giống như Hứa Đại Hải đã từng ra tay cắt đứt quan hệ cha con với hắn, bây giờ thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu trong bữa tối.

“Con lâu như vậy không về, người nọ không có ý kiến gì sao?"

“Sao điện thoại của con gần đây không đổ chuông?"

Sau đó, thậm chí còn lần đầu tiên sử dụng “Tiểu Tôn" để gọi Tôn Minh Chí: “Tiểu Tôn đang làm gì vậy?"

Hứa Tinh Thần không nói với Hứa Đại Hải hắn đã chia tay với Tôn Minh Chí. Có lẽ là quan hệ cha con giữa hắn và Hứa Đại Hải đã đủ phức tạp, nặng nề, làm vết thương lòng của hắn khó phai, nghĩ đến Tôn Minh Chí, hắn ngay cả hận cũng không còn, sau khi khóc hai lần trong mơ, tất cả đều bị chuyện của Hứa Đại Hải lấp đầy.

Ví dụ như hàng ngày đều phải lo cho cuộc sống của Hứa Đại Hải, rèn luyện trí nhớ cho ông, rồi đưa ông đi khám. Hứa Đại Hải không hợp tác cho lắm, đây là điều khiến hắn đau đầu nhất.

“Ba đã hỏi bác sĩ", Hứa Đại Hải nói: “Không có tác dụng, phí tiền, cuối cùng tất cả cũng chỉ đến đó thôi. “

Cuối cùng cũng chỉ đến đó thôi, Hứa Tinh Thần đều biết trong những ngày vừa qua khi họ đang tìm kiếm sự trợ giúp của y bác sĩ.

Hứa Đại Hải bảo hắn quay lại Bắc Kinh.

“Sau này nói chuyện đó sau." Hứa Tinh Thần nói.

Hứa Đại Hải cũng không thúc ép hắn nữa, vì Tết Nguyên Đán đã đến.

Vào đêm giao thừa, Hứa Tinh Thần trèo lên thang và đặt một câu đối mùa xuân ở cửa trước, ở giữa treo chữ “Xuân", chữ “Phúc" lộn ngược ở hai đầu, có nghĩa là “Tài lộc đến rồi". Dì Triệu và những người khác vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với hắn, còn Hứa Đại Hải thì thận trọng cầm thang ở phía dưới ra lệnh, “Sang trái một chút, sang trái một chút."

Tiếng pháo từ xa vọng lại, đây là lễ Tết cuối cùng hai cha con họ còn được ở bên nhau.

Đêm giao thừa, Hứa Đại Hải bị sốt cao, Hứa Tinh Thần đã phải qua đêm trong hành lang của bệnh viện.

Ngày hôm sau trở về từ bệnh viện quận, Hứa Đại Hải đã đưa cho hắn tất cả chìa khóa, thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm của ngôi nhà.

“Ba còn có nhiều tiền trong tay như vậy cơ đấy." Hứa Tinh Thần ngạc nhiên nhìn những dãy số trên thẻ sổ tiết kiệm, “Vậy sao lúc xem bệnh, ba lại nói bakhông có tiền."

“Vô dụng," Hứa Đại Hải dùng đôi tay khô héo đưa thẻ ngân hàng màu xanh cho cậu: “Trong cái thẻ ngân hàng nông nghiệp này, là tiền con cho ba, dù sao ba cũng không biết có bao nhiêu, tất cả đều là những gì con gửi…. “

Khi bắt đầu đoạn tuyệt quan hệ cha con, Hứa Đại Hải tuyên bố nuôi nấng hắn bao nhiêu năm như vậy, không thể không trả lại, vì thế hắn đều đặn chuyển tiền vào thẻ mỗi tháng, lúc đầu là 600 mỗi tháng, sau đó chuyển một nghìn, sau đó chuyển hai nghìn, ước tính lên đến khoảng 100.000.

“Cho dù không kết hôn thì cũng phải có nhà, ba nghe bọn họ nói Bắc Kinh rất đắt đỏ …… Thôi, khi ba chết, con hãy bán nhà đi …… hoặc đợi mấy năm, có thể phá bỏ dời đi nơi khác cũng được, phỏng chừng cũng đủ cho con gom đủ tiền. Nhiều năm qua ba cũng không có tiết kiệm được, mấy năm này đi gặp bác sĩ, đều đã …… Ôi, “Hứa Đại Hải lại thở dài, đề tài đột nhiên chuyển hướng:" Con nói xem ba già rồi, có con là người thân chăm sóc lúc lâm chung, đến lúc con già rồi, ai chăm sóc dưỡng lão cho con lúc lâm chung, không có con … “

Hứa Tinh Thần dừng một chút, nói: “Đầu năm nay, có rất nhiều người không kết hôn, miễn là có tiền, sống trong viện dưỡng lão khi về già còn tốt hơn sống ở nhà."

Hứa Đại Hải hiển nhiên không thể hiểu được, cũng không thể chấp nhận được việc sống trong viện điều dưỡng như vậy, nhưng đây là một ngõ cụt, số phận là như vậy, ông lo lắng, sốt ruột thì cũng không có cách nào khác.

Ông chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.

Hứa Tinh Thần hiếm khi thấy ông khóc, có phần khó chịu, nói: “Ba không cần phải lo lắng cho con. Xã hội phát triển rất nhanh, có lẽ đến lúc đó mọi người đều không kết hôn, ba nghĩ xem mười năm trước, có ai ngờ ly hôn lại phổ biến như bây giờ không. Ba không đi đến thành phố lớn, không biết, phương bắc và thế giới rộng lớn ngoài kia bây giờ có rất nhiều nam nữ lướn tuổi, người ta có thể kết hôn cũng không thè, kết hôn. Chờ khi con lớn tuổi, con có thể nhận con nuôi, miễn là thành tâm chăm sóc, con nuôi cũng không kém gì con ruột, về già biết đâu hai người đàn ông cũng có thể kết hôn, hiện tại có bao nhiêu quốc gia đồng tính luyến ái cho phép rồi ba biết không? “

“Đều chỉ là phỏng đoản, nhỡ như, biế đâu tới lúc già con chẳng có ai, ốm đau không người chăm sóc. Con cũng đâu có anh em."

Hứa Đại Hải càng nói càng buồn, che mặt khóc.

Hứa Đại Hải già rồi, ông thật sự là già rồi, người cha trước kia đánh hắn đến gãy răng, hiện tại đã trở thành lão nhân sẽ khóc trước mặt hắn.

Máy quay chuyển ra sau lưng Thái Tuấn, tới khuôn mặt của Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài khẽ liếm môi, cổ họng mấp máy, đôi mắt ươn ướt, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.

Nếu đó là cha của cậu, cậu có thể đã đi tới ôm lấy ông, nhưng là Hứa Tinh Thần, cậu chỉ có thể ngồi đó, duỗi một tay ra, đặt lên lưng Thái Tuấn.

Lý Mỹ Lan hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, lau nước mắt.
Tác giả : Công Tử Vu Ca
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại