Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi
Chương 31
Chu Dịch Phàm không ngờ cha cậu tuyệt tình như vậy, trực tiếp đóng băng tài khoản của cậu. Một hơi nghẹn ở trong lòng, trong ngực, thiếu chút nữa làm cậu nghẹn chết. Không có cách nào trả tiền cho công ty chuyển nhà, thật vất vả từ trong vali hành lý tìm ra mấy chục đồng tiền lẻ, lại đi cầm cố đồng hồ của mình, mới khiến cho người của công ty chuyển nhà không đến mức kéo đồ này nọ của Tề Mục đi luôn.
Chờ Tề Mục và Lý Tiêu mang theo đứa con riêng Doãn Liệt trở về, Chu Dịch Phàm ngược lại không có cảm giác. Xui xẻo đến trình độ này, cảm xúc đều bị mài hết.
Vì thế vấn đề lớn nhất đặt trước mặt bốn người là — tiền.
Tề Mục nói tiền lương của anh tháng sau mới phát, nhưng chờ đến tháng sau còn tới một tuần nữa. Tiền gửi ngân hàng trước đó vì bồi thường người gốm cho Doãn Liệt mà tiêu hết toàn bộ số tiền. Bây giờ chỉ có thể lấy ra hơn một trăm hai mươi tệ làm sinh hoạt phí.
Lý Tiêu đi ra ngoài cũng không mang bao nhiêu tiền, chơi trò chơi mất hơn một nửa, chỉ còn lại có ba mươi mốt tệ, ngay cả tiền xe về nhà cũng không đủ.
Chu Dịch Phàm không cần phải nói, cả người không một xu dính túi.
Doãn Liệt trên người cũng không có tiền, nhưng mà hắn mang theo thẻ tín dụng.
Mọi người đem hi vọng ký thác lên người Doãn Liệt, không nói nhiều, ít nhất phải được vài trăm đồng để mua một chiếc giường đơn giản, bằng không bọn họ đều phải ngủ trên sàn nhà.
Đáng tiếc Doãn Liệt đến ATM kiểm tra, thẻ tín dụng đã cạn kiệt.
Bất đắc dĩ, Doãn Liệt gọi điện thoại cho Phạm Doãn Y, tìm cô mượn ít tiền. Cứ như vậy, trả đủ tiền nợ thẻ tín dụng, còn dư vài ngàn. Nhưng mà Chu Dịch Phàm và Tề Mục đến cửa hàng đi dạo một vòng, thẻ tín dụng lại cạn kiệt lần nữa. Không mua gì nhiều, một đống vật dụng hàng ngày hàng hiệu lại thêm hai chiếc giường, thì hết tiền.
Doãn Liệt bởi vì trên người có vết thương, hơn nữa cả ngày không ngủ, nên ở nhà khò khò nằm nghỉ ngơi, không đi cùng. Nếu hắn mà đi, có lẽ số tiền đó chỉ đủ để hắn mua một cái giường. Doãn Liệt luôn luôn là người không biết tiết chế hơn so với Chu Dịch Phàm.
Hai chiếc giường, tự nhiên là hai người ngủ chung một chiếc. Buổi tối ăn cơm xong, Doãn Liệt liền kéo Tề Mục trở về phòng, lấy hành động tuyên bố sự lựa chọn của hắn. Lý Tiêu lo lắng Doãn Liệt lại làm gì Tề Mục, do dự một chút.
Lần do dự này của hắn, khiến Chu Dịch Phàm khó chịu. Chu Dịch Phàm nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Cậu chịu trách nhiệm dọn dẹp phòng bếp."
Nói xong xoay người trở về phòng, đóng cửa thật mạnh.
Lý Tiêu không biết Chu Dịch Phàm như thế nào đột nhiên tức giận — tuy rằng này một cả ngày sắc mặt Chu Dịch Phàm đều chưa từng hoà nhã. Hắn sờ sờ đầu, lại nhìn cửa phòng đã đóng chặt của Tề Mục và Doãn Liệt, thật sự không nghĩ ra. Vì thế cũng không nghĩ nữa, cúi đầu bắt đầu thu dọn bát đũa.
Lý Tiêu mới thu dọn bát đũa trong phòng bếp xong, liền nghe thấy tiếng mở cửa.
"Tôi giúp cậu."
Là Tề Mục đi ra từ trong phòng.
Vì thế hai người liền vui vẻ cùng nhau rửa chén. (một người thê nô, một người nhân thê...mua ha ha =)))
Lý Tiêu thấy Tề Mục có chút trầm mặc, mở miệng hỏi anh: "Vừa rồi tên kia không có làm gì với anh chứ?"
Tay đang rửa chén của Tề Mục run lên, thiếu chút cái chén đang cầm rớt xuống.
Lý Tiêu thấy thế, cho rằng Doãn Liệt lại làm chuyện xấu, bỏ bát đũa xuống: "Để tôi đi đánh hắn!"
Tề Mục vội vàng giải thích: "Không...... Không có...... Chính là...... Cảm giác hắn đã thay đổi rất nhiều......"
"Thay đổi rất nhiều?"
Lý Tiêu nghi hoặc hỏi, đồng thời cầm lấy chén tiếp tục rửa.
Tề Mục gật gật đầu: "Trở nên không đáng sợ nữa."
Lý Tiêu đối với việc Doãn Liệt: "Trở nên không có đáng sợ như vậy" không để trong lòng, chỉ nhắc nhở Tề Mục nói: "Anh nếu không muốn ở cùng phòng với cậu ta, tôi có thể với đổi với anh."
Tề Mục nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không sao cả, nếu là cậu đi nói, hắn lại gây chuyện nữa cho xem."
Lý Tiêu nghe Tề Mục nói như vậy, thì không khuyên nữa.
Mới ăn cơm, không tính quá muộn, bây giờ mà đi ngủ cũng sợ là ngủ không được. Vì thế Lý Tiêu đề nghị xem phim kinh dị.
Tề Mục cũng không muốn về phòng quá sớm nhìn mặt Doãn Liệt, vì thế gật đầu đồng ý.
Hai người liền chen ở chỗ máy tính, mở bộ phim kinh điển [The Ring] (1) lên xem.
Ngay từ đầu Lý Tiêu là muốn dọa Tề Mục tới, ai ngờ mình cũng là càng xem càng sợ, không khỏi dựa gần vào Tề Mục ở bên kia. Tề Mục hiển nhiên cũng sợ, ôm gối dựa nhìn chằm chằm màn hình không dám lên tiếng.
Lúc gay cấn nhất là, Sadako bò ra từ trong màn hình TV, Tề Mục sợ tới mức nhắm mắt lại không dám nhìn, Lý Tiêu cả người co lại, gắt gao ôm Tề Mục, hồi hộp đến mức ngừng thở.
Lúc này, Chu Dịch Phàm đột nhiên mở cửa đi ra, âm trầm nhìn hai người: "Hai người đang làm gì vậy?"
"A!"
Đang xem phim hai người cùng lúc la lên, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
Chu Dịch Phàm vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ, tóc ẩm ướt dán lên trên trán. Ngược lại là đẹp hơn Sadako nhiều.
Lý Tiêu vỗ vỗ ngực: "Bọn tôi đang xem [The Ring], cậu muốn xem không?"
Chu Dịch Phàm nhìn nhìn hai người, khinh thường nói: "Ngây thơ."
Sau đó xoay người đi đến tìm máy sấy trong đống hành lý của Tề Mục. Tìm cả nửa ngày cũng không thấy, vì thế hỏi Tề Mục: "Máy sấy đâu?"
"Lúc chuyển nhà bị rơi hỏng, tôi vứt rồi."
Tề Mục nói với Chu Dịch Phàm, còn chỉ thùng rác.
Không có biện pháp, Chu Dịch Phàm lấy khăn mặt lung tung lau tóc, lại trở về phòng.
Chu Dịch Phàm trở về phòng, Lý Tiêu quay đầu nói với Tề Mục: "Chúng ta không xem phim nữa, đi dạo siêu thị đi."
Tề Mục nhìn nhìn hình ảnh khủng bố trên màn hình, quyết đoán gật đầu: "Đi luôn đi, đi muộn siêu thị sẽ đóng cửa."
Vì thế hai người đi ra ngoài đến siêu thị gần đó. Cũng không mua cái gì, chỉ mua một máy sấy.
Từ biệt thự đến siêu thị, không tính là gần, mất nửa tiếng. Hai người tại siêu thị không đi dạo bao lâu liền trở về, nhưng vừa đi vừa về cũng mất hơn một tiếng. Trời nóng, chuyến đi này, hai người đều ra không ít mồ hôi. May mà trong biệt thự mấy đồ điện gia dụng không có, nhưng mà mỗi phòng đều được trang bị máy điều hòa, bằng không trời nóng như vậy, ngủ sẽ không an ổn.
Sau khi Tề Mục trở về, liền vào phòng tắm. Lý Tiêu lại đi vào phòng ngủ chính.
Chủ phòng ngủ là Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm, có phòng tắm riêng. Chu Dịch Phàm lúc này đang ngồi ở đầu giường, nhìn một quyển sách. Nhiệt độ điều hòa mở nhỏ, hơn một tiếng rồi mà tóc Chu Dịch Phàm mới khô một nửa. Tóc Chu Dịch Phàm cũng không phải màu đen, lớp tóc khô ở bên ngoài, mềm mại giống như tơ vậy, ở dưới ánh đèn phản xạ ra màu nâu đỏ.
Vốn Lý Tiêu muốn trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa, thấy Chu Dịch Phàm không ngủ, cầm máy sấy đi qua, hỏi Chu Dịch Phàm: "Tóc còn chưa khô sao? Muốn sấy một chút không?"
Lý Tiêu nói xong thò tay sờ sờ tóc Chu Dịch Phàm, khiến người Chu Dịch Phàm hơi cứng lại.
Chu Dịch Phàm nhìn thoáng qua cái máy sấy mới tinh trên tay Lý Tiêu, bỏ sách trên tay xuống, giống như vô tình hỏi: "Cậu đi ra ngoài mua?"
Lý Tiêu gật đầu: "Tôi và Tề Mục cùng đi mua, tránh cho một lát nữa tắm rửa xong tóc còn chưa khô, không ngủ được."
Chu Dịch Phàm biểu tình cứng đờ — còn tưởng rằng Lý Tiêu là đặc biệt vì cậu nên mới đi mua, cư nhiên là tự mình đa tình.
"Ồ......"
Chu Dịch Phàm cầm lấy sách, không muốn phản ứng Lý Tiêu.
Lý Tiêu lại không để ý, cắm điện cho máy sấy: "Tôi sấy giúp cậu."
Nói xong cũng không đợi Chu Dịch Phàm gật đầu, ngón tay đã chạm vào, tiến vào giữa mái tóc Chu Dịch Phàm, nhẹ nhàng vuốt ve, thử thăm dò độ nóng máy sấy, cẩn thận sấy những sợi tóc nhỏ.
Lý Tiêu nghĩ tóc Chu Dịch Phàm rất tốt, sờ lên rất mềm mại rất thoải mái. Không giống tóc của em trai hắn, cứng cứng đâm vào đau cả tay. Nghĩ như vậy, Lý Tiêu cố ý làm chậm lại, cố gắng để mỗi một sợi tóc đều được sấy đến. Bất tri bất giác, lãng phí rất nhiều thời gian.
Làm gián đoạn Lý Tiêu là tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc", Tề Mục ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi: "Lý Tiêu? Đã ngủ chưa? Tôi tới lấy máy sấy......"
Lý Tiêu cúi đầu nhìn nhìn Chu Dịch Phàm, hai mắt cậu khép hờ, hô hấp đều đều, sách cũng rơi qua một bên, xem ra đã ngủ.
"Đợi chút!"
Lý Tiêu hướng về phía cửa nhỏ giọng nói, sau đó rút đầu cắm máy sấy ra, bước đi rất nhẹ, nhẹ nhàng mở cửa ra, đưa máy sấy cho Tề Mục.
Chờ Tề Mục và Lý Tiêu mang theo đứa con riêng Doãn Liệt trở về, Chu Dịch Phàm ngược lại không có cảm giác. Xui xẻo đến trình độ này, cảm xúc đều bị mài hết.
Vì thế vấn đề lớn nhất đặt trước mặt bốn người là — tiền.
Tề Mục nói tiền lương của anh tháng sau mới phát, nhưng chờ đến tháng sau còn tới một tuần nữa. Tiền gửi ngân hàng trước đó vì bồi thường người gốm cho Doãn Liệt mà tiêu hết toàn bộ số tiền. Bây giờ chỉ có thể lấy ra hơn một trăm hai mươi tệ làm sinh hoạt phí.
Lý Tiêu đi ra ngoài cũng không mang bao nhiêu tiền, chơi trò chơi mất hơn một nửa, chỉ còn lại có ba mươi mốt tệ, ngay cả tiền xe về nhà cũng không đủ.
Chu Dịch Phàm không cần phải nói, cả người không một xu dính túi.
Doãn Liệt trên người cũng không có tiền, nhưng mà hắn mang theo thẻ tín dụng.
Mọi người đem hi vọng ký thác lên người Doãn Liệt, không nói nhiều, ít nhất phải được vài trăm đồng để mua một chiếc giường đơn giản, bằng không bọn họ đều phải ngủ trên sàn nhà.
Đáng tiếc Doãn Liệt đến ATM kiểm tra, thẻ tín dụng đã cạn kiệt.
Bất đắc dĩ, Doãn Liệt gọi điện thoại cho Phạm Doãn Y, tìm cô mượn ít tiền. Cứ như vậy, trả đủ tiền nợ thẻ tín dụng, còn dư vài ngàn. Nhưng mà Chu Dịch Phàm và Tề Mục đến cửa hàng đi dạo một vòng, thẻ tín dụng lại cạn kiệt lần nữa. Không mua gì nhiều, một đống vật dụng hàng ngày hàng hiệu lại thêm hai chiếc giường, thì hết tiền.
Doãn Liệt bởi vì trên người có vết thương, hơn nữa cả ngày không ngủ, nên ở nhà khò khò nằm nghỉ ngơi, không đi cùng. Nếu hắn mà đi, có lẽ số tiền đó chỉ đủ để hắn mua một cái giường. Doãn Liệt luôn luôn là người không biết tiết chế hơn so với Chu Dịch Phàm.
Hai chiếc giường, tự nhiên là hai người ngủ chung một chiếc. Buổi tối ăn cơm xong, Doãn Liệt liền kéo Tề Mục trở về phòng, lấy hành động tuyên bố sự lựa chọn của hắn. Lý Tiêu lo lắng Doãn Liệt lại làm gì Tề Mục, do dự một chút.
Lần do dự này của hắn, khiến Chu Dịch Phàm khó chịu. Chu Dịch Phàm nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Cậu chịu trách nhiệm dọn dẹp phòng bếp."
Nói xong xoay người trở về phòng, đóng cửa thật mạnh.
Lý Tiêu không biết Chu Dịch Phàm như thế nào đột nhiên tức giận — tuy rằng này một cả ngày sắc mặt Chu Dịch Phàm đều chưa từng hoà nhã. Hắn sờ sờ đầu, lại nhìn cửa phòng đã đóng chặt của Tề Mục và Doãn Liệt, thật sự không nghĩ ra. Vì thế cũng không nghĩ nữa, cúi đầu bắt đầu thu dọn bát đũa.
Lý Tiêu mới thu dọn bát đũa trong phòng bếp xong, liền nghe thấy tiếng mở cửa.
"Tôi giúp cậu."
Là Tề Mục đi ra từ trong phòng.
Vì thế hai người liền vui vẻ cùng nhau rửa chén. (một người thê nô, một người nhân thê...mua ha ha =)))
Lý Tiêu thấy Tề Mục có chút trầm mặc, mở miệng hỏi anh: "Vừa rồi tên kia không có làm gì với anh chứ?"
Tay đang rửa chén của Tề Mục run lên, thiếu chút cái chén đang cầm rớt xuống.
Lý Tiêu thấy thế, cho rằng Doãn Liệt lại làm chuyện xấu, bỏ bát đũa xuống: "Để tôi đi đánh hắn!"
Tề Mục vội vàng giải thích: "Không...... Không có...... Chính là...... Cảm giác hắn đã thay đổi rất nhiều......"
"Thay đổi rất nhiều?"
Lý Tiêu nghi hoặc hỏi, đồng thời cầm lấy chén tiếp tục rửa.
Tề Mục gật gật đầu: "Trở nên không đáng sợ nữa."
Lý Tiêu đối với việc Doãn Liệt: "Trở nên không có đáng sợ như vậy" không để trong lòng, chỉ nhắc nhở Tề Mục nói: "Anh nếu không muốn ở cùng phòng với cậu ta, tôi có thể với đổi với anh."
Tề Mục nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không sao cả, nếu là cậu đi nói, hắn lại gây chuyện nữa cho xem."
Lý Tiêu nghe Tề Mục nói như vậy, thì không khuyên nữa.
Mới ăn cơm, không tính quá muộn, bây giờ mà đi ngủ cũng sợ là ngủ không được. Vì thế Lý Tiêu đề nghị xem phim kinh dị.
Tề Mục cũng không muốn về phòng quá sớm nhìn mặt Doãn Liệt, vì thế gật đầu đồng ý.
Hai người liền chen ở chỗ máy tính, mở bộ phim kinh điển [The Ring] (1) lên xem.
Ngay từ đầu Lý Tiêu là muốn dọa Tề Mục tới, ai ngờ mình cũng là càng xem càng sợ, không khỏi dựa gần vào Tề Mục ở bên kia. Tề Mục hiển nhiên cũng sợ, ôm gối dựa nhìn chằm chằm màn hình không dám lên tiếng.
Lúc gay cấn nhất là, Sadako bò ra từ trong màn hình TV, Tề Mục sợ tới mức nhắm mắt lại không dám nhìn, Lý Tiêu cả người co lại, gắt gao ôm Tề Mục, hồi hộp đến mức ngừng thở.
Lúc này, Chu Dịch Phàm đột nhiên mở cửa đi ra, âm trầm nhìn hai người: "Hai người đang làm gì vậy?"
"A!"
Đang xem phim hai người cùng lúc la lên, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
Chu Dịch Phàm vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ, tóc ẩm ướt dán lên trên trán. Ngược lại là đẹp hơn Sadako nhiều.
Lý Tiêu vỗ vỗ ngực: "Bọn tôi đang xem [The Ring], cậu muốn xem không?"
Chu Dịch Phàm nhìn nhìn hai người, khinh thường nói: "Ngây thơ."
Sau đó xoay người đi đến tìm máy sấy trong đống hành lý của Tề Mục. Tìm cả nửa ngày cũng không thấy, vì thế hỏi Tề Mục: "Máy sấy đâu?"
"Lúc chuyển nhà bị rơi hỏng, tôi vứt rồi."
Tề Mục nói với Chu Dịch Phàm, còn chỉ thùng rác.
Không có biện pháp, Chu Dịch Phàm lấy khăn mặt lung tung lau tóc, lại trở về phòng.
Chu Dịch Phàm trở về phòng, Lý Tiêu quay đầu nói với Tề Mục: "Chúng ta không xem phim nữa, đi dạo siêu thị đi."
Tề Mục nhìn nhìn hình ảnh khủng bố trên màn hình, quyết đoán gật đầu: "Đi luôn đi, đi muộn siêu thị sẽ đóng cửa."
Vì thế hai người đi ra ngoài đến siêu thị gần đó. Cũng không mua cái gì, chỉ mua một máy sấy.
Từ biệt thự đến siêu thị, không tính là gần, mất nửa tiếng. Hai người tại siêu thị không đi dạo bao lâu liền trở về, nhưng vừa đi vừa về cũng mất hơn một tiếng. Trời nóng, chuyến đi này, hai người đều ra không ít mồ hôi. May mà trong biệt thự mấy đồ điện gia dụng không có, nhưng mà mỗi phòng đều được trang bị máy điều hòa, bằng không trời nóng như vậy, ngủ sẽ không an ổn.
Sau khi Tề Mục trở về, liền vào phòng tắm. Lý Tiêu lại đi vào phòng ngủ chính.
Chủ phòng ngủ là Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm, có phòng tắm riêng. Chu Dịch Phàm lúc này đang ngồi ở đầu giường, nhìn một quyển sách. Nhiệt độ điều hòa mở nhỏ, hơn một tiếng rồi mà tóc Chu Dịch Phàm mới khô một nửa. Tóc Chu Dịch Phàm cũng không phải màu đen, lớp tóc khô ở bên ngoài, mềm mại giống như tơ vậy, ở dưới ánh đèn phản xạ ra màu nâu đỏ.
Vốn Lý Tiêu muốn trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa, thấy Chu Dịch Phàm không ngủ, cầm máy sấy đi qua, hỏi Chu Dịch Phàm: "Tóc còn chưa khô sao? Muốn sấy một chút không?"
Lý Tiêu nói xong thò tay sờ sờ tóc Chu Dịch Phàm, khiến người Chu Dịch Phàm hơi cứng lại.
Chu Dịch Phàm nhìn thoáng qua cái máy sấy mới tinh trên tay Lý Tiêu, bỏ sách trên tay xuống, giống như vô tình hỏi: "Cậu đi ra ngoài mua?"
Lý Tiêu gật đầu: "Tôi và Tề Mục cùng đi mua, tránh cho một lát nữa tắm rửa xong tóc còn chưa khô, không ngủ được."
Chu Dịch Phàm biểu tình cứng đờ — còn tưởng rằng Lý Tiêu là đặc biệt vì cậu nên mới đi mua, cư nhiên là tự mình đa tình.
"Ồ......"
Chu Dịch Phàm cầm lấy sách, không muốn phản ứng Lý Tiêu.
Lý Tiêu lại không để ý, cắm điện cho máy sấy: "Tôi sấy giúp cậu."
Nói xong cũng không đợi Chu Dịch Phàm gật đầu, ngón tay đã chạm vào, tiến vào giữa mái tóc Chu Dịch Phàm, nhẹ nhàng vuốt ve, thử thăm dò độ nóng máy sấy, cẩn thận sấy những sợi tóc nhỏ.
Lý Tiêu nghĩ tóc Chu Dịch Phàm rất tốt, sờ lên rất mềm mại rất thoải mái. Không giống tóc của em trai hắn, cứng cứng đâm vào đau cả tay. Nghĩ như vậy, Lý Tiêu cố ý làm chậm lại, cố gắng để mỗi một sợi tóc đều được sấy đến. Bất tri bất giác, lãng phí rất nhiều thời gian.
Làm gián đoạn Lý Tiêu là tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc", Tề Mục ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi: "Lý Tiêu? Đã ngủ chưa? Tôi tới lấy máy sấy......"
Lý Tiêu cúi đầu nhìn nhìn Chu Dịch Phàm, hai mắt cậu khép hờ, hô hấp đều đều, sách cũng rơi qua một bên, xem ra đã ngủ.
"Đợi chút!"
Lý Tiêu hướng về phía cửa nhỏ giọng nói, sau đó rút đầu cắm máy sấy ra, bước đi rất nhẹ, nhẹ nhàng mở cửa ra, đưa máy sấy cho Tề Mục.
Tác giả :
Bán Dạ Sâm Lâm