Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi
Chương 5: Bắt đầu từ bạn bè 5
Edit: Tịnh
Lý Tiêu xem phim người lớn thì bị nôn tự nhiên gợi ra chủ ý cho hai người Triệu Địa và Tiền Cung. Hai người bắt tay lập âm mưu góp tiền mua một cái đĩa, muốn làm thí nghiệm với Lý Tiêu một lần nữa.
Vì thế vào năm nào đó tháng nào đó nào đó ngày nào đó, vào lúc nguyệt hắc phong cao, bọn họ tập trung lại chuẩn bị thưởng thức phim người lớn……
Lý Tiêu như thường lệ bị Triệu Địa vừa dụ dỗ vừa lôi kéo ngồi xuống vị trí tốt nhất. Ba giây sau, phim chính thức bắt đầu, trong phòng vang lên tiếng thở dốc ái muội và tiếng gầm nhẹ. Mọi người phát hiện nhân vật chính trong phim không phải là một cô gái eo nhỏ chân dài, mà là một người đàn ông cơ bắp đầy lông chân……
Ba giây tiếp theo, một đám người che miệng chạy vào WC.
Nhiều giây sau, Lý Tiêu mới “Oẹ" một tiếng nôn lên trên bàn Tiền Cung, thuận tiện tắt cửa sổ bộ phim vừa mới xem.
Có hẹn với nữ thần nên Chu Dịch Phàm về muộn, không hiểu gì đến nhìn Lý Tiêu, lại nhìn thoáng qua trên bàn Tiền Cung……
“Dạ dày có vấn đề sao?"
Chu Dịch Phàm vừa hỏi vừa lấy khăn mặt của mình đưa cho Lý Tiêu.
Lý Tiêu nhìn Chu Dịch Phàm một cái, yên lặng nhận lấy khăn mặt, lau miệng.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Chu Dịch Phàm đã bị hắn tấn công thành công rồi, Bây giờ Chu Dịch Phàm đối xử với hắn còn ấm áp hơn cả gió xuân. Hôm nay, Lý Tiêu đã bước vào giai đoạn hai của kế hoạch—tìm hiểu tin tức của nữ thần.
Chuyện này cũng không phải chỉ cần một lần là xong, phải từng bước tiến hành, để tránh bị Chu Dịch Phàm phát hiện ý đồ xấu xa của mình.
Nghĩ đến đây, Lý Tiêu lấy khăn mặt xuống, kéo Chu Dịch Phàm đi đến ban công – chuyện này không thể để cho người trong phòng biết được, rất là bất lợi.
Chu Dịch Phàm cũng phối hợp với hành động của Lý Tiêu, chỉ đến khi tới ban công rồi mới không dấu vết rút tay ra khỏi tay Lý Tiêu.
“Có chuyện gì?"
Chu Dịch Phàm hỏi.
Lý Tiêu khoát tay lên vai Chu Dịch Phàm, rất hài lòng đối với thái độ của Chu Dịch Phàm. Hắn tùy ý tựa vào lan can trên ban công, hỏi Chu Dịch Phàm: “Cậu lại đi chơi với học tỷ nữa à?"
Chu Dịch Phàm nghe xong, khóe miệng nâng lên một độ cong rất nhỏ. Cậu rất ít cười, đặc biệt là nụ cười thật lòng. Đáng tiếc tại bị người phía trước phát hiện, nụ cười đó chắn chắn sẽ khiến người đối diện bị mê muội liền biến mất. Chu Dịch Phàm không nhanh không chậm nói: “Tháng sau là sinh nhật của cô ấy, đang chuẩn bị tổ chức một tiệc. Cô ấy gọi tôi đi cùng để chọn quán bar."
Lý Tiêu nghe vậy, trong lòng mừng thầm. Vậy mà lại dễ dàng biết được sinh nhật của nữ thần!
“Tháng sau? Ngày nào?"
Lý Tiêu vội vàng hỏi.
“Ngày 28, muộn hơn tôi một ngày."
Chu Dịch Phàm cúi đầu trả lời.
Mấy ngày hôm trước cậu vẫn hoài nghi Lý Tiêu có phải thầm mến cậu hay không? Đến bây giờ cậu cũng không tìm được đáp án chính xác. Mấy bằng chứng trước đó, coi như là bạn bè bình thường đi. Phổ thông, cậu không hòa đồng lắm, cũng không quá gần gũi với bạn bè. Ai cũng cần có bạn bè mà, trước kia Chu Dịch Phàm cũng có bạn bè, còn là bạn tốt của nhau, nhưng cuối cùng thì lại bị xa lánh thậm chí là phản bội.
“Ngày 28……"
Lý Tiêu lặp lại một lần, tính toán, còn nửa tháng nữa. Còn nửa câu sau của Chu Dịch Phàm: “Muộn hơn tôi một ngày" bị Lý Tiêu lựa chọn bỏ qua.
Đứng ở ban công hai người hai tâm tư khác nhau, nhất thời không nói chuyện. Không lâu sau nôn xong đi ra, Tiền Cung phát hiện trên bàn mình có một đống vật thể không rõ, tức giận nói: “Lý Tiêu! Liếm sạch bàn cho tao!"
Lý Tiêu bị Tiền Cung kêu to làm giật mình, xoay người đi lấy khăn đến lau: “Đáng đời! Ai bảo cậu mở cái ghê tởm đó lên?"
Sau khi lau xong liền ném khăn cho Tiền Cung, Lý Tiêu đi vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, bắt đầu suy nghĩ tặng quà gì cho nữ thần.
Rửa xong, vừa đúng lúc Chu Dịch Phàm cũng cầm ly súc miệng lại đây.
Lý Tiêu nhớ tới ngay cả số điện thoại của nữ thần cũng không có, nói gì đến việc tặng quà chứ? Thế nhưng mở miệng nói với Chu Dịch Phàm, Lý Tiêu lại cảm thấy không được tự nhiên. Chu Dịch Phàm bây giờ là bạn bè với hắn, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật là cậu ta là tình địch của mình. Còn phải thêm một điều, Chu Dịch Phàm và nữ thần là thanh mai trúc mã! Loại tình cảm được nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, cũng không dễ dàng phá hoại a. Lý Tiêu cảm thấy độ khó của nhiệm vụ lại tăng lên.
“Di động của cậu, cho tôi mượn một chút?"
Lý Tiêu chạm vào vai Chu Dịch Phàm, hỏi cậu.
Chu Dịch Phàm ngừng động tác đánh răng lại, có chút chần chờ.
Cậu không cho ai mượn di động bao giờ. Trước đó khi lên lớp Lý Tiêu bởi vì nhàm chán, đã từng hỏi mượn cậu rồi, muợn để chơi trò chơi. Cậu từ chối, di động của cậu bên trong ngoại trừ một vài ứng dụng này nọ, thì không có trò chơi. Hơn nữa lên lớp đã không nghe giảng thì thôi, cũng không nên chơi trò chơi chứ? Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là…… Trong điện thoại của cậu có ghi lại lịch sử truy cập, đôi khi cậu cũng xem đam mỹ để giết thời gian……
“Tôi muốn gọi điện thoại về nhà, nhưng điện thoại của tôi hết tiền rồi."
Lý Tiêu chân thành nhìn Chu Dịch Phàm, giải thích nói.
Lúc này Triệu Địa từ trong WC đi ra, vừa lúc nghe được, vỗ vỗ vai Lý Tiêu: “Điện thoại của cậu hết tiền rồi? Không phải sáng nay mới nạp tiền vào sao? Nhanh hết như vậy, là do nói chuyện với bạn gái chứ gì, ha ha…… Tao cho mày mượn điện thoại của tao…… Những lúc quan trọng, tao cũng rất có nghĩa khí đó chứ?"
Triệu Địa nói, lấy di động trong túi quần đưa tới tay của Lý Tiêu, ánh mắt khiêu khích nhìn Chu Dịch Phàm.
Mấy ngày hôm trước, Triệu Địa nhìn công sức giặt giũ chăn ga gối đệm hết cả một buổi chiều của mình bị Chu Dịch Phàm vứt đi. Chỉ có thể dùng một câu để hình dung tâm trạng lúc đó của Triệu Địa – Tức chết đi được!
Trước đó với sự giúp đỡ của Lý Tiêu, quan hệ của Triệu Địa và Chu Dịch Phàm cũng không tới nỗi nào. Nhưng vì chuyện này, Triệu Địa hoàn toàn không thích Chu Dịch Phàm luôn, cho dù Lý Tiêu giải thích như thế nào cũng không được. Ngược lại Chu Dịch Phàm lại không để ý một chút nào, đối với mọi người bên ngoài trừ Lý Tiêu, vẫn là bộ dạng không mặn không nhạt như trước.
Dù sao đi nữa thì kế hoạch mượn điện thoại di động tìm số của nữ thần tạm thời bị mắc cạn. Lý Tiêu đành phải lấy điện thoại của Triệu Địa gọi về nhà, nói chuyện vài câu, dặn dò ba mẹ giữ gìn sức khỏe, thì tắt máy.
Sau đó trả điện thoại lại cho Triệu Địa, Lý Tiêu vỗ vỗ cánh tay cậu ta: “Cảm ơn."
Nhìn ra Triệu Địa rất bất mãn với Chu Dịch Phàm, Lý Tiêu vẫn chưa nói gì, trong lòng đang âm thầm tính toán.
Sáng sớm hôm sau, Lý Tiêu theo thường lệ đi ra ngoài với Chu Dịch Phàm. Sáng nay không có lớp, cho nên hai người mặc đồ bình thường để chạy.
Chưa chạy được bao nhiêu, Lý Tiêu cười nói với Chu Dịch Phàm: “Buổi trưa hôm nay cùng đi ăn cơm ở quán ăn nhé?"
Chu Dịch Phàm nhìn Lý Tiêu: “Không phải tối hôm qua cậu nói phải nhịn ăn nhịn mặc, cuối tuần phải đi làm thêm hai công việc để giảm bớt gánh nặng cho gia đình sao? Sao rồi? Thay đổi chủ ý rồi à?"
Lý Tiêu nghe vậy chạy đến bên cạnh Chu Dịch Phàm, cười nịnh nọt: “Hắc hắc, đương nhiên là người có tiền như cậu mời rồi."
Chu Dịch Phàm không nói gì, nhích ra một chút, tránh việc đứng quá gần với Lý Tiêu mà bị vấp té. Ai ngờ Lý Tiêu không hiểu, thấy Chu Dịch Phàm không trả lời, Lý Tiêu vẫn dựa vào người cậu, nhìn thế nào thì cũng thấy có chút…… vô liêm sỉ……
Chu Dịch Phàm mặt không chút thay đổi, không chịu nổi hành vi của Lý Tiêu, tiếp tục chạy về phía trước nhưng vẫn bị người bên cạnh áp sát, không lâu sau đã chạy đến nơi có đường nhỏ. Đang muốn nhắc nhở Lý Tiêu đừng chạy sát vào cậu nữa, nhất thời không chú ý dưới chân, bị vấp cục đá, trong chớp mắt mất đi cân bằng.
“A! Cẩn thận!"
Ngay lúc Lý Tiêu kêu lên, đã đưa tay ra giữ chặt Chu Dịch Phàm. Nhưng hắn đứng quá gần Chu Dịch Phàm, dưới chân thì gần như dính vào nhau. Vì thế bi kịch xảy ra, nắm tay Chu Dịch Phàm, té xuống cùng nhau.
Đáng thương Chu Dịch Phàm ngã mạnh xuống đất, phía sau lưng trực tiếp đập lên tảng đá, còn bị Lý Tiêu thân cao 1m8 lấy làm đệm thịt, đau đến ngay cả rên cậu cũng không kêu đươc, chỉ có thể hít sâu.
Lý Tiêu xem phim người lớn thì bị nôn tự nhiên gợi ra chủ ý cho hai người Triệu Địa và Tiền Cung. Hai người bắt tay lập âm mưu góp tiền mua một cái đĩa, muốn làm thí nghiệm với Lý Tiêu một lần nữa.
Vì thế vào năm nào đó tháng nào đó nào đó ngày nào đó, vào lúc nguyệt hắc phong cao, bọn họ tập trung lại chuẩn bị thưởng thức phim người lớn……
Lý Tiêu như thường lệ bị Triệu Địa vừa dụ dỗ vừa lôi kéo ngồi xuống vị trí tốt nhất. Ba giây sau, phim chính thức bắt đầu, trong phòng vang lên tiếng thở dốc ái muội và tiếng gầm nhẹ. Mọi người phát hiện nhân vật chính trong phim không phải là một cô gái eo nhỏ chân dài, mà là một người đàn ông cơ bắp đầy lông chân……
Ba giây tiếp theo, một đám người che miệng chạy vào WC.
Nhiều giây sau, Lý Tiêu mới “Oẹ" một tiếng nôn lên trên bàn Tiền Cung, thuận tiện tắt cửa sổ bộ phim vừa mới xem.
Có hẹn với nữ thần nên Chu Dịch Phàm về muộn, không hiểu gì đến nhìn Lý Tiêu, lại nhìn thoáng qua trên bàn Tiền Cung……
“Dạ dày có vấn đề sao?"
Chu Dịch Phàm vừa hỏi vừa lấy khăn mặt của mình đưa cho Lý Tiêu.
Lý Tiêu nhìn Chu Dịch Phàm một cái, yên lặng nhận lấy khăn mặt, lau miệng.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Chu Dịch Phàm đã bị hắn tấn công thành công rồi, Bây giờ Chu Dịch Phàm đối xử với hắn còn ấm áp hơn cả gió xuân. Hôm nay, Lý Tiêu đã bước vào giai đoạn hai của kế hoạch—tìm hiểu tin tức của nữ thần.
Chuyện này cũng không phải chỉ cần một lần là xong, phải từng bước tiến hành, để tránh bị Chu Dịch Phàm phát hiện ý đồ xấu xa của mình.
Nghĩ đến đây, Lý Tiêu lấy khăn mặt xuống, kéo Chu Dịch Phàm đi đến ban công – chuyện này không thể để cho người trong phòng biết được, rất là bất lợi.
Chu Dịch Phàm cũng phối hợp với hành động của Lý Tiêu, chỉ đến khi tới ban công rồi mới không dấu vết rút tay ra khỏi tay Lý Tiêu.
“Có chuyện gì?"
Chu Dịch Phàm hỏi.
Lý Tiêu khoát tay lên vai Chu Dịch Phàm, rất hài lòng đối với thái độ của Chu Dịch Phàm. Hắn tùy ý tựa vào lan can trên ban công, hỏi Chu Dịch Phàm: “Cậu lại đi chơi với học tỷ nữa à?"
Chu Dịch Phàm nghe xong, khóe miệng nâng lên một độ cong rất nhỏ. Cậu rất ít cười, đặc biệt là nụ cười thật lòng. Đáng tiếc tại bị người phía trước phát hiện, nụ cười đó chắn chắn sẽ khiến người đối diện bị mê muội liền biến mất. Chu Dịch Phàm không nhanh không chậm nói: “Tháng sau là sinh nhật của cô ấy, đang chuẩn bị tổ chức một tiệc. Cô ấy gọi tôi đi cùng để chọn quán bar."
Lý Tiêu nghe vậy, trong lòng mừng thầm. Vậy mà lại dễ dàng biết được sinh nhật của nữ thần!
“Tháng sau? Ngày nào?"
Lý Tiêu vội vàng hỏi.
“Ngày 28, muộn hơn tôi một ngày."
Chu Dịch Phàm cúi đầu trả lời.
Mấy ngày hôm trước cậu vẫn hoài nghi Lý Tiêu có phải thầm mến cậu hay không? Đến bây giờ cậu cũng không tìm được đáp án chính xác. Mấy bằng chứng trước đó, coi như là bạn bè bình thường đi. Phổ thông, cậu không hòa đồng lắm, cũng không quá gần gũi với bạn bè. Ai cũng cần có bạn bè mà, trước kia Chu Dịch Phàm cũng có bạn bè, còn là bạn tốt của nhau, nhưng cuối cùng thì lại bị xa lánh thậm chí là phản bội.
“Ngày 28……"
Lý Tiêu lặp lại một lần, tính toán, còn nửa tháng nữa. Còn nửa câu sau của Chu Dịch Phàm: “Muộn hơn tôi một ngày" bị Lý Tiêu lựa chọn bỏ qua.
Đứng ở ban công hai người hai tâm tư khác nhau, nhất thời không nói chuyện. Không lâu sau nôn xong đi ra, Tiền Cung phát hiện trên bàn mình có một đống vật thể không rõ, tức giận nói: “Lý Tiêu! Liếm sạch bàn cho tao!"
Lý Tiêu bị Tiền Cung kêu to làm giật mình, xoay người đi lấy khăn đến lau: “Đáng đời! Ai bảo cậu mở cái ghê tởm đó lên?"
Sau khi lau xong liền ném khăn cho Tiền Cung, Lý Tiêu đi vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, bắt đầu suy nghĩ tặng quà gì cho nữ thần.
Rửa xong, vừa đúng lúc Chu Dịch Phàm cũng cầm ly súc miệng lại đây.
Lý Tiêu nhớ tới ngay cả số điện thoại của nữ thần cũng không có, nói gì đến việc tặng quà chứ? Thế nhưng mở miệng nói với Chu Dịch Phàm, Lý Tiêu lại cảm thấy không được tự nhiên. Chu Dịch Phàm bây giờ là bạn bè với hắn, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật là cậu ta là tình địch của mình. Còn phải thêm một điều, Chu Dịch Phàm và nữ thần là thanh mai trúc mã! Loại tình cảm được nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, cũng không dễ dàng phá hoại a. Lý Tiêu cảm thấy độ khó của nhiệm vụ lại tăng lên.
“Di động của cậu, cho tôi mượn một chút?"
Lý Tiêu chạm vào vai Chu Dịch Phàm, hỏi cậu.
Chu Dịch Phàm ngừng động tác đánh răng lại, có chút chần chờ.
Cậu không cho ai mượn di động bao giờ. Trước đó khi lên lớp Lý Tiêu bởi vì nhàm chán, đã từng hỏi mượn cậu rồi, muợn để chơi trò chơi. Cậu từ chối, di động của cậu bên trong ngoại trừ một vài ứng dụng này nọ, thì không có trò chơi. Hơn nữa lên lớp đã không nghe giảng thì thôi, cũng không nên chơi trò chơi chứ? Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là…… Trong điện thoại của cậu có ghi lại lịch sử truy cập, đôi khi cậu cũng xem đam mỹ để giết thời gian……
“Tôi muốn gọi điện thoại về nhà, nhưng điện thoại của tôi hết tiền rồi."
Lý Tiêu chân thành nhìn Chu Dịch Phàm, giải thích nói.
Lúc này Triệu Địa từ trong WC đi ra, vừa lúc nghe được, vỗ vỗ vai Lý Tiêu: “Điện thoại của cậu hết tiền rồi? Không phải sáng nay mới nạp tiền vào sao? Nhanh hết như vậy, là do nói chuyện với bạn gái chứ gì, ha ha…… Tao cho mày mượn điện thoại của tao…… Những lúc quan trọng, tao cũng rất có nghĩa khí đó chứ?"
Triệu Địa nói, lấy di động trong túi quần đưa tới tay của Lý Tiêu, ánh mắt khiêu khích nhìn Chu Dịch Phàm.
Mấy ngày hôm trước, Triệu Địa nhìn công sức giặt giũ chăn ga gối đệm hết cả một buổi chiều của mình bị Chu Dịch Phàm vứt đi. Chỉ có thể dùng một câu để hình dung tâm trạng lúc đó của Triệu Địa – Tức chết đi được!
Trước đó với sự giúp đỡ của Lý Tiêu, quan hệ của Triệu Địa và Chu Dịch Phàm cũng không tới nỗi nào. Nhưng vì chuyện này, Triệu Địa hoàn toàn không thích Chu Dịch Phàm luôn, cho dù Lý Tiêu giải thích như thế nào cũng không được. Ngược lại Chu Dịch Phàm lại không để ý một chút nào, đối với mọi người bên ngoài trừ Lý Tiêu, vẫn là bộ dạng không mặn không nhạt như trước.
Dù sao đi nữa thì kế hoạch mượn điện thoại di động tìm số của nữ thần tạm thời bị mắc cạn. Lý Tiêu đành phải lấy điện thoại của Triệu Địa gọi về nhà, nói chuyện vài câu, dặn dò ba mẹ giữ gìn sức khỏe, thì tắt máy.
Sau đó trả điện thoại lại cho Triệu Địa, Lý Tiêu vỗ vỗ cánh tay cậu ta: “Cảm ơn."
Nhìn ra Triệu Địa rất bất mãn với Chu Dịch Phàm, Lý Tiêu vẫn chưa nói gì, trong lòng đang âm thầm tính toán.
Sáng sớm hôm sau, Lý Tiêu theo thường lệ đi ra ngoài với Chu Dịch Phàm. Sáng nay không có lớp, cho nên hai người mặc đồ bình thường để chạy.
Chưa chạy được bao nhiêu, Lý Tiêu cười nói với Chu Dịch Phàm: “Buổi trưa hôm nay cùng đi ăn cơm ở quán ăn nhé?"
Chu Dịch Phàm nhìn Lý Tiêu: “Không phải tối hôm qua cậu nói phải nhịn ăn nhịn mặc, cuối tuần phải đi làm thêm hai công việc để giảm bớt gánh nặng cho gia đình sao? Sao rồi? Thay đổi chủ ý rồi à?"
Lý Tiêu nghe vậy chạy đến bên cạnh Chu Dịch Phàm, cười nịnh nọt: “Hắc hắc, đương nhiên là người có tiền như cậu mời rồi."
Chu Dịch Phàm không nói gì, nhích ra một chút, tránh việc đứng quá gần với Lý Tiêu mà bị vấp té. Ai ngờ Lý Tiêu không hiểu, thấy Chu Dịch Phàm không trả lời, Lý Tiêu vẫn dựa vào người cậu, nhìn thế nào thì cũng thấy có chút…… vô liêm sỉ……
Chu Dịch Phàm mặt không chút thay đổi, không chịu nổi hành vi của Lý Tiêu, tiếp tục chạy về phía trước nhưng vẫn bị người bên cạnh áp sát, không lâu sau đã chạy đến nơi có đường nhỏ. Đang muốn nhắc nhở Lý Tiêu đừng chạy sát vào cậu nữa, nhất thời không chú ý dưới chân, bị vấp cục đá, trong chớp mắt mất đi cân bằng.
“A! Cẩn thận!"
Ngay lúc Lý Tiêu kêu lên, đã đưa tay ra giữ chặt Chu Dịch Phàm. Nhưng hắn đứng quá gần Chu Dịch Phàm, dưới chân thì gần như dính vào nhau. Vì thế bi kịch xảy ra, nắm tay Chu Dịch Phàm, té xuống cùng nhau.
Đáng thương Chu Dịch Phàm ngã mạnh xuống đất, phía sau lưng trực tiếp đập lên tảng đá, còn bị Lý Tiêu thân cao 1m8 lấy làm đệm thịt, đau đến ngay cả rên cậu cũng không kêu đươc, chỉ có thể hít sâu.
Tác giả :
Bán Dạ Sâm Lâm