Tình Đầy Hennessy
Chương 34: Lời kết: Trùng phùng ở Hennessy
Ba năm sau.
Sau khi tiếp nhận công ty sản xuất rượu thuốc lá đường của bố mẹ, Trần Dư Phi có thể xem như đã cảm nhận được những vất vả cực nhọc của họ trước đây. Kinh doanh một doanh nghiệp còn phức tạp hơn rất nhiều so với công việc tài vụ đơn thuần trước đây, đặc biệt là đối với người phụ nữ trẻ tuổi không được cởi mở hướng ngoại lắm như Trần Dư Phi, phải giao tiếp với tầng tầng lớp lớp đủ các hạng người, cần phải có thời gian rèn luyện lâu dài.
Thật may ba năm nay, cũng có thể coi như cô thích ứng rất tốt, không chỉ tiếp nhận toàn bộ công tác quản lí của công ty mà còn dần dần đã tìm được phương pháp làm việc thích hợp với riêng cô, không luống cuống giống như khi mới bắt đầu nữa.
Thời gian ba năm, thu nhập và lợi nhuận của công ty đều được nâng cao đáng kể, đặc biệt là năm nay, hiệu quả và lợi ích đặc biệt tốt, tổng giám đốc Trần trẻ hào phóng hơn tổng giám đốc Trần già, bao lì xì tặng cho công nhân dày hơn năm ngoái không ít, trên dưới công ty dạt dào lòng cảm kích. Trần Dư Phi cũng rất vui mừng, vì thế sau khi bận rộn xong khoảng thời gian đỉnh điểm của công việc, vừa qua Tết liền cho phép mình nghỉ dài ngày, một mình đi Hong Kong.
Nhóm nhạc Nightwish mà cô yêu thích nhất lại tới Hong Kong làm liveshow, lần này không thể không đến xem, bởi vì lần này họ chỉ biểu diễn hai buồi ở châu Á, người một buổi ở Hong Kong, buổi kia là ở Nhật Bản, có lẽ cô sẽ không thể chạy theo nghe thêm một lần nữa. Vé đã được đặt trước trên mạng, nơi ở cũng đặc biệt chọn khách sạn Grand Hyatt lần trước xem liveshow đã từng ở, xuống máy bay bắt xe bus tới trạm đường Hennessy, cầu vượt cho người qua đường, nơi không xa là khách sạn.
Bởi vì dự định chơi thêm hai ngày, nên hành lí cũng mang nhiều hơn, kéo theo va li chầm chậm đi trong dòng người đông đúc, rẽ vào khách sạn làm thủ tục, vào trong phòng đặt đồ đạc xuống, Trần Dư Phi liền ra ngoài với hành trang gọn nhẹ, chạy thẳng đến từng cửa hàng vàng trên con đường Hennessy, theo lời dặn dò của mẹ, mua một chút nhẫn, vòng cổ… làm quà cho họ hàng ở nhà.
Nhiếp Phong ngồi ở hàng ghế sau, vừa nói chuyện với bạn vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, vừa xuống may bay liền có tiệc, hai ba năm không đến Hong Kong, nơi đây có không ít bạn bè cần giao lưu một chút. Thư kí hiện tại là người mới đổi cách đây không lâu, sắp xếp hành trình không thực sực thành thục cho lắm, còn đặc biệt hỏi yêu cầu của Nhiếp Phong đối với khách sạn, cuối cùng Nhiếp Phong lựa chọn Grand Hyatt.
Đã từng ở rất nhiều khách sạn tại HongKong, khách sạn này không được xem là có đặc sắc, nhưng lúc đó anh đột nhiên nhớ tới cái tên này, cũng nhớ tới một người đã ba năm không gặp.
Sau sự việc của Đỗ Thượng Văn, Trần Dư Phi triệt để suy sụp, cô đem tất cả màn kịch bi thương đó quy tội cho chính mình. Nếu không phải vì cô, Nhiếp Phong đã không vội vàng nói thật tình cảm với người trong nhà, vậy thì Đoàn Vân Phi cũng sẽ không bị bức ép phải đau khổ lựa chọn giữa gia đình và Đỗ Thượng Văn, như thế Thượng Văn có lẽ sẽ không từ bỏ sinh mệnh một cách ngốc nghếch đến vậy.
Sau tang lễ của Đỗ Thượng Văn, cô từ chức cùng bố mẹ trở về Thượng Hải, không bao giờ quay lại Nam Kinh nữa, lúc đi cũng không nói lời tạm biệt với Nhiếp Phong. Thực ra trong lòng anh không phải là không cảm giác được sự xấu hổ, tình yêu vốn dĩ không sai, nhưng vì tình yêu của anh và cô mà những người vô tội bị tổn thương, loại tổn thương này cả đời cũng không thể bù đắp nổi, mãi mãi đau đớn.
Lái xe qua con đường Hennessy, dọc đường nhiều nhất vẫn là cửa hàng vàng, cô thư kí trước đây vừa mới xinh một cháu trai bụ bẫm, Nhiếp Phong nghĩ lúc có thời gian rảnh sẽ mua một miếng vàng tặng cho cô ấy.
Lúc làm thủ tục check in ở khách sạn, vô tình nghe thấy bên cạnh có người đang bình luận về Nightwish, lúc này Nhiếp Phong mới biết “Dạ Nguyện" – Ước mơ đêm lại tới HongKong rồi. Anh ngẩn người giây lát, sau khi về phòng liền gọi điện thoại đặt một tấm vé, một lát sau, lại đổi số lượng vé đặt là hai tấm. Tuy người đi chỉ có một mình anh, nhưng anh muốn giữ cho cô một chỗ ngồi, như vậy thì có thể giống như mấy năm trước, lắng nghe nhóm nhạc mà hai người yêu thích nhất, cảm nhận được cô vẫn còn bên anh.
“Dạ Nguyện" vẫn lớn mạnh như thế, mỗi một bài hát đều thu hút các fan hát theo, giọng ca chính hiện tại Annette tốt thì có tốt, nhưng trước sau vẫn không thể thay thế địa vị của “nữ vương Tarja" trong lòng Trần Dư Phi, đặc biệt là những bài hát cũ quen thuộc đó được hát lên, không thể tìm thấy cảm giác khiến tâm trí mọi người đều tập trung hướng về nhóm nhạc như năm đó nữa.
Trần Dư Phi đứng cùng các fan, vung vẩy gậy huỳnh quang trong tay, đứng ở nơi rất gần với xu đài thưởng thức buổi biểu diễn với tâm trạng kính phục, nhìn Thomas điên cuồn đánh bàn phím, anh chàng này càng ngày càng đẹp trai, thực sự trở thành điểm sáng chói mắt trên vũ đài.
Khi tiết tấu bài hát Sleeping sun cất lên, Trần Dư Phi vẫn không thể khống chế được nước mắt của mình, cô ôm mặt trở về chỗ ngồi của mình, bị nhóm các fan cuồng nhiệt xung quanh vùi lấp, khóc to thất thanh trong tiếng hoan hô và biển người chật chội.
Những kí ức tốt đẹp về bài hát Sleeping Sun được chiếu trên màn ảnh bốn phía cực lớn khiến Trần Dư Phi say đắm, cô cảm thấy đây là bài hát hay nhất trên thế giới, còn người ôm và hôn cô trong tiếng hát đó, chính là người đàn ông tốt nhất thế giới.
Nhưng bây giờ tất cả đều không còn nữa, Tarja không còn hát bài hát này nữa, cô cũng rời xa Nhiếp Phong rồi. Con người sống luôn luôn không ngừng mất đi, càng là những thứ nên trân trọng thì lại càng không cách nào có được lâu dài, mà kiểu mất đi này hoàn toàn không thể kháng cự, không thể tránh khỏi. Tiếng nhạc được tăng âm hưởng lên rất nhiều lần, bao trùm cả sân vận động, bi thương cũng bị bài hát này phóng to lên rất nhiều lần, tràn ngập trong trái tim Trần Dư Phi.
Vé Nhiếp Phong mua là loại đắt nhất, anh đứng ở nơi chỉ cách vũ đài khoảng cách gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy trong lòng cũng hơi rung động, khi bài hát Sleeping Sun vang lên trong tiếng nhạc cực lớn, anh dường như nghe thấy tiếng khóc yếu ớt. Vô thức quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng khóc, nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt của các fan cuồng nhiệt.
Liveshow gần ba tiếng, từ đầu tới cuối anh đều không thực sự nghiêm túc nhập tâm vào, trước sau cảm thấy bản thân mình bị ngăn cách bởi cái gì đó, không cách nào thực sự hòa nhập vào âm nhạc mà anh đã từng yêu thích nhất.
Sau khi kết thúc, thuận theo dòng người đi ra ngoài, Nhiếp Phong khẽ nhếch khóe miệng, nhìn trái ngó phải, người đến nghe buổi biểu diễn đại đa số đều là những người trẻ hơn hai mươi tuổi, chỉ có anh một mình “ông chú" nổi bật giữa đám đông. Bước ra khỏi sân vận động, ngồi xe điện ngầm về khách sạn, sau khi rời khỏi trạm xe, gió đêm mát lạnh khiến Nhiếp Phong khẽ thở dài, trong tay hai cô gái trẻ phía trước mặt đi tới cầm chiếc cốc của cửa hàng Hứa Lưu Sơn uống trà sữa trân châu, anh mỉm cười lắc lắc đầu, dạo bước trên con đường Hennessy.
Cửa hàng Hứa Lưu Sơn ở Hong Kong nơi nào cũng có, cửa hàng trên đường Hennessy này kinh doanh đặc biệt tốt, đã rất muộn rồi nhưng vẫn rất đông khách. Thực ra Nhiếp Phong không muốn ăn, nhưng vẫn bước vào chọn một suất trà sữa trân châu xoài, không có chỗ ngồi, liền cầm trong tay tiếp tục lắc lư trên đường.
Cảm giác nhà nhã này đã rất lâu không trải nghiệm rồi, thành phố xa lạ dòng người xa lạ mới có thể khiến anh thực sự thả lỏng. Trên chiếc xe bus hai tầng vừa lướt qua có dán áp phích quảng cáo một bộ phim mới gần đây, là bộ phim Trăng tròn Hennessy do Trương Học Hữu và Thang Duy thủ vai chính. Nhiếp Phong nhìn thấy cái tên dễ thương này liền mỉm cười ngẩng đầu lên, tìm kiếm hình bóng ánh trăng trên dải bầu trời dài do những căn nhà cao tầng hai bên đường kẹp giữa tạo nên, nhưng rất đáng tiếc, không tìm thấy.
Vận số của Trần Dư Phi rất tốt, vừa bước vào cửa hàng Hứa Lưu Sơn liền chiếm được một chỗ trống, yên tĩnh ngồi ăn món đồ ngọt mình đã chọn, mùi vị thật đúng là ngon tuyệt, càng ăn càng muốn ăn thêm. Xoài nhai trong miệng thật thơm và bùi, cô ngẩng đầu lên vô tình nhìn ra bên ngoài, trong dòng xe qua qua lại lại, lờ mờ nhìn thấy dáng hình một người đàn ông cao to đang ngẩng mặt nhìn bầu trời ở con đường phía đối diện.
Vẫn chưa nhai nát, miếng xoài đã chui tọt xuống cổ họng, cô nuốt có vẻ khó khăn, đẩy ra món đồ ngọt còn sót lại bật dậy khỏi chỗ ngồi, sải bước lớn chen ra khỏi đám đông. Nhưng mấy chiếc xe bus lớn lướt qua liên tiếp, đợi đến khi có thể nhìn thấy phía đối diện thì người đàn ông đó đã biến mất.
Nhìn nhầm sao? Hay là mình đã quá hốt hoảng?
Trần Dư Phi nhắm mắt lại thở dài, cảm giác thèm ăn khi nãy đã biến mất, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng, đi theo hướng trở về khách sạn.
Bên đường không biết là từ cửa hàng nào truyền tới tiếng hát của Trương Học Hữu, là bài hát chủ đề của bộ phim Trăng tròn Hennessy mà Trần Dư Phi đã từng xem. Cô chậm bước, mỉm cười lắng nghe.
Người người đang sợ
Thế gian quá loạn
Khó có được an toàn
Người người đang yêu
Tình cảm trăm nghìn mối
Từ chia li thành đoàn viên…
Nhiếp Phong cũng đang nghe bài hát này
Nhưng chẳng có ai giống tôi
Xem em là mỗi ngày trong tương lai
Duy nhất,
Để chúng ta yêu nhau
Không chỉ có duyên…
Lời bài hát được hát bằng tiếng Quảng Đông nghe rất uyển chuyển, lãng mạn. Không chỉ có duyên, bốn chữ này nói rất hay, có thể yêu nhau thực sự không chỉ dựa vào duyên phận khi gặp mặt, có thể đi tiếp đi đến cuối cùng, còn cần rất nhiều thứ khác. Sự kiên định cùng nhau gánh vác, dũng khí cùng nhau đối diện, niềm tin cùng nhau bỏ ra.
Nhiếp Phong nghe rất nhập tâm, đợi cho tới khi bài hát kết thúc mới tiếp tục tiến về phía trước. Anh cảm thấy bản thân anh đã quyết định, đợi sau khi trở về phải gọi điện cho Trần Dư Phi. Thời gian ba năm đã trôi qua, anh phát hiện nỗi nhỡ nhung anh dành cho cô đã không cách gì có thể kìm nén nổi nữa. Có lẽ bởi vì liveshow của “Dạ Nguyện", cũng có lẽ vì tiếng khóc anh nghe thấy trong ảo giác và cũng có thể vì ánh trăng không nhìn thấy được trên con đường Hennessy.
Trong tiếng Quảng Đông lấp đầy lỗ tai, một giọng phổ thông dịu dàng truyền tới từ sau lưng, cô đang cảm ơn người khác, ba chữ đơn giản, cảm ơn anh, nhưng truyền đến tai của Nhiếp Phong lại là một cú sốc lớn. Quay người, nhìn thấy Trần Dư Phi bước ra từ tiệm bán đĩa nhạc.
Trong tay cô đang cầm đĩa nhạc vừa mua, ngẩng đầu, nụ cười liền ngưng đọng trên khuôn mặt. Lấy bối cảnh là ánh đèn thành phố này, hai người nhìn nhau rất rất lâu, tiếng hát của Trương Học Hữu một lần nữa vang lên.
Nếu không quen biết em,
nghìn vạn người trong thành phố,
thực ra không có cặp đôi nào,
trời sinh đã gần bên nhau.
Đi khắp thiên hạ vẫn không có ai,
Có thể càng khiến anh nhớ nhung
Yêu đến sâu đậm như vậy…
Có lẽ đây không thể coi như kết thúc tốt nhất đẹp nhất. Cuộc đời thực ra rất ngắn ngủi, sau sự lặng im đột ngột, để lại quá nhiều “không kịp", không kịp trân trọng, không kịp mong đợi, không kịp gặp nhau, không kịp li biệt. Nhưng khoảnh khắc này, chỉ một cái quay đầu, chỉ một lần ngước mắt, là có thể nhìn thấy người đã biến mất đó đang đứng ở nơi cách mình không xa, du khách bên cạnh qua lại không ngớt, anh vẫn chỉ trước sau kiên định đứng ở đó, dường như vẫn luôn đứng trong cuộc đời của cô.
Trên con đường tên Hennessy này, vô số người đi lướt qua vai nhau, có người đang tìm kiếm, có người đang biến mất, có người đang lừa dối, có người hối hận không kịp. Nhưng cuối cùng có một người, đã định trước sẽ gặp bạn trong biển người mênh mang này.
HẾT
Sau khi tiếp nhận công ty sản xuất rượu thuốc lá đường của bố mẹ, Trần Dư Phi có thể xem như đã cảm nhận được những vất vả cực nhọc của họ trước đây. Kinh doanh một doanh nghiệp còn phức tạp hơn rất nhiều so với công việc tài vụ đơn thuần trước đây, đặc biệt là đối với người phụ nữ trẻ tuổi không được cởi mở hướng ngoại lắm như Trần Dư Phi, phải giao tiếp với tầng tầng lớp lớp đủ các hạng người, cần phải có thời gian rèn luyện lâu dài.
Thật may ba năm nay, cũng có thể coi như cô thích ứng rất tốt, không chỉ tiếp nhận toàn bộ công tác quản lí của công ty mà còn dần dần đã tìm được phương pháp làm việc thích hợp với riêng cô, không luống cuống giống như khi mới bắt đầu nữa.
Thời gian ba năm, thu nhập và lợi nhuận của công ty đều được nâng cao đáng kể, đặc biệt là năm nay, hiệu quả và lợi ích đặc biệt tốt, tổng giám đốc Trần trẻ hào phóng hơn tổng giám đốc Trần già, bao lì xì tặng cho công nhân dày hơn năm ngoái không ít, trên dưới công ty dạt dào lòng cảm kích. Trần Dư Phi cũng rất vui mừng, vì thế sau khi bận rộn xong khoảng thời gian đỉnh điểm của công việc, vừa qua Tết liền cho phép mình nghỉ dài ngày, một mình đi Hong Kong.
Nhóm nhạc Nightwish mà cô yêu thích nhất lại tới Hong Kong làm liveshow, lần này không thể không đến xem, bởi vì lần này họ chỉ biểu diễn hai buồi ở châu Á, người một buổi ở Hong Kong, buổi kia là ở Nhật Bản, có lẽ cô sẽ không thể chạy theo nghe thêm một lần nữa. Vé đã được đặt trước trên mạng, nơi ở cũng đặc biệt chọn khách sạn Grand Hyatt lần trước xem liveshow đã từng ở, xuống máy bay bắt xe bus tới trạm đường Hennessy, cầu vượt cho người qua đường, nơi không xa là khách sạn.
Bởi vì dự định chơi thêm hai ngày, nên hành lí cũng mang nhiều hơn, kéo theo va li chầm chậm đi trong dòng người đông đúc, rẽ vào khách sạn làm thủ tục, vào trong phòng đặt đồ đạc xuống, Trần Dư Phi liền ra ngoài với hành trang gọn nhẹ, chạy thẳng đến từng cửa hàng vàng trên con đường Hennessy, theo lời dặn dò của mẹ, mua một chút nhẫn, vòng cổ… làm quà cho họ hàng ở nhà.
Nhiếp Phong ngồi ở hàng ghế sau, vừa nói chuyện với bạn vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, vừa xuống may bay liền có tiệc, hai ba năm không đến Hong Kong, nơi đây có không ít bạn bè cần giao lưu một chút. Thư kí hiện tại là người mới đổi cách đây không lâu, sắp xếp hành trình không thực sực thành thục cho lắm, còn đặc biệt hỏi yêu cầu của Nhiếp Phong đối với khách sạn, cuối cùng Nhiếp Phong lựa chọn Grand Hyatt.
Đã từng ở rất nhiều khách sạn tại HongKong, khách sạn này không được xem là có đặc sắc, nhưng lúc đó anh đột nhiên nhớ tới cái tên này, cũng nhớ tới một người đã ba năm không gặp.
Sau sự việc của Đỗ Thượng Văn, Trần Dư Phi triệt để suy sụp, cô đem tất cả màn kịch bi thương đó quy tội cho chính mình. Nếu không phải vì cô, Nhiếp Phong đã không vội vàng nói thật tình cảm với người trong nhà, vậy thì Đoàn Vân Phi cũng sẽ không bị bức ép phải đau khổ lựa chọn giữa gia đình và Đỗ Thượng Văn, như thế Thượng Văn có lẽ sẽ không từ bỏ sinh mệnh một cách ngốc nghếch đến vậy.
Sau tang lễ của Đỗ Thượng Văn, cô từ chức cùng bố mẹ trở về Thượng Hải, không bao giờ quay lại Nam Kinh nữa, lúc đi cũng không nói lời tạm biệt với Nhiếp Phong. Thực ra trong lòng anh không phải là không cảm giác được sự xấu hổ, tình yêu vốn dĩ không sai, nhưng vì tình yêu của anh và cô mà những người vô tội bị tổn thương, loại tổn thương này cả đời cũng không thể bù đắp nổi, mãi mãi đau đớn.
Lái xe qua con đường Hennessy, dọc đường nhiều nhất vẫn là cửa hàng vàng, cô thư kí trước đây vừa mới xinh một cháu trai bụ bẫm, Nhiếp Phong nghĩ lúc có thời gian rảnh sẽ mua một miếng vàng tặng cho cô ấy.
Lúc làm thủ tục check in ở khách sạn, vô tình nghe thấy bên cạnh có người đang bình luận về Nightwish, lúc này Nhiếp Phong mới biết “Dạ Nguyện" – Ước mơ đêm lại tới HongKong rồi. Anh ngẩn người giây lát, sau khi về phòng liền gọi điện thoại đặt một tấm vé, một lát sau, lại đổi số lượng vé đặt là hai tấm. Tuy người đi chỉ có một mình anh, nhưng anh muốn giữ cho cô một chỗ ngồi, như vậy thì có thể giống như mấy năm trước, lắng nghe nhóm nhạc mà hai người yêu thích nhất, cảm nhận được cô vẫn còn bên anh.
“Dạ Nguyện" vẫn lớn mạnh như thế, mỗi một bài hát đều thu hút các fan hát theo, giọng ca chính hiện tại Annette tốt thì có tốt, nhưng trước sau vẫn không thể thay thế địa vị của “nữ vương Tarja" trong lòng Trần Dư Phi, đặc biệt là những bài hát cũ quen thuộc đó được hát lên, không thể tìm thấy cảm giác khiến tâm trí mọi người đều tập trung hướng về nhóm nhạc như năm đó nữa.
Trần Dư Phi đứng cùng các fan, vung vẩy gậy huỳnh quang trong tay, đứng ở nơi rất gần với xu đài thưởng thức buổi biểu diễn với tâm trạng kính phục, nhìn Thomas điên cuồn đánh bàn phím, anh chàng này càng ngày càng đẹp trai, thực sự trở thành điểm sáng chói mắt trên vũ đài.
Khi tiết tấu bài hát Sleeping sun cất lên, Trần Dư Phi vẫn không thể khống chế được nước mắt của mình, cô ôm mặt trở về chỗ ngồi của mình, bị nhóm các fan cuồng nhiệt xung quanh vùi lấp, khóc to thất thanh trong tiếng hoan hô và biển người chật chội.
Những kí ức tốt đẹp về bài hát Sleeping Sun được chiếu trên màn ảnh bốn phía cực lớn khiến Trần Dư Phi say đắm, cô cảm thấy đây là bài hát hay nhất trên thế giới, còn người ôm và hôn cô trong tiếng hát đó, chính là người đàn ông tốt nhất thế giới.
Nhưng bây giờ tất cả đều không còn nữa, Tarja không còn hát bài hát này nữa, cô cũng rời xa Nhiếp Phong rồi. Con người sống luôn luôn không ngừng mất đi, càng là những thứ nên trân trọng thì lại càng không cách nào có được lâu dài, mà kiểu mất đi này hoàn toàn không thể kháng cự, không thể tránh khỏi. Tiếng nhạc được tăng âm hưởng lên rất nhiều lần, bao trùm cả sân vận động, bi thương cũng bị bài hát này phóng to lên rất nhiều lần, tràn ngập trong trái tim Trần Dư Phi.
Vé Nhiếp Phong mua là loại đắt nhất, anh đứng ở nơi chỉ cách vũ đài khoảng cách gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy trong lòng cũng hơi rung động, khi bài hát Sleeping Sun vang lên trong tiếng nhạc cực lớn, anh dường như nghe thấy tiếng khóc yếu ớt. Vô thức quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng khóc, nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt của các fan cuồng nhiệt.
Liveshow gần ba tiếng, từ đầu tới cuối anh đều không thực sự nghiêm túc nhập tâm vào, trước sau cảm thấy bản thân mình bị ngăn cách bởi cái gì đó, không cách nào thực sự hòa nhập vào âm nhạc mà anh đã từng yêu thích nhất.
Sau khi kết thúc, thuận theo dòng người đi ra ngoài, Nhiếp Phong khẽ nhếch khóe miệng, nhìn trái ngó phải, người đến nghe buổi biểu diễn đại đa số đều là những người trẻ hơn hai mươi tuổi, chỉ có anh một mình “ông chú" nổi bật giữa đám đông. Bước ra khỏi sân vận động, ngồi xe điện ngầm về khách sạn, sau khi rời khỏi trạm xe, gió đêm mát lạnh khiến Nhiếp Phong khẽ thở dài, trong tay hai cô gái trẻ phía trước mặt đi tới cầm chiếc cốc của cửa hàng Hứa Lưu Sơn uống trà sữa trân châu, anh mỉm cười lắc lắc đầu, dạo bước trên con đường Hennessy.
Cửa hàng Hứa Lưu Sơn ở Hong Kong nơi nào cũng có, cửa hàng trên đường Hennessy này kinh doanh đặc biệt tốt, đã rất muộn rồi nhưng vẫn rất đông khách. Thực ra Nhiếp Phong không muốn ăn, nhưng vẫn bước vào chọn một suất trà sữa trân châu xoài, không có chỗ ngồi, liền cầm trong tay tiếp tục lắc lư trên đường.
Cảm giác nhà nhã này đã rất lâu không trải nghiệm rồi, thành phố xa lạ dòng người xa lạ mới có thể khiến anh thực sự thả lỏng. Trên chiếc xe bus hai tầng vừa lướt qua có dán áp phích quảng cáo một bộ phim mới gần đây, là bộ phim Trăng tròn Hennessy do Trương Học Hữu và Thang Duy thủ vai chính. Nhiếp Phong nhìn thấy cái tên dễ thương này liền mỉm cười ngẩng đầu lên, tìm kiếm hình bóng ánh trăng trên dải bầu trời dài do những căn nhà cao tầng hai bên đường kẹp giữa tạo nên, nhưng rất đáng tiếc, không tìm thấy.
Vận số của Trần Dư Phi rất tốt, vừa bước vào cửa hàng Hứa Lưu Sơn liền chiếm được một chỗ trống, yên tĩnh ngồi ăn món đồ ngọt mình đã chọn, mùi vị thật đúng là ngon tuyệt, càng ăn càng muốn ăn thêm. Xoài nhai trong miệng thật thơm và bùi, cô ngẩng đầu lên vô tình nhìn ra bên ngoài, trong dòng xe qua qua lại lại, lờ mờ nhìn thấy dáng hình một người đàn ông cao to đang ngẩng mặt nhìn bầu trời ở con đường phía đối diện.
Vẫn chưa nhai nát, miếng xoài đã chui tọt xuống cổ họng, cô nuốt có vẻ khó khăn, đẩy ra món đồ ngọt còn sót lại bật dậy khỏi chỗ ngồi, sải bước lớn chen ra khỏi đám đông. Nhưng mấy chiếc xe bus lớn lướt qua liên tiếp, đợi đến khi có thể nhìn thấy phía đối diện thì người đàn ông đó đã biến mất.
Nhìn nhầm sao? Hay là mình đã quá hốt hoảng?
Trần Dư Phi nhắm mắt lại thở dài, cảm giác thèm ăn khi nãy đã biến mất, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng, đi theo hướng trở về khách sạn.
Bên đường không biết là từ cửa hàng nào truyền tới tiếng hát của Trương Học Hữu, là bài hát chủ đề của bộ phim Trăng tròn Hennessy mà Trần Dư Phi đã từng xem. Cô chậm bước, mỉm cười lắng nghe.
Người người đang sợ
Thế gian quá loạn
Khó có được an toàn
Người người đang yêu
Tình cảm trăm nghìn mối
Từ chia li thành đoàn viên…
Nhiếp Phong cũng đang nghe bài hát này
Nhưng chẳng có ai giống tôi
Xem em là mỗi ngày trong tương lai
Duy nhất,
Để chúng ta yêu nhau
Không chỉ có duyên…
Lời bài hát được hát bằng tiếng Quảng Đông nghe rất uyển chuyển, lãng mạn. Không chỉ có duyên, bốn chữ này nói rất hay, có thể yêu nhau thực sự không chỉ dựa vào duyên phận khi gặp mặt, có thể đi tiếp đi đến cuối cùng, còn cần rất nhiều thứ khác. Sự kiên định cùng nhau gánh vác, dũng khí cùng nhau đối diện, niềm tin cùng nhau bỏ ra.
Nhiếp Phong nghe rất nhập tâm, đợi cho tới khi bài hát kết thúc mới tiếp tục tiến về phía trước. Anh cảm thấy bản thân anh đã quyết định, đợi sau khi trở về phải gọi điện cho Trần Dư Phi. Thời gian ba năm đã trôi qua, anh phát hiện nỗi nhỡ nhung anh dành cho cô đã không cách gì có thể kìm nén nổi nữa. Có lẽ bởi vì liveshow của “Dạ Nguyện", cũng có lẽ vì tiếng khóc anh nghe thấy trong ảo giác và cũng có thể vì ánh trăng không nhìn thấy được trên con đường Hennessy.
Trong tiếng Quảng Đông lấp đầy lỗ tai, một giọng phổ thông dịu dàng truyền tới từ sau lưng, cô đang cảm ơn người khác, ba chữ đơn giản, cảm ơn anh, nhưng truyền đến tai của Nhiếp Phong lại là một cú sốc lớn. Quay người, nhìn thấy Trần Dư Phi bước ra từ tiệm bán đĩa nhạc.
Trong tay cô đang cầm đĩa nhạc vừa mua, ngẩng đầu, nụ cười liền ngưng đọng trên khuôn mặt. Lấy bối cảnh là ánh đèn thành phố này, hai người nhìn nhau rất rất lâu, tiếng hát của Trương Học Hữu một lần nữa vang lên.
Nếu không quen biết em,
nghìn vạn người trong thành phố,
thực ra không có cặp đôi nào,
trời sinh đã gần bên nhau.
Đi khắp thiên hạ vẫn không có ai,
Có thể càng khiến anh nhớ nhung
Yêu đến sâu đậm như vậy…
Có lẽ đây không thể coi như kết thúc tốt nhất đẹp nhất. Cuộc đời thực ra rất ngắn ngủi, sau sự lặng im đột ngột, để lại quá nhiều “không kịp", không kịp trân trọng, không kịp mong đợi, không kịp gặp nhau, không kịp li biệt. Nhưng khoảnh khắc này, chỉ một cái quay đầu, chỉ một lần ngước mắt, là có thể nhìn thấy người đã biến mất đó đang đứng ở nơi cách mình không xa, du khách bên cạnh qua lại không ngớt, anh vẫn chỉ trước sau kiên định đứng ở đó, dường như vẫn luôn đứng trong cuộc đời của cô.
Trên con đường tên Hennessy này, vô số người đi lướt qua vai nhau, có người đang tìm kiếm, có người đang biến mất, có người đang lừa dối, có người hối hận không kịp. Nhưng cuối cùng có một người, đã định trước sẽ gặp bạn trong biển người mênh mang này.
HẾT
Tác giả :
Dạ Dao